Trans: Chí mạng
____________________
[・ Câu chuyện về việc so sánh kích thước bàn tay.]
Rishe không phải là người có tính cạnh tranh. Cô hiểu rằng trên thế giới có rất nhiều người giỏi và cô không thể cạnh tranh lại với họ được.
Tuy nhiên, chỉ có một người duy nhất mà cô chưa bao giờ có thể đánh bại, đó là Arnold. Đôi khi, cô vẫn có chút cạnh tranh với anh.
Điều này cũng xảy ra vào ngày hôm đó.
Trong lúc trò chuyện, câu chuyện chuyển sang thanh kiếm mà Arnold mang theo, và anh đã cho Rishe mượn nó.
Không rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ cầm nó trong sân vườn, Rishe đã đưa ra nhận xét thẳng thắn.
"Thanh kiếm của Arnold điện hạ hơi khó xử lý đối với em..."
Khi cô trả lại kiếm và cau mày, Arnold nhận lấy và đáp lại.
"Đương nhiên rồi. Ta và em có sự khác biệt về sức mạnh và kích thước bàn tay."
"Ừm... Em không phủ nhận về sức mạnh của điện hạ, nhưng bàn tay em cũng khá lớn đấy chứ?"
Việc kích thước bàn tay không quyết định điều gì đặc biệt, nhưng Rishe vẫn muốn nói điều gì đó.
"Khi học ở học viện, bàn tay của em lớn hơn bất kỳ cô gái nào."
Nói vậy, cô giơ tay phải lên ngang ngực và hướng lòng bàn tay về phía Arnold. Khi Rishe nhìn vào mắt anh, một lúc sau Arnold cau mày.
"…Khuôn mặt đó đang chờ đợi điều gì vậy?"
"Em đang chờ Arnold điện hạ cũng đưa tay ra giống như em."
"Tại sao?"
"Vì em muốn so sánh kích thước bàn tay của chúng ta..."
Khi giải thích, nếp nhăn trên trán Arnold càng sâu hơn.
"Không cần so sánh cũng biết rồi."
"Đúng là vậy, nhưng ngài không muốn chứng minh điều đó sao?"
Đây chắc chắn là tính cách đã hình thành từ kiếp làm nhà giả kim của cô. Dù có đưa ra giả thuyết và nghĩ rằng nó sẽ xảy ra như vậy dựa trên lý thuyết, nhưng nếu không thử nghiệm thực tế thì không thể khẳng định được.
"..."
Arnold thở dài, nhưng cuối cùng anh ấy cũng làm điều tương tự Rishe với bàn tay đeo găng đen của mình.
"Cảm ơn ngài, điện hạ."
"Được rồi, nhanh lên."
Rishe lập tức chạm vào tay Arnold và trước tiên căn chỉnh vị trí cổ tay.
Khi đặt nhẹ nhàng lên, đầu ngón tay của Rishe thậm chí không chạm đến khớp đầu tiên của ngón tay Arnold.
"…Thật không thể so sánh được."
"Chỉ nhìn thôi cũng biết rồi..."
"Nhưng em không nghĩ rằng lại khác biệt đến mức này cho đến khi đặt chúng cạnh nhau."
Rshe tưởng mình đã biết rằng tay của Arnold rất lớn. Nhưng khi nhìn thấy như thế này, cô mới thực sự cảm nhận được.
(Như thế nào nhỉ...)
Rishe nhìn chăm chú vào đôi tay chồng lên nhau và nói.
"…Đó là bàn tay của một người đàn ông."
"..."
Sự im lặng bao trùm sân vườn.
Nhận ra mình đã nói điều hiển nhiên, Rishe cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô nhanh chóng rời ánh nhìn đi chỗ khác, nhưng bàn tay chồng lên nhau vẫn ở nguyên vị trí.
"À, ừm, không phải là em chưa từng nghĩ thế. Nhưng tay em dường như bị che phủ hoàn toàn bởi tay ngài, ý em là..."
"...Hmm."
"!!"
Arnold nhẹ nhàng uốn cong khớp đầu tiên của ngón tay.
Điều này khiến móng tay của Rishe bị ấn vào đầu ngón tay của anh.
Bàn tay phải của cô bị bàn tay của Arnold nhẹ nhàng bao bọc, khiến cô không khỏi ngạc nhiên và ngước lên nhìn anh.
"Ra là vậy."
Arnold nở một nụ cười có chút tinh quái và nói với vẻ thách thức.
"...Là tay của một cô gái nhỉ?"
"...!!"
Ngay lúc đó, má cô đột nhiên nóng bừng.
(Có lẽ nào...)
Có lẽ nào, trạng thái tay chồng lên nhau này thực sự rất xấu hổ.
Khi Rishe vội vàng rút tay ra, Arnold cười khúc khích với vẻ đắc ý. Cô nhận ra rằng mình đang bị trêu chọc, nhưng vì là người bắt đầu chuyện này nên cô không thể phàn nàn được.
"Nếu em muốn có một thanh kiếm, hãy để ta làm một thanh phù hợp với em. Không cần phải cố gắng sử dụng kiếm của đàn ông."
"…Vâng…"
Arnold quay lại chủ đề chính và bắt đầu bước đi nên Rishe đi theo anh và bước ra khỏi sân.
Mặc dù chỉ chạm vào qua lớp găng tay, nhưng cảm giác như có gì đó ấm áp lan tỏa.
Trong khi tự hỏi về điều đó, cô lại nhìn vào bàn tay phải của mình một lần nữa.