Trans: Chí mạng
__________________________
Bãi biển đầy cát nhỏ nằm trong vịnh, chỉ có thể vào được từ lối đi của lâu đài, và chỉ có hoàng tộc và khách quý mới ghé thăm nơi này.
Không có dấu chân ai trên bãi biển cát trắng. Biển chuyển màu từ xanh nhạt của vùng nước nông đến màu ngọc lục bảo nhẹ nhàng, rồi đến màu xanh thẫm, khiến lòng cô không khỏi phấn khích.
"Arnold điện hạ!"
Rishe, người đang chạy một mình, quay lại nhìn Arnold ở phía sau.
Arnold không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Dù cô lo lắng anh có thấy nóng không, nhưng anh có vẻ đã quen nên trông rất bình thản.
"Điện hạ. Có thể là không phải phép, nhưng em có thể cởi giày ra được không?"
"Hãy làm bất cứ điều gì em thích. Đừng để bị thương đấy."
"Vâng!"
Rishe đặt chiếc giỏ sau một tảng đá, rồi cởi mũ và đặt lên trên đó. Vì đã bôi kem chống nắng tự chế nên làn da của cô sẽ không bị tổn hại.
Sau đó, cô nhanh chóng cởi giày và đặt đôi chân trần lên cát mịn.
Nhờ cơn mưa vừa rồi mà cát không còn nóng đến mức làm bỏng chân. Cát được chiếu sáng bởi ánh sáng mặt trời mang lại cảm giác ấm áp dịu nhẹ.
(Nhờ có gió mát nên dù trời nóng nhưng vẫn cảm thấy mát mẻ... Thật là một cảm giác kỳ diệu.)
Chiếc váy mà Rishe mặc có chiều dài ngang bắp chân và được thiết kế từ nhiều lớp voan. Gấu váy bồng bềnh tung bay trong gió.
Như đã nhận thấy hôm qua, gió biển ở thị trấn này không hề dính dáng chút nào. Một làn gió mát thổi qua mang theo mùi hương thoang thoảng của đại dương.
"Đã là mùa hè rồi nhỉ."
Khi Rishe đến Garkhain vào giữa tháng năm, đó là vào mùa xuân.
Tận hưởng không khí mùa này, cô nói với Arnold đang đi tới.
"Nếu biết biển đẹp thế này thì lẽ ra em nên mang theo đồ bơi tới..."
"..."
''Em có một bộ đồ bơi rất dễ thương. Nó tách ra thành hai mảnh, phần trên màu xanh đẹp và phần dưới như chiếc váy trắng xòe.''
Khi cô nói điều đó với vẻ tiếc nuối, Arnold cau mày.
"Điện hạ?"
"...Thời điểm thích hợp để bơi vẫn chưa đến."
"Chà, đúng vậy. Dòng nước rút rất dễ xảy ra ở khu vực này vào mùa hè trong năm."
Sau khi gật đầu đồng ý, Rishe đi đến mép bờ biển.
Những con sóng êm đềm vỗ vào bờ, ngón chân trần chạm vào biển. Khi nước ngập đến mắt cá chân, sóng lại rút, cảm giác cát dưới chân vỡ vụn khiến cô thấy nhột nhột.
Rishe tiến sâu hơn một chút, vẫn nắm lấy mép váy.
"Hehe, mặt biển lấp lánh thật!"
Khi Rishe nói với vẻ hạnh phúc, Arnold, người đang đứng trên bãi biển, lặng lẽ nói.
"...Vui đến vậy sao?"
"Vâng, rất vui."
Khi trả lời, cô nhận được ánh mắt như đang nhìn thứ gì đó không hiểu.
Đáp lại, Rishe chỉ tay về phía biển và nói: "Ví dụ."
"Như chỗ kia. Xung quanh mặt biển êm ả nhưng chỉ ở đó đột nhiên có sóng trắng, phải không?"
"…Ừ, đúng vậy."
"Có thể có thứ gì đó to và nặng ở dưới đáy đại dương. Kích thước của nó có thể đoán được qua độ cao của sóng."
Đây là điều mà một thủy thủ đã dạy cho cô khi đi du lịch với tư cách là một thương nhân.
"Có thể chỉ một phần đáy đại dương đang dâng lên, hoặc có thể thứ gì đó lớn đang chìm xuống. Chỉ cần tưởng tượng ra những gì nằm sâu dưới đáy đại dương đã đủ để thấy bí ẩn rồi, đúng không?"
Trong khi vỗ nhẹ vào mặt nước, Rishe quay lại nhìn Arnold.
"Có khi nào, một chiếc rương kho báu do hải tặc đánh rơi đang nằm dưới đó không nhỉ?"
"…Nếu vậy thì sẽ khá rắc rối. Sẽ phải tập hợp những người có thể là chủ sở hữu để xác định quyền sở hữu kho báu."
"Wow, những dự đoán thực tế cho tương lai...!!"
Tuy nhiên, Arnold vẫn cùng Rishe tham vào những tưởng tượng kỳ lạ của cô.
Nghĩ vậy, Rishe cảm thấy thật vui.
"…Khi còn nhỏ, em đã ngồi trong phòng của mình, cố gắng thu thập từng mảnh ghép của thế giới rộng lớn xuất hiện trong sách giáo khoa của mình."
Vừa nói cô vừa nheo mắt hoài niệm.
"Em đã luôn tự hỏi 'biển' trong những ví dụ đó là gì. Những bông hoa trong hình thêu sẽ có mùi như thế nào nếu chúng có thật? Những tưởng tượng đó đã cổ vũ em rất nhiều."
"..."
"Vì vậy, em rất vui khi có thể trải nghiệm những điều mà trước đây bản thân chỉ có thể tưởng tượng."
Thực tế, trong những kiếp trước, Rishe đã đến biển nhiều lần.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy biển như thế này, cô vẫn luôn cảm thấy nó thật tươi mới và đẹp đẽ.
Cảnh tượng này đẹp hơn nhiều so với khung cảnh mà Rishe từng vẽ khi bị nhốt trong phòng, cô đơn đến mức muốn khóc.
"Có phải vì em đã nói muốn ra biển mà điện hạ đã đưa em đến bãi biển này hông?"
"...Ừ, cũng có lý do đó."
Cách nói này cho thấy có lẽ còn có những lý do khác.
Tuy nhiên, anh có vẻ sẽ không tiết lộ thêm bất cứ điều gì, nên Rishe quyết định không hỏi thêm. Thay vào đó, Rishe rất vui vì Arnold đã nhớ lời cô trước khi khởi hành và đưa cô đến đây.
Nhưng còn một điều khiến Rishe quan tâm.
(Điện hạ chỉ đứng nhìn thôi.)
Không biết trong mắt anh, biển này trông như thế nào nhỉ?
Arnold vẫn giữ vẻ mặt vô cảm thường ngày và dường như không hề lay động.
Có lẽ biển đẹp thế này cũng chẳng gợi lên chút cảm xúc nào trong anh.
(Nếu chỉ có vậy thì cũng đành chịu.)
Arnold đang nhìn Rishe đứng trong biển, như thể đang nhìn thứ gì đó không liên quan gì đến mình.
Như thể từ đầu đã quyết định rằng đây là thứ xa vời, tách biệt.
Điều đó khiến Rishe cảm thấy cô đơn.
Nếu nó không chạm đến trái tim của Arnold thì cũng đành chấp nhận.
Nhưng Arnold hiện tại dường như đang tráh xa khung cảnh tươi đẹp này trước khi đưa ra bất kỳ nhận xét nào.
"Arnold điện hạ."
"..."
Rishe gọi tên anh và đưa tay về phía Arnold đang đứng trên bãi biển.
Sau đó, Arnold cau mày khó hiểu.
"Đưa tay ra để làm gì?"
"Đến đây... điện hạ cũng vậy."
Khi nghe Rishe nói điều đó, Arnold càng cau mày nhiều hơn.
Nhưng có vẻ như anh không cảm thấy khó chịu.
Thay vào đó, Arnold trông như thể đang ngạc nhiên trước đề nghị bất ngờ này. Vì vậy, Rishe quyết tâm nói rõ ràng.
"Đây là mong muốn của em, nên ngài không thể từ chối được."
"..."
Khi ngỏ lời cầu hôn, Arnold đã nói rằng anh sẽ đáp ứng mọi mong muốn của cô.
Rishe ám chỉ điều đó, và Arnold lặng lẽ thở dài.
"Được rồi."
Nói như đã chấp nhận số phận, Arnold cúi xuống tháo giày. Anh xắn ống quần và bước xuống biển với vẻ mặt nhăn nhó.
Tiếng nước bì bõm vang lên khi anh dừng lại bên cạnh Rishe.
Có lẽ vì cảm thấy không quen khi chân trần bước trên cát, Arnold nhìn xuống chân với vẻ mặt khó tả.
"Ngài cảm thấy thế nào?"
"...Không có gì đặc biệt."
"Nếu vậy, thưa Điện hạ..."
Rishe đứng cạnh Arnold và buông tay khỏi vạt váy mà cô đang giữ.
Mặc dù vạt váy bị ướt vì nó chỉ vừa cao hơn mực nước biển, cô quyết định không bận tâm.
Thay vào đó, cô nắm lấy tay Arnold và nhẹ nhàng giữ cổ tay anh.
"Sau này, ngài hãy mắng em thật nhiều nhé."
"?"
Rishe ngước nhìn Arnold và mỉm cười rạng rỡ.
Ngay khoảnh khắc sau đó, Arnold dường như đã nhận ra Rishe định làm gì.
"Này. Đợi đã, không lẽ em định…"
"Hây!"
"!"
Rishe kéo mạnh tay Arnold và ngã về phía sau.
"Chết tiệt...!"
Nơi này khá sâu nên dù có ngã như thế này thì cũng sẽ không bị thương.
Và nếu chỉ nghĩ cho bản thân, Arnold có thể giữ thăng bằng ngay cả ở đây.
Nhưng có lẽ vì anh đã cố gắng đỡ Rishe nên kết quả là cả hai đã ngã xuống biển cùng nhau.
"--"
Tiếng nước lớn vang lên khi họ ngã xuống.
Rishe nhắm chặt mắt và nín thở, cố gắng chịu đựng cú ngã, rồi được Arnold kéo lên.
"Phù!"
"..."
Kết quả là họ rơi vào tư thế ngồi dưới nước.
Nước biển ngập đến tận rốn, vạt váy phồng lên và trôi lơ lửng như một con sứa.
Tất nhiên, Arnold trước mặt cô cũng ướt sũng.
Ý nghĩa của việc thay quần áo và làm khô sau cơn mưa lúc nãy đã hoàn toàn bị phá hỏng.
"…Rishe."
"Nếu bơi còn quá sớm, sao chúng ta không thử chơi thế này nhỉ?"
Thật sảng khoái khi thấy Arnold rơi vào bẫy của mình, Rishe cười tươi và nói.
Arnold, người vẫn đang ôm eo Rishe, nhìn xuống cô rồi nheo mắt lại.
"Em có vẻ vui nhỉ."
"Vâng. Vì đã có thể chơi khăm được điện hạ nên em thấy rất thỏa mãn."
"Vậy sao."
Sau khi thở dài, Arnold đưa tay chạm vào má Rishe.
"Được thôi... Ta sẽ đáp trả."
"Ể!?"
Rishe hoàn toàn bất ngờ trước tuyên bố đột ngột này.
Dù là cô đã khơi mào, nhưng không nghĩ rằng anh sẽ nghiêm túc ngay lập tức.
Bất chấp sự hoảng loạn của Rishe, Arnold đã bắt đầu phản công.
"Á, khoan đã, Điện hạ! Đợi đã, như thế là không công bằng... ư ư...!"
Tiếng nước lớn vang lên và sau đó là một cuộc hỗn loạn thực sự.
Arnold tỏ ra không hề khoan nhượng. Dù Rishe cố gắng đáp trả bằng những trò nghịch ngợm một cách tuyệt vọng, nhưng cô không thể thắng nổi.
Nếu có người khác nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn họ sẽ sững sờ và không nói nên lời.
Sau một hồi giằng co và công kích lẫn nhau tại mép bờ biển, thời gian trôi qua trong chớp mắt.
"...Chúng ta đã chơi hết sức mình rồi nhỉ..."
"...Đúng vậy..."
Cả hai ngồi nghỉ trên bãi biển với quần áo ướt sũng.
Mặc dù Rishe đã kiệt sức, nhưng Arnold vẫn tỏ ra bình thường. Tuy nhiên, có lẽ vì những hành động không quen thuộc này, anh cũng có vẻ mệt mỏi khác thường nhưng không phải vì thiếu thể lực.
Rishe thò tay vào chiếc giỏ cô đặt sẵn sau tảng đá và lấy cái chai bên trong ra.
"Điện hạ, mời uống trà."
"Ừ.
"Nhưng mà, nó đã nguội rồi... "
Chai trà lẽ ra đã được làm mát trong phòng băng của lâu đài giờ đã gần như ấm bằng nhiệt độ cơ thể. Tuy vậy, Arnold vẫn uống.
Trong khi quan sát anh, Rishe hỏi:
"Ấn tượng của ngài về biển có thay đổi chút nào không?"
"...Ta không biết."
"Fufu."
Cô cười vui vẻ, khiến Arnold quay sang nhìn cô.
"Em nghĩ ngài đã suy nghĩ kỹ. Bởi vì thay vì nói 'không thay đổi', ngài lại nói 'không biết'."
"..."
Arnold khẽ nheo mắt, vuốt nhẹ một bên tóc Rishe như đang chải nó, sau đó vén ra sau tai cô.
Sau đó, anh lấy chiếc mũ đặt cạnh giỏ và đội nó lên đầu cô. Cử chỉ ấy vẫn dịu dàng như mọi khi, khiến Rishe nói:
"Xin ngài hãy la mắng em đi, Arnold điện hạ."
Cô nghĩ bản thân cần phải nhận sự khiển trách vì đã khiến hôn phu của mình ngã xuống biển.
Nhưng Arnold lên tiếng.
Anh ko muốn ngắm à(人 •͈ᴗ•͈) Tủ lạnh chăng?