'2.2
"Haizz..."
Tôi đương nhiên là muốn thở dài. Ở phòng học năm nhất xảy ra thảm kịch đó, lại còn tái ngộ với sao chổi của mình, thật đúng là tệ hết chỗ nói.
"Ôi chao, cậu Kanade?"
Giọng của Yukihira Furano truyền vào tai tôi đang lúc ủ rũ cúi đầu.
"Ồ, Yukihira Furano à? Sao rồi, có tìm được học sinh mới nào muốn giúp không?"
"Cái này thì, tôi vào đại một lớp học nào đó rồi nói ‘Tôi không có hứng thú với con người bình thường. Trong số các người, nếu có người ngoài hành tinh, người tương lai, người dị giới, siêu năng lực gia hay ác ma siêu nhân, thì cứ đến tìm tôi! Hết.’ Bọn họ sợ như gà con, chẳng ai dám hó hé gì cả."
"Ừm... Chuyện đó cũng phải thôi nhỉ."
"Chắc chắn là tôi đã nói sai gì đó... Cuối cùng đáng lẽ phải đổi thành siêu nhân công lý mới đúng."
"Ờ... Tôi nghĩ vấn đề chắc chắn không nằm ở đó đâu."
"Ồ, mọi người đến cả rồi!"
Yuuouji Ouka cũng từ đầu kia hành lang chạy đến tập hợp.
"Ừm, bên đó sao vậy?"
Nơi Yuuouji Ouka vừa đến tụ tập một đám người, xì xào bàn tán không biết đang ồn ào chuyện gì.
"A~ Cậu nói cái đó à? Là vầy, tôi phát hiện có một tên con trai trông già khú đế ở hành lang đang lén nhìn con gái trong lớp, còn cứ thở hổn hển không biết vì sao; thế nên tôi thấy người này rất có cá tính, liền hỏi hắn có muốn gia nhập với chúng ta không."
"Đừng đùa nữa, có đánh chết tôi cũng không muốn chung đội với loại người đó đâu..."
"Kết quả là đồng phục của hắn mua từ tiệm cosplay, thực ra là một gã thất nghiệp ba mươi tuổi."
"Hoàn toàn là xâm nhập trái phép rồi còn gì!"
Thì ra bên đó ồn ào vì chuyện này...
"Mấy người... không thể tìm người theo cách bình thường hơn được à?"
Dù tôi vốn chẳng trông mong gì, nhưng tôi vẫn muốn nói vậy.
"Vậy thì cậu Kanade nói những lời đó, bản thân cậu đã tìm được nhân tài thế nào rồi?"
"Ồ~ Tôi xin rửa tai lắng nghe!"
"Ựm... Xin lỗi, tôi cũng chưa tìm được—"
"Ể? Ểểểểể?"
Giọng, giọng nói này là...
"Em tìm thấy anh trai rồi!"
Phiền phức to rồi... Kẻ phiền phức nhất đã xuất hiện vào thời điểm phiền phức nhất.
""Anh trai?""
Yuuouji Ouka và Yukihira Furano đồng thanh hỏi.
"Ờ, đây là—"
"Ghét quá đi, anh trai hư quá à, sao lại bỏ em lại một mình chứ!"
Yuragi Hakoniwa cắt ngang lời tôi, hơi bĩu môi.
"Ể, các chị ấy là ai vậy? A, lẽ nào chính là mấy người anh vừa nói, chơi chán rồi vứ—ưm ưm!"
Trong gang tấc, tôi bịt miệng Yuragi Hakoniwa lại, không để nó nói ra những lời không nên nói, rồi ghé sát mặt nói nhỏ:
("Yuragi Hakoniwa... đừng nói bậy bạ với hai người họ.")
Bảo nó kiềm chế rồi, tôi mới thả tay ra.
("Tại sao ạ? A, các chị ấy là con mồi tiếp theo của anh à?")
("Ờ, không phải vậy đâu...")
Ưm... Càng cố che đậy chỉ càng lộ thêm, thôi thì thành thật khai ra vậy.
("Những gì anh vừa nói với em đều là anh bịa đặt hết. Chỉ là... muốn ra vẻ một chút thôi.")
("Anh trai muốn, muốn tỏ ra ngầu cho em gái xem cũng đáng yêu quá đi!")
...Con nhỏ này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Dù muốn bỏ mặc nó rồi đi như lúc nãy... nhưng xem ra tình hình hiện tại không cho phép.
Bất đắc dĩ, tôi đành phải giải thích mối quan hệ giữa tôi và Yuragi Hakoniwa cho Yukihira Furano với ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ quái và Yuuouji Ouka đang tò mò.
"Tôi hiểu rồi, thì ra cậu Kanade mắc chứng cuồng em gái à."
"Cậu rốt cuộc đã nghe ra cái gì vậy hả!"
"Kan-chan, thanh mai trúc mã lại còn là em gái, đúng là vô địch mà!"
"Ờ, như vậy thì vô địch chỗ nào chứ?"
...Giải thích với bọn họ đúng là phí nước bọt.
"Kanade-oniichan, giới thiệu các chị ấy cho em đi mà!"
Yuragi Hakoniwa nắm lấy cổ tay áo sơ mi của tôi kéo kéo nói. Xì... Dù không muốn thân thiết thêm với nó nữa, nhưng tình hình bây giờ không do tôi quyết định được.
"Các cậu ấy là Yukihira Furano và Yuuouji Ouka, đều là bạn cùng lớp của tôi."
Yuragi Hakoniwa nghe xong, cười tủm tỉm nắm lấy tay các cậu ấy đưa ra.
"Xin lỗi, em có thể gọi hai chị là chị Furano và chị Ouka được không ạ?"
Lại nữa rồi... Con bé này đúng là cuồng chị gái không có giới hạn.
"Không được."
Yukihira Furano dứt khoát từ chối. Cũng phải, nghĩ cũng biết sẽ có kết quả này. Mới quen mà đột nhiên xem người ta là chị, đương nhiên sẽ cảm thấy khó hiểu.
"Nếu muốn gọi, thì gọi tôi là chị-sama đi."
"Vấn đề là ở chỗ đó đó!"
"Vậy thì, chị Furano-sama!"
Yukihira Furano vừa nghe xong, nhanh chóng đưa tay về phía cổ Yuragi Hakoniwa.
"Em Hakoniwa, cà vạt của em bị lệch rồi kìa."
"Chị chỉ muốn chơi trò này thôi chứ gì!"
"Này này này, Yuragi, em có thể gọi lại từng chữ 'chị' một lần nữa không?"
Yuuouji Ouka lấy từ trong túi ra một thiết bị nhỏ nào đó rồi nói.
"Chị... chị."
"OK~ Giờ đổi thành 'anh', làm lại lần nữa nào!"
"Anh... anh."
"Được rồi, cut!"
Rõ ràng là đang ghi âm mà... Cậu ấy định dùng nó vào việc gì nhỉ?
Lúc này Yuragi Hakoniwa đột nhiên vỗ hai tay vào nhau ——
"A, đúng rồi anh Kanade, trận đấu đối kháng anh vừa nói chắc vẫn chưa tìm được người giúp đúng không? Vậy để em——"
"Anh từ chối."
"Ư~ Vô tình quá đi. Anh Kanade, chẳng lẽ, anh rất ghét em sao?"
"Không có chẳng lẽ gì hết, chính là ghét em đó."
"Thế giới này không cần con trai tsundere đâu nhé?"
"Anh không có ý định 'dere' với em đâu, anh nói thật đấy."
"Hừ~ Tùy anh tùy anh, em không hỏi anh nữa!"
Yuragi Hakoniwa bĩu môi quay sang phía mấy bạn nữ.
"Chị Furano-sama, chị Ouka, chị Chocolat, em muốn tham gia lắm!"
Con bé này... lại chuyển mục tiêu sang họ rồi.
Yuragi Hakoniwa cố ý chắp hai tay lại, còn ngước đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn họ từ góc thấp.
"Nhìn dáng vẻ ngây thơ ngoan ngoãn của em ấy, chắc không sao đâu nhỉ."
"Em cũng thấy được đó!"
"Bánh em ấy cho tớ ngon lắm, nên tớ đồng ý!"
Hừm... Thôi được. Xét đến nội dung nhiệm vụ, việc Yuragi Hakoniwa tham gia cũng có ích. Dù sao cũng không đảm bảo tìm được thành viên nam, đối với tôi, muốn tìm một cô gái dễ dàng nói thích tôi như em ấy, e là cũng không thể.
"...Đành chịu cậu thôi."
"Cảm ơn anh!"
Yuragi Hakoniwa như muốn húc ngã tôi mà lao cả người tới.
"Đừng... đừng ôm anh!"
"Em cứ ôm đấy! Người ta lâu lắm rồi không được gặp anh mà!"
Con bé này... Khi tôi định dùng sức gỡ Yuragi Hakoniwa ra thì Yukihira Furano lên tiếng.
"Em Hakoniwa, giữa thanh thiên bạch nhật mà làm chuyện này, có phải là không biết giữ ý tứ không vậy?"
Thật khó tưởng tượng ba chữ "không biết giữ ý tứ" lại thốt ra từ miệng Yukihira Furano.
"Ể~ Đây chỉ là biểu hiện tình anh em thôi mà, chị Furano-sama. A, chẳng lẽ chị-sama cũng muốn làm vậy sao!"
Lông mày của Yukihira Furano đột nhiên giật một cái trên khuôn mặt vô cảm.
"...Tôi không có hứng thú ôm cái gã đàn ông hôi như chuột cống này đâu."
"Tôi mà hôi đến thế thì tốt quá rồi..."
"Xin lỗi, tôi vốn định nói là gã chuột hôi, nhất thời nhầm lẫn."
"Khác gì nhau đâu!"
"Kanade-sama không hề hôi!"
"Sao em cũng chạy tới ôm anh vậy!"
Chocolat từ bên trái áp sát vào.
"Ồ ồ, tình hình gì đây, có vẻ như tớ mà không ôm một cái thì không được nhỉ. Hây a!"
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, đừng thấy người khác làm gì cũng làm theo chứ!"
Yuuouji Ouka từ phía sau tham gia vào cuộc chiến.
"..."
Yukihira Furano từ phía trước, chỗ trống duy nhất, lẳng lặng nhìn tôi, mặt vẫn không cảm xúc, nhưng... đó là sao? Dường như có một áp lực vô hình từng đợt từng đợt ép tới.
"Xem tình hình này... tôi cũng phải hành động thôi."
Yukihira Furano bước một bước, rồi hơi ngồi xổm xuống trước mặt tôi... Này này này, không lẽ nào? Chẳng lẽ Yukihira Furano cũng định ôm——
"Ực!"
Ngay khoảnh khắc sau, Yukihira Furano vung nắm đấm lên, chính xác trúng vào giữa ngực tôi.
"Khụ khụ... Cậu... cậu làm gì vậy!"
Tôi ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu lên phản đối Yukihira Furano.
"Xin lỗi, vừa rồi xảy ra hiện tượng dị thường từ cực cục bộ, khiến tay tôi và bụng cậu biến thành cực S và cực N mạnh, nên mới hút vào nhau."
"Hay nhỉ!"
"Biết đâu là ý Chúa trời nhỉ."
"Hoàn toàn là ác ý của cậu thì có!"
"Bạn Yuuouji Ouka, bạn Chocolat, em Hakoniwa, chúng ta nhất định phải đoàn kết, không thể để phần tử nguy hiểm không biết đang ồn ào gì đây phá hoại tình cảm của chúng ta."
"OK——!" "Tuân lệnh, chị Furano-sama!" "Em biết rồi!"
"Sao lại nói tôi như kẻ xấu vậy hả!"
Cái đội kiểu này... Đừng đùa nữa.