Trans: Chí mạng
_______________________
"Điện hạ, ngài có sao không?"
Rishe vội vàng ra hiệu cho hầu gái mang khăn tắm cho mình, rồi chạy tới bên Arnold. Những giọt nước nhỏ giọt từ mái tóc đen của anh cho thấy cơn mưa lớn thế nào.
Oliver, người hầu của Arnold, xuất hiện từ phía sau.
"Thật là, ngài đang làm quá rồi."
Oliver, cũng ướt sũng, nhìn Arnold với vẻ mặt chán nản.
"Dù thần đã nói nên trú mưa, nhưng điện hạ cứ khăng khăng phải trở về. Có lúc ngài rất sạch sẽ, nhưng lại có lúc cẩu thả đến mức ngạc nhiên trong những việc như thế này."
"Ồn ào quá. Các ngươi không cần phải đi theo ta."
"Như thế là không được đâu. Có lẽ ngài chỉ muốn nhanh chóng trở về lâu đài mà thôi..."
"Ta đã bảo là ồn ào rồi mà."
Arnold nói với vẻ khó chịu, rồi dùng tay phải vuốt ngược mái tóc ướt đẫm vì mưa.
Cử chỉ cẩu thả của anh làm lộ ra vầng trán thường bị che khuất.
Nhìn thấy Arnold với kiểu tóc lạ, Rishe không khỏi nín thở.
"..."
Có lẽ do kiểu tóc không quen thuộc, anh trông chững chạc hơn thường ngày.
Hình ảnh nước nhỏ giọt trên người anh toát lên vẻ nguy hiểm, khiến Rishe cảm thấy khó xử.
"Sao vậy?"
Nhận được ánh nhìn nghi ngờ, Rishe miễn cưỡng mở miệng.
"…Em chỉ nghĩ rằng ngay cả hình dáng vầng trán của ngài cũng đẹp về mặt nghệ thuật…"
"Gì cơ?"
"À, khăn đã tới rồi!"
Rishe cảm ơn các hầu gái rồi nhận một chiếc khăn. Cô nhẹ nhàng mở rộng khăn ra, sau đó quay lại phía Arnold và nhón chân lên
Rồi cô nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lên đầu Arnold và lau khô mái tóc đen của anh.
"......................"
Mọi người xung quanh, bao gồm cả Oliver, đều ngơ ngác nhìn Rishe.
(...?)
Không chỉ các hầu gái mà ngay cả các hiệp sĩ cận vệ đang định nhận khăn cũng đều tỏ ra ngạc nhiên.
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Rishe vẫn chăm chỉ lau tóc cho Arnold.
Một lúc sau, Arnold, với khuôn mặt có thể nhìn thấy vì cúi xuống, gọi tên cô bằng giọng điềm tĩnh.
"...Rishe."
"Dạ?"
"Ta có thể tự lau được."
"…"
Sau hai lần chớp mắt, Rishe mới hiểu ra tình hình.
"――――Hya!!!?"
Cô vội vàng buông khăn ra và giơ tay lên như thể đầu hàng.
Với dáng vẻ "Tôi không có ác ý", cô lùi lại hai bước một cách cứng nhắc.
Trong khi các hiệp sĩ và hầu gái đều cứng đờ, có cảm giác như Oliver là người duy nhất đang cố gắng nhịn cười, nhưng Rishe không dám nhìn về phía anh ta.
"Xin lỗi, em đã quá tay!!"
"…Không sao."
"Phụt, cảm ơn Rishe-sama. Nhưng xin lỗi, thần có thể để người tiếp tục chăm sóc cho Arnold-sama được không?"
Arnold nhìn chằm chằm vào Oliver, người không thể nhịn được nữa. Tuy nhiên, Oliver không tỏ ra sợ hãi.
"Thần xin lỗi, như người thấy đó, thần cũng đang ở tình cảnh này. Nên người có thể giúp thần việc đó được không?"
"Vâng, tôi hiểu rồi! Arnold điện hạ, xin hãy đến đây...!!"
Bây giờ, điều quan trọng nhất là nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt của mọi người. Với ý nghĩ đó, Rishe nắm lấy tay Arnold và dẫn anh lên tầng bốn.
Sau khi đẩy Arnold vào phòng, Rishe vội vàng lau những giọt nước trên hành lang.
(Bình tĩnh, bình tĩnh nào…!)
Nhân tiện, Rishe kiểm tra bẫy chuông và lấy lại chút bình tĩnh. Khi cảm thấy đã ổn, Rishe nhận trà mà hầu gái đã chuẩn bị và trở về phòng gõ cửa.
"Thưa điện hạ, ngài đã thay đồ xong chưa?"
"À, rồi."
Khi mở cửa, vì lý do nào đó, Rishe cảm thấy hơi lo lắng.
Cô mở cửa nhẹ nhàng và thấy Arnold đã thay bộ quần áo ướt, đang ngồi trên ghế sofa trong chiếc áo sơ mi trắng. Tóc của anh vẫn còn ướt nhưng không đến mức nhỏ giọt.
(Bình tĩnh...Ừm, không sao đâu.)
Mang theo khay trà, Rishe nhẹ nhàng bước vào trong.
"Điện hạ, trà đây ạ. Cơ thể ngài chắc đang lạnh, nên uống khi còn nóng."
"Ừ."
Arnold, người đang đọc tài liệu, trả lời ngắn gọn. Tuy nhiên, tay phải của anh vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh trên ghế sofa.
Có lẽ anh muốn cô ngồi ở đó. Rishe nhớ lại đêm qua cô đã được gọi như vậy và họ đã ngồi cạnh nhau.
Lúc đó cô không thấy có gì lạ, nhưng giờ nghĩ lại thì ngồi đối diện cũng được. Dù vậy, từ chối ngồi đó để ngồi ghế khác cũng không cần thiết.
Rishe ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh và ngước nhìn Arnold.
"Việc kiểm tra văn phòng đổi tiền đã xong chưa ạ?"
"Hôm nay xem đến đây là đủ rồi. Ngày mai sẽ đi thêm vài chỗ nữa, sau đó là xong... Còn em có vấn đề gì không? "
''Em có chút lo lắng về Harriet-sama, hình như cô ấy có điều gì đó phiền muộn."
"Vậy à."
Giọng nói của anh hoàn toàn không có chút quan tâm nào.
Là thành viên của gia đình hoàng gia với đất nước mà anh có mối quan hệ, lẽ ra anh nên tỏ ra chút quan tâm, nhưng Arnold không hề có dấu hiệu nào như vậy.
(Nghĩ lại thì hôm qua khi Harriet-sama bị ngã, Arnold điện hạ cũng không có dấu hiệu động đậy gì...)
Thậm chí, khi nhìn thấy Harriet khóc, anh cũng không hề tỏ ra quan tâm. Có thể nói rằng, sự tốt bụng của Arnold khá thất thường.
Vừa suy nghĩ điều đó, Rishe vừa ngước nhìn Arnold đang lật qua các tài liệu.
"Thưa điện hạ."
"Gì vậy?"
"Vết sẹo của ngài có đau không?"
Arnold nhìn Rishe với vẻ ngạc nhiên trong giây lát.
Nhưng sau đó, anh thở dài và cụp mắt xuống.
"...Khi trời mưa, thỉnh thoảng có đau."
Rishe nhíu mày trước những lời đó.
Dù Arnold vẫn hoạt động như bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy anh dường như hơi che chắn bên trái. Nếu không biết về vết sẹo trên cổ của anh, thì sự khác thường này gần như không thể nhận ra.
Dù vậy, Rishe chắc chắn đã cảm nhận được điều đó.
"Nhưng làm sao em biết được?"
"…Em bắt đầu cảm nhận được khi nào điện hạ đang phải chịu đau đớn, dù chỉ một chút."
Rishe cũng không phải lúc nào cũng chỉ lo lắng cho sức khỏe của Arnold. Cô đã nghe từ những bệnh nhân trong thời gian làm dược sĩ nói rằng vết thương cũ thường đau khi trời mưa.
Tuy nhiên, không có thuốc cụ thể nào để chữa trị triệu chứng đau của vết thương cũ khi trời mưa.
Cảm thấy lo lắng, Rishe cau mày.
"Để em đi chuẩn bị nước nóng nhé. Nếu dùng khăn ấm áp lên vết sẹo, có thể sẽ đỡ đau hơn."
"Không cần lo."
"...Nhưng mà..."
Arnold nói với giọng nhẹ nhàng.
"Nó đã đỡ đau phần nào rồi. Vì vậy, không cần làm gì thêm."
"...?"
Dù không làm gì đặc biệt, nhưng Arnold nói "không cần làm gì thêm" là sao?
Dù vậy, nếu cô làm quá lên, có thể mọi người sẽ phát hiện ra vết sẹo này.
Vết sẹo này là điểm yếu duy nhất của Arnold, người sở hữu khả năng kiếm thuật thần thánh.
(Nghĩ lại thì, Raul cũng đã nói điều đó trong kiếp làm thợ săn của mình.)
Năm năm sau, Sigwel bước vào cuộc chiến với Garkhain.
Sau khi Harriet làm suy sụp kho bạc quốc gia và bị xử tử, Sigwel đã tham gia vào trận chiến theo yêu cầu bồi thường từ phía Fablania.
Vào thời điểm đó, nhóm thợ săn cũng được sử dụng làm lực lượng quân sự cho hoàng gia.
Dù vậy, Rishe và các đồng đội không trực tiếp tham gia chiến trường. Họ được lệnh tiến vào rừng trước chiến trường, vừa thu thập thông tin tình báo vừa cố gắng làm suy yếu lực lượng địch.
Vào lúc đó, Raul, người đang nhìn qua một chiếc ống nhòm đằng sau một tảng đá, lẩm bẩm với giọng nhỏ.
"…Arnold Hein có thể bị thương."
Những người thợ săn, bao gồm cả Rishe, rất ngạc nhiên trước những lời đó.
Ngoại hình của Arnold Hein chỉ mới được nhìn thấy rõ ràng gần đây.
Để tránh bị phát hiện bởi ánh sáng phản chiếu từ ống kính, họ phải cân nhắc cẩn thận hướng của ánh sáng mặt trời và cuối cùng mới có thể xác nhận được.
Nhưng Raul, ngay khi nhìn thấy, đã đột ngột nói ra điều đó.
"Raul, bị thương, thật sao?"
"Ừ. Có lẽ là ở phía bên trái cơ thể... phần thân trên chăng? Có khả năng ai đó đã gây ra vết thương này."
Giờ nghĩ lại, vết thương mà Raul cảm nhận được lúc đó có lẽ chính là vết sẹo trên cổ.
Vào lúc đó, Rishe không nhận ra, thậm chí trong kiếp ;àm hiệp sĩ, cô cũng không thể hình dung ra được. Trải qua hai kiếp sống đó, cuối cùng đến kiếp này cô mới có thể biết được điều đó.
Tuy nhiên, Raul nói với giọng tự tin.
"Nếu nhắm vào phía bên trái đó, chúng ta có thể hạ gục Arnold Hein. Mọi người, chuẩn bị mũi tên độc. Tất cả các mũi tên trên chiến trường đều bị hắn đỡ, nhưng bây giờ hắn đang lơ là."
Nghe những lời đó, tất cả các đồng đội đều giương cung.
Vài ngày trước, những mũi tên độc được bắn ra để phong tỏa Arnold Hein đều bị thanh kiếm của anh chặn lại. Việc Raul ra lệnh như vậy chắc hẳn là để không bỏ lỡ cơ hội từ vết thương của anh.
(Arnold Hein cách đây một trăm mét. Chúng ta đang ở hướng ngược gió, nên hắn không thể nghe thấy tiếng chúng ta. ...Nhưng sao mình lại có cảm giác bất an thế này...)
Rishe cảm thấy một linh cảm không lành, liền nhìn qua ống nhòm một lần nữa.
Và ngay giây phút tiếp theo, cô thở hổn hển.
"――!?"
Đôi mắt xanh đó dường như đang nhìn thẳng về phía họ.
Một cảm giác lạnh sống lưng, và ngay sau đó, cô nhận ra đó không phải là ảo giác. Arnold Hein chắc chắn đang nhìn về phía này.
"Mọi người, không được...!"
"Rishe? "
"Arnold Hein đã phát hiện ra chúng ta rồi. Bắn tên cũng không trúng đâu."
Nghe những lời của Rishe, mọi người xung quanh đều trở nên căng thẳng.
Nếu Arnold Hein hành động, họ sẽ bị các hiệp sĩ địch bao vây. Rishe gần như nín thở, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong ống kính.
Arnold Hein lặng lẽ nheo mắt lại.
Nhưng rồi anh nở một nụ cười nhạt, đôi mắt vẫn tối sầm. Sau đó, anh dùng ngón tay cái chạm vào ngực trái của mình.
Tim ở đây này.
Arnold như đang thách thức, chỉ vào Rishe mà nói rằng hãy bắn vào chỗ này xem.
Lúc đó, không hiểu sao Arnold Hein lại không chủ động tấn công, nên họ đã có thể rút lui khỏi tiền tuyến.
Giờ đây, ngước nhìn lên Arnold đang bên cạnh, Rishe thẫn thờ suy nghĩ.
(Nếu lúc đó mình bắn xuyên tim người này, thì bây giờ sẽ ra sao nhỉ?)
Có lẽ, Rishe đã không phải chết ở kiếp thứ năm và đã có thể đón sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của mình.
Nhưng điều đó thật khó để tưởng tượng.
(…Dù mình có nghĩ nhiều thế nào về tương lai xảy ra thì cũng chẳng ích gì. Thay vào đó, liệu những bóng dáng mà Elise và mọi người đã thấy ngày hôm qua có phải là những thợ săn không?)
Rishe với vẻ mặt nghiêm túc, sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.
(Họ có thể lẻn vào phòng qua cửa sổ, bước đi mà không gây ra tiếng động và biến mất. --- "Người bình thường" không thể làm được điều đó, nhưng những người đó thì không phải người bình thường.)
Nhìn vào con hẻm hôm qua và Raul vừa rồi, rõ ràng việc họ chính là thủ phạm là điều hợp lý nhất.
(Nếu thủ phạm là một trong những thợ săn, thì những cái bẫy mình đặt ra chẳng có ý nghĩa gì. Những người đó sẽ nhận ra liệu có cái bẫy nào được đặt hay không, và thực tế Raul đã nhận ra.)
Tuy nhiên, Rishe vẫn không thể loại bỏ khả năng thủ phạm là ma, vì một hầu gái đã nghe thấy tiếng cửa sổ đóng lại.
(Mọi người có thể nghe thấy tiếng bản lề rỉ sét hoặc bị hầu gái nhìn thấy không nhỉ? Không, nhưng mà...)
Càng suy nghĩ, khả năng "có lẽ là ma" càng hiện rõ. Dù vậy, cô không thể dừng suy nghĩ được.
"..."
Đột nhiên, Arnold chạm vào tay trái của Rishe.
"Điện hạ?"
Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve viền chiếc nhẫn có viên sapphire lấp lánh.
(Hôm qua, ngài ấy cũng chạm vào chiếc nhẫn của mình như thế này.)
Có vẻ như không phải là Arnold đang cố gắng chọc ghẹo Rishe, nhưng cô không hiểu lý do là gì.
Dù không ghét, nhưng cảm giác này khiến cô có chút không yên.
Rishe tuy rất lo lắng nhưng cô chợt nhớ lại những gì Arnold nói ngày hôm qua.
"Chế tác kim hoàn này là công nghệ của Coyolles phải không? Dù chi tiết nhỏ đến vậy nhưng vẫn được bảo quản rất tốt."
(Có lẽ nào, Arnold điện hạ định...)
Cùng lúc đó, Arnold gọi tên cô.
"Rishe"
"Dạ."
Để không bị phát hiện ra những gì mình đang nghĩ, Rishe cố tỏ ra bình tĩnh và nhìn lên Arnold.
"Mưa đã tạnh rồi."
"À. Đúng vậy."
Cơn mưa lớn vừa qua như chưa từng tồn tại, bầu trời nhìn từ cửa sổ đã trong xanh. Không khí trong lành hơn buổi sáng và ánh nắng trắng rực rỡ chiếu sáng chói lóa.
"Buổi chiều ngài sẽ làm công vụ của mình chứ? Hay là sẽ tiến hành ngoại giao với Hoàng tử Curtis và những người khác..."
"Không. Nếu có thể, ta muốn đưa em đến một nơi."
"Em?"
Arnold đứng dậy và đưa tay về phía Rishe.
"Có thể ra ngoài không?"
Dù ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ này nhưng Rishe vẫn gật đầu và nắm lấy tay anh.
***
"Quao..."
Rishe, trong bộ váy mùa hè nhẹ nhàng và đội chiếc mũ trắng để che nắng, tay cầm giỏ đựng đồ uống, reo lên vui sướng.
"Này, đừng chạy trên cát. Em sẽ ngã đấy."
"Em xin lỗi, nhưng mà..."
Arnold nói vậy từ phía sau, nhưng lòng háo hức của cô không thể kiềm chế.
"Biển…!!"
Đôi mắt cô sáng rực lên trước đại dương bao la trải dài trước mắt.