Trans: HK.
_____
“…Anh đừng có nhìn trộm nhé”
Giọng nói của Arisa phát ra từ phòng thay đồ.
Đương nhiên là cậu sẽ không nhìn trộm cô ấy…nhưng khi “vợ” lên tiếng nhắc nhở thì Yuzuru lại cảm thấy muốn đùa một tí.
“Ý em là anh nên nhìn trộm đúng không?”
“Kh-không! Anh không nên! Em sẽ ghét anh đó!”
Arisa nghiêm giọng trả lời câu bông đùa của “chồng”.
Và một lúc sau…cánh cửa phòng thay đồ mở ra.
Ở đó là nàng Arisa trong trang phục hầu bàn.
“Thế nào anh?”
“…Vâng, đỉnh của top”
Đồng phục nhân viên phục vụ ở nhà hàng Yuzuru làm việc bao gồm áo cánh trắng và váy đen.
Trên ngực của Arisa cũng có một dải ruy băng đỏ được thắt nơ.
Thiết kế đó rất dễ thương, nhưng…
Mình không thể dời sự chú ý khỏi ngực cô ấy được luôn…
Thiết kế bộ đồ nhằm tôn lên vẻ đẹp của vòng 1.
Nó gần như na ná cái kiểu quần áo “sát thủ trinh tiết (hàng real)” luôn.
Ở một nhà hàng thì kiểu đồng phục như thế khá hợp bầu không khí và nó không khiến Yuzuru bận tâm mấy, nhưng đây là trong phòng cậu, một nơi hoàn toàn khác biệt, nên cứ như “2 vợ chồng” đang chơi cosplay…
Và cũng tạo ra cảm giác thiếu đứng đắn.
“…Có gì sai sao anh?”
“K-không có gì…”
Arisa dường như không cảm thấy khó chịu với cái thiết kế hơi đặc biệt đó.
Có vẻ với cô thì bộ đồng phục này rất bình thường và đáng yêu.
“Nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói đi mà”
“Ừ-ừm…”
Arisa sở hữu cái vóc dáng mà ai cũng sẽ phải thốt lên “To quá…” dù cho cô đang mặc thường phục đi nữa, nhưng khi mặc đồ được thiết kế để nhấn mạnh “nó” thêm thì…
Dương nhiên, cái vốn đã nổi bật sẽ trở nên càng nổi bật hơn nữa.
Yuzuru là một chàng trai tân và sắp bị “giết”.
Nhưng, nếu cậu nói ra điều đó thì có thể Arisa sẽ trở nên xấu hổ và từ bỏ công việc làm thêm lúc này.
Cậu thực sự không muốn “vợ” phải cực khổ làm việc như thế, nhưng chính Yuzuru là người đã giới thiệu Arisa, thế nên cũng không mong rằng cô sẽ nghỉ việc chỉ mới sau có 1 tuần…
“Anh nghĩ em thực sự rất đáng yêu…và anh yêu em thêm lần nữa mất rồi”
Và thế là Yuzuru quyết định “lươn” một tí.
Thực tế thì đúng là bộ đồ rất hợp với Arisa.
Vì cô có gương mặt mang nhiều nét phương tây nên thiết kế kiểu tây phương như thế dĩ nhiên là hợp khỏi cần bàn.
Ngoài ra… Để một cô gái ngực khủng mặc quần áo tôn lên nét đẹp vòng 1 thì sức công phá không đơn thuần chỉ là 1+1=2 nữa, mà là minh chứng theo đúng nghĩa đen từ “đỉnh của chóp”.
“V-vậy sao…?”
Nghe “chồng” khen, Arisa trở nên xấu hổ và ngượng ngùng.
Mối nghi ngờ về thái độ của Yuzuru dường như đã tan biến.
“Thế…em nói là luyện tập, nhưng chính xác là định làm gì?”
“Yuzuru-san sẽ là khách hàng. Thế nên hãy gọi một tách café đi”
Họ vẫn thường uống café với nhau.
Có vẻ như cách làm này…là để cô phục vụ “chồng” như là một khách hàng.
“Anh có nên làm mẫu trước cho em không?”
“À, được đó. Em sẽ rất cảm kích nếu anh làm thế”
“…Vậy anh có nên thay đồ không?”
Đồng phục sẽ được mang về nhà và tự làm sạch… Vậy nên hiển nhiên ở nhà Yuzuru cũng có đồng phục làm thêm của cậu.
Nhưng tất nhiên, dù không thay thì vẫn làm mẫu được cơ mà…
“Phải ha. Thay đi anh…tại nếu chỉ có mình em mặc thì trông cứ như con ngốc ấy”
“…Không, anh không nghĩ em như thế đâu”
Yuzuru thấy cái câu mà Arisa nói mới có vẻ ngốc, nhưng cậu quyết định không ý kiến gì thêm.
Điều quan trọng để mối quan hệ với vợ/chồng sắp cưới luôn được suôn sẻ là không nói bất cứ điều gì không cần thiết.
.
“Thế thì, bắt đầu thôi…”
Arisa nói và bước ra cửa.
Có vẻ họ sẽ bắt đầu với Arisa làm khách trước.
Cánh cửa từ từ mở ra và Arisa trông hơi lo lắng bước vào phòng Yuzuru…à không, là bước vào cửa hàng.
Yuzuru lập tức nở một nụ cười thương mại.
“Chào mừng quý khách!”
“V-vâng!”
Cơ thể Arisa hơi run lên.
Yuzuru thầm nghĩ chẳng có khách hàng nào lại căng thẳng thế này cả, nhưng tất nhiên, họa điên mới nói ra, bởi cũng chẳng có hầu bàn nào nói điều đó cả.
“Quý khách đi bao nhiêu người ạ?”
“Một người!”
Arisa vui vẻ đáp.
Yuzuru cố nén tràng cười như sắp bật ra khỏi miệng lại.
“Vậy thì, tôi sẽ hướng dẫn quý khách đến chỗ ngồi ạ”
“Vâng. X-xin nhờ anh”
Arisa cúi đầu.
Yuzuru dẫn “khách” đến chỗ ngồi – vị trí thường khi của cô ấy.
Sau đó, cậu đưa cho cô một chiếc khăn tay đã được chuẩn bị sẵn, hỏi cô muốn gì rồi mang ra cho Arisa một tách café.
“Đó là những gì quý khách chọn đúng không ạ?”
“V-vâng…”
Arisa ngước nhìn Yuzuru với gương mặt hơi ửng hồng.
Sau đó lại ngượng ngùng cụp mắt và đưa tách café lên miệng.
…Quả thực rất to.
Yuzuru vô tình hướng ánh mắt vào ngực Arisa.
Chúng gần như đang được đặt lên trên bàn luôn.
Trông dâm vật vã.
Tiếp theo là đến lượt của Arisa.
“Giờ thì…thế này được chưa? Em có tham khảo được gì không?”
“Có”
Arisa gật đầu lia lịa.
Yuzuru không nghĩ cái “trò nhập vai” này có ích gì, nhưng nếu Arisa bảo hữu ích thì cứ cho là hữu ích đi.
“Thế thì…anh thay đồ ra được không?”
“…Hả?”
“Thì, em thấy đó. Ý anh là, khách hàng nào lại mặc đồ phục vụ chứ?”
Sự thật là ku cậu xấu hổ với cái trò cosplay này và muốn đăng xuất sớm khỏi nó.
“Phải ha. Huh? Thế chẳng phải cho đến giờ em đã…”
“Thôi có sao đâu. Đây là buổi luyện tập dành cho em… Thế nên anh bình thường một chút cũng có sao đâu, nhưng Arisa thì cần phải nghiêm túc, đúng không nào?”
Miệng thì nói “khách hàng nào lại mặc đồ phục vụ”, nhưng chính Yuzuru đã để người đóng vai khách hàng là Arisa mặc đồng phục hầu bàn.
Đó là vì cậu muốn được nhìn ngắm “vợ” trong bộ đồng phục ấy ở cự li gần càng lâu càng tốt.
Tất nhiên, cũng có một phần lý do là vì cậu thấy quá rắc rối khi bắt cô lại thay đồ ra để đóng vai khách hàng.
“Vâng. Anh nói đúng”
May thay, có vẻ Arisa cũng đồng tình với ý kiến của cậu.
Yuzuru nhanh chóng cởi đồng phục ra và thay sang thường phục của mình.
Sau đó, cậu bước ra khỏi phòng như Arisa đã làm trước đó…rồi vào trong lần nữa.
“Ch-chào mừng quý khá-ch!”
Một cô hầu bàn vui vẻ…nhưng biểu cảm cứ thấy sai sai ở đâu đó.
Cô ấy cúi đầu…và bộ ngực ấy dường như đang lắc lư.
“…”
“…”
Cô hầu bàn này dường như đã quên nên nói gì tiếp theo và đứng hình cùng nụ cười trên môi luôn rồi.
Yuzuru ra tay cứu “vợ”.
“Còn chỗ cho 1 người không?”
“Hả? À, vâng! Bàn cho 1 người, xin để tôi hướng dẫn quý khách ạ!”
Arisa đi về phía trước với nụ cười hơi gượng gạo.
Hình bóng ấy nhìn từ phía sau cũng vẫn rất đáng yêu.
Rồi thì, Yuzuru ngồi xuống, gọi một tách café…và nhấm nháp nó.
“…”
“…”
“…Sa-sao thế ạ?”
“…Ngồi xuống đi”
“Ể? À, vâng”
Cô ngồi xuống cạnh Yuzuru sau khi được bảo.
“Đến gần hơn chút nữa được không?”
“V-vâng…thế này ạ? Kyah~!”
Yuzuru tóm lấy vai Arisa khá mạnh sau khi cô xích lại ngồi gần mình.
Sau đó, kéo cô vào lòng.
“Ư-ưm…quý khách?”
“Bồi bàn-san, trông cô thật dễ thương trong bộ đồng phục đó đấy. Rất hợp với cô”
“Hả? C-cảm ơn…quý khách”
Arisa có vẻ đang rất bối rối.
Điều đó càng khiến Yuzuru thích thú hơn nữa.
“Có câu thần chú nào đó để làm café ngon hơn không?”
“Ch-chúng tôi không có loại dịch vụ như thế ở đây ạ”
“…Thế một nụ hôn thì sao?”
“Ngài nghĩ đây là loại nhà hàng nào thế?”
“Nhưng tôi là khách hàng đó”
“Tôi không làm điều đó với khách hàng đâu ạ”
“Thế nếu là chồng sắp cưới hoặc bạn trai thì sao?”
“Hả? Ưm…nếu anh ấy thực sự muốn…thì tùy theo tâm trạng-! …Nè!”
Arisa nhướng mày.
“Anh đừng có giỡn trong lúc luyện tập nữa!”
“Kh-không… Cái này, chỉ là anh muốn kiểm tra xem em có thể xử lý một khách hàng xấu tính hay không thôi…”
“Trước giờ một khách hàng như thế từng xuất hiện chưa?”
“…À, thì, đâu ai nói trước được gì trong tương lai đúng không?”
“…Anh bào chữa xong chưa?”
“Anh xin lỗi”
“Thế còn được”
Sau khi Yuzuru xin lỗi, Arisa cũng tha thứ cho cậu.
Tuy trông có hơi tức giận nhưng dường như sự căng thẳng của Arisa cũng đã vơi đi.
Sau đó, phần phục vụ khách hàng diễn ra suôn sẻ.
Còn giờ, sau khi tiễn khách hàng về xong… Yuzuru hỏi Arisa.
“Vậy sao rồi? Em thấy có hiệu quả không?”
“Thì…em nghĩ mình còn cần luyện tập nhiều hơn”
“Cái đó…ừm, công nhận”
Yuzuru không khỏi cười khúc khích.
Cái này chỉ mới là với Yuzuru thôi, thế nên trong thực tế thì có thể còn tệ hơn nhiều.
Tuy nhiên, vì đã nói là “cần luyện tập thêm” có nghĩa là chỉ cần tiếp tục luyện tập thì Arisa sẽ có thể làm được… Có vẻ cô nàng đã có chút tự tin rồi.
“Nhân tiện thì, Yuzuru-san”
“Sao thế em?”
Arisa nhè nhẹ kéo áo của Yuzuru.
Và khi cậu hơi cúi xuống, Arisa khiễng chân lên…
Rồi áp môi mình lên má cậu.
“…Đó là lời cảm ơn của em”
“Anh thích lắm”
Yuzuru cũng đáp lại bằng một nụ hôn lên má “vợ”.
_____
Trans: Note của tác giả khá dài, nên tui sẽ tóm gọn (gọn?).
Tác đang ấp ủ một tác phẩm mới và sẽ đăng một bản oneshot ngắn để xem phản ứng từ độc giả rồi mới quyết định viết dài kì hay không.
Nội dung: Olivia-chan – một cô gái có hoàn cảnh lớn lên bất hạnh mang trong mình khả năng đọc suy nghĩ của người khác.
Cô đã quyết định là sẽ không yêu ai cả nhưng cái gì đến cũng đến, cô đã gặp được nam chính, người thật lòng yêu cô với cái đầu suốt ngày cứ lải nhải “dễ thương quá”, “xinh đẹp quá”, “thích cậu lắm”, “yêu cậu quá đi”…
Còn Olivia thì tuy tuyên bố “Mình sẽ không đầu hàng thứ cảm xúc thô kệch như tình yêu đâu” nhưng cơ thể thì “phản ứng” hoàn toàn ngược lại. Cơ mà cô có chết cũng không chịu thừa nhận rằng mình đã rơi vào lưới tình.
Về độ dark hay drama thì có phần hơn Omiai, nhưng lượng đường thì lại xứng đáng làm sư phụ.
Tên của bộ mới sẽ có từ “Kuu…” và “không chịu thua”.
-----
Xong bộ này tui quay về với 3 bộ cũ đang bỏ dở, chứ không chắc cũng chiến luôn bộ mới của tác giả =))
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Thôi đi gái ơi, không dòm lát ra lại dỗi thì ối zồi ôi tội thằng main =.=’. Tính “chơi” cosplay thật hay gì? Để lấy sổ tay ra ghi lại cái… Hầu bàn mà tia ngực khách là sao hả main!? o.O Cả tin vồn! Đù, gặp phải “ông khách dê xồm” rồi =.=’ Công nhận main “diễn” đạt vồn, y chang mấy lão già dê luôn ┐( ̄ヘ ̄)┌ Coi như còn biết khôn =)) Romcom mà. Tác giả nói thẳng ra là nàng hơi bị “hứng tình” với main luôn.