Trans: Bee
Edit: KuroNeko
chap này cũng do một trans mới khác nên mong mọi người góp ý để cải thiện dần
-------------------------
“Tớ xin lỗi đã làm phiền cậu như vậy”
Tôi ngồi xuống giường, rồi cảm ơn Arisa. Thực sự tôi rất muốn giúp, nhưng những chiếc nạng của tôi sẽ cản trở cổ mất, nên tôi chỉ đành ngồi đây rồi thể hiện sự biết ơn với cô ấy thôi.
Mặt khác, Arisa dường như coi nó chẳng là vấn đề gì.
“Tạm thời mình mới chỉ dọn dẹp chỗ rác thôi, nên hôm sau mình sẽ quay lại để lau chùi nốt.”
“Cậu không cần phải làm đến vậy đâu.”
“Chỉ là do mình không thích để mọi việc dở dang vậy thôi.”
Arisa trả lời tôi bằng một cái giọng điệu rất chi là tsundere. Sau một hồi nhìn quanh căn phòng, cổ hỏi tôi.
“Takasegawa-san, cậu định tắm như thế nào, bác sĩ có dặn cậu về chuyện đó không?”
“Họ nói tớ không được tắm từ hai đến ba ngày, vì vậy cho đến nay tớ mới chỉ lau người thôi.”
Tính tới hôm qua đã là ngày thứ ba, nên hôm nay tôi có thể đi tắm được rồi. Dù vẫn chưa thể ngâm mình được. Kể cả đối với tôi mà nói, thì ba ngày chỉ lau người đúng là không thể nào chịu nổi, cho nên hôm nay tôi chắc chắn phải tắm mới được.
“Cậu định vào tắm kiểu gì đây?”
“Tớ không thể vào tắm với hai cái nạng này được, nên chắc sẽ phải nhảy lò cò vô vậy”
Tôi chỉ cần ngồi xuống để tắm, nên chỉ cần nhảy lò cò đến phòng tắm là được rồi. Thêm nữa, đống rác kia cũng đã được dọn dẹp, nên việc đi lại sẽ dễ hơn nhiều.
Nhưng…
“Nghe có vẻ hơi nguy hiểm vì nền nhà tắm rất trơn.”
“Cậu cứ nghĩ quá lên…. Chân tớ cũng đã khá ổn rồi. Nên nếu tớ cố thì thậm chí còn có thể đi được mà không cần mấy cái nạng đấy...”
“Cứ chủ quan nữa đi, để rồi lại ngã cho. Thôi để tớ giúp cậu.”
Giúp đỡ, điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ giúp tôi đến được phòng tắm. Tôi rất vui về điều đó nhưng...
“Nhưng bằng cách nào….. Tớ không thể nào cứ mặc đồ rồi tắm được.”
“Tớ biết.. Tớ đang nghĩ về việc đó đây. À, cậu có đồ bơi hay áo thể thao không?”
Đầu tiên, Tôi sẽ mặc một cái quần bơi cùng với một cái áo. Rồi sau đó ngồi lên chiếc ghế ở trong phòng tắm với sự giúp đỡ của Arisa. Sau đó, Arisa sẽ đi ra ngoài rồi treo chiếc áo đó lên thanh phơi khăn tắm. Sau khi tắm rửa xong xuôi, tôi sẽ mặc lại áo và đi ra khỏi phòng tắm với sự giúp đỡ của Arisa.
Đó là ý tưởng của Arisa.
“Không, cậu không cần phải làm tới vậy… tớ không kết hôn với cậu chỉ vì tớ muốn cậu nợ tớ. Tớ ổn mà, cậu không cần phải làm vậy đâu….. Vả lại cậu cũng chẳng muốn làm việc đó còn gì.”
Có một cô gái tắm giùm thế này khiến tôi có chút ngại ngùng, và tôi cũng rất biết ơn vì điều đó. Nhưng Arisa sẽ không muốn chạm vào một thằng đực rựa đâu, kể cả đó không phải là chạm trực tiếp vào da.
Đúng là tôi đã giúp đỡ cô ấy, nhưng không phải vì tôi muốn đổi lại một thứ gì đó. Thật tệ khi mà tôi cảm giác mình như đang bắt cô ấy làm việc cho mình để đổi lại việc tôi đã giúp cổ vậy
Tuy nhiên Arisa lắc đầu.
“Nó sẽ ổn thôi.”
“Không, nhưng…”
“Sẽ rất rắc rối nếu Takasegawa-san lại ngã thêm lần nữa và có thêm một vết thương khác hoặc là tệ hơn thế nữa. Tớ không thể làm ngơ việc đó được. Cậu có hiểu không?
Khi tôi nghĩ về điều đó, nếu đặt bản thân mình vào Arisa. Chắc chắn rằng sau khi Arisa quay lại, nếu cô ấy biết rằng tôi lại bị thương một lần nữa…Chắc chắn cô ấy sẽ đổ lỗi cho bản thân vì đã không giúp được tôi mất.
“Được rồi, tớ sẽ trả lại ân huệ này vào lần sau.”
Sau cuộc trò chuyện, tôi vào phòng thay đồ để thay cái quần bơi cùng chiếc áo. Sau đó, đi vào nhà tắm với sự giúp đỡ của Arisa.
“Khi nào cậu tắm xong hãy gõ cửa nhé. Tớ sẽ đợi ở bên ngoài.”
“Ừ, tớ hiểu rồi.”
Tôi đã gội đầu và tắm rửa trong khi ngồi. Phải nói rằng việc tắm lần đầu tiên sau ba ngày cảm giác thật sự rất thoải mái…Thực lòng mà nói tôi phải rất cảm ơn vì Arisa đã giúp đỡ mình đấy.
Sau khi tắm xong một cách cẩn thận, tôi lau mình bằng một cái khăn tắm treo trên thanh khăn. Cuối cùng là mặc chiếc áo khoác vào.
(Ngay cả khi không có sự giúp đỡ từ Arisa, tôi vẫn có thể tự mình ra ngoài được nếu muốn.)
Trong khi đang đứng bằng một chân, tôi nhìn ranh giới giữa nhà tắm và phòng thay đồ. Nếu như tôi mở cửa và nhảy thật mạnh, tôi vẫn có thể nhảy qua đó.
(…Nhưng, tôi vẫn thấy lo lắng.)
Cái chỗ tôi đang đứng thì rất trơn trượt. Cho nên nếu tôi mà nhảy hụt, thì mặt tôi sẽ cắm thẳng xuống đất mất.
“Yukishiro, tớ xong rồi.”
Tôi vừa nói vừa gõ cửa. Lúc sau, Arisa lo lắng mở cửa và bước vào nhà tắm sau khi đã đảm bảo rằng tôi đã mặc chiếc áo vào một cách tử tế.
“Tớ sẽ giúp cậu, nên nhảy pyon một cái nhé!”
“Được thôi”
Tôi nhảy một bước dài bằng tất cả sức mạnh của một chân trong khi nghĩ thầm rằng tôi không nên có bất kỳ một hành động dễ thương nào.
Sau đó tôi ngồi trong phòng thay đồ.
“Cảm ơn nhé”
“Không có gì. Hãy gọi tớ khi cậu đã thay đồ xong nhé.
“Ừ, được thôi.”
Sau khi thay quần áo, tôi gọi Arisa. Với sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đứng dậy và lấy chiếc nạng.
Tôi mở cửa phòng thay đồ và ra phòng khách. Sau đó ngồi xuống giường.
“Tắm thôi mà cũng phiền dữ ghê”
“Đừng vì nó vướng mà tháo nạng ra. Cứ mang nó và làm theo lời bác sĩ đi…”
“Tớ biết mà .”
Nếu Arisa không nói, tôi chắc đã bỏ nó từ lâu rồi. Nhưng vì cô ấy đã dặn, tôi không thể bỏ hai cái cặp nạng đó được.
“Nhân tiện, tớ có thể mượn tủ lạnh một chút được không?”
“Được thôi, nhưng…chẳng có gì trong đấy đâu.”
"Cảm ơn. Cậu nói vậy làm tớ đỡ phải mất thời gian"
Sau khi nói câu đó, Arisa mở tủ lạnh, và thở dài một tiếng.
“Thật sự là chẳng có gì trong này cả…Cậu định ăn gì cho bữa tối đây?”
“Có mì ly và cà ri đã được làm sẵn. Nếu cậu có thể mua cho tớ một hộp bento ở cửa hàng tiện lợi thì tốt biết bao.”
"cậu thường ăn như vậy à?”
“Tớ đã cố gắng ăn thật nhiều rau, nhưng…”
“Haizz…”
Arisa thở dài và nghĩ ngợi một chốc. Cô ấy hẳn phải gặp khó khăn trong vài chục giây hoặc lâu hơn, và sau đó cô ấy đột nhiên bước tới cửa trước.
Có vẻ cô ấy đang phân vân điều gì đó.
“Tớ sẽ đi mua vài thứ. Hãy đợi ở nhà chút nhé.”
Có vẻ như cô ấy sẽ mua bento ở cửa hàng tiện lợi cho tôi. Vì không thể di chuyển nhiều, nên tôi rất biết ơn việc cô ấy đi mua cho tôi hộp bento như vậy.
“Xin lỗi nhé”
“Chả giúp được gì đâu. Nấu ăn với cái chân của cậu như vậy chỉ làm nó phiền phức hơn thôi…. Mà, cậu cũng có thường nấu ăn đâu nhỉ.”
Cô ấy nói với một chút mỉa mai.
Dù hai cái chân này có không bị què đi chăng nữa, thì tôi cũng chả nấu được cái gì hết, nên cũng chả có lý do gì mà để cãi lại cô nàng.
Trong khi tôi đang đọc báo và đợi Arisa về thì cô ấy đã mua rất nhiều thứ. Đó là một số đồ tươi sống và gạo nữa. Tôi nghĩ trong chốc lát vì tôi nghĩ rằng chúng không phải là thứ tôi mong chờ, vì thế tôi hỏi
“Này, Yukishiro. Cậu…Dù nhìn thế nào cũng thấy chúng không giống như bento ở cửa hàng tiện lợi .”
“Đương nhiên rồi. Nếu cậu sống một cuộc sống không lành mạnh như vậy, Thì có ngày sẽ bị những loại bệnh mà đáng ra đã có thể chữa được đấy . Tớ sẽ dùng nhà bếp. Hãy đợi khoảng 30 đến 40 phút nhé.”
Arisa nói rồi xắn tay áo và bắt đầu vo gạo. Không thể lãng phí những đồ mà Arisa đã mua được, nên tôi chỉ có thể ngồi chờ đến lúc có đồ ăn thôi.
Sau một hồi lâu, một mùi hương rất thơm đã “quyến rũ” chiếc mũi của tôi.
“Tớ chỉ có thể làm những món đơn giản thôi.”
“....Những món đơn giản?”
Cơm trắng
Súp Miso rau củ
Thịt heo nướng gừng
Rau Bina luộc
Và Salad
Một món súp và 3 loại rau, được trình bày một cách khéo léo
“Đây mà gọi là đơn giản à…?”
“Thịt lợn chỉ cần nướng, rau bina thì chỉ luộc, và salad chỉ việc cắt nhỏ ra mà thôi”
“Không...Trông mấy món này có vẻ như nó khá là phức tạp chứ nhỉ?”
“Tớ thường nấu ăn hằng ngày. Tớ cũng chưa bao giờ bỏ lỡ một bữa tối đầy đủ bốn món. Nên đừng lo lắng về nó.”
Tôi húp món súp miso sau khi nói “Itadakimasu”.
Hương vị của cá ngừ và miso lan trong miệng tôi.
“Nó ngon tuyệt… Đây là món ngon nhất tớ từng ăn đấy!”
“Ngon quá”
Tôi nói ra ý kiến chân thực nhất của mình.
Bằng cách nào đó, Arisa đóng băng với đôi mắt màu ngọc bích đang mở to ra của cô.
“Yukishiro, cậu ổn chứ?”
“À không, tớ xin lỗi. Đây là lần đầu tiên tớ được khen vì món ăn của mình……. Nó ngon đến thế sao?”
“Thật ra thì… rất khó để giải thích khi cậu hỏi nó ngon như thế nào… nhưng tớ nghĩ nó ngon hơn rất nhiều so với một cái nhà hàng tồi tệ nào đó. Món này được làm từ cá bào phải không? Thật tuyệt vời……. Tớ xin lỗi vì làm cậu gặp nhiều rắc rối. Cảm ơn cậu nhiều lắm”
“Điều đó thật sự.… ờm, thật khó chấp nhận khi được nói rằng hương vị của nó tệ khi tớ là người làm ra nó, thôi nên chắc là cứ chập nhận ý kiến của cậu đi.
Chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ Arisa đã hơi kích động. Nhưng cô ấy ngay lập tức trở về với biểu cảm lạnh lùng thông thường rồi sắp xếp lại đồ của mình.
“Rồi, vì đã cho cậu ăn xong rồi nên tớ sẽ về nhà bây giờ đây.”
“Eh, cho ăn…”
Trước khi tôi có thể kịp phàn nàn về những lời nói lạnh băng và cực kì khủng khiếp của cô ấy, thì Arisa đã nói với tôi những việc cần thiết bằng trước khi ra về.
Trước khi tôi có thể phàn nàn về từ ngữ khủng khiếp của cô ấy, Arisa nói với tôi bằng giọng phẳng và chỉ nói ngắn gọn "với" những từ cần thiết.
“Làm ơn giữ lại khăn lau trong nước nhé. Tớ sẽ giặt chúng vào ngày mai. Nhân tiện tớ có để lại một ít cơm nắm, súp miso, và một ít rau. Mọi thứ điều ở trong tủ lạnh nhé. Hãy ăn nó vào buổi sáng. Tớ sẽ đến thăm cậu vào ngày mai được chứ?”
“Được rồi”
Tôi không có lựa chọn nào ngoài việc gật đầu khi cô ấy nói với thái độ ngập ngừng như thế.
“Gặp cậu ngày mai”, tôi nói trong khi nhìn Arisa người mà trông có vẻ như đang muốn thoát khỏi cái phòng của tôi vậy
“Có lẽ cô ấy là một người hay xấu hổ chăng?”
Tôi đã bất ngờ một chút khi biết về mặt khác của Arisa Yukishiro.