Nourin

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

152 3905

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

10 67

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

39 1410

Tập 01 - Chương 03: Vếu khổng lồ tiến công

Và rồi giờ học kết thúc.

Chúng tôi được gọi lên phòng giáo viên, và trước mặt tôi là Yuka-tan… À không, là Kinoshita Ringo, được cô Becky hộ tống.

“Thế nên là, Kinoshita sẽ ở ký túc xá nhé!”

Nghe xong điều đó chân tay tôi run lẩy bẩy. Có ai mà không run khi được thông báo sẽ sống chung ký túc xá với một thần tượng chứ!? Tôi đây còn sắp xỉu là đằng khác.

“Đồ đạc đã được công ty chuyển nhà lo hết trong giờ học rồi, nên mấy đứa không cần làm gì cả. Tập trung tổ chức tiệc chào mừng đi! Cô sẽ tài trợ!”

Becky lôi ra mấy tờ 10 nghìn yên từ ví và dúi vào tay Minori. Đúng là một giáo viên tuyệt vời mà. Dù trong đầu cô ấy hẳn giờ chắc đang tưởng tượng cảnh bị tưới dầu salad lên mặt và dang chân kiểu chữ M như trong một bộ phim con heo nào đó.

“À, nhân tiện. Trước khi đến ký túc xá, mọi người dẫn Kinoshita đi tham quan trường cái đã nhé. Nhờ cả vào trò Hata đó.”

“Gì cơ!?”

“Dù sao thì Hata cũng là lớp trưởng mà.”

“Ờ… đúng rồi nhỉ…”

Lòng tôi rối bời khi chưa sẵn sàng cho chuyện này…

“Em ghét việc này à…?”

“Không không! Để em làm!”

Bị đôi mắt vô cảm của Kinoshita nhìn chằm chằm vào làm tôi bất giác cúi mặt xuống. Cô ấy có chuyện gì muốn nói sao?

***

Vừa cùng Kinoshita ra đến hành lang thì Minori lập tức lên tiếng.

“Vậy, Kei và tôi sẽ về ký túc xá trước để chuẩn bị tiệc. Còn Kosaku, ông đi kiếm nguyên liệu nhé.”

“Nguyên liệu á?”

“Ông từng nói bên khoa chăn nuôi có gà và trứng mà? Mau tới đó lấy đi.”

“Ờ, hiểu rồi.”

“Vậy nhé, gặp lại sau.”

“Cố lên đấy,” Cả Minori và Kei nói xong rồi đi về ký túc xá. Hẳn là họ lo lắng cho tôi lắm đây. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng giờ chỉ còn đúng mình và Kinoshita.

“…”

“…”

Ơ. Ơm. Ơ…!

Tôi từng mơ tới khoảnh khắc này biết bao lần, mà giờ nó đến thật thì tôi run quá trời! Nên bắt đầu nói chuyện kiểu gì đây? “Cậu thơm ghê á” - KHÔNGGG, tuyệt đối KHÔNGGG!

“À! Vậy ta bắt đầu với những thứ cơ bản nhé?” Mặc dù định nói gì đó vui, tôi lại quyết định chọn chủ đề an toàn. “Đây là tòa nhà chính. Các lớp học thì gần như giống với các trường bình thường.”

“…”

Kinoshita vẫn làm vẻ mặt vô cảm mà không nói gì. Chết tôi rồi.

“Ờ, về lớp học thì… Năm nhất có 5 lớp: A, B, F, E và D. Các lớp này sẽ học cùng nhau trong suốt 3 năm.”

“Này…”

“Sao thế?”

“Sao lại không có lớp C vậy?”

Cô ấy quả là nhạy bén.

A và B không chỉ là ký tự đầu mà còn là viết tắt cho ngành học. A là ngành Nông nghiệp và Khoa học sản xuất (agriculture and production science), B là Công nghệ sinh học và Kỹ thuật sinh học (biotechnology and bioengineering).

F là Lâm nghiệp (forestry engineering), D là Khoa học phân phối (distribution science), E là Cảnh quan.

Và rất tiếc là không có C.

“Các lớp được chia theo ngành học. Nên mới học cùng nhau suốt 3 năm.”

“…Vậy à.”

Đáp lại là một phản ứng hời hợt…

Mà đúng thôi, tôi đang giải thích khô khan hơn cả mớ kiến thức trên lớp. Để mà khiến cô ấy cảm thấy hứng thú thì chắc còn lâu.

“Đây là nhà thể chất, phía sau là võ đường. Từ bên trái là tòa nhà Bắc Sanshin, tòa trung tâm, rồi tòa Nam nằm đối diện phòng thay đồ. Nhiều tòa nhà quá nên chắc dễ lạc lắm, nhưng lớp A thì học ở tòa Nam. Nhớ vậy là được rồi ha?”

“…”

Kinoshita gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Cô ấy rõ ràng đang chán mà! Thật tuyệt vọng làm sao khi tôi là con người siêu cấp nhạt nhẽo như này! Phải chỉ cô ấy chỗ nào thú vị hơn mới được! Hừm… Chỗ nào hay nhỉ? À! Biết rồi!

“Kinoshita. Nhìn đằng kia! Đó là ‘Cửa hàng Xanh Tamono’, trong trường…”

“Tôi biết rồi.”

“Hả?”

“Chỗ bán sản phẩm học sinh làm ra đúng không?”

“À… ừ. Chính xác, là nơi bán trực tiếp các thành phẩm. Sao cậu biết hay vậy?”

“…vì cậu từng chỉ tôi rồi mà.” - Kinoshita vừa lẩm bẩm vừa nhìn chăm chăm vào mặt tôi.

Hả? Hả?

Cái gì vậy…? Khuôn mặt cô ấy như đang nói lên gì đó...

“Kinoshita? Có gì…”

Tôi định hỏi cô ấy có thắc mắc gì không thì-

‘Myaaaa. Myaaaa’

“…Mèo?”

“Không, là công đấy!”

“Công mà biết kêu á?”

“Còn biết bay nữa.”

Bọn công cái hay có tật trốn lên mái nhà thể dục. Nếu đuổi nó thì nó chạy mất, cơ mà nếu kệ thì lát nữa nó lại tự xuống. Tại sao lại vậy ư? Đi hỏi bọn nó ấy.

Kinoshita nghiêng đầu ngoảnh mặt về phía phát ra tiếng kêu.

“Vì sao trường có công vậy?”

“Ơ? Vì… vì sao nhỉ?”

Không phải để lấy thịt. Chắc tại hiếm nhỉ? Dù gì cả nước chỉ có vài trường có công thôi. Có lẽ vậy rồi.

“Ờm… cậu muốn xem công không?”

“Muốn.”

Ồ, cuối cùng cô ấy cũng tỏ vẻ hứng thú. Phải rồi! Con gái thường thích những thứ dễ thương. Vậy thay vì quanh quẩn chỗ lớp học, mình nên dẫn cô ấy đi coi động vật thì hơn!

ĐI NÀO!!!

“Có chuyện gì vậy?”

“Hửm? Không có gì, đi theo mình nhé.”

Với nụ cười tựa bồ tát giáng thế, tôi dẫn Kinoshita đến khu chuồng công.

“Đất màu trắng…”

“Là vôi khử trùng đấy. Từ đây trở đi là lãnh địa của khoa chăn nuôi. À, nhớ lau giày trên tấm thảm kia nhé.”

Sau khi lau sạch bùn đất trên đế giày bằng tấm thảm ướt để phòng ngừa lở mồm long móng, chúng tôi tiến vào lãnh địa của khoa chăn nuôi. Khu này được bao quanh bởi chuồng trại.

***

Nhưng mà hóa ra công chán òm. Nghĩ kỹ lại thì công cũng đâu quá hiếm. Mà tụi nó cũng chẳng múa hay làm trò gì nên người bình thường sẽ thấy chẳng có gì thú vị. Chúng tôi chán chỉ sau khoảng 2 giây.

NHƯNG KHÔNG SAO CẢ!

“Kinoshita, qua bên này.”

Tôi dẫn cô ấy tới một chuồng khác cách chuồng công một đoạn. Ở đây có…

“…Chuột túi?”

“Anh bạn này là chuột túi đó. Tên là Wakadanna!”

Tôi vừa gọi thì nó nhảy ngay vào ngực tôi. Đáng yêu muốn xỉu…

“Là con trưởng thành hả?”

Wakadanna là loài ‘chuột túi nhỏ’, dù trưởng thành cũng chỉ bằng một con chó con. Nhẹ hơn kangaroo khoảng 10 lần. Nó cũng là linh vật chính thức của trường, một tồn tại còn quan trọng hơn cả học sinh ở đây.

Chuồng của Wakadanna rộng như nhà biệt lập, có cả thảm và điều hòa nhiệt độ. Điều đó làm tôi thấy ghen tị vì ký túc xá còn chẳng có điều hòa nữa là.

“Cậu kiếm đâu ra nó vậy…”

“Trường liên kết bên Úc tặng hồi mùa thu năm ngoái đấy, gọi là quà hữu nghị.”

“Hở…”

“Mà thực ra chỉ là cái cớ thôi, mình mua ở tiệm thú cưng Nagoya đấy.”

“Cậu mua!? Ở Nagoya á?!”

“Ừ, 200 nghìn yên lận đó.”

“Đắt xắt ra miếng…”

“Mà thật ra ban đầu trường định nhận từ trường liên kết thiệt. Nhưng lúc chuẩn bị xong thì Úc cấm xuất khẩu do luật mới. Nhưng đã hứa rồi thì phải giao thôi… cuối cùng tiền giải quyết hết.”

Lúc đó tụi tôi đâu có biết gì nên cứ tưởng Wakadanna được sinh ra ở Úc.

“Vì thế mình để một con koala nhồi bông trong chuồng và treo cờ Úc, cho nó đỡ nhớ quê…”

“Quê nó là Nagoya cơ mà…”

Sau này tôi thay con koala bằng búp bê Doara (linh vật đội bóng chày Dragons), còn trên mái thì gắn Shachihoko luôn. 

Tôi vừa ôm Wakadanna vừa chìm vào hồi tưởng thì Kinoshita lặng lẽ nói, “Cảm giác thật hoài niệm…”

“Ờ. Vì chuột túi nhỏ là thú hoang nên ban đầu nó không thân với người đâu. Lúc mới về, Wakadanna nhát lắm.”

Nhưng sau một sự kiện, nó bỗng trở nên thân thiện với con người.

“Sự kiện?”

“Hồi Giáng Sinh năm ngoái. Đêm đó lạnh kinh khủng…”

Hôm ấy Wakadanna trốn khỏi chuồng, lang thang khắp trường rồi kiệt sức vì lạnh. Tôi lúc đó tan ca làm thêm về thì thấy nó nằm sõng soài trước ký túc xá. Thấy vậy bèn bọc nó trong vỏ gối và ôm ngủ suốt đêm.

“Từ lúc đó Wakadanna bắt đầu quý con người hơn. Mỗi khi trời tối và mọi người rời trường, nó lại mò tới ký túc xá tìm hơi ấm người.”

“…Ra vậy.” - Kinoshita thì thầm, mắt nhìn chăm chăm Wakadanna đang nằm gọn trong tay tôi. “…thật đáng yêu…”

“À, Kinoshita. Cậu cũng muốn ôm thử không? Lông mềm lắm, thích lắm luôn á~”

“…”

Kinoshita-san lại im lặng, với nét mặt như muốn nói: “Tất nhiên là muốn rồi, đồ ngốc.”

Hả? Rốt cuộc là muốn hay không đây? Cơ mà trong đầu tôi tưởng tượng ra cảnh Kinoshita ôm Wakadanna như em bé rồi nói:

“Thế này nhìn giống như chúng ta là một gia đình ấy nhỉ?”

Khoan khoan, xì tốp xì tốp.

Khi mà tôi đang chuẩn bị đưa Wakadanna cho Kinoshita bế thì-

“Cậu đang làm gì vậy?”

Một tiếng quát lớn vang lên từ phía sau. Giọng nói này là...

“Này mấy người! Đừng có giở trò kỳ quặc với Wakadanna nữa nghe chưa!”

Tôi quay đầu lại và thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là... VẾU.

Và rồi cặp vếu ấy lao tới chỗ chúng tôi. Nữ sinh mặc đồng phục tập luyện của Calvin Klein hàng đặt riêng với hai quả đồi núi lắc lư ngạo nghễ ấy không ai khác chính là-

 “Ngự… à không, Yoshida!?”

“Lại đây nào, Wakadanna. Nếu chạm vào đám thô tục đó không khéo em sẽ bị lây mất!”

Bộ chúng tôi là nấm mốc hay gì?

Wakadanna bắt đầu do dự giữa việc đi về phía Yoshida hay phía tôi.

Nhưng cuối cùng nó vẫn nhào về phía Yoshida.

“Haha. Giỏi lắm. Chụt~ …Mà mấy đứa nông nghiệp tụi bây mò vô lãnh địa chăn nuôi tụi này làm gì?”

Yoshida vừa hôn Wakadanna vừa nhìn tôi và Kinoshita với ánh mắt nghi ngờ.

“À thì… bọn tôi chỉ đi tìm gà với trứng thôi mà…”

“Đến ăn trộm hả?!”

“Không phải! Nhớ sáng nay không? Mấy cô bảo ai bắt được con bò sổng chuồng thì sẽ thưởng gà với trứng còn gì!”

“Hừm… vậy sao không nói ngay từ đầu hả?”

Yoshida trông có chút ngại ngùng.

“Đi theo tôi.”

Yoshida giờ đóng vai hướng dẫn viên dắt chúng tôi đến chuồng gà mới xây. Bên trong chia thành nhiều khu, tôi có thể thấy gà nâu tung tăng chạy nhảy ở đây. Còn có cả phòng trực đêm cho người, trang bị tủ lạnh và ấm điện. Khoa chăn nuôi cũng ổn áp đấy chứ. Chắc là nhờ bán thịt bò Hida kiếm lời…

Yoshida lấy từ tủ lạnh ra túi nhựa đựng thịt:

“Đây là thịt gà thả vườn xịn nhất, mấy người bình thường không mua nổi đâu. Mà tôi đã lọc phần thịt ức ra riêng khỏi nội tạng, còn lại bỏ hết vào túi. Để khỏi nhầm thì tôi đã viết sẵn tên cậu lên đây rồi.”

“Ồ, đã lọc sẵn rồi sao.

“Tôi không làm vì mấy cậu đâu! Chỉ là không muốn bọn gà tôi nuôi cực khổ bị lũ tay mơ làm hỏng thôi!”

Yoshida-san quay người đi.

Hoá ra cô nàng này là kiểu trong nóng ngoài lạnh hả?

“Tôi khuyên nên ăn nội tạng sống. Dùng dầu mè cho nội tạng, dấm với xì dầu cho thịt ức. Muốn cay thì nêm thêm gia vị.”

“Hở? Ăn gà sống được luôn á?”

“Đồ tươi thì người lớn ăn vô tư. Tôi đã mổ và cho vào tủ lạnh lúc nghỉ trưa nên an toàn. Nhưng đừng dại mà ăn thịt gà sống ở siêu thị nhé. Vi khuẩn ở đó có thể khiến người ta ngộ độc tới chết đấy.”

“…Nghe vậy tôi thấy muốn chết thật sự rồi đó.”

Ờ thì, với kinh nghiệm nấu ăn ở khoa nông nghiệp thì chắc không sao. Dù gì tôi chưa từng nấu cơm hỏng bao giờ.

“Nakazawa Minori á? Mà nghĩ đến việc nhỏ đó nấu nướng là tôi thấy lo hơn…”

“Minori thì đúng là siêu ngốc rồi. Nếu Yoshida lo thì đi cùng luôn đi?”

“Hả?”

Yoshida tay ôm Wakadanna hét lên, mặt đỏ chín bừng.

“Tôi phải tham dự cái buổi tiệc rẻ tiền đó à!?”

“Tiệc chào mừng Kinoshita mà. Dù sao hai người cũng là bạn cùng lớp.”

“Đừng làm như tôi là bạn cậu chứ! Tôi chỉ đi những bữa tiệc đẳng cấp thôi…”

“Kei cũng sẽ tới.”

“T-T-Thế thì sao chứ!? Cậu muốn tôi ăn chung với Kamatori Kei á!?”

Thái độ đó là nói lên tất cả rồi.

Mà thôi, ép buộc người ta cũng không hay. Không muốn đi thì thôi vậy.

“…Tôi hoàn toàn không có tình cảm gì với Kamatori Kei hết! Không, không phải là không có… Nhưng! Chỉ với tư cách đối thủ thôi! Nhất định không phải là kiểu nam nữ gì đâu nhé… Đ-Đúng thế, ý tôi là như vậy đó!”

“…Yoshida.”

“Hả!? Gì vậy!?”

Cô ấy tự nói ra hết sạch rồi còn đâu…

“Thôi quay lại chuyện gà thả vườn. Cho tôi hỏi nó khác gà thường chỗ nào vậy?”

“Hừm! Được thôi!”

Yoshida tức thì lấy lại phong thái.

“Có người mới đến thì cũng nên dạy một chút.”

“Ờ… tôi nghĩ cũng không cần thiết lắm đâu…”

“Kosaku Hata! Bắt đầu với câu hỏi: ‘gà địa phương’ là gì?”

Đừng hỏi tôi!

“Ờ thì… là… giống gà có từ lâu ở Nhật Bản… chắc vậy?”

“Fufufu…”

“!?”

“Đúng… mà cũng chưa đủ!”

“Thế rốt cuộc là gì!?”

Tôi không hiểu cô ấy đang nói cái gì nữa rồi!

“Nhớ kỹ đây! Gà thả vườn là những con gà được công nhận là ‘gà thả vườn’ theo Tiêu chuẩn Nông nghiệp Nhật Bản (JAS)!”

“Ủa? Là do pháp luật quy định hả?”

“Chính xác.”

Nghe thẳng thừng ghê ta…

“Hiện có hơn 50 giống gà thả vườn được tạo ra từ 38 giống bản địa. Nổi tiếng nhất chắc là gà Nagoya Cochin ở tỉnh Aichi, rồi gà Hinai Jidori ở Akita và Satsuma Jidori ở Kagoshima - ba giống top đầu của Nhật. Thế nhưng!”,

Yoshida giơ tay chỉ đám gà đang tung tăng và gào lên:

“Ở Gifu này cũng không thua gì bọn đó! Ngược lại còn hơn! Chính là giống gà địa phương cao cấp: Okumino Kojidori!!”

“Okumino Kojidori!”

Tên gì dài quá vậy!

Yoshida-san tiếp tục nhìn về phía xa xăm:

“Nguồn gốc giống gà này đã có từ thời xa xưa. Tổ tiên của nó được cho là ‘Tokyo no Naganakidori’, xuất hiện trong thần thoại về hang đá Amano Iwato trong sách cổ Kojiki.”

“À… rồi…”

Câu chuyện này đi hơi xa rồi đó… Minori mà chờ lâu kiểu gì cũng nổi đóa lên cho mà xem.

Hơn nữa, trông Kinoshita có vẻ đã hoàn toàn mất hứng. Cô ấy đến vì Wakadanna chứ chẳng phải mấy con gà vớ vẩn này.

“Giống gà quý hiếm từng được nuôi hạn chế bởi dân chuyên, rồi được cải thiện gen ở trạm nghiên cứu chăn nuôi của tỉnh. Năm 2001, nó được công nhận là giống gà thả vườn số hai của Nhật.”

“Ghê vậy! Vậy giống số một được công nhận là gì?”

“Và hơn thế nữa…!”

Yoshida yêu quê tới mức né luôn mấy câu hỏi về tỉnh khác.

“Phương pháp nuôi cũng hoàn toàn khác gà công nghiệp. Thịt ngon cực kỳ, săn chắc, ngọt béo vừa phải, ăn là tan chảy trong miệng. Cậu đã hiểu được sự tuyệt vời của Okumino Kojidori chưa!?”

“Ờ… đại khái là: gà này vừa quý vừa ngon?”

“ĐÂY LÀ BÁU VẬT QUỐC GIA!!”

“THẾ CÓ ĐƯỢC ĂN KHÔNG TRỜI!?”

Thôi thì mỡ đến miệng mèo là phải đớp thôi.

‘Học sinh trường nông nghiệp ăn báu vật quốc gia.’

Sáng mai mà thấy tin này trên trang nhất của báo thì cũng vui phải biết.

“Hừm… đừng lo. Chính xác thì giống Okumino Kojidori này là gà ăn được, lai từ Gifu Jidori – giống được công nhận là báu vật quốc gia.”

“À, ra vậy. Vậy con này không phải báu vật thật…”

Lằng nhằng ghê. Nhưng tóm lại là tôi đã hiểu rằng giống gà này tuyệt đến mức nào rồi.

Tiệc chào mừng Yuka-tan chắc chắn không thể thiếu đồ ăn được.

“Mà này, cậu có trứng cho bọn tôi không?”

“Tất nhiên là có rồi. Chủ trương của giống gà Okumino Kojidori là ‘làm ra trứng ngon và thịt gà chất lượng’. Không hề có bất cứ thiếu sót nào hết. Còn có nhiều loại trứng khác nhau nữa cơ. Mấy quả trứng này nhỏ hơn trứng gà bình thường, nhưng lòng đỏ lại to và đậm đà hơn hẳn. Trường mình vẫn đang trong giai đoạn nuôi thử nghiệm, nhưng thôi bỏ qua chi tiết đó đi.”

Bọn tôi nói cảm ơn rồi nhận được một rổ trứng. Nhìn đúng là hơi nhỏ thật, nhưng vỏ đỏ au và trông cực kỳ nhiều dinh dưỡng.

“Nói mới nhớ, trứng có loại đã thụ tinh và chưa thụ tinh đúng không? Trứng đã thụ tinh có phải bổ hơn không?”

“NGU NGỐC!!!”

!?

“Cậu vừa hỏi trứng đã thụ tinh có bổ hơn trứng chưa thụ tinh? Cậu là học sinh trường nông nghiệp đó hả!?”

“… Nhưng mà… trứng có thụ tinh bán ở siêu thị giá cao hơn mà…”

“Suy nghĩ chút đi đồ đầu đất! Những gì chúng ta ăn trong quả trứng chủ yếu là lòng đỏ và lòng trắng thôi.”

Trứng là phần phát triển thành gà con. Lòng đỏ là phần ở giữa, lòng trắng bao quanh ngoài.

“Đúng là trứng có thụ tinh thì cần nhiều công đoạn hơn vì phải có gà trống giao phối. Nhưng mà chuyện bổ hay không là chuyện khác. Không hề có sự khác biệt về giá trị dinh dưỡng giữa hai loại trứng đó!”

“À… hóa ra là vậy à.” Tôi gật gù.

Trứng nhỏ đến mức mà sự khác biệt duy nhất chỉ là… có tinh trùng hay không. Nói kiểu gì thì cũng chỉ là hơn một con tinh trùng.

“Trứng đẻ ra từ những con gà được nuôi thả tự do chắc chắn sẽ ngon hơn trứng từ gà bị nhốt trong lồng hẹp. Nhưng đó là do cách nuôi, không phải vì có thụ tinh hay không! Trứng chưa thụ tinh cũng không hề thiếu dinh dưỡng nhé! Gọi mình là học sinh trường nông nghiệp mà không biết điều căn bản này thì đúng là đáng xấu hổ!”

Nghe mà đau lòng quá…

“Ừ… tôi đúng là học chưa đủ rồi. Phải về học lại căn bản về trứng thôi.”

Bỗng tôi cảm giác như có ai đó kéo áo mình. Quay lại thì thấy Kinoshita vẫn đứng đó với gương mặt không cảm xúc quen thuộc. Nhưng hình như cô ấy có hơi bực thì phải.

“Này.”

“Sao thế?”

...Có chuyện gì ư?

“Tôi chả hiểu mấy người đang nói cái gì nữa.”

“A… ừm… cái đó là…”

“Hai người cứ nói chuyện một mình hoài… để tôi ra rìa.”

Chết tôi rồi…DỄ…THƯƠNG…QUÁ…ĐI MẤT!!! Cái này là ghen phải không? Đúng rồi phải không? Yuka-tan ghen vì muốn tôi chú ý tới cổ nhiều hơn… Cái này… là yêu phải không!?

“…Cậu sao đấy?”

“Hả? À… khoan đã!”

Tôi kéo Yoshida ra góc chuồng gà, thì thầm:

“Giờ phải làm sao hả Yoshida!? Giải thích vụ này thế nào đây?”

“Thì nói thẳng ra có sao đâu.” Cô ấy thì thào đáp.

“Này, cô vếu bự!”

“Gì cơ!??”

“Xin lỗi, lỡ lời. Ý tôi là… cô ngốc! Cô gái kia là một thiếu nữ trong sáng dễ thương đó? Cổ giống như mấy con bò trong khóa học của tụi mình vậy, được chọn lọc kỹ càng vì vẻ ngoài xinh xắn. Còn tụi mình á? Giống như mấy con gà bẩn thỉu giao phối lung tung rồi còn đùa giỡn mấy chuyện tục tĩu trong lớp. Với mấy đứa như cổ, chắc vẫn còn tin rằng trẻ con mọc ra từ vườn cải bắp ấy. Kể mấy chuyện như nãy thì sốc lắm đó!”

“Thế nên tụi tôi mới nói mấy người bên trồng trọt đúng là lũ ngốc.” - Yoshida cười khẩy. “Trên đời có cái gọi là ‘ẩn dụ’ đó. Nói thẳng thì đúng là ngượng chết đi được. Nên hãy dùng một câu chuyện có liên quan để truyền đạt nhẹ nhàng ấy. Dùng não của mình đi đồ ngốc.”

“Vậy cô thử giải thích theo cách nhẹ nhàng đó đi.”

“Phù… Câu hỏi ngu ngốc đến thế là cùng…” - Yoshida ưỡn ngực đầy tự tin. Mà ngực cô ấy thì to quá cỡ, tôi có cảm giác cái cúc áo ở trên bộ đồ thể thao được đặt hàng riêng kia sắp không chịu nổi nữa rồi.

Cô ấy xoay người lại và gọi to:

“Này lính mới!”

“Gì?”

“Giờ là tiết học để khai sáng cho đầu óc tối tăm của cô đây. Biết trứng chưa thụ tinh là gì không? Chính là…”

Và thế là tiết học về gà thả vườn “siêu dễ hiểu” của Yoshida cũng đã đi tới hồi kết.

Cơ mà rốt cuộc đầu óc của cô nàng vếu bự này bị sao vậy trời?!