Chẳng hề có cơ hội để mà nghỉ ngơi tại Nagahama, Yoshiharu đã phải tức tốc lên đường tới thẳng tỉnh Harima.
Là một ngày nắng đẹp, Sagara Yoshiharu đang trên đường di chuyển tới thành Himeji của Kuroda Kanbei, ngôi thành được xây dựng và tọa lạc bên sườn núi, cùng với đó là mang theo 5 nghìn binh tráng theo sau.
Phía bắc tỉnh Harima được kết nối tới biển Setouchi, là một điểm đến tuyệt đẹp và hấp dẫn đến mọi du khách, kể cả là trong thời hiện đại.
Theo phía bên cạnh Yoshiharu, là cô nhóc Kanbei đang tự hào phát biểu “Thấy sao hửm, vào mấy lúc như thế này, anh sẽ chẳng còn phải lo nghĩ gì về mệnh xui của phụ nữ của anh nữa, có phải hem~”
“Đúng ròi đó, và xem cái giá mà anh đã phải đánh đổi nào, à, chúng ta đã phải nhận một cái mệnh lệnh chẳng ra cái thể thống gì, là phải tự mình đối chiến với gia tộc Mori hùng mạnh kia đấy.”
“Với Simon mị bên cạnh, anh đừng có phải lo nghĩ mọi chuyện quá lên~ Nếu chúng ta tiêu diệt được tỉnh Harima trước, quân số chúng ta sẽ được tăng lên một cách cực kỳ là đáng kể đó~”
“Cái gì cũng theo được kế hoạch thì đúng là tuyệt vời quá rồi nhỉ. Mà dù sao thì, có vị mãnh tướng nào nổi danh như Nobuna, Shingen hay Kenshin, ở tại Harima không thế?”
Hanbei cưỡi con ngựa mà nhìn cứ như con la đi bên cạnh Yoshiharu giải thích.
“Uhh, Yoshiharu-san. Dù là tỉnh Harima được thành lập nên bởi 36 vị quý tộc, thế nhưng chẳng có ai trong số họ có thể sánh được với gia tộc Oda hay Asai đâu ạ.”
“Ngắn gọn là, chẳng có gì thay đổi từ thời Mạc phủ Muromachi, và tỉnh này đã được duy trì như là vùng nông thôn đến tận thời nay luôn đó hả?”
“Dù cũng không hẳn là chính xác hoàn toàn, nhưng mà đúng đó ạ. Uhh, gia tộc Oda nguyên chỉ là một thế lực nhỏ ở tỉnh Owari, thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, chúng ta đã trở nên lớn mạnh và mở rộng lãnh thổ, nói thực thì, có nhiều người phải ngước nhìn chúng ta như là những Trung dạ hào phú đó ạ. Còn về phần của Yoshiharu-san, cũng có nhiều tin đồn như, “Hắn ta có thực đúng là khỉ hoang không vậy”, kiểu thế ạ, em xin lỗi, làm ơn tha mạng cho em ạ~!”
“Anh không để tâm đến mấy cái chuyện đàm tiếu đó đâu, nhưng mà, dù giờ chúng ta có muốn tiến đánh gia tộc Mori, nhà Oda chúng ta cũng đâu có sẵn căn cứ nào ở Harima đâu chứ.”
“Dạ vâng, thế nên bây giờ chúng ta phải mượn nhờ thành Himeji của Kanbei đó ạ.”
“Mặt dày thật ấy nhỉ. Nghe đây, Simon mị đã lên kế hoạch để dâng thành Himeji cho Oda Nobuna, chứ không phải là anh đâu nhá, Sagara Yoshiharu~”
Hanbei vung chiếc quạt khiển quân về phía trước mặt.
“Thành Himeji đã ở ngay phía trước rồi. Uhh, nhìn nơi ấy cứ như là một cái kho để đồ hơn là một ngôi thành ấy nhỉ~”
“Ahhh? Nhìn chỗ này có vẻ hơi xuống cấp hơn thành Himeji mà anh đã tưởng tượng đó, chúng ta có phải là đã đi lạc rồi không vậy?”
“Những kẻ mà dám khinh bỉu thành của Simon sẽ không được phép đặt chân vào thành!”
Tại thời của Yoshiharu, thành Himeji là một toà cung điện nguy nga tráng lệ, một ngôi thành nổi tiếng, tự hào với Tenshu (tòa tháp chính) của nó. Himeji không chỉ là kho báu quốc gia của riêng Nhật Bản, mà còn có thể sánh ngang với cả các kỳ quan của thế giới nữa cơ.
Nhưng trong thời đại này, thành Himeji chỉ là tập hợp của một số ngôi nhà xuống cấp, có thể coi là một cơ sở hạ tầng trung cấp thôi á nhỉ.
Dù rằng gia tộc Kuroda là một trong số 36 vị quý tộc của Harima, nhưng thay vì chiến đấu, họ lại trội hơn trong chuyện chính trường, thế nên gia tộc này cũng được biết đến là một gia tộc không thích chiến tranh.
Nên khi cái tin “Quân đội nhà Oda đang hành quân đến” được truyền tới thị trấn, một cuộc náo loạn đã ngay lập tức nổ ra.
Dù là phụ thân của Kanbei, Kuroda Souen đã giải nghệ và trao quyền trưởng gia lại cho Kanbei, thế nhưng trong lúc mà Kanbei đang du học ở nước ngoài, ông ấy đã tái vị và bảo vệ cho thành Himeji.
Souen kinh ngạc mà nói, “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”, và lập tức mở cổng thành để ngó ra. Và chạm ngay vào mắt ông, là cô con gái lâu ngày không gặp, Kanbei, trong bộ trang phục man di lạ lẫm, đang cưỡi ngựa ngay phía giữa đoàn quân nhà Oda kia.
“Lâu quá rồi nhỉ, thưa phụ thân. Simon giờ đã phục vụ dưới trướng của nhà Oda rồi, và còn là tiên phong quân trong trận chiến với gia tộc Mori nữa đó, thế nên là, con muốn được sử dụng thành Himeji này làm căn cứ của nhà Oda~”
“Hô hô~ Ta đã luôn nghĩ là con sẽ chẳng thể nào mà thỏa mãn được với chỉ với địa vị là thành chủ của thành Hajima thôi mà, Kanbei. Dù là ta cũng đã ngờ rằng, một ngày nào đó, con sẽ có ý định quy về phục vụ dưới trướng của gia tộc Oda, thế nhưng mà vào thời điểm này ư? Hơi quá sớm so với chuyện mà ta dự ứng rồi đó.”
“Nhưng mà phụ thân à~ Takenaka Hanbei đã sớm thành danh ở gia tộc Oda trước con từ rất lâu rồi kìa~”
“Việc phục vụ dưới trướng gia tộc Oda từ tỉnh Mino, so với tỉnh Harima là khác nhau như trời với đất, đừng quá mà hấp tấp, Kanbei à. Dù con luôn là đứa nhóc học một hiểu mười, thế nhưng mà, cái tính bốc đồng và quá khinh suất của con, thì vẫn chưa thể nào mà sửa được đâu.”
Dù các tuỳ tùng của gia tộc Kuroda thì đang xì xào bàn tán “Chúng ta nên làm gì đây?” “Công chúa của chúng ta thực là ‘thời tiết’ (ý chỉ tính cách thất thường, nay mưa mai nắng) quá đi mà~” “Nếu mà chúng ta quy tụ dưới trướng của gia tộc Oda, thì chúng ta sẽ phải đánh nhau với gia tộc Mori đó ấy hả?” và bắt đầu hoảng loạn lên, thế nhưng, Souen thì vẫn ung dung tỏ vẻ bình thường, cứ như là chẳng có chuyện gì to tát lắm vậy.
Yoshiharu nhảy xuống ngựa và cúi chào Souen.
“Kẻ tướng này là tướng quân chỉ huy thuộc gia tộc Oda, được lệnh phái tới đây để đối chiến với gia tộc Mori, họ tên là Sagara Yoshiharu. Dù rằng ta thực lòng xin được cáo lỗi với ngài, thế nhưng mà với gia tộc Oda của kẻ tướng, vốn chưa hề có một căn cứ nào ở tỉnh Harima, nên vậy, ta xin mạn phép được xin phép lão nhân, để sử dụng thành Himeji này, làm căn cứ tạm thời cho cuộc chiến sắp tới đây.” (Yoshiharu style nghiêm túc~)
“Hô hô~ Xin đừng quá hình thức, ta sẽ trao lại thành Himeji này cho ngài Sagara-sama, xin hãy cứ tự nhiên mà sử dụng tòa thành này theo ý muốn của ngài đi.”
“Cha đang nói bậy bạ gì thế ạ~!? Con đã quyết định là sẽ dâng tặng thành Himeji cho Oda Nobuna, như là vật thế chấp để Oda Nobuna rót vốn đầu tư vào việc nghiên cứu về khoa học man di của con rồi cơ mà~”
“Khoan đã nào Kanbei~ Đừng có mà tự ý thế chấp cả cái thành Himeji này chỉ vì mục đích riêng của em thôi chớ!”
Souen cười “Hô hô” sảng khoái.
“Sagara-sama, xin ngài hãy làm bạn của con bé Kanbei nhà tôi nhé. Cũng bởi vì cái tính cách hướng nội, mà cô con gái cưng nhà tôi vốn chẳng thể nào mà hoà nhập được với đám bạn bè cùng lứa nó ấy.”
“Ngài có chắc không ạ? Em ấy mới lúc nãy còn sử dụng bài tarot để đè đầu cưỡi cổ con nhà người ta ấy ạ.”
“Chẳng khoe gì với Sagara-sama, ái nữ nhà ta ngay từ nhỏ, đã thể hiện ra trí thông minh hơn người, nhưng mà, cái vùng nông thôn ở Harima này, lại thực quá nhỏ bé để cho con bé có thể được vùng vẫy. Đôi lúc ngài sẽ thấy con bé tự hòa mình vào đám đông, nhưng thực ra là, sâu thẳm trong suy nghĩ của Kanbei, con bé vẫn luôn tự cho mình là đứng trên người khác đó ạ.”
Thật vậy sao? Nghe lời Souen trải lòng, Yoshiharu khẽ liếc nhìn về phía Kanbei đang đứng sát bên cạnh cậu trai.
Cặp đùi của cô bé thì đang bị lộ ra bởi cái váy cộc ngắn cũn của dân man di, thứ mà sẽ khá phổ biến trong tương lai, nhưng không phải là ở thời đại Chiến quốc này, thế nên chỗ ấy của ẻm trông thực là cực kỳ hút mắt đó.
Đừng có nhìn mị bằng cái ánh mắt dâm dục đó~! Simon chẳng hề do dự mà sút thẳng vào đít Yoshiharu.
“Đứa trẻ này luôn yêu thích được học hỏi thêm các tri thức mới, thế nên là, có rất nhiều người được mời đến để dạy bảo con bé, nhưng mà ngược lại, chẳng có bạn bè nào tìm đến chơi với nó cả. Con bé có vốn hiểu biết sâu rộng, nhưng lại chỉ luôn suy nghĩ riêng cho bản thân mình mà thôi, gọi là dù thông minh nhưng lại chẳng khôn ngoan ấy nhỉ. Hô hô~!”
“Ph…Phụ thân! Đừng có tự ý mà tiết lộ cái quá khứ đen tối của con ở Harima nữa mà~!”
“Ta sẽ tiết lộ cái bí mật nho nhỏ này, chỉ riêng với ngài thôi nhé. Bởi vì ái nữ nhà ta chẳng có lấy một mống bạn nào, thế nên con bé đã từng triệu gọi lên cả quỷ dữ chỉ để chơi cùng với con bé thôi đó. Hô hô~”
“Thật luôn á hả trời~!”
“Phụ thân, đó là lúc mà con mới nhập môn vào âm dương thuật cơ mà! Simon con hiện tại đã lột xác thành một nhà khoa học gia man di, kiêm luôn chức vị quân sư luôn rồi đó!”
“Đừng có nói với mình là con Linh miêu đó cũng là…Uhh, đúng thật là con bé đáng thương quá đi mà~”
“Kuuu, đừng có mà nhìn qua đây, Sagara Yoshiharu, một ngày nào đó, chắc chắn mị sẽ đá đít anh về nhà đó nhá!”
“Ể, anh vừa nghe em nói cái gì đó sai sai thì phải?”
“Khum, khum có gì hết á.”
“Yêu cầu của Souen-sama cũng không quá khó để thực hiện đâu, Sagara-san. Lúc này đây, chúng ta hãy cứ đóng quân tại thành Himeji đã ạ.”
“Đúng ý anh, Hanbei-chan.”
Và cứ như thế, quân đoàn Sagara đã dựng trại bên trong thành Himeji của tỉnh Harima.
Mặc dù Souen cứ liên tục cười xòa “Toà thành này thuộc về ngài”, thế nhưng mà sau khi cân nhắc, Yoshiharu quyết định sẽ đóng quân ở thành Himeji, với danh nghĩa là mượn tạm mà thôi.
“Ta sẽ ghi nhớ sự đóng góp của ngài, phụ thân của Kanbei! Được rồi, hãy ngay lập tức tổ chức hội nghị quân sự nào!”