Ai cũng có những phản ứng khác nhau sau khi con dokkaebi biến mất. Một số thì cố gắng rời khỏi tàu trong khi một số khác thì gọi cảnh sát.
Yoo Sangah nằm trong nhóm người ở vế sau. “Cảnh sát, cảnh sát không trả lời! Tôi, tôi nên làm...”
“Bình tĩnh lại đi, Yoo Sangah-ssi ,” Tôi nói, nhìn thẳng vào đôi mắt thẫn thờ của Yoo Sangah. “Yoo Sangah-ssi. Cô đã chơi thử con game của bên bộ phận phát triển làm chưa? Cái game mà cả thế giới bị huỷ diệt và chỉ có vài người sống sót ấy.”
“Hả? Anh đang nói gì-...”
“Thử tưởng tượng đi. Chúng ta hiện đang ở trong game.”
Yoo Sangah lặng lẽ liếm môi.” Game... sao...”
“Đơn giản mà. Đừng do dự làm những điều mà tôi bảo. Hiểu chứ?”
“H-hiểu. Tôi nên làm gì bây giờ?”
“Ngồi yên đó.”
Cuối cùng, tôi điều hòa lại nhịp thở của mình. Tôi cũng cần thời gian để có thể hoàn toàn chấp nhận chuyện này.
[Ba cách sinh tồn trong một thế giới đổ nát.]
Những dòng mô tả vốn chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hiện giờ lại đang xuất hiện trước mắt tôi.
⌠Con dokkaebi kéo dài chiếc sừng của nó ra.⌡
⌠ Những cái xác rải vương vãi khắp toa tàu.⌡
⌠Người nhân viên văn phòng dính đầy máu run lẩy bẩy.⌡
⌠Một bà già run rẩy tụng kinh tại chỗ ngồi của mình.⌡
Tôi chăm chú quan sát từng cảnh tượng. Hệt như là Neo trong chuỗi phim Ma Trận, một kẻ nghi ngờ thực tại. Quan sát, tự đặt câu hỏi, và cuối cùng bị thuyết phục... Tôi buộc phải thừa nhận nó. Tôi không rõ vì sao nhưng không nghi ngờ gì nữa.
“Diệt sinh pháp”, đã trở thành sự thực.
Động não đi nào... Làm sao ta sinh tồn được trong cái thế giới này đây...
“Thôi nào! Mọi người, hãy bình tĩnh lại. Hít thở sâu vào.” Ai đó bước lên trước, đúng 5 phút sau khi con dokkaebi biến mất.
Một người đàn ông cường tráng với mái tóc cắt ngắn, cao hơn mức chiều cao trung bình hẳn một cái đầu.
“Mọi người đã bình tĩnh lại chưa? Xin hãy dừng việc mọi người đang làm và nghe tôi nói một chút.”
Những người đang khóc nức nở hoặc đang gọi điện kia đã dừng cả lại. Khi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh ta, người đàn ông to lớn tiếp tục nói.
“Như mọi người đã biết, trong một thảm họa cấp quốc gia, chỉ một sự bất ổn nhỏ nhất cũng có thể đem đến thiệt hại to lớn về con người. Vậy nên tôi sẽ nắm quyền kiểm soát kể từ bây giờ.”
“Gì vậy, anh là ai?”
“Thảm họa cấp quốc gia? Anh đang nói cái quỷ gì vậy?”
Vài người cuối cùng cũng đã khôi phục nhận thức và phản kháng mạnh mẽ lại hai chữ ‘kiểm soát’. Sau đó người thanh niên kia lấy ra một tấm thẻ viên chức chính phủ từ trong ví.
“Tôi hiện là trung uý trong quân đội phục vụ cho đơn vị 6502.”
Vài người bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
“Lính kìa, anh ta là lính đó.”
Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để thư giãn.
“Tôi vừa nhận được một chỉ thị từ đơn vị của mình.”
Mọi người tập trung lại trước điện thoại của người lính kia. Tôi có thể dễ dàng đọc được nội dung vì tôi đang ở gần nó.
[Một thảm hoạ quốc gia cấp độ 1 đã xảy ra. Mọi binh lính tập trung ngay lập tức.]
Tôi có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt xung quanh. Đó là một tình huống thảm họa quốc gia. Tôi không mấy bất ngờ vì đã lường trước được điều này. Thật ra, tôi bị bất ngờ bởi một thứ khác.
Trung uý quân đội Lee Hyunsung. ‘Lee Hyunsung’ đó chính là người đàn ông này.
Tôi biết anh ta là ai. Dù đây mới là lần đầu tôi thật sự thấy mặt anh ta, nhưng tên anh ta thì hiện rõ trong đầu tôi. Anh ta là một trong những nhân vật thứ chính của “Diệt sinh pháp”.
「Thiết Gươm Lee Hyunsung.」
Một nhân vật từ trong tiểu thuyết đã xuất hiện. Bây giờ tôi thật sự phải chấp nhận chuyện này.
“Lính-nim, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tôi đã cố gắng liên hệ với đơn vị của mình, nhưng…”
“Nhà xanh! Nhà xanh đang làm cái quái gì vậy? Làm ơn hãy liên lạc với tổng thống ngay lập tức.”
“Tôi xin lỗi. Tôi chỉ là lính lệ nên không có đường dây nóng nối tới nhà xanh đâu.”
“Thế anh đòi lên nắm quyền kiểm soát làm quái gì?”
“Vì quyền lợi và sự an toàn của người dân...”
Nhìn Lee Hyunsung bình tĩnh trả lời những câu hỏi lố bịch của mọi người, tôi nhận ra rằng mô tả trong tiểu thuyết không hề sai.
Tuy nhiên, Lee Hyunsung ban đầu có thực là đã xuất hiện như này không? Trong khi suy nghĩ về những câu hỏi phức tạp trong đầu, tôi có một linh cảm kỳ lạ.
Là độc giả duy nhất của “Diệt sinh pháp”, tôi dám chắc rằng lần đầu xuất hiện của Lee Hyunsung không phải là như thế này. Thời điểm anh ta xuất hiện trong tiểu thuyết là vào cuối kịch bản thứ nhất mà.
...Thế thì tình huống này là sao? Tâm trí tôi trở nên rối bời. Tôi có thể biết rõ hơn nếu tôi được đọc lại “Diệt sinh pháp” một lần nữa.
“Ngài thủ tướng đang có một bài phát biểu! Đây thật sự là thảm hoạ cấp 1!”
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào điện thoại của mình khi ai đó hô hoán lên như vậy. Yoo Sangah giơ màn hình điện thoại của cô ấy lên trước mặt tôi. “...Dokja-ssi, nhìn này.”
Tôi không cần thiết phải nhập từ khóa tìm kiếm nào. Đó là vì kết quả đầu tiên của mọi cổng thông tin đều là ‘Bài phát biểu của ngài thủ tướng.’ Đương nhiên, tôi thừa biết nội dung của chúng.
-Tới toàn thể đồng bào, những kẻ khủng bố chưa xác định hiện đang tấn công vào một số lượng khu vực không xác định bao gồm cả Seoul.
Nội dung bài phát biểu khá đơn giản. Chính phủ hiện tại sẽ huy động lực lượng và tìm ra cách thức chống khủng bố, và sẽ không có bất kỳ một cuộc đàm phán nào được đưa ra. Vì vậy, mọi người nên an tâm tiếp tục sinh hoạt thường ngày.
Tôi không nghĩ về nó nhiều khi đọc tiểu thuyết nhưng giờ tôi hơi bị sốc khi nghe những lời này. Khủng bố... Nếu thế thật thì thoải mái rồi.
“Nhưng ngài tổng thống đâu? Tại sao ngài thủ tướng lại đứng ra phát biểu?”
“Tổng thống bị giết rồi.”
“Sao? Thật á?”
“Tôi không chắc nữa. Một bình luận trên Naver—“
“Nhảm nhí, tin giả đấy.”
Đương nhiên, tôi thừa biết rằng đó không phải tin giả.
“Uwaaaaack! Cái gì vậy?”
Mọi người đều giật mình đến suýt đánh rơi điện thoại khi tiếng súng vang lên. Nó phát ra từ điện thoại của họ.
Chiiik, một tiếng động lớn vang lên, và máu che khuất cả màn hình. Sau một lúc, mọi người nín thở khi họ nhận ra được cái gì vừa xảy ra.
“N-Ngài thủ tướng...”
Ngài thủ tướng đã chết. Đầu ông ta vừa nổ tung. Có vài tiếng súng vang lên trước khi màn hình tắt hẳn hẳn. Thứ tiếp theo xuất hiện là con dokkaebi.
[Các ngươi, ta đã bảo rồi. Đây không phải là một trò chơi khủng bố.]
Mọi người cạn lời và mồm họ thì mở to ra như những con cá vàng ngu ngốc.
[Các ngươi vẫn không hiểu hả? Thế là không được đâu. Các ngươi vẫn nghĩ đây là một trò chơi?]
Giọng nói thong thả của nó như thể báo hiệu điềm gở. Tôi vô thức nắm tay thành nắm đấm với toàn bộ sức mạnh.
[Haha, theo dữ liệu, người dân nước này chơi game rất giỏi. Vì vậy, chúng ta thử nâng cao độ khó lên tí nhở?]
Beeep. Một bộ đếm thời gian khổng lồ xuất hiện trên không. Đồng thời, nó bắt đầu giảm nhanh chóng.
[Thời gian còn lại đã giảm đi 10 phút.]
[Còn 10 phút nữa.]
[Nếu trong vòng năm phút tới không có một hành vi sát hại nào , tất cả sinh mạng trong toa tàu sẽ bị xóa sổ.] “Cái-cái gì thế này? Đùa à?”
“Anh có nghe tin nhắn lúc nãy không? Này, anh có nghe thấy nó không?”
“Lính-nim, sao cảnh sát còn chưa tới?”
“Mọi người, bình tĩnh và nghe tôi nói...”
Lời của con dokkaebi gây ra tình trạng hoảng loạn trong toa tàu đến độ Lee Hyunsung không thể kìm chế nổi nữa. Tôi có thể cảm thấy Yoo Sangah nắm chặt cổ áo tôi hơn. Dù vậy, tôi cũng không thể xoay chuyển được tình trạng hỗn loạn này. Lee Hyunsung, một nhân vật phụ, đã xuất hiện. Vậy, tại sao “gã” ấy chưa xuất hiện? Theo những gì tôi biết, tôi đáng lẽ đã phải gặp hắn tầm này rồi chứ?
“C-Có một vụ giết người ở kia kìa!”
Một cảnh tượng có thể trông thấy từ toa 3907 thông qua khung cửa sổ chỗ lối vào. Tên sát nhân có nước da trắng.
“Ta phải giữ họ ở ngoài! Đừng nào bất cứ ai vào trong!”
Mọi người giữ chặt cánh cửa sắt, nhưng điều đó là không cần thiết. Ngay từ đầu kẻ địch đã không ở đó rồi.
[Mọi hành động ra vào toa tàu sẽ bị cấm cho đến khi kịch bản hoàn thành.]
Cùng với dòng tin nhắn này, mọi người bị đẩy ra xa khỏi cánh cửa sắt như thể họ vừa đụng vào một rào chắn vô hình.
Một lần nữa, giọng con dokkaebi vang lên.
[Haha, có vài nơi đã bắt đầu trở nên khá vui trong khi những nơi khác thì vẫn chưa bắt đầu. Được rồi, đãi ngộ đặc biệt này. Ta sẽ cho các ngươi thấy chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có gì xảy ra trong năm phút tới.]
Một màn hình khổng lồ xuất hiện trong toa tàu. Địa điểm xuất hiện trên màn hình là một lớp học. Những nữ sinh trong bộ trang phục thuỷ thủ đang hoảng loạn hết cả lên.
Một cậu trai cắn móng tay và thì thầm. “...Hình như đó là đồng phục trường Daepong phải không?”
Bíp bíp bíp bíp- một tiếng động báo hiệu điềm không lành đã vang lên.
[Thời gian được cho phép đã hết.]
[Quá trình trả phí sẽ bắt đầu.]
Khi lời tuyên bố kết thúc, đầu của những nữ sinh ngồi ở hàng trước nổ tung. Từng cái, từng cái một... Nhiều cái đầu bị nổ tung thêm nữa. Các nữ sinh trung học la hét và chạy về phía cửa ra vào hoặc cửa sổ lớp học.
“A, ư, cứu...”
Dụng cụ quét dọn đã gãy và móng tay cũng bị bung ra, nhưng cánh cửa không hề mở. Không ai có thể thoát ra. Những cái đầu của các nữ sinh tiếp tục bị nổ tung. Sau đó, một nữ sinh đành siết cổ bạn của mình, người hiện đã chết với một tiếng rên rỉ.
Một lúc, người duy nhất còn sống sót trên màn hình là nữ sinh vừa nãy đang ngơ ngác nhìn quanh.
[Kênh #Bay23515. Trường nữ sinh Daepong, người sống sót của năm 2 lớp B: Lee Jihye.]
Hình ảnh nữ sinh trên màn hình biến mất. Sau đó con dokkaebi nói.
[Sao nào? Thấy hấp dẫn chưa?]
Con dokkaebi mỉm cười, nhưng mọi người không hề nhìn vào màn hình nữa. Họ vừa giao tiếp bằng mắt vừa dần dần rời xa khỏi nhau.
“Ôi không! Cái quái gì đang diễn ra thế này?”
Kể cả Yoo Sangah cũng buông tôi ra. Tuy nhiên, cô ấy không hề di chuyển khỏi tôi. Hai tay tôi hiện đã được tự do, và tôi mở điện thoại của mình lên. Tại sao ‘gã đó’ vẫn chưa xuất hiện? Có những thông tin từ tiểu thuyết tôi biết và cũng có cái tôi không biết. Cách duy nhất là đọc lại tiểu thuyết một lần nữa.
Tuy nhiên tôi có thể tìm nó ở đâu đây? Tiểu thuyết này không nổi tiếng đến mức được đăng lậu... Khoan, chờ đã.
[1 tệp đính kèm.]
Tôi sững người giây lát khi thấy thông báo trên điện thoại của mình. Có lẽ... nào? Tôi hơi bối rối khi mở tệp đính kèm với mail.
Tên của tệp đính kèm được gửi tới bởi tác giả là:
[3 cách sinh tồn trong một thế giới đổ nát.txt]