Mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với mùi máu tanh nhàn nhạt, lên men trong không gian kín mít thành một thứ mùi khiến người ta mê man.
Julian nhìn vệt trăng lọt qua khe thông gió di chuyển, thầm tính toán thời gian. Từ lúc họ trốn vào đây, ít nhất cũng đã qua một canh giờ, bên ngoài trời lúc này chắc đã tối mịt hoàn toàn.
“Chúng ta không thể ở đây mãi được.”
Giọng Riel phá vỡ sự im lặng, cậu ta đã dùng băng vải băng bó lại vết thương, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng vẻ mệt mỏi trong mắt đã vơi đi vài phần, “Người của Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield không tìm thấy chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ mở rộng phạm vi lục soát.”
Julian gật đầu, cậu đang dùng đầu ngón tay vô thức cọ xát Mảnh Vỡ Sao Chổi. Vừa rồi lúc chạy trốn, mảnh vỡ đó lại giật nảy lên như bị phỏng, tia sáng xanh lam nhạt nơi đầu ngón tay gần như muốn ngưng tụ thành sương giá mà mắt thường có thể thấy được, cậu vội đút tay vào túi áo choàng vải thô, giả vờ chỉnh lại vạt áo.
“Tôi biết một chỗ trốn.” Julian vừa nói, tay giấu trong túi áo choàng dường như đang sờ soạng thứ gì đó.
“Ở rìa khu ổ chuột có một nhà kho cũ bỏ hoang, trước đây dùng để chứa vài món đồ lặt vặt, chỗ đó thường không có ai qua lại, có thể tạm thời trốn một lát.” Đây là một trong những nơi ẩn nấp mà cậu tìm ra được trong khoảng thời gian sau khi xuyên không, trong nguyên tác từng có không ít chỗ trốn bị lướt qua, không hề đề cập quá nhiều.
Riel nhướng mày, rõ ràng là kinh ngạc vì Julian luôn có thể đưa ra phương án phù hợp với tình hình hiện tại: “Ngươi rành rọt từng xó xỉnh ở đây đến vậy? Ngay cả những người đã có kinh nghiệm sống ở đây lâu năm so với ngươi… e là cũng không tính là rành.”
“Muốn kiếm ăn ở khu ổ chuột, nếu không nhớ kỹ những thứ này thì sớm đã biến thành một cái xác vô danh ở góc hẻm nào đó rồi.” Julian nói nửa thật nửa đùa. Ngay sau đó, cậu móc từ trong ngực ra một cái túi tiền nhăn nhúm, đổ ra mấy đồng xu bằng đồng đã mòn vẹt, “Chỗ này có lẽ sẽ có ích, cứ giữ lấy trước đã.”
Đồng xu lóe lên ánh sáng yếu ớt trong ánh sáng mờ tối, ánh mắt Riel dừng lại trên túi tiền trong giây lát. Cậu ta biết cái tên vừa bị đuổi ra khỏi gia tộc cách đây không lâu này không thể có bao nhiêu tiền tiết kiệm, số tiền này có lẽ là toàn bộ gia tài còn sót lại của đối phương.
“Vậy ngươi mau chỉ đường đến cái nhà kho bị bỏ hoang đó.” Riel đứng dậy, động tác vẫn còn hơi cứng nhắc, rõ ràng là vết thương đang làm vướng víu, “Hướng nào?”
Julian dẫn cậu ta đi ra ngoài bằng một cánh cửa ngầm khác ở bên hông hầm rượu. Cánh cửa này thông ra một con hẻm sau chật hẹp, hai bên chất đầy rác rưởi và thùng gỗ bỏ đi bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Trong hẻm không có đèn đường, chỉ có ánh đèn leo lét hắt ra từ cửa sổ quán rượu đằng xa, miễn cượng soi rọi con đường đá phiến dưới chân.
“Đi theo tôi, nhớ đừng gây ra tiếng động.” Julian đè thấp giọng, bước chân nhẹ nhàng luồn lách qua đống đồ đạc. Cậu rành đường ở đây như đi trong sân nhà mình, sau khi bị gia tộc trục xuất, Julian vì để trốn tránh đám chủ nợ và những kẻ cười nhạo cậu, gần như đã mò mẫm thuộc lòng mọi con đường tắt trong khu ổ chuột. Phần này trong truyện miêu tả cũng rất chi tiết, cũng vì thế mà mang lại đủ thông tin cho Julian.
Riel bám sát theo sau, cánh tay trái bị thương hơi nâng lên, tránh đụng vào tường hay đồ đạc. Giác quan của cậu ta nhạy bén hơn Julian rất nhiều, có thể nghe thấy tiếng bước chân của người tuần đêm ở đằng xa, thậm chí có thể phân biệt được sau cửa sổ nhà nào có người đang nhỏ giọng cãi vã.
Mỗi khi gặp ngã rẽ có khả năng bị lộ, Julian đều có thể kéo cậu ta rẽ vào con đường nhỏ khuất hơn từ trước, khả năng phán đoán chuẩn xác đó khiến Riel càng thấy tên bị ruồng bỏ này không đơn giản.
Đi ngang qua một căn lều sụp, Julian đột nhiên dừng bước, nhặt lên nửa tấm ván gỗ bị cháy đen từ trong đống đổ nát. Cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết than đen trên bề mặt tấm ván, một tia ấm áp yếu ớt tỏa ra từ đầu ngón tay, đám vụn than ẩm ướt đó lại khô đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Đang làm gì thế?” Riel hỏi nhỏ.
“Cầm lấy cái này.” Julian quay đầu đưa tấm ván cho cậu ta, “Lát nữa nếu gặp phải lính tuần tra, cái này có thể giúp cậu che mặt.” Cậu cố ý để đầu ngón tay mình tránh tiếp xúc trực tiếp với Riel, hơi nóng đột ngột phát ra từ mảnh vỡ vừa rồi vẫn chưa tan đi, cậu sợ lại bốc lên thứ ánh sáng xanh lam không nên có, khiến thiếu niên trước mặt nghi ngờ.
Riel nhận lấy tấm ván, cảm giác khi chạm vào khô ráo đến mức có hơi bất thường. Nửa tấm ván này rõ ràng đã bị nước mưa ngâm qua, mép ván còn có vết nấm mốc, sao lại đột nhiên khô như vậy? Cậu ta nhìn ngón tay Julian, đối phương đang đút tay vào túi áo choàng, nhìn không rõ động tác.
“Tay ngươi…” Riel vừa định nói gì đó, đã bị cậu bịt miệng lại.
“Suỵt.” Giọng Julian đè xuống cực thấp, hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền qua lớp vải, “Phía trước có người.”
Hai người nhanh chóng trốn vào sau một cái lồng gà bỏ hoang, nhìn ra ngoài qua khe hở của tấm ván. Ba gã đàn ông mặc đồng phục của Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield đang dựa vào góc tường, miệng ngậm thứ gì đó, vừa lẩm bẩm chửi rủa than vãn, vừa liên tục nhả ra từng đợt khói trắng.
“Thằng nhãi đó như bốc hơi khỏi thế gian vậy, hại ông đây phải chịu cóng ở cái nơi quỷ quái này! Sao nó còn chạy nhanh hơn chuột vậy!?”
“Thiếu gia Warren đã nói, nếu không tìm thấy người thì không ai được phép quay về. Tao nghe nói trên người thằng nhóc đó có cái huy hiệu gì đó, là bảo bối mà thiếu gia đích thân chỉ định phải mang về nguyên vẹn.”
“Mặc xác nó là huy hiệu gì, tìm được người thì chém chết rồi giao nộp là xong chuyện, đỡ phải rắc rối, đằng nào cái thứ tên đó muốn là cái huy hiệu kia, người sống hay chết thì quan trọng gì?”
Ánh mắt Riel lập tức lạnh đi, tay cầm tấm ván hơi siết lại. Julian có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ thiếu niên bên cạnh, còn lạnh hơn cả cơn gió đêm trong hẻm.
“Đừng kích động.” Julian thì thầm bên tai cậu ta, “Bọn chúng có ba người, cậu bây giờ mà ra tay thì không chiếm được lợi thế gì đâu, cũng không có tác dụng, bình tĩnh lại đi.”
Riel không động đậy, nhưng đôi môi mím chặt đã tố cáo cảm xúc của cậu ta. Julian biết đối phương đang nghĩ gì, đám người đó đã nhắc đến huy hiệu Thánh Hỏa, đó là di vật cha cậu ta để lại, cũng là giới hạn không thể chạm đến của cậu ta lúc này.
Đợi đám lính đánh thuê chửi đủ, khoác vai bá cổ đi về phía con hẻm khác, Julian mới kéo Riel ra khỏi sau lồng gà, phủi đi bùn đất và lông gà dính trên người.
“Bọn chúng nhắc đến huy hiệu của cha ta.” Giọng Riel mang theo lửa giận bị đè nén, “Tại sao nhà Warren lại muốn có được di vật của cha ta?”
“Ai mà biết được.” Julian nói lấp lửng, cậu không thể đem toàn bộ âm mưu mà cậu biết trong nguyên tác ra nói hết, bởi hành vi đó không khác gì tự sát, “Biết đâu có liên quan đến chức vị mà cha cậu từng đảm nhận cũng nên?”
Bước chân Riel ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Julian một cái. Cái tên bị gia tộc ruồng bỏ này dường như luôn có thể giẫm chính xác lên điểm yếu của cậu ta, nhưng lại chưa bao giờ nói toạc ra, cảm giác chừng mực này khiến nội tâm cậu ta lúc thì chuông cảnh báo réo inh ỏi, lúc lại có chút an tâm khó hiểu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, lần này Riel không hỏi thêm vấn đề nào khác. Khi đi ngang qua cửa sổ sau của một tiệm bánh mì, Julian đột nhiên dừng lại, móc từ trong ngực ra một nhúm bạc hà khô vụn, rải lên con đường đá mà hai người bắt buộc phải đi qua.
“Ngươi lại làm gì thế?” Riel nhíu mày.
“Còn nhớ tôi đã nói gì không? Mũi của chó săn bên Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield thính lắm, cái kho chúng ta sắp đến cách đây không xa, tôi sợ bọn chúng sẽ lùng sục đến đó.” Julian giải thích, “Mùi bạc hà có thể tạm thời gây nhiễu khứu giác của chó săn, cho dù thời gian không lâu lắm, nhưng cũng đủ để chúng ta nghỉ ngơi một lát.”
Riel nhìn Julian rải bạc hà một cách thành thục, động tác tự nhiên như đã làm cả ngàn lần. Cái tên bị ruồng bỏ của nhà Elios này, rốt cuộc trên người còn giấu bao nhiêu bí mật? Người này rõ ràng có năng lực tương thích nguyên tố Hỏa mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra, thuộc lòng mọi con đường nhỏ trong khu ổ chuột, biết được động thái của lính đánh thuê, thậm chí ngay cả tập tính của chó săn cũng nắm rõ như lòng bàn tay…
Điều này hoàn toàn không giống một quý tộc sa cơ bị gia tộc trục xuất, không có thiên phú ma pháp, chỉ có thể vật lộn ở tầng lớp dưới đáy.
“Rốt cuộc ngươi…” Lời của Riel không thể nói hết. Julian đã đẩy ra một cánh cửa sắt gỉ sét, bản lề cửa phát ra tiếng “két” chói tai. Cậu ghé tai lắng nghe, xác nhận bên trong không có ai, mới vẫy tay với Riel: “Vào đi.”
Trong kho sặc mùi vải vóc cũ kỹ và mùi bụi bặm, ánh sáng mờ tối, chỉ có vài vệt trăng lọt qua lỗ thủng trên mái nhà và cửa sổ gỗ, soi rọi những hạt bụi bay lơ lửng trong không trung. Trong góc chất mấy cuộn vải gai bị mốc, vừa hay có thể dùng làm vật che chắn.
Julian đi vào sâu trong kho, móc từ trong ngực ra một mẩu đá lửa đã mòn nghiêm trọng, định thắp sáng nửa cây nến còn sót lại trên mặt đất. Đầu ngón tay cậu vừa chạm vào đá lửa, một tia ấm áp lặng lẽ tỏa ra, đá lửa cứ thế tự bốc cháy.
Ngọn lửa nhảy múa soi sáng góc nhỏ hẹp, Riel đứng ở cửa, nhìn ngón tay Julian vừa thu về, sự nghi hoặc trong mắt càng sâu hơn.
“Đừng nhìn tôi như vậy.” Julian mỉm cười, dựa vào một cuộn vải gai ngồi xuống, “Đã là người thuộc gia tộc Elios, cho dù là một kẻ bị ruồng bỏ, biết chút trò vặt điều khiển lửa thì cũng bình thường mà?”
Riel không nói gì, chỉ ngồi xuống cuộn vải gai đối diện cậu, đặt nửa tấm ván gỗ bên cạnh. Trong kho chỉ còn lại tiếng lửa cháy lách tách, và hơi thở có phần nặng nề của hai người.
“Tối nay lúc bọn chúng đổi gác, tên đội trưởng uống rượu say sẽ lười biếng.” Julian đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, “Chúng ta có thể nhân lúc đó di chuyển đến nơi an toàn hơn.”
Riel ngước mắt nhìn cậu: “Sao ngươi biết rõ mấy chuyện này thế?”
“Đoán thôi.” Julian nửa đùa nửa thật, “Tập tính của đám lính đánh thuê đều na ná nhau, chỉ cần để ý một chút là có thể phát hiện ra quy luật. Huống hồ đám chó săn của nhà Warren này, chỉ khi lợi ích đủ lớn mới có động lực làm việc. Cứ truy sát vô tội vạ mà không kiếm được mấy đồng như bây giờ, sớm đã khiến bọn chúng mệt lử rồi.”
Lời giải thích này hợp tình hợp lý, nhưng Riel vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu ta nhìn gò má Julian mờ ảo dưới ánh lửa, đối phương đang cúi đầu cọ xát đầu ngón tay, vẻ mặt chuyên chú, như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng.
Ngay lúc này, đầu ngón tay Julian đột nhiên lóe lên một tia sáng xanh lam cực nhạt, khoảnh khắc đó nhanh đến mức như ảo giác. Riel bỗng híp mắt lại, vừa định mở miệng, thì nghe thấy tiếng bước chân và tiếng quát tháo của lính đánh thuê bên ngoài, ngày càng gần, dường như đang lảng vảng gần kho.
Julian nhanh chóng đút tay vào ngực, thổi tắt ngọn nến.
“Đừng động đậy.” Cậu đè thấp giọng nói với Riel.
Trong kho chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng lọt qua khe hở phác họa nên bóng dáng im lặng của hai người. Tiếng bước chân đằng xa dừng lại một lát trước cửa kho, kèm theo vài câu nói chuyện mơ hồ, rồi lại dần đi xa.
Mãi đến khi xác nhận âm thanh đã biến mất hoàn toàn, Julian mới thắp nến lại. Cậu nhìn sang Riel, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, ánh mắt sắc lạnh như kiếm.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Giọng Riel nghiêm túc hơn bất kỳ lần nào trước đây, “Đừng có nói ngươi chỉ là một kẻ bị gia tộc ruồng bỏ, một quý tộc bị ruồng bỏ sao có thể hiểu rõ khu ổ chuột như quay về vườn hoa nhà mình? Một vài nhà mạo hiểm mà ta từng gặp ở nơi này, những người thường xuyên sống ở đây, cũng không rành rẽ như ngươi.”
Tim Julian chùng xuống. Cậu biết vừa rồi mình giấu không kỹ, nhưng sự đã đến nước này, cậu chỉ có thể cắn răng tiếp tục bịa chuyện.
“Tôi là ai không quan trọng.” Julian đón lấy ánh mắt cậu ta, giọng điệu bình tĩnh, “Quan trọng là chúng ta bây giờ là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây. Cậu cần thông tin của tôi để trốn truy sát, tôi cần kiếm của cậu để phản sát nhà Warren. Đợi thoát khỏi đám chó săn phiền phức đó, cậu muốn biết gì, tôi đều nói cho cậu biết.”
Julian cố ý nhấn mạnh năm chữ “đều nói cho cậu biết”, trong giọng điệu mang theo một tia chân thành mà ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra, cũng khiến tay Riel đã đặt trên chuôi kiếm cũng thả lỏng đôi chút.
Riel chằm chằm nhìn Julian rất lâu, lâu đến mức Julian tưởng đối phương sắp ra tay, mới thấy thiếu niên từ từ thu ánh mắt về, dựa vào cuộn vải gai nhắm mắt lại.
“Trước khi trời sáng, đừng có giở trò.”
Đây xem như là tạm thời chấp nhận cách nói này rồi sao?
Julian thở phào, mảnh vỡ nơi đầu ngón tay vẫn còn hơi nóng, như đang cười nhạo sự may mắn của cậu.
Cậu nhìn ngọn nến nhảy múa, biết rằng một khi sự nghi ngờ đã nảy sinh thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng biến mất. Mối quan hệ hợp tác được xây dựng trên lợi ích này, muốn duy trì được e là cần phải tốn nhiều tâm tư hơn mới được.
Là nam chính tương lai có thể sử dụng Thánh Kiếm, tiêu diệt Ma Tộc, Riel chưa bao giờ là một tên ngốc chỉ biết chém giết.
Vừa nãy rõ ràng có thể trực tiếp ra tay với mình, nhưng cậu ta lại bằng lòng nghe mình giải thích, đối với huy hiệu của cha lại càng bảo vệ vô cùng kỹ, rõ ràng là một người trọng tình nghĩa.
Có lẽ… chỉ cần thuận theo phần tình nghĩa này, thuận lợi chiếm được lòng tin của Riel, rất nhiều vấn đề trong tương lai sẽ được giải quyết dễ dàng.
Còn về cái kết cục tử vong, đã cùng nhân vật chính trở thành huynh đệ vào sinh ra tử, con đường này còn có thể đi vào ngõ cụt sao?
“Có lẽ… mình nên thử ‘nuôi lớn’ nhân vật chăng?”
