Xét về tổng thể, những kẻ sinh sống và bành trướng thế lực trong thế giới này đều có khả năng cao sẽ chết trước bản thân cô bé. Đó chính là sự cứu rỗi đối với Yomi Koori.
Nhưng để đánh cược vào khả năng đó, Koori buộc phải tự phân định rằng thời gian mình sống tại đây chính là đang nhẫn nhịn qua ngày. Đó lại là điều tuyệt vọng đối với Koori.
Koori rất ngại chịu đựng.
“Làm thế nào mới có thể lập tức chết đi đây?”
Thiếu nữ vừa nghĩ như thế vừa bước lên tàu điện một mình lần đầu tiên trong đời.
Toa tàu lắc mạnh một tiếng khiến cô bé tỉnh giấc.
Không biết từ lúc nào mà Koori đã nằm thiếp đi trên hàng ghế. Mở mắt ra, chẳng có hành khách nào ngoài bản thân cô cả.
“…..Oa.”
Nơi đoàn tàu dừng lại là một nhà ga không một bóng người ở vùng quê. Tuy chỉ từng thấy những nhà ga như thế trong các chương trình truyền hình, nhưng ngay lập tức Koori có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì Koori từng thấy tên nhà ga này rồi.
“…..Hầy, hiểu rồi.”
Đứng trước cánh cửa, Koori nhìn chằm chằm vào tấm biển đề tên nhà ga. Dù những chữ trên tấm biển rỉ sét đã mờ đi gần hết, nhưng cô vẫn có thể lý giải được bốn chữ đó là [Kisaragi].
“Theo như chị Sứ Giả nói thì ma pháp của dị giới được hình thành bằng nhận thức ấy nhỉ? Bởi vì Koori đến thế giới này trong hình thái khác biệt từ thế giới mà Hiyama Iteru quan sát, nên cái nơi Koori đang ở cũng chỉ là dòng thời gian kéo dài từ thế giới của Hiyama Iteru thôi sao? Có nghĩa đây là một dị giới vô cùng rõ ràng và chỉ dành cho Koori-chan nhỉ?”
Tại vị trí mà chỉ cần bước thêm một bước nữa là rời khỏi đoàn tàu, Koori ngắm nhìn tên nhà ga một lúc lâu.
Sau khi liếc qua một vòng, Kooir chán nản bước về sau.
“Nhưng xin lỗi nhé. Koori chỉ muốn đi đến nơi vượt qua cả tưởng tượng của mình cơ.”
Cánh cửa đóng lại như bỏ mặc Koori.
Cùng lúc đoàn tàu xuất phát, Koori quay gót tiến về phía đầu tàu. So với người khác, Koori còn biết rõ nội dung về truyện ma này hơn cả mấy cái như Momotarou hay Urashimatarou. Khác với kiểu báo cáo điều tra của Hiyama Iteru về các sự vật hiện tượng sau khi truyền thuyết đô thị xảy ra, truyền thuyết đô thị này sẽ liên tục được đổi mới theo hình thức hiện tại tiếp diễn. Điểm khởi đầu sẽ là việc người phụ nữ bước xuống nhà ga không người lạ lẫm, vì muốn xác định vị trí mà hỏi tên nhà ga trên diễn đàn mạng.
Người phụ nữ dần mất bình tĩnh khi không có đoàn tàu nào chạy đến. Vì vậy, cô ấy liền thử bước đi dọc theo đường ray. Thế nhưng, ngay khi sắp đến gần đường hầm thì chợt có tiếng chuông tiếp cận từ phía sau.
Sau khi chạy đến đầu tàu, Koori quỳ xuống trước cửa buồng lái. Không để tâm đến chuyện không có người lái tàu, Koori hướng ánh mắt về phía bên ngoài mặt kính trước. Nhìn bóng người đang đứng trên đường ray, khoé miệng Koori lộ ra chút hưng phấn.
“Đúng rồi. Không được đi xuống nhà ga này đâu.”
Trước ánh đèn tàu điện là một cái bóng có ba chân. Bóng người màu đen đó nhảy bật lên ngay trước khi tàu điện chạy đến và biến mất.
“Ơ?”
Khi còn đang ngơ ngác nhìn vào đường ray không người, nóc tàu điện bỗng hõm xuống kèm theo tiếng động lớn.
Toàn bộ con tàu rung lắc mạnh, cơ thể của Koori bị nảy lên và bay về phía sau.
Chấn động tiếp tục vang lên thêm hai, ba lần nữa.
Nóc tàu cuối cùng cũng bị xuyên thủng, một luồng gió lạnh lẽo tràn vào thân tàu. Từng mảnh sắt rơi xuống, lướt qua cơ thể Koori và bay về phía cửa nối toa tàu.
Bóng người màu đen trườn xuống qua khe hở trên nóc tàu màu xám.
Kẻ vừa đáp xuống nhìn Koori đang ngồi bệt trên mặt sàn và híp mắt tỏ vẻ thích thú. Dáng người mảnh khảnh ấy được bao phủ trong bộ đồ học sinh màu đen cùng chiếc áo khoác dài đến tận chân. Bên dưới chiếc mũ Kano đen được kéo sâu xuống là đôi mắt ngọc lục bảo lấp loé cùng chiếc kính một tròng gọng bạc. Đôi găng tay da đang nắm lấy một cây gậy được chạm trổ hoa văn như Yosegi.
Kẻ đeo kính một tròng kia nhìn xuống như đang khinh thường Koori.
“___<Triển Khai> Đệ Ngũ.”
Sau câu vịnh xướng ngắn ngủi, bề mặt cây gậy lập tức hoà tan. Bản thân cây gậy thì biến thành những khối hình vuông và vương vãi ra mặt đất, các hoạ tiết được khắc trên đó dường như liên kết thành một trận pháp và phát sáng.
Thứ xuất hiện bên trong vòng sáng là một chiếc bóng bốn chân to lớn chạm cả nóc tàu điện. Sau tiếng gầm rú như động đất, bóng dáng đó lộ ra hình dạng một con thú giống như sói, nhưng cơ thể lại phát triển đến mức khổng lồ.
“Từ giờ hãy nghe anh đây nói nhé, cô bé.”
Vừa vuốt ve con thú, kẻ đeo kính một tròng nở nụ cười.
“Nếu em ngoan ngoãn ngồi nghe cho đến hết thì anh sẽ không kích động nó đâu.”
Cạch!
Tiếng mũi gậy đập xuống khiến vai của Koori nảy lên một chút. Dường như thoả mãn với phản ứng đó, đôi mắt rực rỡ của kẻ trước mặt toả ra ánh sáng yêu dị.
“Này, cô bé. Anh sẽ hỏi thẳng, em có muốn thống trị thế giới này không?”