Ngày tiếp theo là thứ bảy.
Tuy là ngày nghỉ, nhưng vẫn có rất nhiều người sinh hoạt câu lạc bộ tại trường học. Trong ánh nhìn đầy nghi ngờ của các học sinh cấp ba, cô em gái (giả) của tôi đang đứng trước cổng trường.
Ngay khoảnh khắc khi tôi vừa bước đến, những ánh mắt hoài nghi của các học sinh xung quanh lập tức dịu đi. Đây là mấy bản mặt “À, hoá ra là đang chờ anh trai.” chứ đâu. Hồi đến trường để đón Hazakura vừa lên cấp hai, tôi cũng từng hứng phải những ánh mắt như thế.
“Rốt cuộc cũng ra rồi!”
Một tiếng hét vào mặt thay lời chào.
“Bài kiểm tra như nào đây?”
Vì con bé không thèm chào nên tôi cũng cứ thế mà hỏi thẳng. Ngoài ý muốn là con bé lại khoanh tay suy tính với vẻ hào hứng. Chà, có vẻ như bài kiểm tra này sẽ suôn sẻ hơn mình tưởng. Nếu trước mặt là Sứ Giả thì cô ta hẳn đã cằn nhằn “Còn không thể chào hỏi đúng phép, thật là không biết lễ nghi gì cả!”
“Đi chơi đi!”
“Hôm qua còn hăm hở bảo anh là lolicon mà giờ lại đòi đi chơi trắng trợn thế à?”
“Koori hông nghĩ sẽ có người ham muốn tình dục từ giữa trưa đâu!”
“Cái đó… còn tuỳ người nữa…”
“Mà anh là học sinh cấp ba mà ha!? Vậy chỉ cần có anh thì mấy chỗ vui vui như karaoke hay trung tâm trò chơi đều có thể đi được phải không!? Cho nên, dù có là lolicon thì cũng đành kệ thôi! Xin được giúp đỡ nhé, papa!”
Nhắc mới nhớ, học sinh tiểu học mà đi vào mấy nơi đó một mình thì cũng sẽ bị bắt ra ngoài. Vừa nghĩ đến điều đó, tôi vừa nhắc nhở vài thứ mà không thể nào bỏ lơ đi được.
“Trước mắt, em không nên dùng mấy cái như lolicon hay papa để gọi anh.”
“Hở? Bất mãn à?”
“Nói sao nhỉ, anh sẽ không gặp chuyện tốt gì nếu em cứ dùng mấy từ như thế.”
“Hả? Vậy gọi sao mới được đây?”
“Nói chung là mấy cái không khiến người khác thấy quái dị là được.”
Một cách gọi không gây cảm giác dị thường trong mối quan hệ giữa hai anh em ruột. Sau khi nói xong, tôi nhận ra chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Lông mày của Koori chợt nhíu lại. Hẳn là con bé cũng đã nhận ra điều đó.
“Vậy dùng cái đó thôi!”
Không ngờ rằng con bé lại vô tư gọi tôi bằng từ đó.
“Đi thôi nào, Onii-chan!”
Khi tôi hỏi muốn đi đâu thì con bé nói rằng “Chỗ nào mà đi một mình sẽ chán chết ấy!” Tôi thấy thương hại khi hiểu được con bé bình thường hay chơi đùa như thế nào. Nhưng nếu Koori đã nói vậy thì xem như không còn chọn karaoke và trung tâm trò chơi được nữa.
Thay vào đó, tôi chọn một trung tâm giải trí có thể chơi nhiều môn thể thao.
“Nè nè! Cái chuyện dị giới với ma pháp là thiệt hả?”
Do là ngày nghỉ nên nơi này có rất nhiều học sinh như chúng tôi. Nhưng cũng chẳng cần phải lo có ai để ý đến mấy cụm từ như “dị giới” hay “ma pháp” do một con nhóc tiểu học la lên.
“Hôm qua không phải đã thấy cái Người thứ năm rồi sao? Giờ vẫn còn nghi ngờ nữa hả?”
“Koori có nghi ngờ chuyện đó đâu. Koori đang khui ra mấy chỗ chỉ có thể nói ở đây thôi mà? Trong chuyện mà chị gái tóc lấp lánh kể, thế giới bên kia là nơi mà ma lực càng được nhận thức nhiều thì càng mạnh, còn người không biết tí gì về ma lực như chị gái anh lại thiên hạ vô địch thủ phải không? Koori không biết là do chị đó giải thích tệ hay do mình không hiểu rõ về thế giới kia nữa. Nhưng không phải trong chuyện đấy có chút mâu thuẫn sao?”
“…………..”
“Dùng quyền im lặng ở đây tức là chuyện này bất lợi với Onii-chan hử?”
Koori chỉ đang truy cứu một cách vui vẻ. Tôi có thể nhìn thấy chiếc răng khểnh trắng sáng chìa ra từ bờ môi con bé. Nhất định, Koori không có ý định phán xét gì cả. Đây chỉ là cách lái cuộc nói chuyện theo ý của con bé mà thôi.
Cho nên tôi chỉ im lặng mà chỉ vào sân chơi phía trước, trước khi Koori thốt ra những lời không thể vãn hồi.
“A! Em muốn chơi Segway!”
Đứa trẻ dễ dàng bị câu đi bởi sức hấp dẫn từ món đồ chơi như đến từ tương lai. Cuộc hội thoại này cứ như chơi bắt bóng vậy, lái chủ đề qua chỗ khác là con bé đớp ngay lập tức. Quả nhiên là đánh lạc hướng ở đây có lẽ là lựa chọn đúng.
“Yeah! Onii-chan có thấy không? Em gái được tin tưởng và gửi đi của anh đang trải nghiệm kỹ thuật đến từ tương lai đó!”
“Quái gì chứ.”
Điều Koori chỉ ra rất chính xác.
Hazakura đột ngột chuyển sinh đến thế giới mà ma pháp càng được ý thức nhiều thì càng mạnh hơn. Không một ai biết đến thế giới mà Hazakura từng ở, ngược lại thì Hazakura cũng thế. Không đòn tấn công nào có hiệu lực với người không cảm nhận được ma lực như Hazakura, chị ấy cứ vậy mà trở thành người thống trị dị giới.
Sứ Giả đã giải thích như thế.
Nhưng đó là chuyện quá bất thường.
“Nhắc mới nhớ, chị gái tóc bạc với Amatsuka Ryou đâu rồi? Hôm nay không thấy ai hết vậy?”
“Họ nói là không thể cứ chen vào chuyện giữa hai anh em. Với cả họ cũng tin anh sẽ không làm bậy.”
“Ồ, anh được tin tưởng cơ đấy. Hai người đó dễ thương như thế mà không có mắt nhìn người tí nào.”
“……….”
Quyền im lặng là phải sử dụng như thế này.
“Cơ mà, sao một đứa học sinh tiểu học như em lại biết Amatsuka? Còn biết cả cái biệt danh kì quái kia nữa.”
Nếu chỉ riêng cái tên “Thiên Sứ” lọt đến tai mấy học sinh tiểu học thì cũng không lạ. Nhưng sau khi tôi hỏi như thế, Koori đang mang mũ bảo hiểm bỗng kêu to một tiếng như bọn trẻ trâu.
“Biệt danh kỳ quái? Lần đầu Koori nghe một người nói tên tài khoản như thế đó.”
“…Tài khoản?”
“Hở? Anh không hiểu à? Amatsuka Ryou không phải là [Thiên Sứ của tôi.], mà [Thiên Sứ của tôi.] là Amatsuka Ryou đó? Chuyện đó có liên quan gì bản thân Koori là học sinh tiểu học hay không đâu. Lớp của Koori, ai cũng dùng mạng hết cả!”
“Hả? Sao tự dưng lại chuyển qua chuyện mạng mẽo vậy?”
“Nói chuyện thì để sau nhé!”
Gài chiếc mũ bảo hiểm, Koori cười lớn.
“Tám chuyện lúc nào cũng được mà phải không! Nhưng chỗ này 3 tiếng tốn 1500 yên lận!”
“…Nhưng anh mới là người trả tiền mà…”
“Đừng có đi lên mặt chuyện tiền nong với con nít!”
Koori chọt vào bụng tôi rồi hứng khởi chạy ra sân chơi.
“Kiểm tra cái gì hả trời.”
Tôi bất chợt thở một hơi nặng nề. Cứ thế này thì kiểm tra được gì cơ chứ.
Chê bai mình là lolicon, thế mà giờ lại dễ dãi đến mức “để sau nha”.
Sau khi con bé chơi Segway xong, chúng tôi lại dạo một vòng để tìm thứ gì mà Koori có thể thích.
Và ở tầng hai xuất hiện một đám người lố nhố.
“Có sự kiện gì hả!?”
Koori lập tức tỏ vẻ hứng thú. Đám đông tập trung xung quanh sân trượt patin như đang xem biểu diễn trực tiếp quy mô nhỏ. Tôi có thể thấp thoáng thấy ai đó đang trượt trong đấy, chẳng lẽ ở đó có nghệ sĩ sao?
Chợt thấy Koori lập tức chen vào đám đông, tôi luống cuống đuổi theo con bé. Sau khi bắt được chiếc áo hoodie của con bé đã chen được đến hàng đầu tiên, tôi đảo mắt quanh sân trượt.
“……Hả?”
Amatsuka Ryou đang ở đó. Mái tóc sáng màu được cố định như đuôi ngựa bởi kẹp tóc. Tuy đang thanh thoát trượt trên sân, nhưng khuôn mặt cô ấy lại có chút khó xử.
Các tuyển thủ trượt băng thường hay được ví von như thần tiên, nhưng Amatsuka lúc này thật sự đúng như lời đó. Mỗi khi lướt qua làn gió, mái tóc cùng tay áo thun của cô ấy lại phồng lên, gây ảo giác như hoa bướm đang nhảy múa sau lưng cô ấy. Dù chỉ đang trượt một cách bình thường, dù biểu cảm cô ấy đang lộ vẻ rối rắm, nhưng hào quang áp đảo đó vẫn khiến người khác không thể nào dời mắt đi dù chỉ một khắc.
Chỉ cần lơ đễnh một lát, tôi hoàn toàn có thể bị hút hồn giống như đám đông xung quanh.
Cho nên, tôi dứt khoát hét lên.
“Amatsuka!”
Koori giật nảy người khi nghe tiếng hét của tôi. Cả đám đông chung quanh cũng đồng loạt quay lại.
Thế nhưng, người tỏ vẻ kinh ngạc nhất lại là Amatsuka Ryou trong sân trượt. Cơ thể khiêu vũ như bươm bướm chợt ngừng phắt lại, nhìn trân trân vào tôi.
“Oikawa-kun?”
Thở hắt một tiếng, Amatsuka lướt đến gần tôi.
Đám người xung quanh tản ra như đám nhện con. Dù nghe tiếng xì xầm “Có bạn trai sao?”, “Nhưng không phải đang đi cùng đứa khác à?”, “Quan hệ gì chứ?”, nhưng vì chẳng có gì để nói nên tôi cứ bơ đi.
“Không… không ngờ cậu lại có thể gọi tôi trong lúc này đấy…”
“Nếu cảm thấy phiền thì tôi xin lỗi.”
Đôi má của Amatsuka giật giật một chút, sau đó cúi xuống lắc đầu.
“….Chuyện đó thì không…”
Khác với mọi khi, cách nói của cô ấy lại không rõ ràng lắm.
“Mà khoan đã, nếu Amatsuka ở đây thì… A.”
Thấy rồi.
Khoảnh khắc chạm mắt với tôi, đầu Sứ Giả bỗng cúi thấp xuống. Có vẻ cô ấy ngồi bên mép sân trượt, vừa chôn mình trong đám đông vừa nhìn Amatsuka trượt patin.
“A…ưm…”
Sứ Giả rụt rè đến gần, cố nặn ra lời nói như đang biện hộ.
“Xin lỗi, quả nhiên tôi vẫn lo lắng khi để cậu em trai ở riêng với một cô bé không quen không biết được… Cho nên tôi mới gọi Ryou-san cùng bám theo…”
“Tôi rất giật mình khi cô ấy một mình đi vào phòng hội học sinh vào ngày nghỉ đó. Mà đúng là tôi cũng ngạc nhiên chuyện bản thân vẫn làm việc kể cả ngày nghỉ nữa.”
Amatsuka cười thoải mái và Sứ Giả đang thu mình xin lỗi.
Nhìn qua nhìn lại hai người đó, Koori chọt ngón tay vào hông tôi.
“Anh có được tin tưởng đâu.”
Đúng là vậy.
Thở dài một hơi, tôi đề nghị với hai cô gái đang khó xử nhìn về đây.
“Cả bọn cùng đi thì sao?”
Sứ Giả trừng mắt. Amatsuka vừa ôm đôi vai mảnh khảnh của Sứ Giả vừa rực sáng đôi mắt với vẻ ngoài ý muốn.
“….Được hả?”
Người vừa nghi hoặc hỏi là Amatsuka.
Hiếm khi Amatsuka lại nhỏ giọng như thế. Ở bên cạnh, Sứ Giả gật đầu lia lịa “Phải… phải rồi!”
“Không phải Onii-chan đang trong bài kiểm tra sao!”
Làm ơn đừng có hét to một câu dễ gây hiểu lầm như vậy.
Sát bên Sứ Giả, Koori không hiểu sao cũng nói với vẻ đầy bất mãn.
“Không phải Koori là người quan trọng số một thế giới hay sao?”
“Em sẽ từ chối sao? Nghĩ xem nào, nếu cùng đi với hai chị gái này thì sẽ ra sao?”
“……..4P……..?”
Hình như con bé vừa buột mồm nói ra một từ không ổn cho lắm, nên tôi dứt khoát chỉ ngón tay về phía Amatsuka Ryou.
“Nghĩa là sẽ có thêm một túi tiền để đãi em nhiều thứ hơn đó?”
Amatsuka quay phắt sang tôi “Hả?” một tiếng bối rối.
Nhưng trước khi Amatsuka nói gì thêm, Koori đã nhảy tưng lên “Thiệt hả!? Ngon lành!”
“Đi với Koori đi! Tụi mình cùng khiến tầng này sôi sục lên nào!”
Vừa mới bị câu dẫn bởi Segway, giờ lại muốn náo loạn tầng này, thật là một con bé bận rộn.
Trong ánh mắt như muốn nói gì đó của Amatsuka, tôi cứ thế chạy đi đuổi theo Koori.
Amatsuka Ryou đi mua trà sữa trân châu. Tuy nói “Mà, dù sao tôi cũng muốn uống nên kệ đi.” với vẻ bất mãn, nhưng hành động của cô ấy lại rất khoan khoái vui vẻ. Tôi thật không hiểu rõ cái người tên Amatsuka Ryou này.
Về phần Sứ Giả thì…
“Đúng là hợp ghê luôn á! Cứ như Cosplayer tự sáng tác vậy!”
“Vậy… vậy à…? Chị không hiểu cho lắm…”
Cô ấy đang bị Koori dẫn đến trò bắn súng.
“Do chị từng được huấn luyện để nhắm bắn mục tiêu. Mấy mục tiêu không chuyển động dễ nhắm bắn thật đó.”
“Chị nhắm cả mấy cái chuyển động nữa hả?”
“Vì đó là huấn luyện cho thực chiến. Thực tế, ma pháp cải biến nhận thức của chị là ma pháp nhắm vào lòng kẻ địch.”
Quả nhiên cô ấy có kỹ năng cao trong việc chiến đấu với kẻ thù. Tôi nhớ lại lần đầu bị cô ấy chĩa kiếm vào mình, mũi kiếm ấy không hề rung động một chút nào.
Cho dù tự xưng là học sinh yếu kém, nhưng cô ấy không thể giấu đi những kỹ thuật đã mài giũa đó.
“Cậu em trai, có chuyện gì à?”
Đổi lượt với Koori, Sứ Giả hỏi tôi.
Đôi mắt ngọc lục bảo nhìn lên ấy giống hệt lúc khuyên bảo tôi “Đừng có mà nói chuyện giết ai cả!” Một ánh mắt đầy kiên định, không chút hoài nghi.
“Cách gọi.”
“Hả?”
“Cái cụm [Cậu em trai] đó không phải kỳ quặc lắm sao. Đến cả chị ruột tôi còn chưa gọi như vậy bao giờ.”
“….Ưm…”
Sứ Giả rên một tiếng khó xử. Chẳng lẽ cô ấy ghét gọi tôi bằng tên đến như vậy sao?
“Nhưng tôi vẫn chưa nói cho cậu...”
“Hả?”
“Tôi vẫn chưa nói ra tên của mình, không lẽ cậu lại không ngại chuyện tôi gọi cậu bằng tên sao?”
Câu trả lời thật ngoài ý muốn. Cô ấy lại để ý đến chuyện như vậy ư.
Sứ Giả đang mâu thuẫn.
Cô ấy nói rằng bản thân không thể nói tên ra vì tính chất ma thuật của bản thân. Nhưng thường thức của thiếu nữ này lại cho rằng việc mình không nêu tên là điều thất lễ.
“Chẳng sao cả, tôi cũng gọi theo ý mình mà thôi.”
Trước vẻ mâu thuẫn khó xử của cô ấy, tôi tiếp tục nói.
“Nếu không làm được thì cũng không vấn đề gì. Dù bản thân tôi nói cũng không ổn cho lắm.”
“….Vậy à…”
Nhẹ gật đầu, Sứ Giả nhìn lên tôi.
“Đúng vậy. Nowaki-kun cũng có điểm như thế nhỉ.”
Dù mới là lần đầu, nhưng không hiểu sao cách gọi đó lại vô cùng thân thuộc. Có lẽ là do Hazakura đã luôn gọi tôi như thế.
Sau khi gọi tên tôi, Sứ Giả thở phào như trở nên nhẹ nhõm. Có lẽ cô ấy không thể lựa chọn thời điểm để thay đổi nên đành phải dùng cái cách gọi khó xử đó.
Ý thức tôi hoàn toàn lơ đãng trước hành vi của Sứ Giả.
“….Này, Nowaki-kun.”
Dùng cách gọi vừa mới thay đổi, Sứ Giả nhíu mày lẩm bẩm.
“Koori-chan không phải vừa mới ở đây sao?”
Quay phắt lại chỗ bắn súng, tôi sửng sốt.
Koori đã biến mất.
Có lẽ tôi và Sứ Giả lúc ấy đều nghĩ đến cùng một chuyện.
Dị giới xâm lược.
Tuy vẫn còn ban ngày, nhưng tôi đã hoàn toàn dời mắt khỏi Amatsuka và Koori. Nếu Hazakura chớp thời cơ đó mà gửi ma nhân đến tấn công hai người họ…
Luống cuống nhìn xung quanh, tôi lập tức tìm thấy Koori.
Con bé đang bị đám học sinh cấp ba bao vây.
“….Hả?”
Koori đang ở sân chơi bóng rổ. Con bé đang bị quây bởi đám nam sinh cấp ba bất hảo, Koori vừa cầm trái bóng rổ vừa rít giọng trả treo lại.
Sau khi để Sứ Giả đang kinh ngạc chờ bên ngoài, tôi vội chạy đến hiện trường.
“A, Onii-chan!”
Trước cách gọi lộ rõ mối quan hệ, đám nam sinh với thể hình cân đối đồng loạt quay lại.
A, thiệt tình. Sự kết hợp giữa đám người như này và một con nhóc láo xược chính là điều tệ hại nhất có thể.
“Có chuyện gì?”
Tuy hỏi chuyện đám học sinh cấp ba sẽ dễ hiểu hơn, nhưng nếu đã được gọi anh trai thì tôi phải hỏi chuyện Koori.
Nhưng trước khi Koori nói thì đám học sinh cấp ba đã trả lời.
“Con nhóc này đột nhiên đi vào sân bọn này đang chơi, lại còn tự tiện lấy bóng ra bắt đầu chơi nữa đó.”
“Nhưng mà lúc đó có ai sử dụng sân bóng đâu!”
“Tại vì bọn này để đồ đạc ở đó rồi! Vừa mới đi ra ngoài bổ sung nước một chút thì em gái của cậu tự tiện lấy bóng ra chơi đấy!”
Ai da.
Tôi ngửa mặt lên trời. Xen ngang rồi tự tiện sử dụng đồ dùng cá nhân của người khác. Nhìn vào thái độ của Koori thì việc đám người này nói hẳn là thật rồi. Nếu Koori nhìn giống như một đứa nhóc yếu đuối thì họ có lẽ sẽ không nói gì. Nhưng nhìn sơ qua thì vóc dáng con bé gần giống như học sinh cấp hai, hơn nữa thái độ lại không giống một con nhóc yếu ớt chút nào. Chắc hẳn bọn họ đang có cảm giác như nói chuyện với một đứa loi choi hỗn xược vậy.
Dù lập tức muốn tạ lỗi với đối phương, nhưng giữa những ánh mắt xung quanh, Koori lại vừa rên rỉ như một con thú nhỏ vừa liếc nhìn tôi.
“…..Ừm…”
Nếu tỏ thái độ “Lỗi của em chứ gì!” thì Koori có thể sẽ không chịu nhập bọn với chúng tôi nữa. Mặc dù rõ ràng là lỗi của Koori, nhưng tôi cũng không thể cứ đứng cùng đám nam sinh mà quát nạt con bé được.
Nếu làm thế, tôi cảm giác mình sẽ không phải là “Onii-chan” đối với con bé nữa.
Từ bỏ mọi chuyện, tôi bắt đầu cự cãi lại đám nam sinh.
“Nếu là không gian chung thì không phải nên nhường theo thứ tự sao?”
“Hở!?”
Cố gắng xin lỗi trong nội tâm, tôi nỗ lực chịu đựng ánh nhìn nguy hiểm từ bọn họ.
Cơ mà, sau khi nói xong thì tôi nhận ra mình không thể nào nói giúp cho việc tự tiện dùng bóng của người khác. Tôi chỉ có thể cố đến thế này thôi.
Khoảnh khắc tôi gượng ép nói ra lời đó, những ánh mắt đầy khắc nghiệt đồng thời tập trung về phía tôi. Koori sau khi thoát khỏi tầm mắt của đám nam sinh lại ngạc nhiên nhìn lên tôi. Sao giờ nhóc lại kinh ngạc nhất hả, Koori.
“Cậu nghiêm túc đấy hả!?”
Dù không hề có ý như vậy, nhưng tôi vẫn đáp lại “Nếu là thế thì sao?”. Sứ Giả bên ngoài sân bóng lại bất an cất tiếng. Ngay khi nhận thấy cô ấy, đám nam sinh lại càng làm căng hơn.
Cũng đúng. Nếu chỉ là một con nhóc hỗn láo thì thôi, đằng này lại còn có thêm một mỹ nữ thơ thẩn mong manh đứng phía sau. Uy nghiêm của đàn ông khiến bọn họ không thể nào lùi bước.
Chết thật, giờ làm sao để thu xếp đây.
Vừa tuyệt vọng, tôi vừa đẩy vai Koori giấu về phía sau lưng. Tôi và đám người trước mặt không dời mắt khỏi nhau, tạo ra bầu không khí căng như dây đàn.
Nói cho vuông thì bọn tôi mới là kẻ xen ngang và tự ý sử dụng đồ dùng cá nhân. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn một đấm để bên ấy giữ mặt mũi.
“Ủa? Mọi người đang làm gì vậy?”
Giọng nói trong veo biến đổi hoàn toàn bầu không khí.
Người vừa bước vào trong sân là Amatsuka Ryou. Trong tay cầm túi giấy đựng trà sữa, cô ấy nhã nhặn xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.
“Sao vậy?”
Nhìn nụ cười có chút tinh nghịch của Amatsuka, hội nam sinh im lặng đờ ra một lúc. Sự xuất hiện đột ngột của Amatsuka Ryou đã áp đảo hoàn toàn hiện trường. Cho dù là tiếng hét giận dữ từ người đàn ông ngoan cố thế nào, cho dù là sự ích kỷ của đứa trẻ bướng bỉnh thế nào, chúng vẫn không thể chiến thắng áp lực từ nụ cười thầm lặng đó.
Chỉ cần cô ấy đứng tại đó thì ai cũng phải lặng người đi.
Cho dù làm gì, Amatsuka cũng đều trở thành tâm điểm.
“….A, ưm…”
Đám nam sinh bất hảo lập tức lắp bắp lùi về sau.
Amatsuka liếc mắt “Hửm?” một tiếng khiến đối phương phải thất thủ.
“A… không có gì cả.” “Không có chuyện gì đâu.” “Chúng tôi xin nhường chỗ vậy.”
Đám người bắt đầu dùng kính ngữ và vội vàng đi về. Thế nhưng, Amatsuka lại đứng trước bọn họ bảo ngừng lại.
“Tại sao vậy? Không chơi chung hả?”
Nhóm học sinh chuẩn bị chạy trốn chợt sửng sốt.
Amatsuka thậm chí còn ngạc nhiên hơn bọn họ, tiếp tục nói thêm lời nữa.
“Chỉ bọn tôi thì không đủ người để ba chọi ba đâu. Mấy cậu cũng cùng chơi đi!”
Cô ấy không ngại ngùng mà mời họ.
Nghe thấy lời của Amatsuka, Koori vừa nãy còn ngơ ngác bắt đầu từ tốn dùng tay áo lau quả bóng rổ đang cầm. Rồi con bé chuyền bóng sang một người bên đó.
“Xin lỗi nhé! Cùng chơi đi!”
Thốt ra lời xin lỗi còn tệ hơn trẻ em mẫu giáo, Koori tung người chạy thẳng sang nhóm nam sinh.
“Bên này nhìn có vẻ mạnh hơn nên Koori sẽ theo bên này!”
Nhìn thái độ vô tư của Koori, khuôn mặt đám học sinh cấp ba cũng dịu hẳn đi.
Và như thế, chúng tôi chơi bóng rổ cùng đám người học sinh lạ mặt.
Trận đấu đột ngột mà Amatsuka Ryou đề nghị quả nhiên sôi động hơn hẳn nhờ khả năng xoay sở của cô ấy. Hay nên nói là, không có con người nào có thể khó chịu trước nụ cười của Amatsuka Ryou. Có thể nói cô ấy là người anh trai lý tưởng gấp trăm lần tôi. À không, cô ấy dĩ nhiên không thể làm anh trai rồi.
Bầu không khí căng thẳng ban đầu không còn, đám người học sinh cấp ba tủm tỉm cười tạm biệt chúng tôi.
“Aaa, vui thật đấy! Nhìn thế này chứ hồi tiểu học, tôi thích chơi bóng rổ hơn là ngồi học dương cầm đó!”
Amatsuka tỏ vẻ cao hứng. Ở bên cạnh, sau khi xác nhận đám người nam sinh khuất tầm mắt, Koori liền lấy điện thoại ra bấm với vẻ nghiêm túc.
“Em đang làm gì đấy?”
“Bộ đồng phục lúc nãy là trường cấp ba S phải không? Nếu viết tiểu sử thì thường sẽ là Trường cấp 3 S+ khối lớp nhỉ? Hoặc là [Cấp 2 S > cấp 3 S (tên câu lạc bộ)] nhờ. Thường mấy tên này chẳng ai đi đặt chế độ riêng tư đâu.”
Koori vừa lầm bầm vừa mở ứng dụng SNS rồi nhập vào thanh tìm kiếm. Nhấp vào vài tài khoản có tên trường, sau đó lại nhảy đến tài khoản khác từ danh sách theo dõi…. Cứ lặp lại vài lần như thế khoảng một phút, con bé rốt cuộc hét lên “Thấy rồi!”
“Quả nhiên! Nè, Amatsuka Ryou! Cái bọn hồi nãy vừa đăng ảnh chị lên đó! Thế có chịu được không chứ!”
Bức ảnh Koori đưa ra là khoảnh khắc ngay sau khi Amatsuka Ryou lên rổ. Kèm theo đó là dòng tweet “Bổ mắt!”
Trong ảnh cũng hiện rõ khuôn mặt của Amatsuka đang nhìn về phía khác. Dù là trong bức hình, Amatsuka vẫn gây ấn tượng cực kỳ mạnh.
“…..Ể? Ghê quá! Sao mà em tìm được tài khoản đó vậy?”
Cho dù nhìn thấy bức ảnh chụp lén bản thân, vẻ mặt của Amatsuka Ryou vẫn không chút thay đổi. Ngược lại, cô ấy còn ngán ngẩm dạy bảo Koori.
“Em không được làm mấy chuyện như tên bám đuôi vậy đâu.”
“Nhưng đăng ảnh mà không được chính chủ cho phép là trọng tội đó? Hãy tha em lần này đi mà!”
“Em vẫn biết tội của mình nhỉ. Cứ kệ đi, dù sao thì có lẽ chị cũng bị chụp một đống lúc ở sân trượt rồi. Cơ mà, em tìm ra rồi định làm gì chứ? Nhắn tin trực tiếp bảo họ ‘Xoá hình đi!’ sao? Cái đó nghe sợ chết được ấy!”
“Nhưng nếu chị không thích thì có thể xoá hết mà___”
“Đã bảo không sao đâu mà!”
Amatsuka thẳng thừng nói. Ngửi được chút mùi bực dọc trong lời nói đó, Koori dù không phục nhưng vẫn ngậm miệng lại. Amatsuka cười khổ muốn hoà giải.
“Mà theo cái tweet đó, hình như còn chẳng biết chị là ai mà.”
“Chị đang nói chuyện Amatsuka Ryou là [Thiên Sứ của tôi.] sao?”
“Biến đi.”
Trong một chốc, tôi đã không nhận ra lời nói chẳng liên quan ấy được phát ra từ Amatsuka.
Lời nói cực kỳ thô lỗ được thốt ra vô cùng tự nhiên và nhanh gọn, cứ như thể bản thân Amatsuka cũng không thể kiểm soát nổi bản thân.
“……A.”
Koori ngớ người chớp chớp mắt. Trước ánh mắt đầy nghi hoặc “Cái gì biến cơ?” của con bé, Amatsuka Ryou lộ vẻ dao động không giống bản thân chút nào. Đôi mắt thường hay hướng thẳng đến mục tiêu ấy hiện tại đang đảo qua đảo lại đầy bất an. Lời mà cũng có thể hiểu theo nghĩa “Đi chết đi”, thông thường sẽ không bao giờ được nói ra bởi Amatsuka. Tuyệt đối không bao giờ.
Tôi không hiểu ý nghĩa của lời độc thoại khe khẽ như sắp tan biến. Tôi cũng không hiểu cái “bức ảnh” mà Koori nói là gì.
Trong chuỗi lời vừa rồi đã toát ra một chút suy nghĩ thật sự của cô ấy. Dù biết được sức nặng trong lời nói mà mình thốt ra, nhưng sự tình lại khiến cô ấy không thể kiểm soát được trong phút chốc. Nếu thật sự là “Không có gì đâu.” thì Amatsuka đã không cố tình nói ra lời châm chọc như “tìm ra rồi định làm gì chứ?” Cô ấy sẽ không nói ra những lời nhàm chán ấy. Amatsuka nhất định sẽ cười khẽ cho qua giống như lúc rủ đám nam sinh không quen biết chơi bóng vậy.
Có nghĩa chuyện này nặng nề đến mức khiến tường thành của cô ấy phải sụp đổ.
Vào khoảnh khắc nhận ra điều đó, đôi chân tôi chuyển động như lẽ dĩ nhiên.
**
“Nè, Amatsuka Ryou.”
Oikawa-kun không nói gì mà chạy đi, Sứ Giả-chan thì đuổi theo không do dự dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn lại tôi và Koori-chan, một con bé thờ phụng internet quay sang hỏi tôi.
“Chẳng lẽ Onii-chan không biết chuyện [Thiên Sứ của tôi.] hả? Sao chị lại giấu vậy?”
Trước một đứa trẻ, tôi vô thức tặc lưỡi nhẹ một tiếng. Con bé không đủ tinh ý để nhận ra chuyện nhạy cảm, nhưng bộ não đó lại thông minh một cách thừa thãi, cứ thế mà xồng xộc đi thẳng vào lòng người khác.
Để tránh ở cùng với một đứa nhóc như thế, tôi đuổi theo sau Oikawa-kun.
Tôi cũng chẳng định giấu diếm gì. Chỉ là do cậu ấy không hỏi nên không trả lời mà thôi.
Tôi cũng không nhất thiết phải đi xác nhận với cậu ấy rằng “Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi đáng yêu và nổi bật nên được gọi là ‘Thiên Sứ’ ư?”
Cho nên tôi tuyệt đối không phải đang giấu diếm.
“Tôi đã bảo là xoá tấm ảnh đó đi!”
Oikawa-kun tóm được bọn họ ở ngay trước cổng vào. Không chỉ thế, bởi vì đối phương đã ra khỏi cổng nên cậu ấy cố leo khỏi cổng để tóm tay bọn họ. Hơn nữa, cậu ấy còn đang dùng câu mệnh lệnh. Nếu không phải là người quen thì sẽ rất đáng sợ… mà cho dù là người quen thì cũng khá là rén. Cả Sứ Giả-chan vừa đuổi theo cũng vừa nắm lưng áo Oikawa-kun vừa liên tục xin lỗi đối phương như để giải toả bớt hành vi cục cằn của cậu ấy.
“Nhưng… nhưng tôi cũng có ý như thế. Các cậu cũng là người sở hữu năng lực giống như Koori-chan phải không? Xin đừng dùng sức mạnh được chọn lựa đó để gây khó dễ Ryou-san!”
“Hả? Sức mạnh được chọn lựa?”
“Ryou-san đã nói Internet là ma pháp. Cho nên những người giống Koori-chan như mấy người này cũng là người sở hữu năng lực phải không?”
“Chỉ cần cầm cái đó thì ai cũng làm được thôi.”
“A, là một loại vật phẩm ma thuật hả? Nhưng Nowaki-kun có làm được đâu?”
“Không phải không làm được mà là tôi không làm thôi!”
“Hửm? Nhưng mà, mỗi tối cậu đều gửi tin nhắn cho ai đó__”
“Là liên lạc với gia đình! Tôi hứa là mỗi ngày đều gửi tin rồi!”
Hai người cứ đốp chát qua lại với nhau, mặc kệ đám người mà mình đang tóm lấy.
Oikawa-kun quay lại tiếp tục mắng xối xả hội nam sinh đang câm nín.
“Rồi ‘bổ mắt’ là gì cơ! Cái lũ được Amatsuka rủ chơi thì đừng có mà hành xử như đang đi tay vịn. Mấy người nghĩ bản thân là cái đéo gì cơ?”
Nghe thấy những lời ô uế được trắng trợn thốt ra, Sứ Giả-chan giật mình trừng mắt mở to. Khi tôi đang nghĩ cậu ta là người như thế thì chợt nhớ ra một chuyện. Tuy Oikawa-kun bình thường nói năng không hay ho lắm, nhưng cậu ấy vẫn là người biết giữ kẽ.
Nếu đó là chuyện khiến người như thế phải vô thức nói tục, thì có nghĩa chuyện đó cũng đáng để tôi tức giận.
Vì thế, khi đến gần bọn họ, lời nói của tôi được xuất ra một cách tự nhiên.
“Xin lỗi, tôi cũng muốn như vậy. Các cậu hãy xoá nó đi.”
Trước lời thỉnh cầu từ người vừa bất ngờ xuất hiện, đám người nam sinh đơ ra một lúc rồi lấy điện thoại ra. Có lẽ bọn họ cũng đang muốn né đi cái tên đột nhiên chạy đến nắm cánh tay mình. Sau khi đưa ra màn hình đã xoá tweet, bọn họ nhanh chân chuồn đi.
Lập tức, Oikawa-kun như một trái bóng xì hơi, bắt đầu lẩm bẩm xin lỗi.
“Ơ, người khác? Mà cậu xin lỗi cái gì chứ?”
“Nói sao nhỉ… hôm nay tôi toàn được Amatsuka phủi mông hộ thôi.”
Trước lời nói thất vọng đầy lộ liễu, tôi bất chợt cười khổ.
Đối với người trở nên quá khích chỉ vì tôi bị nói “bổ mắt” như Oikawa-kun, việc tôi cười cho qua chuyện được cậu ấy xem là “phủi mông” sao.
Có lẽ mỗi lần tôi nở nụ cười - thứ đáng lẽ không có gì phải tính toán - thì cậu ấy lại nhận thấy được có thứ gì đó rõ ràng bị mất đi. Thứ mà kể cả bản thân tôi cũng khó nhận ra ấy lại không bị Oikawa-kun bỏ qua.
“Vậy lúc tôi nổi loạn thì cậu hãy làm gì đó nhé!”
Cho nên, tôi đáp lại bằng lời vô trách nhiệm đó.
Kể cả tôi cũng nghĩ mình đang nói cái quái gì vậy.
Lời cầu khẩn mà bản thân cũng không rõ lý do cứ tuôn ra khỏi miệng một cách tự nhiên.
Có lẽ Oikawa-kun không biết rằng thái độ cảm thấy sự thất lễ trong dòng tweet “bổ mắt” và trở nên kích động của cậu ấy là điều hiếm hoi biết nhường nào. Có lẽ Oikawa-kun không biết rằng tôi đã bất ngờ đến mức nào khi cậu ấy không chỉ đứng nhìn mà cất cao giọng gọi “Amatsuka” trong khi tôi đang bị bao quanh bởi đám đông. Song, tôi rất vui khi cậu ấy vẫn đến bên cạnh dù không hiểu rõ mọi chuyện. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì có thể ở bên cạnh dù cậu ấy không biết gì về tôi.
Thế nhưng.
Chính vì như vậy, dù chỉ trong một chốc, tôi vẫn hối hận việc thoả mãn với chuyện chỉ cần có một người hiểu mình là đủ. Bởi vì tôi trở nên yên lòng khi có người tức giận thay bản thân, rồi sau đó lại muốn thu xếp ổn thoả tình huống bằng cách mỉm cười xin lỗi với đối tượng đáng lẽ mình nên tức giận.
Cam chịu nở nụ cười để hoà giải hiện trường là cách tốt nhất. Đó là điều mà tôi luôn tâm niệm trong mình.
Cho nên, nếu cứ như thế kia thì tôi nhất định sẽ bị nuốt chửng bởi thế giới này. Tôi sẽ lại để người con trai đang thấu hiểu mình kia trở nên tức giận và vùng dậy thay bản thân mất. Tôi sẽ trở thành “nhân vật nữ chính”, hiến dâng cho người con trai chiến đấu thay mình như một “phần thưởng” mất.
Vì vậy.
Ít nhất, tôi muốn mình có thể tự thoát khỏi cái thế giới mà bản thân đã cạn tình cạn nghĩa.
Nếu hỏi tại sao tôi lại làm chuyện như thế, thì có lẽ lý do chỉ có vậy mà thôi.
**
Lúc chào tạm biệt vào buổi chiều, nụ cười của Amatsuka đã trở lại như mọi khi. Còn lại ba người, tôi hỏi Koori đang lắc lư đi dọc trên mép vỉa hè như thể đang đi trên cầu thăng bằng.
“Kết quả kiểm tra như thế nào?”
Koori đang hớn hở bước chân thì nghệch ra nhìn vào tôi.
“Ơ, kiểm tra đã bắt đầu đâu?”
Tôi và Sứ Giả đồng thời dừng phắt lại.
Khéo léo xoay một vòng trên mép đá, Koori nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu thật lòng.
“Điều kiện đằng đó đưa ra là sẽ cưng chiều Koori nhất thế giới trong tư cách ‘anh trai’ phải không? Nếu chỉ chơi đùa thì sao mà quyết định được chứ?”
Nhẹ nhún người xuống khỏi mép đá, mái tóc đen tuyền của Koori sáng lên vẻ yêu dị bởi ánh chiều tà. Bàn tay con bé nhẹ đút vào túi quần.
“Cho nên phải để đấng toàn tri toàn năng đánh giá hộ thôi!”
Màu đỏ đồng chói lọi.
Koori lấy ra món đồ lấp lánh trong ánh sáng hoàng hôn.
“Từ lúc này, Koori sẽ đưa thần linh xuống!”
Thứ phản chiếu trong bàn tay bé nhỏ đó là một đồng 10 yên đã bị rỉ sét.
“Tuy cái Người thứ năm vô hình hôm qua là thụ động, nhưng nghi thức vốn là hành vi mang tính chủ động. Koori đều chọn những câu chuyện mà phải do bên đây ‘bóp cò’ mới xuất hiện đó, ngoan lắm phải hông?”
Giơ đồng 10 yên lên trên trời, Koori cười khúc khích.
“Nghi thức này không cần quan tâm địa điểm hay số người.”
Từ túi còn lại, con bé lôi ra một mảnh giấy nhàu nát được gấp lại. Bảng chữ cái được viết cẩu thả cùng hình vẽ cổng Torii ở giữa.
“Giờ bọn mình lập tức nhờ Kokkuri-san chỉ đi! Hỏi xem Onii-chan có xứng đáng làm anh trai của Koori không nào! Nếu may mắn thì có khi hàng thật đến luôn không chừng? Một đá trúng hai chim luôn!”
“Khoan... Khoan đã!”
Một âm thanh bối rối xen vào.
“Nghi thức này cần những thứ đó ư? Em nói là chỉ cần chuẩn bị các dụng cụ đó thì có thể đáp ứng điều kiện triệu hồi người dị giới mà không quan tâm địa điểm sao?”
“Hửm? Thì Koori nói vậy mà, chị Sứ Giả.”
“Nếu… nếu vậy thì…”
Sau khi Sứ Giả cố nặn ra lời “không thể nào…”, cô ấy hỏi với vẻ kinh hoảng.
“Nếu vậy thì… Ryou-san đã chuẩn bị hai thứ đó rồi sao…?”
“………Hả?”
Tôi vô thức nghi ngờ những gì mình vừa nghe.
Nhìn tôi đang câm nín, Sứ Giả tiếp tục nói.
“Tôi có nói là trước khi đuổi theo Nowaki-kun, bản thân đã đến phòng hội học sinh để đón Ryou-san phải không? Vào lúc ấy, hai thứ đó đang được trải trên bàn của Ryou-san. Một mảnh giấy trắng tinh đang được viết lên và có hình thù giống hệt như mảnh giấy Koori-chan đang cầm.”
Hai tay của Sứ Giả nắm lấy vai tôi như cầu khẩn.
“Khi tôi hỏi ‘Cô đang học bài à?’ thì Ryou-san đáp rằng ‘Kiểu như vậy.’ Sau khi để lại hai thứ đó trong phòng, chúng tôi cùng đuổi theo Nowaki-kun. Nè, cái đó có nghĩa gì vậy? Nghi thức đó là sao?”
Một cư dân ở thế giới khác như Sứ Giả không thể nào nhận ra hành vi đó mang ý nghĩa gì.
Đôi mắt của cô ấy đang rưng rưng chực trào nước mắt.
“Ryou-san đang định làm gì vậy? Tôi đã để lỡ gì sao?”
Không trả lời câu hỏi của Sứ Giả, tôi lập tức chuyển động.
Nắm lấy bàn tay trắng đang run rẩy cùng bàn tay nhỏ nhắn đang kinh ngạc, tôi chạy về phía trường học.
**
Chúng tôi đến trường học vào lúc các học sinh vừa kết thúc hoạt động câu lạc bộ và đang đi về.
Khi vừa ngược dòng người đặt chân vào trong toà nhà, Sứ Giả hít một hơi thật sâu. Hai tay cô ấy nắm lấy tay tôi và Koori.
Ngay lập tức, cảnh sắc biến đổi hoàn toàn.
“Cái quái… gì vậy…?”
Trong hành lang u ám đang dựng lên vô số cổng Torii. Những cánh cổng xếp liền nhau không kẽ hở, hệt như một hàng rào Torii màu đỏ sậm che giấu chúng tôi khỏi thế giới bên ngoài.
Ở giữa cánh cổng là chiếc đèn đá toả ra màu trắng dịu nhẹ.
“<Cổng> đã mở. Có lẽ đây là vật phẩm ma thuật để đáp ứng điều kiện.”
“Không lẽ là Senbon Torii sao? Chẳng lẽ là liên kết nhập hồn Kokkuri-san từ đền thờ Inari hả? Cái kết giới này hơi bị không liên quan quá thể luôn nha, nhiều người sẽ ném đá lắm đây!”
Không do dự sờ vào cổng Torii và đèn đá, Koori nhanh chân tiến về phía trước.
Trong toà nhà vẫn còn học sinh, tôi đã chạy lướt qua vài người trên hành lang. Tuy họ không thấy mấy thứ kỳ quái này, nhưng tôi vẫn nghe thấy vài lời như “Sao tự dưng lạnh vậy?” hay “Hôm nay mặt trời lặn sớm thế.”
Nếu người từ thế giới bên kia xuất hiện thì sẽ có rất nhiều học sinh nhìn thấy.
Cổng Torii nối thẳng đến phòng hội học sinh.
Tôi mở toang cánh cửa ra.
“Ái chà, chào mừng mọi người.”
Amatsuka Ryou đang ở đó. Mảnh giấy bảng chữ cái và đồng 10 yên trên bàn lọt vào mắt tôi. Bình tĩnh ngồi trên ghế, ngón tay trỏ của cô ấy đang đặt trên đồng tiền.
“Thật tốt quá, mọi người đã chậm rồi.”
Nghe thấy lời đó, tôi biết Amatsuka đã bắt đầu nghi thức mất rồi.
“Tại sao vậy, Ryou-san?”
Sứ Giả dè dặt mở lời.
“Tại sao cô lại cố tình thực hiện nghi thức vậy? Người bị tấn công sẽ là Ryou-san đó…”
“Tại sao ư? Chắc là vì tôi muốn huỷ bỏ hợp tác nhỉ. Theo hứa hẹn thì Oikawa-kun sẽ bảo vệ bù lại việc tôi đi làm mồi nhử phải không? Nhưng xin lỗi, quả nhiên tôi không thể thoả mãn chỉ với nhiêu đó được.”
“Quả… quả nhiên là cô không thích làm mồi nhử nhỉ? Nhưng, Ryou-san rất dễ bị người thế giới khác nhắm đến. Nếu không ở cùng chúng tôi thì cô sẽ gặp nguy hiểm đó!”
“Ưm… Cũng không hẳn. Tôi không ngại chuyện mình làm mồi nhử đâu.”
“Vậy, tại sao…?”
“Điều tôi không thích ở đây…”
Vừa ngâm mình trong ánh chiều tà từ cửa sổ, Amatsuka Ryou khẽ cười.
“…là chuyện ngăn chặn dị giới xâm lược.”
Bầu không khí trở nên trầm mặc.
“……Cô nói… gì vậy…?”
Người phá vỡ sự yên tĩnh như đóng băng đó là Sứ Giả. Nhìn cô ấy đang kinh ngạc, Amatsuka tiếp lời.
“Cô từng nói như thế này nhỉ, Sứ Giả-san từ dị giới. Nếu số người nhận thức được ma lực tăng lên thì trường học này sẽ bị cưỡng ép triệu hồi sang thế giới khác. Riêng tôi cũng không muốn lôi những người không liên quan vào chuyện này. Nhưng nếu làm như thế này, tôi có thể một mình sang thế giới đó mà không ảnh hưởng bất cứ ai.”
Amatsuka Ryou nói thế rồi lấy ngón tay khỏi đồng 10 yên.
Khoảnh khắc ấy, không khí trong phòng chợt thay đổi.
“Làm thế này thì sẽ chỉ một mình tôi bị nhập vào mà thôi.”
Keng.
Bỗng nhiên tôi nghe được một tiếng chuông từ xa. Chợt một làn sương trắng bắt đầu bao bọc cơ thể Amatsuka, hệt như âm thanh đó là tiếng báo hiệu vậy. Cửa sổ sau lưng cô ấy rung lên lạch cạch. Bên kia cửa sổ, một tấm màn trắng dần phủ xuống.
Amatsuka Ryou được cả quái vật yêu thương. Vì vậy, tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy khỏi những con quái vật tiếp cận muốn được cô ấy cảm nhận. Bù lại, cô ấy sẽ trở thành mồi nhử cho chúng tôi.
Tuy nhiên, vai trò mồi nhử đó đã biến đổi hoàn toàn bởi ý chí của Amatsuka.
“Nào, đến đây đi!”
Rắc một tiếng.
Như bị hấp dẫn bởi lời ấy, một vết nứt xuất hiện giữa ánh chiều tà ngoài cửa sổ.
“Ta sẽ… <Nhận Thức> ngươi!”
Amatsuka Ryou có thể tự mình lôi kéo kẻ tập kích.
“Lùi lại đi!”
Sứ Giả nói với giọng gần như hét lên. Cô ấy theo phản xạ ôm lấy Koori đang định tiếp cận Amatsuka, che chắn đưa con bé về phía sau.
Đồng 10 yên trên bàn nhanh chóng chuyển động.
“___Từ___Đ-ệ-B-á-t___<Làm Tổ>!”
Amatsuka Ryou đọc lên những con chữ theo quỹ đạo của đồng tiền.
“<Các Chi> của___được <Âu Yếm> bởi Oiran từ Ma Hồ của Đãng Viên, Hiến Tế!”
Toàn thân Amatsuka bị làn sương đen bọc lấy.
Khoác lên màn sương gợn sóng, Ryou giống như một con thú mặc trên mình bộ lông dày. Bước một chân lên mặt bàn, cô ấy nhẹ nhún người lên. Nhảy đến gần trần nhà, cô ấy xoay một vòng trên không, gót chân đang đưa lên đạp thẳng xuống vị trí phía trước tôi.
“Thứ Ma Hồ <Đồ Sát> chính là Tứ Chi của Cậu ta!”
Lời niệm chú được tuôn ra từ Amatsuka lúc này đã hợp thể với người dị giới.
Vào khoảnh khắc ấy, mặt sàn lắc lư dữ dội. Những vật dụng như bàn hay kệ sách trong phòng rung lắc kịch liệt. Tôi cũng ngã về phía sau vì chấn động đó. Đây rõ ràng không phải sức mạnh của một nữ sinh cấp ba.
Amatsuka cười quyến rũ với biểu cảm không khác gì lúc bình thường.
“Khoá trên sân thượng đang mở đấy.”
Cô ấy đang dẫn dụ tôi.
Hội học sinh quản lý chìa khoá trong trường. Tôi nhớ lại lần đầu gặp Sứ Giả, Amatsuka nói rằng sẽ đem trả chìa khoá thư viện giúp tôi.
“Nào, chạy đi, Oikawa-kun. Trong toà nhà vẫn còn học sinh đó. Cứ như vậy sẽ cuốn họ vào mất. Cậu cần phải chạy đến nơi chắc chắn không có người mà.”
Sứ Giả khẽ hỏi tại sao.
Nắm lấy cánh tay của Sứ Giả còn đang kinh ngạc, tôi phóng ra khỏi phòng hội học sinh. Koori vẫn đang được Sứ Giả nắm tay kéo đi. Ba người chúng tôi hướng về phía sân thượng.
“Kokkuri-san” mà Amatsuka sử dụng để triệu hồi ma nhân là câu truyện nói về việc ma quỷ nhập vào cơ thể con người. Khác hoàn toàn với những kẻ trước đây, Ryou đang khoác trên mình sức mạnh của người dị giới.
Bản thân Ryou đang trở thành ma quỷ.
“…Ra là vậy, quả nhiên là có thể làm được.”
Koori vừa bị lôi lên bậc thang vừa nhỏ giọng lầm bầm.
“Thiệt hả trời, làm ơn đấy…”
Tôi có cảm giác bàn tay của Koori dần siết chặt hơn. Việc không hiểu được ý nghĩa của lời lẩm bẩm và cái nắm tay ấy là điều sau này sẽ khiến tôi hối hận.
Thế nhưng, trong thời khắc này, tôi không có đủ tâm trí để đi xác nhận những tiểu tiết đó.
Bởi vì.
“Xin lỗi nhé, Oikawa-kun.”
Ngay sau khi chúng tôi chạy lên trên sân thượng, cánh cửa liên kết với hạ giới đã biến mất. Dường như cánh cửa đã hoà vào xung quanh, giống như bị phủ lên một màu xám. Thay vào đó, trong không gian dần nổi lên chiếc cổng Torii đỏ rực.
Xuất hiện ngay giữa chiếc cổng là Amatsuka Ryou.
“Dù định bảo vệ tôi, nhưng tôi lại đi phản bội trẻ ngoan Oikawa-kun mất rồi.”
“….Không phải vậy.”
Lấy Amatsuka Ryou làm trung tâm, màn sương đen bắt đầu trườn ra xung quanh sân thượng. Cảm nhận màn đêm như chiếc bóng lan đến chân, tôi cố nói.
“Đừng chỉ xin lỗi một mình như thế, Amatsuka. Bởi vì tôi cũng đã luôn giả vờ như mình không hề biết chuyện cậu phản bội.”
**
“….Hở?”
Cầm lấy thanh kiếm mà Sứ Giả vừa lấy ra, tôi chém đi những làn sương đang vây lấy chân. Sau khi đánh tan đống sương nắm lấy Sứ Giả và Koori, tôi đẩy mạnh vào lưng để hai người họ chạy vào phía dưới bồn nước.
“Khoan đã, Oikawa-kun. Cậu nói vậy là sao?”
Sứ Giả nắm lấy gáy Koori sắp chạm vào làn sương, kéo lê con bé vào phía sau bồn nước và ẩn nấp. Sau khi nhìn bọn họ đến nơi an toàn, tôi quay thẳng lại Amatsuka. Trong đôi mắt sáng rực của cô ấy đang nổi lên một chút dao động.
Nhìn lại ánh mắt ấy, tôi bắt đầu nói về những điều mà mình vờ như không biết từ đầu đến giờ.
Dù biết rằng nếu nhắc đến thì mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi, nhưng tôi vẫn tiếp tục bước lên con đường này.
“….Theo chi tiết trong ‘Ma hồ bơi’ được viết trên Twitter của Hiyama Iteru, vụ việc nói về một kẻ khả nghi đã bám đuôi một nữ sinh, leo lên hàng rào và xâm nhập hồ bơi trong giờ học. Sau chuyện đó, hồn ma của kẻ đó bắt đầu xuất hiện tại trường học.”
“Tại sao có thể dự đoán tôi là kẻ phản bội dựa trên cái đó được?”
“Liên quan rất nhiều là đằng khác, Amatsuka. ‘Ma hồ bơi’ đã leo qua hàng rào và xâm nhập hồ bơi trong giờ học phải không?”
“Thế thì sao?”
“Nếu vậy, tại sao lúc Amatsuka bị tấn công bởi ‘Ma hồ bơi’, ổ khoá lối vào lại bị phá chứ?”
“………..”
Lúc chúng tôi đi đến hồ bơi, ổ khoá đã bị phá.
“’Ma hồ bơi’ là hồn ma của kẻ đã leo qua hàng rào và xâm nhập hồ bơi. Cho nên hắn ta không cần thiết phải phá huỷ ổ khoá. Người phá ổ khoá đó không phải ‘Ma hồ bơi’”
Nếu là thế, ổ khoá đã bị phá bởi ai?
“Người phá khoá là Amatsuka phải không? Ngày hôm đó, Amatsuka không phải bị ‘Ma hồ bơi’ đơn phương tấn công. Sau khi nhìn thấy ma nhân dị giới xuất hiện tại đó, cậu đã tự mình xâm nhập hồ bơi và tiếp xúc hắn phải không?”
Từ ban đầu, Amatsuka Ryou đã luôn dính dáng đến những điều bất thường.
Rốt cuộc, một người như thế sẽ có cảm giác gì khi nghe rằng bản thân rất dễ bị người dị giới nhắm đến?
“Và cả nghi thức Người thứ năm vô hình”
Ngay sau khi nghi thức bắt đầu, tôi đã có cảm giác sai sai.
“Amatsuka đã bắt đầu nghi thức bằng điều kiện ‘Có năm người tại đây’”
Từ phía sau bồn nước, Sứ Giả vội vàng xen lời.
“Chỗ đó chỉ có bốn người thôi mà. Tôi, Nowaki-kun, Ryou-san và Koori-chan. Chỉ có nhiêu đó thôi.”
“Nhưng trong báo cáo điều tra của Hiyama Iteru, những đoạn phim được đăng lên đều tối đen. Chúng ta không thể thu nạp thông tin bằng thị giác vì đó là Người thứ năm vô hình. Xét cho cùng, trong đoạn phim tối đen ấy, chúng ta chỉ có thể biết được thông tin từ những gì mình nghe thấy.”
“………..Hể…”
Đôi môi của Amatsuka mở nhẹ, tôi có thể thấy được một chút chiếc lưỡi đỏ tươi trong ấy.
Nhìn thấy khuôn mặt không phản ứng gì ngoài nụ cười mỉm mang chút vặn vẹo, tôi giữ tiết tấu và tiếp tục câu chuyện.
“Số người ở tại đó là bốn, nhưng lại xuất hiện năm cái tên.”
Tôi nói.
“Amatsuka đã phân biệt gọi ‘Yomi Koori’ và ‘Hiyama Iteru’. Nếu nhắm mắt lại và nghe ngóng, chúng ta có thể xem như người thứ năm đang tồn tại ở đó.”
“Hiyama Iteru và Yomi Koori-chan nhỉ, chị nhớ rồi. Với lại hãy gọi tên chị đi, tên của chị là Amatsuka Ryou. Nè, em đến đây một mình hả?”
“Koori-san cũng không phải không có quan hệ với Hiyama Iteru phải không?”
“Lấy tôi làm mồi nhử thì được, còn mấy đứa con nít lại bỏ qua, không phải cậu có hơi tệ quá sao?”
Phối hợp những yếu tố nhỏ nhặt đến mức dễ dàng bị bỏ qua, tôi thản nhiên nói.
Đúng là đêm đó, trong sân trường___ đã tồn tại người thứ năm “Hiyama Iteru”.
“Twitter của Hiyama Iteru về cơ bản là nghe được những tin đồn về truyền thuyết đô thị tại ‘Địa Phương’, sau đó đi điều tra rồi báo cáo kết quả. Nhưng chỉ duy nhất trong Người thứ năm vô hình, Hiyama Iteru đã đến tận nơi tổ chức nghi thức và cập nhật ghi chép theo hình thức trực tiếp. Người thứ năm vô hình rõ ràng khác hẳn với các truyền thuyết đô thị bình thường.”
Từ phía sau chợt vang một tiếng cộc trầm thấp. Xoay đầu lại nhìn, đó là âm thanh phát ra do Koori đấm bàn tay nhỏ vào bồn nước.
Vung vẩy bàn tay với khuôn mặt nhăn nhó, Koori rên rỉ một tiếng vừa ngán ngẩm vừa giống như từ bỏ gì đó. Không thèm liếc đến Sứ Giả đang giật mình run rẩy trước hành động kì quái của mình, con bé thở dài lẩm bẩm “Phải rồi…”
“Đúng thế đó….! Mà, nếu chỉ nhiêu đó thì không cần làm người theo dõi nhiệt thành của Hiyama cũng nhận ra mà. Phải hông nào~”
Hiyama Iteru – Yomi Koori nhún vai một cái.
“Hiyama Iteru xuất hiện trong Người thứ năm vô hình rõ ràng khác hẳn Hiyama từ trước đến nay mà.”
Amatsuka Ryou muốn chào đón dị giới xâm lược. Vì thế, cô ấy muốn thực hiện truyền thuyết đô thị rõ ràng để kết nối hai thế giới.
Tuy nhiên, ‘Người thứ năm vô hình’ cần có bốn người thực hiện nghi thức cùng với Hiyama Iteru làm người quan sát. Nếu muốn tái hiện đúng Twitter của Hiyama Iteru, thì số người cần thiết để thực hiện truyền thuyết đô thị đó là___ năm người.
“Cái đó… không phải chỉ là những thứ nhỏ nhặt thôi sao?”
Đằng sau bồn nước, Sứ Giả thốt ra lời nghi hoặc.
“Việc bắt buộc năm người để thực hiện truyền thuyết đô thị là dự đoán không có căn cứ xác thực. Ngược lại, cho dù chỉ có bốn người, Hazakura-sama là kiểu người sẽ dùng những lý do miễn cưỡng như ‘Người thứ năm không tham gia nên không tính’ và khiến truyền thuyết đô thị phải được thi hành đó? Ryou-san cũng không cần phải làm đến như vậy.”
Lời nói của Sứ Giả đang bao hàm ý tứ không tin Amatsuka Ryou sẽ cố ý thực hiện ý đồ như vậy. Tuy nhiên, Amatsuka nhìn Sứ Giả với ánh mắt sắc bén.
“Nhưng mà… tôi ghét kiểu giao phó cho người khác lắm.”
Câu trả lời đầy quyết đoán.
“Cái kiểu suy nghĩ nô lệ đó thì tôi xin kiếu nhé.”
Sứ Giả im như thóc. Khuôn mặt xinh đẹp dần nhăn nhó như một em bé sắp khóc.
Vì để lôi ánh mắt của Amatsuka khỏi Sứ Giả, tôi lớn giọng nói.
“Để phòng ngừa khả năng bốn người thực hiện nghi thức nhưng truyền thuyết đô thị không thể thành lập, Amatsuka đã tự mình dựng lên người thứ năm và khiến truyền thuyết này chắc chắn được triển khai phải không?”
“Đúng thế. Nhưng nó sẽ hoàn hảo hơn nếu Oikawa-kun không đóng cái vai ác nhạt nhẽo đó, rồi dùng Sứ Giả-chan khẳng định lại Hiyama Iteru và Koori-chan là cùng một nhân vật.”
“Không phải dùng, là giao phó cơ. Vì tôi biết cô ấy tuyệt đối sẽ ngăn chặn chuyện đó.”
Trước khi những lời gai góc chạm đến Sứ Giả, tôi phải từng bước đánh gãy chúng. Tuy có thể trực tiếp dùng lời đó lên tôi, nhưng Amatsuka chắc chắn hiểu việc tuyên bố “Sứ Giả bị tổn thương do tôi” sẽ gây sát thương lớn hơn nhiều.
Dù hiện tại đã như vậy.
Chỉ việc nhìn thấy Sứ Giả cúi đầu không nói nên lời, tôi đã không thể chịu đựng được.
“Này, Amatsuka.”
Trong lòng tôi nghĩ rằng, phải chi bản thân hỏi sớm hơn là tốt rồi.
Vì nếu hỏi thì nó sẽ có thể trở thành hiện thực, nên tôi đã không đụng chạm đến chuyện ấy.
“Tuy Sứ Giả nói là ‘yếu tố nhỏ nhặt’….nhưng nó chứng tỏ rằng, cậu tha thiết muốn đi thế giới khác đến mức không bỏ qua cả những điều đó, phải không?”
“Gì chứ… có khi những chuyện nhỏ nhặt đó chỉ trùng hợp xuất hiện thôi mà.”
“Dĩ nhiên là không rồi. Cậu đâu phải kiểu người như vậy.”
Amatsuka thở ra một hơi mỏng. Phản ứng đó biểu thị những điều tôi chỉ ra là chính xác.
Dù biết bản thân dễ bị nhắm đến nhất, nhưng Amatsuka Ryou lại định triệu gọi người dị giới mà không muốn để chúng tôi nhận ra.
Người dị giới bị mê hoặc bởi sức lan truyền tin đồn của Amatsuka Ryou.
Nhưng Amatsuka Ryou cũng bị mê hoặc bởi việc đi đến thế giới mà bọn họ mời gọi.
“….Đúng vậy, tôi muốn đi đến thế giới đó. Tại vì nơi này, dù tôi có làm gì đi nữa thì cũng không có gì thay đổi.”
Cùng với tiếng than thở sầu muộn, cô ấy bước lên trước một bước. Trên nền bê tông, những vết nứt như tổ nhện lan ra từ gót chân cô ấy.
“Tôi… muốn giẫm một bước chân… tại thế giới mà không một ai biết đến tôi…”
___<Dâng Hiến> Chân.
Sau tiếng lẩm bẩm, bóng người nhảy về phía không trung trường học, ngừng lại một hơi rồi phóng thẳng về phía tôi. Cô ấy hoá thành một tia sáng cắt qua bầu trời chạng vạng, nhắm thẳng vào đỉnh đầu tôi. Dù suýt soát né được, nhưng bộ não rung lên vì sóng xung kích khiến tôi phải ngã về sau.
“Cho nên, nhanh đánh bại tôi đi nào!”
Thiếu nữ trước mặt rõ ràng không phải là con người nữa. Nhìn lên Amatsuka đang khoác lên chiếc bóng đen đầy lông, tôi nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Có lẽ, Amatsuka đang nhắm đến việc sau khi bị đánh bại trong trạng thái nhập hồn, bản thân có thể cùng được lôi đi dị giới. Đăm đăm nhìn tôi với đôi mắt đầy vẻ khiêu khích, cô ấy bước nhẹ kéo dài khoảng cách.
“Nhanh gửi tôi đi thế giới khác nào, Oikawa-kun.”
Nửa thân dưới đang ngồi trên mặt sàn bắt đầu bị xâm thực bởi cái bóng đen kéo dài từ chân cô ấy. Đôi chân bị siết cứng như sắp bị xé nát khiến tôi vô thức rên rỉ một tiếng. Amatsuka cười lên, chiếc bóng lần lừa leo lên đến ngực muốn nhắm vào cổ họng tôi.
Tôi nói.
“Tuyệt đối không. Bởi vì cái ‘muốn đi dị giới’ của Amatsuka nghe giống như ‘muốn chết đi’ vậy!”
Không phải tôi không tôn trọng cảm xúc cá nhân của cậu.
Nhưng chỉ việc đó là không được.
“Cậu không được nói điều đó trước mặt người có chị gái đã bị lôi đi mất chứ! Cậu chắc phải hiểu được điều đó chứ, nếu không hiểu thì cậu không phải Amatsuka rồi! Đừng có giả như không hiểu rồi cầu mong như vậy!”
Không biết từ lúc nào, cách nói của tôi giống như đang cầu xin. Cho dù bị bóng đen bao bọc toàn thân biến thành hình dạng kỳ dị, Amatsuka Ryou trong đầu tôi vẫn hiện lên như một người thiếu nữ đầy mị lực luôn cuốn hút mọi người xung quanh.
Cho dù bản thân cô ấy có phủ nhận thế nào, tôi vẫn không muốn nghĩ rằng cô ấy là con người vô tâm không biết đạo lý như thế.
“Amatsuka không phải kiểu người như thế. Lúc nào Amatsuka cũng cố ý khi ‘đấm’ ai đó bằng lời nói phải không! Kể cả bây giờ, cậu cũng đang cố ý ‘đấm’ Sứ Giả để có thể bị tôi hạ gục trong trạng thái quái vật phải không! Cậu sẽ không vô thức làm tổn thương ai cả. Cho nên đừng có mà nhờ một người đã mất Hazakura như tôi giúp cậu đi thế giới khác!”
Khuôn mặt giảo hoạt của Amatsuka nhăn lại. Nhìn biểu cảm như mới bị ép nuốt phải đồ đắng, tôi tin lời nói của mình có thể xuyên thấu Amatsuka hiệu quả hơn cả kiếm.
Đối với cô ấy, những lời nói đâm thẳng vào sự vô tâm của bản thân chắc chắn còn hiệu quả hơn bất cứ lời quát nạt nào.
“…..ư, vậy sao.”
Âm thanh nghẹn ngào của Amatsuka trở nên run rẩy. Những cái bóng đen bắt lấy nửa thân dưới tôi vô tình ngừng chuyển động. Cô ấy cắn mạnh lưỡi như tuyệt vọng với bản thân vừa ngừng lại.
Cơ thể Amatsuka khẽ nhún xuống. Sau khi đạp một bước nhảy lên cao, cô ấy lộn một vòng trên không rồi đáp lên hàng rào sân thượng bằng hai chân.
Cơn gió chiều lạnh lẽo thổi tung mái tóc của cô ấy.
“Cảm ơn vì đã cứu tôi tại hồ bơi, Oikawa-kun.”
Thanh âm trong trẻo như tiếng hát của thiên sứ.
“Trong truyền thuyết ‘Ma hồ bơi’, tôi đã bị tấn công bằng chiếc lồng nước trong nhà vệ sinh. Chiếc lồng nước ấy đã biến mất cùng với ma nhân phải không? Dòng nước mà ma nhân sử dụng được tràn ra từ đường ống cấp nước của hồ bơi____ Có nghĩa là đồ vật của thế giới bên này. Lúc ấy, tôi đã chắc chắn được một điều, thứ ở đây vẫn có thể vượt qua <Cổng>.”
Cô ấy khẽ cười.
“Quả nhiên, thứ tôi muốn thử nhất trong truyền thuyết đô thị mà Koori-chan tạo ra là câu chuyện thực hiện nghi thức. Trong Người thứ năm vô hình, tôi đã nhận ra rằng, những người thực hiện nghi thức vẫn bị bỏ lại ở thế giới này dù quái vật có biến mất. Nhờ thế, tôi đã biết được điều kiện để vượt qua <Cổng>, đó là bản thân trước tiên phải đồng hóa, trở thành một bộ phận trong dị năng của bọn họ. Sau đó, chỉ cần bị Oikawa-kun đánh bại thì tôi có thể cùng người dị giới được triệu hồi ngược bên kia <Cổng>. Từ đó, tôi có thể sống như bản thân muốn tại thế giới mới.”
“Sống như bản thân muốn… Chờ đã, Amatsuka Ryou. Vậy nghĩa là chị muốn bọn người thế giới đó sử dụng bản thân sao? Không phải chị vừa nói với chị gái Sứ Giả đó là một suy nghĩ nô lệ hay sao?”
Lời kể của Amatsuka bị dội một gáo nước lạnh.
Người vừa hỏi với vẻ ngạc nhiên là Koori. Nhìn lên Amatsuka toàn thân đang khoác chiếc bóng đen, đứa trẻ hỏi với đôi mắt ngây thơ.
“Một người như chị lại muốn trở thành công cụ ư?”
Nụ cười không lệch một li của Amatsuka Ryou bỗng cứng lại.
Công cụ.
Thật kỳ quái, tôi vừa nhận ra một chuyện từ lời đó.
“…………Ủa…?”
Căn nguyên cuộc xâm lược từ dị giới là Oikawa Hazakura. Đối với Hazakura, việc tiến thoái của Amatsuka Ryou không phải là điều mà chị ấy quan tâm. Chắc chắn ý chí nguyện vọng của một thiếu nữ sẽ chẳng là gì trong lòng chị ấy.
Không nghi ngờ gì, Hazakura chỉ xem Amatsuka Ryou như một công cụ mà thôi.
“Ơ, nhưng mà…”
Nếu vậy thì, “công cụ” Amatsuka Ryou lúc này có giá trị gì đối với Hazakura?
Từ khi bắt đầu hành động như “anh trai” của Koori, tôi đã dùng một đêm đọc hầu hết các Tweet của Hiyama Iteru. Vì vậy, tôi biết được kết cục của Kokkuri-san sẽ kết thúc bằng “Kể từ sau đó, cô ấy không còn xuất hiện trước mặt những người bạn của mình nữa.”
Không còn xuất hiện.
Trong khi đại lễ pháo hoa là ngày mai.
Lý do Amatsuka Ryou bị nhắm đến là vì có thể lan truyền lời đồn nhanh hơn nếu cô ấy là nạn nhân, thế thì số người nhận thức được ma pháp sẽ tăng lên.
Thế nhưng.
Một học sinh cấp ba biến mất trong chiều thứ bảy sẽ dậy lên tin đồn đến thế vào ngày tiếp theo sao?
Nếu Oikawa Hazakura thật sự chỉ xem Amatsuka Ryou là “công cụ”, thì chị ấy sẽ dùng công cục theo cách hiệu quả hơn.
“Khoan đã, Amatsuka_____......!”
Nếu là Hazakura thì chị ấy sẽ dùng công cụ một cách đúng đắn.
Cho nên tôi hét lên, thế nhưng đã quá trễ.
Vào khoảnh khắc ấy.
“_________......Ơ?”
Giật một tiếng.
Cơ thể Amatsuka nghiêng về phía ngoài hàng rào như đang bị kéo bởi một lực vô hình.
Amatsuka Ryou đã… rơi xuống.
Oiran: Tên gọi các kỹ nữ hạng sang ở Nhật Bản. Đãng Viên: Khu vườn phóng đãng.