*Đây là một câu chuyện ngắn nằm trong thư trả lời của người đã gửi thư cho tôi. Trình tự thời gian nằm giữa vol 3 và 4.
Trans: Chí mạng
______________________________
Ở lục địa này, khi hoàng tộc và quý tộc tham dự các buổi lễ, họ đều đeo trang sức mà không phân biệt nam nữ.
Dĩ nhiên điều này cũng không ngoại lệ đối với lễ cưới và đối với cô dâu chú rể- nhân vật chính của buổi lễ. Tức là Arnold cũng cần phải chọn bông tai và nhẫn cho buổi lễ sẽ diễn ra sau khoảng một tháng rưỡi nữa.
Một buổi chiều nọ, Rishe đến thăm văn phòng của Arnold và ngồi đối diện với anh trên chiếc ghế dài, cô hỏi:
"Arnold điện hạ. ngài sẽ đeo loại trang sức như thế nào?"
Arnold đang đọc tài liệu, liếc nhìn Rishe. Sau đó anh chuyển sự chú ý trở lại đôi tay của mình và nói với giọng không mấy quan tâm:
"Việc chuẩn bị này ta đã giao cho Oliver."
"...Thú thật là, Oliver-sama đã xin lời khuyên từ em. Vì có quá nhiều lựa chọn cho trang sức của ngài, nên anh ấy muốn thu hẹp phạm vi lựa chọn."
Nghe vậy, Arnold cau mày và tặc lưỡi.
"Tên đó lại kéo em vào chuyện này sao?"
"Không đời nào! Chính em đã xin được giúp đỡ!"
Rishe nghiêng người về phía trước và nói với Arnold bằng đôi mắt lấp lánh.
Rồi cô đưa ra chiếc hộp trang sức mà cô đang cầm trong tay.
"…Cái gì đây?"
"Em đã chọn những món trang sức mà em có, nghĩ rằng có thể phù hợp với ngài. Nếu không phiền, điện hạ có thể thử đeo chúng được không?"
Nói xong, Rishe không thể giấu nổi sự phấn khích của mình.
Đó là việc Oliver đã nhờ cô, và việc chuẩn bị cho lễ cưới là một lý do chính đáng.
Nhưng hơn hết, bản thân Rishe rất muốn nhìn thấy Arnold đeo trang sức.
"..."
Tuy nhiên, Arnold chỉ cau mày.
"Ngài… không thích đúng không?"
Không thể ép buộc Arnold nếu anh không thích, Rishe nhẹ nhàng lùi lại.
Khi cô đặt hộp trang sức lên đùi và cúi đầu, Arnold lặng lẽ nói:
"...Không sao."
"Eh!?"
"Nhưng ta sẽ không tự mình đeo chúng."
Nói rồi, anh chống cằm lên tay vịn và cười nhếch mép nhìn Rishe.
"Nếu muốn, em hãy đeo chúng cho ta."
"...!?"
Thế là Rishe ngồi xuống bên cạnh Arnold, tay vẫn cầm hộp trang sức.
***
"Vậy thì em xin phép..."
"Ừ."
Arnold, người bắt đầu đọc lại tài liệu, trả lời một cách hờ hững như thể bảo Rishe cứ tự nhiên.
Từ lúc nãy đến giờ, anh dường như đang xử lý rất nhiều giấy tờ. Không chỉ trêu chọc Rishe, hôm nay Arnold thật sự rất bận rộn.
Để không làm phiền anh, Rishe hít thở sâu và bắt đầu với một đôi bông tai.
Thay vì đeo nó lên Arnold ngay, cô chỉ đưa nó lại gần tai anh.
Đôi bông tai đầu tiên mà cô chọn là loại vòng rất đơn giản, nhưng Rishe đã nhanh chóng nhận ra điều gì đó.
"…Hiểu rồi."
"Sao thế?"
"Arnold điện hạ, có vẻ ngài nên tránh các trang sức đơn giản."
Cô đặt lại đôi bông tai vào hộp trang sức và tiếp tục giải thích.
"Dù ngài có đeo chúng, sự hiện diện của trang sức sẽ bị lu mờ."
"…Lu mờ? Bởi cái gì?"
"Tất nhiên là bởi khuôn mặt có sức tấn công mạnh mẽ của ngài!"
"…"
Rishe nói điều đó một cách rất nghiêm túc, nhưng Arnold lại nhìn cô với vẻ mặt hoài nghi.
"A! Ngài vừa có ánh mắt như muốn nói 'Em đang nói cái gì thế?' đúng không!? Em nói thật đấy, thực sự là trang sức đã hoàn toàn bị khuất phục! Gương mặt của ngài quá đẹp, quá hoàn hảo!"
Trang phục của Arnold thường do Oliver chọn. Rishe giờ đã hiểu tại sao Oliver chọn trang phục có phần hoa mỹ cho Arnold, người thích sự đơn giản.
Lần này Rishe chọn đôi bông tai dài từ hộp trang sức.
Cô quyết định chọn một đôi có viên ruby cắt hình giọt nước nối với sợi xích mảnh, và một đôi khác có ba viên sapphire lớn nối tiếp nhau, và định đeo chúng cho Arnold.
"Bây giờ em sẽ đeo lên tai ngài..."
"..."
Nói xong, Arnold đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen che tai, để lộ ra đôi tai cho Rishe.
"Ừ."
Anh nhắm mắt lại như thể muốn thúc giục.
Hành động này tạo ra một cảm giác gợi cảm kỳ lạ, khiến Rishe phải nín thở.
"..."
"…Rishe?"
"Dạ, vâng! Em xin phép!"
Cố gắng che giấu sự bối rối của mình, Rishe đeo đôi bông tai ruby lên tai Arnold.
"Wow... Tuyệt thật, rất hợp với ngài."
"..."
Khi Arnold cụp mắt xuống và không có vẻ gì là hứng thú, khiến những viên đá quý rung rinh theo sợi xích mảnh.
Gương mặt của Arnold thực sự rất phù hợp với những món trang sức có sự hiện diện mạnh mẽ.
Màu đỏ rực rỡ nổi bật trên nền tóc đen, tương phản hoàn hảo với làn da trắng mịn. Khuôn mặt với biểu cảm uể oải của anh hòa hợp tuyệt đối với món trang sức.
"Vậy bây giờ, đến đôi sapphire này... Ôi, đôi này cũng đẹp! Còn đôi opal đủ màu sắc này nữa, thật tuyệt vời...! Nếu là tóc đen thì kim cương cũng sẽ rất hợp, không chỉ vàng mà cả bạc cũng đẹp..."
"…"
Trong khi Arnold vẫn trông rất thờ ơ, Rishe càng lúc càng trở nên phấn khích. Những viên đá quý to lớn, lấp lánh dường như đều phù hợp hoàn hảo với Arnold.
"Em hiểu lý do tại sao Oliver-sama nói 'không thể chọn được'. Với gương mặt của Arnold điện hạ thì chọn cái gì cũng đẹp, việc chọn ra món trang sức phù hợp nhất thật sự là một vấn đề khó khăn..."
Một khi đã chọn được một món, những trang sức khác có thể dễ dàng phối hợp. Tuy nhiên, việc quyết định món trang sức đầu tiên lại trở thành một bài toán nan giải.
"Điện hạ, ngài có thích viên đá nào không…?"
"Không."
(Đúng như dự đoán!)
Cô nhận được câu trả lời đã biết trước.
Rishe đành ngoan ngoãn bỏ cuộc và quyết tâm phải chọn trang sức kỹ càng trước lễ cưới đang đến gần.
Nhưng rồi...
"Nếu phải nói thì..."
"!"
Arnold đột nhiên nói trong khi vẫn nhìn xuống tài liệu.
"Có lẽ ta nên theo tiêu chuẩn của em."
"Em…"
Nghe vậy, Rishe ngạc nhiên.
Trên ngón áp út tay trái của Rishe, chiếc nhẫn mà Arnold tặng đang lấp lánh.
Dù đã đắn đo rất nhiều về viên đá, cuối cùng cô đã quyết định chọn sapphire.
Đối với Rishe, đôi mắt có cùng màu sắc của Arnold là màu đẹp nhất trên thế giới.
"Được rồi! Nếu chọn sapphire, màu mắt của ngài sẽ rất hợp. Em nghĩ điều đó rất phù hợp."
"..."
"...Ơ. Có gì sai sao?"
"Không phải."
Biểu hiện của Arnold khi nhìn Rishe có vẻ hơi ngạc nhiên.
Anh rời tay trái khỏi đống giấy tờ rồi đưa tay về phía Rishe, vuốt nhẹ mái tóc màu san hô, sau đó chạm vào má cô.
Rồi anh nheo mắt nhìn Rishe.
"Là ngọc lục bảo. --Một viên đá màu xanh lá nhạt, tuyệt đẹp."
"…!!"
Rishe mở to mắt ngạc nhiên.
Rishe chớp mắt liên tục, đôi mắt màu ngọc lục bảo của cô lấp lánh.
Sau vài giây im lặng, khi hiểu được ý nghĩa của những lời anh nói, má cô đột nhiên nóng lên.
"Ưm..."
--Màu mắt của mình.
Nuốt lời ấy vào trong lòng, Rishe dùng lòng bàn tay che đi đôi môi mình. Không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cười của Arnold, cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế dài.
"Để… để em đi lấy…!!"
"Sao thế. Chỉ là không có ở đây thôi, nhưng em đã có rồi đúng không?"
Điều đó dĩ nhiên rồi. Nói gì thì nói, viên đá phù hợp với màu mắt của mình là thứ mà một quý cô trẻ tuổi sẽ mua đầu tiên.
Tuy nhiên, nếu cô giải thích điều đó, cô sợ mình sẽ ý thức hơn về viên đá mà Arnold yêu cầu.
Nhưng Arnold hẳn đã đoán được điều đó.
Thực tế, trong giọng nói của anh có chút đùa cợt.
"Vâng, em có. Tuy nhiên..."
Vì vậy, Rishe quay lại và nói, cố che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.
"Tất cả chúng đều có thiết kế rất dễ thương, với hình dạng của hoa và trái tim!!"
"……"
Sau một chút trả đũa, Rishe vội vàng rời khỏi văn phòng.
Cô hướng đến phòng của mình ở tầng trên và phải chọn trang sức ngọc lục bảo.
(...Dù sao đi nữa, Arnold điện hạ có vẻ sẽ phù hợp với mọi thứ một cách tự nhiên...)
Và sự thật là, trang sức ngọc lục bảo mà Rishe mang đến đã hợp với Arnold một cách tuyệt vời.
Oliver vừa bước vào phòng và cười to khi nhìn thấy Arnold, nhưng điều quan trọng nhất là viên đá dùng cho lễ cưới đã được quyết định.