Nuôi Cậu Chỉ Là Bất Đắc Dĩ, Đừng Có Bám Lấy Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi muốn biến thành một Uma Musume vô tư tóc xám mềm mịn và quyến rũ Trainer của tôi!

(Đang ra)

Tôi muốn biến thành một Uma Musume vô tư tóc xám mềm mịn và quyến rũ Trainer của tôi!

へぶん99

Đây là câu truyện của một thanh niên main bỗng dưng một ngày nào đó biến thành Uma Musume, và cùng với huấn luyện viên của mình, bước lên hành trình trở thành Uma Musume chạy đường dài mạnh nhất.

2 9

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

80 2220

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain

(Đang ra)

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain

Starfire

Nghĩ tôi là kẻ phản diện sao? Sai hoàn toàn rồi đó!

59 2816

Quyển 1: Gặp gỡ, Hợp tác, Chạy trốn! - Chương 01 - Cuối cùng cũng gặp mặt

Dựa vào bức tường gạch đá lạnh lẽo, cảm nhận hơi lạnh thấu xương, Julian cúi đầu trầm tư.

Hôm nay đã là ngày thứ chín mươi chín cậu xuyên không đến thế giới này, ngày nào cũng đói đến mức ngực dán vào lưng, không nơi ăn chốn ở, không nơi nương tựa, bị người ta ức hiếp, truy cùng diệt tận như chuột cống chạy qua đường.

Là một Đế Quốc mà hoàng thất nắm giữ quyền lực tối cao, tam đại gia tộc quý tộc dưới trướng chiếm giữ vô số tài nguyên và mạng lưới quan hệ trong Đế Quốc, cũng sở hữu lượng lớn các nhánh gia tộc phụ, đấu đá công khai hay ngấm ngầm diễn ra như cơm bữa.

Đại gia tộc Elios, nắm giữ tín ngưỡng và thẩm phán, trong cốt truyện gốc có thể nói là không việc ác nào mà chưa từng làm, cho đến tận cuối truyện cũng không có ý hối cải, hoàn toàn hổ thẹn với cái gọi là chức trách tín ngưỡng và thẩm phán, thế mà lại sở hữu Thánh Hỏa Kỵ Sĩ Đoàn mạnh nhất Đế Quốc.

Đại gia tộc Valerion, một đám cuồng chiến tranh, là quân sư và nhà tư bản, nắm trong tay ba phần tư tuyến phòng thủ biên giới của Đế Quốc. Đúng, chính là nhà tư bản, vì để đảm bảo hậu cần thỉnh thoảng sẽ qua lại làm ăn với hai gia tộc lớn còn lại. Điều này cũng dẫn đến người của gia tộc họ không phải là kẻ hung hãn cực kỳ giỏi đánh đấm, thì cũng là gian thương có đầu óc sắc bén. Hắc Diệu Kỵ Sĩ Đoàn dưới trướng họ càng nổi tiếng khắp thế gian với ý chí sắt đá.

Còn về đại gia tộc cuối cùng, Thranduil, trong cốt truyện gốc đề cập quá ít, mấy nhân vật xuất hiện đều chỉ được lướt qua vài dòng rồi “nhận cơm hộp”, không hề để lại ấn tượng gì nhiều, có điều Ngân Dực Kỵ Sĩ Đoàn của họ có chiến lực không tệ, thường xuyên có thể thấy bóng dáng họ chiến đấu hăng hái trong cốt truyện.

Phía trên vòng tròn quý tộc Đế Quốc do tam đại gia tộc này cùng tạo nên, chính là hoàng thất Đế Quốc, sự kết hợp giữa quyền lực và thực lực khiến họ ngự trị trên ngai vàng từ rất lâu, chưa bao giờ lung lay.

Còn bản thân cậu, với tư cách là nhân vật phản diện hôi lông nhỏ bé, xuất hiện ở những chương đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết “Thánh Hỏa và Kỵ Sĩ” này, cũng là người chết nhanh nhất và mất mặt nhất trong cả cuốn truyện.

Quỹ đạo cuộc đời của nguyên chủ Julian Elios vô cùng đơn giản, cũng vô cùng thê thảm.

Là con trai thứ trong gia tộc, không chỉ sinh ra đã có đôi mắt màu xanh xám không thuộc về nhà Elios, bản thân còn không có bất kỳ thiên phú ma pháp nào.

Vì bị nhà Warren, một nhánh phụ của gia tộc Elios, gán cho tội danh “trộm Cấm Thư Thánh Hỏa” không hề có thật, cậu đã bị gia tộc trục xuất, lưu lạc đến khu ổ chuột của Thị trấn Redwood.

Khi gặp được nhân vật chính, thấy ánh mắt kiên nghị ngay cả khi ở trong đống rác, cơn giận lập tức bốc thẳng lên não, liền lao vào khô máu với nhân vật chính luôn, kết quả bị tay sai của nhà Warren đánh lén, để rồi bị người của hai bên chém chết.

“Trở thành hòn đá lót đường đầu tiên trên con đường trưởng thành của Riel”, trong tiểu thuyết chỉ dùng nửa hàng chữ đã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của cậu.

Julian quấn chặt chiếc áo choàng vải thô duy nhất còn lành lặn trên người, đầu ngón trỏ vô thức cọ xát vào lòng bàn tay.

Nơi đó có một mảnh vỡ cỡ đồng xu, khảm sâu trong da thịt, phát ra ánh bạc mờ ảo.

Đây là một trong những món “buff” của nhân vật chính mà cậu đã cướp được từ trước, Mảnh Vỡ Sao Chổi có thể kích hoạt ma pháp bản nguyên và không giới hạn. Trong nguyên tác, nó là một Thần Khí ngang hàng với truyền thuyết thần thoại, vậy mà lại bị người ta vứt bừa trong một đống rác ở khu ổ chuột.

Julian ngẩng đầu, nhìn con hẻm hẹp trước mặt. Hai bên là những căn nhà ván gỗ xiêu vẹo, dưới mái hiên treo đầy giẻ rách đã ngả màu đen và nội tạng cá đông cứng, mấy con chó hoang gầy trơ xương đang vây quanh một thùng bánh mỳ lúa mạch đã thiu, nhe răng gầm gừ với nhau.

Theo cốt truyện gốc, một lát nữa thôi, nam chính bị Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield truy sát sẽ mà chạy vào con hẻm này.

Nhân vật chính lúc này vẫn chưa phải là nhân vật huyền thoại có thể cầm Thánh Kiếm chém đổ Ma Tướng. Cậu ta chỉ là một thiếu niên vừa mất cha, bị nhà Warren xem như cái gai trong mắt, mang theo di vật duy nhất cha để lại, trốn đông trốn tây trong bóng tối của Thị trấn Redwood.

Hít một hơi thật sâu, Julian đè nén vị đắng chát trong cổ họng. Con át chủ bài duy nhất cậu có để đối mặt với nhân vật chính vào lúc này, chính là những ký ức về cốt truyện tiểu thuyết trong đầu.

Muốn tránh khỏi con đường pháo hôi của nguyên chủ, vậy thì điều quan trọng nhất lúc này, là phải thiết lập quan hệ với nhân vật chính, tránh cái kết cục tương lai bị cậu ta chém chết.

Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ xa, xen lẫn tiếng quát tháo thô lỗ của mấy gã đô con.

“Thằng nhóc đó chạy không xa đâu! Thiếu gia Warren đã nói, sống phải thấy người, chết phải thấy huy hiệu!”

“Lục soát! Lật tung từng con hẻm lên!”

Tim Julian thắt lại, âm thanh đó chắc hẳn là tiếng chửi rủa trong lúc nhân vật chính bị truy đuổi. Cậu ép mình xuống thấp hơn nữa, ánh mắt dán chặt vào đầu hẻm. Lát sau, một bóng người lảo đảo xông vào.

Thiếu niên tóc đen mặc một chiếc áo sơ mi xám đẫm máu, ống tay áo bên trái gần như bị rách nát, để lộ cánh tay có vết thương sâu thấy cả xương.

Tóc cậu ta bết lại trên vầng trán đẫm mồ hôi, dính đầy bùn đất và vết máu, nhưng đôi mắt đó lại sáng đến kinh ngạc, ngay cả trong tình cảnh chật vật như vậy, vẫn ánh lên vẻ ngoan cường không chịu khuất phục.

Đó chính là Riel, cường giả tương lai có thể một mình địch lại thiên quân vạn mã, chiến lực đỉnh cao trong Tam Đại Kỵ Sĩ Đoàn của Đế Quốc, vây quanh là vô số mỹ nữ, nam chính duy nhất được chỉ định của “Thánh Hỏa và Kỵ Sĩ”.

Nhưng lúc này cậu ta chỉ là một con gà yếu ớt, bị thương cũng không nhẹ. Vừa xông vào hẻm đã lảo đảo một cái, phải chống tay lên tường mới miễn cưỡng đứng vững, miệng thở dốc kịch liệt, mỗi lần hít thở đều kéo theo vết thương khiến cậu ta đau đến nhíu chặt mày.

Cậu ta cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh, tai lắng nghe động tĩnh của đám truy binh phía sau, tay phải cầm đoản kiếm khẽ run rẩy vì mất máu quá nhiều.

Tim Julian lúc này đập cực nhanh. Cậu biết đây là cơ hội duy nhất hiện tại để mình có thể thiết lập lòng tin với nhân vật chính.

Nếu không nắm bắt tốt, với cái tính cảnh giác đã xem như bệnh lý tâm lý của cậu ta, muốn tìm cơ hội khác để thiết lập lòng tin e là có hơi mơ mộng hão huyền.

Nghĩ đến đây, cậu từ từ đứng dậy từ sau thùng sắt, cố gắng hết sức để hành động của mình trông không quá uy hiếp.

Tuy nhiên, mấy chữ “cuối cùng cũng gặp mặt” còn chưa kịp thốt ra, một luồng hơi lạnh đã lập tức phả lên cổ cậu.

“Đừng cử động!”

Gần như cùng lúc cậu đứng dậy, Riel đột ngột xoay người, mũi đoản kiếm chĩa thẳng vào cổ họng cậu, trong ánh mắt ngập tràn vẻ cảnh giác và sát ý.

Giọng thiếu niên khàn đặc, nhưng mang theo sự uy hiếp không cho phép nghi ngờ: “Ai phái ngươi tới? Người nhà Warren? Ngươi cũng muốn bắt ta về lĩnh thưởng?”

Julian lập tức đứng đơ tại chỗ, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra. Cậu đã quên mất Riel lúc này đang ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, bất kỳ ai đến gần cũng có thể bị cậu ta xem là uy hiếp.

Cậu ép mình bình tĩnh lại, ánh mắt rơi vào cánh tay đang run rẩy của Riel, trông có vẻ mất máu quá nhiều, sức lực đã cạn, nhưng cũng đủ để đâm một nhát xuyên họng cậu.

“Tôi không phải người nhà Warren.” Giọng Julian có hơi khô khốc, lại cố ý hạ thấp âm lượng, “Tôi⋯ đến để giúp cậu.”

Ánh mắt Riel không hề thả lỏng, mũi kiếm thậm chí còn đâm thêm về trước nửa tấc, cảm giác kim loại lạnh lẽo gần như muốn rạch thủng da của Julian: “Giúp ta? Một kẻ bị ruồng bỏ không có thiên phú ma pháp, phạm tội trộm cắp, ngươi có lý do gì mà muốn giúp ta? Lại có năng lực gì để giúp được ta?”

Tim Julian chùng xuống, không ngờ đối phương lại nhận ra thân phận của mình. Cứ tưởng nhân vật chính lúc này chưa lanh lợi đến thế, chỉ có thể nói không hổ là nhân vật chính, lúc nào đầu óc cũng nhạy bén như vậy.

Không chỉ không bị nữ sắc lay động, mà còn không hề có chút “tình tiết thánh mẫu” nào với kẻ địch, hạng mục cùng hung cực ác đều bị giết bằng một dao, không thèm lằng nhằng một câu.

“Rất đơn giản.” Julian trấn tĩnh lại, ánh mắt rơi xuống bên hông Riel, nơi đó phồng lên như đang giấu thứ gì đó, “Bởi vì chúng ta có kẻ thù chung.”

Đồng tử Riel co lại một cách khó nhận thấy, khoảnh khắc này bị ánh mắt Julian bắt được, cậu biết câu nói của mình đã có tác dụng, phải tiếp tục gây áp lực cho Riel.

“Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfiend là chó săn của nhà Warren, lý do bọn chúng đuổi theo cậu là vì thứ trên người cậu. Mà tôi bị nhà Elios đuổi ra ngoài, đằng sau chuyện này cũng có bóng dáng của nhà Warren. Hoàn cảnh của chúng ta bây giờ thực ra không khác nhau mấy. Cậu và tôi đều là người bị nhà Warren tính kế đều, đang ở bước đường cùng.”

Riel không nói một lời, nhưng tay cầm kiếm dường như không còn siết chặt như vừa rồi. Cậu ta đang cân nhắc, phán đoán xem lời của người lạ mặt này đáng tin mấy phần.

Julian quyết định thêm dầu vào lửa. Cậu lấy từ trong ngực ra một thứ được gói bằng giấy dầu, cẩn thận đưa qua, động tác chậm rãi, sợ làm đối phương kích động: “Bổ sung chút thể lực trước đi. Tôi đoán rằng bây giờ cậu đang rất cần thứ này. Phải bò ra từ đống xác chết đó, lại bị truy sát mấy ngày, chắc cũng không còn sức nữa rồi?”

Gói giấy dầu mở ra, bên trong là mấy chiếc bánh quy bơ, mép bánh có hơi vỡ, nhưng vẫn nhìn ra được hình dạng hoàn chỉnh, tỏa ra mùi sữa thơm thoang thoảng.

Đây là bánh cậu mua ở tiệm bánh mỳ góc phố sáng nay, cậu nhớ trong tiểu thuyết có nhắc đến một câu, Riel từ nhỏ đến lớn không có sở thích gì đặc biệt, nhưng lại rất thích đồ ngọt, ví dụ như gói bánh quy này.

Còn tiền để mua, dĩ nhiên là mấy đồng bạc mà nguyên chủ để lại, lúc này đã tiêu đến mức chỉ còn lại mấy đồng xu, cũng không uổng công cậu gặm bánh mỳ đen chấm nước lã hơn ba tháng nay.

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc nhìn thấy bánh quy, ánh mắt Riel thoáng có chút dao động, tay cầm kiếm rõ ràng đã thả lỏng hơn. Nhưng cậu ta vẫn không hạ vũ khí, chỉ lạnh lùng nhìn Julian: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm một giao dịch.”

Julian đặt gói bánh quy lên một tảng đá giữa hai người, sau đó lùi lại vài bước, xòe tay cười nói: “Nội dung giao dịch này vô cùng đơn giản. Thứ cậu cần trả chỉ là làm người dẫn đường đưa tôi rời khỏi đây, đến Thành Thánh. Còn tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cậu, giúp cậu sống sót đến đại⋯ khụ, sống sót đến ngày không ai có thể uy hiếp cậu được nữa.”

Câu “sống sót đến đại kết cục” suýt nữa buột miệng nói ra, khiến tim của Julian suýt chút nữa là ngừng đập, lời này không thể nói bậy, lỡ bị nhân vật chính phát hiện ra manh mối gì, chắc chắn sẽ bị xiên chết vì bị coi là gián điệp có ý đồ xấu.

Nhưng Riel lại cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai: “Chỉ bằng ngươi? Một kẻ vốn đã không có địa vị và danh tiếng, không có thiên phú ma pháp, lại còn bất tài vô dụng thì biết được gì? Bây giờ ta chỉ cần ấn nhẹ thanh kiếm này,” Riel hơi dùng sức, cổ Julian liền rỉ ra mấy giọt máu tươi theo lưỡi kiếm, “là có thể biến ngươi thành một cái xác!”

“Những gì tôi biết, có lẽ nhiều hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.” Julian đón lấy ánh mắt cậu ta, không hề sợ hãi đoản kiếm đang kề trên cổ, nói từng chữ một: “Ví như tên tiểu đội trưởng của Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield giờ đang chia quân ở hẻm nam, mang theo mấy tên tinh nhuệ nhất, còn những kẻ đuổi theo cậu, chẳng qua chỉ là mấy tên lính quèn ngay cả ma pháp bản nguyên cũng không có mà thôi.”

Ánh mắt Riel có chút thay đổi, hai mắt híp lại.

“Ví dụ nữa, mấy con chó săn ma vật cấp thấp mà bọn chúng mang theo, trông thì hung dữ, nhưng thực ra sợ nhất là mùi bạc hà. Đằng sau tiệm tạp hóa ở cuối hẻm kia chất đống không ít lá bạc hà phơi khô, lúc bọn chúng lục soát ở đó chỉ có mấy người đi vào, chó săn chỉ bị dắt chờ ở bên ngoài. Lúc này, mấy kẻ đuổi theo cậu sẽ bắt đầu gọi tên cậu ra chửi bới.”

Tiếng nói vừa dứt, tiếng chửi rủa của mấy gã đô con lúc nãy liền vọng tới từ con phố ngoài hẻm: “Thằng chó đẻ! Đừng để ông đây bắt được mày! Không thì ông đánh gãy chân mày!”

Tay cầm kiếm của Riel bắt đầu run rẩy, không chỉ vì suy yếu, mà còn vì kinh ngạc. Tên quý tộc trông yếu ớt vô cùng trước mặt này làm sao biết được những chuyện đó? Thậm chí còn làm được việc đoán trước tương lai? Không, chắc chắn là trùng hợp thôi, đều chỉ là mấy trò vặt vãnh.

Julian không cho cậu ta quá nhiều thời gian để tiêu hóa, ánh mắt cậu từ từ dời xuống, dừng lại ở chiếc ủng bên trái của Riel.

Vải ở đó vì dính bùn nên hơi ngả đen, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện một đường viền huy hiệu cực kỳ kín đáo được nung lửa in lên.

Đó là huy hiệu của Thánh Hỏa Kỵ Sĩ Đoàn, là di vật mà cha của Riel để lại, cũng là thứ mà nhà Warren dốc lòng muốn có được. Bí mật này, ngoài bản thân Riel ra, đáng lẽ không ai biết mới phải. Đây cũng là đòn tấn công cuối cùng vào phòng tuyến nội tâm của Riel từ Julian.

“Còn nữa,” Giọng Julian càng đè thấp hơn: “Huy hiệu Thánh Hỏa trên chiếc ủng bên trái của cậu, tốt nhất nên giấu kỹ đi. Thứ mà người nhà Warrentìm, xưa nay không phải là cậu, mà là nó.”

“Uỳnh——”

Như có một tiếng sét đánh nổ tung bên tai, đồng tử Riel co rút dữ dội, tay cầm kiếm run lên bần bật, mũi kiếm suýt chút nữa đã thật sự đâm vào họng Julian. Cậu ta nhìn Julian chằm chằm, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc khó tin và cảnh giác sâu hơn: “Ngươi⋯ làm sao ngươi biết?”

Huy hiệu này vẫn luôn được Riel giấu rất kỹ, ngay cả mấy thuộc hạ cũ mà cha tin tưởng nhất lúc sinh thời cũng không biết, tên quý tộc bị ruồng bỏ chưa từng gặp mặt này, sao lại⋯

Julian biết mình đã hoàn toàn nắm được điểm yếu của đối phương. Cậu không trả lời trực tiếp, chỉ bình tĩnh nhìn Riel: “Bây giờ cậu thấy tôi có năng lực bảo vệ cậu chưa? Giao dịch này, cậu có đồng ý không?”

Hơi thở của Riel lúc này có chút gấp gáp, cậu ta nhìn tên quý tộc sa cơ trước mặt, lại nhìn gói bánh quy bơ vẫn còn tỏa ra mùi hương ngọt ngào, rồi nghe tiếng bước chân và chửi rủa ngày càng gần ở phía xa, nội tâm rõ ràng đang giằng xé kịch liệt.

Vài giây sau, cậu ta từ từ thu kiếm về, nhưng vẫn giữ tư thế cảnh giác, khàn giọng hỏi: “Nói đi, kế hoạch tiếp theo của ngươi, ngươi định bảo vệ tôi thế nào?”

Julian thở phào một hơi, cơ thể căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Cậu biết, mình tạm thời an toàn rồi, sợi dây liên kết với nhân vật chính này xem như đã tạm thời nối được.

Không uổng công cậu bôn ba khắp nơi, dốc hết tâm tư tính toán trong đầu bao ngày qua sau khi xuyên không, tất cả là vì hôm nay có thể thuận lợi ôm được cái đùi của nhân vật chính. Mà thôi, bây giờ ôm vẫn chưa được chắc lắm.

“Tôi sẽ đưa cậu trốn khỏi lần truy sát này trước, và cung cấp tình báo về gia tộc Warren và Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield.” Julian nói, “Việc bây giờ cậu cần làm là tạm thời giữ tin tưởng tuyệt đối vào tôi, đừng có hỏi nhiều. Sau này cậu muốn biết gì, tôi tự nhiên sẽ giải thích với cậu.”

Riel im lặng một lúc, dường như đang đánh giá tính khả thi của điều kiện Julian đưa ra. Cậu ta nhìn thân hình gầy yếu vì nhiều ngày không được ăn no của đối phương, lại nhìn cánh tay đã mất sức vì bị thương của mình, cuối cùng gật đầu: “Được⋯ nhưng nếu ngươi dám giở trò⋯”

“Tôi đương nhiên sẽ không lấy mạng mình ra đùa.” Julian lập tức nói tiếp, “Bây giờ chúng ta phải mau rời khỏi đây, đám truy binh chắc sắp đến đầu hẻm rồi.”

Riel không có ý kiến gì, cậu ta cúi người nhặt gói bánh quy bơ trên đất, mở gói ra rồi nhón một miếng nhét vào miệng nhai ngấu nghiến. Có lẽ là quá lâu không được ăn gì, lại có lẽ là mùi vị ngọt ngào này khiến thần kinh căng thẳng của Riel được thả lỏng đôi chút, sắc mặt trông khá hơn một chút.

Ánh mắt Julian vô tình lướt qua chiếc ủng bên trái của Riel, rồi lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình. Không biết vì sao, mảnh vỡ trên đầu ngón tay đột nhiên hơi nóng lên, như thể có thứ gì đó vừa bị lay động. Cậu vô thức định chạm vào, nhưng lại bị giọng nói của Riel cắt ngang.

“Đi đường nào?” Riel đã khôi phục vẻ cảnh giác, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

“Đi theo tôi.” Julian không do dự nữa, xoay người chạy về phía sâu trong hẻm, “Bên này có một con đường ngầm, có thể thông sang phía bên kia của thị trấn.”

Riel bám sát theo sau. Tiếng bước chân của hai người vang lên đặc biệt rõ ràng trong con hẻm vắng, đan xen với tiếng la hét mơ hồ truyền đến từ xa, dệt nên một khúc nhạc dạo đầu cho cuộc trốn chạy vừa căng thẳng vừa nguy hiểm.

Mà điều cậu không chú ý là trong lúc chạy, mảnh vỡ màu bạc sẫm đó, khi chạm phải một dao động vô hình nào đó trong không khí, đã lặng lẽ lóe lên một vệt sáng màu xanh lam nhạt cực kỳ yếu ớt, gần như không thể nhận ra, rồi lập tức trở lại vẻ mờ tối như cũ.

Riel cũng không nhìn thấy. Mọi sự chú ý của cậu ta đều tập trung vào con đường phía trước và đám truy binh phía sau, cùng với tên quý tộc bị ruồng bỏ đột nhiên xuất hiện và biết quá nhiều bí mật kia.