Với những hoạt động của RPH Operation ngày càng rùm beng và các tin tức về Năm Ngón Tay Bóng Tối, Yoshizawa cảm thấy mệt mỏi. Ông ngáp dài trong phòng làm việc của mình ở Hiệp hội An toàn An ninh Mạng. Thư ký của ông, Ooba, đứng bên cạnh cũng ngáp theo.
"Giữa tình hình này mà không ai làm gì cả, Nhật Bản rốt cuộc đang ra sao vậy?"
Yoshizawa lẩm bẩm. Nghe những lời khác thường của sếp, Ooba bộc lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
"Sếp có vẻ nhìn xa trông rộng nhỉ?"
Ooba hỏi, tay chỉnh cặp kính gọng to yêu thích của mình.
"Tôi chẳng hề nhìn xa trông rộng đâu. Sống thì phải vui chứ. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay rồi. Nhưng tôi không ngờ công an và lực lượng tự vệ lại vô dụng đến thế. Buồn quá."
Nói thế, Yoshizawa liếc nhìn màn hình trước mặt.
"Hình như vẫn còn nhiều tổ chức khác đang hành động mà?"
Các báo cáo hàng ngày cho thấy các cơ quan an ninh mạng của chính phủ và các công ty quân sự, công nghệ thông tin liên quan đã tham gia vào Năm Ngón Tay Bóng Tối.
"Đúng thế, nhưng họ chỉ thu thập thông tin. Không ai dám ra tay cả."
Yoshizawa khoanh tay nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Thế à? "
Ooba nhìn Yoshizawa với ánh mắt dò hỏi.
“Ờ, tại xác suất thất bại cao nên ai cũng sợ phải chịu trách nhiệm, nên chẳng làm được gì cả.”
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Sếp điều tra về công ty Linedoor, RPH Operations tấn công Nhật Bản, Năm Ngón Tay Bóng Tối bao gồm các cơ quan an ninh và công ty quân sự, công nghệ thông tin các nước chống lại RPH Operation. RPH Operation đánh cắp thông tin cá nhân từ Psycho Angels để tấn công, và Năm Ngón Tay Bóng Tối cố ngăn chặn điều đó. Những người không thể ra mặt công khai đã bí mật hợp tác. Không phải thế sao?"
Ooba nhìn Yoshizawa với ánh mắt thăm dò.
"Có vẻ như nhiều người hiểu sự việc theo cách đó nhỉ."
Yoshizawa trả lời như thể chuyện không liên quan tới mình. Dù Ooba kiên trì thúc giục, nhưng ông ta không trả lời.
"Vậy chủ sở hữu công ty Linedoor mà sếp điều tra có liên quan thế nào?"
Ooba hỏi. Yoshizawa mỉm cười bí ẩn.
"Nếu suy nghĩ từ đó, sẽ hiểu rõ toàn bộ cục diện."
"Ý sếp là do một quốc gia nào đó sao?"
Vẻ mặt Ooba thay đổi.
Lúc đó, điện thoại di động trên bàn của Yoshizawa reo lên. Nhìn số hiển thị trên màn hình, ông mỉm cười hài lòng.
"Cuộc gọi mà tôi chờ đợi cuối cùng cũng tới rồi. Có vẻ họ đã nhận ra tình hình thực sự nguy hiểm nếu không ai làm gì cả... mong là thế. Vì chẳng ai khác ngoài tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm toàn bộ mà."
Nói rồi, Yoshizawa đứng dậy.
"Sếp có cần tôi đi cùng không?"
Ooba cũng vội vã đứng dậy, ánh mắt đầy tò mò.
"Tôi không còn là trẻ con nữa. Một mình là đủ rồi. Cậu ở lại canh chừng nơi này đi."
"Vâng."
Ooba không giấu vẻ thất vọng trên mặt.
––––––––––––––––––––––
Yoshizawa được mời đến một khách sạn nổi tiếng ở Tokyo, nơi giang hồ, chính trị gia và nhà buôn chứng khoán thường xuyên lui tới. Khi ông đến quầy lễ tân và nói tên, người phục vụ dẫn ông lên phòng. Đó là căn hộ ở tầng cao nhất. Có tới ba phòng, phòng khách cùng nhà bếp rộng thênh thang.
Bước vào phòng, Yoshizawa nghĩ bụng người này tiêu tiền thật phung phí, rồi tiến lại gần ông lão đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
"Chờ anh nãy giờ. Tôi muốn nghe anh trực tiếp giải thích đề xuất của mình."
Ông lão gầy còm nhìn Yoshizawa bằng ánh mắt sắc bén, nhưng ông dường như chẳng hề bận tâm.
"Chúng ta vào thẳng vấn đề chính được không?"
"Vẫn nóng vội như mọi khi nhỉ. Được rồi, nói đi."
"Rõ ràng khả năng phòng thủ mạng của Nhật Bản đã suy yếu khi thông tin lương hưu bị tấn công. Không ai làm được gì cả, và tôi nghĩ cũng sẽ không thể làm được gì trong tương lai."
"Hiện tại, chúng tôi đang huy động tổng lực để củng cố thế trận. Anh biết điều đó mà."
"Hả? Ông nói đùa à? Làm như vậy sẽ không thể thành công đâu. Trước mắt là không thể đảm bảo nhân sự."
"Chúng tôi đang vừa tuyển dụng các kỹ sư xuất sắc từ các công ty tư nhân, vừa đào tạo nguồn nhân lực."
"Đùa như vậy không vui đâu. Tôi có nên cười không? Ahahaha. Xin lỗi nhé. Gần đây tôi đã nghe quá nhiều trò đùa tệ hại kiểu như vậy, nên tiêu chuẩn của tôi cao hơn rồi. Ở Mỹ, giám đốc NSA van xin hacker đến làm việc cho họ tại các sự kiện, các công ty quân sự tranh giành nhân tài. Trong khi đó, ông nghĩ rằng những người tài giỏi sẽ làm việc với mức lương thấp ở các công ty Nhật Bản à? Chắc trong tiểu thuyết mới có chuyện như vậy thôi."
"Chắc chắn vẫn còn nhiều người tài giỏi muốn phục vụ cho mẫu quốc Nhật Bản mà."
"Pupu. Chiến tranh mạng không cần phải ở Nhật Bản mới có thể chiến đấu đâu. Hơn nữa, những kỹ sư cố bám lấy Nhật Bản thì khả năng phán đoán tình hình khách quan kém, nên tôi nghĩ họ không đủ tiêu chuẩn đâu. Nhật Bản sắp tiêu rồi."
"Mày chỉ biết chê bai người khác thôi à? Nếu nói vậy thì đưa ra phương án thay thế xem nào."
Ông lão bắt đầu tức giận và mắng nhiếc.
"Đơn giản thôi. Hãy thu nạp nguyên nhóm hacker hoặc tuyển dụng hacker độc lập, như vậy sẽ dễ dàng xây dựng một đội ngũ thực chiến hơn, phải không?"
"Tôi không nghĩ vậy. Tội phạm sẽ không tôn trọng trật tự."
"Ông lại đùa à? Chính phủ các nước là bên khơi mào chiến tranh mạng, phá hủy trật tự trên mạng cơ mà? Các ông đã phát tán hàng triệu mã độc, thu thập thông tin từ Facebook, Google, v.v... Thực ra các ông còn xấu xa hơn tội phạm mạng nhiều."
"Đừng có lảm nhảm nữa. Lý thuyết không quan trọng. Điều cấp bách là xây dựng hệ thống đối phó với tình huống này."
"Chính xác như tôi đã nói hơn 10 năm trước còn gì. Chúng ta cần nhân lực. Nhưng không thể tuyển dụng ngay lập tức, và đào tạo thì cần thời gian. Tại sao 10 năm trước các ông không nghe theo tôi chứ hở?"
"Đừng nhắc chuyện cũ. Theo lời khuyên của các thành viên hội đồng tư vấn, chúng ta nên thu hút các kỹ sư hệ thống giỏi từ các công ty tư nhân. Có thể sử dụng họ không?"
"Ông nghĩ vận động viên bơi lội có thể chơi quần vợt tốt và giành huy chương Olympic chỉ vì cả hai đều là vận động viên à? Lập trình hợp đồng và chiến tranh mạng hoàn toàn khác nhau. Thật buồn khi tôi vẫn phải nói chuyện với những kẻ ngu ngốc như các ông mới có thể làm được điều gì đó. Đám thành viên hội đồng tư vấn đều là những kẻ không làm được việc gì khác phải không?"
"Mày muốn chọc tức tao à?"
"Đúng là người già dễ nóng giận nhỉ. Rắc rối thật. Xin lỗi vì lời nói thô lỗ, nhưng chỉ như vậy ông mới hiểu được tình hình thôi. Tất cả các đề xuất hiện tại đều không dùng được."
"Anh cũng từng thất bại nhiều lần còn gì. Nếu để anh tự do hành động sẽ gây nhiều rắc rối. Đơn vị chống tội phạm mạng CyWAT mà anh lãnh đạo cũng giải thể rồi đó thôi."
"Chính ông đang chê bai tôi kìa. Tôi nghĩ đây không phải lúc để nói những chuyện như vậy. Tôi sẽ không ép buộc gì cả. Nhưng tôi sẽ không tham gia vào những chiến lược mà biết trước là thất bại."
Yoshizawa mỉm cười. Biểu hiện khuôn mặt cho thấy ông biết đối phương không còn lựa chọn nào khác. Nếu còn cách khác, họ đã không gọi ông. Ông hiểu rõ điều đó.
Ông lão im lặng nhắm mắt suy nghĩ một lúc, có lẽ đang cân nhắc các phương án. Yoshizawa chọc ghẹo "Ông ngủ rồi à? Còn sống không đấy?", nhưng ông ta vẫn nhắm mắt.
"Được rồi. Anh cần gì?"
Một lúc sau, ông ta mở mắt và lẩm bẩm với vẻ mặt nhăn nhó. Yoshizawa mừng rỡ.
"Vô cùng cảm ơn quyết định sáng suốt của ông."
Yoshizawa nghiêng người tới, xoa hai bàn tay vào nhau. Thông thường, nếu Yoshizawa làm thế, người đối diện sẽ lùi lại hoặc quay mặt đi. Áp lực từ ông rất khó chịu. Nhưng ông lão vẫn ngồi yên, chịu đựng áp lực ấy.
"Thế này, tôi biết cách gây ra một đòn giáng mạnh vào đối phương ngay lập tức."
"Là cách gì? Nói đi."
Yoshizawa vươn hai tay lên cao, duỗi người thật tự nhiên. Chiếc bóng khổng lồ của ông che phủ ông lão.
"Mỹ và Trung Quốc có quan hệ xấu đúng không? Trong chiến tranh mạng, Trung Quốc đang dẫn trước phải không? Ông nghĩ Mỹ đã làm gì để đáp trả?"
Yoshizawa bắt đầu nói với nụ cười trên môi.
"Đột nhiên anh nói chuyện gì vậy?"
Ông lão đáp lại với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Đó là chuyện liên quan đấy. Mỹ tuyên bố sẽ trả đũa, kể cả bằng vũ lực thực tế chứ không chỉ trên mạng, ngay cả khi không có bằng chứng mình bị tấn công mạng. Việc họ trả đũa ngay cả khi không biết có bị tấn công hay không, bị tấn công từ đâu, thì rõ ràng điên rồ rồi. Nhật Bản cũng cần làm giống Mỹ chứ?"
"Đừng nói quanh co nữa. Nói thẳng vào vấn đề đi."
"Vì chúng ta đang tụt hậu trong chiến tranh mạng và khó cứu vãn, nên sẽ đánh một đòn quyết định bằng cách khác, chứ không phải trên mạng. Cơ mà, cách làm thô bạo như đập vỡ đầu bằng gậy gộc thì chắc không được chấp nhận đâu nhỉ."
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì hả?"
"Tôi muốn nhờ ông huy động một tổ chức."
"Cảnh sát hay lực lượng tự vệ à?"
"Nếu chỉ có vậy thì tôi đâu cần tốn công nói lời nhập đề như thế này."
Yoshizawa làm bộ bí mật rồi nhắc tên tổ chức đó, khiến ông lão nhăn mặt.
"Có vẻ khó nhỉ. Mà, tôi cũng đoán trước là vậy, nếu dễ thì đâu cần nhờ ông. Việc đơn giản tôi có thể tự làm mà."
"Đúng là tên dẻo miệng. Anh có cái gì để sai khiến bọn chúng không?"
"Nếu không có, tôi đâu dám nói như vậy. Cứ yên tâm."
"Anh đã nghĩ ra cách take down chúng à? Không tồi."
"Ông học cụm từ ‘take down’ ở đâu thế? Kiến thức mạng của người cao tuổi tiến bộ ghê nhỉ. Có vẻ như Bộ Kinh tế đã không lãng phí tiền bạc suốt những năm qua."
"Một ngày nào đó tôi sẽ dạy anh cách nói chuyện. Việc này có thể gây ra vấn đề quốc tế, thành chuyện lớn đấy."
"Sẽ không gây ra vấn đề quốc tế đâu. Vì để làm như vậy, họ sẽ phải tiết lộ danh tính mà. Đây là chiến dịch bí mật, nên có thể sẽ có hành động ngầm nào đó, nhưng tôi không giỏi mấy trò ấy nên xin giao lại cho ông."
"Được rồi. Tôi sẽ liên lạc với họ. Anh mau chóng bắt tay vào việc đi!"
"Đơn vị và chức danh của tôi sẽ thế nào?"
"Vẫn thuộc Hiệp hội."
"Vẫn bị lưu đày à? Thôi cũng được, miễn là thoải mái và có quyền hạn."
"Nhanh lên."
"Nãy ông nói tôi nóng vội kia mà. Người già mau quên quá nhỉ."
Yoshizawa cười khúc khích, nhưng ông lão vẫn nghiêm nghị.
"Tôi tiễn anh."
Không biết từ lúc nào, cửa phòng khách đã mở, và có hai gã áo vest đen đứng đó. Yoshizawa đứng dậy, búng tay một cái.
"Cứ chờ đợi kết quả đi. Chúc ông khỏe mạnh, đừng chết vì tuổi già nhé."
––––––––––––––––––––––
Cuối tháng Tám, Yurika gọi cho Saori, nói rằng cha cô sẽ được thả, và cô sẽ đến đón ông về.
—Thế đấy, ngày mai mình phải đến đồn cảnh sát để đón cha về.
Giọng Yurika như nghẹn lại. Saori bất giác cũng cảm thấy trong lòng nóng ran.
—Thật tốt quá. Mình đã tin là ông ấy sẽ được thả, nhưng vẫn rất mừng.
—Cảm ơn. Trước đó, mình còn tưởng là phải nghỉ học luôn rồi. Giờ thấy nhẹ nhõm quá!
—Xin lỗi vì mình không giúp được gì nhiều.
—Hả? Cậu đã giúp rất nhiều mà. Nội việc có người bạn tin tưởng cũng giúp mình thoải mái hơn rồi.
Nghe Yurika nói vậy, Saori cảm thấy mình cũng đã giúp được chút đỉnh.
—Giờ thì mình có thể đi học lại từ đầu năm học mới rồi. Dù hơi sợ.
—Có mình và Takuto mà, cậu đừng lo.
—Cảm ơn cậu. Thật ghen tỵ khi cậu nhắc ngay đến tên bạn trai. Mình cũng phải cố kiếm một anh mới được. Hè vừa rồi có chuyện gì vui không? Chắc có nhỉ?
—Mình đi làm thêm với cậu ta...
—Ồ! Rồi sao nữa? Làm chuyện đó trên đường về à?
—Đã bảo tụi này trong sáng mà.
—Ủa? Nhưng cậu có nói làm rồi mà nhỉ? Mình muốn nghe chia sẻ trải nghiệm cơ.
—Để lần sau đi. À, hai đứa có đi Asakusa.
—Asakusa? Nghe lãng mạn đấy.
—Đi bằng tàu đấy. Giống chuyến du lịch hoang dã, vui thực sự.
—Nghe hay quá. Cậu kể chi tiết hơn đi.
Saori kể về chuyến phiêu lưu dọc sông Sumida, và Yurika chia sẻ cho cô bạn công cụ bí mật để chinh phục Takuto. Đó là vũ khí hữu hiệu giúp mối quan hệ của hai người tiến triển.
—Công cụ bí mật chỉ dùng được một lần thôi, nên phải chọn thời điểm thật khéo léo nhé. Thất bại thì nhục lắm đấy.
—Mình hiểu rồi. Không ngờ lại có thứ như vậy. Cảm ơn cậu nhiều.
—Do ít người biết nên kỹ thuật đó rất hiệu quả đấy. Cậu ta sẽ bất ngờ cho mà xem.
—Chắc vậy. Dù gì thì cậu ta cũng đã quá quen với những điều bất ngờ từ mình rồi.
Saori rất vui khi có được thứ bất ngờ như vậy, mong chờ học kỳ mới.
Bỗng nhiên, màn hình máy tính hiện quảng cáo trò chơi "Psycho Angels". Một cách vô thức, cô cảm thấy khó chịu. Ban đầu chỉ là không thích, nhưng càng thấy mọi người nghiện game, cô càng cảm thấy sợ hãi.
Vào những đợt event trong game, không chỉ giờ ra chơi, mà cả giờ học, rất nhiều học sinh lén lút cắm mặt vào điện thoại. Cảnh tất cả cúi gằm xuống điện thoại giống như cảnh kinh dị trong phim. Trong số đó chỉ có vài người như cô, Takuto và Yurika là ngẩng mặt lên.
Có lần, bạn cùng lớp tên Megumi khuyên cô: "Không chơi Psycho Angels sẽ bị coi là không hòa nhập. Cậu nên chơi thử đi". Cô muốn hỏi xem "xã hội" kết nối qua game là cái quái gì, nhưng cuối cùng chỉ cười trừ và bỏ qua. Nếu cắm mặt vào điện thoại là hòa nhập thì cô thà làm kẻ không hòa nhập.
Nếu Psycho Angels không phải là thứ như mọi người nghĩ thì sao nhỉ? Điều đó có thể phá hủy xã hội mà mọi người đang cố gắng hòa nhập. Hoảng loạn? Không, chỉ thế chưa đủ. Khối lượng thông tin cá nhân khổng lồ chắc chắn sẽ bị lợi dụng cho tội ác. Chính RPH Operations đang làm điều đó.
Chắc chắn sẽ có thêm những sự kiện lớn xảy ra. Điều đó vừa đáng sợ vừa thú vị. Saori biết suy nghĩ như vậy thiếu tế nhị, nhưng cô thích xem niềm tin của mọi người sụp đổ. Nếu tất cả đổ sập, bọn cô có thể xây dựng lại từ đầu. Với luật chơi của người lớn bây giờ, bọn cô không thể thắng được.
––––––––––––––––––
Trong phòng chat quản trị của Năm Ngón Tay Bóng Tối, các đại diện của các nhóm đang báo cáo tiến độ. Satou liên tục sao chép nội dung đó. Vì có nhiều chuyên gia an ninh mạng tham gia nên dù không muốn cũng có thông tin về tình hình các cơ quan chính phủ các nước. Anh hiểu rõ Nhật Bản đang tụt hậu về an ninh mạng.
Thông tin về RPH Operation cũng nhiều hơn rất nhiều so với công khai. Chỉ một phần nhỏ thông tin thu thập bất hợp pháp được công bố. Thông qua công việc dịch thuật, Satou có thể tiếp cận toàn bộ.
—Hôm nay tôi có họp công việc chính nên xin phép rút trước!
Sau khi thu thập đủ thông tin, Satou đăng xuất với tâm trạng hài lòng về thành quả.
Anh đóng chiếc laptop Chromebook lại. Chromebook là máy tính xách tay chạy hệ điều hành Chrome OS do Google phát triển, thiết kế gọn nhẹ, tập trung vào các chức năng cơ bản và có tính bảo mật cao.
Thở phào nhẹ nhõm, anh nghe tiếng gọi từ phía sau.
"Này, cậu có suy nghĩ về việc làm nhân viên chính thức cho công ty chúng tôi chưa?"
Satou quay lại và gật đầu. Anh trông giống một chàng trai cuối lứa tuổi 2x, chứ không giống thành viên nhóm hacker chút nào.
"Xin lỗi, tôi vẫn đang suy nghĩ..."
Anh đáp lại với nụ cười ngượng ngùng.
"Mong cậu đồng ý. Chúng tôi thiếu nhân lực lắm rồi."
Người đàn ông béo lùn liếc nhìn Satou rồi bỏ đi. Ông ta không thể nhìn thẳng nói chuyện với anh.
Satou mở lại chiếc Chromebook vừa đóng để kiểm tra nội dung. Anh luôn xóa toàn bộ dữ liệu và cài đặt sau mỗi lần sử dụng. Xác nhận không còn dữ liệu, anh ôm máy rời khỏi chỗ ngồi.
Mọi người ngồi trên hàng ghế dài đang cắm mặt vào màn hình làm việc hăng say. Dù tuyển thêm nhân sự nhưng vẫn không theo kịp, khoảng một phần ba là nhân viên thời vụ và cộng tác viên. Satou cũng là một trong số đó, làm lập trình viên cấp thấp ở đây được 3 tháng. Anh bước tới bàn của quản lý cách hai chỗ so với mình và nói "Xin lỗi".
"Ừ, tôi biết rồi. Tan sớm đúng không?"
Không rời mắt khỏi màn hình, ông ta vẫy tay trả lời. Satou lần nữa nói "Xin lỗi" rồi rời văn phòng. Anh đi ra hành lang rộng, rồi bước vào thang máy.
Từ tầng văn phòng xuống tầng thương mại của tòa nhà khổng lồ, anh vào toilet và thành thục tháo rời chiếc laptop, lấy ra bộ nhớ và ổ cứng rồi nhét vào túi, ném phần còn lại vào thùng rác.
Kiểm tra lại hộ chiếu và vé máy bay trong túi áo, anh đến ga Shibuya. Khi rời khỏi tòa nhà nơi anh đi làm thêm, Shibuya Hikarie, anh đi ngang qua một nhóm người mặc âu phục đen.
––––––––––––––––––––––
Sau khi Satou đăng xuất, cuộc họp trong phòng chat vẫn tiếp tục. Đột nhiên, tài khoản của Satou đăng nhập trở lại.
—Cậu quay lại rồi à?
Một thành viên hỏi.
—Thành thật xin lỗi, tôi đã mượn tài khoản của người vừa đăng xuất.
Tất cả mọi người đều nín thở. Ai đó vừa không ngại ngần thông báo đã hack tài khoản trong cuộc họp quản trị của Năm Ngón Tay Bóng Tối. Rốt cuộc đó là ai?
—Tôi là Abe Kyouko, từng là thành viên nhóm Rusk. Cảm ơn các vị đã mời tôi tham gia. Tôi đến đây để trả lời lời mời đó.
—Mặc dù cách làm hơi thô bạo nhưng... nghĩa là cô đồng ý tham gia?
—Không, tôi từ chối. Tôi không liên kết với bất kỳ cơ quan chính phủ nào. Năm Ngón Tay Bóng Tối là một phần trong chiến dịch quân sự mạng của Bắc Triều Tiên, một cái bẫy nhử các chuyên gia an ninh mạng trên toàn thế giới.
—Ý cô là sao? Ở đây có rất nhiều chuyên gia an ninh mạng các nước. Họ cũng bị lừa à?
—Thẳng thắn mà nói, có lẽ những người đó đã bị lừa. Khi tầm quan trọng của chiến tranh mạng tăng lên, việc tuyển mộ thành viên trở nên khó khăn hơn. Các người đã tạo ra một cái bẫy để thu hút các hacker tài năng, và lợi dụng họ mà không cho họ biết thực chất. Có lẽ họ sẽ bị đem về nước làm việc sau khi bị tẩy não. Những công nghệ tiên tiến mà các người mang đến cũng rất có giá trị đối với họ.
—Đó là cáo buộc nghiêm trọng. Cô muốn gì khi vu khống chúng tôi? Hay cô là thuộc hạ của RPH Operation?
—Nếu tôi tham gia RPH Operation thì các người cũng biết mà. RPH Operation cũng do Bắc Triều Tiên dàn dựng.
Các thành viên khác bàng hoàng và bắt đầu xôn xao. Họ liên tục đăng câu hỏi và bình luận, nhưng Abe và người quản trị đều im lặng.
—Cô nói cái gì vậy!? Chúng tôi đang chiến đấu chống lại RPH Operation cơ mà. Mục đích của cô là gieo rắc nghi ngờ giữa chúng tôi phải không? Cô làm việc cho nước nào?
—Tôi không liên kết với ai cả. Cả RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối đều là một phần của chiến dịch tình báo do Bắc Triều Tiên thiết lập. Các người tạo ra RPH Operation để kiếm ngoại tệ, đồng thời dựng lên Năm Ngón Tay Bóng Tối như một cái bẫy mật để thu hút các đội tấn công mạng và hacker tự do các nước. RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối cạnh tranh với nhau để tuyển mộ thành viên có năng lực mang về nước, loại bỏ những người không đủ khả năng. Sau đó, các người sát hại những người bị loại trực tuyến. Psycho Angels cung cấp dữ liệu cá nhân cho RPH Operation để tấn công. Công ty Linedoor điều hành trò chơi thực chất do Bắc Triều Tiên nắm giữ thông qua vài công ty đệm Hàn Quốc. Họ kiếm tiền từ trò chơi, thu lợi nhuận từ RMT, rồi chuyển dữ liệu thành viên cho RPH Operation để tấn công mạng...
Phòng chat bị ngắt kết nối đột ngột. Nhưng ngay sau đó hoạt động trở lại.
—Vô ích thôi. Tôi đã chiếm quyền kiểm soát phòng chat này rồi. Những gì tôi nói ở đây cùng các bằng chứng tương ứng đã được đăng lên nhiều diễn đàn. Psycho Angels, RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối sẽ bị coi là tổ chức khủng bố mạng quốc tế. Thành thật xin lỗi những ai đã bị lừa tham gia Năm Ngón Tay Bóng Tối. Giờ đây cơ quan các nước sẽ sử dụng cả đường ngoại giao để tiêu diệt các người. Tôi cũng sẽ bắt đầu tấn công.
—Mày không sợ chết sao?
—Lộ bản chất rồi nhỉ. Tôi biết mình đã bị theo dõi qua camera ở khách sạn và đường phố. Tôi luôn ở ngay cách tay ông một centimét. Chắc ông nghĩ rằng chỉ cần với tay ra là có thể bắt được tôi. Nhưng khoảng cách đó sẽ mãi mãi là một centimét. Tạm biệt, chúc ông một ngày tốt lành.
Phòng chat đóng lại, cuộc chiến bắt đầu.
––––––––––––––––––––––
Saori cảm thấy hơi căng thẳng khi bước vào ngày học đầu tiên của học kỳ mới. Hôm nay Yurika sẽ quay lại lớp. Cô tò mò phản ứng của các bạn trong lớp.
Saori không kể chi tiết với Yurika rằng cô và Takuto đã đi làm thêm ở chỗ của Yoshizawa và tham gia Năm Ngón Tay Bóng Tối, mà chỉ nói hai đứa đã tìm được thông tin trên mạng. Dù hiểu rằng như vậy là tốt nhất, nhưng cô vẫn hơi muốn khoe khoang, muốn được khen ngợi hay cảm ơn chứ không phải chia sẻ trải nghiệm này.
Tin tức về việc cha của Yurika được thả ra không gây chú ý bằng lần ông bị bắt. Nhiều người có thể không để ý. Sau khi vu oan và đối xử tệ với ông, giờ họ lại làm ngơ, không xin lỗi. Thật bất công nhưng không thể làm gì khác.
Liệu các bạn cùng lớp sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Khi tới ga gần trường, Saori nhìn quanh tìm bạn. Có vẻ Takuto chưa tới.
"Yo!"
Lúc đó, có tiếng gọi từ phía sau. Không cần quay lại, Saori đã biết đó là Takuto. Cậu ta nhanh chóng đi kề bên cô.
"Cậu ấy tới chưa nhỉ?"
Takuto bắt đầu nói về Yurika trong lúc đi.
"Mình vẫn thấy nên hẹn gặp ở đâu đó rồi cùng đi học chung thì tốt hơn."
Tối qua, Saori đề nghị hẹn gặp Yurika ở một nơi nào đó rồi cùng đi học, nhưng Takuto đã từ chối. Cậu nghĩ nên để mọi chuyện diễn ra bình thường. Yurika cũng nói mong Saori đừng đối xử với mình khác thường. Bây giờ khi sự thật đã được chứng minh, những người cần thay đổi thái độ là những người trước đó đã đối xử kỳ cục chứ không phải Saori. Lý lẽ đó có vẻ hợp lý, nên Saori quyết định nghe theo.
"Không, đã bảo cứ bình thường là được mà."
"Nhưng, cậu cũng lo phải không?"
"Tất nhiên là lo rồi. Nhưng không nên vì thế mà phải quan tâm đến mấy đứa đã có thái độ kỳ quặc đâu."
"Ừ, đúng là thế, nhưng..."
Dù hiểu lý lẽ, nhưng thực tế không đơn giản như vậy.
Saori nhìn xung quanh đám học sinh đi bộ tới trường, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Yurika. Mọi người đều cắm mặt vào điện thoại. Chắc là đang nhắn tin hay chơi Psycho Angels. Ngay cả các cặp đôi đi bên nhau cũng vậy. Thỉnh thoảng nói vài câu, chủ yếu là chuyện game như "Ra nhân vật hiếm rồi!"
Psycho Angels thật nguy hiểm. Có thể đang rò rỉ thông tin, nhưng giờ cô có cảnh báo bạn bè đi nữa thì chắc cũng không ai chịu nghe. Quá nhiều người đang sử dụng mà không ai nghĩ rằng nó lại tiềm ẩn rủi ro như vậy.
"Rốt cuộc chúng ta có ích gì không nhỉ?"
Saori lẩm bẩm. Dù Yurika nói cô đã giúp đỡ, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân quá bất lực.
"Có. Chúng ta đã tiến rất gần và cho ra những bản dịch hữu ích. Nếu việc giúp Năm Ngón Tay Bóng Tối kéo dài, chúng ta đã có thể nhờ Satou-san tạo hoạt động cho họ. Mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp rồi, không nên phiền muộn nữa."
"Takuto luôn lạc quan nhỉ."
Saori luôn nghĩ tiêu cực và lo lắng về mọi khả năng xấu. Cô ghen tị với thái độ lạc quan của Takuto.
"Nhưng, nếu không có Saori thì chúng ta đã chẳng làm được gì cả."
Nói rồi, Takuto nắm tay cô. Gần đây cậu hay nắm tay cô mỗi lần gặp nhau. Dù không cảm thấy khó chịu, cô vẫn bị ánh mắt của các học sinh khác làm phân tâm. Nhưng cô cũng không muốn rút tay lại.
–––––––––––––––––––––
Bước vào lớp, ánh mắt của cả hai tự nhiên hướng về chỗ ngồi của Yurika. Vài bạn cùng lớp đang vây quanh Yurika đã ngồi ở chỗ. Sắc mặt của Takuto thay đổi. Có lẽ cậu ta đã nghĩ họ nói lời xấu xa với cô ấy, nhưng không phải vậy.
Khi tiến lại gần, hai đứa nghe các bạn cùng lớp liên tục chúc mừng. Yurika cảm ơn với vẻ mặt phức tạp. Sau khoảng thời gian bị lạnh nhạt từ hồi vụ bắt giữ, có lẽ cô ấy không thể chấp nhận một cách đơn giản.
"Hòa đồng quá nhỉ."
Takuto bất giác lẩm bẩm khiến các bạn cùng lớp cúi mặt. Yurika cũng có vẻ khó xử. Saori nhẹ nhàng đấm vào cánh tay Takuto. Cô hiểu cảm giác muốn nói điều gì đó, nhưng nói ra cũng chẳng có ích gì, chỉ khiến không khí trở nên tồi tệ hơn.
"..."
Khi Takuto định nói gì đó, một nam sinh bước tới phía trước.
"Matsuzaka, mừng cho cậu. Nói chúc mừng thì hơi kì nhưng mà... đây..."
Mặt đỏ bừng, cậu ta trao cho Yurika một hộp nhỏ được bọc bằng ruy băng. Yurika có vẻ không hiểu chuyện gì, ngạc nhiên nhìn xung quanh xác nhận.
"Này, phải nhận lấy chứ!"
Thấy vậy, Saori giục Yurika.
"Hả? Tặng mình ư? Tại sao? Cái gì vậy?"
Yurika lúng túng đứng dậy và nhận lấy chiếc hộp.
"Cậu có nói thích Pomme d'Amour nên tớ đã mua trên mạng..."
Cậu ta trả lời với giọng nhỏ nhẹ, cúi đầu xuống. Pomme d'Amour là một loại bánh ngọt của Pháp, làm từ táo nấu với sôcôla, món yêu thích của Yurika.
Yurika thì thầm hỏi Saori: "Mình phải làm gì đây?" Saori đáp: "Nói cảm ơn đàng hoàng đi".
"Cảm ơn rất nhiều, mình rất vui."
Yurika nói với vẻ mặt hạnh phúc, chăm chú nhìn chiếc hộp.
"Xin lỗi."
Đột nhiên nam sinh ấy cúi đầu thật sâu. Mọi người im lặng ngay lập tức. Những bạn cùng lớp quanh đó cũng nhận ra có chuyện lạ, tụ tập lại xung quanh.
"Lúc Yurika gặp chuyện khó khăn, tớ đã làm ngơ. Thật ra tớ rất muốn giúp đỡ gì đó, nhưng do sợ nên không dám lên tiếng. Vì vậy, tớ xin lỗi. Nếu chuyện tương tự xảy ra lần nữa, tớ nhất định sẽ giúp đỡ."
Vẫn cúi đầu, cậu ta nói rồi chạy vội về chỗ ngồi của mình. Yurika sững sờ một lúc, nhưng rồi nói to "Cảm ơn".
"Gì vậy trời? Tốt rồi hen."
Saori bật cười, khiến mọi người xung quanh cũng cười theo.
Nhìn sang phía cậu bạn vừa mới tỏ tình, Saori thấy vài bạn nam đang vây quanh bàn cậu ta. "Vãi, vậy mà tao hoàn toàn không nhận ra." "Mày mà nói ra thì bọn tao đã hỗ trợ rồi" - họ nói vậy. Saori nghĩ trong đầu "Mấy người chết đi cho rồi", nhưng tự trách bản thân không thể tự nhiên thân thiết với bạn bè như thế.
–––––––––––––––––––––––
Sau khi xác nhận Abe đã bắt đầu nói chuyện trong phòng chat, Hajime bắt đầu tải lên các trang chia sẻ video như YouTube những đoạn video đã chuẩn bị sẵn, và cũng bắt đầu phát sóng chúng trên các nền tảng phát trực tiếp như TwitCasting. Sau đó, anh mở cổng trang web của Rusk đã thiết lập sẵn. Cuối cùng, anh kích hoạt lại tài khoản Twitter và bắt đầu tweet. Biểu tượng trái tim màu sôcôla vẽ trên nền trắng của Rusk lan truyền khắp mạng, khiến bất cứ ai nhìn thấy đều không tin vào mắt mình.
—Chúng tôi là Rusk. Chúng tôi hồi sinh để đem công lý xuống thế giới. RPH Operation nhắm vào Nhật Bản do lực lượng tin học Bắc Triều Tiên thực hiện, và Năm Ngón Tay Bóng Tối chống lại chúng cũng là cái bẫy do Bắc Triều Tiên giăng ra. #Rusk
—Thông tin cá nhân bị lợi dụng cho các cuộc tấn công của RPH Operation đến từ trò chơi mạng xã hội Psycho Angels. Chính Psycho Angels cũng là công ty của chính phủ Bắc Triều Tiên nhằm kiếm ngoại tệ. #Rusk
—Thông tin đăng ký trên Psycho Angels bị Bắc Triều Tiên lợi dụng một cách tinh vi, giả vờ như bị đánh cắp từ các vụ tấn công tài khoản kiểu danh sách khác, và sử dụng trực tiếp thông tin thanh toán. #Rusk
—Năm Ngón Tay Bóng Tối tập hợp các chuyên gia an ninh mạng trên thế giới, khai thác thông tin mới nhất và biến họ thành đồng lõa. Những ai từ chối hợp tác bị giết bằng điện lưới và giả vờ như bị tấn công bởi RPH Operation. #Rusk
—Rusk sẽ tấn công và loại bỏ Psycho Angels, RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối khỏi internet. #Rusk
—Chúng tôi đã chuyển thông tin thu thập được tới các cơ quan chức năng các nước và các nhà cung cấp phần mềm diệt virus. Ứng dụng Psycho Angels sẽ sớm bị phát hiện là mã độc. #Rusk
Hajime cũng tweet nội dung tương tự bằng tiếng Anh, Trung và Tây Ban Nha.
Các tweet lập tức được chia sẻ và hashtag #Rusk nhanh chóng leo lên top xu hướng Twitter. Vô số phản hồi từ các nhà báo và người liên quan tới Psycho Angels bay tới. Không thể trả lời từng cá nhân với lượng lớn như thế. Hầu hết yêu cầu chi tiết và bằng chứng, số còn lại ủng hộ sự trở lại của Rusk.
—Xin vui lòng xem video và tài liệu chúng tôi đã đăng tải trực tuyến để biết chi tiết, bao gồm bằng chứng. Về mặt vật lý, chúng tôi không thể trả lời từng người, mong thông cảm. #Rusk
Hajime theo dõi phản ứng trên Twitter và các trang chia sẻ video, đồng thời chăm chú quan sát biểu đồ phân tích mạng xã hội. Đây là thứ Abe đã đánh cắp từ công ty quốc phòng mạng BEA Systems của Anh. Nó phân tích các bình luận trên Twitter và Facebook theo thời gian thực, phân loại phản ứng tiêu cực và tích cực. Trên bản đồ thế giới trước mặt, phản ứng tiêu cực được đánh dấu bằng chấm đỏ, tích cực là chấm xanh. Ban đầu sau khi tweet là màu xám không rõ ràng, nhưng dần xuất hiện các chấm đỏ và xanh lập lòe.
Khi tweet bằng tiếng Anh và Tây Ban Nha, châu Âu và Mỹ chuyển sang màu xanh ngay lập tức. Châu Á, ngoại trừ Nhật Bản, Trung Quốc và Hàn Quốc, cũng xanh dần. Nhật Bản, Trung Quốc và Hàn Quốc vẫn là sự xen kẽ giữa xám, đỏ và xanh. Thông tin chưa lan tới Trung Quốc. Phần lớn người Trung Quốc không truy cập trực tiếp Facebook hay Twitter. Họ chỉ có thể đọc khi nội dung được chia sẻ trên Renren và Weibo.
Tại sao Nhật Bản chậm trễ đến vậy? Hajime lo lắng. Dù hashtag #Rusk đã thành hot trend, nhưng ý kiến vẫn đang chiến đấu quyết liệt. Có vẻ chấm xanh tăng dần, nhưng con số cho thấy vẫn đang cân bằng.
Vẫn có rất nhiều bình luận "Không thể chơi Psycho Angels nữa à? Thôi đi!"
Tình trạng này rất bất ổn. Hajime nhận ra mình đang nghiến răng. Cơ hàm đau nhức. Anh cần thư giãn đôi chút, nhưng không có thời gian. Từ trạng thái cân bằng, rất dễ chuyển biến thành áp đảo về một phía, đặc biệt trên Twitter vốn dễ bùng nổ. Anh duyệt qua các cuộc tranh luận trên Twitter.
—Lời tuyên bố của Rusk thì có thể tin được đến đâu chứ?
—Họ có đủ bằng chứng mà. Anh có xem tài liệu không? Nên xem trước khi nói.
—Tôi có xem. Nhưng những thứ đó có thể làm giả dễ dàng. Chỉ là dữ liệu thôi, nên họ có thể tùy ý tạo ra cho phù hợp. Không có bằng chứng vật chất thì chẳng đáng tin.
—Có bằng chứng vật chất mà. Có thật anh đã xem tài liệu không? Đã kiểm tra chữ ký số trong tài liệu nội bộ chưa?
—Chữ ký số cũng có thể giả mạo. Anh thực sự không biết gì cả.
—Nếu cứ nói như vậy thì mọi bằng chứng đều có thể làm giả. Rõ ràng anh chỉ muốn phản đối thôi.
—Bình thường tôi không nghi ngờ đến thế này đâu. Rusk là tội phạm, nên phải cẩn thận.
Từ "tội phạm" khiến Hajime nhói lòng. Thường thì anh bỏ qua không để ý, nhưng hôm nay tâm trạng kích động, nên chú ý hơn.
–––––––––––––––––––––––
Vào ngày Yurika quay lại lớp, giữa tiết học đầu tiên sau lễ khai giảng, vài học sinh tự dưng rên rỉ.
"Cái gì vậy? Trật tự!"
Giáo viên la lên, nhưng các học sinh vẫn mặt tái xanh, tiếp tục rên rỉ, trong tay cầm điện thoại.
"Không hiểu gì hết."
"Đang xảy ra cái gì thế?"
Sự hỗn loạn nhanh chóng lan ra các học sinh khác. Giáo viên cũng run run cầm điện thoại, tiến lại gần những học sinh đang run rẩy và đứng hình tại chỗ.
"Cái gì vậy? Sao thế?"
Takuto hỏi cậu bạn ngồi cạnh.
"Không hay rồi. Rusk nói tất cả thông tin cá nhân trên Psycho Angels đều chảy vào Bắc Triều Tiên."
Takuto cũng vội vàng kiểm tra thông tin chi tiết trên mạng.
Gần như cả lớp đều mải mê với điện thoại. Giờ học thành vô nghĩa. Giáo viên cũng đang xem tin tức trên điện thoại.
Thông tin mới liên tục đổ về quá nhanh không thể theo kịp. Nhưng nhìn chung cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra. Tất cả chỉ là chiến dịch gián điệp mạng quốc tế do Bắc Triều Tiên thực hiện. Mặc dù không hề hay biết, nhưng bọn cậu cũng đã tham gia trò chơi đó. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Lực lượng tự vệ Nhật Bản sẽ phản công à?
Lớp học náo loạn. Có đứa liên tục la "Nguy rồi!", có đứa hoảng loạn kiểm tra số dư ngân hàng, có đứa tái mặt khóc lóc.
Vốn am hiểu về Rusk, Takuto liên tục bị vây quanh mỗi giờ ra chơi để trả lời câu hỏi. Nhưng khi bị hỏi liệu lời tuyên bố của Rusk có thật không, cậu cũng chỉ mới nghe lần đầu nên không trả lời được. Về Psycho Angels thì cậu chỉ khuyên nên nghỉ và thay đổi mật khẩu các dịch vụ mạng khác.
Giờ cậu mới nhận ra Psycho Angels đã thâm nhập sâu đến mức nào. Cả giáo viên và học sinh đều mất tập trung, lo lắng thông tin của họ bị lợi dụng hoặc bị tiết lộ. Trong giờ học liên tục vang lên tiếng hét "Số dư không đúng!", khóc lóc vì thông tin cá nhân bị thay đổi... nhiều học sinh chạy ra khỏi lớp. Hầu hết chỉ lo sợ vô cớ, nhưng cũng có đứa thực sự bị mất tiền hoặc vật phẩm trò chơi.
Đến giờ nghỉ trưa, Takuto lại bị vây quanh. Dù đã giải thích không biết gì nhưng vẫn bị hỏi vì có vẻ am hiểu internet hơn các bạn.
Cuối cùng cũng thoát được, Takuto ngồi xuống chỗ và nhận ra Saori không có trong lớp. Sang tiết sau vẫn không thấy cô ấy quay lại, cậu lo lắng.
–––––––––––––––––––––––––––––
Trụ sở của Linedoor - công ty điều hành Psycho Angels - nằm ở tầng 27 Shibuya Hikarie, văn phòng mà Satou vừa rời đi.
Quầy lễ tân với thiết kế trang nhã, chủ đạo trắng - đỏ, có hai nhân viên làm việc vui vẻ. Xung quanh là một số nhóm khách chờ gọi.
Rồi một nhóm người mặc vest xuất hiện. Khách mặc vest không hiếm, nhưng số lượng này thì bất thường. Từ vị trí lễ tân không nhìn thấy hết, nhưng hàng dài kéo tới tận thang máy. Rõ ràng không phải chuyện bình thường khiến nụ cười đông cứng trên mặt hai cô tiếp tân. Những khách chờ gần đó cũng lặng lẽ rút lui.
Người đứng đầu nhóm vest nói bằng giọng trầm: "Chúng tôi là Cục điều tra đặc biệt Tokyo. Xin chuyển lời tới giám đốc Deguchi."
Máu rút khỏi mặt hai cô gái.
"Ơ-ơm... có hẹn trước không ạ?"
“Phòng giám đốc ở đằng kia nhỉ?”
Không trả lời câu hỏi, nhóm vest tự tiện đi vào trong công ty. Tất nhiên cửa dẫn vào bên trong đã khóa, không mở được.
"Mở cửa đi. Nếu không chúng tôi sẽ mở."
Phía sau có mấy người cầm dụng cụ dùng để phá cửa. Hai cô gái hoảng loạn, không biết phải làm gì thì một nhân viên bên trong mở cửa ra. Nhóm áo vest nhân cơ hội ập vào.
Trong nháy mắt, những người mặc vest ào vào văn phòng không ngừng nghỉ từ cửa lễ tân. Họ đi thẳng tới vị trí dường như đã định sẵn.
Một số đứng canh cửa ra ngoài, một số nói chuyện với người phụ trách bộ phận, một số nhanh chóng lắp ráp các thùng carton.
Người đứng đầu khác với những người đã vào vị trí, ông ta tiến thẳng tới phòng giám đốc ở cuối văn phòng.
Lúc đó, có lẽ được báo từ lễ tân, giám đốc Deguchi mở cửa phòng giám đốc bước ra.
"Các ông làm cái quái gì vậy? Tôi đang làm việc đấy!"
Mặc dù căng thẳng, nhưng ông vẫn nói bình thường với người đàn ông mặc vest. Người đàn ông dừng lại, liếc nhìn Deguchi rồi rút tờ giấy từ túi áo ra.
"Ông Deguchi phải không? Đây là lệnh khám xét cưỡng chế của Cục điều tra đặc biệt Tokyo."
Ông ta đưa tờ giấy về phía Deguchi.
"Hở? Đợi đã, đó là gì? Cho tôi xem đi."
Deguchi với tay lấy tờ giấy, nhưng người đàn ông nhanh chóng nhét vào túi áo.
"Tại sao lại giấu? Cho tôi xem đi chứ."
Deguchi nài nỉ, nhưng người đàn ông không đưa.
"Xin ông hãy quay lại phòng giám đốc. Chúng ta nói chuyện nào."
Ông ta mỉm cười, dịu dàng đề nghị Deguchi.
"Tôi sắp phải đi họp."
"Xin lưu ý, tất cả mọi người ở đây, kể cả ông, không được phép ra ngoài hay liên lạc bên ngoài."
"Đây là cản trở hoạt động kinh doanh!"
"Đây là lệnh khám xét cưỡng chế. Xin đừng nói những điều vô ích. Ông hãy quay lại phòng giám đốc. Nói chuyện ở đây chỉ khiến nhân viên lo lắng thôi."
Trước lời nói của người đàn ông, Deguchi không thể làm gì khác ngoài việc tuân theo.
"Xin đừng liên lạc với bên ngoài bằng điện thoại, di động, máy tính, fax. Cả liên lạc riêng tư cũng không được. Đừng nhận các cuộc gọi đến."
Bộ phận kế toán và hành chính bị buộc ngừng công việc. Nhân viên ngồi bàng hoàng không biết làm gì, trong khi các thành viên của Cục điều tra Tokyo liên tục nhét tài liệu vào các thùng carton.
Một nam nhân viên nói với vẻ bối rối: "Thế thì sao chúng tôi làm việc được? Tuần này có nhiều thứ phải nộp đấy."
Đối phương trả lời với giọng điệu như không hề có ý đó: "Rất xin lỗi. Chúng tôi sẽ trả lại sau khi kiểm tra xong."
Một nữ kế toán không kiềm chế được, khóc nức nở. Cô che mặt bằng cả hai tay, cố nén tiếng khóc.
"Chắc chắn sẽ không kịp. Giờ phải làm sao đây. Không xử lý được thì sẽ rất tệ..."
Một nhóm nhân viên không còn việc gì làm tụ tập trước chiếc TV ở góc văn phòng. Họ cười gượng gạo xem tin tức về lệnh khám xét cưỡng chế công ty mình trên NHK. Không biết có bao nhiêu người đang xem tin tức về công ty họ trên truyền hình trực tiếp như thế này.
Một nữ nhân viên lẩm bẩm: "Nè, đây là chuyện thật đúng không?"
"Mắc cười thật. Chúng ta đang xem tin nói về chuyện trong này."
"Liệu chúng ta có bị bắt không nhỉ?"
"Giờ mà mất việc chắc khó kiếm lại lắm. Phải làm sao đây?"
Nhân viên kinh doanh phải đi gặp khách, nhân viên xin nghỉ vì sinh nhật con, nhân viên nữ khóc lóc... các thành viên của Cục điều tra hồi đáp họ lịch sự nhưng quyết đoán. Tất nhiên, câu trả lời là không. Không được gọi điện thoại. Không được ra ngoài. Không được nhận cuộc gọi. Một cảm giác căng thẳng và ngột ngạt bao trùm cả văn phòng.
Một nhân viên bán hàng la lên khi quay lại từ bên ngoài: "Tại sao không ai bắt máy chứ hả!?". Anh ta hối hận lúc nhận ra tình hình bất thường bên trong sau khi vào văn phòng. Một khi đã vào, không được phép ra ngoài nếu chưa có phép.
Giới truyền thông ồ ạt kéo đến Shibuya Hikarie. Họ chặn những người ra khỏi tòa nhà văn phòng, hỏi "Anh/Chị là nhân viên Linedoor à?". Thành phố Shibuya náo nhiệt bậc nhất Tokyo giờ càng hỗn loạn hơn.
Hình ảnh xung quanh Hikarie và cảnh các thành viên Cục điều tra mang theo thùng carton đổ ra mạng xã hội. Tin tức lan truyền nhanh chóng.
Những người hiếu kỳ không rõ tình huống càng kéo đến xem thêm. Khu vực xung quanh Hikarie đông nghịt người, tràn cả bãi đỗ xe bus phía trước. Ô tô trên đường phải bấm còi vì không thể di chuyển, bị chửi bới lại. Cả ô tô lẫn xe bus không thể lưu thông, người càng lúc càng đông. Hầu như ai cũng cầm điện thoại quay phim. Tweet thời sự, livestream, đăng video lên mạng. Cảnh sát được huy động đến giải tán nhưng gặp nhiều khó khăn.
Nhân viên quán cafe gần đó chụp ảnh lén nhóm Cục điều tra trước khi khám xét và đăng lên. Người ở các tòa nhà lân cận cũng dùng ống nhòm chụp bên trong.
Không lâu sau, video bên trong Linedoor cũng xuất hiện trên mạng. Có vẻ do nhân viên quay lén. Có cảnh Deguchi nói chuyện với Cục điều tra và cảnh họ nhắc nhở nhân viên không được nghe điện thoại.
Chỉ trong chốc lát, video đã có hàng trăm nghìn lượt xem. Cuộc đối thoại giữa Deguchi và Cục điều tra lan truyền mà chính họ không hề hay biết.
Đến 10 giờ tối, tình hình mới lắng dịu. Nhân viên không phải cấp quản lý được phép về nhà. Thành viên Cục điều tra xếp hàng dài trước thang máy, kiểm tra từng hành lý của nhân viên ra về.
Một số nhân viên tức giận la ó, nhưng hầu hết chỉ im lặng tuân theo. Vài nữ nhân viên vẫn khóc lóc.
Xuống tầng trệt, giới truyền thông đã chờ sẵn. Các nhân viên lẩn tránh, trả lời "Tôi không phải nhân viên Linedoor”, hay “Họ bảo tôi không được nói gì" rồi vội vã rời khỏi tòa nhà.
"Không biết từ giờ sẽ ra sao nữa..."
Mang theo nỗi lo âu mơ hồ, các nhân viên vội vã về nhà.
––––––––––––––––––––––––––––
Hajime không rời mắt khỏi màn hình Twitter đang lăn liên tục. Lúc đó, một tin tức kinh hoàng được retweet.
—Hôm nay, lúc 17 giờ, Cục điều tra Đặc biệt Tokyo đã tiến hành khám xét cưỡng chế văn phòng trụ sở của công ty Linedoor ở khu Shibuya, Tokyo. Chi tiết chưa được công bố, nhưng có vẻ như liên quan tới cáo buộc vi phạm Luật Giao dịch Chứng khoán, Luật Ngoại hối, hối lộ cũng như loạt vụ tấn công trang web gần đây. Trung tâm dữ liệu cũng bị khám xét cưỡng chế đồng thời, khiến dịch vụ "Psycho Angels" do công ty cung cấp bị gián đoạn.
Hajime giật mình. Đây có thể là bước ngoặt. Tin tức đến từ NHK. Vội vàng bật kênh Nhật Bản trên truyền hình cáp, anh thấy hình ảnh tòa nhà Hikarie ở Shibuya.
"Chúng tôi đang ở Hikarie, nơi đặt trụ sở công ty Linedoor ở Shibuya. Nãy giờ, nhiều nhân viên thuộc lực lượng điều tra liên tục mang ra những thùng carton. Liệu bên trong đó có chứa bằng chứng tội ác khủng khiếp của Linedoor không?"
"Có thấy nhân viên công ty đâu không?"
"À, có vẻ hiện tại họ không thể rời công ty được."
"Không thể rời đi sao?"
"Khi có lệnh khám xét cưỡng chế, để ngăn chặn hủy bỏ bằng chứng, nhân viên sẽ bị cấm tiếp xúc bên ngoài lẫn rời đi."
"À, vậy chúng ta chỉ còn cách chờ thông báo từ cơ quan điều tra thôi nhỉ. "
"Vâng. Chỉ còn cách đó thôi. Xét đến việc Cục Điều tra Đặc biệt đã hành động, tôi nghĩ họ đã tiến hành điều tra từ khá lâu rồi. Theo thông tin từ các nguồn liên quan, ngày X để tiến hành điều tra cưỡng chế đã được quyết định từ tuần trước. Theo quan điểm cá nhân của tôi, có khả năng họ cũng đã nắm bắt được động thái của Rusk."
"Phải công nhận là đúng lúc thật. Phải chăng họ đã thấy thông báo của Rusk rồi vội vàng ập vào trước khi bằng chứng bị tiêu hủy?"
"Không, tôi không nghĩ vậy. Từ thông báo của Rusk đến giờ chưa đầy một tiếng đồng hồ. Không thể chuẩn bị cho một cuộc điều tra cưỡng chế trong thời gian ngắn như vậy được."
"Nghĩa là họ đã theo dõi động thái của Rusk trước đó rồi."
"Đó chỉ là suy đoán, nhưng nếu không phải thế thì không giải thích được. Quá trùng hợp để là tình cờ nhỉ."
Cục điều tra Đặc biệt theo dõi Rusk? Nghĩa là sao? Hajime lo lắng, nhưng sự chú ý của anh lại bị thu hút bởi phản ứng trên Twitter. Tin về lệnh khám xét cưỡng chế có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Tweet nói rằng “Psycho Angels thực sự đen tối” nhanh chóng tràn ngập khắp internet.
Dù chỉ dựa vào thông báo của cơ quan chức năng cũng không phải là điều hay, nhưng đây chắc chắn là một cú hích mạnh mẽ. Trong chốc lát, cả Nhật Bản đã nhuộm màu xanh.
Đồng thời, một sự cố xảy ra khi máy chủ của Psycho Angels ngừng hoạt động. Có nhiều giả thuyết khác nhau về nguyên nhân như ảnh hưởng của lệnh khám xét cưỡng chế, lực lượng mạng của Mỹ bắt đầu tấn công, vân vân. Theo tin tức thì do bị gián đoạn bởi lệnh khám xét cưỡng chế, nhưng chắc cũng có người không biết.
Đây có phải cũng do Abe làm không? Dù ở cùng, nhưng Hajime vẫn hay quên thân phận thực sự của Abe - một trong những hacker hàng đầu thế giới. Những hacker tài giỏi được gọi là wizard (pháp sư), và cô gái chiến đấu trên mạng chính là một nữ phù thủy thực thụ. Cô ấy chuẩn bị kỹ lưỡng nhiều lớp bẫy và tiêu diệt kẻ địch trong nháy mắt. Đúng như biệt danh "Phù thủy áo đen". Thật khó tin một cô gái ngay cả nói chuyện bình thường cũng không thể lại có phép thuật kinh khủng đến thế.
Mấy ngày nay, nữ phù thủy ấy nhốt mình trong phòng để tập trung tấn công máy chủ địch. Hajime không biết điều gì đang xảy ra trong căn phòng đó, nhưng dù có nhìn, anh cũng chẳng hiểu được gì. Bây giờ anh phải tập trung vào công việc của mình.
Anh đăng tin về việc Cục điều tra Đặc biệt khám xét cưỡng chế Linedoor, giới thiệu các thông tin và hình ảnh liên quan.
Đoạn video quay bên trong do một nhân viên công ty tung lên nhận được phản ứng vô cùng lớn. Không chỉ ở Nhật Bản, mà tweet của Hajime đính kèm phụ đề tiếng Anh cũng lan truyền khắp thế giới. Phiên bản có phụ đề do anh làm đạt hàng triệu lượt xem chỉ trong nháy mắt.
Không chỉ Linedoor, các công ty RMT cũng bị điều tra, và việc Linedoor liên quan đến chúng bị phanh phui.
Hajime nghĩ Psycho Angels đã tiêu. Dịch vụ sẽ phải gián đoạn một thời gian, và ngay cả khi hoạt động trở lại cũng sẽ không còn người dùng. Thị trường RMT của Psycho Angels cũng sụp đổ.
Toàn bộ bản đồ được bao phủ trong ánh sáng xanh.
––––––––––––––––––––––––––––
Yoshizawa ngồi trong một phòng họp của công ty Linedoor tại tòa nhà Hikarie ở Shibuya. Bình thường ông không được phép tham gia, nhưng lần này được cho phép đến hiện trường theo ngoại lệ. Tuy nhiên, Yoshizawa vẫn chỉ là khách. Ông ngồi chờ đợi trong phòng họp, nhìn lén cán bộ của Cục điều tra lục tung tài liệu và đóng gói vào các thùng carton, chẳng làm được gì.
Một nữ nhân viên của Linedoor với khuôn mặt tái mét bước vào phòng, mang theo cốc cà phê.
"Cô đừng lo lắng quá, chắc nhân viên bình thường sẽ không bị bắt đâu."
Yoshizawa tươi cười nói với cô gái.
"Yoshizawa-san, anh được dặn đừng nói lung tung mà."
Ooba, người theo sát Yoshizawa tới đây, vội vàng nhắc ông.
"À, vậy hở?"
Yoshizawa không để ý đến vẻ mặt lúng túng của Ooba.
"Vâng, đúng là vậy."
"Thôi nào, im lặng đi."
Yoshizawa nháy mắt vụng về với cô gái, khiến cô lùi lại vài bước, mở cửa phòng họp phía sau...
"Tôi xin phép lui."
...rồi vội vã rời đi.
"Hà, bọn Bắc Triều Tiên bây giờ chắc đang cay lắm."
Khi cửa đóng lại, Yoshizawa bật cười khùng khục.
"Anh có vẻ rất vui nhỉ, Yoshizawa-san."
"Tất nhiên rồi. Vì tôi chỉ cúi đầu nhờ ông già thôi mà. Giờ thì Psycho Angels đã đi tong."
"Thế à?"
"Khám xét cưỡng chế mà không tìm ra gì sao được. Họ nhất định sẽ tìm ra bằng chứng và đình chỉ dịch vụ. Vậy là tiêu diệt được một."
"Chỉ một thôi á? Thế thì khiêm tốn quá rồi. Còn RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối thì sao?"
"Cái đó thì... tôi chẳng làm được gì nhiều. Bởi vì chiến tranh không phải công việc của tôi. Nhiệm vụ của tôi là bắt giữ những kẻ nguy hiểm, ngăn chặn tội phạm chứ không phải gây chiến tranh."
"Vậy vụ này thực sự đã kết thúc sao?"
"Đối với chúng ta, quan trọng nhất là log máy chủ và thông tin người dùng. Nếu trùng khớp với các cuộc tấn công tài khoản kiểu danh sách thì sẽ là bằng chứng tình huống rất tốt. Ngoài ra còn các bằng chứng truy cập và tải xuống từ tài khoản công ty mẹ nước ngoài. Chỉ cần tìm được những thứ đó là đủ."
"Còn gì nữa không?"
"Ừm... Thực ra RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối mới là mục tiêu chính. Nhưng đối phương là tổ chức tội phạm, nên chúng ta không thể hành động công khai. Chỉ có thể nhờ đội khác giải quyết."
"Có triển vọng không?"
"Khó nói. Nhưng nếu không được thì tôi cũng có kế hoạch dự phòng. Dù sao thì chắc hai tổ chức đó sẽ bị các cơ quan các nước tiêu diệt hết mình thôi. Họ đã cử người vào hợp tác mà không hay biết, chắc chắn muốn trả thù lắm."
"Ra vậy."
"Cậu có lẽ chưa nhận ra, nhưng điều quan trọng nhất trong vụ này là việc khám xét cưỡng chế và đình chỉ hoạt động một dịch vụ mạng dân sự, với cáo buộc có hoạt động gián điệp mạng quốc tế. Trước đây, các nước như Mỹ, châu Âu đã nhiều lần triệt phá botnet tội phạm mạng. Nhưng lại chưa từng nghe nói việc triệt phá một mạng xã hội hoạt động công khai vì nghi ngờ gián điệp mạng. Thế mà đây lại là một trong những mạng xã hội lớn nhất thế giới."
"À, đúng là chưa từng có. Thế chẳng phải quá khủng sao?"
"Ừ. Nếu việc này được cho phép, cơ quan tư pháp và cảnh sát có thể triệt phá bất kỳ dịch vụ mạng trong nước nào. Sau tiền lệ này, dư luận cũng dễ chấp nhận hơn. Chỉ cần nói có khả năng là hoạt động của Bắc Triều Tiên là được."
Yoshizawa giải thích với nụ cười nở trên môi, khiến Ooba há hốc mồm nhìn ông.
"Yoshizawa-san đúng là một con người đáng sợ."
Một lúc sau, Ooba lẩm bẩm.
––––––––––––––––––––––––––––
Tin tức ngày hôm đó chủ yếu nói về vụ khám xét cưỡng chế công ty Linedoor. Các kênh truyền hình phát sóng chương trình đặc biệt, các tờ báo đưa ra ấn bản phụ san. Trong số các vụ khám xét cưỡng chế của Cục điều tra Tokyo, lần này nhận được nhiều sự chú ý bởi đối tượng là công ty cung cấp dịch vụ nổi tiếng, và chính dịch vụ đó đã bị đình chỉ.
"Theo nguồn tin liên quan, từ hồ sơ máy chủ bị thu giữ trong vụ khám xét cưỡng chế công ty Linedoor - đơn vị vận hành [Psycho Angels], phát hiện thông tin người dùng đã bị rò rỉ ra nước ngoài. Việc rò rỉ diễn ra thường xuyên từ khi dịch vụ mở cửa, và phía Linedoor Nhật Bản cho rằng đó là một phần giám sát và bảo trì của công ty mẹ. Thời điểm và thông tin bị rò rỉ trùng khớp với giai đoạn các cuộc tấn công nhắm vào nước ta tăng đột biến, nên cơ quan điều tra nghi ngờ có mối liên hệ nào đó. Ngoài ra, dịch vụ gọi điện mà công ty cung cấp cho phép gán số điện thoại để gọi từ điện thoại thường. Việc cấp số điện thoại này có sự dính líu của chính trị gia, và vụ việc đang được điều tra."
Mặc dù không phải thông báo chính thức, nhưng thông tin này đã bị rò rỉ cho các phương tiện truyền thông lớn và được đưa tin rầm rộ. Không chỉ hơn 50 triệu người dùng Psycho Angels, mà ngay cả những người khác cũng sốc. Việc rò rỉ và trộm cắp thông tin cá nhân đã trở thành chuyện thường ngày, nhưng không ai nghĩ thông tin của hơn 50 triệu người lại bị đem ra nước ngoài công khai nhiều lần như vậy.
Tầm quan trọng của an ninh mạng được hô hào, và chiến tranh mạng trở thành chủ đề thực tế. Không ai nghĩ rằng trong thời đại an ninh mạng được coi trọng, lại có hệ thống quốc phòng lỏng lẻo đến thế.
Ngoài ra, các kỹ sư ngành game online cũng tiết lộ, trong trường hợp đặt máy chủ game nước ngoài tại Nhật, việc kết nối liên tục với nhà sản xuất nước ngoài để bảo trì là chuyện bình thường. Nghĩa là tình trạng tương tự có thể xảy ra ở các game khác, hàng tỷ thông tin cá nhân đang bị đe dọa.
Thông tin này được các chương trình truyền hình và tạp chí đăng tải rộng rãi, gieo rắc nỗi lo sợ trong người dân.
Mặc dù nghĩ là mọi chuyện sắp rắc rối, Yoshizawa hy vọng đây là cơ hội tốt để xem xét lại cách tiếp cận an ninh mạng. Vấn đề an ninh mạng giờ đây được xem ngang hàng với quân sự và chính trị. Không thể chỉ giao cho các chuyên gia, mà mỗi công dân đều phải suy nghĩ. Toàn dân cần nhận thức rõ ràng điều đó.
Đây mới là thử thách thực sự, Yoshizawa cảm thấy sức mạnh dâng trào trong người. Xây dựng một siêu cường an ninh mạng hàng đầu thế giới, nắm quyền bá chủ thế giới thông qua mạng. Mở rộng hệ thống giám sát người dân ra nước ngoài, giám sát toàn thế giới.
––––––––––––––––––––––––––––
Chiều ngày diễn ra khám xét cưỡng chế, Saori đã bỏ học và đến quán cà phê gần ga tàu. Cô ngồi với vẻ mặt của sinh viên đại học hoặc người làm thêm, dùng máy tính xách tay để xem tình hình mạng. Mạng đang rối ren vượt sức tưởng tượng. Psycho Angels, RPH Operation, Năm Ngón Tay Bóng Tối liên quan đến nhau, và đó lại là âm mưu của đội tin tặc Bắc Triều Tiên... Liệu có bao nhiêu người nghĩ đến khả năng đó?
Takuto liên tục gửi tin nhắn cho cô. Email, chat, LINE, và cả điện thoại. Dù biết cậu ta lo lắng, Saori vẫn không phản hồi lại một tin nào. Có lẽ nên nói là cô không thể. Từ giờ trở đi, cô chỉ có thể là người ngoài cuộc. Nhưng trước khi nói chuyện với Takuto, cô cần xác nhận xem mình được tiết lộ đến đâu.
Khi tin về lệnh khám xét cưỡng chế Linedoor lan truyền, Twitter và các trang tin tức sôi động hẳn lên, người đã giao nhiệm vụ cho Saori gửi tin nhắn:
—Công việc của cô đã hoàn thành. Cảm ơn vì sự nỗ lực.
Vậy là hết rồi, Saori cảm nhận được điều đó. Giờ chỉ còn chờ lãnh tiền thưởng thôi sao?
—Xin xác nhận lại, tôi không được nói với ai về chuyện này phải không?
—Nếu cô thấy ổn thì có thể kể. Xin hãy tự đánh giá xem điều đó có ảnh hưởng gì đến sự an toàn và mối quan hệ của cô hay không. Chúng tôi không lo lắng gì về việc cô tiết lộ thông tin nào.
Vậy là kẻ đó không hề có sơ hở... Việc bảo cô tự quyết định lại càng khiến cô ngại nói ra. Ngoài ra, cô còn phải xác nhận điều quan trọng hơn mà từ lâu đã muốn biết. Không hiểu sao lại khó mở lời thế. Đây là cơ hội cuối cùng.
—Chị có phải là Abe-san của Rusk không?
Một khoảng lặng ngắn. Trong khoảng lặng đó, Saori cảm nhận được sự do dự của người kia.
—Tôi sử dụng nhiều tên khác nhau. Tên trên mạng chỉ là con trỏ cho từng lĩnh vực hoạt động. Nếu trả lời dựa trên mối liên hệ với cô thì, tôi là Abe Kyouko của Rusk.
Toàn thân Saori run lên. Đúng là lãnh đạo thực sự của Rusk. Không nhầm được. Không phải giả mạo. Cô biết chắc điều đó.
—Abe-san.
—Vâng.
—Em từng nói chuyện với chị. Không phải ngoài đời thực, mà là trên mạng ạ.
—Có thể đã có chuyện như vậy. Trên mạng khó có điều gì chắc chắn. Mỗi người chỉ nhìn thấy những gì họ muốn nhìn, nghe những gì họ muốn nghe. Nếu cô nghĩ vậy thì đó là sự thật đối với cô.
Lần này, không có khoảng lặng. Dù giả vờ quên, Abe chắc chắn nhớ. Vì thế, cô ấy mới giao nhiệm vụ cho Saori. Niềm vui được lựa chọn tràn ngập trái tim cô.
—Em muốn trở nên mạnh mẽ như chị. Muốn có sức mạnh không ai đánh bại được.
—Tôi không mạnh mẽ. Người mạnh mẽ là những người sống bình thường trong thế giới này. Tôi không có khả năng chịu đựng như vậy. Hacker chỉ là nghề nghiệp của những kẻ không thể lựa chọn cách sống.
—Em cũng vậy.
—...Tốt nhất cô nên cố gắng thích nghi với xã hội. Tôi không thích cách sống của mình. Tôi không hối hận gì, nhưng nghĩ lại, nếu đơn giản chấp nhận mọi thứ như hiển nhiên thì cuộc sống đã dễ dàng hơn.
—Em cũng rất ghét bản thân. Abe-san, em muốn biết thêm về chị. Làm sao để sống mà không phụ thuộc vào xã hội ạ?
—Con người là sinh vật xã hội. Không thể sống nếu không phụ thuộc vào xã hội. Hãy sống thờ ơ đi. Hầu hết mọi thứ đều có thể chịu đựng nếu thờ ơ.
—Abe-san không phải là người thờ ơ. Em cũng không muốn thờ ơ.
—Tôi không thích bản thân mình.
—Không đâu... Chị rất tuyệt vời.
Trong cuộc trò chuyện chỉ có văn bản, Saori cảm nhận được tiếng thở dài của Abe.
—Gần tới giờ rồi. Ở Nhật Bản chắc là lúc mặt trời lặn. Trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu.
—Chị sẽ làm gì? Đối thủ chắc chắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.
—Mạng internet ở Bắc Triều Tiên kém phát triển. Vì vậy, họ có một số căn cứ ở nước ngoài để tấn công. Trong đó có những căn cứ hoàn toàn bí mật dành cho đòn tấn công cuối cùng, lần này chúng sẽ được sử dụng. Tôi sẽ tấn công những căn cứ đó. Cơ quan các nước sẽ tấn công các căn cứ trong nước họ. Không còn thời gian nữa. Ta ngưng cuộc nói chuyện tại đây được rồi chứ?
—Em định trở thành công chức. Xâm nhập vào bên trong rồi ăn cắp các thông tin và kỹ thuật, khởi động cuộc cách mạng.
Hồi hộp và phấn khích, Saori không còn biết mình đang nói gì nữa.
—Chính phủ Nhật Bản sẽ sụp đổ. Hay nói chính xác hơn, quá trình sụp đổ đã bắt đầu. Như cô thấy, hệ thống tư pháp đã rơi vào tình trạng không hoạt động, dữ liệu về thông tin hưu trí của hàng triệu người dân đã bị phá hủy. Dù cô có cố gắng hay không, cấu trúc xã hội sẽ thay đổi. Không biết sẽ tốt hơn hay xấu đi. Nếu muốn tự tay thay đổi thế giới, hãy gia nhập một công ty quân sự mạng hoặc công ty CNTT đa quốc gia. Tôi nghĩ trong thời gian tới, quyền lực và thông tin sẽ tập trung vào các công ty quân sự mạng và CNTT đa quốc gia.
—Vâng, em hiểu rồi. Em sẽ làm thế.
—Nếu có thể, hãy sống thông minh. Cô có vẻ là người có thể lựa chọn cách sống.
—Em không hiểu "lựa chọn cách sống" nghĩa là gì, nhưng nếu được lựa chọn cuộc đời, em muốn sống như Abe-san. Chính chị đã nói "Các bạn chính là Rusk tiếp theo" mà.
—Tới giờ rồi. Tôi phải đi. Hẹn gặp lại ở nơi nào đó. Mong rằng lúc đó chúng ta vẫn còn là đồng minh.
—Không gian mạng vô tận, nhưng em có thể đi đến bất cứ đâu. Em chắc chắn sẽ gặp lại chị. Cho đến lúc đó, chị đừng bị bắt nhé.
—Tôi sẽ không bị bắt đâu. Thôi, tạm biệt. Chúc sức khỏe.
—Vâng!
Saori vẫn nghĩ Abe Kyouko là Abe Kyouko. Đó là hình mẫu mà cô hướng tới. Cô không thể nghĩ rằng người phụ nữ ấy yếu đuối. Nếu cuộc đời có thể lựa chọn, cô vẫn muốn sống như Abe Kyouko. Trở nên mạnh mẽ hơn và khởi xướng cuộc cách mạng. Muốn phá hủy tất cả những thứ chén ép và trói buộc mình. Giữ gìn những điều thực sự quan trọng.
Cơ thể nóng bừng và không thể ngừng run, cô chăm chú nhìn màn hình chat trong một lúc.
Khi dần bình tĩnh lại, cô nhận ra mình đang ngồi một mình trong quán cà phê vắng vẻ, mắt dán vào máy tính. Kiểm tra điện thoại, cô thấy Takuto lại gửi tin nhắn. Trong lòng, cô thầm xin lỗi.
Cô tò mò không biết Takuto đang làm gì. Có phải mình đã đối xử quá lạnh nhạt không? Phải bù đắp cho cậu ấy thôi. Dù sao, cô cũng rất muốn gặp Takuto.
Cô không hiểu những chuyện yêu đương, thích ghét mà các bạn cùng lớp thường nói. Nhìn những cặp tình nhân dính nhau khiến cô muốn chết. Có thể mình quá đa nghi. Từ nhỏ, cô thường xuyên bị nói "không biết suy nghĩ gì" hoặc "đôi mắt không cười".
Cô không muốn dụ dỗ Takuto với gương mặt ngây thơ, nhưng ngón tay đã tự động gõ lên bàn phím. Cảm xúc dâng trào không thể kiềm chế. Bản thân hiện tại bị cuốn theo cảm xúc thật đáng xấu hổ. Nhưng, cô tự nhủ, thích ai đó là điều rất xấu hổ.
—Có thể gặp ngay bây giờ không?
Cô tự cảm thấy thiếu tế nhị khi gửi tin nhắn đi. Nhưng, thế này là được rồi.
—Tớ đến ngay. Cậu ở đâu?
Câu trả lời nhanh chóng phản hồi.
Chờ Takuto tới khiến cô hồi hộp. Hồi tưởng lại lúc Abe nhờ cô liên lạc với Yoshizawa và chuyển thông tin từ một người tên Satou thuộc Năm Ngón Tay Bóng Tối, khiến cô nhận ra mối liên hệ giữa Năm Ngón Tay Bóng Tối và Psycho Angels. Đến giờ, cô vẫn không tin mình đã tham gia vào một âm mưu lớn như vậy. Và chỉ có cô mới có thể làm được điều đó.
—RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối vốn là các tổ chức ngầm hoạt động bất hợp pháp, nên một khi bị triệt phá và lấy được thông tin, việc tái hoạt động sẽ rất khó khăn. Tuy nhiên, Psycho Angels do một tổ chức hợp pháp vận hành. Dù máy chủ bị ngừng hoạt động vẫn có thể khôi phục. Để dừng dịch vụ hoàn toàn cần có biện pháp cưỡng chế pháp lý. Họ sẽ chờ đợi thời điểm đó và gây sức ép thông qua các chính trị gia Nhật Bản mà họ kiểm soát để ngăn chặn cuộc điều tra. Cách duy nhất để dừng hoạt động nhanh chóng hoàn toàn là chuyển thông tin qua cô, Yoshizawa chắc chắn sẽ có cách. Mong cô giúp đỡ.
Saori nhớ lại lời Abe nhờ vả lúc đó. Chỉ có người trực tiếp gặp và được Yoshizawa tin tưởng mới có thể làm được việc này. Cô thực sự là người phù hợp.
Trong lúc lướt qua các tin tức, Saori thấy Takuto bước vào quán cà phê. Cô định vẫy tay ra hiệu "Ở đây" nhưng quyết định ngồi yên đợi cậu ta tìm thấy mình.