[Việc lựa chọn Tinh tọa bảo trợ đã kết thúc.]
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn vào những dòng tin nhắn đang lơ lửng trong không khí.
[Một số Tinh tọa rất ngỡ ngàng trước lựa chọn của bạn.]
Phải, nó bắt đầu rồi đấy.
[Tinh tọa 'Hắc Hỏa Vực Long' vô cùng bực tức với lựa chọn của bạn.]
[Những Tinh tọa thuộc hệ Hắc Vân đang run sợ trước cơn thịnh nộ của 'Hắc Hỏa Vực Long'. Bạn sẽ không nhận được bảo hộ từ những Tinh tọa thuộc hệ Hắc Vân trong một thời gian.]
Tôi không thấy ngạc nhiên là bao, vì đó là 1 tin nhắn mà tôi đã đoán trước.
Có thể khiến những thành viên trong hệ sao của mình đổi ý định vì bản thân không thích… Có vẻ như đây là nhà bảo trợ của Kim Namwoon ở trong cốt truyện gốc. Quả là chủ nào tớ nấy.
[Tinh tọa 'Thẩm Phán Quỷ Diện Hỏa Thiêng' thất vọng về bạn.]
[Ngài sẽ liên tục giám sát công lý của bạn trong tương lai.]
Trong trường hợp của Tổng Lãnh Thiên Thần Uriel, đó chỉ là sự thất vọng. Ngay từ đầu, những Tinh tọa thuộc hệ Công lý tuyệt đối rất hiếm khi ghét kẻ nào đó, trừ khi kẻ đó phạm phải một tội ác tày trời.
[Tinh tọa 'Thần tri Ẩn sĩ' cảm thấy thích thú với lựa chọn của bạn.]
[200 xu đã được tài trợ.]
Còn trường hợp của 'Thần tri Ẩn sĩ' thì tôi chịu. Dựa vào tên gọi, có lẽ ông ta đánh giá cao sự thận trọng của tôi.
[Tinh tọa 'Tù Nhân Của Vòng Kim Cô' cảm thấy thích thú với lựa chọn của bạn.]
Và còn Tề Thiên Đại Thánh…
Tôi có một chút lo lắng trong lòng. Liệu tôi đã lựa chọn đúng? Tôi cũng không biết nữa. Có thể, tôi đã đánh mất đi cơ hội lớn nhất ngay trước mắt.
[Bạn đã không lựa chọn nhà bảo trợ.]
Nhưng lựa chọn một Tinh tọa bất kì nào cũng có nghĩa là bản thân chỉ được giới hạn trong khả năng đó mà thôi. Hợp đồng với nhà bảo trợ không bao giờ có chữ ‘công bằng’.
Tôi sẽ sống sót. Nhưng không phải bằng cách trở thành đồ chơi của chúng. Và nếu dự đoán của tôi là đúng, thì có cách để trở nên mạnh hơn mà không cần đến các Tinh tọa. Cũng có thể đó chính là cách để vượt qua được hiện thân của Tinh tọa mạnh mẽ nhất.
[Haha, thật ư... Không phải là đây sự lựa chọn thú vị nhất sao? Thôi được. Rồi sẽ có một cơ hội khác thôi.]
Đôi mắt hình trăng lưỡi liềm của con Dokkaebi nhìn chằm chằm tôi một lúc.
[Bây giờ, tất cả các ngươi đã hoàn thành việc chọn lựa nhà bảo trợ. Ngồi nghỉ đi. Ta cần phải chuẩn bị cho kịch bản kế tiếp. Ta sẽ gặp lại các ngươi sau 10 phút nữa.]
Sau khi Việc lựa chọn Nhà bảo trợ kết thúc, con Dokkaebi biến mất. Hắn bảo chúng tôi nghỉ ngơi, nhưng 10 phút này cực kỳ quan trọng.
Trong 10 phút, tôi phải thoát khỏi cái tình huống này và chuẩn bị cho kịch bản tiếp theo. Tôi cố nhớ lại những kĩ năng của mình.
[Danh sách Nhân vật] và [Quan điểm của Độc giả Toàn tri]
Tôi không biết những kĩ năng này xài dư lào, nhưng tôi đã hiểu sơ qua về chúng. Những kĩ năng này rồi sẽ kích hoạt bằng cách này hay cách khác.
"Trước hết, hãy tập trung lại nào."
Những người còn sống tập hợp lại theo lời của tôi. Người đầu tiên mở lời là Lee Hyunsung.
"Xin chào, tôi là Lee Hyunsung."
"Kim Dokja."
"Hân hạnh được làm quen… Và tôi không biết những lời nói hoa mĩ như này có hợp với hoàn cảnh hiện tại hay không. Nhưng như tôi đã nói, tôi là một người lính… Đúng hơn là một cựu binh.
"Anh mất liên lạc với đơn vị sao?"
"... Phải"
Cái bắt tay của anh ta khá lực đấy. Đúng như mong đợi từ một đỡ đòn xuất hiện từ giai đoạn đầu của Diệt sinh pháp.
Tôi chắc chắn sẽ đưa Lee Hyunsung theo mình. Anh ta có thể không giúp ích được nhiều vào lúc này, nhưng càng vào những phần sau của Diệt sinh pháp, Lee Hyunsung sẽ càng trở nên cực kì quan trọng.
"À, Dokja-ssi"
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn cảm ơn anh. Nếu không nhờ có Dokja-ssi, có lẽ chúng tôi đã chết hết rồi."
"Không, không cần phải như vậy."
"Ngay cả khi tôi còn sống, tôi cũng chẳng thể nào sống như một con người được nữa. Cảm ơn anh rất nhiều. Và… tôi cảm thấy thật hổ thẹn."
Lee Hyunsung cúi đầu thật sâu.
Tâm trí tôi có chút rối bời. Dù gì, Lee Hyunsung vẫn sẽ sống ngay cả khi tôi không làm gì cả.
Rồi, đột nhiên có ai đó chộp lấy vai tôi.
"Haha, cậu nhân viên của chúng ta đã làm được một việc rất lớn. Dokja-ssi, cậu biết tên tôi chứ?
Không cần phải quay lại tôi cũng biết đó là ai. Tôi gỡ bàn tay đó khỏi vai và nói:
"Tôi biết, Han Myungoh-ssi."
"Hở, Han Myungoh-ssi? Không phải cậu nên gọi tôi là Trưởng phòng sao?"
Han Myungoh vẫn cố dùng địa vị của mình trong hoàn cảnh này. Quả không hổ danh là tên chúa lạm quyền trong công ty Minosoft.
"Đây không phải công ty đâu."
"À thế à. Thế cậu đang có dự định bỏ việc sao? Các phép tắc cơ bản cậu bỏ đâu hết rồi?"
Lúc nhìn vào khuôn mặt tức giận của Han Myungoh, cũng là lúc tôi nhận ra cái thế giới mà tôi biết đã kết thúc.
Người đàn ông trước mắt tôi là một con 'thú săn mồi' trong thế giới trước khi kịch bản bắt đầu. Còn tôi chỉ đơn giản là con mồi của nó mà thôi. Đại khái là vậy.
"Dù nghĩ theo cách nào đi nữa, những hành động của cậu có hơi mất dạy rồi đấy. Phải không? Nếu cậu có đám côn trùng cậu chỉ cần hú nhẹ cho tôi một cái. Việc gì phải vứt chúng như vậy chứ hả?"
"..."
"Dokja-ssi, cậu phải đối xử tốt với tôi chứ. Hợp đồng của cậu với công ty còn bao lâu vậy?"
Thật bất ngờ, mọi chuyện trở nên khá buồn cười. Trong cái thế giới mà tôi từng sống, tôi đã quá yếu đuối.
"Han Myunsung-ssi."
"Eh?"
"Im đi."
"C-cái gì cơ?"
"Anh vẫn chưa hiểu tình hình sao? Không phải anh vừa bị bón hành bởi thứ khốn nạn đó mới lúc nãy sao? Minosoft? Anh nghĩ rằng công ty vẫn sẽ tồn tại ngay cả khi ngày tận thế đến à?"
Mặt của Han Myunsung trở nên trắng bệch và nhăn nhó.
Tôi chuyển ánh mắt mình đến những người khác. Bởi vì tôi đã nói đến thế này rồi, tôi phải làm cho ra lẽ mới thôi.
"Han Myunsung-ssi không phải vấn đề duy nhất ở đây đâu. Mọi người cũng nên làm quen dần đi. Như lời của con Dokkaebi nói, đây không phải là một trò đùa đâu."
"..."
"Tôi đoán mọi người cũng đã nắm được đại khái tình hình. Những kĩ năng độc quyền trong Bảng chỉ số. Một giao diện như trong trò chơi. Còn ai vẫn chưa nắm bắt được thực tại không?"
Như mong đợi, không ai đưa tay mình lên. Cũng chả phải là vấn đề gì, vì đây là Hàn Quốc. Nhờ trình độ am hiểu về điện thoại thông minh cao, không một ai là chưa từng chơi một game RPG. Ngay cả khi họ chưa từng chơi nó thì họ vẫn đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết giả tưởng ít nhất một lần.
Lee Hyunsung thở dài.
"Nó giống như cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc trong lúc đứng canh, nhưng tôi vẫn không thể tin được. Liệu đây không phải mơ?"
"Đây chính là thực tại."
Câu trả lời nghiêm túc của tôi khiến đôi mắt của Lee Hyunsung từ từ thay đổi.
[Nhân vật 'Lee Hyunsung' cảm thấy hơi tin tưởng vào bạn.]
[Hiểu biết của bạn về nhân vật 'Lee Hyunsung' đã được tăng lên.]
Lee Hyunsung gật đầu
[Thật tốt khi có cậu ở đây. Vậy chúng ta phải làm gì đây? Dokja-ssi, cậu có ý kiến nào không?"
"Chúng ta phải rời đi."
Tôi trả lời không chút do dự.
"Rời đi ư? C-cậu có bị điên không?"
"Dokja-ssi, tôi không nghĩ…"
Lần này, Yoo Sangah cũng tham gia. Có vẻ như mọi người vẫn còn chưa tỉnh ngộ hẳn.
"Vậy chúng ta sẽ ở lại bao lâu nữa?"
Nói thật thì, lập luận của tôi chả thuyết phục tí nào. Ngoài kia là cả một bầu trời quái vật. Nhúng tôi biết. Lúc này chúng tôi cần phải bước ra ngoài đó.
"Mọi người có nghĩ về cha mẹ của mình không? Mọi người tưởng rằng họ sẽ an toàn trong mớ hỗn loạn này sao?"
"Tín hiệu đã mất được một lúc rồi. Kakaotalk cũng không…"
Yoo Sangah hét lên trong tuyệt vọng.
Thực vậy, nho giáo vẫn còn rất phổ biến ở Hàn Quốc. Ngay cả biểu cảm của Lee Hyunsung và Han Myunsung cũng trở nên tối tăm khi nhắc đến từ "cha mẹ".
Tôi giữ lấy vai của Lee Gilyoung, thằng bé đang cúi gằm mặt xuống. Người đầu tiên thức tỉnh chính là Yoo Sangah.
"Đi. Chúng ta sẽ rời khỏi đây."
"Đừng! Cô không nghe thứ đó nói sao? Cứ nghỉ ngơi ở đây đi! Nếu chúng ta rời đi thì đầu chúng ta sẽ nổ tung đấy!"
"Hãy làm một cuộc bỏ phiếu."
Yoo Sangah giơ tay trước tiếp đến là tôi và Lee Gilyoung. Nhưng cũng chỉ có bằng đó thôi.
"...Tôi cần phải đến căn cứ nhưng có vẻ khá nguy hiểm để di chuyển trong tình trạng này. Còn thêm cả cảnh báo nữa."
"Chết tiệt, mấy người muốn thì tự mà đi đi! Tôi sẽ không đi đâu! Tôi sẽ không ra ngoài đâu!"
Tôi không quan tâm đến Han Myunsung nhưng vấn đề là Lee Hyunsung. Tôi phải kéo được Lee Hyunsung theo bằng mọi giá…
Kuuong!
Miếng sắt dày tạo ra một âm thanh ồn ào. Cánh cửa sắt dẫn đến toa tàu 3707 đang dần bị bóp méo.
"C-cái gì vậy?"
Tiếng hét của Han Myunsung bị lấn át bởi âm thanh chói tai của cánh cửa sắt vang lên lần nữa.
Kuuong!
Ai đó đang cố phá cánh cửa. Đây là một tình huống thực sự bất ngờ, và tôi cần phải suy nghĩ lại về nó.
Kịch bản kế tiếp đây sao? Không phải. Con dokkaebi vẫn còn chưa quay lại. Vậy thì…
Não của tôi hoạt động hết công suất. Tôi dựng hết cả tóc gáy lên và một cơn ớn lạnh chạy khắp người tôi. Là kẻ đó.
"C-cái gì vậy? Mọi người dừng nó lại đi!"
Han Myunsung la lên và lao đến cái cửa. Lee Hyunsung cũng lao đến đó nhưng tôi ngăn anh ta lại.
"Anh không cản nổi đâu."
"Huh?"
"Chúng ta phải đi thôi."
Tôi nhìn về cánh cửa sắt bằng cặp mắt nặng nề.
"Huh? Nhưng…"
"Nếu ta không đi ngay -"
Kẻ sống sót duy nhất của toa 3707. Tôi cũng mường tượng ra kẻ nào đằng sau cánh cửa đó rồi.
"Chúng ta sẽ chết hết trước khi kịch bản tiếp theo bắt đầu.”
Phải. Kẻ đó cuối cùng cũng đã đến. Nhân vật chính 'hàng thật' của câu chuyện này.