[Oneshot] Cô gái đã từ chối tôi mười năm về trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 0

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1294

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 0

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3314

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1914

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9333

Cô gái đã từ chối tôi mười năm về trước - Chương 01: Chiếc hộp thời gian

Khi nghe chị tôi, trong một cuộc điện thoại hiếm hoi, bảo rằng chiếc hộp thời gian được chôn vào ngày lễ kỷ niệm thành lập trường tiểu học nhiều năm về trước sẽ sớm được đào lên. Vừa trả lời:”Vậy là đã mười năm rồi sao”, tâm trí tôi chợt nhớ về cô bé hàng xóm cạnh nhà.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ rõ về cô ấy. Imamura Haruka, một cô gái tomboy với mái tóc ngắn, vì nhà ở ngay cạnh bên nên chúng tôi thường chơi cùng nhau. Tính cách tinh nghịch và nụ cười dịu dàng của cô ấy mỗi khi hù tôi đến giật mình vẫn còn rõ mồn một trong ký ức của tôi.

Thời gian trôi đi, khi lớn lên, trong tôi tự nhiên nảy sinh tình cảm với cô ấy. Và vào năm lớp năm, tôi đã lấy hết dũng cảm để tỏ tình.

“Tớ không nghĩ về Shou-chan như thế đâu.”

Bị từ chối bởi những lời lẽ ấy, tôi đã suy sụp suốt ba ngày ba đêm liền, giờ thì tất cả cũng chỉ còn là những kỷ niệm đẹp. Không lâu sau khi bị từ chối, gia đình tôi đã chuyển đi, nhưng tôi nhớ rằng chúng tôi vẫn viết thư cho nhau sau đó.

“Đây là dịp tốt để về quê sau bao nhiêu năm và mở hộp thời gian đấy, em có về không Shou?”

Chị tôi rủ đi cùng nhưng tôi đã từ chối. Căn hộ chỗ tôi đang ở hiện tại cách nơi đó xa đến nỗi phải đi tàu cao tốc. Hơn nữa, ký ức về những tháng năm đó vẫn còn chút đắng cay, và tôi muốn giữ nguyên chúng như vậy.

“Vậy thì, chị sẽ nhận cho cả phần của Shou luôn. Đến tết này chúng ta sẽ mở ra trước mặt cả nhà nhé.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với chị, tôi bắt đầu cố nhớ lại xem mình đã bỏ cái gì vào trong hộp thời gian. Càng nghĩ, một cảm giác khó chịu dần lan tỏa khắp người.

Rồi, tôi bất chợt nhớ ra nội dung lá thư mà mình đã bỏ vào trong chiếc hộp thời gian năm nào, không kìm được mà hét to lên trong căn hộ của mình.

Không, tuyệt đối không thể nào. Nếu lá thư đó mà đến được tay mọi người trong nhà, chắc chắn tôi sẽ trở thành trò cười trong nhiều năm tới mất.

Hốt hoảng vớ lấy cái điện thoại, tôi gọi điện cho chị gái và cầu xin chị ấy đừng có mở cái hộp thời gian của tôi mà hãy hủy nó ngay đi. Nhưng xét đến tính cách của chị, thì yêu cầu đó thật là vô ích.

Cuối cùng, tôi đành phải mua vé tàu cao tốc và lên đường trở về quê hương sau mười năm xa cách.

Thông thường, hộp thời gian sẽ được đào lên sau ba mươi năm hoặc lâu hơn nữa, nhưng ngôi trường tiểu học của chúng tôi hồi đó đang chuẩn bị đóng cửa, nên cuối cùng thời gian lưu giữ của hộp thời gian chỉ vỏn vẹn có mười năm.

Dù sao thì việc trở lại thị trấn đó sau một thời gian dài cũng không hẳn là điều tệ, cứ coi như một chuyến du lịch ngắn vậy. Và biết đâu, tôi còn có thể có cơ hội gặp lại và trò chuyện với cô bạn thuở nhỏ. Ôm một chút hy vọng mong manh như vậy trong lòng, tôi nhìn ra ngoài khung cửa sổ tàu cao tốc.

Tôi gặp chị gái trước sân ga, rồi cả hai cùng bắt taxi đến trường tiểu học. Chị tôi hơn tôi một tuổi, vừa mới bắt đầu đi làm, trông có vẻ chững chạc hơn hẳn so với lần cuối chúng tôi gặp mặt. Nhìn cách chị trang điểm cầu kỳ hơn bình thường khiến tôi đoán có lẽ chị cũng đang mong ngóng gặp lại ai đó.

Khi taxi đến nơi, trong sân trường thân quen năm nào đã tụ tập khoảng bốn, năm mươi người trạc tuổi nhau. Tôi cố tìm xem có gương mặt quen thuộc nào không, nhưng tất cả đều thật xa lạ.

Trong khi đó, chị tôi lập tức bắt chuyện với một cô gái với vẻ phấn khích và bắt đầu ôn lại chuyện xưa. Tôi nhớ rằng từ trước đến nay chị đã giỏi giao tiếp và luôn có nhiều bạn bè.

Sau đó, lượng người dần đông lên, nhưng tôi vẫn không gặp được người bạn học nào mà mình nhớ rõ cả cả tên tuổi mặt mũi. Và hy vọng gặp lại Haruka dường như cũng tan biến. Dù sao thì, mục đích lần này là thu hồi chiếc hộp thời gian trước khi nó rơi vào tay chị tôi, chỉ cần làm được như vậy là đủ rồi.

Đến giờ đã định, một cô giáo trung niên, người mà tôi không nhớ rõ nhưng được giới thiệu là đã từng dạy ở ngôi trường này, bước lên bắt đầu bài phát biểu. Những cựu học sinh tụ tập ở đây ngoan ngoãn lắng nghe tiếng cô như thể họ đã quay lại thời tiểu học. Khi cô đề nghị mọi người cùng hát bài ca truyền thống của trường, tất cả cùng đồng thanh cất tiếng hát khiến tôi thực sự có cảm giác như được quay lại quá khứ.

Khi chiếc máy xúc của công ty xây dựng địa phương bắt đầu đào chiếc hộp thời gian lên, sân trường lại rộn rã tiếng nói cười. Những người xung quanh, giờ đã trở nên thân thiết, bắt đầu rôm rả:”Tớ nhớ mình đã bỏ vào đó mấy món phụ kiện anime”, “Của tớ là con búp bê”, “Còn tớ thì hình như là một quả bóng chày thì phải”.

Và khi chiếc hộp thời gian hình UFO được đào lên, một tràng pháo tay đồng loạt vang lên. Mở chiếc hộp sắt ra, những món đồ vật thân thương mà hai trăm năm mươi học sinh năm đó lựa chọn dần hiện ra trước mặt.

Giáo viên bắt đầu gọi tên từng người để trao lại món đồ bên trong hộp thời gian. Tiếng reo hò lại vang lên khắp nơi mỗi khi có ai đó nhận được món đồ của mình. Ở đâu đó, có những cô gái ôm nhau, đôi mắt ngấn lệ.

Cuối cùng cũng đến lượt tên tôi được gọi, nhận một tờ giấy mỏng từ giáo viên, tôi vội vàng di chuyển đến gần một sân chơi vắng người. Nếu chị tôi mà bị ảnh hưởng bởi bầu không khí hoài niệm này và trở lại tính cách hung hăng thời tiểu học thì thật phiền toái không gì bằng.

Ngồi trên chiếc cầu trượt, tôi lấy ra bức thư đã cũ kỹ. Đúng như trong ký ức, trên đó có đề:「Gửi Imamura Haruka」.

Đọc lại nội dung, tôi chỉ còn biết đỏ mặt một mình. Dù bản thân đã bị từ chối, nhưng hồi đó mình đã tự tin đến mức nào nhỉ? Chắc chắn rằng lúc đó tôi đã thực sự tin vào một tương lai như vậy.

“Trong mười năm qua, tớ đã luôn cố gắng học tập và rèn luyện thể thao để Haruka có thể nhìn tớ với con mắt khác. Và dù cho thời gian có qua đi, cảm xúc của tớ vẫn không hề thay đổi. Imamura Haruka, hãy hẹn hò với tớ nhé.”

Dù sao thì, thật là may mắn khi lá thư ngây ngô này đã được thu hồi thành công. Nếu như vào ngày tết, chị tôi hớn hở đọc to nó lên trước mặt họ hàng, chắc là tôi sẽ bị tổn thương nặng nề ngay đầu năm mới mất thôi. Tôi nhét tờ giấy vào túi và bước trở lại đám đông ồn ào của những cựu học sinh.

Đúng lúc đó, tiếng giáo viên gọi to:”Imamura Haruka-san!”. Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ bị bỏ lại bên đống đồ vô chủ, nhưng rồi một giọng nói cất lên.

Nhìn về phía giọng nói phát ra, tim tôi bất giác hẫng một nhịp. Một cô gái trong chiếc váy liền thanh mảnh. Chỉ cần thoáng nhìn qua là tôi đã nhận ra ngay nét mặt của cô bạn thời thơ ấu.

Giờ đây, một Imamura Haruka đang nhận chiếc hộp thời gian đã trở thành một cô gái trưởng thành với vẻ ngoài thanh lịch. Dù đã nghĩ rằng nếu được gặp lại, tôi sẽ lập tức bắt chuyện, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, toàn thân tôi lại ngập tràn căng thẳng.

Sau khi tất cả hộp thời gian đã được phân phát xong, mọi người đồng thanh bài hát truyền thống của trường một lần nữa rồi giải tán. Sau đó, chắc hẳn nhiều người sẽ đi uống với bạn bè cũ, từng nhóm một bắt đầu rời đi, chị tôi cũng đi đâu đó mất hút cùng với một nhóm nam nữ.

Imamura Haruka đang ngồi một mình ngắm nhìn ngôi trường với vẻ lưu luyến. Tôi muốn nói với cô ấy dù chỉ một lời, nhưng trái với ý muốn, tôi vẫn không thể bước tới vì quá lo lắng.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng gọi.

“Shou-chan!”

Tôi giật mình quay lại. Không còn nghi ngờ gì nữa, Imamura Haruka đang nhìn thẳng vào tôi và vẫy tay, rồi cô ấy chạy vội về phía tôi. Không còn cái dáng vẻ tinh nghịch, thích trêu trọc khi xưa, Haruka giờ đây mang một khí chất thanh lịch và trí thức. Nhưng ánh mắt dịu dàng, ấm áp ấy thì vẫn y như ngày nào.

“Kisaragi Shou-chan, có phải không?”

“Ừm, đúng rồi.”

Tôi lắp bắp không thành tiếng, rồi cố tình tỏ ra trang trọng.

“Imamura Haruka-san phải không? Lâu rồi không gặp.”

Cô gái không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn vào mặt tôi, rồi cô ấy cất tiếng.

“Ừm, không phải đâu ạ, em không phải là Haruka.”

“Hả?”

“Anh không nhớ sao? Em là Mirai, em gái của Haruka đây.”

“Mirai …”

Nhớ lại thì, Haruka có một cô em gái nhỏ hơn một tuổi. Tôi đã nhiều lần chơi cùng Haruka và em gái Mirai. 

Mười năm đã trôi qua, cùng với việc thấy cô ấy lên nhận hộp thời gian của Haruka, nên tôi đã hoàn toàn hiểu lầm mọi chuyện. Và khi biết rằng cô gái trước mặt không phải là Haruka - mối tình đầu của mình, tôi đã phần nào cảm thấy thư giãn hơn.

“Mirai-chan đấy à, lâu quá rồi không gặp. Chị của em, Haruka-san vẫn khỏe chứ.”

Nghe tôi hỏi vậy, vẻ mặt của Mirai chợt tối sầm lại. Khi tôi còn đang thắc mắc không hiểu chuyện gì thì Mirai đã lên tiếng.

“Chị Haruka đã qua đời cách đây năm năm rồi. Nếu được thì, anh có muốn đến nhà thắp cho chị một nén nhang không? Em nghĩ chị Haruka sẽ rất vui đấy.”