Trans: Drake.
Edit: HK.
_____
Vào ngày tổ chức đại hội marathon.
Đường chạy không bắt đầu từ trường, mà là ở đường đua của một sân vận động cách xa trường một chút.
Từ đó, cả quãng đường là chạy dài theo con sông, đi hết một vòng rồi quay trở lại đường đua.
Sáng sớm, Yuzuru cùng với Arisa, Soichiro, Ayaka và những người khác ngồi ở khu vực khán giả trên sân cỏ ở rìa sân vận động và trò chuyện.
“Tớ nghe nói con gái chạy trước rồi đến con trai”
Ayaka nói với giọng trong trẻo.
Cô giỏi thể thao nên marathon sẽ không trở thành một vấn đề gì đó quá khó khăn.
“Có vẻ như lần này sẽ tổ chức trong buổi sáng thôi, nên có nghĩa là chúng ta vẫn còn nửa ngày! Xong chuyện rồi cùng đi chơi nhé?”
Chiharu nói với giọng vui vẻ.
Cô cũng không phải người không thích tập thể dục, vậy nên cũng không cảm thấy marathon là một chuyện đau khổ.
“Các cậu muốn chơi gì cũng được, nhưng đừng lôi tớ vào… để tớ nghỉ đi”
Soichiro thở dài.
Cậu đang bị kẹp giữa Ayaka với Chiharu, và họ đang cố ép cậu chơi cùng họ.
Vài thanh niên đang nhìn Soichiro với ánh mắt thù hằn.
Nhưng Yuzuru, là một người bạn từ thời thơ ấu, cũng biết rằng để chơi với Ayaka và Chiharu thì phải ngốn cả đống năng lượng, cả hai người họ đều rất năng động.
Vậy nên cũng không cảm thấy quá ghen tị.
Trên thực tế, cậu còn cảm thấy thương cảm cho thằng bạn mình thì đúng hơn.
Đó là sự thật, phải nhấn mạnh lại là cái tên bắt cá hai tay này là một thằng rác rưởi.
“7 km không phải là chuyện đùa đâu, và chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút mà, các cậu không thấy thế sao?... Tớ nghĩ đó là lí do mà chiều nay chúng ta được nghỉ”
Arisa vừa nói vừa cười gượng.
Và rồi Soichiro quay qua trách Ayaka và Chiharu. “Thấy chưa, Yukishiro-san cũng nói rồi đó”.
“Nói đến chuyện nghỉ ngơi, Arisa… cơ thể cậu ổn chứ?”
Yuzuru hỏi Arisa.
Đã hơn một tuần kể từ khi bệnh cảm của cô được chữa khỏi.
Vậy nên hẳn sức khỏe sẽ không đến đáng lo.
Tuy nhiên, dù cho Arisa có đang trong điều kiện tốt hay không thì chạy cả một quãng được dài lại là một chuyện khác.
Sức khỏe của cô về mặt vật lí hẳn phải hơi thấp.
“Vâng, tớ cảm thấy ổn mà… nhờ có Yuzuru-san đó”
Arisa thoáng đỏ mặt và nói.
Yuzuru nhớ lại khoảng thời gian cậu chăm sóc cho cô.
Tấm lưng trắng ngần của cô ấy… thật bóng bẩy…
“Tớ… tớ hiểu rồi… thật tốt khi nghe vậy”
Bầu không khí giữa hai người trở nên chút lúng túng.
‘Oh, hẳn có chuyện gì đó xảy ra rồi đây?’
Những người khác vừa nghĩ vậy vừa tặng cho họ những cái nhìn ấm áp.
“Th-thay vì tớ… Tenka-san… cậu sẽ ổn chứ?”
Arisa chuyển chủ đề bằng cách kéo Tenka làm bia thế mạng.
Và gương mặt của Tenka, người bị xem như bia đỡ đạn… không được tốt cho lắm.
“Cậu ổn chứ?”
“…Về mặt vật lý thì, ừ, tôi ổn”
Tenka trả lời Sei.
Rồi cô thở dài.
“Tâm trạng tớ đang vô cùng tồi tệ… tớ muốn nhờ các cậu một chuyện, được không?”
Khi Yuzuru và những người khác gật đầu, Tenka nói.
“Làm ơn… đừng cổ vũ cho tớ. Tớ không muốn các cậu chào đón hay cổ vũ tớ ở đích”
Nói ra Yuzuru mới nhớ, hình như có truyền thống về việc cổ vũ cho người hoàn thành cuối cùng.
Tại sao lại như thế nhỉ? – Yuzuru nghiêng đầu khó hiểu.
Đối với người hoàn thành cuối cùng, việc đó sẽ khiến họ thu hút cả đống sự chú ý, vậy nên như thế chẳng khác gì một sự sỉ nhục.
Mặc dù Yuzuru chưa từng là nạn nhân của việc này, nhưng cậu có thể phần nào tưởng tượng ra nó.
Và vì có thể tưởng tượng được, thế nên những người khác cũng có thể hiểu tương tự.
Tuy nhiên, hẳn là sẽ có vài người vỗ tay để “dìm hàng”… nhưng không phải tất cả bọn họ.
‘…Có lẽ lí do mọi người cổ vũ cho người cuối cùng chẳng qua là để không bị nhìn nhận như là những kẻ vô tâm thôi.’
Có hơi kì cục khi chúc mừng người cuối cùng hoàn thành mà lại không nói lời nào chỉ bởi vì cảm thấy đáng tiếc cho họ.
Vậy nên, họ có thể vỗ tay thoải mái.
Về vị trí của người được chúc mừng, nó sẽ khiến họ cảm thấy khá hơn một chút.
“Tôi có nên cổ vũ cho cậu qua loa không?”
“Tôi không phiền đâu, nhưng tôi sẽ nguyền rủa cậu, nhá?”
Tenka trừng mắt nhìn Sei đang trêu chọc mình.
Cô là người thừa kế của một tổ chức tôn giáo nên lời nguyền của cô hẳn sẽ có tác dụng.
“Mà này, Yuzuru. Ông có nhớ lời hứa của chúng ta không đấy?”
“Đừng có nói là quên rồi đấy nhá”
Bị Soichiro và Sei tra hỏi, Yuzuru nghiêng đầu khó hiểu.
Cậu nhớ là cậu đã hứa sẽ mát xa với Arisa sau hôm nay, nhưng cậu không nhớ là đã hứa sẽ mát xa với Soichiro và Sei, cái điều nghĩ tới thôi cũng sởn gai óc rồi.
“Ah… về bữa ăn à”
Nhưng rồi Yuzuru nhớ ra ngay lập tức.
Người cuối cùng trong số họ hoàn thành chặng marathon ngày hôm nay sẽ phải đãi 2 người còn lại.
“Tất nhiên là nhớ rồi. Tôi rất mong chờ nó đấy”
Yuzuru tự tin với sức khỏe của mình.
Chừng nào cậu còn là thi thố thì cậu không có ý định thua.
Cậu cũng muốn thắng trận đấu và dành thời gian bên Arisa với tâm trạng thoải mái nữa.
Vậy nên cậu chắc chắn sẽ thắng.
“Hổ~…”
“Được đấy”
Tuy nhiên, có vẻ như Soichiro và Sei cũng không định thua.
Tenka thở dài thườn thượt khi nhìn ba người họ đang nhìn nhau bằng ánh mắt hưng phấn…
“Tuyệt, nghe có vẻ vui đấy…. Tớ tự hỏi liệu có mẹo nào để khiến nó dễ dàng hơn với tớ không nhỉ?”
Chiharu trả lời Tenka.
“Tớ thở hiểu “hiihii-fuu” ấy. Nó khiến tớ thấy dễ chịu hơn”
“…Không phải cái đó là dùng cho việc sinh con sao? Tác dụng chỗ nào chứ?”
Dù cho kĩ thuật Lamaze có hữu dụng cho việc chạy đường dài hay không thì điều này có chút khó hiểu
Chiharu tiếp nhận những nghi ngờ của Arisa.
“Ai biết? Nhưng nếu nó khiến việc sinh con trở nên dễ dàng hơn thì hẳn cũng có tác dụng trong chạy đường dài chứ nhỉ?”
“Chiharu-san… tớ sẽ tin cậu”
Tenka muốn tin vào những lời khó tin của Chiharu.
Dù Yuzuru nghĩ là cô không nên tin… thì Chiharu vẫn ưỡn ngực và giơ ngón cái lên.
“Cứ thoải mái đi vì cậu đang ở trên một chiếc thuyền lớn mà. Tớ là một vị thần con người đấy!”
“Phải rồi, như Chúa, Phật và Chiharu-sama đã nói”
Ayaka cười khúc khích.
Ít nhất thì Ayaka không định tin những lời mà “Thần Chiharu” phán.
Và khi họ đang trò chuyện thì đã có tín hiệu tập trung.
Mỗi lớp sẽ tập hợp lại và làm bài tập khởi động, rồi sau đó cuộc chạy marathon sẽ bắt đầu, chia ra hai bên nam và nữ.
Yuzuru và Arisa đi đến xếp hàng với các bạn cùng lớp.
…Cũng không có gì bất thường khi Yuzuru và Arisa, vừa ở cùng Ayaka và những người khác lại đi cùng nhau về lớp.
Nhưng ít nhất, những người xung quanh có thể thấy được mối quan hệ của họ đang dần phát triển…
Đây là một “bước chuẩn bị” quan trọng cho cả 2 người.
“…Yuzuru-san”
“Gì vậy?”
“Cậu nhớ sau đó sẽ có cái gì đúng không?”
Sau đó.
Sau khi cuộc thi marathon này kết thúc.
Yuzuru gật đầu.
“Tất nhiên… vậy nên cùng cố hết sức nhé”
“…Ừm”
Cả hai cùng mỉm cười nhất trí.