Trans: HK.
Tính theo mốc thời gian trong truyện thì chương này qua rồi, nhưng tại gần đây mới nổi hứng trans (sau khi trans chương ngoại truyện LN) nên giờ đăng luôn. Chứ để hết vol mới đăng, lúc đó tụi nó thành đôi rồi thì trật quẻ quá =))
_____
“Cậu từng thả diều bao giờ chưa, Yuzuru-san?”
Một ngày của tháng 1.
Nghe Arisa hỏi, Yuzuru bất giác nghiêng đầu.
“Nếu hỏi đã từng hay chưa thì tớ sẽ nói là đã từng cơ mà…là vậy à? … Cậu muốn thử à?”
“Vâng. Tớ chưa thử bao giờ. Tớ muốn thả diều thử 1 lần”
Arisa vừa nói, vừa nắm chặt 2 tay đầy hưng phấn.
Trông biểu hiện cô nàng thì đúng là tràn đầy mong đợi.
“Nhưng đã lâu lắm rồi từ lần cuối tớ chơi…”
Câu hỏi là, liệu hiện tại cậu có còn làm được hay không.
Nhưng…
“…Khó lắm, sao?”
Arisa hỏi với vẻ mặt mang chút thất vọng.
“Vợ” đã nói thế rồi thì làm sao Yuzuru bảo không thể được chứ.
“Mà, cứ thử làm gì đó xem sao”
“Cảm ơn cậu nhiều!”
Nghe câu trả lời của Yuzuru, Arisa cười tươi như một đóa hoa vừa nở rộ.
Và thế là. Arisa cùng Yuzuru đột xuất quyết định đi thả diều.
.
Giờ thì, tuy là 2 người đã quyết định là đi thả diều, nhưng đồng thời những rắc rối cũng lục tục phát sinh khi họ bắt đầu.
Cơ mà, vì có thể sắp được “hôn thê” khen nên cảm giác cũng không tệ lắm.
“Vậy thì, đây. Arisa”
Yuzuru nói và đưa tay cầm cho Arisa.
“…Thế này có được không?”
“Chính cậu đã nói là muốn thử mà đúng không?”
“Cảm ơn cậu”
Arisa nhận lấy tay cầm từ Yuzuru một cách hạnh phúc.
Nhưng, biểu cảm của cô nhanh chóng chuyển sang thành pha trộn giữa bối rối và lo lắng.
“Ừm… Tớ phải cầm nó như thế nào?”
“Kéo nó liên tục. Đừng để sợi dây bị chùn xuống”
Yuzuru dạy cách giữ dây diều trong khi nắm tay Arisa.
Nhưng vì đã lâu không chơi, thế nên Yuzuru cũng đang dần làm quen lại, theo trong trí nhớ của cậu.
“Mà nói lại thì, làm sao để hạ nó xuống thế?”
“Vì sẽ rất nguy hiểm nếu làm rơi nó… thế nên cuốn sợi dây lại, từng chút một như thế này”
Cuốn dây lại và giảm dần độ cao của diều.
Rồi họ nắm lấy con diều đang hạ xuống dần và cuối cùng nó cũng tiếp đất.
“Vui chứ?”
“Vâng! Lần sau tớ sẽ tự làm thử”
Arisa nói thế, rồi họ đến một công viên rộng lớn để bắt đầu thử thách thả diều của nàng Arisa.
Không có chướng ngại vật nào như là dây điện để có thể gây nguy hiểm khi thả diều.
Ít người, gió lớn… Điều kiện hoàn hảo để thả diều.
“Cậu có thể làm mẫu một lần nữa được không?”
“Tớ cũng không biết là có được “mượt” hay không nữa”
Nói trước phòng hờ xong, Yuzuru dùng 1 tay cầm lấy con diều.
Mặc dù nói “Không biết là có được ngay hay không”, nhưng lẽ đương nhiên là cậu muốn cho “hôn thê” của mình thấy được những thứ tốt nhất rồi.
Ngược lại, Yuzuru muốn tránh trường hợp mắc sai lầm và khiến “vợ” thất vọng nhiều nhất có thể.
“…Được rồi”
Yuzuru lập tức buông diều ngay khi cảm nhận được làn gió.
“Ồ ~…”
Arisa thốt lên đầy ngưỡng mộ.
Nhưng mà, với Yuzuru thì vẫn chưa thể buông lỏng được.
Vì độ cao của con diều vẫn còn quá thấp nên vẫn chưa thể nói là đã thả thành công được.
Từ đó, cậu căng dần sợi dây và tăng độ cao của nó lên từ từ.
Sau đó…
“Bằng cách nào đó, có vẻ nó đã bay được”
“Thật tuyệt!”
“M-mà… cũng nhờ tính năng của con diều tốt nữa”
Về cơ bản, con diều được thiết kế theo kiểu ngay cả con nít cũng có thể dễ dàng cho nó bay được.
Thế nhưng, đôi khi mọi thứ cũng không mấy suôn sẻ.
Dù có vị trí tốt, nhưng có lúc lại không kịp gió và con diều đã rơi.
“Ư…”
“…Để tớ giúp, Arisa”
Yuzuru cảm thấy sẽ khó để Arisa thả được một mình, thế nên đã cầm con diều trên tay.
Cô thì vẫn cầm sợi chỉ và tay cầm.
“Khi đến lúc thì tớ sẽ buông diều. Còn Arisa thì lập tức kéo sợi chỉ nhé”
“Tớ biết rồi”
Arisa gật đầu.
Yuzuru cầm con diều trên tay, kéo dài khoảng cách với Arisa…rồi quay người lại.
Sau đó…
“Ngay bây giờ!”
“Êi!”
Cùng với tiếng thét, Yuzuru buông tay, còn Arisa thì kéo căng sợi chỉ.
Cánh diều lập tức lao lên trời và tung bay trong gió.
“Nó bay rồi! Yuzuru-san!”
“Hôn thê” của cậu sung sướng reo lên.
Nụ cười của cô ấy trông thật hạnh phúc. Nhìn “vợ”, nét mặt của Yuzuru cũng không kìm được mà trở nên buông lỏng.
Cậu chạy về phía Arisa.
“Cậu tiến bộ nhanh thật”
“Chứ sao nữa”
*Fu fun~*, “hôn thê” của Yuzuru mỉm cười ưỡn ngực tự hào.
Thôi chết, dễ thương quá.
Nhưng lời khen của Yuzuru cũng không phải là tâng bốc… Trên thực tế, nhìn vào cánh diều và cử động tay của Arisa, có vẻ như cô có thể duy trì độ cao của nó khá tốt.
“Tớ có thể cho nó cao bao nhiêu?”
“Ừm, cao quá thì cũng không tốt, nhưng…giờ không có ai cả. Cao thêm chút nữa cũng được đó”
Ở nơi đông người thì không thể thả cao quá vì đề phòng dây bị vướng…
Nhưng hiện tại gần như không có ai trong công viên này, nên có vẻ cao thêm tí cũng không vấn đề gì.
Arisa gật đầu, rồi căng sợi dây từng chút một và nâng độ cao của diều lên.
…Ngay lúc đó.
Một cơn gió mạnh thổi qua.
“Kyaa!”
“Arisa!”
Bị kéo mạnh đột ngột bởi chú diều đón gió, cơ thể Arisa chúi về phía trước.
Yuzuru vội vàng đỡ lấy “vợ”…
“Ah, ưm...n”
*Nhũn*, Yuzuru cảm thấy có gì đó mềm mềm trong lòng bàn tay mình. Cùng lúc đó, Arisa rên lên ngọt ngào.
“Cậu có sao không?”
“V-vâng…cảm ơn cậu. Ưm, thì, Yuzuru-san”
“Sao thế?”
“Tay cậu, nó…”
Arisa nói với vẻ mặt như đang gặp rắc rối cùng đôi gò má ửng hồng.
Cuối cùng Yuzuru cũng nhận ra, rằng cậu đang bóp ngực “vợ mình”.
“Ah…x-xin lỗi…!”
“K-không sao…bất khả kháng, mà”
May thay, không có vẻ gì là Arisa đang tức giận.
Yuzuru vuốt ngực mình cảm thấy nhẹ nhõm.
“…Nhân tiện thì, Yuzuru-san”
“S-sao thế?”
“Cậu thấy…sao?”
“S-sao…á?”
Đột nhiên lại được hỏi cảm thấy như thế nào.
Là về cái gì… Yuzuru không thể nghĩ đến thứ gì khác ngoài ấn tượng của cậu về ngực của Arisa.
“…Rất mềm, ạ”
Sau khi Yuzuru trả lời, Arisa trừng mắt nhìn cậu.
“…Ecchi”
“N-người hỏi về nó, là cậu mà…”
Vâng, hôm nay “hôn thê”-sama vẫn thật vô lý.
Được của ló đấy anh bạn. Hết sấm-sama giờ đến gió-dono à? Kirito "bóp" Asuna Ver.2 =)) Là “hư hỏng” ấy, nhưng tui thích giữ nguyên hơn =))