Trans: HK.
Tựa chương do trans chế.
_____
“Chúng ta bắt đầu một cách nhẹ nhàng thôi ha?”
Sau khi vào công viên, Yuzuru gợi ý với Arisa.
Cô vợ thì xoa bụng rồi gật đầu với nụ cười có chút xấu hổ.
“Em đồng ý.”
Cả hai vẫn chưa tiêu hóa xong cái bữa sáng quá khích bên trong dạ dày mình.
Tạm thời hai vợ chồng sẽ không thể chơi mấy trò cảm giác mạnh như xoay vòng vòng hoặc lượn lên lượn xuống với cái trạng thái hiện tại.
… Họ không muốn đồ ăn đi ngược lại với “con đường tiêu hóa” chút nào.
Vậy nên cả 2 cùng quyết định sẽ bắt đầu với những điểm tham quan nhẹ nhàng và nhộn nhịp trước.
Tuy mỗi nơi sẽ chỉ tốn tối đa 5 phút để tham quan, nhưng nếu tính cả thời gian xếp hàng chờ thì có thể lên đến 1 tiếng đồng hồ cho một nơi.
Và nhân tiện thì khi hoàn thành việc đó thì họ cũng sẽ thoát khỏi được cơn đầy bụng.
“Thế tiếp theo chúng ta làm gì đây anh?”
Arisa hứng khởi hỏi.
Yuzuru nghĩ một lúc rồi chỉ vào quyển sổ nhỏ.
“Em muốn đi chỗ này không?”
Mặt Arisa đơ ra khi thấy nơi mà chồng mình gợi ý.
Đó là khu kinh dị nổi tiếng mà họ đã đề cập đến hồi hôm qua.
Nó không chỉ đáng sợ như trong một bộ phim kinh dị mà còn được đánh giá cao là nơi sẽ khiến người chơi phải gào thét khản cả giọng.
“P-phải rồi ha… c-ch-chỗ đó…”
“Nếu em sợ thì chúng ta nên dừng lại thôi.”
Dù là với cái nơi không mấy đáng sợ như hôm qua thì Arisa cũng đã rén từ đầu đến cuối rồi.
Yuzuru chắc kèo là cô vợ mình sẽ không thể “toàn thây” mà qua được cái trò kinh dị của hôm nay, thứ nổi tiếng là rùng rợn.
“Em sợ… nhưng muốn chơi.”
“… Anh nghe là nó đáng sợ hơn trò hôm qua gấp mấy lần luôn đó. Em chắc chứ?”
“Không sao. Hôm qua vì mình chơi lúc ban đêm thôi… còn giờ thì trời vẫn sáng mà ha?”
“Đâu, lúc mình hơi hồi hôm qua thì vẫn còn khá sáng mà.”
Toàn bộ công viên đều được chiếu sáng bởi đèn điện, đèn đường và ánh sáng từ những trò chơi cũng như điểm tham quan ở xung quanh.
Thế nên dù là ban đêm thì thật ra vẫn rất sáng sủa.
“Em đã bảo không sao thì tức là không sao đâu mà… Hay là anh sợ hả, Yuzuru-san?”
“Hỏi chấm…!?”
Yuzuru trợn tròn mắt trước sự khiêu khích méo lường trước được từ Arisa.
Còn cô nàng nào đó thì tỏ vẻ đắc ý trong khi nhìn anh chồng đang đứng hình của mình.
“Vì em đã bảo rằng mình sẽ ổn… nên đâu còn lý do nào khác để phản đối đâu ha?”
Arisa nói với vẻ mặt tự hào.
Quá chuẩn luôn còn gì? – gương mặt cô mang biểu cảm kiểu thế.
Trông khá là đáng yêu.
Cơ mà dù đáng yêu thế nào đi nữa, nếu cô đã dám chiến thì cậu cũng dám ứng thôi.
“Được rồi, anh biết rồi. Anh sẽ không phản đối nữa, chúng ta đi thôi.”
“Thì từ đầu em, đã nói thế rồi còn gì.”
Arisa tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời từ Yuzuru.
Trông như cô thực sự nghĩ rằng sẽ ổn cả thôi.
Ngược lại Yuzuru thì không hiểu nổi, sự tự tin của vợ đến từ đâu với cái lá gan nhỏ đến cấp độ kính hiển vi ấy.
“… Dù có sợ thì cũng không được bám lấy anh nhé, ok?”
“Dĩ nhiên.”
Arisa gật đầu thật mạnh như thể đó là chân lý.
… Rồi 1 tiếng rưỡi sau.
“Hà, hà ~… n-nó cũng không mấy ghê gớm anh ha?”
Arisa vừa ôm cánh tay chồng cứng ngắc vừa gáy với cặp đầu gối run như cầy sấy.
Lúc đầu thì cô thậm chí còn không đứng nổi, thế nên mới chờ một lúc cho hồi phục tí rồi gáy.
“Em buông anh ra được không Arisa? Khó bước đi quá.”
“Đừng phũ vậy mà anh…”
Arisa ngước đôi mắt cún con lên nhìn Yuzuru và ôm chặt hơn nữa.
Yuzuru hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của vợ.
Nếu là cậu của bình thường thì nó không khác gì một phần thưởng, nên sẽ để yên như vậy luôn, nhưng lần này thì hơi khác.
“Nãy anh đã nói trước là đừng “đu bám” anh mà nhỉ?”
“Ừ-ừm…”
Arisa vì liêm sỉ mà từ từ buông chồng ra.
Nhưng cơ thể cô lập tức khuỵ xuống.
Rồi lại hoảng loạn bám vào cánh tay Yuzuru.
“Bên ngoài vẫn đang sáng choang nè em.”
Em đã bảo vì trời còn sáng nên không có gì đáng sợ mà nhỉ?
Yuzuru cười nửa miệng cà khịa vợ.
Arisa lúng túng quay mặt đi.
“T-thì tại… nó còn hơn em đã nghĩ…”
“Em nên thừa nhận là mình sợ trước thì đúng hơn đó.”
“E-em sai rồi… em xin lỗi. Gáy bẩn tí thôi mà cũng không được sao?”
Arisa ngước nhìn Yuzuru với đôi mắt ngấn nước.
Cậu thấy cũng nên đến điểm là dừng được rồi, thế nên chỉ đành cười gượng gật đầu.
“Đành chịu vậy.”
“… Cảm ơn anh.”
Trước mắt thì Arisa sẽ không thể tự đi lại bình thường được cho đến khi chân cô hồi phục.
Yuzuru dẫn cô đến chiếc ghế dài gần đó và ngồi xuống.
“Em đã tưởng là tim mình sẽ nhảy ra khỏi miệng luôn ấy…”
Sau khi hồi phục được một chút cơ thể run lẩy bẩy của mình, Arisa lần nữa bày tỏ cảm nghĩ.
Yuzuru bèn hỏi.
“Anh không nghĩ là có đâu, nhưng em không có bị “vãi” đâu ha?”
“Ể…? L-làm gì có…”
Yuzuru hỏi nửa đùa nửa thật, nhưng Arisa lại lảng mắt đi.
Cậu nghiêm mặt lại vì bất ngờ.
“… Đùa à?”
“K-không có mà! Em không có “ướt” chút nào hết!”
“… Ướt?”
Yuzuru bị những lời của vợ làm cho bối rối và vô thức hỏi lại.
Còn Arisa thì im lặng do khó xử.
Cậu nhìn cô chằm chằm và đưa mặt lại gần.
“… Em cảm thấy hơi lạnh.”
Arisa đỏ mặt, cúi đầu do không dám nhìn thẳng vào chồng.
Rồi cô ngẩng đầu lên với vẻ mặt bối rối và rướn người về phía Yuzuru.
“Nhưng em thật sự là không có “ướt” đâu đó.”
“Nếu thật sự là vậy thì tốt…”
“Chỉ suýt soát chút nữa thôi. Nhưng thật sự là không có “ướt” nhé!”
“Dù là suýt soát thì cũng gần như tương đương việc “ướt” luôn rồi…”
“Em không có nhé!”
“Biết rồi, anh biết rồi mà.”
Yuzuru gật đầu lia lịa do áp lực từ Arisa đang mang đến.
Cuối cùng cô cũng ngồi xuống lại sau khi trông như đã hài lòng.
“Nhưng quả thật là nó rất vui. Lần này tuy em sợ đến mức không tận hưởng được mấy nhưng lần sau thì nhất định sẽ tập trung hơn. Nếu là lần thứ 2 thì sẽ không còn đáng sợ như thế nữa đâu.”
“Em đúng là thích nhờn ha…”
Yuzuru cạn lời nhìn cô vợ của mình.
_____
Trans: 45p trans+chỉnh sửa (23h50 – 0h35)… mệt T.T Giờ vẫn còn đang ứ 4 chương 6-7-8-9. Mòe lão tác, lâu thật lâu méo ra, ra được cái thì ra liên tục, éo có time mà trans luôn.
Học sinh giỏi top trường…… =.=’ Nãy em gáy kinh lắm mà vợ? – Yuzuru said =)) Thì ra chú chọn cái chết… Đùa à? o.O Tật gáy bẩn khó bỏ -_-