Trans: Chí mạng
_________________________
***
(Mình không ngờ, tình huống lại thành ra như thế này...)
Sau khi hoàn tất thủ tục lên tàu, Rishe cúi đầu suy nghĩ khi bước lên con tàu lớn đó.
Arnold đang hộ tống Rishe.
Nhưng không phải như mọi khi Rishe nắm lấy cánh tay của anh. Thay vào đó, anh chỉ nắm tay cô và dẫn cô đi một cách an toàn như một người bảo vệ.
"Boong tàu sẽ rung lắc. Hãy chú ý dưới chân. "
Vẻ ngoài của Arnold, với phần tóc mái được vén lên để lộ trán và đeo găng tay đen, khiến anh trông như một người hoàn toàn xa lạ với giọng nói lịch sự như vậy
Vì thế, nếu không cẩn thận, cô sẽ ngây người và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy.
"Tiểu thư?"
"A...! Xin... xin lỗi..."
"..."
Khi Rishe cố gắng xin lỗi ngay lập tức, Arnold nheo mắt lại.
"Có vẻ như khóa cài của chiếc vòng cổ đã bị lệch. Tôi xin phép được chạm vào để sửa lại."
"!!"
Arnold kéo Rishe lại gần bên mình
Sau đó, anh ghé môi gần tai Rishe và thì thầm gọi tên cô.
"--Rishe."
"Em..."
Giọng điệu có chút trách móc khiến cô nhận ra rằng mình đang bị mắng một chút.
"Không có chủ nhân nào lại nói chuyện như thế với 'người hầu' của mình."
"Điều đó thì…"
Giữa nhịp tim đập mạnh, Rishe cố gắng lắng nghe giọng nói của Arnold. Anh nói với giọng hơi khàn.
"... Em có thể làm tốt chứ?"
"Ưm..."
Rishe nhắm chặt mắt, gật đầu thật sâu và cố gắng trả lời.
"Em... em hiểu rồi..."
"Này, như vậy không được đâu."
"Ưm...!!"
Cuối cùng, cô cũng mở miệng ra được.
"T-tôi hiểu rồi! ...Tôi sẽ làm tốt mà..."
Sau đó, Arnold khẽ cười.
(Ngài ấy cười…!!)
Arnold tách mình ra khỏi Rishe và với vẻ mặt bình tĩnh, anh tiếp tục nói bằng giọng điệu lịch sự.
"Xin mời cô đưa tay đây."
"...Cảm... cảm ơn anh..."
Sau cuộc trò chuyện không quen thuộc đó, Rishe lại cầm tay Arnold, cảm thấy căng thẳng vì một lý do khác chính là tình cảm của cô.
"Chẳng bao lâu nữa, tàu sẽ khởi hành. Đây là tàu lớn nên sẽ không lắc nhiều, nhưng xin hãy cẩn thận."
Khi được nhắc nhở như vậy, họ đi xuống khoang tàu từ boong tàu, nơi đã chật kín với đông đảo khách mời.
(Thật tuyệt vời.)
Bên trong con tàu trải thảm xanh đậm, được chiếu sáng bởi vô số đèn cố định trên tường và trên trần.
Những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, cầm ly rượu trong tay vừa trò chuyện vừa ngắm nhìn những món đồ bày biện trong tàu.
Trên những quầy trang trí bằng vải nhung, nhiều món đồ quý hiếm, chủ yếu là trang sức và phụ kiện, được bày ra.
Các thương nhân đều mặc trang phục chỉnh tề và tiếp khách với nụ cười không tì vết.
Thật ra, chỉ riêng "việc buôn bán tại sảnh dạ tiệc trên tàu" đã đủ khiến Rishe bị cuốn hút.
Chính vì thế, cô vui vẻ nhìn Arnold phía sau.
"Hãy nhìn xem, thật tuyệt vời..."
"…"
"...Ừm."
Rishe hắng giọng khi đôi mắt xanh nhìn cô. Sau đó, cô chọn từ ngữ phù hợp để nói chuyện với người hầu của mình, rồi lại nói với Arnold.
"...Nhìn kìa! Những món đồ được trưng bày đều là những thứ tuyệt đẹp."
"—Tôi không thể biết giá trị của chúng. Nhưng nếu tiểu thư thích, thì không còn gì bằng."
(Vẻ mặt của ngài ấy thật bình thản...)
Anh dường như không hề bối rối trước tình huống này. Tuy nhiên, Rishe cảm thấy bất an khi nhìn thấy Arnold, người lẽ ra phải ở bên cạnh cô như mọi khi tại các buổi dạ tiệc, lại đứng sau lưng cô.
"...Hãy đến đứng bên cạnh tôi."
Khi cô nói vậy, lần đầu tiên Arnold cau mày.
"--Tiểu thư."
"Đến một nơi lạ vào ban đêm khiến tôi cảm thấy bất an. Nếu anh đứng cạnh tôi và cùng xem, tôi sẽ yên tâm hơn..."
"……"
"Không cần phải hộ tống. Chỉ cần anh ở bên cạnh thôi."
Khi cô nài nỉ như vậy, Arnold thở dài nhỏ rồi bước đến đứng cạnh Rishe.
"Như thế này có được không?"
"!"
Dù cảm thấy nhẹ nhõm và gật đầu, nhưng cả hai vẫn chưa quen với cách nói chuyện của nhau.
Khi Rishe lo lắng và tránh ánh mắt của Arnold, cô nhận thấy các nữ khách mời trên tàu đang chăm chú nhìn Arnold.
(Cái nhìn này khác hẳn so với buổi dạ tiệc ở lâu đài hoàng gia...)
Arnold thường ngày là Hoàng tử có hôn thê và cũng là người cố tình lan truyền những tin đồn ác ý về mình. Tuy nhiên, trong những dịp không có định kiến như thế này, các phụ nữ không che giấu sự ngưỡng mộ của mình với anh. Nhưng Arnold lại cư xử như thể những người phụ nữ đó không hề tồn tại, và nói với Rishe.
"Chúng ta đi thôi."
"...V-Vâng."
Dù lo lắng với giọng nói dịu dàng của Arnold, Rishe vẫn tự nhủ.
(Không sao đâu, mình có thể hành động một cách bình thường. Mình sẽ làm tốt vai trò của bản thân để giúp đỡ Arnold điện hạ, và hơn thế nữa...)
Cô nhớ lại lời của người đội trưởng trong kiếp làm hiệp sĩ.