“…Tôi là Kinoshita Ringo.”
Nữ thần vừa hạ phàm xuống trần gian nói ra tên của cô ấy.
“Kinoshita vì vài lí do gia đình nên sẽ chuyển trường từ Tokyo đến đây. Và em ấy cũng sẽ tham gia vào ngành trồng trọt của chúng ta. Tuyệt quá phải không. Pháo hoa bắn bùm bùm.”
Cô Becky vui vẻ giới thiệu nhưng không một ai lắng nghe.
Chỉ việc ngắm nhìn người con gái trước mặt tôi mà cảm giác linh hồn này dần rời bỏ cơ thể gốc của nó.
Với tư cách là một nữ sinh cao trung thì cô ấy quá là đẹp đi. Một vẻ đẹp thần thánh hoàn hảo không tì vết. Tựa một thần tượng được Chúa gửi xuống nhân gian này.
“Nguy hiểm thật đấy…”
“Cô ấy là người mẫu sao?”
“Không phải là một nghệ sĩ giải trí nào đó đâu đúng không?”
“Trông giống Kusakabe Yuka thật đấy…”
“Ừ khác cái là hơi vô cảm…”
Tiếng xì xào bàn tán vang vọng khắp lớp học. Với mọi người, cô gái trước mặt họ có thể coi là một tồn tại đặc biệt trong ngôi trường này, và họ không hề che giấu vẻ kinh ngạc khi nghĩ tới điều ấy.
Tuy đeo kính nhưng chắc chắn cô ấy chính là Yuka-tan. Vì một lí do nào đó mà thần tượng đã giải nghệ lại chuyển đến ngôi trường nông nghiệp ở vùng quê hẻo lánh này. Ấy thế mà trong sự kiện rung động khắp địa cầu này, tôi lại nằm chổng chơ với mỗi cái quần lót bên mình.
“Ừm…”
Một học sinh rụt rè giơ tay.
“Kinoshita này, cậu là người nổi tiếng sao…?”
Hiện thân của Chúa hạ phàm xuống nhân gian lắc đầu một cách xinh đẹp rồi cất tiếng trả lời.
“Không có…”
Ủa? Cô ấy chỉ trả lời vậy thôi sao? Cái đó còn chẳng được tính là một câu trả lời nữa…
“Cậu thấy Gifu thế nào so với Tokyo?”
“Không có…”
“Có lí do gì đặc biệt khiến cậu chuyển tới đây không?”
“Không có…”
“Cậu có bạn trai không?”
“Không có…”
“Thế cho mình số đo ba vòng của cậu được không?”
“Không có…”
Cả lớp rơi vào trầm tư. Thấy vậy cô Becky mỉm cười và nói.
“Được rồi, vậy mong các em có thể hoà hợp với Kinoshita-san nhé.”
…Bằng cách nào cơ chứ?
***
“Thế rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Ba người chúng tôi túm tụm lại vào giờ ăn trưa, vừa ăn vừa thảo luận với nhau xem liệu học sinh mới chuyển trường kia có phải Yuka-tan không.
“Theo như những gì mọi người kể thì cô ấy chỉ đáp ‘không hẳn’ với mọi câu hỏi từ người khác. Sau cùng họ đều bị phớt lờ hết. Kosaku, ông nghĩ sao?”
“Chắc chắn là Yuka-tan. Không thể nhầm được. Tôi có thể biết được thông qua mùi của cô ấy.”
“Mùi của cô ấy?! Ông mới chỉ thấy cổ trên TV, sao ông biết được mùi của cổ như thế nào?”
“Im đi! Nếu là một fan chân chính thì bà sẽ có khả năng ngửi thấy mùi của thần tượng bằng trái tim mình!”
Nhưng dù sao thì, có đúng thật Yuka-tan chuyển trường tới đây không? Lẽ nào đây chính là nối tiếp giấc mơ hôm của tôi sao? Chưa kể cô ấy còn chuyển vào cùng với lớp tôi nữa. Đây còn là gì khác ngoài vận mệnh an bài chứ. Hehehehehe, cảm giác sắp có chuyện gì xảy ra sớm thôi.
“Bình tĩnh lại đi.”
“Éc.”
Kei đấm vào bụng tôi khiến tôi tỉnh lại.
“Này, cẩn thận đi chứ. Suýt nữa thì bắn tung toé rồi…”
“Đừng có để thứ kì cục gì đó bắn ra sàn nhé, mất công tôi dọn lắm.”
Kei nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Thiệt tình.
“Nếu cô ấy là Kusakabe Yuka thật, thì tại sao bây giờ lại chuyển đến trường này chứ? Chắc không phải để quay phim đâu nhỉ. Bà nghĩ sao, Minori?”
“…”
“Minori?”
“Hả? …Ờ, cái gì cơ? Xin lỗi, để tôi yên phát.”
“Bà ổn chứ? Mặt tái nhợt hết rồi kìa.”
“Bà bị đau đầu à?”, cả hai chúng tôi hỏi.
“Không sao, vẫn cứ là OK!”
Minori nháy mắt, lè lưỡi ra một bên và giơ hai ngón tay tạo dáng chữ V. Cô ấy trông như một con vẹt vừa nhai lại thức ăn của mình. Trông ngu vãi chưởng. Nhìn là tôi chỉ muốn dùng tay tiếp xúc vật lý với mặt của cổ.
“…Dù sao thì… Điều khiến tôi băn khoăn về học sinh chuyển trường là thái độ của cô ta. Sao lại có thể hời hợt đến vậy nhỉ? Dù là thần tượng đi nữa thì cũng nên cố hòa đồng một chút chứ?”
“Chẳng phải bà đang hiểu lầm cô ấy sao? Có khi cổ chỉ đang lo lắng vì mới chuyển trường thôi?”
“Chuyển trường…”
Kei đặt tay lên cằm của mình và suy nghĩ một lúc.
“Học viện Shinkoshi ở Tokyo nơi Kusakabe Yuka từng theo học chẳng phải là trường bình thường sao?”
“Ừ. Thậm chí còn có lớp học dành cho người nổi tiếng nữa.”
“Lớp học dành cho người nổi tiếng?”
Minori nghiêng đầu thắc mắc.
Ây dà… Đúng là gái nhà quê…
“Đó là một lớp dành cho những người nổi tiếng ở trường. Trường có quy định nghiêm ngặt, nhưng học sinh lớp này được phép nhuộm tóc nâu. Ngoài ra thì cũng như lớp bình thường thôi.”
“Kosaku… sao ông biết mấy thứ đó vậy? À mà thôi, xin lỗi vì đã hỏi ngu.”
Tôi quay đi khỏi Minori, người đang nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ vì sự hiểu biết vô biên.
“Này Kei. Ông đang suy tư chuyện gì vậy?”
“Không… không có gì cả đâu”, Kei vừa nói vừa lắc đầu nhẹ và đứng dậy.
“Được rồi. Nếu không tìm ra thì hãy hỏi người biết câu trả lời.”
“Nhưng Yuka… ý tôi là Kinoshita chẳng nói gì. Vậy nên hỏi ai đây?”
“Hỏi cô giáo đi.”
Đột nhiên tôi có dự cảm không lành…
***
“Cô cũng nghĩ đã tới lúc nói cho các em rồi…”
Một cô giáo tầm 40 tuổi chào chúng tôi trong phòng giáo viên. Cô gác lại cốc mì yakisoba đang ăn dở để nói chuyện. Gương mặt cô nghiêm túc một cách bất thường.
“Xin lỗi đã làm phiền lúc cô đang ăn trưa.”
“Không sao đâu Kamatori, cô cũng có chuyện muốn nói với các em mà.”
Cô Becky cúi xuống sửa váy quanh chân một cách lúng túng. Cô toát ra một vẻ người lớn, khoanh tay trước ngực rồi ngoắc ngón trỏ phải ra hiệu cho chúng tôi lại gần.
“Vậy thì em muốn hỏi gì nào, nhóc?”
Cô vừa gọi Kei là… “nhóc”?
“Thưa cô.”, Kei hỏi, cố giả vờ không thấy mấy miếng rong biển dính trên răng cô, “Em xin phép hỏi thẳng. Học sinh chuyển trường đó có phải là Kusakabe Yuka không? Xin cô hãy nói thật cho em biết.”
“Ồ ồ ồ… Có vẻ em đã nhận ra rồi nhỉ…” Một nụ cười buồn hiện trên môi Becky. “Câu trả lời là…”
“Câu trả lời là…” mọi người cùng chồm người về phía trước để nghe.
“Vừa đúng vừa sai.”
Là sao chứ?
“Cô ấy có thể là hoặc không phải Kusakabe Yuka. Đó là tất cả những gì cô có thể nói hiện giờ.”
“Ý cô là cô không định nói với tụi em?”
Ánh mắt Kei trở nên sắc lạnh.
“Cô không nói thế.” Becky liếm đôi môi tô son xanh tỏ vẻ khiêu khích. “Nhưng dạo này trường mình cũng nghiêm ngặt hơn về việc bảo vệ thông tin cá nhân đúng không?”
“À, thì ra là vậy.”
Tôi vừa nới lỏng cà vạt vừa nói: “Nếu Sensei có thái độ kiểu đó… thì em cũng có cách riêng.”
“Này, Hata. Em đang làm gì vậy?”
“Em sẽ hỏi… chính cơ thể của cô.”
“Đừng làm thế Hata! Em không được làm vậy!”
“Hehehe, miệng trên thì kín, nhưng còn cái miệng này thì sao?”
“Iyaaaaaa!!”
“Được rồi, chuẩn bị chưa? Cô vốn chẳng phải thánh nhân nào hết mà là tội nhân!”
“Hả… Cô không hiểu em đang nói gì hết á…”
“Ồ? Còn chối sao? Với vẻ ngoài đáng xấu hổ này ư!”
“Dừng lạiii! Đừng làm mạnh bạo quá mà! Cô sẽ tiết lộ hết thông tin học sinh chuyển trường cho Hata! Ưnnn! Dừng lại đi! Nó to quá!”
“Hehehe… Để em giúp cô nào!”
“Ưmmmm! A! Á! Cô sẽ nói! Cô sẽ nói mà! Becky sẽ tiết lộ thông tin trong phòng giáo viên! Cô sẽ bị đuổi việc mất! Cô sẽ bị tước quyền làm giáo viên! Becky sẽ mất bằng sư phạm! Á! Ư ư! Tha cho cô đi mà! Sướng quá đi mất thôiiiiii!”
“Được rồi. Vậy phần thưởng của em đâu nào!”
“ĐỪNG CÓ ẢO TƯỞNG NỮA!”
Tôi dùng hết sức mình hét toáng lên.
“Cô Becky?! Cô đang nói mấy thứ gì vậy hả?!”
Do trời nóng quá nên tôi nới lỏng cà vạt, thế nhưng cô Becky lại nằm dài ra sàn mà bắt đầu cởi đồ và rên rỉ. Sau đó tôi hoảng hốt và cố ngăn lại, nhưng ảo tưởng của cô Becky giống như một đoàn tàu siêu tốc đang trên đà xuống dốc vậy. Chính ảo tưởng đó khiến cô ấy kêu “Dừng lại~” rồi “Ưnnnn~”.
“Sướng quá đi~ Dừng lại đi mà~ Nhưng mà phê quá đi thôi~ Cô phát điên mất~!”
“Cô đã điên sẵn rồi còn gì!”
ĐỪNG CÓ. ẢO TƯỞNG. NỮA.
Ảo tưởng không chỉ hủy hoại cuộc đời bạn, mà còn làm phiền người khác. Thậm chí còn huỷ hoại bầu không khí xung quanh.
Các thầy cô khác xung quanh khi thấy cảnh tượng đó cũng đều chết lặng. Tại sao tiền thuế của dân tỉnh Gifu lại bị dùng để trả lương cho một kẻ biến thái như thế này chứ…?
“Làm ơn bình tĩnh lại đi, cô ơi! Cô còn nhìn em bằng ánh mắt gợi tình nữa!”
“CÔ KHÔNG QUAN TÂM!”
Tôi thì có, trời ơi là trời!
“Rồi rồi, vậy nghiêm túc lại nhé.”
Becky lấy lại vẻ nghiêm túc sửa sang lại quần áo xộc xệch, rồi dọn dẹp lại căn phòng.
“Em ấy… Kinoshita Ringo, trước đây quả thực từng hoạt động trong giới giải trí dưới cái tên Kusakabe Yuka.”
Câu chuyện đột nhiên quay lại chủ đề chính. Nhưng mà, xác nhận thông tin này như vậy thật sự ổn chứ?
“Nhưng giờ cô ấy đã từ bỏ cái tên đó và đến ngôi trường này với tư cách học sinh. Vậy tức là, cô ấy không còn là Kusakabe Yuka nữa?”
“Ra vậy. Tóm lại là…” Kei chỉnh lại kính rồi nói, “Giờ cô ấy đã giải nghệ, và muốn để lại quá khứ phía sau…”
“…Lý do tại sao em ấy lại chuyển tới ngôi trường mà mình chẳng có bất kỳ mối quan hệ này thì cô cũng chẳng rõ..."
Becky nhẹ nhàng né tránh câu hỏi của Kei.
“Nhưng khi Sensei nhìn vào cô gái ấy lúc này… Cô nghĩ rằng có lẽ em ấy đã gặp rắc rối gì đấy.”
“Rắc rối…?”
Không lẽ là…?
Một công chúa người ngoài hành tinh đến trường học của một nam sinh bình thường, rồi một câu chuyện romcom ly kỳ bắt đầu từ đó…
“Kosaku à, rắc rối ấy, chứ không phải là To Love Ru đâu.”
Cô ấy đọc được suy nghĩ của tôi luôn sao?
“Em ấy vào nghề từ khi còn nhỏ, làm việc liên tục với tư cách một thần tượng hàng đầu. Làm việc quá sức, bị bệnh, bị ganh ghét quấy rối… Có đủ thứ lý do khiến em ấy chuyển trường, đúng không?”
“Nhưng cô ơi…”, Kei lên tiếng phản bác. “Em hiểu nếu cô ấy muốn ẩn mình khỏi truyền thông và dư luận, nhưng nếu có bệnh thì chẳng phải nên vào bệnh viện sao?”
“Ừ, và đó là lý do ngôi trường chúng ta trở nên đặc biệt.”
“Hả?”
Với vẻ mặt nghiêm nghị như một nhà tiên tri, cô Becky bắt đầu nói như thể đang truyền đạt sấm ngôn của thánh John:
“Tiềm năng của ngành nông nghiệp là vô tận… Mẹ thiên nhiên không chỉ ban cho chúng ta lương thực, mà còn cả sự chữa lành…”
“À đúng rồi! Đó gọi là liệu pháp sinh học nhỉ?”
“Liệu pháp hình sọc á?”
“Là cái quái gì vậy?!”
Kei quay sang giải thích cho tôi và Minori - hai đứa vẫn đang nghiêng đầu không hiểu gì.
“Đólà thuật ngữ chung để chỉ các liệu pháp trị liệu bằng cây trồng và động vật. Tức là người ta sẽ cảm thấy được chữa lành tinh thần thông qua việc chăm sóc cây cối, động vật. Cũng có thể gọi làliệu pháp nông nghiệp.”
“Nhưng tôi vẫn chưa hiểu lắm…”
“Chăm sóc vật nuôi và gieo trồng cây cối khiến trái tim cảm thấy ấm áp và mãn nguyện, đúng không?”
“Ừ ha.”
“Đó chính là liệu pháp đấy.”
Vậy à..?
“Nói cách khác, Yuka-tan đã đến trường này để tìm kiếm sự chữa lành, sau khi bị vắt kiệt cả thể xác lẫn tinh thần vì công việc và fan cuồng?”
Tôi vừa hỏi thì cô Becky tiếp lời:
“Thật ra thì… Cô cũng từng trải qua chuyện đó.”
Dù không ai hỏi, cô Becky lại nhìn xa xăm và tự nói chuyện một mình.
“Em biết đó… Cô có hơi khác người, đúng không?”
“Cũng có thể nói vậy…”
Mà là theo nghĩa hoàn toàn khác với cô nghĩ…
“Hồi cấp ba, mấy đứa con gái trong lớp đối xử với cô cứ như muốn ‘dằn mặt’ vậy đó… Cô hiểu cảm giác của Kinoshita lắm.”
“Ờm hờm…”
Không biết cái đồng cảm của cô có phải là tưởng tượng không nữa…
“Nào là tin đồn thất thiệt, sách giáo khoa bị vẽ bậy, trong dép thì có thứ kinh khủng…”
“Ý cô là… đinh nhọn?”
“Không. Mà là… lát gan sống.”
“Cái gì cơ?! Gan sashimi á?”
Tởm quá đi mất. Một khi bỏ thứ đó vào giày thì chỉ có nước vứt cả đôi đi mà thôi. Cái này còn tàn nhẫn hơn cả bỏ đinh vào rồi.
“…Em hiểu rồi.”, Kei lên tiếng cắt ngang bài độc thoại của Becky. “Nhưng thưa cô, vẫn còn một điều em chưa hiểu về việc Kinoshita Ringo chuyển trường.”
“Ý em là tín chỉ đúng không?”
“Vâng.”
Tín chỉ?
“Kei? Tín chỉ là sao?”
Baababap Bababap – ♪
Khi tôi định hỏi tiếp thì một bản nhạc vui vẻ vang lên. Là tiếng chuông điện thoại.
“Ồ xin lỗi, xin lỗi. Là của tôi.”
“Này! Không được như vậy đâu Nakazawa? Phải để chế độ rung chứ!”
“Em… em xin lỗi…”
Minori vội lấy điện thoại ra và tắt chuông. Thiệt tình, con nhỏ này… Để chuông điện thoại kêu lên như vậy bị giáo viên mắng là phải rồi.
“Quay lại vấn đề lúc nãy đi cô ơi…”, tôi vừa nói thì lại bị ngắt quãng.
Rè rè
“Minori! Tắt điện thoại đi!”
“K…không phải tôi mà!”
“Vậy thì ai…”
“À, xin lỗi.”
Becky cho tay vào túi váy.
“Điện thoại của cô đang rung đó.”
“Cái quái gì vậy trời?!”
“Không sao đâu~ Cô lúc nào cũng để chế độ rung hết mà – ☆”
Ừ thì nghe vậy cũng yên tâm hơn…
“Thôi đừng đùa nữa. Giờ thì, tín chỉ là sao vậy?”
“Tín chỉ thì vẫn là… tín chỉ.”
“Và chúng là gì…?”
Kei đặt tay lên vai tôi, nói:
“Bình tĩnh nào Kosaku. Là tín chỉ học phần đó.”
“Học viện Shinkoshi là trường phổ thông bình thường nên em ấy không có tín chỉ nào liên quan đến nông nghiệp cả, đúng không?”
“À.”
Phải rồi. Trường tôi là trường cao trung chuyên nông nghiệp. Những môn học ở đây không có trong chương trình phổ thông thông thường. Vì Yuka-tan là học sinh chuyển trường, cô ấy sẽ không có tín chỉ cho các môn học đặc thù ở đây. Vậy là sẽ phải học lại.
Tôi nhìn Kei và hỏi, “Vậy… cô ấy sẽ làm sao?”
Kei nhìn Becky và hỏi, “Thưa cô, vậy cô ấy sẽ phải làm sao?”
“Sẽ học phụ đạo chứ sao nữa.”, Becky đáp.
Ra là vậy. Nếu không đủ tín chỉ thì phải học phụ đạo. Hợp lý cả thôi. Nhưng điều tiếp theo cô ấy nói thì không còn hợp lý nữa.
“Vậy nên, các em giúp Kinoshita học phụ đạo nhé.”
“CÁÁÁÁÁÁI GÌIIII?!”, tất cả chúng tôi đồng thanh hét lên.
Một lời tuyên bố như bom nổ của Becky khiến cả bọn sững sờ.
“T-Thưa cô? Ý cô là cả ba chúng em…?”
“Đúng vậy. Đó là lý do cô nói cho mấy đứa biết chuyện của Kinoshita. Cô đã chuẩn bị sẵn ruộng lúa và mảnh vườn cho mấy buổi phụ đạo rồi.”
“CÁI GÌ CƠ?! Đợi đã! Đợi đã! Cái quái gì vậy?!”
Minori tức giận, bước tới gần Becky.
“Em không quan tâm cô ấy là tượng thần hay thần tượng gì đi nữa, tại sao vì một học sinh chuyển trường mà phải làm lớn chuyện vậy? Mà tụi em còn phải giúp nữa chứ? Ngớ ngẩn thật!”
“Nakazawa có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề lớn ấy chứ! Nếu tụi em giúp, thì Ko-tan sẽ được ở cạnh nhỏ đó suốt mất!”
Minori quay về phía tôi, nhếch mép cười.
“Dù sao thì… Sao lại là bọn em?”
“Vì Kinoshita là học sinh nội trú mà.”
…Cái gì?
“Cô định nhờ cả học sinh ký túc giúp, nhưng rồi nghĩ lại… các em cùng lớp, lại cùng chuyên ngành. Tuyệt quá đi Becky! Cô thật là thông minh!”
Cả bọn chết lặng. Tóm lại là… trường học, ký túc, lớp học, thực hành, phụ đạo - mọi lúc mọi nơi, đời đời kiếp kiếp, ngày nào… CŨNG CÓ YUKA-TAN.
Đây khác nào một thiên đường dành riêng cho tôi chứ!