Trans & Edit: Hk
Tạm thời thì sẽ delay bộ này do có việc bận khi nào rảnh t sẽ làm tiếp sau.
Mong các bạn góp ý để bọn mình cải thiện bản dịch.
----------------------------------
“Cái này, một lần nữa…không biết nên nói gì hơn. Cảm ơn cậu rất nhiều”
Arisa bối rối nhận lấy chiếc túi giấy.
Biểu cảm dao động hiện tại khác xa hoàn toàn với vẻ điềm tĩnh thường ngày của cô.
Đây là lần đầu tiên cô ấy bối rối đến thế kể từ khi…lần đầu tiên Yuzuru khen món ăn cô nấu.
“Tớ rất hạnh phúc khi cậu tặng tớ món quà này, mặc dù chỉ là “diễn” mà thôi”
Yuzuru hoàn toàn câm lặng.
Nụ cười mà cô đang mang không phải là “nụ cười thương mại” vẫn luôn được Arisa treo trên môi, nó là một nụ cười hoàn toàn tự nhiên.
Một chút thôi, chỉ trong một khoảnh khắc…
Trái tim của Yuzuru đã lỡ mất một nhịp.
(Bổ mắt…nhưng mà hại tim quá đi)
Cậu không thích đôi mắt lạnh lẽo, hay nụ cười giả tạo, thiếu tự nhiên của Arisa.
Nhưng với cậu, nụ cười tự nhiên của cô lúc này rất đẹp, thực sự rất xinh đẹp.
“Mà, cũng không hẳn là “diễn” đâu… Tớ thực sự muốn tặng quà cho cậu, tuy chỉ là đính hôn giả, nhưng chúng ta cũng vẫn có thể được gọi là thân thiết mà”
“… Là vậy à”
“Vì chúng ta là bạn… hay chỉ có tớ là người duy nhất cho rằng chúng ta là bạn bè?”
Yuzuru bất giác gãi má.
Nếu đó chỉ là tình cảm đơn phương (tất nhiên là tình bạn, không phải tình yêu) của Yuzuru thì đúng là sẽ rất xấu hổ.
Rồi Arisa vội vàng lắc đầu lia lịa.
“Không, không phải đâu… tớ xin lỗi. Chỉ là tớ không thực sự hiểu điều đó. Nếu được hỏi rằng chúng ta có phải bạn bè hay không…”
“…Cậu sẽ không nói chúng ta méo phải bạn bè, đâu nhỉ?”
“Hẳn vậy…… Nếu mối quan hệ tới mức mà có thể cùng nhau ăn cơm trưa không biết bao nhiêu lần hay tới nhà chơi là bạn bè thân thiết thì đúng là thế rồi”
Arisa nói với giọng lạnh tanh.
Đôi mắt xanh thẳm của cô trở nên ngưng trọng.
“Tớ sẽ không nói là mình chưa từng tới nhà bạn cùng lớp trước đây… nhưng Takasegawa-san là người duy nhất gần gũi đến như thế này”
Arisa vẫn luôn duy trì mối quan hệ bình thường với các bạn trong lớp.
Thế nên không có ai đặc biệt xa cách với cô, nhưng cũng chẳng ai đặc biệt thân thiết.
Không hề có sự phân biệt đối xử giữa những người khác nhau.
Nhưng giữa bản thân và người khác, Arisa luôn dựng một bức tường vô hình cực kì kiên cố.
Đó là cách mà Yukishiro Arisa hòa mình vào thế giới.
Nên cũng không có gì lạ nếu cô không quan tâm đến sinh nhật mình.
“Tớ nghĩ cậu cũng đã hiểu lý do tớ không để ý đến ngày sinh nhật, vì chẳng có ai xung quanh tớ muốn kỉ niệm nó cả”
“Vậy đây là…lần đầu tiên của cậu. Liệu có phải là niềm vinh dự đối với tớ không?”
Yuzuru cảm thấy bầu không khí nghiêm túc đang dần nặng nề hơn này không tốt chút nào nên pha chút bông đùa.
Có vẻ nhờ thế mà Arisa trở nên thoải mái hơn, và giọng nói của cô tươi sáng trở lại.
“Đúng thế. Niềm vinh dự này lớn lắm đó. Cảm thấy biết ơn đi nhé”
Rồi Arisa vuốt ve chiếc túi giấy Yuzuru tặng cô. Sau đó nhìn cậu.
Đôi mắt vô cảm như con búp bê và lạnh lùng như mặt hồ đã đóng băng của cô đã trở nên ấm áp hơn một chút… cậu cảm thấy thế.
“Tớ cũng sẽ chuẩn bị gì đó vào tháng 10”
“Thế thì tớ sẽ lót dép hóng vậy”
Yuzuru trả lời thế.
Arisa hơi gật đầu rồi đặt chiếc túi giấy xuống bàn.
Nhưng ngay sau đó, cô bắt đầu trở nên bồn chồn… Rồi lại cầm nó lên và ôm vào lòng.
Sau đó, cô hỏi Yuzuru.
“Tớ có thể nhìn vào bên trong không?”
“Cứ tự nhiên. Nhưng mà hãy cho tớ biết cảm nhận của cậu nha. Để tham khảo trong tương lai”
Chuyện hiểu được sở thích của Arisa cũng rất quan trọng, vì cô ấy sẽ tiếp tục là “hôn thê” của cậu cho đến khi tốt nghiệp đại học.
“Thế thì, cậu cũng đừng ngần ngại mà hãy cho tớ biết sở thích của mình nha… Đây có phải là xà phòng không?”
Yuzuru tặng Arisa một loại xà phòng.
Một bộ xà phòng thơm gồm dầu gội, dầu xả và khăn.
Cậu cũng đã nghĩ đến kem dưỡng thể, kem dưỡng da tay, son dưỡng môi…
Nhưng xét thấy sắp đến hè, Yuzuru đã chọn xà phòng.
“Đây là của một hãng nổi tiếng, không phải nó đắt lắm sao?”
Giọng nói của Arisa chứa đựng cả niềm hạnh phúc và chút bối rối.
“Tớ rất vui vì được tặng đồ tốt, nhưng cảm thấy không ổn vì nó đắt quá” … ý tứ trong giọng Arisa kiểu kiểu thế.
“Cái đó thì sao chả được. Quan trọng là cậu có cảm nghĩ thế nào? Chấm điểm đi”
“Tuy tớ biết nó là đồ tốt nhưng chỉ nhìn thôi thì tớ chưa phán xét được gì cả… Nhưng quả thật là nó tốt hơn tớ nghĩ nhiều. Tớ cảm giác như thế. Chưa bao giờ tớ nghĩ rằng mình sẽ được nhận một sản phẩm tuyệt thế này. Nó rất ổn”
Giọng Arisa có chút gì đó nghèn nghẹn.
Vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng gò má cô thì đã ửng hồng rồi
<trans: “nghẹn” ở đây theo nghĩa đang cố kiềm nén cảm xúc nha>
“Tớ chưa bao giờ được nhận, mua hay dùng loại này. Thế nên tớ thực sự, thực sự…rất vui”
Nói xong, Arisa thở dài một hơi.
Đôi mắt cô dần mất đi ánh sáng và bắt đầu trở nên mờ đục.
“Cậu biết không, chỉ có mình tớ thôi. Em gái tớ thì dĩ nhiên rồi, cả bạn học của tớ của có chúng”
Hơi nước đã bắt đầu đọng lại ở khóe mi Arisa.
Giọng cô ấy nghẹn ngào và cô thể bắt đầu run lên.
Tiếp đó, cô cúi gầm mặt.
Mái tóc màu hổ phách che đi biểu cảm của cô.
“Tớ đã vờ rằng mình không quan tâm, nhưng tớ thực sự muốn nó. Tớ ghen tị với mọi người, nhưng tớ cũng không thể nói rằng tớ muốn mua nó… Tớ xin lỗi, tớ hơi quá xúc động rồi”
Arisa quay lưng lại với Yuzuru.
Vai cô đang hơi run rẩy.
Một lúc sau, Yuzuru nghe thấy tiếng hít vào và thở ra rất lớn.
Khi Arisa quay lại lần nữa…vẻ mặt của cô đã trở lại điềm tĩnh như mọi khi.
Chỉ có đôi mắt…là hơi ửng hồng.
“Hiện tại xin đừng hỏi tớ gì cả”
“Ừm, tớ hiểu rồi”
Tớ sẽ luôn lắng nghe cậu tâm sự.
Yuzuru đã muốn nói thế, nhưng cậu quyết định không nói thêm gì theo ý Arisa.
Cậu đã bảo với cô rằng sẽ luôn đáp lại tất cả yêu cầu giúp đỡ từ cô.
Và cũng có nói rằng cậu tôn trong quyết định của Arisa.
Và trên hết, cô bảo rằng đừng hỏi gì.
Thế nên cậu sẽ không nói gì nữa.
“Thế thì, dùng nói tham khảo cho năm sau đó được không?”
“Vâng…. Xin nhờ cậu”
Nhưng mà…
Như mọi khi, Yuzuru tiễn Arisa về nhà.
“Takasegawa-san, tớ đã nghĩ rất lâu rồi…”
“Chuyện gì?”
“Lúc ở trong phòng thì cậu mặc áo phông, nhưng khi ra ngoài cậu lại mặc thêm áo khoác… Tớ nghĩ vào mùa này thì ngoài trời nóng hơn trong phòng cậu mà”
Giọng Arisa có chút sưng sỉa.
Bởi Yuzuru nghĩ rằng nếu đi cùng Arisa ở bên ngoài thì nhất định phải ăn mặc chỉnh tề.
Thế nên cậu mặc áo khoác và “tút” lại chút xíu.
Nhưng có vẻ như Arisa không thích điều đó.
Mà hiển nhiên là cũng chẳng ai muốn đi bên cạnh một người xuề xòa luộm thuộm cả…
“Nói cách khác, ý cậu là khi chúng ta chỉ ở riêng 2 người với nhau thì muốn xuề xòa thế nào cũng được, đúng không?”
“Phải ha. Tuy rằng cũng để ý đến ánh mắt người khác nhìn mình, nhưng nếu không tự để ý bản thân thì chẳng khác nào tự hạ thấp giá trị của mình cả”
Có lẽ Yuzuru đã hiểu được những gì Arisa đang cố nói đến.
Túm cái váy lại là, cô khó chịu vì cậu không xem cô như một người phụ nữ.
“Cơ mà tớ cũng không chắc nữa. Nhưng cậu cũng đâu phải là có tình cảm đặc biệt gì với tớ đúng không? … Cậu muốn tớ chú ý hình tượng hơn à?”
“Thế để tớ hỏi ngược lại nhé, Takasegawa-san. Cậu nghĩ sao nếu tớ mặc áo sơ mi với cái đầu tổ quạ hả?”
“Hiển nhiên là tớ méo thể nào tiêu hóa nổi rồi. Mà không, làm gì tới mức đó chớ. Tớ nghĩ mình vốn dĩ cũng ăn mặc đàng hoàng rồi…chỉ là thêm cái áo khoác thôi mà khác nhiều thế á? … Không lẽ thế này “hai lúa” lắm sao? Nguyên cây đồ tây mới là bình thường hở?”
Yuzuru không nói mình có mắt thẩm mĩ, nhưng cậu nghĩ gu thời trang của mình cũng không đến nỗi nào.
Nhưng giờ, khi nói đến vấn đề này thì bất giác cậu cảm thấy hoang mang.
“Cái đó thì yên tâm đi. Tớ nghĩ rằng điều đó là tốt đấy”
“Thế thì…”
“Cậu mà mặc nguyên bộ tây phục thì muốn đi đâu với tớ mà chả được. Vấn đề tớ muốn nói ở đây là thái độ của Takasegawa-san chứ không phải gu thời trang. Cậu có thực sự muốn mặc áo khoác không? Giống như khi ở cùng tớ, cậu chỉ dùng 60% mị lực, còn khi ra ngoài thì lại dùng tới 80% vậy… cái đó có chút khó chịu”
Nếu đánh giá khách quan thì thái độ của Yuzuru đúng là chưa tốt lắm.
Cậu chính là người đã yêu cầu cô nói ra những gì mình thích và không thích.
Và bởi vì nói thẳng điều này ra sẽ có lợi cho những khi ở nhà Yuzuru hơn cho 2 người, tất nhiên là nó rất có ích.
Khi Yuzuru còn đang nghĩ rằng phản ánh này là hợp lý… Arisa đã nói tiếp với giọng buồn, một sự thay đổi cảm xúc giọng nói nhanh còn hơn lật sách.
“Xin lỗi, tớ đã nói nhiều quá rồi. Tớ hiểu…từ đầu thì đó là phòng của Takasegawa-san, và hiển nhiên cậu có quyền tự do khi ở đó. Tớ chỉ là kẻ cản trở thôi. Nhưng mà…ừm, này nhé. Tớ cũng có để ý đến Takasegawa-san mà”
“…Để ý tớ?”
Với Arisa, Yuzuru chỉ là một hòn đá ven đường…còn cậu thì nghĩ cô như một đối tác làm ăn chứ nào ngờ cô cũng xem cậu như một người đàn ông.
Thế nên những lời nói hiện tại của Arisa khiến cậu ngạc nhiên.
“Xin đừng hiểu lầm… Dĩ nhiên, không phải tình yêu. Nhưng mà…tớ cũng nhận thức được cậu là một người con trai…… Hay chẳng lẽ không phải?”
“Bậy, đây trai thẳng trăm phần trăm nhé… Mà cậu cũng nói được mấy câu đùa kiểu thế cơ à?”
“Đừng có trêu tớ nữa mà, đang nghiêm túc đấy… Nếu tớ xem cậu như một người đàn ông mà cậu lại không xem tớ như một người phụ nữ thì chẳng phải hơi bất công sao?”
Arisa nói với giọng hờn dỗi.
Hai gò má của cô đỏ ửng lên như ánh mặt trời lúc hoàng hôn.
Yuzuru gật đầu như gà mổ.
“Cậu nói đúng lắm, tớ xin lỗi. Tớ đã lợi dụng sự thân thiết với cậu mà trở nên vô tâm. Từ giờ tớ sẽ cẩn thận hơn”
“Được thế thì còn gì bằng”
Vào ngày hôm đó, khoảng cách giữa cậu và Arisa đã được rút ngắn.
Yuzuru cảm thấy như vậy.