Cảm giác về một harem?
'1.2
“Vậy trong bốn đứa đó, có mấy đứa từng thông ass cậu rồi?”
“Một đứa cũng không!”
Lời phản bác bi phẫn của tôi nổ tung trong phòng hướng dẫn.
“Gì chứ, chán thật.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi, Utage Douraku, nở một nụ cười gian xảo, duỗi tấm thân nhỏ bé như học sinh tiểu học rồi ngả người dựa hẳn vào lưng ghế, không biết đang vênh váo cái gì.
Tuy nhiên, cô Utage này là người duy nhất từng chịu cùng một lời nguyền, có thể hiểu rõ tình cảnh đặc biệt của tôi.
“Học sinh của mình bị con trai tỏ tình, vui đến thế cơ à?”
“Cực kỳ vui ấy chứ, được không hả?”
“……”
Tôi vì liên tiếp hứng chịu màn dội bom tỏ tình của người đứng thứ hai, thứ ba trên White List, tổn thương tinh thần đã đến giới hạn mới chạy tới tìm cô Utage than thở đây… Thật quá đáng mà.
“Sao cũng được. Muốn sớm thoát khỏi chuyện này, cậu cũng chỉ có thể cố sống cố chết làm nhiệm vụ thôi chứ sao.”
“Đúng là vậy… Nhưng nhiệm vụ mới vẫn chưa có. Cô Utage à, cô không thể đứng trên lập trường người đi trước mà cho tôi chút lời khuyên được sao?”
Cô Utage dường như theo chủ nghĩa giữ bí mật đối với lời nguyền, mỗi khi gặp vấn đề mấu chốt liền đánh trống lảng, nói đông nói tây.
Trước ánh mắt phản đối của tôi, cô Utage mới hơi bất đắc dĩ lên tiếng:
“Tôi nói cho cậu hay, không phải tôi muốn giấu diếm nên không nói cho cậu, mà là bị hạn chế rồi.”
“Hạn chế?”:
“Đúng vậy. Cậu chắc cũng không thể kể chuyện lời nguyền cho người khác biết, đúng không?”
Quả thực, mỗi khi tôi định nói ra về Absolute Choice, liền bị một cơn đau đầu dữ dội bất thường ngăn cản. Người có thể trò chuyện với tôi, chỉ có cô Utage từng trải qua chuyện tương tự mà thôi.
“Tuy tôi đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, giải trừ được lời nguyền, nhưng những hạn chế liên quan vẫn còn đó. Với cậu, tôi còn có thể nói một phần, chứ với người khác thì hoàn toàn không được.”
Cô Utage nhăn mặt, dùng ngón trỏ gõ mấy cái lên đầu mình.
“Đổi lại là cậu, cũng chỉ có thể nói với tôi một phần, nói sâu hơn sẽ bị cơn đau đầu chặn lại.”
“Vậy à… Ờm, thật ra tôi thấy mấy cái lựa chọn bắt đầu hơi kỳ lạ, nên mới muốn đến hỏi cô xem sao.”
Dù lần này chỉ là các lựa chọn trông có vẻ ổn, nhưng thực tế vẫn là chơi xỏ người ta, tôi vẫn muốn hỏi thử.
“Chắc là do cậu đã hoàn thành hai nhiệm vụ rồi nhỉ. Hồi đó tôi cũng dần dần tốt hơn, sau đó… Chậc!”
Cô Utage đột nhiên nhíu chặt mày, xem ra đã bị cơn đau đầu chặn họng. Tuy nhiên, ít nhất đến đây có thể xác định rằng việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ khiến các lựa chọn thay đổi.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, người cậu có thể hỏi không chỉ có tôi, mà còn con chó kia nữa chứ? Chẳng phải nó theo cậu để giúp cậu giải trừ lời nguyền sao?”
“Đúng là vậy… nhưng nó hơi mất trí nhớ, chẳng nhớ được chuyện gì hữu ích cả.”
“…Thật vô dụng. Hồi đó con chó của tôi không chỉ moi được khối tin, mà còn hữu dụng ở nhiều mặt khác nữa cơ. Bánh mì với bia cứ sai nó đi mua là được.”
……Đó chỉ là sai vặt thôi mà.
“Con chó kia ở nhà cậu thế nào rồi?”
“Ăn cơm xong thì đi lượn lờ khắp nơi, có đồ ăn vặt thì ăn thôi ạ.”
“Hả? Không giúp cậu làm việc nhà à?”
“Cháu tự làm còn nhanh hơn.”
“Con chó của tôi thì năm giờ đã dậy, còn biết phụ dọn dẹp nữa cơ.”
“Nó thì cứ ngủ khò khò mãi cho đến khi cháu đánh thức mới thôi.”
“…Thế có giúp được gì trong nhiệm vụ không?”
“Nó rất muốn giúp, nhưng chẳng có tác dụng gì sất.”
“…Sao cậu lại cho cái loại đó ở lại nhà hả?”
……Tại sao nhỉ?