Oneechan to Isshoni Isekai wo Shihaishite Shiawase na Katei wo Kizukimasho?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

2 7

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

32 116

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

21 76

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

286 7408

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

64 356

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

4 17

Tập 01 - Mở đầu

Nghĩ lại thì, dường như Oikawa Hazakura đã luôn sống với mục đích trở thành cô dâu cho ai đó từ khi còn nhỏ.

Lúc Hazakura nở nụ cười khả ái giữa vòng vây người lớn, bọn họ sẽ suýt xoa cười mà nói với cha cô rằng “Con bé đáng yêu thế này mà phải gả đi thì tội nghiệp quá”. Nụ cười phảng phất, phong thái đoan trang, cử chỉ thướt tha đến hoa nhường nguyệt thẹn. Những nét kiều diễm ấy khiến xung quanh phải tấm tắc ca tụng “Làm cho bản thân như muốn chở che”, “Đến tuổi cập kê sẽ thu hút mọi ánh nhìn”.

Hazakura chính là một thiếu nữ đơn giản như vậy. Mỗi hành động của chị ấy đều như thể dành cho một ai đó. Cho dù là nấu nướng, ăn vận, học hỏi hay bất cứ điều gì, người thiếu nữ thuần khiết và đáng yêu ấy đều gợi lên cảm tưởng rằng đó là những bước chuẩn bị đầy tận tụy dành cho cuộc gặp định mệnh của mình trong tương lai.

Ở mục “giấc mơ trong tương lai” trong kỷ yếu, Oikawa Hazakura chỉ viết đúng một dòng ngắn ngủi.

“Muốn trở thành một nàng dâu dễ thương.”

Vốn dĩ, chị ấy là một người nhút nhát trong việc bộc lộ nội tâm của mình. Cho nên chuyện chỉ viết một dòng như vậy không có gì đáng ngạc nhiên.

Vấn đề là chỉ có tôi biết được đối tượng định mệnh của chị ấy là ai.

“Nowaki-kun.”

Một giọng nói bình thản đưa tôi trở về với thực tại.

Đôi mắt to tròn như ngọc lục bảo đang chiếu thẳng vào tôi. Với mái tóc lấp lánh ánh bạc như toả sáng giữa đêm tối, người thiếu nữ vươn ngón trỏ chỉ lên bầu trời.

“[Cổng] đã mở rồi.”

Tôi đưa tầm mắt về hướng mà cô ấy chỉ.

Tại bầu trời xa xăm trên đỉnh toà nhà, một toà lâu đài khổng lồ bị lộn ngược đang bay lơ lửng.

Nhìn từ bên ngoài, đó là một khối kiến trúc hùng vĩ nhuộm sắc trắng được xây bằng gạch nung, với cánh cổng mang vẻ trầm uy của một đô thành. Toà lâu đài đầy uy nghi đó hiện đang hạ xuống ngay phía trên trường học của tôi, cứ như thể đang phản chiếu qua một tấm gương vậy.

Thiếu nữ tóc bạc đến từ dị giới nói rằng học viện đó đã được công nhận là một thành phố độc lập. Học viện tập trung các pháp sư và những người mang dị năng này thậm chí còn sở hữu tầm ảnh hưởng lấn át cả những thành phố khác. Quyền tự trị của nơi này được chấp thuận như một ngoại lệ đặc biệt, khuôn viên trường học trở thành thành phố, còn các học viên được đăng ký như những cư dân thành thị.

“Thành phố chỉ định - Đệ Bát Thánh Viên____[Học viện ma thuật Strade]”

Lời nói thốt ra từ đôi môi nhạt màu.

Một dòng sông ánh sáng màu trắng đang tràn ra từ cánh cổng của học viện đang lộn ngược, đó chính là dấu hiệu “Cổng” đã được mở. Con đường hào quang ấy trải thẳng đến tận nóc trường học, hệt như tấm thảm của một lễ đường. Luồng sáng dần dần lan rộng như một bức màn che, chẳng mấy chốc sẽ phủ lên toàn bộ toà nhà.

Đứng ngay trên nóc nhà đang được ôm trọn trong vầng hào quang đó là một người thiếu nữ.

Dù không thể nhìn thấy biểu cảm của cô gái đang đứng nghiêm trang vì bị ngược sáng, nhưng có lẽ trên môi người thiếu nữ ấy đang phảng phất nụ cười. Bóng người đó giang rộng hai tay như tắm mình trong dòng thác bạc, thản nhiên nhìn xuống dưới.

“Từ Thánh Rương thuộc [Người sở hữu] của ta__”

Cô gái tóc bạc búng tay một cái.

“____<Xuất hiện đi>

Ngay lập tức, một chùm ánh sáng lóe lên từ bàn tay của tôi. Một thanh kiếm màu trắng bạc hiện ra từ hư không, nhưng lại vô cùng thân thuộc, cứ như là một phần của cánh tay vậy.

Thiếu nữ tóc bạc nhìn tôi nắm chặt thanh kiếm, đặt câu hỏi chất chứa mong đợi.

“Liệu cậu sẽ ngăn kẻ thống trị thế giới của chúng tôi lại chứ, Nowaki-kun?”

Oikawa Hazakura, sau khi mất tích trong một vụ tai nạn, hiện đã trở thành kẻ thống trị dị giới.

Giọng nói của thiếu nữ tóc bạc tiếp tục vang lên. Hazakura đã chống lại những ràng buộc bằng bạo nghịch và tư tình, kiến tạo nên một thế giới xa hoa đầy thác loạn. Và cô gái này đến đây là để mời tôi tham dự buổi tiệc đó.

“Liệu cậu sẽ chặn cô ta lại chứ?”

Cho dù đến thế giới này vì mục đích ấy, thân hình cô gái ấy vẫn run lên khi chứng kiến cảnh tượng đó. Đằng sau thiếu nữ trên nóc nhà là rất nhiều hình hài vặn vẹo, lơ lửng như đang khuấy động chiếc nghiên mực. Những cái bóng đen bám sát theo sau chị ấy.

Đó chính là các ma nhân đã phục tùng Oikawa Hazakura.

Để đón tôi về dị giới, Hazakura đã gửi thuộc hạ của mình đến dị giới.

Tôi phải ngăn chị ấy lại.

Nếu tôi không làm thế, Hazakura sẽ trở thành kẻ xâm lược giày xéo thế giới này.

“Ừ, tất nhiên rồi.”

Sau một thoáng, tôi trả lời.

“Tôi sẽ đem Hazakura trở về.”