Cái chết của Yamagishi Yumi đến một cách lặng lẽ, không ai hay biết, và cô ấy cứ thế biến mất khỏi thế gian này.
Mặc dù cái chết của cô được tuyên bố chính thức là tự tử, nhưng có gì đó đọng lại cảm giác bất an không thể giải thích được.
Đó là sự nghi ngờ ngấm ngầm lan truyền trong tâm trí của những người quen biết cô ấy.
Sự nghi ngờ của Kitamura Haruo xuất phát từ tin nhắn của Kobayashi Risa, người bạn thân nhất của Yumi.
Giọng nói của Risa run rẩy.
“Yumi. . . không đời nào cậu ấy lại tự tử.”
Giọng nói của cô đong đầy nỗi buồn sâu sắc nhưng ẩn chứa một niềm tin vững chắc.
Lời kể của Risa về cuộc đời của Yumi khác xa so với những gì Kitamura có thể tưởng tượng được.
Lần đầu tiên anh biết rằng Yumi, người luôn tỏ ra vui vẻ và tươi cười, thực ra đã nhiều năm phải chịu đựng sự cô đơn và gánh nặng trong tâm tư.
Đặc biệt, anh biết được rằng mẹ của cô, Yamagishi Keiko, chính là gốc rễ của nỗi đau khổ ấy.
“Yumi đã luôn khiếp sợ mẹ mình.”
Risa nói.
Keiko là chủ sở hữu một cửa hàng bánh ngọt và sống để áp đặt lý tưởng của mình lên cô con gái.
Ánh mắt sắc bén của bà ấy không ngừng theo dõi từng chuyển động của Yumi, lạnh lùng gạt phăng đi khi thấy con gái không đáp ứng được kỳ vọng của bản thân, dù chỉ một chút.
Yumi bị áp lực đó đè nén và dần đánh mất đi nụ cười của mình.
Bề ngoài, cô vẫn hành động như chưa hề có việc gì xảy ra.
Ngay cả khi đứng giúp việc ở cửa hàng, cô cũng chưa một lần rền rĩ hay phàn nàn trước mặt khách hàng.
Cách cô gói từng chiếc bánh thật cẩn thận và khi cô tiếp khách với nụ cười trên môi khiến cô trông thật hoàn hảo.
Thế nhưng, khi cửa hàng đóng cửa và lúc Yumi chỉ còn lại một mình với mẹ, tất cả những điều đó đều biến mất.
“Cửa hàng này, chiếc bánh này là tất cả đối với tôi. Yumi, cô hiểu điều đó nghĩa là gì, đúng không?”
Cảm giác tội lỗi vì không thể đáp ứng được kỳ vọng của mẹ đã ăn sâu vào trái tim của Yumi, kéo cô vào địa ngục không lối thoát.
Yumi vẫn tiếp tục kiếm tìm tình yêu thương thật sự và chân thành từ mẹ mình, nhưng cô đau khổ vì không thể tìm thấy sự cứu rỗi trong đó.
Và người duy nhất có thể chia sẻ nỗi đau đó là Risa.
“Vì sao mình không thể đáp ứng được kỳ vọng của mẹ?”
Đã bao nhiêu lần Yumi hỏi Risa câu hỏi ấy.
Giọng cô ấy pha lẫn giữa sự tức giận vì sự vô dụng của bản thân với tiếng khóc cầu cứu.
Tất cả những gì Risa có thể làm là nhẹ nhàng ôm lấy Yumi.
“Đủ rồi đấy, Yumi. Mỗi chúng ta đều có một cuộc sống riêng. Cửa hàng này và mẹ cậu không phải những thứ duy nhất quyết định giá trị của cậu.”
Thế nhưng, lời nói của Risa đã không chạm được đến trái tim của Yumi.
Địa ngục mà mẹ cô đang dẫn cô đến quá sâu thẳm, quá đen tối.
Trong khi lắng nghe câu chuyện của Risa, Kitamura cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc và sự bất lực mà cô mang bên mình.
Tuy nhiên, một mối nghi ngờ thậm chí còn mạnh mẽ hơn bắt đầu lớn dần trong lòng anh.
Phải chăng có một sự thật nào đó ẩn sau việc Yumi tự kết liễu bản thân nhưng chưa ai nghĩ đến không?
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về cái chết của cô gái ấy.”
Kitamura nói. Risa lặng lẽ gật đầu.
“Làm ơn, em cần biết sự thật về chuyện gì đã xảy ra với Yumi.”
Đôi mắt điềm tĩnh của vị thám tử bắt đầu khám phá bóng tối trong con người mà anh đã gặp nhiều lần.
Khi Kitamura lần đầu đến cửa hàng bánh ngọt của gia định Yamagishi, cửa tiệm là một nơi ngập tràn ánh nắng.
Bức tường phía ngoài được trang trí khiêm tốn bằng hoa, còn tủ kính trưng bày xếp đầy những chiếc bánh ngọt được trang trí đẹp mắt.
Thế nhưng, đôi mắt tinh tường của anh cảm thấy một sự khó chịu rõ rệt đằng sau vẻ hoàn hảo đó.
Keiko bước ra từ phía sau cửa hàng. Bà ấy mỉm cười, nhưng đôi mắt có chút lạnh lùng.
“Bánh ngọt của chúng tôi rất ngon.”
Giọng của bà mang âm hưởng của một người đã kinh doanh cửa hàng nhiều năm.
“Xin thứ lỗi, cháu muốn hỏi bác một vài câu về Yumi-san.”
Khi Kitamura mở lời, vẻ mặt của Keiko có chút u ám.
Tuy nhiên, bà nhanh giống giấu nó đi và trả lời.
“Là về con gái tôi à? Nó là một đứa hơi nhạy cảm. . . Nhưng cuối cùng, nó đã đưa ra lựa chọn của riêng mình. Đó là điều con bé mong muốn.”
Lời nói ấy tàn nhẫn hơn là tình yêu.
Trực giác của Kitamura mách bảo rằng lời giải thích của bà về cái chết của Yumi quá ngắn gọn và đơn giản đối với tư cách là một người mẹ.
“Sự khó chịu mà mình cảm thấy quả không sai.”
Tiếng chuông báo động vang lên bên trong Kitamura.