Sau khi vụ án được giải đáp, Kitamura Haruo chìm trong sự tĩnh lặng sâu thẳm.
Mặc dù đã khám phá ra sự thật phức tạp đằng sau cái chết của Yumi, nhưng nó vẫn khiến anh cảm thấy buồn bã.
Bằng việc khám phá ra sự thật, công lý đã được thực thi và danh dự của Yumi được bảo vệ.
Tuy nhiên, trong quá trình đó, bản thân Kitamura cũng tự cảm thấy lo lắng trước sự mong manh của tình cảm gia đình và cả những ảnh hưởng độc hại của nó.
Kitamura ngồi một mình tại quán cafe Mizumori, tại cùng một chiếc bàn nơi Yumi đã gặp Takagi lần cuối.
Cảnh vật bên ngoài thật yên bình, ánh nắng mặt trời xuyên qua những chiếc lá cây xào xạc trong gió, tựa như một bản hợp âm.
Tuy nhiên, trong lòng anh giá lạnh. Nhìn chằm chằm vào ảnh phản chiếu của bản thân trong tách cafe, anh suy ngẫm về vai trò thám tử của mình.
- Biết sự thật không có nghĩa là cứu được tất cả mọi người.
Ý nghĩ đó đã ám ảnh tâm trí anh trong một thời gian dài.
Mặc dù tự hào vì đã giành lấy được công lý cho Yumi đã khuất, nhưng anh vẫn cảm thấy sự bất lực không thể tả được khi mối quan hệ giữa hai mẹ con cuối cùng đã tan vỡ mà không thể hàn gắn lại.
Đặc biệt, anh tự hỏi liệu cảm giác mất mát và tiếc nuối của Keiko liệu có khác đi không nếu Yumi đối mặt với mẹ sớm hơn, khi cô ấy vẫn còn sống.
Kitamura nghĩ về điều đó nhưng không thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của mình.
Anh đã nghĩ rằng, là một thám tử, vai trò của anh là truy tìm sự thật.
Tuy nhiên, anh hiểu rõ rằng mình không thể chữa lành vết thương tinh thần cho những người đã vượt quá giới hạn đó.
Vài tuần trôi qua sau cái chết của Yumi, những tin đồn không hay về cửa hàng bánh nhà Yamagishi đã lắng xuống.
Bà Keiko đã đóng cửa tiệm và lặng lẽ rời khỏi thành phố. Không ai biết bà đi đâu và làm gì.
Risa, sau khi nghe được sự thật từ Kitamura, dường như cũng gặp khó khăn trong việc chấp nhận cái chết của Yumi. Nhưng cô ấy vẫn cố gắng tiến lên phía trước. Kitamura cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi biết cô làm vậy. Tuy nhiên, anh cảm thấy như con tim của mình đã bị bỏ lại phía sau.
Nhưng, là một thám tử, anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi sự thật.
Những gì anh học được từ vụ án của Yumi là sức nặng của sự thật và sự phức tạp của cảm xúc con người mà sự thật đó mang lại.
Đôi khi, có những sự thật tốt hơn hơn là không ai nên biết.
Và anh nhận ra rằng ngay cả khi biết được sự thật cũng không có nghĩa là mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Rồi anh chợt nhớ đến cuốn nhật ký của Yumi.
Những dòng chữ được viết trên trang cuối cùng của cuốn nhật ký cô để lại vẫn in sâu vào trái tim anh.
- Tình yêu của mẹ thật ngọt ngào, đôi khi cay đắng đến mức khiến tôi phải hối hận. Nhưng tôi không thể buông bỏ tình yêu đó -
Khi nghĩ lại những dòng chữ đầy đau khổ và cô đơn của cô, Kitamura quyết định phải đối mặt với cuộc sống của chính mình.
Sứ mệnh của anh là theo đuổi sự thật, và dù nó có đau đớn đến đâu, anh vẫn có nhiệm vụ phải hoàn thành nó.
Nhưng đồng thời, anh thề bản thân không được quên những điều tinh tế trong cảm xúc thầm kín ẩn sâu trong trái tim của con người, tự hứa rằng sẽ sống cuộc đời mình để trở thành một thám tử nhân văn hơn.
Sau khi rời quán cafe, Kitamura lặng lẽ bước đi.
Trên lưng anh là một quyết tâm mới chưa từng thấy trước đây và sự sẵn sàng cho con đường sẽ tiếp tục trong tương lai.
Chỉ cần trên thế giới này vẫn còn cảm xúc, thì nhiệm vụ của anh sẽ không bao giờ kết thúc.
-------HẾT-------