Nữ hacker thiên tài Abe Kyouko

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

5 15

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

25 36

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

144 14066

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

44 356

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

185 3170

Tập 2: Nữ sinh trung học hacker Suzuki Saori và cuộc phiêu lưu 0.02 milimét [Đã hoàn thành] - Chương 7: Đồng minh công lý

Ở São Paulo, Brazil. Oota đang ngồi tại căn hộ sang trọng ở tầng 12. Một trong hai phòng ngủ bị chiếm dụng bởi máy móc. Ở giữa phòng là chính Oota. Biệt danh "Máy tính ác quỷ" không phải là nói quá.

Oota đã nhận lời tư vấn từ Abe, chuẩn bị sẵn sàng các phương pháp tấn công và công cụ.

Google đang cố gắng cung cấp internet bằng cách sử dụng khinh khí cầu và drone để bao phủ các khu vực trên thế giới không có internet. Oota đã xâm nhập vào hệ thống đó và bí mật chiếm quyền kiểm soát. Tìm kiếm các thiết bị có thể xâm nhập từ khinh khí cầu và drone bay trên không, gửi malware không thể phòng thủ vào đó để chiếm quyền kiểm soát.

Trên màn hình hiển thị bản đồ thế giới. Rất nhiều đường màu đỏ chạy trên bản đồ, theo dấu vết của các drone bị chiếm quyền. Tại thời điểm này, Oota có thể truy cập vô danh tới mọi nơi trên trái đất. Nhưng anh không mải mê với điều đó.

Vai trò của Oota là tìm điểm yếu. Vì vậy, anh đã sử dụng mọi cách có thể để tìm kiếm các tuyến đường dẫn đến Psycho Angels, RPH Operation, và Năm Ngón Tay Bóng Tối.

Trên thế giới có nhiều thiết bị dễ bị tấn công hơn là máy tính và điện thoại thông minh được quản lý an toàn, và thường bị chiếm quyền mà chủ nhân không hề hay biết.

Ngay cả các công ty lớn hay cơ quan chính phủ cũng không hoàn toàn an toàn. Đặc biệt trong giai đoạn zero-day, khoảng trống từ lúc lỗ hổng bị phát hiện đến lúc bản vá đối phó được phát hành, nếu bị tấn công thì khó có cách phòng thủ. Hơn nữa, hệ thống càng lớn thì số lượng máy tính cần quản lý càng nhiều, mạng càng phức tạp nên rất dễ bỏ sót điểm yếu bị kẻ tấn công nhắm tới.

Những máy tính bị chiếm quyền được gọi là bot, và hacker bí mật điều khiển chúng được gọi là bot master. Có cả bot master điều khiển hàng trăm nghìn bot trên toàn thế giới.

Không chỉ tự sử dụng botnet, họ còn cho thuê theo thời gian.

Thậm chí còn có cả những nhà tư vấn chuyên nghiên cứu botnet và hướng dẫn cách chiếm quyền toàn bộ botnet.

Oota đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để thu thập thông tin về nhiều botnet và chiếm quyền chúng. Giả dạng bot master và quét thông tin chủ sở hữu của các bot dưới quyền. Nếu có người thuộc tổ chức trong số đó, có thể có cơ hội thu thập thông tin nội bộ.

Anh cũng chuẩn bị bẫy. Đặt URL chứa mã độc vào bài viết hấp dẫn mà người liên quan có thể muốn xem, rồi dùng ID người biên tập mạng bị chiếm trước đó đăng lên trang tin nổi tiếng. Tiêu đề câu khách là [Toàn bộ gương mặt của lực lượng chống lại RPH Operation - 'Năm Ngón Tay Bóng Tối'!]. Người liên quan chắc chắn sẽ muốn xem. Nhấp vào URL liên quan sẽ khiến thiết bị của người dùng bị nhiễm mã độc và trở thành bot. Hệ thống sẽ kiểm tra thiết bị nhấp vào, xác định xem có bắt đầu hoạt động hay dừng lại và tự xóa không, nhằm tránh lây lan vô ích gây ra vấn đề. Kết quả có thể biết trong vòng vài giờ.

Phương pháp chuẩn bị sẵn bẫy trên các trang web phổ biến để đợi đối phương sa vào được gọi là tấn công kiểu phục kích.

––––––––––––––––––––––––––

Số lượng thiết bị rơi vào tay Oota đã vượt quá 10 triệu. Ngay khi chiếm quyền, anh kiểm tra nhật ký liên lạc để xem có liên quan tới Psycho Angels, RPH Operation hay Năm Ngón Tay Bóng Tối không.

Giờ có bị phát hiện cũng không sao, Oota bắt đầu sốt ruột. Nắm quyền kiểm soát số lượng khổng lồ các thiết bị, chắc chắn sẽ tìm thấy ai đó liên quan tới Psycho Angels, RPH Operation hoặc Năm Ngón Tay Bóng Tối. Nhưng không phải tuyệt đối. Vẫn là vấn đề xác suất. Mặc dù toàn những chuyên gia, nhưng vẫn khó tránh những lỗ hổng nhỏ bị lợi dụng để chiếm quyền. Dù không phải chính họ thì cũng có thể là người quen, đối tác, gia đình, chỉ cần tìm ra lỗ hổng nào đó là có thể công phá.

Anh đã cẩn thận chuẩn bị trang web và mã độc sử dụng trong tấn công kiểu phục kích. Vì vậy, chúng sẽ bị mắc bẫy. Chắc chắn sẽ tìm thấy. Nhưng thời gian vẫn tích tắc trôi qua.

Anh muốn làm gì đó nhưng không thể. Chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình. Mặc dù đã thiết lập tính năng gửi tin nhắn đến điện thoại ngay khi phát hiện để không lãng phí thời gian chờ đợi, nhưng anh không thể rời khỏi ghế. Nếu không thể tìm ra lối vào ở đây thì không thể bắt đầu kế hoạch tiếp theo.

Không thể chiếm quyền trước. Có khi bị phát hiện ngay và chặn ở lối vào. Tốt nhất là tìm ra lối vào ngay trước khi sử dụng, xâm nhập nhanh chóng mà không lãng phí thời gian, nếu tự tin có thể thực hiện thành công. Bất kỳ tổ chức nào càng mở rộng số lượng thành viên và thiết bị mạng sử dụng thì càng dễ lộ sơ hở. Chiến đấu với kẻ thù mạnh nhất, trang bị công nghệ tốt nhất thì thú vị, nhưng để chắc chắn thắng, tốt nhất nên tìm điểm yếu nhất trong đối phương và tấn công ở đó.

Mình không sai, Oota tự nhủ. Dù đã nhiều lần thành công tìm ra lối vào, anh vẫn cảm thấy lo lắng và sốt ruột như thế này mỗi lần.

Trên màn hình chính là bản đồ thế giới, các thiết bị bị nhiễm được thể hiện bằng chấm đỏ. Beirut nhuộm đỏ. Rồi tới Kathmandu. Bên phải là một màn hình khác chia làm 4, mỗi ô hiển thị các dòng chữ. Bên trái là màn hình trống.

Phải chi có ít nhất một cái bị phát hiện, Oota thầm nghĩ.

Lúc đó, một điểm đỏ lớn nhất sáng lên gần Moskva, đồng thời thông tin về thiết bị xuất hiện trên màn hình trái trống ban nãy.

Tìm thấy rồi!

Oota vẫn nhìn vào màn trái, bắt đầu kiểm tra thiết bị mới rơi vào tay.

Tiếp theo, một thiết bị nữa được tìm thấy ở Berlin. Nhìn qua, Oota biết mình đã thành công.

Một công ty game Đức có giấy phép phát triển phiên bản tiếng Đức của Psycho Angels, kết nối với máy chủ Psycho Angels qua VPN. Tài khoản quản trị đó đã bị hack. Đồng thời cũng tìm thấy vài kỹ sư Nhật Bản.

Nhân viên vận hành Psycho Angels, thành viên RPH Operation.

Oota cẩn thận kiểm tra nội dung các thiết bị, xác định chủ sở hữu. Rồi so sánh thông tin và lịch sử hoạt động của chủ nhân thu thập được từ mạng xã hội với nội dung máy tính, tìm những mâu thuẫn. Kiểm tra đăng ký nhà cung cấp dịch vụ internet và phần mềm cài đặt. Cũng có khả năng đây là bẫy, dù thấp.

Không có vấn đề gì với các thiết bị. Vốn phải bắt đầu xâm nhập căn cứ từ đây, nhưng Abe sẽ làm việc đó.

Trong khi Oota tìm điểm yếu, Abe thách thức Năm Ngón Tay Bóng Tối, và Hajime phát tán thông tin về chúng. Hai thành viên còn lại chắc cũng đang hoạt động ở đâu đó.

Lần theo các tài khoản tìm thấy, Oota xác định vị trí đội tấn công mạng cuối cùng của Bắc Triều Tiên. Đăng nhập vào được. Đây là nơi chứa vũ khí hạt nhân thời kỳ mạng. Xâm nhập và bật công tắc là cuộc tấn công mạng sẽ bắt đầu.

Nếu Abe vận hành nhầm sau khi xâm nhập vào đây thì chắc chắn sẽ khơi mào chiến tranh thế giới.

-----------------------------

Takuto trả lời tin nhắn của Saori rồi chạy ra khỏi lớp học.

Một người Bắc Triều Tiên chưa từng thấy, chưa từng nghe nói đã nhấp chuột làm cha của Yurika bị bắt, còn bản thân anh ta chơi game mạng với người Nhật để kiếm tiền rồi thậm chí hack dữ liệu cá nhân của họ? Takuto không thể tưởng tượng ra các sự việc ấy liên quan đến nhau như thế nào.

Điều cậu quan tâm nhất là Saori. Cô ấy đang ở đâu và làm gì? Nhiều câu hỏi và lo lắng xoáy mòng trong đầu khiến cậu không thể bình tĩnh. Cậu chạy đến ga, rồi tới quán cà phê gần ga tiếp theo, nơi Saori đang đợi.

Takuto thấy lạ khi mọi người ở ga vẫn bình thường như mọi khi. Sao lại bình tĩnh đến vậy sau sự kiện lớn như thế chứ? Cậu tự hỏi. Vì không liên quan đến họ? Chắc chắn sân ga này cũng có nhiều người chơi Psycho Angels. Họ không sợ thông tin cá nhân quan trọng bị Bắc Triều Tiên đánh cắp sao? Hay tin tưởng cảnh sát, lực lượng tự vệ và chính phủ Nhật sẽ giải quyết? Takuto không thể tin tưởng cảnh sát, khi mà họ bắt nhầm người vô tội chỉ vì bị Bắc Triều Tiên lừa.

Khi bước vào quán cà phê và thấy mặt Saori, Takuto như trút được gánh nặng trong lòng. Cô ấy vẫn ổn, thậm chí trông có vẻ vui.

"Cậu không sao chứ?", cậu hỏi khi ngồi xuống ghế đối diện Saori. Gọi một ly cà phê kem khi cô phục vụ tới hỏi.

"Ừm, mình không sao. Xin lỗi vì làm cậu lo lắng."

Thấy Saori cúi đầu thành thật một cách bất thường, Takuto mặc dù cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng có nhiều câu hỏi muốn hỏi tiếp.

"Sao cậu lại ở đây? Đang xảy ra chuyện lớn đấy?"

"Mình biết. Mình có xem tin tức trên mạng."

"Tại sao trốn học giữa chừng thế?"

"Chuyện dài lắm..."

Saori bắt đầu kể cho Takuto nghe câu chuyện dài nhưng ngắn của cô.

-----------------------------

—Mọi việc thế nào rồi?

Abe hỏi. Oota trả lời thủ lĩnh của Rusk với tâm trạng phức tạp.

—Tôi đã chuẩn bị 5 tài khoản. Có thể truy cập vào máy chủ Psycho Angels, diễn đàn ẩn danh của Năm Ngón Tay Bóng Tối và kho dữ liệu của RPH Operation. Từ đó có thể vào căn cứ tấn công cuối cùng của Bắc Triều Tiên. Tuy nhiên, cả năm đều không có quyền cao.

—Được rồi. Miễn tìm ra lối vào là đủ. Cảm ơn.

—Không có gì, việc này thậm chí trẻ con cũng làm được.

—Cậu có muốn tiếp tục sau này không?

—Không, so với cô thì kỹ năng của tôi chỉ như trò trẻ con.

—Cậu quá khiêm tốn rồi.

—Tôi không khiêm tốn, mà nhận thức rõ sự chênh lệch trình độ.

—Thật xin lỗi. Vậy, sau khi kết thúc, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

—Tôi chờ tin tốt.

—Cứ chờ đi. Làm phiền cậu theo dõi các căn cứ khác của bọn chúng.

—Để tôi lo.

Oota thở phào nhẹ nhõm. Công việc của anh xem như xong. Abe sẽ xử lý tốt phần còn lại. Anh chỉ cần theo dõi động thái kẻ địch để hỗ trợ Abe. Nếu cơ quan các nước tấn công căn cứ địch, Abe sẽ không thể đối phó hết. Anh chỉ cần xác nhận điều đó.

-----------------------------

Trên màn hình trước mặt Abe là bản đồ các máy chủ Bắc Triều Tiên cần xâm nhập. Chính xác hơn là cụm máy chủ, có lẽ hàng trăm. Luôn có các lỗ hổng zero-day mới nhất được vũ khí hóa ở đây. Đúng là như đầu đạn hạt nhân thời kỹ thuật số. Abe nghi ngờ chúng có mã độc tấn công lợi dụng các lỗ hổng zero-day chưa công khai, nếu không thì không thể hoạt động như vũ khí tối thượng.

Khi có lệnh, hàng trăm máy chủ sẽ gửi lệnh tấn công và mã độc tới các điện thoại, máy tính đã bị chiếm quyền trên thế giới. Những thiết bị nhận được sẽ gửi email lây nhiễm tiếp sang các điện thoại, máy tính khác để mở rộng.

Quan trọng là địa chỉ người nhận và nội dung khi gửi đi lây nhiễm. Danh sách người có thông tin, quyền hạn quan trọng là mục tiêu. Và các mẫu câu chữ để họ mở ra mà không cảnh giác chắc cũng được chuẩn bị sẵn. Nếu mã độc là đầu đạn hạt nhân, thì đây là tên lửa chắc chắn đưa đầu đạn tới mục tiêu.

Với mã độc không thể phòng thủ hay phát hiện cùng danh sách mục tiêu và cách lừa họ, có thể tấn công thành công bất cứ lúc nào. Cho dù mã độc bị xóa, chỉ cần gửi mã độc mới nhất theo danh sách là có thể chiếm quyền lại.

Abe đang tìm kiếm điểm xâm nhập. Tấn công trực diện cũng là một phương pháp, nhưng nhắm vào điểm yếu nhất - nơi còn sót lại lỗ hổng do sơ suất - sẽ hiệu quả hơn. Việc duy trì hàng trăm server ở trạng thái mới nhất và an toàn nhất 24/7 đòi hỏi rất nhiều nỗ lực. Chắc chắn sẽ có sơ suất nào đó xảy ra. Không chỉ bản thân server, mà tất cả những thứ kết nối với nó như thiết bị mạng, máy in... đều có thể trở thành mục tiêu tấn công. Rất khó để quản lý hoàn hảo tất cả những thứ đó một cách liên tục.

Để tìm ra thứ gì đó có thể khai thác được bằng lỗ hổng zero-day mà mình có trong tay, cô cẩn thận tìm kiếm điểm yếu trong mạng của kẻ thù mà không để bị phát hiện.

Đột nhiên, những server vốn im lặng bắt đầu hoạt động hỗn loạn. Có lẽ chúng đang chuẩn bị tấn công.

—Có động thái gì bên ngoài không?

Khi Abe hỏi Oota, cô lập tức nhận được phản hồi:

—Không có động thái từ phía Bắc Triều Tiên. Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ tuyên bố chính thức xác nhận hoạt động gián điệp mạng của Bắc Triều Tiên, lên án hành động đó. Ông ta nói sẽ xem xét mọi biện pháp để cải thiện tình hình, kể cả sử dụng vũ lực.

—Ra vậy. Có vẻ như vũ khí tối thượng đã vào thế tấn công. Chắc chắn cuộc tấn công sẽ bắt đầu ngay. Mục tiêu có thể là các cơ sở hạ tầng và tài chính của Nhật Bản và Mỹ.

—Nhưng, cuộc tấn công sẽ không bao giờ thực hiện được nhỉ.

—Tất nhiên rồi. Vì có tôi ở đây mà.

Abe tiếp tục tìm kiếm trong khi nói chuyện, và tìm thấy lối vào. Có điểm yếu ở router thiết bị liên lạc. Có thể tấn công từ đây. Có lẽ kẻ địch biết có điểm yếu ở đây, nhưng lo sợ việc sửa chữa nó sẽ gây ảnh hưởng đến các chức năng khác, nên không sửa. Vì vậy, chắc chắn họ đã chú ý đến nó. Tuy nhiên, hiện tại có thể họ đang quá tập trung vào việc chuẩn bị tấn công để không để ý.

Abe xâm nhập vào thiết bị liên lạc từ bên ngoài, đăng nhập bằng tài khoản do Oota cung cấp dưới dạng người nội bộ. Sau đó, cô tìm thấy điểm yếu trong công cụ quản lý nội bộ. Công cụ quản lý nội bộ thì chỉ những người nội bộ mới dùng, nên việc bảo mật bị xem nhẹ. Vốn dĩ, việc bị xâm nhập vào mạng nội bộ là ngoài dự liệu.

Giờ thì dễ thôi. Chiếm quyền quản trị, đánh cắp thông tin, thay đổi lệnh tấn công thành cái khác, và cài đặt để không cho phép tấn công. Không hạ máy chủ công khai, mà giả vờ bình thường và để nó thất bại an toàn hơn.

Cuối cùng, cô cài bom hẹn giờ. Nó sẽ xóa dữ liệu và đánh sập máy chủ sau 24 tiếng. Để khi đối phương nghi ngờ và điều tra tại sao không có cuộc tấn công nào, tất cả sẽ bị phá hủy.

Abe rời khỏi căn cứ của kẻ thù, ngắt kết nối mạng, bắt đầu kiểm tra thông tin mình có được. Danh sách hàng trăm triệu bot trên toàn thế giới và các máy chủ lệnh mà chúng kiểm soát, nếu làm tốt, có thể biến thành của cô. Thật ra chính Psycho Angels là bot, có thể giả dạng bất cứ ai tham gia trò chơi đó. Ngoài ra còn có vài triệu bot do Bắc Triều Tiên tự xây dựng.

Thông tin cá nhân của cơ quan tình báo các nước tham gia Năm Ngón Tay Bóng Tối, thông tin cá nhân của các chuyên gia an ninh mạng, thông tin cá nhân của các quan chức chính phủ cấp cao các nước, thông tin liên quan đến lực lượng không gian mạng của Nga và Trung Quốc, và các template ngôn ngữ... chỉ với nhiêu đó là có thể ngay lập tức bắt đầu tấn công mục tiêu. Thông tin cá nhân bao gồm cả địa chỉ liên lạc thân thiết. Nếu gửi email giả mạo đến những địa chỉ đó, họ sẽ mở ra mà không cảnh giác. Thậm chí có cả mẫu văn bản để tạo lòng tin, chỉ cần thay đổi ngày là có thể dùng ngay. Giống như có được đầu đạn hạt nhân và tên lửa trong thời đại mạng. Có thể bắt đầu cuộc chiến tranh tổng lực với thế giới bất cứ lúc nào. Thành quả quá đủ rồi.

—Xong rồi.

Abe thông báo cho Oota.

—Hiểu rồi. Vậy tôi cũng rút đây. Có gì sẽ quan sát từ xa.

—Chắc chắn đây sẽ là màn trình diễn thú vị.

---------------------------------------

Bên ngoài không có gì xảy ra cả. Do căn cứ tấn công cuối cùng bị phá hủy nên không thể làm gì, đó là lý do gần đúng nhất. Bắc Triều Tiên đưa ra tuyên bố phản ứng gay gắt trước sự chỉ trích của Mỹ và các nước khác, nhưng phủ nhận hoàn toàn sự tham gia vào RPH Operation, Năm Ngón Tay Bóng Tối và công ty Linedoor, giống như thằn lằn bỏ đuôi.

Các căn cứ, máy chủ mà RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối sử dụng đã bị các cơ quan tình báo các nước chiếm đóng và tịch thu.

Để xoa dịu ngoại giao và bảo mật tình báo các nước, các nước thống nhất chỉ công khai việc Linedoor, dưới vỏ bọc của Bắc Triều Tiên, tiến hành các giao dịch giả mạo, vi phạm luật ngoại hối và hối lộ, cũng như sử dụng thông tin cá nhân để tấn công mạng. RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối sẽ không được đề cập công khai.

Thông cáo đầu tiên được Bộ Quốc phòng Mỹ đưa ra, sau đó Văn phòng Nội các Nhật Bản đưa ra tuyên bố đáp lại, và toàn bộ sự việc được Cảnh sát Nhật Bản làm rõ. Tuy nhiên, trong thông cáo của Nhật Bản, Bắc Triều Tiên không được đề cập, chỉ diễn đạt là "từ nước ngoài". Nhưng chỉ cần tìm hiểu một chút là biết công ty Linedoor quản lý Psycho Angels có quan hệ vốn đầu tư với Bắc Triều Tiên. Vì vậy, sau khi thông cáo, các tạp chí xuất bản đều ghi rõ là Bắc Triều Tiên.

Hầu hết mọi người bình thường đều không thể tưởng tượng được một game di động phổ biến trong cuộc sống hằng ngày lại là một phần của chiến dịch tình báo quân sự toàn cầu, và từ đó nhắm đến cả tài sản cá nhân. Hơn nữa, vụ việc lần này không phải là đặc biệt, mà còn có nhiều chiến dịch tình báo quân sự khác đang được triển khai hàng ngày. Sống mà không hay biết gì, rồi bỗng thấy mình bị ném vào chiến trường. Không kinh nghiệm chiến đấu, thông tin gì, chỉ với đôi tay trắng, khó mà sống sót. Do đó, sách về phần mềm diệt virus và an ninh mạng bán chạy như tôm tươi, các chương trình truyền hình về "tiền tuyến an ninh mạng" cũng ra đời.

Saori đã tổng hợp lại các tin tức về sự việc và cuối cùng cũng hiểu được toàn cảnh và vai trò của mình. Cô không thể tin mình và Takuto đã ở ngay trong vòng xoáy đó. Đó là một sự kiện mạng quốc tế xoay quanh Bắc Triều Tiên, và theo chỉ đạo của Abe, cô đã xâm nhập Năm Ngón Tay Bóng Tối và cùng làm việc với Yoshizawa. Cảm giác như đã đi quá xa vậy.

Nếu không có Takuto và Yurika, có lẽ cô đã đánh mất chính mình, một học sinh trung học bình thường trong thực tế. Giống như Abe sống trong thế giới ảo cần có người quan trọng trong thực tế, cô có Takuto và Yurika. Hai người giữ cho cô gắn bó với thực tế. Nếu không có họ, có lẽ cô đã ở nhà cả ngày chỉ để lướt web.

Cuộc phiêu lưu trong thế giới ảo dường như đã tạm kết thúc. Cô muốn cố gắng cải thiện mối quan hệ với Takuto ngoài đời thực. Hãy lên kế hoạch cho bước tiếp theo. Cô muốn có những cuộc phiêu lưu không chỉ trong thế giới ảo mà cả ngoài đời thực.

--------------------------

Một tuần sau cuộc tấn công cuối cùng, cuộc họp của nhóm Rusk diễn ra tại phòng chat sushi xoay vòng quen thuộc.

—Mọi người đã vất vả rồi. Toàn bộ công việc đã xong xuôi. "Đồng minh công lý" tạm nghỉ ngơi.

—Vẫn cái kiểu làm ăn mạo hiểm như mọi khi nhỉ. Nhưng cũng đáng bỏ công sức.

—Chúng ta nhận được khoản thù lao lớn hơn dự kiến.

—Kiếm được nhiều tiền từ thứ đó, John giỏi thật đấy.

—Theo lẽ thường thì kết quả đó là điều tất yếu mà.

—Tôi thì chẳng hiểu nổi.

—Vậy, kho vũ khí mạng tối thượng mà anh đánh cắp từ căn cứ tấn công cuối cùng đã bán được bao nhiêu tiền?

—Tôi bán từng phần riêng lẻ. Tất cả lỗ hổng zero-day đều bán lại cho các nhà cung cấp ban đầu. Mỗi cái khoảng 10 triệu yên. Riêng hãng sản xuất ô tô mua với giá 100 triệu yên, nên tổng cộng là 300 triệu yên. Phần còn lại bán cả lô với giá 50 triệu yên cho Yoshizawa-san của Hiệp hội An toàn An ninh Mạng Nhật Bản. Tổng cộng 350 triệu yên. Sau khi trừ khoản thù lao cho những người hỗ trợ ngoài thành viên, tôi với tư cách trưởng nhóm sẽ giữ nhiều hơn, phần còn lại chia cho mọi người. Những người chịu rủi ro xâm nhập và lao động vất vả sẽ được thưởng thêm.

Không dễ dàng để đánh cắp và bán số lượng lớn vũ khí thông thường như tên lửa, máy bay chiến đấu hay tàu sân bay mà không bị phát hiện nguồn gốc. Nhưng vũ khí mạng thì khác. Giống như Abe đã làm, chỉ cần sao chép bộ vũ khí tối thượng có thể phá hủy thế giới. Luôn có nơi mua. Các chính phủ, tổ chức tội phạm, và cả các công ty phần mềm dễ bị tấn công cũng mua thông tin lỗ hổng sản phẩm của họ với giá cao. Nghe nói Google đã trả hơn 200 triệu yên cho thông tin lỗ hổng của các dịch vụ và sản phẩm của họ vào năm 2015, nhưng con số đó chỉ là phần công khai, thực tế có thể cao hơn nhiều. Ở Nhật Bản, các công ty mua lại thông tin lỗ hổng sản phẩm và dịch vụ của họ cũng đang tăng lên.

—Cảm ơn anh. Ước tính ít nhất cũng vài chục triệu yên... chúng tôi nhận nhiều tiền như vậy liệu có ổn không?

—Chúng ta không phải tình nguyện viên, hãy nhận thù lao thỏa đáng.

—Vậy là chúng ta lại kiếm tiền từ việc trở thành ‘đồng minh công lý’ nhỉ.

—Kết quả cuối cùng thì là như vậy. Có vẻ thế giới thiếu hụt ‘đồng minh công lý’.

—Chúng ta giống đội cứu hộ quốc tế trên không gian mạng nhỉ?

—Không, chúng ta giống Wild Seven hơn đấy.

—Chúng ta không giống ai cả. Chúng ta chỉ là chúng ta.

—Cách nói hay đấy, nghe rất ngầu. Muốn gặp lại mọi người quá.

—Chừng nào già nua hẳn tính. Khi về hưu rồi thì ‘đồng minh công lý’ mới được quyền cảm động.

—Chúng ta sẽ không bao giờ về hưu. Chỉ biến mất trên mạng với tư cách ẩn danh.

—Nghe ý kiến thực tế xong rồi thì ta kết thúc buổi họp thôi.

—Cảm ơn mọi người đã vất vả.

—Ngủ ngon nhé.

—Cảm ơn mọi người.

—Hẹn gặp lại. Tôi thật sự rất muốn gặp lại mọi người.

Abe kết thúc cuộc trò chuyện, quay sang Hajime bên cạnh. Hajime cũng đóng máy tính lại và nhìn Abe. Ánh mắt họ gặp nhau, Abe lập tức quay đi.

"Bụng tôi hơi đói rồi."

Cô nói khẽ như thể đã làm điều gì sai trái vậy.

"Đi ăn bánh sandwich ở quán cà phê nhé?”

“Tôi muốn thử món sandwich Montreal Smoked Meat nổi tiếng."

"Tôi đã nghiên cứu sẵn rồi."

"Cảm ơn vì sự chu đáo."

Hai người khoác áo choàng lên bộ đồ ngủ, rời khỏi phòng. Dù chỉ mới vào thu nhưng đã khá lạnh. Nhắc nhở họ rằng đây là miền Bắc.

Abe và Hajime đang ở Montreal, thành phố nổi tiếng xinh đẹp ở phía đông Canada, còn được gọi là Paris của Bắc Mỹ. Khung cảnh đường phố lá rụng trong tiết trời thu khiến người ta nghĩ tới một bức tranh.

Hai người bước vào một quán cà phê cổ kính cách khách sạn hai khu phố. Một nhân viên phục vụ nhiệt tình tiếp đón bằng tiếng Anh mang âm hưởng tiếng Pháp. Hajime gọi hai phần bánh sandwich và cà phê.

"Cô tiết lộ sự thật cho tôi được chưa?"

Hajime nhìn chằm chằm Abe.

"Sự thật gì cơ?"

Abe quay mặt đi, giả vờ như không biết gì.

"Ai đã làm gì. Tôi đoán được đại khái đó. Trong nhóm Rusk, có Satou và Suzuki-san tham gia hoạt động thực tế phải không? Satou xâm nhập Linedoor và Năm Ngón Tay Bóng Tối ở Nhật Bản, còn Suzuki-san giả làm phóng viên an ninh mạng tên Ueda để phỏng vấn các chuyên gia, lan truyền tin đồn Psycho Angels đáng ngờ và tiếp cận những người có khả năng hợp tác. Rồi Satou dùng một học sinh cấp ba tên Suzuki-san để chi phối ông Yoshizawa."

Vừa nghe Hajime nói, Abe vừa nhấp một ngụm cà phê.

"Nói chung là như vậy. Điều quan trọng nhất là thu thập thông tin bên trong Năm Ngón Tay Bóng Tối, và thuyết phục Yoshizawa-san dẹp Psycho Angels."

"Mặt Satou đã bị lộ, có nguy hiểm không?"

Lần trước Satou cũng đã xâm nhập vào lực lượng cảnh sát. Yoshizawa và những người liên quan đã biết mặt anh ta.

"Yoshizawa có bệnh “mù mặt” (prosopagnosia - hội chứng dễ quên gương mặt). Khuôn mặt vốn không có điểm nổi bật, khó nhận dạng, cộng thêm việc cố ý thay đổi kiểu tóc và giọng nói, Satou đã hoàn toàn biến thành một người khác trong mắt ông ta. Bệnh “mù mặt” mặt khiến người bệnh không thể nhận ra khuôn mặt. Ngay cả những người sống bình thường cũng có rất nhiều người mắc bệnh này hoặc gần giống nó. Ngôi sao điện ảnh Brad Pitt cũng mắc căn bệnh này. Với những người bình thường không quá quan trọng, nếu có gương mặt dễ quên như Satou thì việc nhận dạng là cực kỳ khó khăn. Có thể nói cậu ta có tài năng bẩm sinh cho công việc xâm nhập."

"Hả? Khuôn mặt của Satou ấy à?"

Hajime ngạc nhiên trước lời giải thích của Abe. Dù cùng công ty, cùng khóa, thân thiết nhưng anh không hề nhận ra điều đó. Anh luôn cảm thấy Satou có gương mặt thân thiện.

"Nếu không quan sát kỹ và chú ý cao độ, sẽ không nhận ra cậu ta khi cải trang. Hầu hết các hệ thống nhận diện khuôn mặt cũng không thể xác định được khuôn mặt của cậu ta sau khi đổi kiểu tóc và đeo kính. Có thể nói chỉ với gương mặt, cậu ta hoàn toàn biến thành một người khác. Lần này điều quan trọng là phải khéo léo thao túng Yoshizawa, nên tôi đã bố trí Satou ở gần để nắm tình hình và ra tay."

"Với đặc tính đó, Satou chính là người phù hợp nhất nhỉ."

"Dù miễn cưỡng, nhưng việc lợi dụng Yoshizawa thành công."

"Ông Yoshizawa có vấn đề à?"

"Ông ta nguy hiểm, đang đe dọa tự do trên mạng. Tuy nhiên, ông ta không hoàn toàn sai, nên tôi đã tận dụng. Tôi cho rằng giám sát, quy định và nâng cao nhận thức là cần thiết, nhưng không nên hy sinh tự do."

"Ra vậy."

Hajime biết tiếng Yoshizawa từ trước. Đây từng là nhân vật trung tâm trong vòng vây Rusk. Hợp tác với ông, dù gián tiếp, cũng ngoài dự liệu.

"Hôm qua là kẻ thù, hôm nay là chiến hữu. Không biết trước được điều gì."

"Để cân bằng, tôi đã nhờ Satou dọn dẹp sau. Cậu ta có thể kiềm chế sự liều lĩnh của Yoshizawa."

Satou từng lừa Yoshizawa trước đây. Quả thực là người phù hợp.

"Sau này cho tôi biết cậu ta làm gì nhé."

Khi Hajime nói vậy, bánh sandwich được mang ra. Cả hai ngạc nhiên với kích cỡ lớn hơn dự kiến. Thịt xông khói tràn ra ngoài bánh mì, chất thành đống trên đĩa. Vị nhân viên phục vụ lúc nãy tiến đến với nụ cười tươi, nói bằng giọng Anh có âm hưởng Pháp: "Thế nào? Trông ngon phải không? Chờ tôi mang thêm cola lắc ra nhé?" rồi bỏ đi.

Dù tò mò về Satou, nhưng trước mắt là chiếc bánh sandwich.

"Đúng là hai người nên ăn chung một phần. Mỗi người một phần này chắc không ăn nổi đâu."

Abe mỉm cười.

Hajime tự hỏi mình và Abe sẽ ra sao. Nếu có thể, anh muốn ở bên cạnh cô ấy mãi mãi. Và nếu có thể đi xa hơn, anh muốn được gần gũi hơn nữa. Dù ở bên nhau như thế này, nhưng chỉ nắm tay nhau thật buồn, thật lãng phí.

"Abe-san, hãy ở bên tôi mãi mãi nhé."

Hajime thì thầm khi Abe đang nhét thịt xông khói vào miệng.

"Nghe cậu nói vậy khiến tôi rất vui. Việc cậu phụ thuộc vào tôi là diễn biến theo kế hoạch."

"Tôi hoàn toàn sa vào bẫy của cô rồi. Đúng là yêu nhiều thì yếu mà."

"Chúng ta như nhau thôi."

Khuôn mặt Abe hơi đỏ lên.

"Hở?"

Lần đầu nghe câu đó, Hajime không tin vào tai mình.

"Tôi luôn thắc mắc tại sao một người thông minh như cậu lại không nhận ra."

Hajime bối rối. Mình đã không nhận ra điều gì? Phải chăng mình đã bỏ sót điều gì đó ở đâu đó?

"Ơ... Cô đang nói về cái gì vậy?"

"Cậu không nghĩ rằng việc phòng chúng ta ở cạnh nhau là quá trùng hợp so với tình cờ sao?"

Hai người từng ở hai căn hộ cạnh nhau trong cùng một chung cư. Dù nghĩ rằng quá trùng hợp cho một sự tình cờ, nhưng cũng chẳng có cách nào để dụ dỗ một người hoàn toàn xa lạ chuyển đến sống cạnh mình.

"Abe, ý cô là..."

"Tôi sẽ không nói thêm nữa. Bởi vì tôi muốn giữ bí mật với cậu."

"Trời ơi!"

Không hiểu trick gì, Hajime ôm đầu.

"Tôi... tôi không muốn cho bất kỳ ai xem điểm yếu của mình. Mong cậu thông cảm."

Abe đỏ bừng mặt. Cô nắm chặt chiếc bánh sandwich, nhìn chằm chằm vào phần thịt xông khói kẹp ở giữa.

--------------------------

Sau khi rời quán cà phê, hai người dạo bờ sông Saint Lawrence. Màu trời buồn phù hợp với cảnh quan cổ kính truyền cảm giác lịch sử.

"[Lúc cậu thì thầm tên tôi, tôi nghĩ về lời nói, hình ảnh và sự tuyệt vọng của cậu. Tuyệt vọng là đặc quyền của những ai còn hy vọng. Những kẻ không hy vọng chỉ còn hư vô mênh mông. Kẻ không phải con người như tôi không có tiếng nói, cũng chẳng có hy vọng. Tôi thích cậu.] Đó không phải lời của tôi. Tôi thấy trên Twitter và ấn tượng, nên thỉnh thoảng nhớ lại và suy ngẫm ý nghĩa. Tôi cũng là một kẻ không phải con người."

Abe đột nhiên lẩm bẩm những lời giống văn chương.

"Ý nghĩa thế nào vậy?"

"Tôi cũng không hiểu lắm. Nhưng thích cái cảm giác đó."

Quả thực có chút không khí. Phía trước hai người là một chiếc ghế dài. Abe nhanh chóng bước tới đó rồi dừng lại. Ngược với suy đoán của Hajime là Abe sẽ ngồi xuống, cô bắt đầu nói trong lúc lưng quay về phía anh.

"Tôi, tôi nghĩ mình phải xin lỗi cậu suốt thời gian qua, nhưng không sao nói ra được."

Hôm nay, từ chuyện chuyển nhà đến việc này, Abe nói nhiều điều bất thường. Hajime không biết đã xảy ra chuyện gì với cô ấy nữa.

"Tại sao vậy?"

"Cậu từng nói thích tôi. Và tôi đã từ chối, nói cảm thấy khó chịu."

"À, đúng là vậy nhỉ."

Lúc đó, cô đã bị từ chối ngay lập tức. Tuy Hajime có hơi buồn, nhưng anh đã nhanh chóng vượt qua.

"Tôi muốn xin lỗi vì chuyện đó."

"Tôi không để tâm đâu."

"Nhưng tôi rất để tâm. Vì thế, tôi nhất định phải nói ra. Không nên phủ nhận."

Nói đến đó, Abe lại bước đi.

"Ơm... vậy có nghĩa là..."

Không nên phủ nhận, nghĩa là ‘thế’ sao... Hajime muốn xác nhận lại.

"Thế thôi."

Abe bước nhanh về hướng khách sạn.

"Ơ?"

"Tôi đã xin lỗi cậu, giờ thấy nhẹ nhõm rồi."

"Đ-đợi đã..."

Chỉ có thế thôi sao? Trong không khí lãng mạn, chỉ có hai người, lại đem chuyện đó ra rồi chỉ có vậy sao? Hajime vội vàng đuổi theo Abe.

------------------------

Vào buổi chiều cuối tuần tháng 9, sau khi vụ ồn ào Psycho Angels lắng xuống, Saori gọi Takuto đến gặp cô ở gần pho tượng cú mèo trước cổng Đông nhà ga Ikebukuro. Đây là lần đầu tiên hai người cùng đi chơi với nhau kể từ lần ở Asakusa.

Khi thấy Saori đứng chờ mình gần quán takoyaki cách pho tượng cú mèo một đoạn, Takuto vội chạy tới với vẻ mặt nhẹ nhõm.

"Chào! Cậu ổn chứ?"

Nhìn chằm chằm vào Saori, Takuto hỏi với giọng lo lắng. Thường ngày Saori mặc đồ màu tối kín đáo, nhưng hôm nay cô mặc áo sơ mi tay phồng ren trắng của Schneider, kết hợp với váy xòe ngắn. Trông cô vừa trưởng thành vừa trẻ con. Saori ít khi đeo phụ kiện, nhưng hôm nay lại có thêm chiếc vòng cổ bạc. Thấy phản ứng của Takuto, Saori hài lòng vì thấy mình đã chọn đồ khá hiệu quả. Công sức đã được đền đáp.

"Câu đầu tiên của cậu là thế à?"

Saori vui vì Takuto lo lắng cho mình, nhưng vẫn nhìn cậu ta với ánh mắt trách cứ về bộ dạng kia. Quần jean Uniqlo, áo khoác Uniqlo. Trông như vừa bước ra từ tờ quảng cáo vậy.

"Thì tự dưng gọi tớ ra giờ này, tớ tưởng chuyện gì xảy ra nữa chứ."

"Xin lỗi vì làm cậu bất ngờ. Nhưng mà không có gì đâu, mình rất bình thường."

"Vậy thì tốt."

"Đúng vậy, không có chuyện gì mới xảy ra cả."

Saori khoanh hai tay trước ngực rồi bước đi. Takuto đi theo sau. Hai người đi song song giữa dòng người tấp nập từ trước ga Ikebukuro về phía Công viên Tây Ikebukuro. Ánh hoàng hôn rọi thẳng xuống những ngôi nhà lộn xộn. Hôm nay là một ngày tuyệt vời đối với Saori. Cô nắm lấy tay Takuto. Tay cậu ta thô ráp đúng chất tay con trai. Cậu ta siết chặt lại. Saori thấy đổ mồ hôi hột. Takuto cũng đang hồi hộp.

"Không biết chúng ta còn sống được bao lâu nữa nhỉ?"

Saori ném câu hỏi bất chợt nảy ra trong đầu cho Takuto.

"Sao tự dưng cậu lại hỏi thế?"

"Mình chợt nghĩ tới thôi."

"Hừm, tớ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ sống đến bao nhiêu tuổi."

Takuto tỏ ra bối rối.

"Thời gian chúng ta còn sống, còn khỏe mạnh để hoạt động là có hạn, nên phải sống không hối tiếc. Cho nên, những gì muốn nói thì nên nói khi còn có thể. À mà, mình cũng muốn nghe cậu nói đấy."

Nói ra rồi mới nghĩ lại. Nhưng Saori không hối hận. Đây là điều sớm muộn gì hai đứa cũng phải nói ra. Con người sẽ già đi, nếu không làm gì thì sẽ thay đổi, thường theo hướng xấu đi.

"Hở?"

“À, không có gì đâu, cậu đừng bận tâm.”

Saori lúng túng rồi vô thức dùng cách nói trang trọng. Thật xấu hổ, hy vọng cậu ta sẽ không hỏi lại.

"Ủa là sao?"

Biết mà còn hỏi lại nữa, Saori hậm hực. Cô muốn Takuto nói thích cô. Cô nghĩ mình đã sẵn sàng đối mặt với sự thật, nhưng vẫn không thể thốt ra câu "Nói với mình là cậu thích mình đi". Cô ước mình vô tư và tham lam hơn thì tốt biết mấy.

"Xin lỗi, thật sự không có gì đâu."

Nói rồi Saori buông tay Takuto ra.

"Ơ?"

Dù trong đầu muốn nói thẳng ra, nhưng Saori vẫn không thể thốt thành lời. Không hiểu sao mình lại rối ren thế này. Cô cảm thấy có lỗi với Takuto, dù cậu ta chậm tiêu nhưng luôn sẵn sàng chia sẻ mọi điều. Cô bước nhanh về phía ga tàu.

"Đợi đã!"

Takuto vội vàng đuổi theo, tóm lấy cánh tay Saori. Hai đứa dừng lại giữa lòng đường.

"Xin lỗi..."

Vừa nhìn vào mắt Takuto, nước mắt Saori lập tức trào ra. Cô nghĩ đây không phải tính cách thật của mình, nhưng không thể ngừng khóc.

"Cậu xin lỗi cái gì cơ chứ?"

Takuto lấy khăn tay từ túi ra, lau nước mắt trên má Saori, rồi cầm tay cô quay trở lại hướng ban đầu. Cô thấy mình như đứa trẻ đang làm nũng, bị lạc rồi khóc lóc trong lúc được cầm tay dắt dẫn đi. Takuto là người bảo vệ tâm hồn cô. Cô muốn cậu ta dẫn cô đi mãi như thế này.

"Ờm..."

Nhưng Takuto nhanh chóng dừng lại. Người bảo vệ này không biết đường. Saori bật cười khi nước mắt đã ngừng chảy.

"Hình như chúng ta lạc đường rồi."

Nói rồi Saori dắt tay Takuto bước đi. Takuto cười trừ rồi đi theo. Hai người rời khỏi con phố rực rỡ đèn neon, rẽ vào một con hẻm tối om, cứ thế tiến lên mà không nhìn mặt nhau, rồi đi vào một con đường vắng vẻ gần công viên. Đó là con đường Saori đã tưởng tượng trong đầu nhiều lần.

"Có lẽ chúng ta sẽ không lạc đâu. Vì chẳng có điểm đến nào cả mà."

Takuto nói một cách thong thả khiến Saori dừng bước.

"Mục tiêu thì phải tự tạo ra chứ. Không ai chuẩn bị sẵn cho mình cả, tớ lại càng không thích mục tiêu đã được định sẵn."

Cảm giác như tầm nhìn của Saori bỗng mở rộng ra. Cô muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.

"Tớ... muốn ở bên cạnh cậu."

Mặt Takuto đỏ bừng. Giọng cậu run rẩy.

"Ừm."

"Tớ thích cậu."

"Cảm ơn."

Giọng Saori nghẹn lại. Cô lại khóc nữa rồi. Đừng vậy chứ? Nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng trào ra. Takuto vụng về ôm chầm lấy Saori. Saori cũng vòng tay qua lưng Takuto. Hai người ôm nhau như thế một lúc cho đến khi đôi môi Takuto chạm vào môi Saori. Toàn thân cô nóng ran, má đỏ ửng lên. Đầu cô choáng váng, không còn suy nghĩ gì nổi.

Khi tỉnh táo trở lại, Saori nhận ra mình đang cầm tay Takuto, chuẩn bị bước vào một quán cà phê.

"A..."

Saori biết kế hoạch của mình đã đổ bể.

"Có chuyện gì à?"

Nghe giọng Takuto, Saori lắc đầu: "Không có gì."

Thôi thì kệ kế hoạch. Không cần phải gắng gượng nữa. Nghĩ lại rồi quyết định như vậy, Saori hướng suy nghĩ sang thứ dày 0.02 milimét trong túi xách của mình.

Ban đầu, cô định mời Takuto thử "món quà thú vị" hương dâu tây mà Yurika tặng. Nhưng giờ cô đã thôi ý định đó. Ở bên Takuto, những suy nghĩ mơ mộng một mình cô từng có trở nên vô nghĩa. Chắc hẳn là còn quá sớm. Có lẽ rồi nó sẽ tự nhiên đến thôi. Từ chuyến phiêu lưu lần này, cô đã học được điều đó. Lời của Abe vang lên trong đầu cô: "Hành động vượt quá khả năng thực tế sẽ dẫn đến tai họa. Nói nghe nè, cô còn non nớt quá. Giống như con mèo không kiềm chế được tính tò mò, hoặc con bọ ngựa chỉ biết dựa vào cặp càng của mình."

*Chen ngang: Thế té ra ‘cuộc phiêu lưu 0.02 milimét’ là ứ ừ thông qua Ba Con Sói à... =.=’

-------------------------------

Hajime đứng cạnh Abe, ngắm hoàng hôn đỏ rực khiến Đại Thánh đường Notre-Dame Basilica of Montreal chìm dần xuống. Bóng dài của nhà thờ in lên những người đi lại trên Quảng trường Vòm, gợi nhớ đêm dài tối tăm sau những ánh hoàng hôn tuyệt đẹp. Hajime thoáng nghe thấy âm thanh của đàn ống hơi.

Hajime chợt nghĩ đến những người cùng tham gia chiến dịch lần này. Ngoại trừ Abe, anh không hề gặp mặt ai cả. Chỉ kết nối qua mạng thôi. Những con người vô hình. Có lẽ họ thậm chí không hề tồn tại.

Những thành viên cũ của Rusk, những người ủng hộ bọn anh, học sinh trung học Suzuki Saori và Aoyama Takuto, thành viên Hiệp hội An toàn An ninh Mạng của Yoshizawa. Cho dù ở bất cứ nơi đâu trên thế giới, chỉ cần kết nối qua mạng là có thể thực hiện chiến dịch.

Hajime tưởng mạng internet là vô hạn, nhưng nhanh chóng nhận ra điều vô hạn thực sự là trí tưởng tượng và sự kết nối của con người. Mạng chỉ phản chiếu và khuếch đại chúng mà thôi.

Tiếng chuông vang lên cùng với tiếng ồn ào của đám đông ngày càng lớn. Bên cạnh, Abe vẫn nhìn chằm chằm vào nhà thờ với vẻ mặt điềm tĩnh.

"Tôi chỉ nói một lần thôi. Tôi thích cậu. Khi đã nghe những lời này, cậu phải chịu trách nhiệm. Suốt đời cậu không được thích ai khác ngoài tôi."

Abe nói một cách thong thả rồi bước đi, mặt đỏ bừng. Không kịp phản ứng, Hajime lặng lẽ bước theo bên cạnh Abe. Anh muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời. Anh chỉ muốn bước bên Abe như thế này mãi mãi.