Trans: HK.
_____
“Em hơi mệt rồi…”
Hiện tại là 1h trưa.
Sau khi bước vào nhà hàng để ăn trưa, Arisa lẩm bẩm cùng một tiếng thở dài.
“Đúng là em đã khá hăng hái ha.”
Yuzuru cười gượng đồng tình.
Thì tại kể từ khi bước vào công viên giải trí… không, thậm chí từ ngày hôm trước là Arisa đã cực kì phấn khích rồi mà.
Nên mệt là lẽ đương nhiên.
Ngược lại có thể khen Arisa là một người có thể lực tốt nữa kìa.
“Lần cuối là từ hồi em còn học tiểu học… nên em đã lỡ chơi hăng như học sinh tiểu học luôn.”
Arisa co rúm người vì xấu hổ.
Hiện tại có vẻ như cô đã nhận ra hành động của mình trẻ con đến mức nào.
“… Vậy à?”
Còn Yuzuru thì đang ngạc nhiên trước những lời nghe như bình thường từ vợ mình.
Ba mẹ của Arisa đã mất khi cô còn học tiểu học.
Hẳn vì thế mà từ đó, cô chưa từng được đi công viên giải trí hay khu vui chơi nào nữa.
Phấn khích là đương nhiên.
Nó không hề trẻ con, chỉ là vì hoài niệm thời ấu thơ thôi.
“Tiếp theo thì chúng ta hãy thong thả tận hưởng với tâm thái thư giãn thôi.”
Chắc là Arisa đã nghĩ “Rất lâu rồi mới đến công viên giải trí, thế nên mình muốn tận hưởng hết những trò chỉ có trong công viên luôn.”.
Từ lúc bắt đầu, cô chỉ toàn chọn mấy trò cảm giác mạnh như rơi, xoay, lắc, la hét…
Yuzuru cũng thích trò chơi cảm giác mạnh nên cũng không có gì phàn nàn…
Nhưng quả thật, nếu cứ mãi chơi toàn những trò như thế thì cuối cùng ai cũng sẽ kiệt quệ cả về thể lực lẫn tinh thần thôi.
“Em biết rồi…”
“… Em không muốn vậy à?”
Arisa tỏ vẻ khó khăn trước đề nghị của Yuzuru.
Phản ứng đó khiến cậu hơi ngạc nhiên.
Bởi cậu cho rằng với con gái, những điểm tham quan hay trò chơi có thể thư giãn và tận hưởng phong cảnh hoặc chỗ có tầm nhìn cao, rộng rãi sẽ được ưa thích hơn.
“Không, không hẳn là vậy…”
“Em muốn nghỉ ngơi thêm một lúc à?”
Không lẽ là buồn ngủ rồi?
Yuzuru hỏi vợ với suy nghĩ như thế.
Nhưng Arisa lắc đầu.
“Ưm, chuyện xếp hàng thì… có chút…”
“À…”
Dĩ nhiên, phải xếp hàng để vào được những điểm tham quan.
Và chuyện đó thì cực kì mệt.
Khoan kể đến có thể sẽ phải đứng hàng giờ, thêm cả việc bị vây quanh bởi những người xa lạ lại càng khiến tinh thần mệt mỏi hơn nữa.
“Thế em có còn muốn xem cuộc diễu hành không?”
“Vâng. Cái đó thì nhất định…”
Và thức ăn được mang ra trong khi 2 vợ chồng đang trò chuyện.
Sau khi nhìn món ăn được mang ra với đôi mắt sáng lấp lánh, Arisa nhỏ giọng lầm bầm.
“Số lượng và chất lượng món ăn này so với giá cả…”
“Đừng nói gì hết em à.”
Yuzuru vội ngăn vợ đang gảy bàn tính trong đầu một cách thực tế.
Cứ thế, sự phấn khích của Arisa đã hoàn toàn giảm xuống, nhưng…
.
“Ah! Em thấy rồi! Yuzuru-san!”
Lúc cuộc diễu hành diễn ra, cô đã hoàn toàn đầy pin và đang hăng hái vẫy tay với đoàn diễu hành cùng những nhân vật mặc đồ hóa trang.
“À, ừ, phải…”
Tuy cậu vui vì vợ yêu vẫn khỏe re…
Nhưng chính Yuzuru lại muốn độn thổ khi đứng cạnh Arisa đang phấn khích quá mức.
.
“Chơi ngu rồi… Lẽ ra em nên vào lúc trời còn sáng.”
Mặt trời đã lặn và xung quanh thì tối om.
Arisa lầm bầm trong khi ôm cánh tay của chồng cứng ngắc.
“Anh đã bảo em đừng hổ báo rồi mà…”
Yuzuru cay đắng nói với cô nàng đang bấu víu mình như gấu koala.
Từ sau khi vào nhà ma, Arisa đã luôn như thế này.
Tất nhiên, họ đã sẵn sàng cho việc gặp “ma” khi bước vào nhà ma.
Ghê lắm đó, em ổn chứ?
Và Arisa trả lời câu hỏi đó một cách tự tin rằng.
Dù nói là nhà ma, nhưng dành cho trẻ em thôi mà. Em không có sợ mấy trò kinh dị chỉ hù được con nít đâu.
“… Nó nặng đô hơn em đã nghĩ.”
Arisa run rẩy nói.
Với Yuzuru, tuy đúng là kinh dị nhưng nơi đó cũng không đến mức hãi hùng vì chủ yếu chỉ dành cho trẻ em, nhưng vấn đề là dường như Arisa đã tự tưởng tượng ra mấy thứ khiếp đảm hơn thế nữa.
Yuzuru có hơi tò mò về mấy thứ mà Arisa đang nghĩ đến.
“Thời điểm cũng không tốt nữa… Nếu là buổi trưa thì đã không đáng sợ đến thế rồi.”
“… Liên quan chỗ nào vậy?”
“Có liên quan chứ… Kế hoạch ngày mai cũng sẽ có một nơi kinh dị đúng không anh? Hãy đến lúc trời còn sáng đi.”
Lần này, cả 2 đã đặt khách sạn và sẽ ở lại đó.
Họ định đến một công viên khác vào ngày mai để tận hưởng những điểm tham quan khác nữa.
“Em khoan hãy gáy… Để anh nói trước, chỗ ngày mai sẽ còn đáng sợ hơn nữa đó.”
“V-vậy à? T-thật là… m-mong chờ quá đi!”
“Em có nhận ra giọng em đang run rẩy không thế? … Hay là thôi nhé?”
Nếu đã sợ thì đừng tự ép mình.
Yuzuru cũng không có ham muốn trải nghiệm nơi đó nhiều lắm nên không muốn ép buộc Arisa.
Hay nói đúng hơn là cậu không muốn Arisa vào đó khi mà cô vốn đã nhát đến như vầy.
“Không vào thử thì sao biết được, đúng không?”
Arisa không thích sự kinh dị.
Nhưng không hiểu sao mà dù cô không thích nó, vì lý do nào đó mà cô lại muốn trải nghiệm mấy thứ gây sợ hãi mặc dù biết rõ nó rất đáng sợ.
Và cuối cùng thì lúc nào cô cũng cảm thấy hối hận sau khi bị làm cho hồn vía lên mây, đó mới là vấn đề.
“Em có chắc là muốn vào đó không thế?”
“Dĩ nhiên. Em mà không được vào đó là không chịu về nhà đâu.”
“… Anh không hiểu nổi.”
Tuy đáng sợ nhưng em muốn vào, muốn trải nghiệm nó.
Yuzuru nghiêng đầu, thầm nghĩ có lẽ cả đời này cũng sẽ không hiểu hết được tâm lý của Arisa.
_____
Sakuragi Sakura: Vì tôi viết xong rồi nên chắc sẽ ra chương ổn định trong một thời gian.
Trans: hứa lèo tui bay qua đốt nhà ông nhá? (◣_◢)
Đến quỳ với chị nhà, tự làm mình sợ cũng được nữa hả? =.=’ Sao nghe cứ như M ấy nhể? ๏_๏ Vào xong lại không dám về, cũng như nhau 凸(¬‿¬)凸