Trans: HK.
_____
Sau khi chuyến du lịch trường kết thúc… một ngày.
Yuzuru và Arisa đang ở bệnh viện với nhau.
“T-thật sự… thật sự là không đau chứ anh?”
“Không sao đâu mà. Bác sĩ ở đây mát tay lắm.”
“… E-em tin tưởng anh đấy nhé.”
Đúng vậy, hai người họ đang… đi tiêm ngừa cảm cúm.
Nhưng vì Yuzuru đã tiêm rồi nên lần này chỉ có mình Arisa phải tiêm thôi.
Yuzuru chỉ là theo hộ tống.
“Không cần sợ đến vậy đâu mà, không sao đâu, ai cũng tiêm đấy thôi.”
“Vậy sao…? Thế thì…”
Ngay chính vào lúc đó…
“Oaaaaaaaa!!!”
Một tiếng khóc kinh hoàng phát ra từ phòng tiêm ngừa.
Arisa hí lên một tiếng hoảng hồn và ôm chặt lấy “chồng”.
Rồi từ từ nhướng mắt lên nhìn căn phòng đó với ánh mắt sợ hãi.
… Lát sau, một đứa trẻ đang khóc được một người có vẻ là mẹ bé ấy nắm tay bước ra.
“Q-quả nhiên là rất đau mà! Y-Yuzuru-san… anh lừa dối em sao?”
Thật kinh khủng! Em đã tin tưởng anh vậy mà!
Arisa ném ánh mắt như thế về phía Yuzuru.
Cậu chỉ biết thở dài.
“Đứa trẻ đó là học sinh mẫu giáo… còn em là học sinh trung học rồi chẳng phải sao?”
“T-thế thì… ý anh là gì?”
“Trẻ em cũng như động vật nhỏ… chúng khóc khi té ngã. Nhưng em ngã xong thì không khóc, đúng chứ?”
“C-cái đó… thì đúng, nhưng…”
Không đau nhiều đâu.
Đứa trẻ đó chỉ mới học mẫu giáo, nó chỉ phóng đại cơn đau và cách thể hiện cảm xúc mà thôi.
Yuzuru động viên Arisa.
“Nhìn kìa, em gái đó… chắc là học sinh tiểu học, nhưng em ấy có khóc đâu, đúng không nào?”
“… Vâng.”
“Ngay cả học sinh tiểu học cũng ổn kia mà.”
“Vậy ạ!?”
Có vẻ như những lời động viên của Yuzuru đã thúc đẩy thành công sự tự tin của “vợ”.
Biểu hiện của Arisa đã sáng sủa hơn một tí.
Nhưng…
“Yukishiro-san. Yukishiro Arisa-san.”
“HÍ…!”
Mặt cô lập tức đen ngòm lại.
“Yu-Yuzuru-san…”
“Ừ, không sao đâu. Anh đi với em mà.”
Cậu cùng Arisa bước vào phòng trong khi cổ vũ cô.
.
Lúc đầu, bác sĩ và y tá có biểu cảm kiểu “Sao một chàng trai không phận sự lại vào với cô vậy?”.
Nhưng sau khi nhìn thấy sự lo lắng và run rẩy của Arisa thì dường như họ đã tự hiểu.
Và thế là Yuzuru được phép ở bên cạnh mà không bị đuổi ra ngoài.
“E-em… em sợ, Yuzuru-san…”
“Ừm, không sao đâu mà. Anh đang ở bên cạnh em này…”
Cậu nhẹ nhàng siết chặt bàn tay đang run lên vì sợ hãi của Arisa.
Có lẽ được sự ấm áp lan truyền từ bàn tay ấn khiến cho cảm thấy nhẹ nhõm, sự căng cứng tích tụ trong cơ thể Arisa dần tan biến…
“Rồi, Yukishiro-san. Xin hãy nằm yên…”
“Kya!!”
Arisa hét lên khi bị y tá nắm tay.
Yuzuru cảm thấy sức mạnh từ bàn tay cô đã quay trở lại lần nữa.
“V-vẫn… vẫn chưa sao ạ!?”
Arisa nhắm chặt mắt lại.
Y tá đang bôi chất khử trùng lên cánh tay của cô.
“Ư…”
Arisa hí lên một tiếng nhỏ.
Sau đó hỏi “chồng”.
“X-xong chưa anh…?”
“Bình tĩnh đi nào Arisa. Còn chưa bắt đầu tiêm nữa mà”
“K-không thể nào…”
Arisa lắp bắp trả lời và cục cựa người.
Y tá nhìn 2 người với ánh mắt như thấy chuyện độc lạ Bình Dương.
Yuzuru cảm thấy muốn độn thổ luôn… và bất giác hơi cúi đầu với cô y tá.
“Sẽ hơi đau một tí đấy nhé…”
Cuối cùng thì mũi kim cũng tiếp cận cánh tay Arisa.
“Ư…”
Nó đâm xuyên qua làn da trắng nõn.
“Rồi, 3, 2, 1…”
Nét mặt của Arisa trông hơi méo mó.
“Khư…”
Mũi kim đã được rút ra.
Ngay lúc đó biểu cảm của Arisa đông cứng lại.
Và…
“Vâng, xong rồi! Xin hãy ấn nó một chút.”
“V-vâng… tốt quá rồi.”
Yuzuru thật sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
.
“Phù… với điều này, chắc là em đã tiến gần hơn 1 bước đến việc trở thành người lớn nhỉ?”
“À, ừm, anh nghĩ vậy.”
Sau khi về đến phòng của Yuzuru.
Cậu chỉ biết nở nụ cười gượng trong khi nhìn gương mặt tự mãn của “vợ”.
… Chỉ là một mũi tiêm thôi mà.
Cậu sẽ không nói thế.
Dù chỉ là một việc nhỏ với cậu, nhưng đó vẫn là một bước tiến lớn đối với Arisa.
Hẳn là, chắc chắn, có lẽ.
“… Nhưng mà Yuzuru-san nè, anh nói dối nhỉ?”
“… Nói dối?”
“… Đau lắm.”
Arisa tỏ vẻ bất mãn.
Rõ ràng là cô cảm thấy bị lừa.
“Không, anh không nghĩ là nó đau đến vậy đâu, mà… em cũng chịu được đấy thôi, có đúng không?”
“Em đã chịu được… nhưng mà thực sự rất đau.”
“Ờm… thì vì là tiêm, nên có chút đau là phải rồi.”
Vì kim tiêm được đưa vào cơ thể nên không thể nào không đau được.
“Nhưng… đau lắm luôn!”
“… Ừm, anh biết rồi. Lỗi anh.”
“Đúng, là sai sót của anh đó.”
“K-không, cơ mà…”
Quả thật với Yuzuru, cậu không thể đồng cảm được với sự hờn dỗi và cảm giác sợ đau của Arisa.
Không thể đồng cảm nhưng mà…
“Ừm, nhưng mà em rất giỏi, Arisa.”
“… Anh thực sự nghĩ vậy?”
“Ừ, cảm ơn em Arisa, vì đã theo ý anh.”
Cậu có thể hiểu được.
Ngoài ra, Yuzuru rất vui vì “vợ” đã kìm nén nỗi sợ hãi mà quyết định tiêm ngừa theo lời cậu.
“C-cũng không hoàn toàn là vì Yuzuru-san. Bản thân em… cũng nghĩ rằng thật xấu hổ khi một học sinh trung học mà lại sợ tiêm.”
Arisa ửng hồng má và nói… xong quay mặt đi.
Sau đó, cô hỏi Yuzuru.
“Ừm, Yuzuru-san…”
“… Em muốn phần thưởng không?”
“… Vâng.”
Arisa khẽ gật đầu.
Yuzuru ôm chặt lấy cô.
Và…
“Ưm…”
Như ý muốn của Arisa, họ trao nhau một nụ hôn thật sâu và thật lâu.
_____
Sakuragi Sakura:
Uầy, mệt quá. Với cái này thì vol 6 đã xong rồi.
Tôi đoán là sẽ mất một thời gian trước khi tôi bắt tay vào vol 7.
Trans: Đấy, hiểu lý do tui chờ đến giờ mới trans rùi đăng hết 1 lượt chưa? Chương cuối vol 6 ra từ 28/12, cũng là ngày phát hành vol 6 LN, và đến giờ vẫn chưa nghe mùi gì của vol 7 cả.
-Hết vol 6 WN-
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Đến quỳ với thím này =.=’ Tui chế tí =)) Khi tiêm ngừa xong, bác sĩ thường kêu chúng ta đè miếng bông gòn chặn lại ngay chỗ tiêm một lát ấy mà. Không, còn xa lắm gái (─__─) Không biết má này về sau khi đẻ còn tới mức nào nữa đây? ┐( ̄ヘ ̄)┌