Oneechan to Isshoni Isekai wo Shihaishite Shiawase na Katei wo Kizukimasho?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3603

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1360

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 376

Tập 01 - Chương 1: Tiếng chuông chúc phúc lúc nửa đêm (1/2)

“Làm ơn giúp bọn tôi trốn với! Không thì ‘Thiên Sứ’ sẽ giết tụi này mất!”

Đám nam sinh cấp ba lao vào trong thư viện cùng tiếng hét thất thanh. Lờ đi người đàn chị cán bộ thư viện ngồi sau bàn tiếp tân, đám người đó hướng về phía tôi – người đang sắp xếp kệ sách trong góc - mà gào lên.

Vì cực kỳ không ưa thái độ đấy nên tôi xoay sang nói thẳng với nhóm nam sinh chỉ vừa mới biết mặt.

“Về đi.”

“Này, nếu là đàn ông thì phải giúp tụi này chứ?”

“Đừng có lôi tôi vào mấy chuyện quái dị của các người.”

“Đồ phản bội! Chỗ này là thư viện mà, không phải suy nghĩ và giá trị quan được đảm bảo tự do ở đây hay sao hả!”

Tôi đặt đống sách bìa cứng xuống bàn tự học, đứng chắn trước lối vào để ngăn cản đám người đang dốc sức chui vào trong. Cán bộ thư viện trực ngày hôm nay ngoài tôi ra đều là con gái. Với tỉ lệ chín nữ một nam thì dù có là một kẻ không đáng tin cậy như tôi thì cũng đành phải lấy thân mình mà ngăn dòng nước lũ.

“…Các người là câu lạc bộ cờ vây nhỉ?”

Trong đám người, một học sinh cùng lớp tôi gật đầu lia lịa. Sau lưng cậu ta có cả các học sinh năm ba, nhưng có lẽ vì tôi đang ở đây nên cậu ta được đẩy ra thương lượng.

“Câu lạc bộ bóng rổ cũng bị khuất phục rồi! Này Oikawa, cậu thuộc phe [Chỉ cần viết lại áp phích là được] à? Cái áp phích giờ không phải vấn đề nữa! Đây là cuộc chiến đánh cược tôn nghiêm của đàn ông đó!”

“Tôn nghiêm mà chỉ biết nói mồm thì đã chẳng có gì ra hồn rồi…”

Cánh cửa thư viện đột nhiên mở toang.

Nhìn thấy nhân vật đang thản nhiên bước vào, căn phòng tĩnh lặng bỗng chốc bùng nổ. Những học sinh đang tự học, bất kể là nam hay nữ, ai cũng phấn khích hô vang. Ngược lại, các thành viên câu lạc bộ cờ vây đồng loạt rụt cổ “hic” một tiếng.

Người vừa mới xuất hiện là một cô gái với vóc dáng thướt tha như người mẫu. Trên ngón tay đang móc dây giày bóng rổ, bàn cờ vây thì được kẹp dưới nách.

“Thank you, đồng chí.”

Khẽ nheo đôi mắt màu hổ phách, cô ấy vui vẻ vừa nhìn tôi vừa cười khanh khách.

“Bởi vì là nơi đảm bảo tự do suy nghĩ và giá trị quan nên cũng là nơi thích hợp cho việc thay đổi bản tính đó.”

Tên cô ấy là Amatsuka Ryou.

Người thiếu nữ tỏa ra cái phong thái đầy uy quyền ấy còn được biết đến dưới một cái tên khác - Thiên Sứ.

Cả sự nổi tiếng và cái biệt hiệu “Thiên Sứ” của cô ấy đều bắt nguồn từ dung nhan của mình. Mái tóc được chăm sóc vô cùng cẩn thận, đôi mắt lớn màu vàng cam rực sáng đầy mị lực. Những lời đồn đại về nhan sắc mỹ miều ấy không chỉ dừng lại trong phạm vi trường học mà còn vươn đến cả những khu vực khác. Ngay từ trước khi Amatsuka nhập học, mọi người đã luôn bàn tán về việc “liệu trường cấp ba nào sẽ có vinh hạnh đạt được ‘Thiên Sứ’ của trường cấp 2 XX”. Con người thậm chí được xem như phần thưởng quý giá để “đạt được” đó, dù có nhập học vào một trường cách xa quê nhà thì vẫn cứ được tán tụng là “Thiên Sứ của tôi.”

Sau một năm nhập học, Amatsuka đã dễ dàng phô diễn cái sự “văn võ song toàn” của mình.

Chẳng hạn như, một học sinh lớp trên rủ rê rằng “Chúng ta cùng học nhóm đi Ryou-chan, anh sẽ hướng dẫn em”đã phải câm nín khi cô ấy đáp lại bằng thành tích đứng đầu bài kiểm tra năng lực.

Chẳng hạn như, con át chủ bài của câu lạc bộ bóng đá thách thức rằng “Nếu anh có thể ghi điểm thì hãy hẹn hò với anh nhé”. Kết quả là cô ấy cự tuyệt lời tỏ tình bằng cách ngăn cản hoàn toàn anh ta trước cầu môn.

Chẳng hạn như, có những kẻ tự xưng mình thuộc giới nghệ thuật, mỗi ngày đều ở trước cổng trường chờ Amatsuka. Sau khi biết trường học không giúp mình đuổi đám người đó đi, cô đã lập tức gọi điện cho cảnh sát ngay trước cổng trường, khiến giáo viên phải luống cuống chạy ra….

Nói tóm lại, không thể nào kể hết những truyền thuyết xoay quanh Amatsuka.

Và rồi, vào cuộc tuyển chọn thành viên hội học sinh vào năm ngoái.

Không hiểu tại sao Amatsuka, người chưa từng ứng tuyển hay vận động bầu cử, lại đạt số phiếu áp đảo sau khi kiểm phiếu.

Với một kết quả bầu chọn dị thường như vậy, các ứng viên khác đều co đầu rút cổ.

“Thế thì tôi đành nhận trọng trách này vậy.”

Kết quả, Amatsuka cứ như vậy mà tiếp nhận chiếc ghế hội trưởng hội học sinh. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Giờ thì, nếu hỏi lý do tại sao hội trưởng vô địch Amatsuka Ryou lại đi dồn ép câu lạc bộ cờ vây đến như vậy thì phải lội ngược về một tuần trước. Đó là thời điểm mà cuộc chiến áp phích chính thức được khơi mào tại cuộc họp cán bộ tổ chức lễ hội trường học lần một.

Áp phích chính thức được quyết định tại cuộc họp hội trưởng các câu lạc bộ là một bức tranh vẽ các nam sinh mặc đồng phục trường, ngẩng cao đầu nhìn lên trời và kèm theo câu khẩu hiệu.

Câu khẩu hiệu đó là: “Hỡi thiếu niên! Từ giờ hãy tiến bước trên con đường của chúng ta”. Trong cuộc họp cán bộ tổ chức, sau khi nhìn tấm áp phích, Amatsuka nghiêm túc chất vấn.

“Tại sao trên áp phích lại không có [Thiếu nữ]? Trường này đang có hội trưởng hội học sinh là nữ đó?”

…Rốt cuộc, có hai luồng ý kiến đối với phát ngôn của Amatsuka.

Một bên cho rằng việc bới móc câu chữ như vậy là quá câu nệ tiểu tiết, còn bên kia thì xuề xòa nói chỉ cần viết lại thành “Các thiếu nam thiếu nữ” hoặc “Mọi người” là tốt rồi.

Thế nhưng, chỉ bằng câu nói sau đó của cô ấy mà luồng ý kiến vốn đang cân bằng lại nghiêng hẳn về phe Amatsuka.

“Cơ mà mấy người đã bỏ phiếu cho tôi, giờ lại bảo rằng không muốn sửa áp phích, thế rốt cuộc các người muốn làm gì? Cứ tuỳ hứng như đi bầu chọn nhân vật yêu thích mà bỏ mặc các ứng viên chính, thật là một đám không trung thực.”

Cụm từ “không trung thực” mà “Thiên Sứ” nghiêm nghị nói ra có uy lực rất lớn. Đại đa số học sinh thuộc phe “chỉ là cách nói thôi mà” đều chuyển sang phe tán thành thay đổi.

Song, nguyên nhân việc thay đổi vẫn còn trì trệ đến từ những người đã tạo nên tấm áp phích trong cuộc họp hội trưởng các câu lạc bộ. Đặc biệt, hội trưởng của các câu lạc bộ có nhiều thành viên nam vẫn ngoan cố rằng “Cần gì phải sửa!”. Có lẽ họ cho rằng nếu bản thân đồng ý sửa đổi thì sẽ bị dán cái mác “đám người không trung thực đã bỏ phiếu cho Amatsuka Ryou”.

Vì vậy, để bọn họ có thể thành thật quay đầu, Amatsuka Ryou khoan dung độ lượng đã đề xuất rằng “Vậy thì cứ đấm nhau, ai thắng thì ăn cả nhé”. Dịch ra là “Tôi sẽ thi đấu với từng câu lạc bộ, nếu tôi thắng thì đi mà làm lại khẩu hiệu”.

Và như thế, cuộc “đấm nhau” bắt đầu diễn ra từ một tuần trước. Cho đến trước khi tan học, cô ấy sẽ khiêu chiến nhiều câu lạc bộ phản đối nhất có thể. Hôm nay, câu lạc bộ cờ vây chính là con mồi của mỹ nhân mi mục như hoạ tài sắc vẹn toàn kia.

“Còn nước nào nữa không?”

Tại một góc bàn trong thư viện, Amatsuka tươi cười đặt câu hỏi với hội trưởng câu lạc bộ cờ vây.Trong đám người tập trung tại thư viện sau khi nghe tin, dù chẳng ai ngoài thành viên câu lạc bộ cờ vây hiểu luật, nhưng sự trầm mặc của hội trưởng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Cũng có thể cho rằng nếu cứ áp bức như thế thì tỉ lệ ủng hộ hội trưởng hội học sinh sẽ bị giảm dần___Thế nhưng, người con gái ấy là Amatsuka Ryou. Duyên dáng đứng lên khỏi ghế, cô ấy liếc nhìn đối thủ đang thất thần.

“Tôi mạnh lắm phải không?”

Mặc kệ vị hội trưởng còn đang bần thần, các thành viên câu lạc bộ cờ vây trưng lên vẻ mặt hớn hở trước nụ cười đắc ý đó. Bọn họ tranh nhau vây quanh Amatsuka bắt đầu tán tụng hết lời: “Tuyệt quá đi!”, “Hãy tới câu lạc bộ chúng tôi đi!”, “Hãy trở thành nữ kỳ thủ nào!”.

“Cứ mặc kệ tên nam-kỳ-thủ đó mà giải tán đi nào! Sắp đến giờ tan trường rồi.”

Bỏ lại những ánh mắt cuồng nhiệttừ đám đông đang sôi sục, “Thiên Sứ quốc dân”– Amatsuka Ryou khẽ vỗ tay giải tán mọi người.

***

“Oa, đang tăng ca kìa.”

Khoảng 30 phút sau giờ tan trường.

Trong lúc tôi tiếp tục sắp xếp các kệ sách trong thư viện không một bóng người thì Amatsuka Ryou lại xuất hiện. Chắc hẳn cô ấy đang đi tuần, vì trong tay còn mang một chùm chìa khoá. Nhìn thấy tôi, cô ấy cười khó xử.

“Xin lỗi vì đã làm phiền công việc của cậu, hôm nay tôi đã làm chuyện kỳ cục quá rồi.”

Tuy không định trả lời, nhưng vì cảm thấy cách nói của Amatsuka có chút kỳ lạ nên tôi vô thức hỏi ngược lại.

“Chuyện kỳ cục?”

“Đúng thế, tôi không làm nữa đâu. Mệt chết đi được!”

“……”

Amatsuka lấy đi chồng sách trong tay tôi rồi nhún vai.

“Cậu là Oikawa Nowaki-kun ở lớp 2 nhỉ. Cậu biết không, mấy căn nhà mà đám người truyền giáo nhắm đến thường là những căn nhà có [sơ hở] như bậc thềm bẩn hay hòm nhận thư đầy ắp đó. Nghĩa là đám người đó sẽ nhắm đến những người có điểm yếu trong lòng, căn cứ vào việc họ bị dồn ép đến mức không đủ sức mà quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt.”

Dường như do học sinh cùng khối dễ gần hơn mà Amatsuka vừa xếp sách lên kệ vừa lưu loát nói.

“Tôi không muốn bỏ qua dù chỉ một mẩu xác côn trùng trên bậc thềm căn chung cư mà tôi đang ở. Nhưng vì đó là chung cư nên tôi cũng muốn người khác giúp dọn dẹp nữa.”

Khẽ gạt mái tóc mềm trên vai, Amatsuka mỉm cười.

“Vì đã dọn dẹp một lần nên tôi muốn sau đó phải phân công. Nếu tôi đấu tranh triệt để vì chuyện nhỏ nhặt như thế này thì những người khác sẽ dễ chiến đấu hơn. Mọi người hãy tự do chiến đấu nhé!”

Sau khi càu nhàu về chuyện nghe như sắp sửa có náo động, Amatsuka bỗng nhìn tôi.

“Cơ mà bạn gái cậu đang chờ đấy.”

“……….Hả?”

“A, không lẽ cậu ngượng vì tự dưng nói đến bạn gái ư? Xin lỗi nhé. Tôi không có ấn tượng về việc Oikawa-kun thân thiết với đàn chị nào, nhưng cậu đúng là vẫn ra dáng thanh niên nhỉ.”

Việc tôi đột nhiên cứng đờ ra chắc chắn nhìn giống như đang thật sự ngại ngùng vậy. Khuôn mặt xinh đẹp của Amatsuka tủm tỉm cười.

“Cậu không được để bạn gái của mình chờ đợi đâu. Công việc của Oikawa-kun chậm trễ cũng là do tôi nên cứ để lại đi. Tôi sẽ đem trả chìa khoá thư viện lại phòng hội học sinh cho.”

“Không, nhưng mà___”

“Được mà.”

Ánh mắt toả ra uy lực không cho phép tôi nói thêm lời nào nữa.

“Nếu cậu không về thì tôi cũng sẽ không về được đâu.”

Dù phàn nàn như thế, nhưng cô ấy vẫn vô cùng quy củ.

“Cảm ơn nhé, Amatsuka.”

Sau khi ngắn gọn đáp lại và đưa chìa khoá, cô ấy liền híp mắt vui vẻ.

Ra ngoài hành lang, tôi chợt nhớ ra mình lỡ mất dịp đính chính và bắt đầu tự hỏi.

“Bạn gái? Ai cơ chứ?”

Thế nhưng, nếu tôi càng giải thích thì có thể cô ấy sẽ càng châm chọc “đừng có ngại”. Do đó, tôi vội vàng chạy dọc hành lang trống để xác nhận thực hư.

Ở lối ra vào được chiếu rọi bởi ánh tà dương, có một người con gái đang đứng trong yên lặng.

“A!”

Nhìn thấy tôi nhanh chân chạy đến, sắc mặt cô ấy phút chốc trở nên vui vẻ.

Tôi một lần nữa nhìn chằm chằm vào người con gái đang khoác trên mình nắng chiều mộng ảo. Trong đôi mắt đang mở to là một màu ngọc bích như khảm đá quý. Không chỉ có vậy, mái tóc dài tha thướt sau lưng cũng mang một sắc bạc lung linh hơn cả tuyết. Màu mắt và sắc tóc xa rời phàm giới, đôi mắt biếc cân xứng tựa búp bê.

Cơ thể mảnh khảnh như sẽ tan chảy trước tác động, bóng hình duyên dáng được phủ lên bởi bộ đồng phục thuỷ thủ màu xanh thẫm mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

“…………Cô.”

Thế nhưng, luồng suy nghĩ của tôi không thể tiếp tục. Ý thức tôi như xoáy vào bàn tay trắng trẻo đang chìa ra trước mặt.

“Cùng quay về nào.”

Tôi dè dặt chạm vào bàn tay ấy trong khi đầu óc vẫn còn mơ hồ. Thiếu nữ mỉm cười mãn nguyện sau khi được tôi nắm lấy.

Khi nhìn thấy nụ cười ấy, tôi đã chắc chắn một điều.

Đúng vậy, tôi chính là người yêu của người con gái này.

Đã nhiều năm tôi chưa từng nắm tay ai đó dạo bước trên con đường đến trường.

Cảm giác lành lạnh truyền đến từ lòng bàn tay ấy, hệt như đang chạm tay vào một món đồ gốm. Tôi nhớ đến bàn tay từng nắm trong ký ức, một bàn tay còn lạnh lẽo và mong manh hơn thế nữa.

Trên con đường đi học nhuộm sắc hoàng hôn, người bạn gái bất chợt nép mình vào kẻ đang sánh bước.

“Nè, chúng mình là người yêu nhỉ?”

Suy nghĩ tôi tan chảy trước giọng nói ngọt lịm đang rung động màng nhĩ. Tôi gật lấy gật để.

“Vậy thì mình cùng làm chuyện giống như người yêu nào.”

Bỗng nhiên, cô ấy đứng trước mặt tôi.

Thiếu nữ nắm lấy hai tay như ngăn tôi chạy trốn. Đôi mắt ngọc lục bảo ngước lên hấp háy nhìn.

Một lần nữa nhìn từ chính diện, tôi cảm nhận được một bầu không khí rất đặc trưng tỏa ra từ cô ấy. Trái ngược với vẻ hào nhoáng lộng lẫy toả ra uy lực của Amatsuka Ryou, thiếu nữ này mang ấn tượng mờ ảo như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua thì sẽ vỡ tan thành tuyết. Làn da trắng cùng mái tóc màu bạc dường như chỉ khẽ chạm là sẽ tàn phai. So với dáng hình yểu điệu ấy, bộ đồng phục thuỷ thủ sẫm màu bọc lấy cơ thể lại trở nên tương phản.

Cánh tay thon thả vòng qua vai tôi. Vì cảm thấy nếu bất cẩn chạm vào thì cơ thể mỏng manh ấy sẽ bị gãy gập như một nhành cây, tôi chẳng biết biết xử sự thế nào mà chỉ đứng trơ như phỗng.

“Thật nhạt nhẽo quá đi.”

Thiếu nữ nhìn tôi khúc khích cười. Một chân dưới chiếc váy xếp dài đến gối khéo léo đan vào chân tôi. Dù động tác rất nhỏ nhẹ, nhưng trong nụ cười đó lại ẩn chứa một nét khiêu khích.

“Hãy làm chuyện ra dáng người yêu đi nào. Anh định đứng yên không làm gì trong khi có một cô bạn gái đáng yêu kề cận ư?”

Ra dáng người yêu.

Nói đến đó, cô gái ôm lấy sau đầu tôi. Trước lực kéo bất ngờ, đầu tôi cứ thế bị ghì xuống. Khuôn mặt cả hai kề cận đến mức mũi có thể chạm vào nhau.

“Làm ơn…”

Thiếu nữ nài nỉ với thanh âm ngọt ngào đầy mê hoặc. Dù rất ngọt ngào, nhưng ánh mắt nghiêm túc ấy khiến bầu không khí giống như đang trong một cuộc quyết đấu.

“…Mình hôn nhau nhé?”

[Nếu em mà dám hôn đứa nào khác thì chị sẽ băm em thành từng mảnh, bắt đầu từ bàn tay này đấy.]

“…………Hử?”

Khoảnh khắc trong não tái hiện lại lời đe doạ ngọt ngào ấy, đầu óc tôi bỗng trở nên minh mẫn như xua tan sương mù.

Trở lại chính mình, tôi chợt nhìn thấy khung cảnh trước mắt hiện ra rõ ràng.

“Cô…….là ai?”

Thiếu nữ tóc bạc trước mặt không phải người yêu tôi. Đến lúc này tôi mới nhận thức được sự thật hiển nhiên đó.

Tôi không biết cô gái nào như vậy, lại càng không phải là người yêu.

“….Ái chà, cậu tuyệt thật đấy.”

Trong khi tôi vẫn còn bối rối, thiếu nữ vài giây trước còn đang lộ vẻ dụ hoặc đã chuyển sang khuôn mặt vô cảm. Đôi mắt sắc sảo trong suốt như pha lê nhìn về phía tôi.

“Làm thế nào mà cậu có thể phá giải ma pháp cải biến của tôi?”

“….Hả?”

Tôi vừa nghe thấy một cụm từ không thể bỏ qua được.

“Ma pháp?”

“Trong thế giới không nhận thức được ma lực này, ma pháp cải biến của tôi đáng lẽ phải giữ nguyên hiệu lực cho tới khi người pháp sư phá giải. Lúc ngài ấy nói rằng [sức mạnh tình yêu sẽ phá được] thì tôi còn nửa tin nửa ngờ, nhưng thật sự là như vậy sao? Cậu ghê tởm thật đấy.”

Tôi luống cuống ngăn lại thiếu nữ đang cười nhẹ.

“Từ nãy đến giờ cô nói…… mà chờ đã. Ma lực với pháp sư cái gì cơ?”

“Cậu đang hỏi tôi đang nói gì ư? Tôi chỉ đang nói ra sự thật mà thôi. Chuyện thế giới ở đây không có ma lực là thật.”

Cô gái thẳng thừng nói.

“Tôi đã sử dụng ma pháp cải biến và thao túng nhận thức của cậu đối với tôi. Nếu cậu thật sự hôn tôi ở đây thì tôi có thể tự tin vào ma pháp của mình, nhưng vì cậu mà tôi mất hết tự tin rồi.”

Dù vậy, cô ấy vẫn tiếp tục nói mà chẳng có dấu hiệu gì cho thấy như vậy cả.

“Theo tôi suy đoán, để tiếp xúc người ở dị giới như cậu thì việc giả làm người quen là cách hiệu quả nhất. Nhưng khi đề xuất điều này, ngài ấy đã đề nghị tôi nên đóng vai người yêu để dễ dàng thu hẹp khoảng cách hơn.”

Dị giới?

Lại một từ khó tin nữa được thốt ra. Riêng việc nghĩ một người con gái lạ mặt là người yêu đã rất khó hiểu, nhưng những yếu tố tiếp tục thêm vào lại càng khiến tôi không kịp xử lý.

Tôi đã nghĩ cô ấy là một kẻ khả nghi hoặc đám người truyền giáo gì đó. Nhưng nếu chỉ vậy thôi thì tôi không thể hiểu được lý do Amatsuka Ryou lờ đi màu mắt cùng mái tóc của cô gái này mà đùa giỡn về chuyện bạn gái. Còn nếu là một kẻ khả nghi giỏi múa mép thì cũng không thể nào khiến cô ấy hiểu lầm về “người yêu” được.

“Ma pháp của tôi có thể thao túng nhận thức của người trong phạm vi xác định. Bằng cách cải biến tinh thần, tôi có thể khiến đối tượng nhận thức sai lệch về mối quan hệ đối với nhân vật nào đó. Đáng lẽ một kẻ vừa không phải pháp sư vừa không biết sự tồn tại của ma pháp sẽ không thể phá giải ma pháp can thiệp nhận thức được___.”

Cô gái gật gù đầy thâm ý tỏ vẻ đã hiểu.

“Quả nhiên là kẻ được người đó đặc biệt xem trọng.”

Tôi lắp bắp định nói thì cô ấy đã tiến lên một bước. Khuôn mặt trắng như tuyết xáp lại gần, đôi mắt long lanh chiếu thẳng vào tôi.

Cô cất tiếng hỏi.

“Cậu có nhớ cái tên, Oikawa Hazakura không?”

Khoảnh khắc nghe thấy cái tên, tôi nắm lấy cổ áo thiếu nữ tóc bạc.

Làm sao mà tôi quên được cái tên ấy.

“Ngươi là gì của Hazakura?”

“Trước khi hỏi tại sao tôi biết thì cậu lại ghen tuông truy cứu về mối quan hệ sao? Tại sao tôi phải bị đối xử như một tên đàn ông thông dâm vậy?”

Bị chỉ trích về thái độ vô lễ bằng biểu cảm lạnh nhạt, tôi từ từ thả tay ra, tạ lỗi về lời nói vô phép của bản thân.

“….Xin lỗi vì đã sự bốc đồng này, và còn gọi [ngươi] với người lần đầu gặp mặt.”

“Hử?.... À, không có gì. Chuyện đó chẳng sao cả.”

Tôi thở dài nhìn cô gái đang thắt lại chiếc cà vạt bị nới lỏng.

Hazakura là người chị ruột hơn tôi ba tuổi.

Chị ấy là người đã luôn ở bên cạnh từ khi tôi được sinh ra.

Ngay thời điểm nghe được cái tên ấy, ý nghĩa của những thứ như ma pháp hay dị giới đều bị để ra phía sau.

“Cô…. biết Hazakura ư?”

Thiếu nữ lộ vẻ mặt ngoài ý muốn, không trả lời câu hỏi của tôi.

Tặc lưỡi nhẹ một tiếng gấp gáp, tôi tiếp tục đặt câu hỏi.

“Hazakura đang ở đâu?”

“Cậu không định hỏi nhỉ?”

“Hả?”

“Bởi vì cậu hỏi rằng ngài ấy đang ở đâu.”

Cô ấy thản nhiên nói.

“Chứ không hỏi rằng ngài ấy còn sống sao.”

“………!”

Thật may khi tôi đã khoanh tay ra sau lưng, nếu không thì chắc chắn sẽ lại phạm phải sai lầm ban nãy.

Tôi không hỏi như vậy.

“Tôi sẽ không hỏi như thế. Bởi vì, đó là Hazakura.”

Cô ấy chỉ lạnh nhạt đáp “vậy ư” trước lời khẳng định dứt khoát của tôi.

“Vậy thì cùng làm sáng tỏ những gì chúng ta biết nào. Người chị gái của cậu đã mất tích ở thế giới này nhỉ.”

Dù vừa đặt câu hỏi khó chịu như thế, nhưng cô ấy lại xem như chị gái tôi đã biến mất chứ không phải chết đi.

Chuyện Oikawa Hazakura mất tích trong tai nạn xe buýt cao tốc xảy ra vào bốn năm trước.

Hazakura được người họ hàng xa mời đến, nên chị ấy đã một mình đi đến đó bằng xe buýt. Khi tôi xin đi cùng, chị ấy phút chốc lộ vẻ khó xử, rồi mỉm cười dịu dàng.

[Nè, Nowaki-kun. Hứa với chị, nhớ phải nhắn tin cho chị mỗi ngày nhé. Cả chào buổi sáng và chúc ngủ ngon. Nhớ phải giữ bí mật với mọi người. Tại vì nó sẽ trở thành sợi dây cứu mạng, gắn kết em và chị. Đừng bao giờ cắt đứt nó nhé.]

Hazakura thì thầm rồi nhẹ ngoéo tay, điều đó khiến tôi cảm thấy như được giao một nhiệm vụ trọng đại. Chắc chắn việc tôi gật đầu lia lịa là đúng như kỳ vọng, nên Hazakura đã bước đi không hề lưu luyến. Chuyện ấy vẫn là điều mà tôi luôn hối tiếc.

Tin tức chiếc xe buýt mà Hazakura leo lên gặp tai nạn lọt vào tai tôi ngay ngày hôm sau.

Trên đường cao tốc, chiếc xe buýt ấy đã tông vào xe đối diện và lao thẳng xuống vực.

Trong danh sách những người tử nạn không hề có cái tên Oikawa Hazakura, cũng như chẳng thể nào tìm được thi thể. Bố mẹ đã rất sốc khi nhận được tin, nhưng rồi cũng chấp nhận cái chết của chị ấy mà bắt đầu phúng điếu.

Thế nhưng, không hề có thi thể.

[Nowaki-kun.]

Chỉ vậy thôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ. Bởi vì.

[Đừng cắt đứt sợi dây cứu mạng.]

Hazakura nhất định không thể nào chết được.

Chị ấy chỉ mất tích mà thôi.

[Hứa với chị nhé?]

“Đúng vậy, ngài ấy vẫn còn sống.”

Quả nhiên là vậy.

Dường như khó hiểu vì tôi không chút dao động, thiếu nữ tóc bạc nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.

“Tại sao cậu không tỏ vẻ ngạc nhiên vậy?”

“Vì tôi không tin Hazakura là người sẽ phản bội lời hứa với tôi.”

Chỉ như thế, là quá đủ rồi.

Thiếu nữ chỉ nhún vai “vậy ư” trước câu trả lời gọn gàng. Tôi cắn môi hỏi với bàn tay đang siết chặt sau lưng.

“Hazakura đang ở đâu?”

Không cần hỏi, tôi cũng có thể mường tượng được câu trả lời.

Ma pháp cải biến. Thiếu nữ tự xưng là pháp sư.

“Không, là do tôi hỏi sai cách.”

Không thể tìm thấy thi thể của Hazakura.

Chị ấy không phải là kiểu người không thắt dây an toàn khi ở trên xe buýt cao tốc. Địa điểm rơi của chiếc xe đã được xác nhận, xác của các hành khách thắt dây an toàn vẫn nằm tại chỗ, duy chỉ có một mình Oikawa Hazakura lại mất tích.

“Hazakura đã đi đâu rồi?”

Oikawa Hazakura biến mất, cứ như là phép thuật vậy.

“Đúng như phán đoán của cậu.”

Thiếu nữ tóc bạc nói với âm điệu lạnh nhạt.

“Oikawa Hazakura đã chuyển sinh sang nơi mà các cậu thường gọi là [Dị giới].”

“……Hả?”

Chuyển sinh.

Một từ không lấy gì làm phù hợp trên con đường đến trường này.

Bị mê hoặc bởi đôi mắt bích ngọc, tôi nuốt ực một ngụm.

“Vậy….. Hazakura đang ở thế giới bên đó ư?”

“Đúng vậy. Tôi chỉ là người được Hazakura-sama phái đến. Nếu theo cách nói của thế giới các cậu thì...”

Thiếu nữ khẽ nghiêng đầu.

“Cậu có thể gọi tôi là Sứ Giả.”

Cô ấy tự xưng như vậy.

Làn gió từ đâu chợt ùa đến, làm tung bay mái tóc màu bạc.

“Tôi là Sứ Giả của Hazakura-sama. Tôi không thể xưng tên mình được.”

“Hazakura…sama?”

“Tôi đến đây chỉ để truyền lại lời của Hazakura-sama mà thôi, việc tiếp xúc cậu cũng là vì mệnh lệnh của ngài ấy.”

“Khoan đã.”

Tôi lập tức xen vào.

“Tôi không hiểu. Nếu Hazakura sống ở dị giới thì tại sao lại để người đại diện đến? Hazakura không phải kiểu người sẽ đẩy việc cho người khác.”

Chị ấy không phải người sẽ để người khác thế chỗ mình trong cuộc hội ngộ của chúng tôi.

“Tại sao Hazakura không trực tiếp đến đây? Không…. Tại sao chị ấy lại không quay trở về?”

Tôi vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn chuyện dị giới. Đúng là là cô gái này sở hữu mái tóc và đôi mắt rất đặc biệt, chuyện ma pháp cải biến hay hành động như bạn gái cũng rất kỳ quái, nhưng những điều đó vẫn chưa chứng minh được chuyện chị gái tôi đã chuyển sinh đến dị giới.

“Có thật là Hazakura ở dị giới không? Nếu là thật thì chứng minh đi.”

“Tôi cũng đoán cậu sẽ nói vậy. Tuy cho cậu thấy một ma pháp tráng lệ thì sẽ tốt hơn, nhưng hiện tại tôi chỉ có thứ này thôi.”

Đôi môi mỏng của cô ấy mấp máy, cứ như một sinh vật hoàn toàn độc lập với cơ thể.

“Từ Thánh Rương thuộc [Người sở hữu] của ta, <Xuất hiện đi>!”

Bầu không khí nghiêm trang rung lên. Sau khoảnh khắc một tia sáng chói lọi lóe lên, trước mắt tôi xuất hiện một lưỡi dao màu trắng. Trong tay thiếu nữ tự xưng là sứ giả đang nắm một thứ dài mỏng như____một thanh kiếm.

“Có lẽ ma pháp này có thể thoả mãn cậu rồi nhỉ.”

Cô gái nói với thanh âm có chút đắc ý. Nhưng thay vì ấn tượng bởi thanh kiếm trắng bạc, tôi lại chú ý đến cái thứ nằm ở mũi kiếm.

Đôi mắt ngọc lục bảo của sứ giả lướt theo ánh mắt của tôi. Khuôn mặt vô cảm phút chốc biến sắc. Ở đầu mũi kiếm sắc bén là một mảnh da cừu được cắt nhỏ hơn cả danh thiếp. Tôi cầm lấy mảnh giấy đang rung lên trong gió, đọc dòng chữ viết bằng mực đen.

[Trẻ ngoan.]

“……….!”

Tôi nắm chặt mảnh giấy. Không chỉ là nét chữ thân quen, mà đến cả câu chữ ngắn gọn đến cộc lốc cũng đều giống hệt chị ấy. Một câu ngắn ngủn, hoàn toàn để người nhận tự lý giải. Như thể đang khẳng định chuyện tôi từ chối nụ hôn, chuyện tôi tin tưởng chị gái còn sống, hay kể cả chuyện tôi đang tồn tại. Những suy nghĩ cứ lấp đầy trong tôi.

Dù không biểu lộ ý nghĩa rõ ràng, nhưng lại khiến tôi nghĩ rằng chị ấy sẽ tiếp nhận tất cả mọi thứ. Cách dùng từ, vừa trìu mến mà lại vừa vô tâm.

Đó chắc chắn là lời của Hazakura.

Oikawa Hazakura đang sống tại dị giới.

“….Tôi tin cô.”

Dù tôi thốt ra câu trả lời, Sứ Giả lại nhìn chằm chằm vào tôi____hay chính xác hơn, là mảnh giấy trong tay tôi.

“Tại, tại sao cơ chứ… làm thế nào mà cô ta có thể qua mắt người cùng cơ thể với Thánh Rương như mình mà dễ dàng đưa dị vật vào…?”

“Hả?”

“…Không có gì, quay lại chuyện chính đi.”

Sứ Giả thở một hơi dài như thể bỏ cuộc, hướng mũi kiếm xuống mặt đất.

“Ma pháp tôi có thể sử dụng ở thế giới này chỉ có hai loại. Một trong số đó là ma pháp cải biến nhận thức, thứ mà cả cậu cũng chống lại được. Thế nhưng, tôi được Hazakura-sama trao cho một đặc quyền, đó là liên kết cậu với Hazakura-sama.”

“Chờ đã.”

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi đã tò mò từ lúc nãy rồi.”

Hazakura đang sống ở dị giới.

Tôi đã chấp nhận sự thật đó.

“Sama là sao? Tại sao cô lại trịnh trọng gọi chị ấy là [Hazakura-sama] vậy?”

“……….”

Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh trở nên trầm mặc lạnh lẽo đến đáng sợ.

Sứ giả mới nãy còn đắc ý kể chuyện bỗng ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt pha lẫn bực dọc.

Ơ, cái sự căng thẳng này là sao.

“Thế giới của chúng tôi,…”

Sứ Giả mở lời, phá vỡ sự yên lặng.

“…được thành lập dựa trên tám thành phố chỉ định Thánh Viên. Mỗi thành phố đều sở hữu một nhà cầm quyền, bọn họ sẽ thực hiện những công tác chính trị và giải quyết các vấn đề xảy ra trong năm. Tôi là pháp sư của [Học viện ma thuật Strade] thuộc Đệ Bát Thánh Viên. Đây là thành phố được cấu thành bởi những pháp sư và người mang dị năng trẻ tuổi.”

Không để tôi kịp xen vào, sứ giả tiếp tục nói.

“Hazakura-sama xuất hiện tại nơi này vào bốn năm trước. Không những nhớ được chuyện bản thân đã gặp tai nạn ở thế giới cũ, ngài ấy còn tự lẩm bẩm [Ái chà, chuyển sinh sao?]. Vì lẽ đó, người đó ở lại học viện với thân phận [Người chuyển sinh] chứ không phải là pháp sư hay người mang dị năng.”

Sứ Giả ngưng một hơi rồi lại tiếp tục.

“Vào hai năm trước, Hazakura-sama đánh bại người lãnh đạo tiền nhiệm của [Học viện ma thuật Strade], chính thức trở thành kẻ cai trị.”

“……….”

Tôi từ từ ngẩng mặt lên trời.

“….. Chị đã làm cái quái gì vậy, Hazakura?”

“Thời điểm đó, vẫn còn nhiều người phản đối chuyện để [Người chuyển sinh] lãnh đạo. Do đó, mặc dù ngài ấy đã trở thành nhà cầm quyền trên giấy tờ, nhưng thế lực phản đối đã cố gắng cản trở việc thực thi thẩm quyền. Vì vậy, việc chuyển giao toàn bộ quyền lực phải đến năm nay mới hoàn thành. Oikawa Hazakura-sama hiện tại là lãnh đạo chính thức của thành phố chúng tôi.”

Trước một thằng tôi không thể thốt nên lời, Sứ Giả nhiệt tình tiếp tục.

“Sau khi đạt đến sức mạnh tối cao tại thành phố của chúng tôi, Hazakura-sama cuối cùng đã tiến thêm được một bước trên con đường hoàn thành tâm nguyện của mình.”

“Một bước?”

Chiếm thành công một thành phố dị giới chỉ là “một bước” đối với chị ấy thôi sao?

“Nguyện vọng gì? Trở về thế giới bên này à?”

Trong giọng nói của tôi ẩn chứa chút một chút hi vọng. Sứ Giả có vẻ cũng nhận ra điều đó và thở dài.

“Được như vậy thì đã tốt rồi.”

Một câu nói mang đến dự cảm chẳng lành.

“Sau khi đạt được sức mạnh vượt trội cả các thành phố khác, Hazakura-sama đã bắt các học sinh trong [Học viện ma thuật Strade], trực thuộc thành phố chỉ định – Đệ Bát Thánh Viên phải thừa nhận việc sửa đổi một điều luật.”

“Sửa đổi luật pháp?”

“Các học viên đều theo chủ nghĩa thực lực. Vào thời điểm Hazakura-sama đề nghị sửa đổi luật pháp truyền thống, rất nhiều người đã phản ứng kịch liệt đến mức gần như nổ ra nội loạn. Thế nhưng, cùng thời điểm đề xuất chuyện này, ngài ấy đã dùng danh nghĩa [Học viện ma thuật Strade] để xâm chiếm vùng lãnh thổ bên cạnh. Do đó, ấn tượng về một Oikawa Hazakura [có đủ sức mạnh để bẻ cong luật lệ] đã không thể lay chuyển. Khi ngài ấy đề xuất việc sửa đổi luật lệ lần hai, không hề có lấy một ý kiến phản đối nào.”

“Quả là một thế giới theo chủ nghĩa thực lực nhỉ.”

Một thế giới mà Hazakura rất dễ hoà nhập. Tôi vừa nghĩ thế vừa thắc mắc.

“Vậy thì luật lệ mà Hazakura tạo ra là gì?”

“Luật lệ mà Hazakura-sama muốn thay đổi chính là về hôn nhân.”

Sứ Giả thẳng thừng nói ra.

“Theo điều luật sửa đổi của Hazakura-sama, việc kết hôn giữa các anh chị em cùng dòng máu sẽ trở thành hợp pháp trong thế giới chúng tôi.”

“………Hả?”

Sứ Giả hướng ánh mắt sắc bén về phía tôi, người vẫn đang kinh ngạc.

“Chuyện trở về thế giới cũ chỉ là vặt vãnh. Cho dù ai có nói gì, cho dù có gửi bao nhiêu thích khách đi chăng nữa, Hazakura-sama vẫn quyết định sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới của chúng tôi.”

Cô ấy cố ý cường điệu hóa cụm từ “vĩnh viễn”.

“Sau khi luật lệ mới được đề xuất, cần có một khoảng thời gian để việc sửa đổi được thực thi. Luật pháp của các Thánh Viên buộc phải nhận được sự phê chuẩn của Đệ Nhất Thánh Viên, [Gran Aria]. Luật pháp mới sẽ chính thức có hiệu lực sau vài ngày nữa, thế giới của chúng tôi sẽ bị cải tạo thành thiên đường cho Hazakura-sama.”

Sứ Giả ngắt lời, rồi nhấn giọng vào câu nói tiếp theo.

“Thế nhưng, thiên đường ấy được tạo ra chỉ vì một mình cậu.”

Trong đầu tôi loé lên thước phim của hoài niệm.

Những quầy hàng sôi động cùng đám đông náo nhiệt. Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm. Thế nhưng, đôi mắt hạnh nhân màu đỏ thẫm ấy, thậm chí còn rực rỡ hơn cả những dòng thác sáng đang khảm lên bầu trời.

Thứ đang ngăn môi tôi lại là ngón tay mảnh khảnh bọc trong chiếc găng tay ren đen tuyền.

[Nowaki-kun không cần phải trở thành hoàng tử của ai hết!]

Không cần tới dị giới, Oikawa Hazakura cũng đã là một thiếu nữ mang một bầu không khí cách biệt trần thế, không bao giờ có thể tan vào xung quanh.

[Bởi vì em sẽ kết hôn với chị mà nhỉ?]

Nụ cười phảng phất ma mị hơn cả những đoá hoa khổng lồ đang nở rộ trên khung trời xa xăm. Tôi không có cách nào để từ chối.

Bởi vậy, tôi đã ràng buộc chị ấy.

[Chị hãy nói đó không phải là lời nói dối đi.]

Tôi trả lời như vậy.

[Hãy biến điều đó thành sự thật. Hứa với em, Hazakura.]

Hazakura đã không hề phản bội lời hứa. Đó là điều tôi tự gây ra.

Người khiến chị ấy phải thệ ước là tôi. Tôi đã đưa ngón út ra để lập lời hẹn.

Cho nên Hazakura, sau khi chuyển sinh, ngay lập tức đáp ứng nguyện vọng đó. Chị ấy đã bẻ cong cả thế giới, chỉ vì muốn hiện thực hoá mong ước của tôi.

“Tóm lại, tôi được gửi đến thế giới này sau khi việc sửa đổi luật lệ chính thức được thông qua. Tôi nhận lấy sứ mệnh mà Hazakura-sama giao phó. Việc tôi xuất hiện như người yêu của cậu cũng là do ngài ấy ra lệnh. Đó chính là bài kiểm tra xem cậu có để mắt đến cô gái khác ngoài Hazakura-sama hay không.”

Vậy là nụ hôn lúc nãy cũng là bài kiểm tra từ Hazakura ư. Nếu lúc ấy tôi thật sự hào hứng “Ngon lành, chúng ta hôn liền nào!” thì chắc chắn chị ấy sẽ vô cùng thất vọng.

“Cậu đã vượt qua bài kiểm tra đó rồi. Vì thủ tiết với Hazakura-sama mà cậu đã khước từ nụ hôn phải không? Ngài ấy hẳn sẽ rất vui mừng.”

Bỗng nhiên, bàn tay trắng của Sứ Giả đưa ra trước mắt tôi.

“Hỡi cậu em trai.”

Tôi bị nuốt chửng bởi đôi mắt ngọc lục bảo.

Chiếc môi trắng muốt cử động.

“Xin hãy kết hôn với ngài ấy.”

Giọng điệu lạnh nhạt đến mức chẳng ai có thể nghĩ rằng đây là một lời cầu hôn.

“Xin hãy kết duyên cùng chị gái, đi đến dị giới mà chị gái cậu thống trị, và chung sống cùng người đó đến đầu bạc răng long.”

Sứ Giả khuỵu nhẹ một gối, cố giữ giọng điệu lịch thiệp.

“Làm ơn. Xin hãy đáp ứng mong ước của người trị vì chúng tôi.”

Tôi thích Oikawa Hazakura.

Tôi thích một Hazakura đã luôn mở ra những thế giới tôi chưa từng biết đến từ khi còn tiểu học.

Đúng thế, tôi đã luôn thích Hazakura. Ký ức của tôi chưa bao giờ lãng quên từng động tác cử chỉ của chị ấy.

Thế nhưng____

“…..Ơ, nhưng tại sao…”

Điều tôi thốt ra là một câu hỏi đơn thuần.

“…tại sao tôi phải nhường chị ấy cơ chứ?”

“……Vâng?”

Vào khoảnh khắc ấy, Sứ Giả rùng mình. Vẻ mặt đó dường như đang tuyên cáo thế giới sắp tận diệt.

“Cậu… cậu vừa nói gì vậy?”

“Tại sao lời hứa kết hôn tự nhiên lại có thêm điều kiện [phải đi đến dị giới] cơ chứ?”

“Hả?”

“Bởi vì không thể kết hôn ở đây, nên tạo ra một thế giới có thể kết hôn? Sai rồi, chuyện này khác hoàn toàn với lời hứa ban đầu. Lúc tôi lập lời hứa với Hazakura, làm gì có cái điều kiện [ở thế giới khác]! Tại sao chị ấy lại tự tiện thêm vào để giảm độ khó xuống thế hả?”

“Giảm….!?”

Sứ Giả giật bắn người, mở to đôi mắt như thể sắp rơi ra ngoài.

“Khoan, khoan đã! Cậu không nghe tôi nói hả? Chị gái của cậu, vì để kết hôn với cậu mà đã thống trị thành phố chúng tôi và sửa đổi chế độ hôn nhân đấy? Ở đâu ra chuyện [giảm độ khó] cơ chứ!”

“Mà rốt cuộc là sao chứ, Hazakura bên thế giới đó là người thống trị phải không?”

“Đúng vậy. Ngài ấy chính là biểu tượng tối cao không ai không ai biết của thành phố chúng tôi. Là người mà tất thảy đều kính sợ thờ phụng.”

Hay nói cách khác, là Hazakura của mọi người.

Chỉ cần Hazakura còn ở bên đó, sẽ không có chuyện Hazakura là của riêng tôi.

“Cậu…em trai?”

Giờ tôi đã không còn thoả mãn với việc bước vào được chiếc lồng kết hôn nữa. Hazakura chính là người đã nuôi dạy tôi thành một kẻ không biết chịu đựng như bây giờ. Tôi cũng không phải kiểu người chỉ cần có Hazakura là đủ.

“Vì tôi muốn lấy lại mọi thứ.”

Tại sao Hazakura lại bị cướp đi bởi dị giới cơ chứ?

Tôi đã chẳng cần phải từ bỏ những ngày tháng cùng Hazakura đi học về vì “kết hôn”. Đối với người gặp tai nạn nay lại bình yên trở về, đáng lẽ tôi sẽ vui sướng chào mừng chị ấy. Đáng lẽ tôi có thể độc chiếm chị gái từ khi thức dậy cho đến lúc ngủ say mà không sợ ai khiển trách, và hiển nhiên sẽ được chị ấy nâng niu nhất trên thế giới này.

Tại sao trở thành như thế?

Bỗng nhiên chỉ vì lý do Hazakura đi đến dị giới mà tôi phải từ bỏ việc chờ đợi, rồi rời bỏ thế giới này. Tại sao tôi lại phải từ bỏ việc đem chị ấy trở về cuộc sống thường nhật của tôi cơ chứ?

Một thế giới không thay đổi gì mới là hạnh phúc nhất.

“Nếu được thì cô hãy lập tức nói cho Hazakura. Việc tôi chấp nhận lời cầu hôn của chị ấy, không phải vì tôi là một đứa nhóc không hiểu chuyện không thể kết hôn với chị ruột. Dù biết điều đó là cấm kỵ, nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng nếu ở bên Hazakura thì nhất định sẽ làm được.”

Tôi sẽ không từ bỏ. Tuyệt đối không nhường nhịn.

“Đừng có đi đường tắt, phải giữ nguyên từng câu từng chữ trong lời hứa! Tôi đã gìn giữ đến thế mà!”

“Làm ơn, chuyện đó…”

Khuôn mặt của Sứ Giả tái mét như người chết. Đôi môi đã mất đi sắc màu ấy đang run rẩy, cô ấy khổ sở nói.

“Đừng nói như vậy___”

“Tôi sẽ không đi qua đó. Hazakura, chị mau cút về đây!”

Thời khắc đó, Sứ Giả không thể thốt nên lời.

Dường như cô ấy đang lựa chọn từ ngữ. Sau một khoảng ngắn, cô ấy cắn nhẹ môi, và lời nói được thốt ra là.

“Thật đáng tiếc.”

Cảm giác lạnh ngắt chạm vào cổ.

“…..Hả”

Mũi kiếm màu trắng đang ấn vào chiếc cổ của tôi.

“Điều đó nhất định không được.”

Thụp.

Chiếc giày loafer màu sô cô la đụng vào mũi giày da của tôi.

“Cậu không được phép từ chối, vì bản thân Hazakura-sama và cũng vì bản thân cậu.”

Cơ thể đang lùi về sau của tôi đông cứng lại khi nghe lời nói đó.

“Bởi vì tôi sẽ phải giết cậu, cho nên tuyệt đối đừng nói điều đó.”

Tôi nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trước mặt, thở ra một hơi ngắn. Hơi thở còn lưu lại chút run rẩy. Thanh kiếm phản chiếu ánh tà dương có thân dài, mỏng và thẳng tắp như chiếc bút. Thân kiếm cùng màu với mái tóc của thiếu nữ đang nhắm vào cổ họng tôi không chút do dự.

“Đó cũng là mệnh lệnh của Hazakura?”

“Không thể nào. Nếu ngài ấy mà biết được thì tôi sẽ bị giết mất.”

Nếu là Oikawa Hazakura thì đúng là có thể làm vậy.

“Vậy thì tại sao cô lại định giết tôi? Cô muốn tạo phản à?”

“Tạo phản sao…”

Sứ Giả đáp rằng có lẽ như vậy.

“Thật kỳ lạ. Tại sao cậu lại không dao động?”

Tại sao ư?

Hỏi thế thì tôi biết đáp lại thế nào đây…

“Bởi vì người đứng sau cô là Hazakura phải không? Nếu là thế thì làm sao cô dám gây nguy hiểm cho tôi chứ.”

“Cậu bị đần à?”

Mũi kiếm trắng nhẹ chạm vào lớp da ở cổ họng. Cơn đau tê dại lướt dọc làn da bị đè vào bởi mũi nhọn.

“Cho dù cậu có bình an đi nữa, nếu cả thế giới mà sụp đổ thì cậu cũng chẳng còn nơi chốn để về đâu.”

“……Hả?”

Vào lúc ấy.

Trên bầu trời xuất hiện một vết nứt.

“………!”

Tôi và Sứ Giả cùng lúc nhìn lên bầu trời và hít một hơi thật sâu.

Từ sâu trong vết nứt uốn lượn giống như sấm sét ấy thấp thoáng một luồng sáng trắng. Khi sứ giả uốn người về phía sau, mũi kiếm đang chạm trên làn da cũng rời đi. Vào khoảnh khắc đó, bầu trời trở lại khung cảnh thường nhật.

Nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của tôi, Sứ Giả hỏi.

“Cậu thấy rồi à?”

“Vừa nãy… là gì thế?”

“Là vậy sao? Vì đã chạm vào mũi kiếm, nên cậu đã hình thành liên kết với tôi và nhìn thấy thứ đó.”

“Rốt cuộc nó là thứ gì gì?”

“Là Hazakura-sama.”

Sau câu trả lời ngắn gọn, Sứ Giả xoè bàn tay đang mang kiếm.

“Đành chịu vậy.”

Thanh kiếm màu trắng bạc biến mất.

“Quay lại thôi. Vì lỗi của cậu mà thế giới đang gặp nguy hiểm.”

Sau khi thốt ra lời nói khó hiểu, Sứ Giả quay gót đi về phía trường học.

(Còn tiếp)