Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

43 4801

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

(Đang ra)

Tôi đã trở thành phụ tá trong một tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng

galaseomandeunbae (갈아서만든배)

Họ nói rằng tôi chỉ cần đi theo một người. Nhưng người đó hóa ra lại là người mạnh nhất thế giới.

1 0

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

(Đang ra)

Cái kết duy nhất dành cho tên Bá tước Lợn phản diện là sự hủy diệt

bansukgoguma (반숙고구마)

"Đây không phải là cái kết tôi mong muốn!" Cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi đã được chuyển thể thành game trực tuyến. Thật như một giấc mơ thành hiện thực khi thấy những nhân vật yêu thích của mình

1 0

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

(Đang ra)

Tôi không phải là nhà khoa học điên trong ngục tối

geulsseuneunbara (글쓰는바라)

"Im đi! Nhân danh công lý, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!" . . . Này, chết tiệt! Ai đó cứu tôi với!!

1 0

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

171 4388

1-200 - Chương 1

[Đày ải nữ phản diện đến tu viện]

Nhỏ giọt

''Chết tiệt''

Như bao ngày, bao phủ trên bức tường điền trang là những lời chửi rủa được viết bằng sơn của những thường dân.

Ricardo, nay đã 23 tuổi, đang dùng giẻ lau cố gắng lau sạch những "tác phẩm nghệ thuật" trên bức tường.

'Sao tôi lại thành ra thế này ?'

Tại sao tôi lại phải làm công việc dọn dẹp ? Trong lúc anh đang bận than thở về cuộc sống tồi tàn của mình, xuất hiện những tiếng nói từ con hẻm - tiếng những lính tuần tra đang trò chuyện.

''Đội trưởng, đây có phải là ngôi nhà nơi ả Olivia đang ở không ?''

''Đúng vậy''

''Ồ... Tôi nghe nói cô ta bị đuổi khỏi gia đình, nhưng tôi ko nghĩ tình trạng lại tệ đến như thế này. Cô ta là một quý tộc, vậy mà trên những bức tường này... Tôi dám chắc chúng đã bị ám''

Bụp, Bụp

Giọng nói nhẹ nhàng của người đội trưởng vang lên qua bức tường.

''Chúng ta sẽ bỏ qua việc tuần tra nơi này và chỉ đi ngang qua thôi''

''Nhưng chúng ta không phải đi vong quanh toàn bộ tuyến đường sao ?''

''Đó là nhà của con mụ phản diện đó phải không ?''

Ricardo quay đầu lại và ghi nhớ hình dáng của 2 người đàn ông.

[Holm cấp 20]

[Nghề nghiệp: đội trưởng đội bảo vệ thị trấn]

[Tình cảm: -20]

[Chủ đề yêu thích: Công lý]

[Garamba cấp 15]

[Nghề nghiệp: Cảnh vệ thị trấn]

[Tình cảm: 0]

[Chủ đề yêu thích: Phụ nữ]

'Thì đó là nơi tiền thuế của tôi chảy vào'

''Ha Ha''

Một tiếng thở dài nữa.

Khu điền trang trở nên bừa bộn.

Họ nói đó là những bức tường bị ám.

Một tên lính canh đang nói xấu con gái của một gia đình công tước

''Bọn cặn bã ăn cắp tiền thuế''

Anh vông cùng tức giận vì họ đã xúc phạm tiểu thư ,nhưng điều thực sự khiến anh tức giận là họ chẳng làm gì cả trong khi những bức tường 

Những gì họ nói về tiểu thư của anh ấy---

Đúng vậy, những gì họ nói không sai.

***

Desmond Olivia

Cô ấy là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết mà tôi đã chuyển sinh vào --- [Những người mạnh nhất tại học viện đều yêu tôi.]

Một nữ phản diện tầm thường ghen tị với sự nổi tiếng của nữ chính, đem lòng yêu nam chính, người đang yêu nữ chính, và sau đó trút sự thất vọng của mình lên nữ chính khi tình cảm của cô không được đáp lại.

Nữ phản diện đó chính là chủ nhân của điền trang này: Desmond Olivia.

Olivia rất thông minh---

Đấy là cho đến khi nữ chính xuất hiện.

Trước đó, nàng được mệnh danh là hoa khôi của giới thượng lưu. Tài năng phép thuật xuất chúng cùng sự hậu thuẩn của một gia tộc quyền lực đã khiến nàng trở thành người được săn đón nhất.

Cô ấy thậm chí còn cứu mạng một đứa trẻ mồ côi từ khu ổ chuột - chính là tôi - bằng lòng tốt trái ngược với danh tiếng cảu mình. 

Là quản gia của cô ấy, tôi đã nợ Olivia mạng sống của mình.

Chuyện chẳng có gì to tát cả. Khoảng một tuần sau khi nhập vào cơ thể này, tôi đã bị bắt nạt bởi những đứa trẻ trong khu ổ chuột và suýt bị đánh chết; Nhưng cô ấy đã không ngần ngại xông vào và cứu tôi.

Vì thương xót cho hoàn cảnh của tôi, người đã để tôi lại làm ở điền trang này.

Tôi định tránh mặt cô ấy vì cô ấy được định sẵn là người sẽ bị ''giáo dục'' và chết ngay từ đầu câu chuyện, nhưng bằng cách nào đó, tôi lại bị cuốn vào và quyết định trả ơn.

Tôi đã làm mọi cách có thể để cô ấy không chết theo kịch bản.

-Hãy giảm cân đi, tiểu thư.

-Ricardo, im đi!.

_Hay chúng ta cùng tập thể dục nhé ?.

Tôi đã sửa chữa lại mọi chi tiết dù là nhỏ nhất khiến cô ấy trở thành trò cười trong bản gốc - cả bên trong lẫn bên ngoài.

-Tiểu thư, cô không được sử dụng vũ lực.

-Nhưng con nhỏ đó gọi tôi là đồ ngốc!

-Dù vật thì cũng không được.

-Tại sao lại không được

-Trong trường hợp đó, cô nên ra lệnh cho cấp dưới như tôi. Tôi sẽ đánh cô ta giùm cô.

Tôi đã giải quyết những phe phái đe dọa cô ấy trong bản gốc. Cũng như, tự mình xử lí những kẻ mang lòng thù hận đối với cô ấy cô ấy, vì vậy mọi sự oán giận đều đổ lên đầu tôi

Trong 13 năm.

Tôi đã phục vụ cô ấy bằng tất cả những gì mình có, tôi đã chắc chắn rằng mình đã ngăn chặn được tương lai bi thảm. tôi đã chắc chắn điều đó--

Cho đến khi cô vào Học viện.

Cô ấy đã nhập học ngay khi đủ tuổi. Tại Học viên nơi cô gặp một cậu bé thường dân đẹp trai, người được định sẵn sẽ trở thành anh hùng trong nửa sau của câu chuyện--- Mikhail.

Là nam phụ trong bản gốc và cũng chính là người đã giết cô

Olivia đã phải lòng hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên

Thật ra cũng dễ hiểu. Tôi biết là hắn đẹp trai qua tiểu thuyết nhưng lại không ngờ hắn lại đẹp trai đến thế.

Cả ngoại hình lẫn tính cách đều hoàn hảo không có khuyết điểm nào.

Ngay với chàng trai như tôi, tôi cũng phải thừa nhận hắn đẹp trai một cách khó tin; trong mắt nữ giới, hắn hẳn là một người có sức hút không thể cưỡng lại. Mikhail đẹp trai một cách không công bằng.

Dù sao đi nữa, Olivia vẫn yêu hắn.

Cô khẳng định rằng hắn là người đã cứu cô khỏi chết đuối dưới hồ, nhưng cũng là người dẫn đến cái chết của cô ấy.

Vì thế tôi đã khó gắng khuyên cô ấy nên từ bỏ ý định đó.

-Nghe này, Ricardo, tôi nghĩ tôi đã gặp được định mệnh của đời mình rồi

-Hắn ta ?

-Câm miệng.

-Hừ, hắn có đẹp trai không ?

-CÓ! Anh ấy rất đẹp trai và tốt bụng

-Tôi cũng đẹp trai mà.

-Ugh

Tôi đã lôi Olivia ra khi cô ấy bắt đầu theo dõi Mikhail và mắng cô ấy.

-Cô đang phạm pháp đấy, tiểu thư.

-Nhưng tôi tò mò không biết một ngày anh ấy làm những gì!

-Dù tò mò đến đâu thì bạn không thể gắn thiết bị theo dõi trong nhà người khác được!

-Hầu hết mọi người đều làm thế mà phải không... ?

-Tôi tò mò bề tình trạng của não cô hơn đấy

Khi Mikhail luyện kiếm ở sân tập, tôi đi theo và la hét cùng tiểu thư để thu hút sự chú ý của hắn.

-Ricardo! Mikhail đã hạ gục 3 đối thủ rồi đó!

-Woooo! Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ đánh bại hắn chỉ với một đòn!

-Ngươi-!

-Tôi múa kiếm khá giỏi đấy. Hãy xem tôi đánh bẹp cái mũi đẹp trai của hắn

Sau lời tuyên bố đầy tự tin của tôi, Mikhail đã đánh tôi như một con chó.

Tôi càng can thiệp, tình cảm của Olivia dành cho Mikhail càng sâu đậm hơn.

Những khó khắn khiến người đàn ông trở nên ngầu hơn. Vậy tại sao cô ấy lại không nhận ra những khó khẳn tôi đã trải qua vì cô ấy ?

Dù sao thì, gần cuối học kỳ đầu tiên, vì sợ Mikhail bị một cô gái khác cướp mất, cô ấy đã thổ lộ tình cảm của mình với hắn.

-Em thích anh, Mikhail.

-Tôi xin lỗi, thưa quý cô.

Một lời từ chối lạnh lùng và Olivia khóc nức nở.

Mọi chuyện diễn ra chính xác với bản gốc.

'Chết tiệt.'

Mikhail thích nữ chính nên đã từ chối Olivia

'Đồ ngốc. Ngươi sẽ không bao giờ gặp được người phụ nữ nào có bộ ngực đầy đặn như của cô ấy đâu. Chả lẽ ngươi là lolicon ?'

Bất kể ai tỏ tình hắn, hắn đều không bao giờ chấp nhận.

Không phải công chúa thứ ba.

Không phải con gái của Tháp chủ.

Không phải Olivia.

Câu trả lời của hắn luôn giống nhau: ''Tôi xin lỗi"

Từ khi đó, Tương lai cảu Olivia đã diễn ra theo đúng kịch bản của cuốn tiểu thuyết

Cô ấy bị cơn điên cuồng nhấn chìm và bắt đầu sử dụng mọi thủ đoạn để chiếm lấy trái tim Mikhail

Cô ấy đã cố gắng đưa ra một khoản tiền không lồ.

-Tôi không muốn những đông tiền bẩn thỉu từ được lấy từ mồ hôi xương máu của thường dân

-Sao lại...?

Cô ta đã cố gắng tống tiền từ điểm yếu của hắn.

-Nếu anh không hẹn hò với em, em sẽ đảm bỏ rằng cái con nhỏ mà anh thích sẽ không thể bước chân vào học viện.

-Tôi sẽ không để chuyện đó sảy ra đâu. 

Khi tống tiền không thành, cô thậm chí còn quỳ xuống và cầu xin.

-Làm ơn, Chỉ một tháng thôi. Em sẽ đối xử với anh thật tốt

-Tôi không muốn.

Cuối cùng, giống như trong truyện, Olivia đã hành hạ nữ chính.

-Đừng chơi với con nhỏ dân thường bẩn thỉu ấy.

Cô còn phá hỏng bữa tiệc mà nữ chính tham dự và biến chúng thành ký ức tồi tệ nhất của cô ấy.

-Ricardo. Anh có thấy con nhỏ rẻ tiền kia không ?

-Không, thưa tiểu thư. Tôi không thấy

-Im lặng và nhìn cho kỹ đi

-...

-Nhốt cô ta vào tủ quần áo cho đến khi bữa tiệc kết thúc

-Chúng ta có nhất thiết phải đi xa đến thế không ?

-Vẫn tốt hơn là giết cô ta, phải không ?

-Như mong muốn của người.

Tuy nhiên, Nữ chính đã vượt qua mọi khó khăn như những nữ chính bao bộ tiểu thuyết khác

Thái tử đã giúp đỡ cô ấy.

Đệ tử của tháp chủ cũng giúp cô.

Cả thế giới đều đứng về phía cô ấy.

Khi học kỳ đầu kết thúc, Olivia đã suy sụp hoàn toàn.

Cha cô, vị công tước từng hết mực yêu thương cô đã từ bỏ việc uốn nắn lại cô ấy.

Người anh trai từng hết mực chiều chuộng cô giờ đã đối xử với cô như rác rưởi của gia đình.

Khi học kỳ đầu kết thúc, tôi là người duy nhất ở lại bên cạnh Olivia.

Trong thâm tâm, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi chỉ đơn giản là biết ơn vì cô ấy đã không đưa ra lựa chọn cực đoan như được viết trong tiểu thuyết.

Ban đầu, khi sở hữu cơ thể này. Tôi chỉ muốn đảm bảo cuộc sống của riêng mình. Nhưng giờ đây, sau 13 năm cùng tiểu thư trải qua những thăng trầm, mong ước lớn nhất hiện tại cảu tôi là Olivia sẽ lớn lên khỏe mạnh.

Nhưng cuộc sống không bao giờ ban cho những gì mà bạn mong muốn.

-Tiểu thư, cô không được làm thế.

-Im đi. Mikhail là của tôi. Anh ấy sẽ hiểu thôi...

-Làm ơn tỉnh táo lại đi. cô có biết là thế làm vậy cũng sẽ chẳng thay đổi được gì không ?!

-Im đi. Lũ chuột cống thì biết gì như ngươi thì biết gì ? Ngươi nghĩ ngươi là cái đinh gì chỉ vì người ở bên cạnh ta bấy lâu ư ? Ngươi chỉ là một quản gia thấp kém mà thôi... nên câm mồm đi.

Cô ấy sử dụng ma thuật đen, thứ bị đế chế cấm.

Ngay cả hoàng gia cũng phải đối mặt với hình phạt thảm khốc khi sử dụng ma thuật đen chưa nói gì đến việc cô là con gái của một gia đình công tước danh giá.

Chắc chắn cô sẽ bị đuổi khỏi gia đình.

Cô sẽ mất tất cả tiền mà cô có.

Những chiếc váy mà cô yêu thích.

Những viên ngọc.

Những quý cô luôn nịnh hót cô.

Mọi thứ còn lại sẽ bị tước bỏ.

Nhưng Olivia người phát đã phát điên vì tình đã sử dụng ma thuật đen để tẩy não và chiếm lấy trái tim Mikhail.

-KYAAAAHHH---! AAAAAH!

-TIỂU THƯ!

-RICARDO, CHÂN TÔI--! CHÂN TÔI--! CHÂN CỦA TÔI--!

Kết quả tất nhiên là thất bại

Bác sĩ nói:

-Các mạch ma thuật đã bị thiêu rụi do phản ứng dữ dội của ma thuật đen

-Chuyện đo thì liên quan gì đấy chân cô ấy ? tại sao tiểu thư lại không thể cử động được chân ?

-Khi các mạch máu bị đốt cháy, các dậy thần kinh kết nối với phần thân dưới của cô đã bị phá hủy hoàn toàn.

-Giải thích dễ hiểu hơn được không ?

-Cô ấy sẽ không bao giờ có thể đi lại được nữa--

-GÌ CƠ ? Nói lại lần nữa cho ta nghe xem nào.

Từ khoảnh khác đó, cuộc đời Olivia đã chìm vào trong tuyệt vọng.

Cô đã bị khai trừ khỏi gi tộc. 

Cô bị bỏ rơi.

Tất cả những gì còn sót lại là một điền trang rộng lớn.

Olivia không còn là hoa khôi của giới quý tộc nữa, cô thậm trí không thể tự mình đi lại trên đôi chân của mình được nữa.

***

Tôi dành cả ngày cọ rửa những ''tác phẩm nghệ thuật'' bẩn thỉu trên tường đến khi nó mờ đi.

Trong căn biệt thự đổ nát, chẳng có gì để làm nữa. Nhiệm vụ duy nhất còn lại của tôi là chăm sóc tiểu thư, người nằm trên giường suốt ngày như một con NEET.

Tôi muốn nghĩ rằng ngày của mình sẽ kết thúc sau khi cho cô ấy ăn tối, nhưng khoản tiền phạt do việc sử dụng ma thuật đen khiến khó lòng có thể nghỉ ngơi một cách thoải mái được.

Giờ có quá nhiều việc tôi phải làm vì tôi phải chạy đôn chạy đáo để tìm cách chữa bệnh cho tiểu thư cùng với đó là việc nguồn hỗ trợ từ gia định đã bị cắt đứt, tôi phải tự kiếm tiền trang trải cuộc sống của cả tôi lẫn tiểu thư.

Cơ thể của tôi dường như muốn bỏ cuộc, nhưng việc tiểu thư không đưa ra lựa chọn cực đoan như trong câu chuyện gốc đã đủ để tôi gánh vác tất cả.

Tôi thả miếng giẻ lau đã bẩn vào xô.

Nước trong xô đen kịt vì cặn bẩn.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy vui vì mình đã hoàn thành được điều gì đó.

Tôi nên làm gì cho bữa tối đây ?

''Có lẽ mén bít tết mà tiểu thư thích..."

Bầu trời tròn xanh đến mức phát tởm.

Trời càng sáng, sơn càng khô nhanh. Tôi nhanh chóng đổ đầy nước vào xô và xả sạch giẻ.

Đó là lúc--

Rầm, Rầm~

Một tiếng động lớn phát ra từ phòng tiểu thư.