Sau khi Nobuna tiêu diệt hoàn toàn gia tộc Asai Asakura, nàng ta đã ban lệnh nghiêm cấm tuỳ tùng của mình tổ chức tiệc trà đạo thông thường.
Đây còn được biết đến như là điệu luật “Chính sự đạo trà ngôn” (uống trà mà phải đàm đạo đến chính sự của đất nước).
Tất cả các phòng trà của tuỳ tùng nhà Oda đã hoàn toàn bị niêm phong. Những buổi tiệc trà giờ đây chỉ có thể được tổ chức bởi Nobuna, với các khách dự là do đích thân nàng mời đến; nội dung buổi tiệc trà sẽ là đàm đạo về các hành động quân sự tiếp theo của gia tộc trong bí mật.
Nghe thì oai phong là thế, nhưng thực tế thì, trở về lúc mà Nobuna đang ở tại Hakone, ngay khi mà gạo đã sắp nấu thành cơm, Mitsuhide đã không biết từ đâu mà nhảy vào để phá đám chuyện tình giữa Nobuna với Yoshiharu; khiến cho Nobuna lại càng phải đau đầu suy nghĩ hơn, để tìm cách tạo được điều kiện giúp cho cô nàng với Yoshiharu được hoàn toàn ở bên nhau một mình mà không bị ai phá rối.
Các chuyến du lãm định kỳ đến Hakone sẽ làm gián đoạn Đại nghiệp Thiên hạ bố vũ, và kể cả dù cho khi họ có đang ở Hakone, Mitsuhide, với cái đức tính trung thành đến phiền phức, sẽ liền xông vào mà hét to “Không, anh đừng có hòng mà đụng đến được cơ thể của Nobuna-sama nhá!”
Với tình cảnh như thế, Nobuna đã bắt đầu một chiến dịch bí mật. Và nó có tên là “Chính sự đạo trà ngôn”.
Để bí mật không thể bị tiết lộ đến bên ngoài, gia tộc Oda đã âm thầm tổ chức các buổi trà đạo, để bàn ra các đối sách quân sự tiếp theo!
Và chỉ có Chúa công, Nouna mới có quyền để tổ chức những buổi trà đạo như thế.
Bằng cách tuyên bố điệu luật như thế, Nobuna đã có thể bí mật tiến vào phòng trà của tuỳ tùng, mà không hề bị nghi ngờ (bởi Mitsuhide).
Với lý do cực kỳ chính đáng như thế, nếu như mà Nobuna có ở một mình với Yoshiharu tại phòng trà của thành Nagahama, Mitsuhide vốn tính cả tin sẽ buộc phải nghĩ rằng, đó chỉ là một buổi “chính sự trà đạo ngôn” thông thường thôi, và chẳng có chút mảy may gì để mà nghi ngờ về chuyện này hết.
Đúng là một ý tưởng thiên tài mà! Với điều này thì, con bé Juubei sẽ chẳng có cớ gì để mà phá đám mình được nữa!
Đắm chìm trong dòng suy nghĩ đó, Nobuna đã tự tin mà dong thuyền đến thành Nagahama.
Thế nhưng mà...
Đời chẳng như là mơ, cái ý tưởng đó, đã hoàn toàn bị nghiền nát, ngay lúc mà nàng ta vừa đặt chân đến bến cảng của ngôi thành.
“Juubei em đã đến tận thành Nagahama này để thăm Sagara-senpai nè, rùi để thảo luận thêm về một số công chuyện nữa đó~ Ô, chẳng phải đó là Nobuna-sama ạ? Thật là trùng hợp quá đi mà~”
“...Ờ…Trùng hợp đến mức mà đầu ta sắp phải phát nổ vì cô luôn rồi đó, Juubei…”
“Hehe, sao trông ngài có vẻ như không được khoẻ lắm thế ạ, Nobuna-sama? Mà thật đáng nghi khi mà ngài lại không để ý cái khói hiệu được bắn lên từ thành Azuchi đó ạ~”
“Cái khói hiệu ấy thì có liên can gì đến cô chứ hả!”
“Tất nhiên là có rồi chứ ạ~ Em có chuyện xin muốn được trình bày với ngài, mà nhân đây, mong ngài hãy cho phép em được cùng tham dự vào buổi tiệc trà lần này lun đi ạ~”
Sau khi chèo thuyền dọc qua hồ Biwa trên một cái thuyền nhỏ được hạ thuỷ từ thành Azuchi, Nobuna ngay khi vừa mới cập bến cảng thành Nagahama, đã chạm chán ngay Akechi Juubei Mitsuhide, người vừa mới phóng hết tốc lực từ thành Sakamoto đến.
Cứ như là, cô nàng Juubei đã hoàn toàn nhìn thấu được hết kế hoạch của Nobuna, và chờ sẵn ở đây rồi vậy.
Tất nhiên là, Nobuna chẳng hề cảm thấy vui vẻ gì.
Cuối cùng thì, mình mới có cơ hội để được ở riêng với Yoshiharu.
Khi mà trận chiến với gia tộc Mori chính thức bắt đầu, mình sẽ chẳng còn cơ hội nào để được gặp anh ấy nữa mất…
Cô nàng đã lưu giữ niềm mong chờ đó sâu trong trái tim mình… Đến khi mà cái mặt của Mitsuhide xuất hiện.
“Cái con nhãi phiền phức nhà mi mau xéo đi ngay cho khuất mắt ta!” Thế nhưng Nobuna làm sao mà nói như vậy được.
Kể cả nếu như nàng có đang bị Mitsuhide nghi ngờ đi chăng nữa, một hội nghị quan trọng như là hội nghị quân sự, vẫn buộc phải tổ chức bên trong phòng trà.
Tất nhiên là, nội dung cuộc hội nghị sẽ là về trận chiến sắp tới với gia tộc Mori.
Bình tĩnh nào, Nobuna! Kiểu gì thì kiểu, mình với Yoshiharu chắc chắn vẫn sẽ được ở riêng sau khi mà hội nghị này kết thúc thôi.
Trong lúc đang rảo bước đến phòng trà, nơi nằm tại chính thành, Nobuna không kìm được mà bộc phát ra cái luồng hào quang cực kỳ giận giữ.
“...Juubei. Vận mệnh sống còn của gia tộc Oda hiện đang nằm trên bờ vực thẳm.”
Tất nhiên là, Juubei chậm hiểu sẽ chẳng sao mà nhận ra được cái vẻ bực dọc của Nobuna lúc này.
“Gia tộc của tên Asai Asakura đã hoàn toàn biến mất rồi, Nobuna-sama. Dù đúng là gia tộc Mori là một kẻ địch đáng gờm, thế nhưng nếu gia tộc Oda tiếp tục đoàn kết được như hiện trạng, chiến lực của chúng ta cũng chẳng hề thua kém gì kẻ địch đâu ạ.”
“Tình thế vốn không chi là đơn giản như thế. Với sự hiện diện của Ashikaga Yoshiaki, cùng với gia tộc Mori, Uesugi Kenshin và Takeda Shingen, vốn dĩ đang đối chiến tại đảo Kawanaka, xem chừng cũng đã phải ngưng lại rồi.”
“G…Gì cơ ạ!? Không lẽ nào…Ở phía Tây chúng ta, là quân đoàn của nhà Mori, về phía Đông, là quân đoàn của Takeda, và ở phía Bắc, là quân đoàn của Uesugi, đừng nói là bọn họ sẽ cùng xuất chiến đều cùng một lúc đó ạ?”
“Dù đó chỉ là sự lo lắng của ta thôi, nhưng trong kịch bản tồi tệ nhất, quân lực của gia tộc của chúng ta sẽ phải xé ra làm ba. Chưa kể đến là, mỗi người bọn chúng cũng đều rất mạnh nữa.”
Mitsuhide siết chặt lòng bàn tay mà xin lỗi Nobuna.
“Em thực sự xin lỗi ngài, Nobuna-sama! Juubei em cứ đã ngỡ rằng, Yoshiaki-sama đã hạ thuyền trốn chạy đến nhà Minh rồi cơ chứ! Em lẽ ra đã phải đoạn tuyệt mọi tàn dư, rồi trói Yoshiaki-sama vào một hòn đá, nhấn chìm ngài ấy xuống đáy biển sâu vào lúc ấy rồi. Mọi chuyện lẽ ra đã không thành như thế này nếu như mà em có quyết tâm hơn vào lúc đó!”
“Juubei, cô không thể cứ thế mà dìm đầu một người có xuất thân từ Mạc phủ xuống nước như thế đâu. Chẳng có gì để mà phải biện hộ cả. Tất cả đều là do tên Saru đã đòi cứu mạng Imagawa Yoshimoto, mà giờ chúng ta mới phải vướng vào cái chuyện như thế này đấy. Geez, tên ngốc đó, đúng là quá dâm loạn rồi mà!”
“Uhh~~ Em thực sự xin lỗi ngài~ Nobuna-sama…”