Tiếng chửi rủa của đám lính đánh thuê xen lẫn hai tiếng bước chân dồn dập, một nặng một nhẹ, không ngừng vang vọng trong hẻm. Kèm theo đó là tiếng thở dốc có phần gấp gáp, Julian hét khẽ với thiếu niên sau lưng: "Bên này!"
Julian đột ngột rẽ trái, húc bật một cánh cửa ván gỗ chỉ khép hờ. Tiếng bản lề cửa "két" lên một tiếng chói tai, vang lên đặc biệt rõ ràng giữa tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng chửi rủa không ngớt của đám truy binh.
Riel bám sát theo sau, thuận tay dùng chuôi kiếm đẩy cửa đóng sầm lại. Tấm ván cửa thô sơ căn bản không cản được gì, chỉ có thể trì hoãn tốc độ của đám truy binh một chút. Cậu dựa vào sau cửa thở dốc, cánh tay trái bị thương buông thõng bất lực, từng giọt máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống nền đất đầy bụi, loang ra một mảng đỏ sẫm.
"Đây là ngõ cụt." Giọng Riel mang theo lửa giận bị đè nén, ánh mắt quét qua cái sân hẹp bị tường cao chặn lại, sau đó trừng mắt nhìn Julian vô cùng ác độc.
"Đây không phải ngõ cụt." Julian nhanh chóng ngồi xổm xuống, ngón tay sờ soạng trong đống đá vụn ở góc tường.
Đầu ngón tay cậu chạm vào một phiến đá có mép nhẵn, rõ ràng mới hơn so với đống đá xung quanh. Đây là cứ điểm bí mật mà trong ký ức của nguyên chủ, đám trẻ con trong khu ổ chuột dùng để giấu kẹo trộm được, sau này bị một lão ăn mày cải tạo thành lối vào đường ngầm thông ra ngoài thị trấn.
Julian dùng sức nạy phiến đá, tiếng kim loại gỉ sét ma sát khiến Riel nhíu chặt mày. "Làm sao ngươi biết ở đây có…" Lời còn chưa dứt, thiếu niên đột nhiên bịt miệng ho khan dữ dội, cơn đau từ vết thương khiến sắc mặt cậu ta càng thêm tái nhợt.
"Muốn sống sót ở nơi này thì phải biết vài con đường không thể để ai thấy." Julian không ngẩng đầu, móng tay cậu bị mài đến đau rát khi nạy phiến đá, Mảnh Vỡ Sao Chổi khảm ở đầu ngón tay lại bắt đầu nóng lên, như đang hưởng ứng điều gì đó.
Cậu cắn răng dời phiến đá qua một bên, để lộ ra một cái hố chỉ vừa một người chui qua, hơi đất ẩm ốc bốc ra từ cái hố đen ngòm.
"Vào đi." Julian đứng dậy, liếc nhìn ra sau lưng Riel. Cánh cửa ván gỗ đã bị tông đến mức lung lay sắp đổ, bên ngoài vọng đến tiếng chửi rủa của đoàn lính đánh thuê.
"Mẹ kiếp, hai thằng phế vật chúng mày chưa ăn gì à? Ngay cả một tấm ván gỗ rách cũng đéo tông đổ được! Cút cút cút! Để ông đây tự ra tay!"
Riel không động đậy, cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt Julian, như muốn tìm ra dấu vết của sự dối trá từ đôi đồng tử màu xanh xám vốn không thuộc về nhà Elios kia.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Giọng cậu ta rất khẽ, nhưng mang theo sự sắc bén không cho phép nghi ngờ, "Cho dù là người nhà Elios bị bị trục xuất, cũng tuyệt đối không thể biết loại 'hang chuột' này."
Tim Julian hẫng một nhịp. Cậu biết sớm muộn gì câu hỏi này cũng đến, nhưng không ngờ lại vào lúc chật vật thế này.
Cậu không thể nói thật, không thể nói mình xuyên không từ một thế giới khác đến, nói là bản thân biết Riel trong tương lai sẽ trở thành huyền thoại? Chỉ tổ bị xem là thằng điên.
Huống hồ vị nhân vật chính trước mặt này có lòng cảnh giác gần như bệnh hoạn, cộng thêm về sau cậu ta giống như một cỗ máy giết quỷ không cảm xúc, ngay cả trong hậu kỳ tiểu thuyết cũng là một vấn đề cực kỳ nan giải đối với những kẻ muốn hãm hại cậu ta.
"Việc ấy thì quan trọng gì à?" Julian đón lấy ánh mắt của Riel, cố hết sức để giọng điệu của mình nghe có vẻ bình tĩnh, "Bây giờ chúng ta đều đang bị người nhà Warren truy sát, cậu cần sống sót, tôi cũng cần. Còn về việc tôi là ai… đợi thoát khỏi đám phiền phức này, cậu có thể giết tôi bất cứ lúc nào để kiểm tra cho rõ."
Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ "giết tôi", sự thẳng thắn trong giọng điệu khiến tay cầm kiếm của Riel hơi đứng hình. Thiếu niên liếc nhìn cánh cửa gỗ sắp sập, rồi lại nhìn bờ vai quá gầy gò của Julian, cuối cùng vẫn thu tay lại, khom lưng chui vào hố.
Julian bám sát theo sau, ngay trước giây phút chui vào hố, cậu dùng hết sức đẩy phiến đá về vị trí cũ. Bóng tối lập tức nuốt chửng mọi thứ, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người đan xen trong đường hầm chật hẹp.
"Khi đi xuống dưới nhớ cẩn thận bậc thang." Julian nhắc nhở. Cậu nhớ trong đường ngầm này là những bậc đá thô ráp, độ cao chênh lệch giữa các bậc rất lớn, lúc nguyên chủ còn nhỏ từng cùng ai đó lén lút chạy ra ngoài chơi, đã bị ngã gãy đầu gối ở đây. Còn người đó là ai… thì cậu thật sự không có ấn tượng gì cả, hình như là một nhân vật nhỏ không quan trọng?
Riel không nói gì, chỉ có những tiếng sột soạt truyền lại, dường như đang thích nghi với bóng tối. Julian có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương đang đến gần, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt và mùi mồ hôi, còn có một chút… cảm giác trong trẻo kỳ lạ? Giống như bầu trời sau cơn mưa, sạch sẽ đến mức khiến người ta an tâm một cách khó hiểu.
Julian vô thức rụt tay lại, mảnh vỡ càng nóng hơn. Đầu ngón tay dường như dính phải thứ gì đó ẩm ướt, lạnh lẽo, trong bóng tối lóe lên ánh sáng xanh lam cực nhạt, như một tia lửa rơi vào nước. Julian bỗng nắm chặt tay, giấu tia sáng yếu ớt đó vào lòng bàn tay, cậu không biết phản ứng bất thường này có ý nghĩa gì, nhưng trực giác mách bảo rằng cậu không thể để Riel phát hiện.
"Tay ngươi đang run." Giọng Riel đột nhiên vang lên phía trước, mang theo một tia dò xét khó nhận ra, "Sợ à?"
"Lạnh." Julian nói dối. Cậu đúng là đang run, một nửa vì hơi lạnh trong đường hầm, một nửa vì ánh sáng xanh lam quỷ dị vừa rồi. Cậu tăng tốc đuổi theo Riel, đầu gối va vào bậc đá, đau đến mức hít một hơi khí lạnh.
Bước chân Riel khựng lại, trong bóng tối truyền đến tiếng vải vóc ma sát. Ngay giây sau, chuôi của một thanh đoản kiếm được đưa đến trước mặt Julian, trên lưỡi kiếm vẫn còn dính vết máu chưa khô.
"Cầm lấy." Giọng thiếu niên vẫn rất lạnh lùng, "Ta sẽ không quay lại tìm ngươi đâu. Nếu ngươi bị lạc, giao dịch giữa chúng ta lập tức hủy bỏ."
Julian nắm lấy chuôi kiếm, cảm giác kim loại lạnh lẽo khiến cậu bình tĩnh lại đôi chút. Cậu biết Riel đây là đang ngầm bảo vệ cậu, ở nơi tối đen như mực này, ít nhất thì việc có một thanh kiếm cũng an toàn hơn là tầm mắt tối thui.
Hai người im lặng đi xuống dưới. Bậc đá càng lúc càng ẩm ướt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống vũng nước đọng. Julian thầm đếm bậc thang trong lòng, theo ký ức của nguyên chủ, đường ngầm này có bảy mươi ba bậc, thông đến bãi đá bỏ hoang bên ngoài thị trấn.
"Còn bao lâu nữa?" Giọng Riel hơi khàn, dường như đã tiêu hao thể lực rất nhiều.
"Sắp rồi, chắc còn khoảng hai mươi bậc." Julian trả lời. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Riel ngày càng nặng nề, cánh tay bị thương chắc đã đến giới hạn.
Đúng lúc này, tiếng phiến đá bị nạy ra đột nhiên truyền đến từ phía sau, kèm theo tiếng la hét của thành viên đoàn lính đánh thuê: "Chết tiệt, cuối cùng cũng tìm thấy lối vào rồi! Đuổi theo cho tao! Phải đánh gãy chân thằng chó ấy!"
Cơ thể Riel lập tức căng cứng, cậu ta kéo Julian ra sau lưng mình, mũi đoản kiếm chĩa về phía trên đường hầm. "Mau chạy!"
Hai người gần như vừa lăn vừa bò mà lao xuống những bậc thang còn lại. Cánh tay Julian bị trật một cái ở chỗ rẽ, đau đến mức hoa cả mắt, nhưng cậu không dám dừng lại. Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, ánh sáng từ đuốc đã xuyên qua khe hở phía trên đường hầm, hắt những cái bóng lúc lắc lên vách tường.
"Bên này!" Julian kéo Riel rẽ vào một ngã rẽ hẹp hơn. Đây là chi tiết cậu chưa nói lúc nãy, đường ngầm thực ra có hai ngã rẽ, bên trái thông ra bãi đá, bên phải là một hầm rượu bị bỏ hoang, đám lính đánh thuê khả năng cao là không biết nhánh rẽ này.
Riel không do dự mà lao theo Julain vào ngã rẽ. Cuối đường hầm mơ hồ hắt ra ánh sáng yếu ớt, đó là ánh trăng lọt qua khe thông gió của hầm rượu.
"Bị khóa rồi." Riel dừng lại trước một cánh cửa sắt gỉ sét, dùng sức đẩy đẩy, cửa sắt không nhúc nhích. Tim Julian bỗng ngưng một nhịp. Cậu nhớ cánh cửa ở đây chỉ khép hờ, lẽ nào đã bị ai khóa lại rồi?
Đám truy binh phía sau đã ở ngay gần, thậm chí có thể nghe thấy tiếng chúng đang tranh cãi ở ngã rẽ xem nên đi đường nào.
"Tránh ra." Riel đột nhiên mở miệng. Cậu ta cắm đoản kiếm lại vào bên hông, dùng tay phải không bị thương ấn lên cửa sắt, hít sâu một hơi.
Julian thấy cơ bắp trên cánh tay cậu ta căng cứng, máu thấm ra từ vết thương nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi xám, thậm chí để lại một dấu tay máu mờ mờ trên cánh cửa. Ánh mắt thiếu niên sáng lên kinh ngạc trong bóng tối, trong môi trường tối tăm lại như ánh lên tia sáng sao yếu ớt.
"Gah!" Thiếu niên gầm nhẹ, chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp mà tông thẳng vào cánh cửa sắt. Lực đó mang theo một sự dẻo dai gần như hoang dã, hoàn toàn là tiềm năng bị ép ra vào thời khắc cận kề cái chết.
Julian vô thức lùi lại một bước, mảnh vỡ như bị thứ gì đó lay động mà bỗng nảy lên một cái, tia sáng xanh lam nhạt đó lại lóe lên, lần này còn sáng hơn lúc trước, thậm chí còn ngưng tụ thành một chút tinh thể băng vụn ở đầu ngón tay cậu.
"RẦM!"
Có nên nói không hổ là nhân vật chính không? Ngay cả trong tuyệt cảnh như vậy vẫn còn sức để bộc phát một phen. Cánh cửa sắt gỉ sét bị tông bật ra, bản lề vốn đã mục rữa nghiêm trọng lập tức vỡ tan, mảnh vụn văng ra sượt qua quần áo hai người. Riel lảo đảo một cái, rõ ràng cú húc vừa rồi đã vắt kiệt sức lực cuối cùng của cậu ta, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Đi!" Riel nắm lấy cổ tay Julian, kéo cậu vào trong.
Julian bị cậu ta kéo chạy về phía trước, cảm giác nơi cổ tay rất nóng, đó là cái nóng hư huyễn bốc lên do Riel mất máu và dùng sức quá độ. Cậu cúi đầu nhìn chỗ hai người đang nắm tay, lòng lại càng lúc càng rối.
Theo cốt truyện gốc, lúc này Riel đáng lẽ phải tự mình trốn thoát được, thậm chí phản sát vài tên truy binh, nhưng bây giờ vì đi cùng mình, không chỉ vết thương nặng thêm, mà còn tiêu hao quá nhiều thể lực.
Điều khiến cậu để tâm hơn là dao động kỳ lạ ngay khoảnh khắc Riel tông cửa, và tinh thể băng đột nhiên xuất hiện trên đầu ngón tay mình… Điều này dường như có chút sai lệch nhỏ so với cốt truyện cậu biết, nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm những chi tiết này.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu, chất đầy những thùng gỗ mục nát xếp hàng hàng lớp lớp. Hai người trốn sau một thùng rượu khổng lồ, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đám truy binh dường như không phát hiện ra ngã rẽ bí mật này, tiếng bước chân dần dần xa đi.
Mãi đến khi xác nhận xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, Riel mới buông tay ra, dựa vào thùng rượu trượt ngồi xuống, thở dốc kịch liệt.
Sắc mặt cậu ta trắng bệch như giấy, môi khô nứt nẻ, cánh tay trái bị thương buông thõng trên đầu gối, máu vì vận động mạnh vừa rồi vẫn không ngừng chảy.
Julian nhìn dáng vẻ sắp ngã của cậu ta, lòng có hơi phức tạp. Cậu móc từ trong ngực ra một cái hũ gốm nhỏ và đưa nó qua. Bên trong là thuốc vốn dĩ cậu để dành xử lý mắt cá chân cho mình, bây giờ chỉ có thể dùng để giữ mạng cho nhân vật chính.
"Cái này cho cậu."
Riel không nhận ngay, chỉ cảnh giác nhìn Julian.
"Không phải thuốc độc." Julian cười khổ, đặt hũ gốm lên nền đất giữa hai người, "Nếu đã là quan hệ hợp tác, tôi có lý do gì phải hại cậu chứ? Hơn nữa với trạng thái bây giờ của cậu… tôi muốn hại cậu cũng không cần hạ độc, chỉ cần đâm một dao là xong rồi."
Thiếu niên im lặng một lát, cuối cùng vẫn nhặt hũ gốm lên, mở nút gỗ ra ngửi ngửi. "Nguyệt Quang Thảo và thuốc cầm máu… Ngươi cũng hào phóng thật." Giọng cậu ta đã dịu đi vài phần, rõ ràng đã nhận ra hai loại dược liệu này, cũng biết rõ giá trị của chúng.
"Cậu chết rồi thì tôi kêu ai đưa tôi đến Thánh Thành đây? Giao dịch của tôi không phải ai cũng có tư cách có được đâu." Khóe miệng Julian hơi nhếch lên, còn Riel thì hừ lạnh một tiếng, không phản bác gì nữa. Cậu ta đổ ra một ít thuốc mỡ, cắn răng bôi lên vết thương, động tác có hơi lóng ngóng, nhưng lại toát ra vẻ tàn nhẫn, như thể người bị đau không phải là mình.
Julian quay mặt đi, cái cảm giác nhìn thôi cũng thấy đau này cậu không muốn trải nghiệm. Cậu dựa vào thùng rượu, giơ tay sờ sờ đầu ngón tay, tinh thể băng ngưng tụ lúc nãy đã tan, chỉ để lại một giọt nước trong veo.
Cậu vô thức xoa xoa ngón tay, đột nhiên cảm nhận được một tia ấm áp yếu ớt dâng lên từ đầu ngón tay, như có ngọn lửa nhỏ đang len lỏi dưới da, men theo mạch máu từ từ lan ra.
Đây là… nguyên tố hỏa?
Julian sững sờ, rồi lập tức phản ứng lại, đây là sức mạnh mà vốn dĩ cậu nên có. Gia tộc Elios vốn nổi tiếng với độ tương thích nguyên tố Hỏa và nguyên tố Quang, nguyên chủ tuy là con thứ không được coi trọng và không có thiên phú phép thuật, nhưng thứ lưu lại trong huyết mạch cũng không thể hoàn toàn biến mất.
Chỉ là sức mạnh này quá yếu ớt, hơn nữa cậu ta còn là một kẻ không có chí tiến thủ, ngày nào cũng ăn chơi lêu lổng không lo làm việc đàng hoàng, nên mới dẫn đến kết cục phơi thây ngoài đường.
Cậu âm thầm đè nén tia ấm áp này về lại đầu ngón tay, lúc ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt Riel đang nhìn sang.
"Sao thế?" Thiếu niên nhíu mày, cái gã kỳ lạ trước mắt này cứ nhìn mình chằm chằm, khiến cậu ta cảm thấy rất khó chịu.
"Không có gì." Julian cười cười, hơi ấm nơi đầu ngón tay bị cậu lén lút dẫn sang một cọng cỏ khô ẩm ướt bên cạnh, nhìn cọng cỏ đó khô lại với tốc độ mắt thường khó nhận ra, "Tôi đang nghĩ lỡ như xảy ra bất trắc bị tóm, thì tôi nên tự sát bằng cách nào." Vừa nói còn nhún vai, như thể đã bắt đầu lo liệu hậu sự.
Ánh mắt Riel rơi xuống cọng cỏ khô đó, rồi lại lướt qua ngón tay trông có vẻ tùy ý của Julian, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương.
Còn về mấy lời xàm xí kia, Riel xem như không nghe thấy gì, lơ luôn Julian đang chuẩn bị mở miệng nói nhảm tiếp.
…
