Chiếc cổ tay ấy mỏng manh đến mức tôi có thể nắm trọn trong lòng bàn tay.
“Gì đây? Đến cả việc chào hỏi người lần đầu gặp mặt mà cậu cũng không làm được sao? Thật là con người vô lễ.”
Lễ nghĩa? Một kẻ lờ đi câu hỏi của Sứ Giả lại còn biết nói tiếng người ư?
“…Nowaki-kun này. Nếu chỉ như thế mà cậu còn thấy khó chịu thì sẽ không thể nói chuyện với người đó đâu. Cậu đừng để ý mà hãy tiếp tục nói đi.”
“Làm ơn đi, sao chuyện có thể như thế được? Nếu bản thân bị đánh thì cô cũng phải tức giận đi chứ.”
Đôi mắt Sứ Giả tròn xoe ngơ ngẩn. Nhìn thấy đôi mắt đầy ngây thơ đó, tôi hiểu ra rằng cô ấy quả nhiên không biết mình vừa bị làm gì.
Không chỉ phớt lờ em gái, kẻ này còn chào hỏi một cách đầy phép tắc với tôi ngay sau đó. Bằng hai hành động ấy, Sứ Giả đã nhận phải thái độ khinh miệt những hai lần. Kẻ trước mặt đang lợi dụng tôi để gây tổn thương đến lòng tự tôn của cô ấy.
Và đối với Sứ Giả, hành vi đó xảy ra thường xuyên đến mức khiến cô ấy cứ thế cho qua chuyện.
Cho đến thời điểm này, kẻ không hề tỏ ra chút thương cảm nào ấy lại đột nhiên gọi tôi là “Onii-chan”. Đối với thế giới bên kia, tôi mang danh nghĩa “em trai” của người trị vì. Chỉ có cô “em gái” đã rời khỏi thế giới này là người duy nhất gọi tôi như vậy.
“Koori? À, là cô bé hôn quân đó nhỉ? Tuy hiện tại còn rất trẻ con, nhưng nếu đợi thêm vài năm nữa thì dáng vóc của cô bé có lẽ sẽ ngon lành hơn đấy… Nhưng kể cả hiện giờ, cô bé vẫn hợp gu của nhiều người, chỉ là không biết nên ăn lúc nào mà thôi. Cậu đang nói về cô bé đó nhỉ?”
Hợp gu? Nên ăn lúc nào? Tôi không thể không nghi ngờ đôi tai mình khi nghe những lời đó.
“Anh đang nói cái quái gì về một đứa trẻ như vậy chứ? Suy nghĩ của anh hơi bị lú lẫn rồi đấy. Koori không phải rau cải ngoài chợ đâu!”
“Ể… phiền thật đấy. Đừng có tự ghi điểm như vậy chứ, đồ nữ quyền. Mà kệ chuyện đó đi, cậu muốn biết chỗ ở của hôn quân sao? Thế thì cứ lắng nghe và đừng có chen mồm vào chuyện tôi sắp nói nhé.”
Người anh trai vừa cất tiếng dịu nhẹ vừa đặt mông lên lưng của một thanh niên đang ngồi bệt dưới đất. Sau khi thản nhiên gác chân ngồi lên chiếc ghế người, kẻ đó vung vẩy đầu gậy như giảng giải.
“Trước tiên thì cảm ơn vì đã trông chừng con em gái ngu ngốc của tôi nhé. Cậu đã nếm thử chưa? Nó là ngựa chứng nên không biết cậu có bị hất xuống khi leo lên không nhỉ? Hử? Vẫn chưa làm gì sao? Chán thật đấy, bộ cậu là trai tân à? Thôi vào vấn đề chính nào, cậu muốn hỏi chỗ ở của hôn quân nhỉ?”
Nghe những lời được nói liền một mạch trôi chảy, Sứ Giả đứng bên cạnh ôm lấy đầu. Dù cô ấy rên rỉ “Không muốn để Nowaki-kun nghe, không muốn để Nowaki-kun nghe….”, nhưng với tôi thì đó cũng toàn là những lời tôi không muốn cô ấy nghe được. Bộ cô cứ mặc kệ bản thân vậy sao?
“Trước khi giao hôn quân cho Oikawa Hazakura thì gia tộc chúng tôi sẽ bảo hộ cô bé. Cậu cứ cảm tạ đi nhé. Tuy không liên quan, nhưng cô bé này nói nhiều thật đấy, bé gái mà không biết im lặng chút nào cả. Dù không rõ Oikawa Hazakura lợi dụng hôn quân để làm gì, nhưng tôi lại biết rõ một điều.”
Cạch. Đầu gậy gõ xuống mặt đất.
“Oikawa Hazakura đã tuyên bố sẽ thanh tẩy gia tộc chúng tôi. Vào lúc cô ấy nói thành lời thì đó không còn là quyết định nữa, mà cô ấy sẽ biến nó thành sự thật. Dù gì thì bản thân cô ấy cũng đã là trật tự rồi.”
Sứ Giả nhẹ khịt mũi. Dường như cô ấy đang tự hào rằng “Không cần phải nhắc.”
“Vì vậy, chúng tôi buộc phải đưa Oikawa Hazakura quay về thế giới này trước khi bị cô ấy thanh tẩy.”
“…..Hả?”
Tôi không thể tin vào lỗ tai mình.
“Không phải mấy người mới là kẻ bắt cóc Hazakura qua thế giới đó hay sao?”
“Đúng là thế. Nhưng nếu đã không cần thì trả lại. Hợp lý phải không?”
Người anh trai cười khẽ. Bàn tay bọc trong đôi găng tay da đung đưa trước mắt tôi như khiêu khích.
“Đối với cậu thì chuyện này hẳn sẽ không hề tệ. Nếu chị gái trở về thì đâu có lý do gì khiến cậu từ chối đâu nhỉ? Chúng ta sẽ đưa một cô gái tàn ác cai trị thành phố dị giới trở lại bình thường đó. Oikawa Hazakura nhất định sẽ không quay về thế giới này trước khi huỷ diệt gia tộc chúng tôi. Cô ấy đã nói rằng mình sẽ ‘cướp đoạt tất cả’ đấy. Vì vậy, trước khi bị người nói là làm như cô ấy tước đoạt tất cả mọi thứ, cậu hãy hợp tác với chúng tôi và đưa Hazakura-chan trở lại thế giới này nào.”
“Anh có tự giác được chuyện mình đang nói vụ lợi đến mức nào không?”
Người xen vào chính là Sứ Giả. Nếp nhăn giữa chân mày của cô ấy trở nên sâu hoắm, đôi mắt thì đăm đăm lườm người anh của mình.
“Các anh tự tiện đoạt Hazakura-sama khỏi Nowaki-kun, giờ lại nghĩ gì mà dám nói chuyện đó cơ chứ? Hợp tác? Vốn chúng ta còn không có quyền thương lượng với Nowaki-kun nữa cơ!”
Đứng trước thủ phạm đã bắt cóc Hazakura đến dị giới, cô ấy không gọi “các anh” mà lại dùng “chúng ta”. Dẫu không có lý gì phải cảm thấy tội lỗi, tại sao lại cô ấy lại buộc bản thân về phía những kẻ đứng sau màn chứ?
“Có vẻ mày đã được cảm hoá rồi đấy nhỉ.”
Người anh trai mỉm cười ôn hoà.
“Mày đã được chị gái dạy như thế nào?”
Đôi má của Sứ Giả bỗng chốc đỏ lên.
Tôi không nghĩ gì mà nắm lấy bàn tay đang đông cứng của Sứ Giả. Tuy biết lời nói đó động chạm vào vết thương của cô ấy, nhưng nếu tôi đáp trả bằng những lời như “Anh đang nói cái quái gì đấy!” thì có thể lưỡi dao đó lại hướng về cô ấy. Vì vậy, tôi chỉ dồn sức vào những ngón tay đang đan vào nhau.
Dường như cảm nhận được tôi đang dồn sức, ngón tay Sứ Giả chợt thả lỏng. Nhìn thấy những lời nói gai góc của mình đã bị gỡ bỏ, người anh trai liền nhẹ nhíu mày.
“Cậu giao tiếp cứ như bọn con gái ấy nhỉ. Nếu chạy đến đấm tôi một phát thì có khi được con nhỏ đó hôn rồi. Mà kệ đi, việc con em ngu ngốc hỗn xược như thế cũng không phải là chuyện mới bắt đầu. Đặt chuyện đó sang một bên, cậu nên nghe tôi nói cho hết thì tốt hơn đấy. Tôi sẽ giải thích kỹ càng việc làm sao để gửi Oikawa Hazakura trở lại thế giới này.”
Gác đôi chân trên lưng người đàn ông lạ mặt, người anh trai chĩa mũi gậy về phía chúng tôi.
“Vũ khí của chúng tôi chính là người chuyển sinh thứ hai. Cậu cũng thấy rồi phải không? Giống như con em gái ngu ngốc đã nhận ra, mấy cái bóng vừa nãy không phải đợt tấn công từ người dị giới. Nó là thứ giống như tác dụng phụ do người chuyển sinh thứ hai kích hoạt năng lực. Cô bé ấy mang năng lực có thể kết nối với thế giới bên này kể cả sau khi đi đến dị giới. Càng được nhiều người ở thế giới này nhận thức thì uy lực của ma pháp càng mạnh mẽ.”
Người anh trai híp đôi mắt có độ rực cao, thè ra chiếc lưỡi một cách tinh nghịch.
“Bé con gọi đó là ‘hiệu ứng buff’. Chúng tôi muốn huy động binh lính bằng ma pháp buff đó và gây chiến với Hazakura-chan. Này, con em ngu ngốc, mấy pháp sư đồng ý với kế hoạch bọn tao thật ra nhiều lắm đấy? Trước một kẻ vượt tầm kiểm soát như Oikawa Hazakura, bọn tao cần người chuyển sinh thứ hai tương đương để đối đầu và chiến thắng cô ấy.”
“Không thể nào đâu, anh trai. Hazakura-sama là người trị vì thành phố chúng ta. Với kết quả nghiền ép người thống trị tiền nhiệm bằng sức mạnh áp đảo, rất nhiều người dân đã công nhận thực lực và tán thành ngài ấy. Bọn họ sẽ không im lặng trước kế hoạch thảo phạt Hazakura-sama đâu.”
“Thật xin lỗi, mày nhìn nhận mọi chuyện hoàn toàn sai lầm rồi. Tại Học viện ma thuật Strade, những người thuộc thành phố học đường này đều đề cao chủ nghĩa thực lực. Đến mức mà họ đồng ý tiếp nhận một người chuyển sinh không rõ nguồn gốc như Oikawa Hazakura chỉ vì ‘có thực lực mạnh hơn người tiền nhiệm’. Nếu như vậy thì bọn ta chỉ cần làm giống như Hazakura-chan là được thôi, phải không nào?”
“…..Không lẽ…”
“Chính là tái diễn địa ngục đấy. Bảnh lắm phải không?”
Người anh trai đứng lên, thanh niên bị dùng như chiếc ghế mất thăng bằng và ngã qua một bên. Không thèm liếc mắt đến con người vừa ngã ra nền sỏi đá, kẻ đó cung kính giơ hai tay từ trong chiếc áo khoác đen.
“Bọn ta sẽ lôi Oikawa Hazakura khỏi ngôi vị thống trị và xác lập người trị vì mới. Nếu người chuyển sinh thứ nhất làm được thì sao mà người thứ hai lại không thực hiện được chứ?”
“Các anh định đưa Koori-chan lên nắm quyền cai trị thành phố chúng ta sao?”
“Nói chuyện nghe chán thật đấy, em gái. Đã bảo không phải ‘các anh’ rồi mà.”
Chỉ cây gậy vào mặt Sứ Giả, người anh trai nở nụ cười khả nghi.
“Kế hoạch này đã được người thứ hai tự mình chấp nhận. Nói cách khác, đây chính là ý chí của cô bé. Người thứ hai muốn thống trị dị giới đấy, mày đang xem thường cô bé ấy ư?”
“…..Ý chí?”
“Đúng thế, là ý chí của cô bé.”
Đôi môi cong lên thành hình cung. Người anh trai hạ cây gậy đang chỉ vào Sứ Giả xuống.
“Vốn dĩ, nghi thức hôm nay chính là phép thử của người thứ hai. Cô bé có vẻ đang thí nghiệm năng lực của mình sẽ xuất hiện như thế nào. Điều đầu tiên có thể biết được chính là thời gian của cả hai thế giới đều giống nhau. Ngoài ra, cho dù không cần đến dụng cụ ma thuật, người thứ hai vẫn có thể truyền đạt ‘thế giới bản thân tưởng tượng ra’ đến nơi này bằng văn tự và hình ảnh.”
Có lẽ cụm “dụng cụ ma thuật” đang ám chỉ điện thoại. Lúc Sứ Giả mới đến thế giới này cũng gọi nó như vậy.
Cho dù không có điện thoại, Koori cũng có thể hiện diện trên internet trong thân phận Hiyama Iteru. Có thể tự do biểu đạt thế giới mình tưởng tượng ở trên đó. Vậy thì lượng lớn bức ảnh tâm linh lúc trước đều được phản chiếu từ những hình ảnh trong não bộ em ấy.
Điều đó có nghĩa Koori đã trở thành “Hiyama Iteru” thật sự.
“Quả nhiên… Koori không thể trở thành hàng thật ở thế giới này”
Lời nói mà Koori để lại thế giới này văng vẳng trong tai tôi.
“Nhưng năng lực của người thứ hai có một khuyết điểm, hay nên nói là tao chỉ mới phát hiện nó vào tối nay. Người thứ hai không phải cứ thế mà khởi tạo ma pháp từ thế giới chúng ta. Cô bé sẽ dựa trên phong cách sáng tác của mình và viết lại để người ở thế giới này có thể dễ dàng chấp nhận hơn. Chẳng hạn như nghi thức lúc nãy, đó là những Ảnh thú cấp thấp phát sinh bằng cách lấy ma pháp trận đơn giản làm xúc tác phải không? Người thứ hai đã viết lại chúng như một ‘nghi thức bảo vệ bản thân khỏi vong linh xuất hiện tại đền thờ’ đấy.”
“Ảnh thú cấp thấp? Bọn chúng ư? Không thể nào. Ảnh thú cấp thấp sẽ không tồn tại một cách mơ hồ như vậy. Thứ vừa xuất hiện lúc nãy khác hoàn toàn với chúng.”
“Đúng! Chính nó! Đó chính là chỗ mà bọn tao đã tính sai, cái điểm phiền phức trong năng lực của người thứ hai đấy!”
Người anh trai vô tư vỗ vai Sứ Giả và thở ra một hơi dài.
“Thứ được người thứ hai cường hoá ma lực ở thế giới chúng ta đúng là Ảnh thú cấp thấp. Tuy nhiên, vì sự viết lại của Hiyama Iteru mà chúng chỉ được biểu hiện như ‘một thứ không rõ nguồn gốc’. Mày có hiểu không? Nơi bị Hiyama Iteru can thiệp sẽ trở thành kết giới tương đương năng lực của cô bé. Những thứ ở trong đầu người thứ hai sẽ được tái diễn chính xác một cách tuyệt đối ở thế giới hiện thực.”
“Trở thành hàng thật” - Koori đã tuyên bố như thế và đi đến dị giới.
“Ma pháp trận mà Ảnh thú xuất hiện cùng với đền thờ - nơi đã trở thành hội trường nghi thức - được liên kết với nhau bởi năng lực của người thứ hai. Có nghĩa là hai thế giới đã can thiệp lẫn nhau. Khi những nhận thức đến từ thế giới này can thiệp bằng phương pháp cường hoá ma lực ở thế giới chúng ta, thì chúng cũng đồng thời ảnh hưởng lên dị giới. Còn nhớ nó đã biến đổi thành hình dạng bóng đen giữa chừng không? Đó chính là vì nó đã bị biến đổi do cách nhìn nhận về truyện ma ở thế giới bên này.”
Những sự thật trong bản báo cáo điều tra của Hiyama Iteru đều do người thứ ba đọc và đưa ra suy đoán chứ không phải do Hiyama kết luận. Trong nghi thức vừa nãy, giải thích về nó đã từ “một thứ bảo vệ cơ thể người tham gia” biến thành “thứ triệu hồi quái vật bằng cách lợi dụng người tham gia”.
Thế giới mà Hiyama Iteru vẽ ra cũng hấp thụ những suy đoán đó và biến đổi hình dạng.
“Như thế thì bộ phận mà thế giới này biến đổi cũng khiến điều kiện ma pháp của dị giới bị thay thế. Bọn tao đã triệu hồi một Ảnh thú cấp thấp, sau đó nhìn người thứ hai phát động năng lực trong khi cô bé được che chắn bởi trận pháp.”
Người anh trai lưu loát nói như một giáo viên nghiêm khắc.
“Ma lực được dùng để triệu hồi Ảnh thú cấp thấp đúng là chỉ dành cho một con. Để dễ hình dung thì dạng năng lượng gần giống ma lực tại thế giới này được gọi là điện nhỉ? Khi muốn khởi động thiết bị điện thì lượng năng lượng cần thiết để hoạt động cũng sẽ được xác định sẵn phải không? Thế nhưng, nếu có thêm Tái Cấu Trúc từ năng lực của người thứ hai thì ma lực dùng để triệu hồi một con sẽ có thể gia tăng nhiều hơn.”
Người anh trai dùng mũi chân đá lên vòng tròn được vẽ trên mặt đất rồi khịt mũi.
“Nhờ vậy mà kể cả Ảnh thú cấp thấp cũng có thể đột phá được trận pháp. Rõ ràng là quy luật thế giới chúng ta đã thay đổi rồi. Những con quái vật đáng lẽ không tồn tại ở thế giới này đã xuất hiện và các điều kiện ma pháp ở thế giới chúng ta bị thay đổi. Thế giới này đã chuyển đổi sang hình dạng mà Hiyama Iteru tưởng tượng ra.”
Đôi mắt của người anh trai toả sáng long lanh giữa đêm muộn.
“Con em gái ngu ngốc, nếu như thế thì chúng ta sẽ có cơ hội thắng phải không? Ngay cả tiền đề ‘Oikawa Hazakura vô địch’ cũng có khả năng bị thay đổi đấy. Cứ đưa Hazakura-chan vào trong kết giới ‘Hiyama Iteru’, sau đó tước đoạt những lớp bảo hộ vô địch của cô ấy như ‘ma pháp vô hiệu’ hay ‘có thể liên kết với thế giới này’. Chỉ cần những thứ đó mất đi thì Hazakura-chan cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi phải không?”
“Trở thành một cô gái bình thường không thể cướp đoạt bất cứ thứ gì từ gia tộc chúng ta sao…”
Sứ Giả lẩm bẩm. Người anh trai tiếp tục thao thao bất tuyệt mà không nhận ra sự u ám ẩn trong giọng nói đó.
“Vì thế, đề nghị lần này sẽ là hai người hãy hợp tác với bọn tao. Việc tao có mặt ở đây cơ bản đều nhờ vào năng lực của người thứ hai cả. Hiyama Iteru không ám chỉ thứ gì sẽ được triệu hồi từ nghi thức phải không? Do đó, tao đã chen vào cái ‘thứ quái dị được triệu hồi từ nghi thức’ và xuất hiện tại đây với hình thức y hệt mấy chiếc bóng đó. Nhưng có vẻ không phải lúc nào người thứ hai cũng có thể tạo ra những kẽ hở như thế được.”
“Nên anh muốn bảo bọn em phải làm gì đó ở bên này ư…? Bởi vì anh và Koori-chan sẽ đối đầu với Hazakura-sama tại dị giới nên bảo bọn em phải xử lý đám quái vật xuất hiện tại đây?”
“Chính xác. Không ngờ mày hiểu nhanh thật đấy, đúng là trẻ ngoan.”
Quấn mái tóc bạc của Sứ Giả quanh ngón tay, người anh trai cười khổ. Anh ta ghé miệng bên đôi tai ẩn trong mái tóc của Sứ Giả và khẽ khàng nói.
“Này, hãy nghe lời thỉnh cầu của bọn anh nhé. Hazakura-chan đã tuyên bố sẽ tước đoạt mọi thứ từ chúng ta đấy, mày hiểu điều đó nguy hiểm đến mức nào mà phải không? Hãy cùng nhau bảo vệ dị giới, khi đó thì mày cũng có thể gia nhập vào nhóm người trưởng thành đấy.”
“Gia nhập là sao… Ngay từ ban đầu, cho dù có không muốn thì em cũng đã thuộc phe các anh rồi.”
“Ái chà, mày đã nghĩ như vậy sao? Thế thì lại càng là trẻ ngoan.”
Ôm lấy đôi vai Sứ Giả đang cúi đầu, đôi mắt ngọc lục bảo của người anh trai yên lặng nhìn về phía tôi.
“Cơ mà cậu em trai này, sao nãy giờ im lặng thế? Đây là chuyện về chị gái cậu đấy, làm sao mà cậu không có ý kiến gì cơ chứ? Nếu giờ mà lại bảo không chịu thì cậu chả phải đàn ông con trai nữa đâu đấy? Cậu mất trứng rồi đấy à?”
“Anh trai, anh không nhận ra sao?”
Trong khi vẫn còn được ôm bởi người thân, Sứ Giả thở hắt ra.
“Nhờ Nowaki-kun im lặng triệt để nên anh mới xem em làm đối tượng trò chuyện đó.”
Gạt cánh tay của người anh đang ngờ vực, Sứ Giả lẩm bẩm.
“Cảm ơn cậu, Nowaki-kun.”
Đôi mắt màu ngọc lục bảo vẫn giữ nguyên ánh nhìn đang hướng xuống mặt đất.
“Bởi vì Nowaki-kun không thèm nghe lời khiêu khích nhàm chán của người này và chọn im lặng nên tôi mới có được quyền đưa ra ý kiến tại nơi này. Tôi… hiểu chuyện đó mà…”
Sứ Giả ngẩng lên trời khẽ nói. Nhìn bầu trời đêm rồi nhắm chặt đôi mắt lại. Lúc mở ra lần nữa, trong mắt cô ấy vẫn không hiện lên một giọt lệ nào.
“Nên là đủ rồi.”
“…..Vậy sao.”
Tôi cuối cùng cũng mở miệng.
“Xin lỗi vì làm chuyện thừa thãi.”
“Không hề. Trong khi Hazakura-sama bị gọi một cách khinh thường là ‘Hazakura-chan’ mà Nowaki-kun vẫn không tức giận thì đó mới là chuyện dị thường. Xin lỗi vì đã khiến cậu phải chịu đựng điều đó.”
Ngay từ ban đầu, người anh trai đã bỏ mặc người thân của mình là Sứ Giả sang một bên và chỉ trò chuyện với tôi. Anh ta vừa sử dụng Sứ Giả đang đứng trước mặt làm công cụ giao tiếp như “Vẫn chưa làm gì sao?” vừa ngoan cố chỉ nói chuyện với tôi.
Dù bị dùng làm công cụ gợi chuyện giữa cánh đàn ông, Sứ Giả lại không hề được quyền đưa ra ý kiến tại địa điểm thương lượng này.
Cho nên tôi đã im lặng.
Với ý niệm rằng “Người anh nên nói chuyện đâu phải tôi.”
Người anh dần dần chấp nhận lời nói của Sứ Giả, vừa gọi Sứ Giả là “con em ngu ngốc” vừa nhìn vào mắt cô ấy nói chuyện. Dù như thế, người anh trai vẫn không có lấy một lời đề cập đến việc lừa Sứ Giả.
“Biết mùi đàn ông rồi là không còn thành thật tí nào cả. Quả nhiên là con gái mà.”
Người anh trai phàn nàn mấy chuyện đâu đâu rồi nhún vai.
“Mà kệ đi. Nếu các cậu còn do dự thì thế giới sẽ không còn cách cứu đâu. Cậu hiểu chứ~? Đối với người thứ hai, những chuyện từ đầu đến giờ đều chỉ là công tác chuẩn bị mà thôi.”
“____<Triển khai> Đệ Thất.”
Sau lời niệm chú ngắn, người anh trai gõ đầu gậy lên mặt đất. Ngay lập tức, mấy hình vẽ giống như hộp giải đố mỏng đó vỡ ra, biến thành những khối lập phương vung vãi dưới chân người anh.
Một luồng sáng mờ nhạt phát ra từ những khe rãnh được khắc trên bề mặt các khối lập phương. Chúng hoá thành một mẫu hoa văn liền nhau và bao phủ người anh.
“Nhớ đuổi theo cho sát đi nhé, bé xử nữ.”
Người anh trai nhẹ vung tay, cùng biến mất với trận pháp ánh sáng.
**
[Di chuyển một chút nhé.]
Hình ảnh được đính kèm dưới dòng tweet ngắn của Hiyama là một bức ảnh của bệnh viện bỏ hoang. Nếu hỏi tại sao tôi lại biết nó bị bỏ hoang thì đó là do bãi đậu xe bên mép bức ảnh có rất nhiều cỏ dại mọc um tùm. Trên mặt đất bê tông, tường rào hay các dãy nhà đều bị che phủ bởi những vết nứt mỏng.
Dựa theo bề ngoài thì rõ ràng là nơi đó đã bị bỏ quên trong dòng chảy thời gian, nhưng nó cũng toát ra cảm giác kỳ dị khiến người xem không nghĩ rằng nơi đó hoàn toàn trống rỗng.
[Cái này không phải bệnh viện XX sao?]
[Bệnh viện XX đâu phải bị bỏ phế.]
[Không lẽ là chỉnh sửa?]
Ngay lập tức, dưới dòng tweet là vài bình luận liên tiếp của nhóm người chuyên xác định địa điểm.
[Đây là bản đồ bệnh viện gốc nhé. Từ đền thờ đi bộ không đến 10 phút đâu.]
[Từ lúc Hiyama Iteru thúc đẩy “nghi thức” thì đã trôi qua hơn 10 phút rồi. Ví dụ như Hiyama di chuyển bằng đường bộ thì khoảng thời gian trống cho tới khi bức ảnh này được đăng lên cũng hợp lý.]
[Tính toán cả thời gian đăng ảnh luôn. Quả nhiên là phong cách Hiyama!]
Nhấn vào tấm bản đồ được đăng trong phần bình luận, chúng tôi chạy đến vị trí mà Koori đã chỉ định trên Internet.
Có vẻ như Sứ Giả đã ngắt kết nối điện thoại với Amatsuka từ khoảng thời gian trước. Cô ấy là người thậm chí còn chần chừ trong việc có nên để tôi trò chuyện với anh trai mình không. Vì vậy, Sứ Giả hẳn không muốn để một người có thể phân định rạch ròi những điểm không ổn trong cuộc hội thoại đó như Amatsuka Ryou nghe được. Dù gì thì Amatsuka cũng là con người sẽ lập tức sỉ vả tình huống mà Sứ Giả bị đặt vào.
“Dù gọi là anh trai nhưng thực tế thì người đó cũng chỉ thuộc một nhánh của gia tộc, cơ bản là họ hàng xa. Tuy thỉnh thoảng gặp nhau, nhưng có lẽ chúng tôi không phải kiểu anh em như Nowaki-kun đã tưởng tượng đâu.”
Trên đường đến bệnh viện, Sứ Giả thẳng thắn nói. Vì biết hình tượng anh chị em trong lòng tôi nên Sứ Giả đang chỉ ra điểm mâu thuẫn giữa thế giới của cô ấy và bên này.
“Đối với tôi, cái người gọi là anh họ đấy chính là người sẽ đẩy tôi ngã lăn ra vào lần đầu gặp mặt, là người sẽ xé nát chiếc nơ tôi nhận từ gia đình và vứt xuống hồ, là người sẽ lấy mấy con búp bê tôi được tặng để làm bia tập bắn, là người sẽ cưỡng ép bắt tôi phải mang vũ khí để chiến đấu và cười vào bộ dạng thảm hại của tôi.”
Nghe những mẩu chuyện vừa được thốt ra đó, tôi vô thức trực tiếp nói ra lời thất lễ.
“Không ngờ bị đối xử đến thế mà cô vẫn còn tin người thân đấy nhỉ.”
Dù nói ra lời mà tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị mắng mỏ, nhưng rốt cuộc thì Sứ Giả chỉ nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc. Cứ như tôi đang nói một điều rất quái lạ vậy.
“Cái mặt đó là sao đây?”
“Tất cả những hành vi đó đều là vì dạy dỗ nên không có gì sai cả. Cậu hiểu mà phải không?”
Thú thật thì tôi muốn nói là chả hiểu gì sất, nhưng vì biểu cảm của Sứ Giả quá nghiêm túc nên tôi cũng chùn bước không dám nói. Dù cho rằng việc ấy là sai, nhưng tôi vẫn do dự không biết người ngoài như tôi có nên phủ định điều đó hay không.
“Chẳng hạn như lý do tôi bị rơi xuống hồ là vì không thể giữ vững trọng tâm cơ thể. Nếu trong thực chiến mà bị ngã thì mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa, cho nên anh ấy đã trực tiếp dạy tôi rằng dù con gái có học thể thuật thì cũng vô dụng mà thôi.”
“Nếu là thực chiến thì không nói, nhưng thường thì ai lại nghĩ mình sẽ bị chính gia đình đẩy ngã___”
“Lý do chiếc nơ bị xé nát hay búp bê bị lấy làm bia cũng là vì tôi đã bị xao nhãng bởi những món đồ chơi được tặng mà bỏ bê việc luyện tập.”
“Bỏ bê luyện tập? Có tiêu chuẩn cụ thể gì không? Như là nếu từ đây đến đây thì nơ và búp bê sẽ không sao… Không được, đe doạ bằng đồ vật cũng là sai rồi.”
“Lý do bị ép chiến đấu cũng là vì nếu tôi có thể áp dụng những gì mình được học thì đã không phải thua rồi.”
“Cô biết ‘bạo hành thể chất’ không? Tuy cũng có mấy người lớn than thở rằng tại sao thời đại ngày nay không cho phép điều đó, nhưng vốn dĩ, dù là thời đại nào thì việc đó cũng không nên tồn tại. Chỉ là chuyện này đến thời điểm hiện tại mới được nhận ra mà thôi.”
“…..Nowaki-kun, cậu đúng là không nể nang gia đình tôi nhỉ? Sao cậu cần phải chuyện bé xé to như vậy?”
“Bởi vì cô cũng không hề dễ dãi với bản thân ngày xưa mà.”
Song, dù thế nào thì việc người ngoài cuộc không biết gì lại đi phủ nhận gia đình người khác vẫn là điều vô cùng thất lễ. Nhưng kể cả như thế, tôi vẫn ủng hộ Sứ Giả của ngày xưa. Sau khi xin lỗi một tiếng, Sứ Giả cắn môi một lúc lâu rồi lắc đầu bảo không sao. Và rồi cô ấy buồn bã cụp mắt xuống.
Tuy nhiên, cô ấy chỉ nhắm mắt trong một chốc rồi lập tức nghiêm nghị nhìn ngắm chung quanh.
“Bệnh viện mà Koori-chan chỉ định là ở phía trước sao?”
“Ừm? Tôi nghĩ là thế, có chuyện gì ư?”
“Dường như bầu không khí xung quanh đang dần trở nên giống với đền thờ lúc nãy.”
Ngay lúc bước ra đường lớn dẫn đến bệnh viện, Sứ Giả lập tức nhăn mặt lại.
“___Cái quái gì vậy…”
Lòng bàn tay của tôi bị vỗ nhẹ. Thế giới trong mắt hoàn toàn thay đổi.
Lý do khiến Sứ Giả bối rối đang đứng phía trước. Bóng người đang lảo đảo di chuyển bên dưới ánh đèn đường có chút tối là một người phụ nữ mặc trang phục màu đỏ.
Không, không phải.
Đó là một chiếc đầm trắng bị nhuộm đỏ.
Sau mái tóc dài bị rối, người phụ nữ mặc chiếc đầm đẫm máu đang chăm chú nhìn chúng tôi. Trong tay đang ôm một thứ gì đó khá nhỏ. Dòng máu đỏ thẫm tràn đến cả chân.
“Đây đã là bên trong ‘dị giới’ mà Koori-chan đã dựng lên rồi nhỉ.”
Một cư dân thuộc thế giới khác như Sứ Giả lại gọi nơi này là “dị giới”.
Mũi giày loafers của Sứ Giả bước về trước một bước. Phía dưới đế giày cô ấy ánh lên chiếc bóng giày da có kích thước giống hệt.
[Chào mừng đến với thế giới được tái cấu trúc.]
Cạch.
Cảm giác mà mũi chân cô ấy chạm vào giống như vừa giẫm lên nền gạch thuỷ tinh. Con đường bê tông, lề đường, tường gạch trải dọc mặt đường,v..v.. Khoảng một phần ba cảnh sắc tính từ mặt đất ở thế giới bên này đang trở nên trong suốt như thuỷ tinh và phản chiếu bên dưới.
Trong thế giới ngay bên dưới như tấm gương chiếu ngược, người anh trai trong đồng phục học sinh đang đứng ngay tại chỗ của Sứ Giả. Bên dưới khu phố được phủ lên bức màn đêm ở thế giới chúng tôi chính là một nhà thờ chính toà với trần nhà khảm kính màu ghép sặc sỡ đầy chói lọi.
Ở ngay phía trên đầu tôi___ Với trời đêm làm phông nền, có một thứ đang lơ lửng giống như chiếc cửa sổ phản chiếu ánh sáng từ tấm kính màu ghép.
<Xin chào mừng toàn thể mọi người>
Dòng chữ hiện trên cửa sổ là lời của Koori.
Một chiếc cửa sổ ánh sáng với màu sắc khác biệt lập tức xuất hiện. Những dòng chữ như <Một đêm hai vụ lận á?>, <Chờ lâu lắm rồi!> lơ lửng như ảo ảnh.
Hiện tại, nơi này đang hiện diện với cấu trúc ba lớp gồm dị giới, thế giới hiện thực và thế giới hiện thực giả tưởng – Internet.
“Đây là thành phố chỉ định – Đệ Tứ Thánh Viên [Hồng Giáo Hội]. Một người thống trị được gọi là Giáo Chủ đã tập hợp các pháp sư nữ giới như những tín đồ và tạo nên thành phố này. Một cuộc nghiên cứu ma thuật được giáo hội đầu tư rất nhiều tiền vốn. Do đó, việc chuyển giao ma lực đã được công nhận.”
<Đây đã từng là một nhà trẻ, nó bắt đầu bị bỏ phế từ mười năm trước. Tại địa phương, nơi này biến thành một địa điểm tâm linh bỏ hoang. Hiyama đã nhận được thông tin từ các học sinh đại học rằng dạo gần đây, bãi giữ xe bệnh viện xuất hiện một người phụ nữ. Thế nên hôm nay, Hiyama đến đây để điều tra.>
Giọng người anh văng vẳng bên tai, còn lời nói của Hiyama thì cứ trôi nổi cạnh tầm mắt.
“Nếu việc chuyển giao ma lực được công nhận thì kể cả việc cướp đoạt ma thuật cũng có thể xảy ra. Ma pháp cải biến nhận thức của chúng tôi vốn là ma pháp bí mật mà chỉ có người trong gia tộc mới có thể sử dụng. Thế nhưng, ngay cả trong giáo hội này thì việc chuyển giao ma pháp cũng có thể tạm thời thực hiện dưới danh nghĩa nghiên cứu.”
<Vốn dĩ, nhà trẻ này là cơ sở xây dựng nhằm mục đích điều trị và nuôi dưỡng những đứa trẻ sơ sinh có nhu cầu hỗ trợ y tế. Tuy nhiên, không biết từ bao giờ mà nơi này trở thành địa điểm chấp chứa những đứa bé bị bỏ rơi. Số vụ việc trẻ nhỏ bị bỏ mặc trước thềm cửa càng ngày càng gia tăng.>
Hai thế giới đang giao thoa nhau.
“Chuyển giao ma pháp tạm thời, đó là điều mà Hazakura-chan để mắt đến. Lẽ dĩ nhiên, trong từ điển của Hazakura-chan không có hai từ tạm thời. Chỉ cần một lần đưa ma pháp cải biến nhận thức cho cô ấy thì chúng tôi sẽ bị tước đoạt đời đời kiếp kiếp.”
<Theo tin đồn, người phụ nữ đó mặc một chiếc đầm màu trắng. Giống ma lắm phải không? Tuy nhiên, chiếc đầm lại nhuộm đầy máu của ai đó, trong tay cô ta có ôm một em bé khóc nức nở.>
Tôi bắt đầu nghe được tiếng khóc nhỏ của em bé từ phía xa.
Người phụ nữ quay lưng về phía con đường dẫn đến bệnh viện, đôi mắt thì chăm chú nhìn về bên này. Trong lồng ngực có một tấm vải bọc được ôm rất chắc chắn. Có lẽ nguồn gốc phát ra tiếng khóc chính là từ tấm vải đó.
“Vì vậy, chúng tôi đã câu kết với giáo hội và đón đánh Hazakura-chan. Dựa vào Tái Cấu Trúc của người thứ hai, ma lực của bọn họ được dành riêng để loại bỏ Oikawa Hazakura, người đã xâm nhập vào bên trong lãnh địa giáo hội.”
<Có vẻ như người phụ nữ áo trắng đó đang tấn công những kẻ muốn ngăn cản cô ta vứt bỏ đứa trẻ. Vì thế, cô ta đã xuất hiện trên con đường này “nhiều lần” và tấn công toàn bộ “những người xuất hiện tại con đường này” mà không cần biết đó là ai.>
“Hiện tại, thế giới đã được tái cấu trúc. Trong nhất thời, ma lực của các tín đồ thuộc giáo hội sẽ trở nên ‘vô hạn’ và tấn công ‘Hazakura-chan vừa xuất hiện tại nơi này’.”
Vào khoảnh khắc đó, hai thế giới đã hoàn toàn liên kết với nhau.
“Này, bé xử nữ, hãy nghe anh trai thỉnh cầu nhé.”
Người anh trai đứng ở thế giới bên dưới thì thầm bằng giọng nói ngọt ngào.
“Anh rất dịu dàng nên không định giết Hazakura-chan đâu.”
“Anh chỉ muốn bắt sống cô ấy mà thôi.”
“Bọn anh chỉ muốn cô ấy còn sống với thân phận người thống trị, cam nguyện từ bỏ quyền lực và giao toàn bộ cho người thứ hai như những gì bọn anh mong muốn mà thôi.”
“Sau đó, bọn anh sẽ chỉ quăng cô ấy đi mà không làm gì cả đâu.”
Vì vậy___
Người anh trai đảo ngược ở thế giới bên dưới chống gậy cong môi cười.
“Hợp tác với anh và cùng nhau đưa Hazakura-chan trở về một cô gái bình thường nào.”
“Vừa vừa phải phải thôi, anh trai. Hazakura-sama vốn là chỉ là một cô gái bình thường.”
Sứ Giả thẳng thừng nói.
“Chúng ta đã thua một cô gái bình thường và bị cướp đi thành phố. Dù có cay cú thì các anh cũng không nên trốn tránh hiện thực đâu.”
Trước những lời nói hệt như trẻ con đang cãi nhau, người anh trai bỗng khựng lại trong một chốc.
“…..Hừ, bây giờ là thời điểm để nói chuyện đó sao? Đây không phải chuyện thấp kém như là thua cuộc hay cay cú đâu.”
“Xin anh yên tâm, nó chính là như vậy đấy. Vì muốn đạt được lợi ích mà bắt cóc một cô gái bình thường ở bất cứ đâu nhằm mục đích lợi dụng. Thế nhưng, vào thời điểm biết rằng thực lực của mình thua kém một cô gái như vậy, các anh lại muốn mượn sức mạnh từ một cô bé còn nhỏ hơn thế để bảo vệ bản thân.”
Sứ Giả cất giọng cười.
“Có phải thấp kém lắm đúng không?”
“Dù giết hay bắt sống thì cũng đừng dùng mấy từ ngữ ấy để đánh trống lảng. Các anh phải biết thân biết phận mà dùng những lời thấp kém để phù hợp với bản thân chứ?”
“Hơn hết… Tại sao đến thời điểm này rồi mà anh vẫn không để Koori-chan xuất hiện trước mặt bọn em? Tại sao anh vẫn cứ giấu em ấy đi vậy?”
“Nè, anh trai. Không lẽ….”
Nụ cười mỉm lặng thinh của Sứ Giả bỗng chốc biến mất.
“…nếu để Koori-chan nói chuyện với bọn em thì sẽ có gì không tốt ư?”
“___<Triển khai> Đệ Bát.”
“<Xuất hiện> từ Thánh Rương.”
Cùng một lúc, mũi gậy của người anh đập mạnh vào mặt đất, còn sứ giả thì giơ bàn tay phải lên không và nắm chặt lại. Ở hai thế giới cách nhau bởi tấm thuỷ tinh trong suốt, cả hai anh em trong đồng phục học sinh màu đen đều hoành kiếm lên.
“Con gái thì không nên khôn lỏi như vậy đâu.”
Người anh trai khoác lác một cách vô cùng vui vẻ.
“Dù tao bảo là hợp tác, nhưng thực tế thì lựa chọn của mày chỉ có một mà thôi. Bởi vì chỉ có thể làm theo lời tao nên mày có nghĩ ngợi nhiều cũng vô dụng. Suy nghĩ mấy chuyện vô ích sẽ chỉ khiến mày khó sống hơn thôi.”
Mảng thuỷ tinh dưới chân tôi vang một tiếng rắc như bị đánh vào.
Đến lúc này thì tôi mới nhận ra. Giống như bóng dáng người anh trai hiện lên phía dưới Sứ Giả, thì ở dưới chân tôi cũng đang có một đôi giày đen được thắt một chiếc nơ đầy thu hút.
Hoá ra là chị ở đó sao.
“Vì hai thế giới của chúng ta đã bị tái cấu trúc nên quá trình và kết quả đều hoàn toàn liên kết với nhau. Bên đó cũng chú ý đừng để chết nhé.”
Vạt váy ren xoè ra dưới mắt tôi. Một màu đen xâm thực từ dưới chân như muốn bọc lấy cơ thể của tôi.
“Tôi nói rồi đấy nhé? Không phải giết mà là bắt sống.”
Người phụ nữ áo trắng phóng lên nhảy về phía tôi.
Cùng lúc đó, một lượng lớn người bắt đầu tấn công Oikawa Hazakura ở thế giới bên kia mặt kính.
“Nếu là Koori-chan thì… đúng là vậy. Koori-chan nhất định sẽ muốn trở thành người thống trị dị giới. Vì vậy___”
Dùng kiếm hất văng người phụ nữ nhảy về phía tôi, Sứ Giả than vãn.
“Koori-chan nhất định sẽ trực tiếp xuất hiện trước mặt chúng ta và tuyên bố như thế. Tại sao họ lại phải ngăn cản em ấy? Chẳng lẽ nếu nói chuyện với chúng ta thì sẽ lộ ra mâu thuẫn gì đó ư?”
Sứ Giả cắn mạnh đôi môi và nghẹn ngào nói với giọng đau thương.
“Tôi không tin… em ấy sẽ không bị tẩy não bởi ma pháp như tôi và tự nguyện trở thành người cai trị.”
Vừa tôn trọng vừa giẫm đạp lên ý chí tự do của Koori.
Một thời gian về trước, Sứ Giả đã đánh giá việc Hazakura muốn đưa tôi sang thế giới khác là “tôn trọng ý kiến cá nhân và cưỡng ép”. Còn bây giờ, điều giống hệt lại diễn ra.
Từ lề đường, người phụ nữ áo trắng một lần nữa bước về phía chúng tôi. Ngay bên dưới Sứ Giả đang chĩa kiếm về người phụ nữ, thanh kiếm mà người anh trai nắm cũng đang hướng về phía tôi.
“Hân hạnh được gặp mặt, Hazakura-chan. Xin đừng chống cự. Chúng tôi là Đấng Cứu Thế có thể gửi trả cô về với em trai mình đấy. Cho nên, hãy ngoan ngoãn chịu trói đi nhé.”
Tôi vô thức khuỵu gối xuống mặt đất.
“Hazakura___”
Vào khoảnh khắc bàn tay tôi sắp chạm vào chiếc váy ren đen đang nhạt nhoà phản chiếu thì gót giày đen ấy bắt đầu nhấc lên___
Mặt đất hiện ra từng vết nứt kèm theo tiếng vỡ nát.
“Hừ____!”
Biểu cảm của người anh trai phía sau vết nứt chợt đông lại. Đường biên giới đã bị Hazakura dùng gót giày đạp vỡ.
Tiếng vỡ nát một lần nữa vang lên. Vết nứt lại mở rộng ra.
“…..Vô dụng mà thôi!”
Vì những vết nứt mà tôi không thể nhìn thấy rõ hình bóng Hazakura nữa.
“Đây là kết giới được cấu thành bởi năng lực của người thứ hai. Đừng tưởng có thể dễ dàng phá vỡ đường biên giới và chạy trốn sang thế giới kh___”
Không phải.
Đôi chân của Hazakura ngừng lại sau hai lần đạp.
Chị ấy không phải muốn phá vỡ đường biên giới. Chị ấy sẽ không làm mấy hành vi vòng vèo như chạy sang thế giới này.
Hazakura đã nhìn thấy tôi.
Khi nhận ra tôi ngồi xuống định chạm vào đường biên giới, chị ấy đã đạp mạnh lên mặt đất như một đứa trẻ đập nát vũng nước bị đóng băng lại vậy.
Hazakura chỉ muốn gây ra vết nứt để tôi không thể nhìn thấy hình bóng chị ấy.
Bởi vì nếu nhìn thấy Hazakura thì tôi sẽ chỉ nhìn chị ấy mãi.
Nếu muốn lợi dụng tôi thì chị ấy phải khiến tôi không thể tìm thấy chị ấy.
Có nghĩa là___ngay bây giờ, chị ấy muốn tôi làm gì đó.
“Hãy kể cho tôi về chị cậu đi.”
Giọng nói của Amatsuka Ryou hiện lên trong đầu.
”Bất cứ thứ gì cũng được. Chẳng hạn như món ăn yêu thích… hay là món cô ấy ghét chẳng hạn.”
Cô ấy muốn đối mặt với Oikawa Hazakura, người dị biệt đã từng định giết cô ấy.
Ngẩng mặt lên, người phụ nữ áo trắng đã đuổi đến phạm vi mà chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới. Cánh tay mảnh khảnh đẫm máu đang từ tốn vươn về phía tôi.
Trước khi thanh kiếm của Sứ Giả chém đến, tôi nắm lấy cánh tay đầy máu ấy của người phụ nữ.
Vì đuổi đến khoảng cách gần như thế này, tôi mới nhận ra mảnh vải bọc lấy đứa trẻ mà cô ta ôm chặt trong người là chiếc áo cardigan dành cho nữ.
Nhìn kỹ thì máu đã bắn lên cả khuôn mặt người phụ nữ này. Vết máu đã khô ấy bám trên đôi môi.
Tôi bỗng thấy tò mò___ và hỏi.
“Cô không thấy lạnh sao?”
Chiếc đầm dài cùng áo cardigan. Tuy hiện giờ là mùa hè, nhưng dòng tweet của Hiyama Iteru cũng chỉ báo cáo sự việc mà thôi. Trong đó không hề nhắc đến thời tiết.
Người phụ nữ áo trắng___ Liệu có phải ngày cô ấy trở thành oán linh là vào một hôm tiết trời lạnh lẽo hay không?
“Cô chắc lạnh lắm nhỉ? Bởi vì dù chảy nhiều máu như thế này mà cô vẫn bọc lấy đứa trẻ để nó không bị lạnh mà.”
Tôi cởi chiếc khăn choàng trên người xuống và phủ lên đôi vai người phụ nữ, cho dù nó có bị bẩn bởi máu đi chăng nữa.
Tôi nắm chặt bàn tay ướt đẫm.
Đây không phải máu bắn lại, mà chính là máu của cô ấy.
Vì muốn tóm lấy những lưu luyến đã trôi đi trong quá khứ, tôi cố hết sức nắm lấy bàn tay ấy. Ngón tay tôi liên tục xoa bóp, chà xát vết máu còn vương, nắm chặt năm ngón tay như cố khiến bàn tay lạnh lẽo trở lại nhiệt độ bình thường.
Đây là người đã nhường chiếc áo ấm duy nhất cho đứa con của mình và di chuyển giữa tiết trời rét buốt. Những vết máu làm bẩn nửa thân trên của cô ấy vẫn còn ẩm ướt, nghĩa là chúng chỉ vừa mới chảy ra. Rốt cuộc thì đứa trẻ đang khóc bằng âm thanh mảnh mai này đã được sinh ra ở đâu? Tại sao sau khi sinh ra đứa con, cô ấy lại lập tức đi đến nhà trẻ bằng cơ thể vẫn còn tê dại như vậy?
Tôi không thể tưởng tượng được nỗi căm ghét đầy oán hận này. Dù vậy, vì để lột bỏ nguyên do khiến cô ấy trở thành con quái vật dị biệt, tôi nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo ấy và cân nhắc lời nói.
“Nếu cô muốn vứt bỏ đứa trẻ thì đáng lẽ chúng ta phải gặp nhau trong trạng thái cô đang hướng về phía nhà trẻ. Thế nhưng, chúng ta đã gặp nhau trong tình trạng đối mặt, còn cô đang đi ra từ phía nhà trẻ.”
Nếu cô ấy tại đây là oán linh, vậy người quyết định hành động của cô ấy chỉ có lời cầu nguyện của chính cô ấy mà thôi.
Kể cả khi chết đi, điều ước mà cô ấy mong muốn___
“Cô không phải định vứt bỏ đứa trẻ. Khi đứng trước nhà trẻ, cô đã suy nghĩ lại, quyết định mang đứa trẻ về nhà và muốn tự mình nuôi lớn nó phải không?”
Ngay khoảnh khắc ấy, thế giới bỗng nhiên rung chuyển.
Trước chấn động đột ngột như động đất, Sứ Giả khẽ kêu một tiếng, thân hình thì chao đảo. Tất cả những thứ như “cửa sổ” ánh sáng trôi nổi trên không trung, khu phố trước mặt, thế giới trong suốt bên dưới___ đường nét của chúng đều bị uốn cong và hoà tan như bị nhiễu. Tiếng động giống như tiếng móng vuốt cào lên mặt kính xộc thẳng vào não.
“Bởi vì nếu đây là máu của cô thì sẽ rất lạ nếu nó dính tới môi của cô.”
Dù trên người đứa bé có dấu vết chứng tỏ được lau rất cẩn thận, nhưng có thể nhận ra đó vẫn là một đứa trẻ vừa mới sinh ra.
Trong khi ôm lấy đứa trẻ vẫn còn ướt đẫm máu và dịch thể, người phụ nữ___ người mẹ này nhất định đã hôn lên đứa con mà mình buộc phải vứt bỏ.
Hôn lên đứa con vừa mới sinh, cẩn thận lau chùi cơ thể, dịu dàng bọc chiếc áo cardigan và ôm lên, lê lết đến chỗ nhà trẻ với thân người vẫn còn tê dại sau khi lâm bồn___
Và nhất định…
Cô ấy đã chết ở đây.
Cũng chính vì như vậy, đối với người đã trở thành oán linh đó, tôi không thể nào để người phụ nữ này quên đi nguyện vọng mà cô ấy vẫn mong mỏi được đáp ứng dù đã chết đi.
“Quả nhiên là tôi không thể chấp nhận được. Nội dung tái cấu trúc này vô cùng thiếu tự nhiên.”
Tôi nhìn lên “cửa sổ” của Hiyama Iteru, thứ đang dần nhoè đi không thể đọc được chữ nữa. Lúc nãy, Hiyama đã định ra điều kiện hành động của người phụ nữ áo trắng là “tấn công những người cản trở cô ấy vứt bỏ đứa trẻ.”
Và tôi đang tiếp tục diễn giải nội dung tái cấu trúc này____ hay có thể nói là bẻ cong điều kiện của thế giới.
“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ căm hận kẻ đã ra lệnh mình phải vứt bỏ đứa con.”
Trong lúc đó, bàn tay lạnh lẽo mà tôi đang nắm chặt dần có một chút độ ấm trở lại.
“Cô không phải kẻ sẽ tấn công những người cản trở mình vứt bỏ đứa con. Bởi vì cô hẳn rất muốn cùng chung sống với đứa bé. Chẳng phải người mà cô thật sự oán hận là kẻ đã không ở bên cạnh vào thời điểm cô phải sinh con trong đau đớn hay sao? Kẻ đã cự tuyệt việc nuôi dạy đứa trẻ, kẻ đang không ở tại nơi này.”
Tôi vừa siết chặt đôi tay đẫm máu vừa thủ thỉ.
Tôi đang biện minh, đang ghi đè sự oán hận đó. Dù biết đây là điều rất hèn hạ tuỳ theo cách nhìn, nhưng tôi vẫn tiếp tục nối lời trước khi luồng suy nghĩ của cô ấy bị xoá bỏ.
“Không thể nào để kẻ như thế sống được. Cô có quyền lợi căm hận người đó.”
Bất chợt, bàn tay của tôi bị nắm ngược lại.
“Trẻ ngoan.”
Đôi môi ghé lên bàn tay đang dịu dàng nắm lấy và chạm lên mu bàn tay của tôi.
Người phụ nữ áo trắng ngẩng mặt lên. Đôi mắt nhìn thẳng vào tôi là một sắc màu rực rỡ ánh đỏ.
Người đang nhẹ nắm tay tôi và mỉm cười là Oikawa Hazakura.
“…..Hazakura-sama?”
Hazakura mỉm cười đáp lại đối với thắc mắc mà Sứ Giả buột miệng thốt ra. Vừa nắm bàn tay của tôi vừa nhẹ lắc lư lên xuống, chị ấy mở lời với thanh âm dịu nhẹ như muốn khiến màng nhĩ tôi tan chảy.
“Bởi vì đây là kết quả của nhận thức rằng ta không còn là ta nữa.”
“Vâng….?”
“Nè, Nowaki-kun, sao em lại nhận ra vậy?”
Đôi má trắng muốt của Hazakura khẽ nhếch lên như đoá hoa nở rộ.
“Chị đã muốn em là một đứa trẻ không biết gì rồi mà.”
Tôi không trả lời.
Đôi môi vẽ lên đường cong đầy mê hoặc của chị ấy đang vương giọt máu đã khô. Vì không thể cho phép một thứ nhơ bẩn như vậy trên khuôn mặt Hazakura, tôi không do dự cúi người áp miệng lên vết máu đó.
Tôi từ tốn dùng lưỡi liếm đi vết máu đọng trên đôi môi của Hazakura.
Hazakura không cự tuyệt. Chị ấy vừa run người cười khúc khích vừa tiếp nhận em trai mình. Trong khi vẫn nắm chặt bàn tay Hazakura, tôi đảo lưỡi quanh khoé môi vương chút mùi kim loại từ vết máu ấy. Để không bỏ sót một chút vệt máu nào, tôi dùng môi chạm vào, dùng chiếc lưỡi vờn quanh và mong ước một nụ cười tuyệt mỹ không tỳ vết của chị gái.
Vào lúc tôi cố hết sức tẩy rửa đôi môi Hazakura thì chợt có giọng nói cắt ngang.
“Này, cái người ở đó là sao hả! Oikawa Hazakura không phải đang ở trước mặt tôi hay sao!? Tại sao bên thế giới đó cũng có Hazakura-chan đồng thời tồn tại vậy hả!”
“Không~ được.”
Giọng nói trước mặt và âm thanh từ thế giới bên dưới liên kết với nhau.
“Hiện giờ, Nowaki-kun đang dùng bữa.”
“Không được nói chuyện.”
“Nowaki-kun, có ngon không?”
“Hiện giờ, Nowaki-kun đang thưởng thức ta.”
“Thật giống em bé quá đi.”
“Hãy ăn thật sạch nhé.”
Tất cả vết máu bẩn đã biến mất.
Sau khi nuốt xuống nước bọt trộn lẫn mùi kim loại, tôi rốt cuộc____hỏi chuyện mình cần hỏi.
“Tại sao Hazakura lại ở đây?”
“Là vì em đã nhìn nhận người phụ nữ này là chị đó.”
“…..Em sao?”
“Đúng thế. Chính xác thì chị hiện tại ở đây không phải bản thân Oikawa Hazakura. Chị tại đây chỉ là khái niệm [Nếu người phụ nữ có thể chạy đến thế giới khác thì sẽ không chết đi].”
Giọng cười như chú chim nhỏ kêu ríu rít.
“Tuy em nhìn nhận người mẹ tại đây theo hướng như thế thì rất hay, nhưng tại sao chị bên trong em lại liên kết với người mẹ đáng thương vậy nhỉ? Nowaki-kun, nếu em vẫn như chị ảo tưởng thì đã đủ đáng yêu rồi mà.”
Trong thế giới Koori tạo ra, điều kiện ma pháp sẽ thay đổi tuỳ theo người bị giam bên trong không gian đó nhận thức như thế nào.
Tôi đã thay đổi điều kiện “người phụ nữ áo trắng”. Tôi biến cô ấy từ một con quái vật tấn công tất cả người xung quanh thành người chỉ muốn giải toả nỗi hận đối với một đối tượng cụ thể.
Nếu không bị đối xử bất công thì cô ấy sẽ chỉ là một người phụ nữ bình thường, không hề có lý do nào để trở thành quái vật.
Đối với tôi hiện tại, “người phụ nữ bình thường trong thế giới chỉ toàn điều phi lý” đó lại chính là “chị ấy”.
Tại thế giới mà ma pháp thống trị tuyệt đối, nó đã phản ánh đúng những gì tôi nhìn nhận về Hazakura.
Người chị nở nụ cười tuyệt trần điều khiển cơ thể người phụ nữ bao phủ oán hận___ đưa bàn tay chạm lên má tôi.
“Chị muốn em sẽ mãi là đứa bé đáng yêu như vậy. Không ngờ em lại có thể nhìn thấu thế giới đến mức đấy.”
Ngón tay mà chị ấy đưa đến bên tai tôi khẽ búng một tiếng.
Bằng âm thanh đầy khả ái, điều kiện ma pháp lại bị tái cấu trúc.
“Ta là oán linh, được gọi là [người phụ nữ áo trắng]. Ta sẽ giết cha của đứa bé này, kẻ đã ra lệnh ta phải vứt bỏ nó.”
“Ta là Oikawa Hazakura. Ta nguyền rủa kẻ đã ban sức mạnh đó.”
Tại thế giới vặn vẹo vì những vết nứt, tôi nhìn thấy vạt váy đen thấp thoáng mở rộng.
Theo sau sự lan rộng của làn sóng mỹ miều ấy là trần nhà kính màu ghép của giáo hội bị vỡ nát. Từng tiếng gào thét vang vọng. Trong thế giới đầy những mảnh kính rực rỡ tuôn xuống, chỉ có một chiếc bóng mặc chiếc váy đen đang vui mừng nhảy múa.
“A….”
Âm thanh than thở đầy ngạc nhiên đến từ Sứ Giả.
“Cái này… Hồng Giáo Hội này được giăng bởi một kết giới kiên cố dựa trên ma lực từ Giáo Chủ. Chính kiến trúc này là một pháo đài được dựng lên để không bị bất cứ ngoại địch nào phá huỷ.”
Trần nhà kính màu ghép tượng trưng cho pháo đài đó đã vỡ tan một cách chóng vánh.
“Kết giới bị phá huỷ đồng nghĩa với việc ma lực của Giáo Chủ đã bị cướp đoạt.”
Người phụ nữ áo trắng xem nguồn cơn ban sức mạnh cho mình là đối tượng cụ thể và tấn công.
Hai thế giới đang liên kết với nhau. Vì vậy, Oikawa Hazakura ở thế giới bên kia cũng đạt được sức mạnh phản chiếu và hạ gục Giáo Chủ, kẻ đang là nguồn cung cấp ma lực cho giáo hội.
“Thật không thể ngờ…”
Sứ Giả vừa xanh mặt vừa lẩm bẩm.
“Không thể ngờ được nơi này ban phương pháp công kích cho Hazakura-sama.”
Thản nhiên ngó lơ những tiếng kêu gào vọng lên từ thế giới bên dưới, Hazakura trong trang phục màu trắng trước mặt tôi điềm tĩnh nở nụ cười.
“Ngươi muốn bắt sống ta để chuyển giao toàn bộ mọi thứ của ta cho Koori-san ư?”
Không biết có phải không thể nói nên lời không mà người anh trai ở thế giới bên dưới không đáp lại.
Thế nhưng, Hazakura vẫn vui vẻ lẩm bẩm mà không cần đợi hồi âm.
“Nếu vậy thì nếu Koori-san trở thành bạn của ta thì mọi chuyện chẳng phải sẽ trở nên hoà hoãn hay sao?”
Bạn bè là một cụm từ không mấy phù hợp khi một người như Hazakura nói ra.
Đối với Hazakura, người khác chỉ là công cụ hành động nhằm để đáp ứng nguyện vọng của chị ấy. Bạn bè có nghĩa là một công cụ hữu dụng sẽ hành động theo những gì mình bảo.
Cùng một lúc, Sứ Giả có vẻ cũng lý giải điều đó và cất tiếng như thét lên.
“Hazakura-sama, dừng___”
“Oe oe.”
Tiếng kêu bất chợt ấy phát ra từ trong tay của Hazakura.
“….Ái chà.”
Nhìn xuống chiếc áo cardigan mà bản thân đang trân trọng ôm lấy, Hazakura nhẹ mỉm cười.
“Em đang ở đó sao, Koori-san?”
Đứa trẻ sung sướng huơ tay múa chân.
“Đúng rồi. Trong vòng tay mẹ mới là chỗ an toàn nhất.”
Đứa trẻ bập bẹ đáp lại.
Hiện tại, Hazakura trong thân phận “người phụ nữ áo trắng” sẽ tuyệt đối không thể gây hại đến đứa bé.
“Nếu vậy thì chị sẽ nâng niu em tối nay vậy.”
Sau khi hôn lên trán đứa trẻ trong tay, Hazakura ngước lên nhìn tôi.
“Hãy cùng gặp nhau trong câu chuyện kế tiếp nhé, Nowaki-kun.”
Vào khoảnh khắc kế tiếp, người phụ nữ áo trắng tan biến như làn khói.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại