[Oneshot] Cô gái đã từ chối tôi mười năm về trước

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

42 176

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

26 175

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

49 84

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

(Đang ra)

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Karasuma Ei

Câu chuyện xoay quanh cuộc tình lãng mạng giữa cặp nhân vật chính và một chút sự trừng phạt dành cho kẻ phản bội.

11 18

Kidnapped Dragon

(Đang ra)

Kidnapped Dragon

Yuzu

May mắn thay, lần này anh đã nắm được bản chất của vấn đề.

123 45

Cô gái đã từ chối tôi mười năm về trước - Chương 03: Lá thư sau mười năm [HẾT]

Trong suốt hành trình trên chuyến tàu cao tốc trở về sau khi rời khỏi nhà Imamura, những hồi ức đã trải qua cùng cô bạn thuở nhỏ, những lá thư chúng tôi từng trao đổi, và những kỷ niệm khác cứ liên tục hiện về trong tâm trí tôi. Nghĩ rằng giờ đây, chỉ còn lại mình tôi nắm giữ những khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như thể cây cột chống đỡ cả thế giới dường như đã sụp đổ. 

Mirai đã bảo rằng “Shou-chan đã trưởng thành rồi, chị Haruka chắc hẳn sẽ vui lắm”, nhưng nếu như còn sống, có lẽ cô ấy sẽ thất vọng khi thấy tôi bây giờ, chỉ là một gã sinh viên đại học bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Thông báo vang lên trong tàu cho biết sắp đến ga chuyển tuyến. Tôi lấy điện thoại ra thì nhận thấy hai tiếng đã trôi qua từ lúc nào không hay.

Trên màn hình điện thoại, tôi thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ chị gái. Chị ấy có bảo sẽ tham dự buổi họp lớp và ở lại qua đêm. Với tính cách thích nhậu nhẹt của chị, thì có lẽ giờ này đã say mèm rồi.

Bước xuống sân ga, tôi liền gọi lại cho chị. Đúng như dự đoán, từ đầu dây bên kia, tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên.

“Tại sao em lại không đến hả?”, đằng sau giọng chị là tiếng huyên náo của bàn tiệc.

“Chị đã bảo rồi mà, nhóm cựu học sinh từ lớp bốn đến lớp sáu sẽ tổ chức bữa tiệc họp lớp chung mà, phải không?”

Không, em có biết gì về chuyện đó đâu, tôi nghĩ thầm trong lòng trong khi ậm ừ đáp lại cho qua chuyện. Bất chợt, chị tôi bỗng hạ giọng.

“Shou này, em biết không? Chuyện về Haruka, cô bạn thuở nhỏ từng sống cạnh nhà mình ấy?”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi trả lời.

“Vâng, nghe nói cô ấy đã mất rồi, có đúng không?”

“Shou, em đã biết chuyện rồi sao, sao không nói cho chị biết? Chị hoàn toàn không biết gì cả. Khi nghe em gái Mirai-chan kể lại, chị đã rất sốc đấy.”

Sau khi chia tay tôi, Mirai-chan đã đến dự buổi họp lớp sao? Trong lúc tôi đang nghĩ vậy thì chị tôi tiếp tục.

“Mirai bảo rất muốn gặp em đấy. Bây giờ vẫn chưa muộn đâu, em đến đây đi.”

“Không, em đã gặp và nói chuyện với Mirai-chan rồi, em ấy đã mời em đến nhà mà.”

Nghe tôi trả lời, chị im lặng một lúc. Rồi giọng chị lại vang lên, bình tĩnh đến lạ thường.

“Em say rồi à? Làm sao mà em có thể gặp Mirai-chan rồi về nhà được. Em ấy vừa mới đến vì lúc trước bận việc không sắp xếp được thời gian. Với cả, nhà là nhà nào cơ?”

Khi tôi trả lời đó là ngôi nhà của gia đình Imamura ở ngay cạnh nơi mình từng sống trước đó, chị tôi lại im lặng một lúc trước khi nói tiếp.

“Chắc chắn là em say rồi. Nhà Imamura, giống như nhà mình hồi đó, đã bị phá dỡ lâu rồi.”

Không, không thể nào như vậy được. Ngay khi tôi định phản bác, hình ảnh mà tôi từng thấy trên google maps vài năm trước bỗng hiện lên trong đầu.

Bãi đỗ xe!

Ngôi nhà mà chúng tôi từng sống, cũng như nhà Imamura, đã bị phá dỡ và biến thành một bãi đỗ xe có thu phí.

Một luồng gió lạnh buốt chạy dọc cơ thể tôi.

‘Tại sao đến bây giờ mình mới nhớ ra nhỉ?’

Không chỉ ngôi nhà, mà cây thông, chiếc xích đu mà tôi, Haruka và Mirai từng chơi cùng nhau, tất cả đều không thể còn tồn tại. Không, nhưng rõ ràng là, ngôi nhà và khu vườn của chúng tôi vẫn còn đang hiện diện ở nơi đó, những cảnh vật thời thơ ấu vẫn còn nguyên vẹn, như thể đã bị thời gian bỏ rơi vậy.

Chị tôi nói với giọng trêu chọc.

“Mirai-chan bảo vì cảm thấy có lỗi với Haruka-chan nên khó liên lạc trực tiếp với em, nhưng thực ra chuyện cũng đâu đến nỗi như vậy. Với lại này, Mirai-chan giờ đã lớn rồi, cực kỳ dễ thương luôn đó, em mà cứ mơ mơ màng màng thế này là sẽ bị anh chàng khác cuỗm mất đấy!”

Kể cả sau khi chị đã gác máy, tôi vẫn đứng chôn chân trên sân ga.

Cô gái mà tôi đã gặp và nói chuyện là ai? Hay là tôi đã mơ giữa ban ngày? Không, có lẽ nào …

Chợt nhớ đến bức thư của Haruka trong túi, tôi liền lấy nó ra khỏi phong bì. Dòng chữ「Gửi Kisaragi Shou-chan」đúng là nét chữ của Haruka. Chữ viết tay của cô ấy, được rèn luyện trong lớp học thư pháp, ngay ngắn và tinh tế, hoàn toàn khác với những dòng chữ nguệch ngoạc như gà bới của tôi.

Tôi chậm rãi mở lá thư, những nét chữ quen thuộc dần hiện lên trước mắt.

“Gửi Shou-chan.

Có lẽ cậu đã quên, nhưng mười năm trước, cậu đã tỏ tình với tớ, ở công viên nơi chúng mình thường chơi cùng nhau, chuyện đó thật bất ngờ và khiến tớ vô cùng ngạc nhiên. Tớ đã hạnh phúc từ tận đáy lòng, đến mức không thể suy nghĩ được chuyện gì cả.

Nhưng tớ vẫn luôn hối hận, tớ sợ rằng câu trả lời của mình đã làm cậu tổn thương. Thật ra, tớ rất muốn đáp lại tình cảm của cậu, nhưng lại không thể.

Lý do thứ nhất là vì tớ nghĩ đến cảm xúc của Mira-chan, em gái tớ. Lý do thứ hai là vì căn bệnh đáng sợ mà tớ đã được chẩn đoán gần đây, khiến tớ cảm thấy không thể đối diện với cậu được.

Nhưng, tớ sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi bệnh, và khi chiếc hộp thời gian được đào lên, tớ muốn trở thành một con người khác. Và nếu như Shou-chan vẫn giữ nguyên cảm xúc như ngày nào, thì tớ xin cậu, xin hãy tiếp tục ở bên tớ nhé. Tớ yêu cậu, yêu cậu rất nhiều.”

Tôi cẩn thận gấp lá thư lại, rồi bước lên chuyến tàu địa phương . Tôi nhận được một bức ảnh của chị và Imamura Mirai-chan chụp cùng nhau trên điện thoại của mình. Gương mặt của Mirai hơi giống với cô gái mà tôi vừa gặp, nhưng chắc chắn là hai người khác nhau.

(Haruka từ nhỏ đã thích làm người khác bất ngờ mà!)

Tôi nghĩ về người bạn thuở nhỏ đang ngủ yên giữa khung cảnh hoài niệm với chiếc xích đu và cây thông ấy, lòng thầm cầu mong cho cô ấy được an nghỉ.

------HẾT------

đoạn này có lẽ là để quay lại buổi họp lớp chứ không về nhà nữa.