“…Tôi… tôi về rồi đây.”
Khi tôi trở về ký túc xá với gà và trứng thì đập vào mắt là cảnh Minori đứng chờ sẵn với tấm tạp dề trên người.
“Mừng ông về. Mà sao về lâu thế? Có chuyện gì à?”
“Ừ… thì…”
“…”
Tôi ấp úng đáp, còn Kinoshita vẫn im lặng. Việc Yoshida nói năng không giữ ý gì hết đã khiến bầu không khí thêm ngại ngùng. Kinoshita đã không nói gì từ khi chúng tôi ở với cô ấy… cái cô nàng vếu khổng lồ đó…
“Mà thôi bỏ đi. Chuẩn bị sắp xong rồi đấy, để tôi dẫn cậu ấy đi thay quần áo đã nhé. À mà, cậu biết phòng mình ở đâu chưa, Kinoshita? Phòng thứ ba từ trước tầng ba… Để tôi chỉ cậu nhé?”
“Ừ.”
Đáp lại là một tiếng cộc lốc cùng những bước chân lên cầu thang của Kinoshita. Minori lặng nhìn theo và nói:
“Bô cô ấy… ghét tôi sao?”
“Không có chuyện đó đâu. Ai mà cậu ấy chẳng như vậy.”
“Vậy thì... gay to rồi đây.”
Rất gay là đằng khác.
“OK! Tụi mình làm tiệc chào mừng thật bùng nổ để Kinoshita thấy vui nhé!”
“Ừ, cố lên nào!”
Sau khi đồng thanh gào lên lấy sĩ khí, tôi quay về phòng mình ở tầng hai.
***
“Ký túc xá Aota” là tòa nhà ba tầng nằm trong khuôn viên trường. Tầng hai là phòng nam, tầng ba là nữ. Trước kia có hơn 200 học sinh ở đây nhưng giờ còn lại năm người, gồm cả Kinoshita. Do số học sinh giảm nhiều nên ở đây không còn giáo viên phụ trách nữa, thay vào đó cô Becky sẽ thỉnh thoảng tới để hỏi “Mấy đứa thế nào rồi…”
Thực ra việc giảm học sinh trong ký túc xá đang là xu hướng trên toàn quốc, đặc biệt ở các trường cao trung nông nghiệp như trường này. Có nơi còn phá hủy ký túc xá luôn.
Ở các vùng có tuyết lớn như Tohoku, Hokkaido… học sinh năm nhất bị ép ở ký túc xá và đi thực tập dài ngày, không khác đi tù là bao.
Tôi đứng trước cửa phòng mình mà mỉm cười:
“Vui quá đi thôi.”
Mở cửa phòng mình ra rồi đóng sầm lại.
Ủa? Bộ đi nhầm phòng sao? Áp phích treo tường của tôi đâu hết rồi? Áp phích của Yuka‑tan, rèm cửa cũng biến mất… Kể cả gối ôm Yuka-tan, tạp chí, đĩa Blu-ray, DVD… tất cả biến mất sạch.
“Hahaha, chắc là mơ rồi. Phòng mình… không thể thế được...”
Mở cửa lần nữa, tôi bước vào phòng. Trên sàn là một tờ giấy đặt giữa phòng trống chỉ ghi vỏn vẹn vài chữ.
“Tôi vứt hết rồi.”
“CÁI GÌ CƠ?!”
“Kho báu của tôi đâu hết cả rồi?
“#()@|}?”**
Minori xuất hiện trước cửa phòng tôi. Là do cô ấy làm sao?
“Đồ Kusakabe Yuka á? Tôi vứt vào lò thiêu của trường rồi đốt sạch rồi.”
“8+&^%@$!”*
“Còn đống đĩa kia á? Kei sẽ bán hết rồi dùng tiền ấy tài trợ tiệc tối nay.”
“$$$)(*!#–/99513++++><><!!!!”
“Nói tiếng Nhật giùm cái được không?”
“Sao bà có thể tàn nhẫn như vậy!”
“Bộ ông chưa nghĩ tới cảnh Kinoshita nhìn thấy đống đó à?”
“Chẳng phải sẽ kiểu: 'Cậu mua hết mọi thứ liên quan tới mình sao?' rồi "Mình vui lắm, xin cậu hết kết hôn với mình nhé' à?”
“Còn lâu ấy! Đứa nào mà thấy cũng chạy mất dép thì có!”
“Ờ thì…”
“Chắc chắn cô ấy sẽ thấy ông thật tởm lợm khi thấy căn phòng đấy cho mà coi! Ông cũng chẳng kém cô Becky là bao đâu, đồ cuồng thần tượng!”
“Chẳng kém cô Becky là bao sao!?”
Ác quá đi!
“Kosaku…” Minori đặt tay lên vai tôi. “Kei và tôi làm vậy là vì ông mà.”
Hả?
“…Vì… tôi sao?”
“Ừ. Bọn tôi tranh thủ lúc hai người bên nhau mà làm đây. Tất cả là vì ông.”
“Bên nhau... sao?”
À… hiểu rồi. Hóa ra tôi đang… hẹn hò với Yuka‑tan…
“Ông giờ không chỉ là fan nữa, mà là bạn bè sẽ sống cùng cô ấy mỗi ngày. Nếu cứ coi cô ấy như thần tượng thì sẽ không thể nhìn nhận cổ như một cô gái bình thường. Không phải đó là giấc mơ của ông sao?”
“Minori!”
Tôi cảm động, nhào tới ôm cô bạn thanh mai trúc mã của mình.
“Sao vậy!?” Minori phát ra âm thanh lạ khi tôi ôm cô ấy.
“Tôi… tôi cảm động quá…”
“Thế… thế hả? Vậy thì tốt rồi.”
“Tôi nhất định sẽ làm bạn tốt với Yuka‑tan. Để biến giấc mơ của mình thành thật.”
“Tôi chỉ đùa thôi mà…”
“Tôi sẽ cố hết sức!”
“Ừ… cố lên nhé Ko‑tan…” vừa nói Minori vừa vuốt ve tôi như một người mẹ đang dỗ con mình.
“…Hai người đang làm gì ở hành lang vậy?”
“Oái!?”
Bỗng Kei từ đâu xuất hiện làm chúng tôi giật bắn mình và vội vàng tách nhau ra. Ngại quá đi mất!
***
Và rồi bữa tiệc đã bắt đầu.
“Được rồi. Đồ uống tới đây” Minori mở nắp và rót đồ uống.
“Còn đây cho Kinoshita.” Tôi mỉm cười rót nước vào ly cô ấy.
“...Đây là gì?”
“’Nước bó đài đấy’. Làm từ sữa lên men, xuất phát từ trường nông nghiệp Shonai (Yamagata) - khoảng nửa thế kỷ trước. Giờ trường nông nghiệp nào cũng tự làm và bán trong cửa hàng thành phẩm của mình.”
“Vị như thế nào?”
“Như nước đái bò ấy?”
“Ừ như nước đái bò luôn!”
“Nước đái bò 100% nguyên chất!”
Có lẽ Kei nên chú ý tới bầu không khí đi thì hơn.
Mọi người cầm ly nước bó đài lên và nâng ly chúc mừng.
“1 2 3 dô nào! Quản ký ký túc xá Kosaku nói gì làm nóng không khí lên đi chứ!”
“Kính thưa các quý ông, sờ mông các quý bà, tôi là Kosaku Hata, quản ký ký túc xá. Hôm nay chúng tôi tổ chức bữa tiệc này nhằm nhiệt liệt chào mừng Kinoshita Ringo. Tất cả những người đang có mặt ở đây cùng với những người vắng mặt đều chung vui trong buổi tiệc này. ”
“Cạn ly!”
Nghe tôi nói hết đi chứ…
“Ăn đi ăn đi! Ở đây tuy không có món gì ngon những được cái là ăn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Minori vừa nói vừa đưa bát đựng giấm và nước tương cho Kinoshita.
Các món ăn được bày trên bàn trông thật đặc sắc, đỉnh điểm là một đĩa thịt thật hoành tráng làm từ nguyên một con gà thả vườn.
Chưa kể đến các món trong nồi lẩu như lòng gà ăn sống, cánh gà chiên, rau chùm ngây… Kinoshita dường như phân vân không biết nên động đũa món nào.
“Nếu thích thì cho sốt ponzu vào nồi lẩu, còn sashimi thì chấm giấm và xì dầu.”
“Này Hata.” Nghe thấy tiếng gọi tôi liền đưa mù tạt cho Kei.
Bởi là học sinh trường nông nghiệp nên tôi chưa bao giờ mua mù tạt ở ngoài hết. Mù tạt này chính tay tôi trồng 4 năm rồi mới thu hoạch. Đó là tuyệt tác gọi là điểm nhấn chính trong tiệc chào mừng này. To đến nối không khác gì nhân sâm nghìn năm khiến Kinoshita cũng phải bật ra tiếng trầm trồ:
“To quá…”
“To lắm đúng không!? Mù tạt này trồng bằng nước suối sạch nên không chỉ cay mà còn ngọt và thơm!”
Tuy chúng chỉ đơn giản là mù tạt, nhưng ở Gifu phải nói đến khí hậu và nước rất sạch. Hoa nở đầu xuân ăn kèm với tempura hay luộc đều ngon.
“Đây, để tôi pha cho. Cứ gọi là có ngay.”
“Ừm…”
“Muốn thêm nữa sao? Được! Cho thêm nữa này!”
Khi một đống mù tạt xanh nõn hãm trong giấm xì dầu thì Kinoshita nói:
“…Tôi không thích mù tạt.”
Hả?
“Cậu không thích…”
Câu nói của cô ấy tựa sét đang ngang tai tôi.
Kei và Minori ngay lập tức cho một cú vào lưng tôi và quay ra nói.
“Xin lỗi Kinoshita. Kosaku đúng là đại ngốc mà, không dưng dại dột bỏ mù tạt vô hỗn hợp giấm xì dầu thế này. Cậu chỉ thích mù tạt bình thường thôi đúng không?”
Minori nhanh chóng thanh minh thay tôi. Nhưng Kinoshita thì vẫn im lặng. Phen này đi thật rồi.
Kei và Minori chăm chăm muốn làm cô ấy vui lên còn tôi thì lủi thủi ngồi gặm mù tạt một mình.
“Kinoshita, lẩu chắc sắp sôi rồi đó?”
“Kinoshita này, món gà bùm bùm sắp ăn được rồi đấy. À sashimi nữa chứ! Cậu từng ăn cánh gà chưa? Biết ăn như nào không vậy? Người Tokyo chắc là không biết đâu nhỉ…”
“Này Minori!”
“À. Chặt nhỏ ra sẽ ăn dễ hơn đấy.”
“À mà có cả trứng nữa! Tôi có làm vài món từ trứng gà thả vườn với nước suối trong. Cũng ngon lắm đấy.”
“…Tôi không ăn được nhiều.”
“À… đúng rồi. Xin lỗi, bọn tôi hơi quá rồi… ahaha.”
“X… xin lỗi. Cậu cứ ăn từ từ nhé.”
“...”
“…”
“…”
“…”
“Minori, lấy giúp xì dầu với?”
“Đây.”
“…”
“…”
“...”
“Ngon quá… miếng thịt này…”
“Ừ. Là gà địa phương đó.”
“Vậy à…”
“Ừ…”
“…”
“…”
“…”
“...”
Bầu không khí càng trở nên ngại ngùng.
***
Nhân lúc Kinoshita đi vệ sinh, bọn tôi thì thầm với nhau.
“Điên đầu thật đấy. Thả bảo tôi đi nghe Jaian hát còn hơn.”
“Chết tiệt, phải mau làm gì đó thôi…”
“Làm gì cơ? Tự giới thiệu bản thân á?”
“Không ổn đâu. Kinoshita đang giấu thân phận thật của mình mà…”
“Được rồi.” Kei lên thì thào lên tiếng nhưng lại đầy quả quyết. “Để tôi làm nóng bầu không khí, hai người chỉ cần hùa theo là được.”
Quả đúng là Kei, luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc. Nghe xong tôi và Minori thở phào nhẹ nhõm. Đành trao lại cái ghế tạo cuộc vui cho cậu ấy vậy.
Và khi Kinoshita quay lại.
“Được!”, Kei bật dậy hét to. “Đến giờ biểu diễn rồi!”
À mà khoan, cậu ấy tính làm nóng không khí kiểu gì vậy!?
“Ơ… này…?”
“Kosaku, Minori. Dời cái bàn qua bên kia. Kinoshita, ngồi sát lại đây chút.”
Để mặc tôi với Minori, Kei nhanh chóng dọn chỗ cho màn biểu diễn, hay đúng hơn là… ảo thuật?
“Đến với tiết mục đầu tiên của Kei!”
“Quẩy lên nào! Sẽ đỉnh lắm đó!”
Cả đám vừa no bụng vừa dồn hết sức vào việc khuấy động bầu không khí. Cơ mà hiện giờ chẳng biết sắc mặt của Kinoshita ra sao…
Kei nói một cách bình thản, “Tôi sẽ làm trò bắt chước.”
“Uoooooaaa!!”
“Bắt chước… búp bê Furby.”
“Chà… HẢ!?”
“Morusha.”
…Gì vậy trời?
“Và đến với màn bắt chước thứ hai!”
Gì nữa cơ!? Thôi kệ đi, đã đâm lao thì phải theo lao thôi!
“Gà mái đẻ trứng!”
“KHÔÔÔÔÔÔNGGGGGGGGG!!”
Ngay lúc Kei vừa đặt tay lên thắt lưng, tôi liền tung một cú đá nhanh như chớp khiến cậu ta bay thẳng vào góc phòng. Như này cũng coi như là thổi bay bầu không khí đúng theo nghĩa đen luôn.
“Kết thúc tiết mục tại đây bà con ơi!”
“Công nhận, ý tưởng hay đấy!”
Minori vội đỡ Kei dậy. Kei loạng choạng, tay ôm mông: “Nếu tim gan phèo phổi của tôi có chuyện gì thì ông chịu trách nhiệm đấy!”
Im miệng đi.
“Rồi, chơi trò gì tiếp đây?”
“Hừm… để xem…”
Tôi hứng khởi đề xuất trò chơi, nhưng thật ra tôi chỉ biết mỗi trò Uno thôi.
“Kinoshita, cậu có muốn chơi trò gì không?”
“…Trò chơi vương quyền.”
“Hả?”
Minori và tôi chết sững. Vì đó là trò chơi vương quyền.
“Là một trò chơi theo nhóm, chọn ngẫu nhiên một người làm vua, và vua sẽ ra lệnh cho người chơi khác (cũng ngẫu nhiên) phải làm theo. Người ta sẽ viết lên que đũa các số như ‘vua’, ‘1’, ‘2’, vân vân và mây mây… Ai bốc trúng que ‘vua’ sẽ là vua. Vua sẽ ra lệnh kiểu như ‘số 1 làm gì đó với số 2’, nhưng ngay cả vua cũng không biết ai với ai. Chính điều đó lại là điểm vui của trò này. Mà nếu có cả nam lẫn nữ thì không khí sẽ còn ‘nóng’ hơn nữa. Trong tác phẩm tự truyện Mối tình đầu của đại văn hào Nga Turgenev cũng có cảnh chơi trò tương tự. Và nó được cho là nguồn gốc của trò chơi này.” - Kei vừa đẩy gọng kính nứt lên mũi vừa giảng giải như thầy giáo. Tốc độ hồi phục của cậu ta cũng nhanh thật đấy.
Nhưng nói gì thì nói, trò này thì…
Với một thần tượng thì trò này đứng đầu bảng về độ… nguy hiểm.
“K-Kinoshita… cậu chắc chứ?”
“Ừ.”
Được thôi. Vậy thì…
“Chơi luôn!”
“Chơi luôn!”
Và thế là trò chơi bắt đầu.
***
Sau khi ghi các que là “Vua”, “1”, “2”, “3”, tụi tôi bắt đầu chơi luôn.
“Ai là vua nào!?”
Mỗi người rút một que đũa từ tay Kei rồi nhìn kết quả.
“Ố ồ! Là tôi! Tôi là vua!”
Cơ hội đến rồi!
“Hừm. Mình nên ra lệnh gì đâyyyyy…?”
Tôi liếc nhẹ hai người bạn thân chí cốt. Chúng tôi hiểu nhau đến mức không cần nói. Chắc chắn họ sẽ phối hợp với tôi.
Như dự đoán, Kei chớp mắt một cái. Nghĩa là cậu ta mang số 1. Tiếp theo tôi nhìn sang Minori, cô ấy xếp 3 con cá khô trên bàn. Ra hiệu là số 3. Được, đã quyết định xong!
“Số 2 phải đút cho vua ăn!”
“Ồ! Là tôi nè!” (<- Minori)
Gì cơ!?
“Sao bà lại là số 2?”, tôi thì thầm.
“Tôi ra hiệu rồi còn gì. Không thấy hả? Kinoshita là số 3.”, cô ấy thì thầm lại.
Ra là cô thấy dấu hiệu của Kei rồi ngầm báo tôi biết Kinoshita số mấy. Là vậy à…
“Rối rắm quá đi bà nội!”, tôi rít lên khe khẽ.
“Giúp tới mức đó rồi ông còn khó chịu là sao?”, cô nàng thì thầm giận dỗi.
“Hai người làm gì lâu la lề mề vậy, nhanh lên.” – Kei lên tiếng thúc giục.
Chậc! Nếu tiếp tục cãi nhau, Kinoshita sẽ nghi ngờ mất.
“…Vậy thì nhé. Kosaku ăn thịt từ đầu tiệc rồi nên tôi sẽ đút cho ông ấy rau.” Minori cầm đũa gắp rau, đưa tới miệng tôi.
“Rồi, aaaaaa~ nào.”
“…Aaaa~.”
Và thế là cô ấy đút tôi ăn. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác người nhà quê khó tả. Kiểu như bị mẹ đút cơm trước mặt bạn gái vậy đó. Tệ thật.
Minori đỏ mặt nói: “Làm mấy cái này trước mặt người khác cứ ngượng ngượng sao đó. Hehehe.”
Sao cứ coi tôi là trẻ sơ sinh vậy!?
“C-Câm đi đồ ngốc!”
“Ừm… xin lỗi nha… hehe.”
Đừng có ngại kiểu đó chứ!
“Xong rồi! Ăn hết rồi!”
“Tôi… ước gì được làm thế cả đêm…” Minori lẩm bẩm với cặp má phồng lên tỏ vẻ đáng yêu. Có vẻ cô ấy muốn tôi ăn thêm rau nữa.
“Thôi, rút que lần nữa nào.”
Tất cả rút que lại. Và…
“…Gãy rồi.”
Que đũa Kinoshita cầm lên đều gãy đôi.
“À, không sao. Mình làm lại là được.”
Tôi vứt đống đũa cũ, lấy đũa mới rồi ghi lại số. Sao mà gãy hết được vậy? Có ai đạp trúng à? Lẽ ra tôi nên giữ hết chúng từ đầu…
Thôi kệ.
“Rút lần nữa nào!”, và vòng hai bắt đầu.
Lần này tôi là vua nên tôi phát que cho mọi người.
“Ai là vua nào!?”
Kết quả:
“Ố là la, lại là tôi nữa!”
Thần linh đứng về phía tôi chăng. Thời tới cản không kịp. Những ham muốn được tiếp xúc với cơ thể trần trụi của Yuka-tan hiện lên trong tâm trí tôi…
“Vậy thì… ra lệnh gì đây nhỉ?” Tôi xoay que trong tay, kiểm tra tín hiệu.
Kei ra dấu số 2. Minori ra dấu số 3. Vậy tức là Kinoshita là số 1… Khoan, chờ đã. Lần trước Minori ra hiệu số của Kinoshita. Nghĩa là lần này…
“Người mang số 3… phải giẫm lên mặt vua!”
“ÔNG VỪA NÓI CÁI GÌ ĐẤY HẢ?!”
“SAO BÀ LẠI LÀ SỐ 3?!”, tôi hét lên rồi ném que đũa xuống sàn.
“Sao bà lại ra hiệu số của mình chứ!? Chẳng phải lần trước ra hiệu số của Yuka-tan sao!? Này là cố tình đúng không!? Bà cố tình chọc tức tôi phải không!?” - tôi thì thầm gắt gỏng.
“T-Tôi không cố ý mà! Lần trước Kosaku nổi giận nên lần này tôi báo số của mình cho chắc! Là do ông nghĩ nhiều quá thôi!” - Minori thì thầm lại. “Ông phải hiểu chứ! Không phải chúng ta là thanh mai trúc mã sao!”
Tôi tưởng chắc cú Yuka-tan là số 3 nên mới ra lệnh kiểu này. Giờ thì tan tành hết cả rồi!
Tôi nằm lăn ra sàn, nói: “Được rồi, giẫm lên đi, mau lên!”
“Ơ…Ông giận thật hả…?”
Biết rồi còn hỏi!?
Aaaaaa…
Bị cô ấy giẫm mặt đúng là chẳng thú vị tí nào. Chỉ thấy bực thôi.
“N-Này, Kosaku…” Minori nhìn tôi đầy lo lắng, hỏi: “Tôi thật sự… giẫm lên đấy? Nên đừng có giận tôi nha…?”
“Cởi vớ ra là được.”
Tôi đang giận sẵn rồi còn đâu!
“Vậy… tôi giẫm đây nha?”
Minori nhẹ nhàng nâng chân. Và giẫm lên mặt tôi. Cảm giác này là…
“Ơ… được chưa? Tôi bỏ chân ra nha?”
“HA-HA-HA-HA-HA-HA!!”
“Không biết phải nói gì luôn…”
“Thử mạnh hơn coi.”
“Đ-Được thôi…” Minori giẫm chân tỏ vẻ ghê tởm. “Aaaaa… Trời ơi… tởm quá đi…”
Nhưng mệnh lệnh của vua là tuyệt đối. Dù không thích nhưng Minori vẫn dồn lực giẫm mạnh hơn.
“Trời ạ, Kosaku, ông thật sự thấy vui vì bị tôi giẫm lên sao? Thật đó hả? Tôi bắt đầu lo cho tương lai của ông luôn rồi đó… Tại sao ông lại có thể như thế này chứ… Bị con gái giẫm lên mặt mà… Ko-tan đúng là biến thái mà… fufufufu…”
Cái quái gì vậy chứ? Đâu phải tôi muốn bị Minori giẫm lên mặt đâu. Phản ứng kỳ lạ này của cô ấy phiền phức thật đấy…
“Rerorerorerorero~” Tôi bắt đầu liếm chân cổ.
“Oái!!” - Minori hét lên như bị điện giật, phản xạ tự nhiên trước đòn phản công bất ngờ nhắm vào lòng bàn chân. “Dừng lại! Dừng lại ngay, Kosaku! Đừng làm vậy mà!!”
“Ặc!!” Tôi lăn lộn dưới sàn vì bị cô ấy đạp thẳng vào bụng. Có vẻ như tôi hơi quá trớn rồi.
Tee hee ☆ Thất bại mất rồi, thất bại mất rồi.
“Haha. Đây là diễn tập cho giấc mơ của ông sao?” - Kei cố nhịn cười mà nói. Tôi vừa xoa bụng vừa đứng dậy.
“Kosaku… đây là giấc mơ của cậu sao…?”
…Ờm, chắc cũng gần đúng.
“Ko-tan đúng là đồ biến thái! Quá hợp luôn!”
Minori thì gần như phát khóc. Có vẻ như cú kích thích vừa rồi hơi quá sức chịu đựng của cô ấy. Nhưng mà, đâu thể lờ đi một tên biến thái được?
“Minori… bà đang mắc một sai lầm nghiêm trọng đấy…”
“…Sao cơ?”
“Là như vầy. Càng bị giẫm đạp, lúa mì càng lớn nhanh. Con người cũng vậy… càng bị giẫm thì…”
“Cái đó gọi là ‘biến thái’.”
“Hehehe~ Tôi là biến thái đó! Giẫm lên tôi chỉ tổ làm bà ngã thôi.”
“Đồ biến thái rảnh rỗi!! Tiệc chào đón Kinoshita mà giờ thì cậu ấy chỉ muốn rời khỏi đây thôi!!”
“Hả!?”
Tôi hoảng hốt nhìn về phía Yuka-tan.
“…”
Thôi xong rồi!! Cô ấy quay mặt đi mất rồi!! Có vẻ cú giẫm lên mặt vừa nãy là hơi quá mức… Quả đúng là như vậy thật. Làm gì có cô gái nào khi nghe: “Làm ơn giẫm lên mặt tôi bằng chân trần đi”, rồi lại đáp: “Được thôi!”
Và tôi cũng càng không nên làm chuyện đó với Yuka-tan. Không nên ra lệnh kiểu đó…
Vậy là kết thúc rồi sao… giấc mộng đêm hè ngắn ngủi này đành kết thúc như vậy sao…?
“Kinoshita, xin lỗi cậu vì đã phải chứng kiến điều kinh tởm như vừa rồi. Nếu cậu muốn thì có thể dùng cái này để che chân lại…”
“…Cảm ơn.”
Kei bước tới, cởi áo khoác đưa cho Kinoshita để cô ấy che chân lại. Sao không đưa nó cho tôi để che cái bản mặt này luôn cho rồi. Chết tiệt! Cậu ta đúng là thằng bạn đáng ghét, đồ bốn mắt mặt dày!
“Vòng tiếp theo! Vòng tiếp theo! Mau rút thăm lại nào!” - Tôi giật lấy que từ tay mọi người và tuyên bố bắt đầu vòng 3. Lần này chơi nghiêm túc… Và người tiếp theo sẽ là vua chính là…
“…Tôi.” - Kinoshita nhẹ nhàng nói.
“Ơ…”
“Cái…”
“Sao cơ…”
Tình huống ngoài dự đoán. Không, thật ra nên đoán được chứ, nhưng tôi lại không nghĩ tới… Vì từ nãy giờ tôi chỉ nghĩ về lúc tôi làm vua mà thôi.
Nhưng giờ thì chuyện không ngờ tới đã xảy ra thật. Nếu là Minori hay Kei thì họ sẽ ra lệnh có lợi cho tôi. Nhưng nếu là Kinoshita… thì ai mà biết được? Nhưng đó mới là bản chất của trò chơi này, đúng không? Nhưng… cô ấy sẽ ra lệnh gì chứ?
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch!
“…” - Kinoshita nhìn chăm chú vào que ghi chữ “Vua” trong tay. Rồi cô ấy ngẩng đầu lên nói, “Nên làm gì đây…?”
“…Ra lệnh gì cũng được mà.”
Cô ấy liếc nhìn Minori, rồi quay sang tôi và hỏi, “Của cậu số mấy?”
“Hả?”
“Số mấy?” - Giọng điệu ấy không cho phép tôi trả lời một cách nửa vời.
“L-Là số 1…” - Tôi vô thức đáp.
“…Số 1 từ giờ phải gọi vua bằng tên.”
Hả!?
“Kinoshita, ý cậu là…”
“Tên.”
“R-Ringo? -san?”
“Chỉ tên thôi.”
“Ringo…”
“…Ừ.” - Cô ấy cúi gằm mặt xuống mà nói. “Cảm ơn vì bữa tiệc…Vui lắm.” Nói xong câu đó, Kinoshita… không, Ringo, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cả đám còn lại chỉ biết sững sờ nhìn nhau.
“…Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Kei nghiêng đầu.
“Chịu.”
Minori thì tỏ ra bực bội thấy rõ, không rõ vì sao.
Còn tôi thì…
“…Ringo…”
Tôi lặp lại cái tên đó trong miệng, rồi nhớ lại vẻ mặt của cô ấy khi được tôi gọi như vậy.
Khuôn mặt đỏ bừng khi cúi xuống ấy… không phải là vì tôi đâu… phải không?