Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tổng hợp ngoại truyện - Câu chuyện về một vũ trụ mà trong đó Arnold và Rishe theo học cùng một học viện

* Đây là “Lupu Nana phiên bản Parody học đường”. 

* Cốt truyện này không liên quan đến câu chuyện chính, nó thuộc về một vũ trụ hoàn toàn khác. Một số chi tiết như tuổi tác của các nhân vật đã được thay đổi so với bản gốc. 

Trans: Chí mạng 

“I love you in every universe”

________________________ 

Tại học viện hoàng gia mà Rishe mới chuyển đến, có rất nhiều người kỳ lạ. 

Ví dụ như, một giáo viên kinh tế tổ chức tiệc rượu ngay trong trường. 

Hội trưởng hội học sinh, người có vẻ yếu ớt và nghiêm túc, lại thường xuyên nói những lời ngọt ngào với các nữ sinh bằng vẻ mặt nghiêm nghị. Giáo viên khoa học, dù rất tài năng nhưng lại không bình thường và luôn nở nụ cười ngây ngô. 

Hội học sinh, được tạo thành từ những học sinh cá biệt, do một hội trưởng hội học sinh dẫn dắt với lý do "Điều hành trường vì lợi ích của anh trai mình". Đó chỉ là một vài trong số nhiều khuôn mặt mà Rishe biết. 

Trong số đó, điều kỳ lạ nhất đối với Rishe là sự xuất hiện của một nam sinh năm cuối. 

"--Rishe." 

"Arnold-senpai!" 

Trong giờ giải lao giữa các tiết học, khi nghe thấy tiếng gọi từ cửa lớp học, Rishe ngạc nhiên đứng dậy. 

Trong học viện truyền thống này, ngay cả cửa lớp học cũng rất nặng nề. Những chạm khắc trên cửa mang một giá trị văn hóa nào đó. 

Tuy nhiên, vẻ đẹp của nam sinh đứng đó đã làm lu mờ đi cả những đường nét chạm khắc tinh xảo. 

Các học sinh trong lớp, khi nhìn thấy Arnold, đã không giấu nổi sự bối rối. 

"Không thể nào, tại sao Arnold-senpai lại đến tìm Rishe-san…!?" 

"Cô bạn chuyển trường kia trước đây không phải đã từng được hội trưởng Theodore gọi gặp sao? Cả thầy Tully và thầy Michelle nữa..." 

"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra mà đến cả Arnold-sama vậy?! cũng đến?! Tôi nghe nói anh ấy thậm chí còn không giao lưu với học sinh cùng khóa, chứ đừng nói đến học sinh khóa dưới..." 

Nghe những lời xì xào của các bạn cùng lớp, Rishe vội vã bước ra hành lang. 

Trong ngôi trường danh giá này, hầu hết học sinh đều xuất thân từ các gia đình thượng lưu. Ngoại trừ một vài kẻ cá biệt, phần lớn học sinh đều có hạnh kiểm tốt và mặc đồng phục chỉnh tề. 

Tuy nhiên, Arnold lại là một ngoại lệ rõ ràng trong việc ăn mặc. 

Áo khoác blazer màu đen của anh không cài nút nào. 

Áo sơ mi bên dưới cũng được mở cúc đến cúc thứ ba, để lộ yết hầu đầy nam tính. Hôm nay, anh hiếm hoi đeo cà vạt, nhưng tất nhiên là cà vạt đã được nới lỏng. 

Dù vậy, vẻ ngoài của Arnold vẫn toát lên vẻ sang trọng. 

Với khuôn mặt đẹp đẽ, anh ta không chỉ thu hút ánh nhìn của cả lớp mà còn của những học sinh ngoài hành lang.

(Dù chỉ đứng thôi, nhưng tại sao anh ấy lại có sức hút và khí chất lãnh đạo đến thế này...) 

Vừa suy nghĩ, Rishe vừa tiến về phía Arnold.

"Senpai, tại sao anh lại đến lớp của em... Ôi, cuốn sách đó!!" 

Đôi mắt Rishe lấp lánh khi cô nhìn thấy những cuốn sách mà Arnold đang cầm. 

"Thật không thể tin được, anh đã thực sự tìm thấy chúng từ trong kho sách sao!?" 

"Chẳng có gì khó khăn cả. Nếu em muốn đọc, thì đọc từ trên xuống dưới nhé."

Dù những cuốn sách này khá nặng, nhưng Arnold chỉ cầm bằng một tay. Rishe ôm chặt những cuốn sách vừa nhận được, hít hà mùi hương của sách từ thư viện. 

"Cảm ơn anh nhiều...! Em sẽ đọc ngay khi về ký túc xá hôm nay!" 

"Ừ."

"... Nhân tiện, đây là lần đầu tiên em thấy anh ở tòa nhà này vào giờ này. Hôm nay anh định học nghiêm túc à?"

"Không. Anh định đi ngủ."

"Anh định trốn học một cách công khai thế sao..." 

Dù vậy, Arnold vẫn đứng đầu trong tất cả các môn học, nên không ai hiểu được tại sao anh lại đi học ở học viện này. Có lẽ anh chỉ nhập học vì là con trai của hiệu trưởng. 

Trong khi đang nói chuyện, Arnold đột nhiên trông có vẻ khó chịu. 

"..." 

Điều này cũng không có gì lạ. Xung quanh, mọi học sinh đều đang bàn tán về Arnold. 

Những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, và đầy tình cảm. Có người thì nhìn anh với vẻ sợ hãi, có người lại nhìn anh như một vị thần. 

"Không thể tin được, lại có học sinh nào nói chuyện bình thường với Arnold-sama." 

"Anh ta mang những cuốn sách đó cho cô ấy sao? Làm thế quái nào mà cô bạn mới chuyển đến lại có thể thân thiết với con trai của hiệu trưởng..." 

"..." 

Vào lúc đó, Arnold khẽ tặc lưỡi. 

Chỉ một hành động đó thôi, tất cả mọi người đều giật mình. 

Khi xung quanh im lặng, Arnold vòng tay ôm eo Rishe và kéo cô sát lại gần. 

"Hya!!" 

"――Sau giờ học, hãy đến chỗ cũ gặp anh." 

Dù anh thì thầm vào tai cô, nhưng chắc hẳn những học sinh gần đó đều nghe thấy. 

Rishe cảm thấy má mình nóng bừng khi Arnold cố tình nói như vậy. 

"Ừm nhưng mà, hôm nay em phải trực nhật..." 

"Anh sẽ đợi. Trong lúc đó, anh sẽ tìm thêm những cuốn sách khác cho em." 

"!" 

Lời đề nghị này khiến cô quên đi sự xấu hổ và cảm thấy rất vui mừng. 

"Vậy em sẽ đến ngay khi xong việc." 

"Ừ." 

Arnold thả tay ra khỏi eo Rishe, giải thoát cho cô. 

Sau khi xoa đầu Rishe, Arnold bình tĩnh hướng ánh mắt vào các học sinh xung quanh bằng một ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy uy lực. 

"――…" 

"Á..." 

Từ phía sau Rishe vang lên một tiếng hét ngắn. 

Hiếm khi Arnold trực tiếp lườm các học sinh nói chuyện xấu sau lưng mình. Những học sinh nào đó dường như đã chạm vào nỗi tức giận của anh, nhưng có vẻ như chuông báo vào lớp đã cứu họ một phen. 

Arnold nói "Anh đi ngủ đây" rồi quay đi. Rishe đáp lại "Chúc anh ngủ ngon" và trở về chỗ ngồi của mình. 

Ngay sau đó, một cô bạn thân trong lớp tiến đến với vẻ mặt lo lắng. 

"Này Rishe, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tại sao cậu lại đi cùng với Arnold-senpai!?" 

"À, ừm, mình có một vài cuộc hẹn với anh ấy..." 

Khi Rishe trả lời như vậy, bạn cô bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. 

"Không thể nào, những lần cậu nói 'Mình có hẹn sau giờ học' là...?" 

"……" 

Rishe gật đầu một cách miễn cưỡng, và cô bạn của cô hét lên một tiếng nhỏ, làm cho cả lớp bắt đầu xôn xao lắng nghe. 

*** 

(Cuối cùng thì mình cũng thoát được...) 

Sau khi kết thúc buổi trực nhật sau giờ học,Rishe đang chuẩn bị đi gặp Arnold thì bị cuốn vào một chút rắc rối. 

Các nữ sinh khác muốn gặp Arnold đã năn nỉ cô "Cho mình đi cùng với".

Tuy nhiên, nơi cô sắp đến là một địa điểm bí mật, nên cô không thể dẫn họ theo được. 

Rishe đành phải chạy nhanh qua hành lang, giả vờ leo lên cầu thang, rồi nhảy xuống sân trường từ một cửa sổ. 

Sau đó, cô cẩn thận quan sát xung quanh, giữ sự cảnh giác cao độ cho đến khi đến ngay trước điểm hẹn.

(Từ giờ trở đi, mình phải im lặng hơn nữa...) 

Điểm đến của cô là một thư viện sử dụng toàn bộ ngôi trường cũ. 

Ở đây tập trung tất cả các sách có trong học viện. Dù gọi là thư viện, nhưng diện tích của nó rộng hơn bất kỳ thư viện nào, với số lượng sách đồ sộ phủ kín. 

Cả những sách chuyên ngành do các giáo viên của học viện mang đến cũng rất nhiều. Khi mới chuyển đến và biết đến thư viện này, Rishe đã rất vui mừng và thường xuyên lui tới. 

Và chính tại đây, cô đã gặp "người ấy". 

(Thật không ngờ, chỉ có một trong những giá sách ở sâu nhất là cánh cửa ẩn...) 

Trong khi suy nghĩ về những điều đó, Rishe đã đến được giá sách mục tiêu của mình. 

Cô sử dụng một chút mẹo để mở khóa, nhẹ nhàng đẩy giá sách ra mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. 

Bên trong là một căn phòng nhỏ ngập tràn ánh sáng mềm mại của ánh nắng lọt qua những tán cây. 

Có hai chiếc ghế sofa cũ và rất nhiều sách chất đầy trên sàn. Căn phòng ẩn này, được làm từ những thứ đáng lẽ đã bị bỏ đi, lại mang lại cảm giác rất ấm cúng. 

"Có ai ở đây không..." 

Sau khi đóng cửa, Rishe khẽ chào và bước vào bên trong. 

Thông thường sẽ có lời đáp lại hoặc âm thanh của những trang sách được lật. Nhưng hôm nay thì không, và cô nghĩ có thể người mà cô hẹn gặp không có ở đây. Tuy nhiên, anh ta vẫn đang ở đó. 

(... Đang ngủ sao?) 

Arnold đang nằm trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, chân gác lên tay ghế, tay vẫn cầm một cuốn sách và đang ngủ. 

Chiếc áo khoác mà anh còn khoác lúc nãy giờ đã được vắt lên lưng ghế. Arnold chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt đã được tháo ra. 

"..." 

"A..." 

Dù Rishe đã nhẹ nhàng tiếp cận, nhưng ngay lập tức anh đã mở mắt. 

Đôi mắt xanh biển nhìn cô với vẻ buồn ngủ. Sau vài giây nhìn cô một cách mơ màng, Arnold có chút bối rối. 

"Chào buổi sáng. Em đã đánh thức anh phải không?" 

"...Không." 

Arnold ngồi dậy và chỉnh lại tư thế trên ghế sofa bên phải. Sự lơ đãng khi vừa tỉnh giấc của anh lại toát lên vẻ quyến rũ khiến Rishe khó có thể nhìn thẳng vào. 

"Anh đã mơ thấy em." 

"..." 

Rishe chớp mắt kinh ngạc trước những lời bất ngờ. 

Sau đó, cô nhớ ra một điều và bất ngờ thốt lên. 

"—Thật trùng hợp! Gần đây em cũng thường xuyên mơ thấy anh." 

"...Thật sao?"

"Đó là giấc mơ về một thế giới khác ngoài thế giới này, em mặc váy dạ hội và cầm kiếm! Em nghĩ rằng đó là vì những cuốn sách mà Arnold-senpai đã tìm cho em đều kể về những thế giới như vậy." 

Kể từ khi lần đầu gặp Arnold, anh đã chọn rất nhiều sách cho Rishe. 

Arnold, người hiếm khi tham gia các tiết học và sử dụng phòng ẩn trong thư viện làm chỗ nghỉ, lại cực kỳ thông thạo về kho sách ở đây. Anh đến lớp của Rishe để đưa những cuốn sách mà cô đã nhờ anh tìm. 

Có lẽ vì dành nhiều thời gian bên nhau, gần đây Rishe thường mơ thấy Arnold. 

Dù chỉ là giấc mơ, nhưng cô chưa bao giờ kể với anh. Và giờ đây, cô nhớ lại điều đó trong dòng chảy câu chuyện hiện tại. 

"Rishe." 

"!" 

Arnold vỗ nhẹ vào ghế sofa. 

Như muốn nói, "Ngồi cạnh anh". Rishe ngoan ngoãn làm theo, ngồi xuống bên cạnh Arnold, cảm nhận ánh nắng buổi chiều ấm áp chiếu vào. 

Arnold tay chống cằm và nhìn Rishe. 

"Em mơ thấy gì về anh?" 

"Dạng gì, tức là..." 

Dù chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng Rishe lại im lặng ngay lập tức. 

Thấy sự do dự của cô, Arnold nghiêng người lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô. 

"Tại sao lại làm mặt như thế?... Nói cho anh nghe." 

"Ưm..." 

Cảm giác ngượng ngùng trào dâng khiến Rishe hối hận vì đã đề cập đến những giấc mơ. 

(Kể về nội dung giấc mơ đó thì xấu hổ quá...) 

Nhưng cô không thể rút lại lời mình đã nói. Câu thành ngữ phương Đông, "nước đã đổ khó mà hốt lại" mà Arnold đã từng dạy cô trong một cuốn sách lại vang lên trong đầu. 

"...giấc mơ kết hôn với anh." 

"Sao cơ?" 

"Giấc mơ... kết hôn với anh." 

Arnold mở to mắt ngạc nhiên. 

Nhưng Rishe quyết tâm, cảm nhận khuôn mặt mình đỏ bừng khi cô nói hết lời. 

"...Đó là giấc mơ mà em kết hôn với anh, Arnold-senpai! Trong một thế giới khác, giấc mơ đó có thể xảy ra!!" 

"――…" 

Lần này, Arnold có vẻ ngạc nhiên. 

(Dù sao thì, lẽ ra mình không nên nói ra điều này...!!) 

Nếu nói rằng mình đang mơ một giấc mơ kỳ lạ, có lẽ sẽ bị cười nhạo. Hoặc có thể sẽ bị xem là kỳ quặc và bị tránh xa. 

Khi đang nghĩ như vậy và mím môi lại, cô nghe thấy tiếng cười nhỏ từ bên cạnh. 

"...Ha" 

"Ư..." 

Mặc dù đã dự đoán sẽ bị cười nhạo, nhưng không phải vậy nên cô thật sự bất ngờ. 

Nụ cười trên gương mặt Arnold rất hiền hòa và dịu dàng. 

Sau đó, anh ta thoáng nở một nụ cười tinh nghịch, rồi nhìn chằm chằm vào Rishe và nói. 

"...Anh cũng vừa mơ thấy giấc mơ giống như em." 

"――!?" 

Lần này, đến lượt Rishe ngạc nhiên. 

Thật là kỳ lạ, nhưng Arnold không tiết lộ chi tiết. Mặc dù đã kiên trì và nói rất muốn nghe thêm, nhưng khi bị bảo "Nếu vậy thì em kể trước đi". Rishe đành phải tạm thời từ bỏ. 

Dù sao thì Rishe chắc chắn sẽ ở đây vào ngày mai và ngày kia. 

Cô quyết tâm sẽ cố gắng nghe được câu chuyện về giấc mơ của Arnold trong khi đọc thật nhiều sách.