Noucome

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

166 1055

Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

(Đang ra)

Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

错哪儿了

Còn yêu đương ư? Cái đó đến chó còn chẳng buồn quan tâm.

127 55

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

174 2312

Mùa đông bất tận, xứ sở của giấc mơ tan vỡ

(Đang ra)

Mùa đông bất tận, xứ sở của giấc mơ tan vỡ

Mei Hachimoku

Lần thứ ba, một cô gái xuất hiện: Kodera Asebi. Cô nói rằng cậu đang mắc kẹt trong vòng lặp thời gian ở Sunny Park.

1 6

Cậu bạn Otaku-kun đối tốt với cô nàng Gyaru

(Đang ra)

Cậu bạn Otaku-kun đối tốt với cô nàng Gyaru

138 Neko

Đây là câu chuyện romcom cao trung kể về một cậu Otaku-kun thấu hiểu sở thích của cô nàng Gyaru, và một nàng Gyaru cũng thấu hiểu sở thích của Otaku-kun.

7 8

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

146 1669

Tập 01 - Chương 01: Cuộc sống thường nhật khốn khổ của Amakusa Kanade (2)

Cuộc sống thường nhật khốn khổ của Amakusa Kanade

'2'

Trường cấp ba tôi học tên là "Học viện Tư thục Seikou", mỗi khối có tới 15 lớp. Để đáp ứng số lượng học sinh khổng lồ như vậy, khuôn viên trường đương nhiên rộng hơn nhiều so với trường bình thường.

"Tức là cổng trường cách khu học đường một khoảng khá xa. Sau khi hứng chịu cuốn sách người lớn đập vào mặt, cái ôm gấu của dì Daiko cùng sinh vật giống chó bí ẩn, cả thể xác lẫn tinh thần tôi đều bị tổn thương nặng nề, mặt mày nhăn nhó băng qua giữa sân vận động.

Tôi đi bộ mất vài phút mới tới được tòa nhà chính. May thay lớp 2-1 nằm ngay cạnh lầu hai, chỉ cần leo thêm một tầng nữa là được nghỉ ngơi.

"Chào buổi sáng."

Kéo cửa lớp ra, tôi chào hỏi bạn bè một cách tự nhiên.

Khi đi về chỗ ngồi, ánh mắt tôi dừng lại ở cô gái đang đứng bên cửa sổ.

Yukihira Furano.

Dù cô ấy chẳng làm gì, chỉ đứng đó thôi cũng toát lên khí chất kỳ lạ, như thể nhiệt độ xung quanh cũng khác biệt. Đúng như tên gọi, mái tóc hơi bạch kim của cô lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua ô cửa, tựa tuyết mới rơi.

"Chào buổi, Yukihira."

Cô ấy quay lại, gương mặt thanh tú nhưng mang nét vô hồn kỳ lạ.

Yukihira đáp lại mà chẳng buốn nhíu mày:

"Chào buổi sáng, giòi bẩn thỉu."

"...Hả?"

Vừa gặp đã chửi bới thế này.

Bình thường người ta sẽ tưởng mình nghe nhầm, nhưng đây là Yukihira Furana. Nếu lùi bước trước mức độ này thì đừng hòng nói chuyện với cô ấy.

"Ừm, hôm nay thời tiết đẹp nhỉ."

"Đúng vậy, giòi bẩn thỉu."

"Ngày thế này mà trốn học đi chơi thì tuyệt."

"Ôi, không ngờ ông cũng có mặt nổi loạn đấy, giòi bẩn thỉu."

"À, hôm nay thứ mấy nhỉ?"

"Thứ hai. Có chuyện gì sao, giòi bẩn thỉu."

"Cậu không biết khái niệm 'đổi chủ đề' à!"

Yukihira thản nhiên đáp lại tiếng gào của tôi:

"À, xin lỗi. Ông giận rồi à? Tui chỉ định chơi khăm kiểu côn trùng thôi mà."

"Côn...trùng khăm? Gì thế này?"

Chưa từng nghe qua cái thứ đó.

"Sáng nay chương trình dự báo vận mệnh có nhắc tới tai họa liên quan côn trùng. Dù không mê tín nhưng cũng hơi để ý."

"Ừm, rồi sao?"

"Nên tui nghĩ biến nó thành trò đùa cho xong."

"Lối suy nghĩ ngược đời thật..."

"Cậu hiểu mà, tớ là người phản kháng không khuất phục số phận, sẽ chống cự đến cùng những thứ không thể chấp nhận."

"Chuyện...chắc không tới mức đó đâu."

"Nếu Kanade-kun muốn nghe, tui có thể kể thêm vài câu đùa côn trùng khác?"

"Thôi, khỏi đi."

"Nếu Kanade-kun muốn nghe, tui có thể kể thêm vài câu đùa côn trùng khác?"

Hình như cô ấy rất muốn kể. Không chiều ý chắc không xong.

"Vậy cậu kể một câu đi."

"…………"

"Yukihira?"

"…………"

"Yukihira, cậu còn tỉnh không?"

"Hey, nghe này mushū! Hôm nay tớ đã phớt lờ thằng bạn ngốc rồi đấy! (Chú thích: 'côn trùng' và 'phớt lờ' trong tiếng Nhật đều là 'mushi')"

Nhạt toẹt.

"À, câu vừa rồi không chỉ chơi chữ 'mushi' đâu, còn thêm biến tấu 'mushū' nữa, thích không?"

"...Không lắm."

Còn giải thích luôn trò chơi chữ nhạt nhẽo của mình, mặt dày cỡ nào vậy?

"Thế tớ phải giải thích thế nào với George người đã mất cơ hội xuất hiện đây?"

"George là ai thế?!"

Yukihira Furano bình thường trầm mặc ít nói, nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên những hành động ngớ ngẩn, khiến người ta không biết đâu mới là con người thật của cô.

"Sao thế Kanade-kun? Mặt trông như muốn xông ra khỏi trường tấn công bé gái vậy?"

"...Mặt đó là mặt nào vậy?"

"Vậy sao mặt cậu giống dân làng đứng đầu xóm cứ lặp đi lặp lại 'đây là ngôi làng đầu tiên của cậu' thế?"

"Ơ, hai cái mặt đó đâu có điểm chung?"

"Vậy sao mặt cậu giống dân làng đứng đầu xóm thở hổn hển 'Ha...ha...có thấy bé gái nào đi qua không?' thế?" (Lợn cưới-áo mới)

"Hoàn toàn là bịa đặt!"

...Tôi bó tay. Cãi nhau với người này chỉ mệt xác. Khi tôi định bỏ cuộc rời đi -

【Chọn đi: ① "Này, cho tôi sờ ngực cậu một cái được không, chỉ một cái thôi." ② "Này, cậu sờ ngực tôi một cái được không, chỉ một cái thôi."】

...Ừm, cái này có vấn đề chứ? Chắc chắn có vấn đề rồi.

Bình thường gặp phải lựa chọn biến thái thế này, ai cũng sẽ kháng cự, và tôi lúc đầu cũng vậy... đúng, chỉ lúc đầu thôi.

Một khi Absolute Choice xuất hiện, nếu không chọn lựa mà bỏ qua... đầu tôi sẽ đau điếng. Chỉ vậy thôi.

Tôi không đùa. Lúc đầu chỉ hơi căng, nhưng càng để lâu cơn đau càng dữ dội, như có ai bóp chặt não, cuối cùng trở thành nỗi đau không tưởng.

Cảm giác đó, có lẽ giống như hộp sọ còn nguyên nhưng não đã bị moi ra ngoài. Dù là cô gái có vết sẹo hình số một trên mặt cũng không làm nổi chuyện này.

Nói thẳng ra là, tôi không thể kháng cự. Vô dụng, đừng mơ."

Đối với tôi, việc lựa chọn khi Absolute Choice xuất hiện đã trở thành điều hiển nhiên như con người cần thở hay chó không biết nói chuyện.

Vì thế——

"Này, cậu sờ ngực tôi một cái được không, chỉ một cái thôi."

Vừa dứt lời, lông mày Yukihira đã giật giật.

"...Kanade-kun, ông đang nói cái gì thế?"

Không trách cô ấy hỏi vậy. Bất kỳ ai nghe thấy cũng sẽ nghi ngờ tai mình có vấn đề.

"Không, tại vì——"

"Chẳng lẽ ông muốn tui sờ 'núi đôi' của ông?"

"...Hả? Cậu đang nói gì vậy?"

Kết cục tôi cũng hỏi lại y hệt. Cô nàng này... vừa nói "núi đôi" à?

"Tui hỏi, có phải ông vừa bảo tui sờ 'núi đôi' của ông không?"

"Ờ... tôi có nói đại loại thế, nhưng từ 'núi đôi' thì——"

"Chẳng lẽ ông không dùng từ đó? Lạ thật, tui nghe rõ là 'núi đôi' mà. Từ này tui không thể nghe nhầm được... Tui hiểu rồi, phải chăng ông đang xấu hổ nên muốn chối bỏ việc đã thốt ra từ 'núi đôi'? Nhưng tui nghĩ từ này chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Nói về 'núi đôi' thì——"

"Rõ ràng là chính cậu muốn nói từ đó chứ!"

"Tui không phủ nhận. Nhưng mà, đôi lúc ai cũng có lúc muốn lặp đi lặp lại từ 'núi đôi' mà, đúng không?"

"Không có chuyện đó!"

"Sao lại không chứ!"

"Cậu nổi nóng cái gì vậy!"

...May mà Yukihira cũng là người kỳ quặc, lần này mới không xảy ra chuyện gì. Nếu loại lựa chọn này xuất hiện với các cô gái khác, hẳn đã gây ra đại họa rồi.

Thực ra năm ngoái tôi từng có trải nghiệm đau lòng khi bị ép làm đủ trò xấu hổ trước mặt các bạn nữ trong lớp... Hỏng, nước mắt sắp trào ra rồi, tốt nhất đừng nhớ lại nữa.

Tóm lại, ngoài việc hãm hại tôi để mua vui, tôi không nghĩ ra được ý nghĩa nào khác cho sự tồn tại của Absolute Choice này.

Nếu ví như game hẹn hò, nó toàn đưa ra những lựa chọn đẩy tôi thẳng vào BAD END, khiến tôi suốt một năm qua chưa từng nếm trải hương vị tình yêu.

Tôi không mong trở thành idol trong trường, chỉ hy vọng các cô gái có thể nói chuyện bình thường (không sợ hãi hay khinh thường) với tôi...

Nhân tiện hôm nay số lần xuất hiện lựa chọn nhiều hơn thường lệ, nội dung lại càng máu me, tốt nhất nên nhanh chóng về chỗ ngồi đi thôi.

Nhưng ngay khi tôi bước nhanh qua chỗ Yukihira——

【Chọn đi: ① "Này, để tôi sờ 'núi đôi' của cậu một cái được không, chỉ một cái thôi." ② "Này, cậu sờ 'núi đôi' của tôi một cái được không, chỉ một cái thôi."】

... Đủ rồi đấy. Loại lựa chọn biến hóa theo tình huống này tính sao đây.

Dù trong lòng có oán trách thế nào, tôi vẫn không có quyền từ chối.

"Này, cậu sờ 'núi đôi' của tôi một cái được không, chỉ một cái thôi."

Yukihira nghe xong liền thản nhiên đáp:

"Xin lỗi, tui không muốn nói chuyện với người có miệng lưỡi bẩn thỉu."

"Sao cậu dám nói vậy!"

"Bằng khuôn mặt này. Khuôn mặt suốt ngày chỉ biết nhắc đến 'núi đôi' này."

"Từ điển của cậu không có từ 'mạch lạc' sao!"

"Từ điển của tui chỉ có 'núi đôi'."

"Thế thì cậu cứ ôm 'núi đôi' mà sống suốt đời đi!"

"Kanade-kun... Ông nghiêm túc đấy à? Tui chỉ đùa thôi mà."

"Gaaaaa!"

Tôi ôm đầu gào thét. Không được rồi... thực sự không địch lại nổi cô ta. Buổi họp lớp chưa bắt đầu mà tôi đã kiệt sức, nhìn Yukihira vẫn còn hứng khởi nghịch ngợm, tôi thở dài ngồi xuống chỗ của mình.

Rồi vô thức nhìn ra cửa sổ.

"...Hử?"

Có khuôn mặt người.

"Uwaaaa!"

Tôi giật bắn người.

"Ô, là Amacchi à! Chào buổi sáng!"

Người bên kia cửa sổ cười toe toét rồi mạnh tay mở tung cửa.

"Hự!"

Cô ấy đặt chân lên khung cửa sổ, hét lên như siêu anh hùng trong phim rồi nhảy vào lớp.

Mái tóc dài ngang lưng tung bay theo điệu nhảy tiếp đất hoàn hảo.

"Sao... cậu lại vào bằng đường đó vậy?"

Thu hút mọi ánh nhìn trong lớp, cô gái—— Yuuouji Ouka giơ ngón cái lên trời tuyên bố:

"Ha ha, vì giáo viên trực đang đứng ở cổng trường nên thiên tài như mình đã nghĩ ra cách leo cửa sổ vào!"

Thiên tài gì chứ... dù không đủ cao để gây nguy hiểm, nhưng mấy đứa tuổi teen nào lại đi leo cửa sổ vào lớp chứ.

Tôi đảo mắt nhìn cô gái trước mặt. Mái tóc đen nhánh, dáng người mảnh mai, đường nét thanh tú như tiểu thư khuê các.

Nhưng chỉ cần mở miệng, cô ấy lập tức biến thành đứa trẻ tiểu học ồn ào, biểu cảm liên tục thay đổi, hành động khó lường.

Ngay cả việc leo cửa sổ tưởng chừng không tưởng, Yuuouji cũng có thể nói "Ừm, thử xem sao" rồi làm ngay.

"Ái chà? Amacchi trông mệt mỏi quá vậy, sao thế?"

Cô ấy vô tư áp sát mặt lại quan sát biểu cảm của tôi.

"Ừm..."

Dù mong cô ấy hiểu chút đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng có lẽ đó là điều không tưởng.

"Không có gì, chỉ là sáng nay xảy ra nhiều chuyện... À mà cái trên lưng cậu là gì vậy?"

Ba lô của Yuuouji phình to tròn trịa, muốn hỏi xem cô ấy có phải đang trốn chạy khỏi nhà không.

"Ồ, câu hỏi hay. Ha ha ha, chính vì muốn lén đem thứ này vào nên mình mới không đi cổng chính đó!"

Cô gái hí hửng đặt chiếc ba lô cồng kềnh xuống đất như đã chờ đợi từ lâu. Mang cái túi to đùng thế mà vẫn trèo lên được... đúng là có tố chất phi thường."

"Xem này xem này, toàn là sản phẩm thử nghiệm của nhà tớ đấy."

Ouka bày la liệt đồ đạc trong ba lô ra sàn, hầu hết đều in logo "UOG". Đến giờ tôi vẫn không tin nổi Yuuouji Ouka này lại là tiểu thư của tập đoàn UOG khổng lồ nổi tiếng toàn cầu.

UOG len lỏi vào mọi ngóc ngách đời sống với mặt hàng trải dài từ thực phẩm, quần áo, mỹ phẩm cho đến đồ gia dụng, sách vở. Tìm cửa hàng không bán đồ UOG còn khó hơn lên trời.

"Mấy thứ này đều là sản phẩm bị loại từ khâu lên ý tưởng. Bộ phận phát triển nhờ tớ thu thập ý kiến giới trẻ làm tài liệu tham khảo."

Lời Ouka thu hút đám bạn tò mò vây quanh. Dù là phế phẩm nhưng đồ của UOG vẫn luôn đi đầu xu hướng.

"Ouka-chan, cái này là gì vậy?"

Một cô gái chỉ vào lọ nhỏ màu đỏ rực như thuốc độc hỏi.

"À, đó là nước tăng lực cho phụ nữ tuổi trung niên. Nghe nói có tác dụng kích thích hormone nữ."

Món đồ này mà đem hỏi ý kiến học sinh cấp ba thì...

"Lạ thật, hiệu quả tốt mà giá lại rẻ, sao trong cuộc họp lại bị loại nhỉ?"

"Ừm... tại sao nhỉ?"

Tôi cầm lọ lên xoay qua xoay lại, đọc dòng chữ trang trí cầu kỳ trên nhãn.

『Như Sói Như Hổ Z』

"Chà... cái tên này đủ để out rồi."

"Sáng nay tớ lén bỏ chút vào bữa sáng của mẹ làm thí nghiệm, kết quả bà ấy thở gấp hỏi tớ có muốn có em bé không đấy."

"Cô làm gì mẹ mình thế!?"

Mẹ của Ouka là Kyouka, từng là idol nổi tiếng hai mươi năm trước. Khác với các idol đường hoa khác, bà nổi lên nhờ hình tượng trí thức thông minh và leo lên đỉnh cao ngôi vương.

Sau khi kết hôn với ông trùm doanh nghiệp Yuuouji Ouma, bà giải nghệ và biến mất khỏi truyền thông. Gần đây mới quay lại với vai trò bình luận viên. Ấn tượng của tôi về bà là "mỹ nhân băng giá".

Đứa con gái đem mẹ ruột ra làm thí nghiệm "Như sói như hổ" thế này... thật khó tin Hibika-san lại sinh ra được đứa con như vậy.

Bỏ qua bí ẩn về gia tộc Ouka, rõ ràng "Như Sói Như Hổ Z" bị loại không chỉ vì cái tên tồi. Thứ thuốc hiệu ứng điên rồ này mà lọt ra thị trường, đạo đức xã hội Nhật Bản sẽ sụp đổ mất.

Tôi chuyển sang xem món đồ khác. Một vật thể hình dáng như máy in mini với xấp giấy cỡ tờ tiền thu hút ánh nhìn.

"Ouka, cái này là gì?"

"À, đồ chơi trẻ em 'In Tiền-kun', có thể in tiền theo thiết kế riêng đó."

Quả nhiên, trên tờ giấy in hình nhân vật hoạt hình với dòng chữ "TIỀN" to đùng. Tôi dùng ngón cái lật xấp giấy.

"Ồ, chi tiết khá ấn tượng... Ơ? Sao có tờ tiền thật ở đây?"

Một tờ mười nghìn yên thật 100% lộ ra giữa đống giấy.

"Ahaha, vì hiệu năng sản phẩm quá đỉnh nên tớ thử làm một tờ, giống y đúc luôn!"

"Cảnh sát đến bắt bây giờ!"

Out thẳng tay.

"Thật tình, không có cái gì bình thường sao... À, Kẹo Nhân Sinh này."

Kẹo Nhân Sinh là sản phẩm kinh điển của công ty kẹo UOG "YUOHJI", mỗi gói ba viên với chủ đề "~hen" khác nhau.

Ví dụ:

『Tình Yêu-hen: Vị đơn phương, vị tỏ tình, vị song phương.』

Lần lượt là vị chua xót của mối tình đơn phương, vị cay nồng của trái tim rung động và vị ngọt lịm tan chảy lồng ngực. Dù cách phối vị kỳ quặc nhưng nhờ độ độc đáo và giá rẻ, nó cùng dòng "Kẹo Động Vật" thống trị thị trường.

"Chà, phiên bản này cũng bị loại nhiều lắm."

Ouka ném một nắm kẹo vào tay tôi.

『Playboy-hen: Vị ngoại tình bất đắc dĩ, vị đắm thuyền bất ngờ, vị bị đâm bất ngờ.』

"Cuối cùng còn giả nai cái gì thế! Không vui chút nào!"

『Trung Cấp-hen: Vị đau dạ dày kẹt giữa, vị sa thải nhân viên, vị chết đường phố tuổi năm mươi.』

"Bi kịch quá mức!"

『Thế Giới Bên Kia-hen: Vị quà lưu niệm Minh Thổ, vị bờ sông Sanzu, vị vé một chiều địa ngục.』

"Ai mà mua chứ!"

『Ẩn Cư-hen: Vị già nua tương lai, vị rốt cuộc sẽ, vị trở thành thế nào đây.』

"Liên quan gì đến tôi!"

『Chương trúng thưởng được thêm gói kẹo: Vị trúng thưởng, vị trượt giải, kẻ đọc đến đây là đồ ngốc~』

"Trêu nhau à!"

Toàn bộ đều chẳng liên quan gì đến hương vị cả.

"Đây là sản phẩm trọng điểm của các người đấy, dù là bản phế thải thì cũng quá đáng quá... Hử?"

Khi tôi quét mắt tìm kiếm thứ gì đó nghiêm túc, bỗng thấy Furano đang ngồi xổm ở góc tường.

Cô ấy đang ôm chặt "Ấn Siêu Quân" và chằm chằm nhìn nó... Ánh mắt trông hơi đáng sợ.

"Yukihira, cậu sao thế?"

"À, Amakusa-kun, đồ chơi này nếu bị lạm dụng chắc chắn sẽ gây tổn hại lớn cho xã hội. Bất cứ ai có lương tri đều nên có trách nhiệm bảo quản cẩn thận chứ."

"Ừ... Có lẽ vậy."

Nghĩ lại thì có lẽ nên phá hủy nó ngay tại chỗ còn hơn.

"Ơ, tôi ư? Không được đâu, thật đấy. Hả, cậu nói chỉ có thể nhờ tôi thôi? Thật là... Đành vậy, tui thử vậy."

"Cậu đang diễn kịch một mình thế! Chẳng ai nhờ cậu chuyện đó đâu!"

"Chậc..."

Cô ấy "chẹt" đấy, đúng là con người này dám "chậc" thật.

Khi Yukihira đứng dậy với khuôn mặt đờ đẫn, Yuuouji lại hét toáng lên.

"Á! Là Furacchi! Chào buổi sáng~!"

Yukihira khẽ đáp:

"Chào buổi sáng, giòi bọ hạ đẳng."

Lại nữa à!

"Hử? Giòi? À đúng rồi, nói đến giòi thì——"

Yuuouji vừa nói vừa thọc tay vào đáy ba lô, lục lọi ầm ĩ. Mà câu "nói đến giòi thì"... có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy.

"Nào, chúng ta cũng có thứ này đây. Ái chà, đúng là trùng hợp ghê. Ăn thử đi, Furacchi."

Trên bao bì màu nâu đen đưa trước mặt Yukihira in dòng chữ:

『Kẹo Động Vật vị giòi.』

Kỳ tích xuất hiện rồi!

"Thì ra gặp họa liên quan đến côn trùng là ý này... Người nghĩ ra cái này sao không chết đi cho rồi."

Yukihira thản nhiên nhận lấy, miệng vẫn buông lời độc địa. Dù sao tôi cũng hiểu được cảm giác của cô ấy. Nhưng vị giòi là cái quái gì thế, chẳng phải ngay từ đầu đã không cần cân nhắc có nên phế thải hay không sao?

Yukihira xé bao bì, ngậm viên kẹo và lăn lê trên lưỡi một lúc rồi nghiêm túc tuyên bố:

"Đúng là mùi vị của giòi."

"Lời nhận xét kinh hoàng quá đấy!"

"Nếu thêm một giọt nước tiểu ve sầu để tăng hương vị, có lẽ sẽ thơm ngon hơn."

"Đừng có thêm! Sao lại nói như dầu mè vậy!"

Vừa càu nhàu, tôi liếc nhìn Yuuouji.

"Nhưng mà... Cái đó thật sự ăn được sao?"

"Yên tâm đi. Kẹo vị dâu hay dưa lưới cũng đâu làm từ nguyên liệu thật? Nào, Kanade-kun cũng ăn thử đi!"

fdf28fea-71cf-45f0-a6b3-289ce1750ea4.jpg

"Ừ... Ừ nhỉ..."

...Phải nói sao nhỉ, thứ này không khó ăn, tuyệt đối không phải khó ăn. Nhưng hương vị này chỉ có thể miêu tả là "cực kỳ mơ hồ".

"Rốt cuộc làm bằng gì vậy?"

Yuuouji xem thành phần trên bao bì.

"Chờ chút đã. Cái này thì... À, nguyên liệu là... Chiết xuất giòi sống."

"Ọe ọe ọe ọe ọe!"

Thấy tôi lập tức nhổ kẹo ra, Yuuouji làm điệu bộ chiến thắng:

"Kanade-kun, nhặt lên trong 3 giây vẫn ăn được đấy!"

"Không phải vấn đề đó!"

"Ồ, Kanade-kun ngốc. Vừa nãy chỉ đùa thôi, đừng tin nhé. Làm gì có chuyện dùng giòi làm nguyên liệu chứ~"

Nghe Yuuouji nói, Yukihira vỗ tay nhẹ.

"Wow, trò đùa côn trùng của cậu tuyệt thật."

"Đừng có chơi chữ về côn trùng nữa!"

Hừ... Không thể nhận ra sự thật qua biểu cảm của Yuuouji, chỉ còn cách tự mình kiểm tra.

"Cho tôi xem."

Tôi giật lấy bao bì từ tay Yuuouji xem kỹ.

『Vì nhiều lý do, không thể công bố nguyên liệu.』

Hù dọa ai thế!

"Yu... Yukihira, cậu thật sự không thấy sao sao?"

Tôi chuyển câu hỏi sang Yukihira - người đầu tiên ăn thử.

"Thật là, Amakusa-kun, đàn ông chính khí sao lại để tâm chuyện nhỏ nhặt thế?"

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, bà già!"

"Hơn nữa, ông không biết nhổ đồ ăn người khác chia sẻ là bất lịch sự sao?"

"Người vừa dùng khăn tay che miệng thì đừng có phê phán người khác, Yukihira-san!"

"Tui bị nghén thôi."

"Lấy cớ tệ hại thế!"

"Ha ha ha, thôi nào hai người. Trên đời còn có phô mai thêm giòi cơ mà, chuyện nhỏ thôi."

"Ý cậu là thật sự có thêm giòi vào đấy hả!"

Tôi hét đến giọng đều khàn. Từ lúc ra khỏi nhà đến giờ không biết đã hét bao nhiêu lần.

"...Ba người này tụ tập đúng là sinh chuyện."

Lời thì thầm từ đâu đó lọt vào tai tôi. Danh mục bao gồm tôi, Yuuouji và Yukihira thì không gì khác ngoài "hạng đó".

"Khốn kiếp, tôi không thừa nhận... Không được tính tôi vào."

"Ha ha ha. Kanade-kun, đừng cố giữ thể diện nữa, thành thật nhận mình là thành viên 'Reject 5' đi."

Yuuouji vỗ vai tôi thân mật, thốt lên từ ngữ cấm kỵ đó.

Ngôi trường Học viện Seikou này hàng năm đều tổ chức bình chọn độ nổi tiếng vào đầu kỳ và cuối kỳ. Nói đơn giản thì đó giống như một cuộc thi sắc đẹp học đường có cả nam lẫn nữ, thông qua bỏ phiếu để chọn ra top 5 nam nữ từ tổng cộng 45 lớp toàn khối.

Do quy mô cực lớn, dĩ nhiên top 5 đều là những mỹ nam mỹ nữ đỉnh cao. Thêm vào sự cổ vũ nhiệt tình của hội báo chí và câu lạc bộ phát thanh, trong trường không ai là không biết đến họ.

Thế nhưng đằng sau ánh hào quang ấy còn tồn tại một danh sách cấm kỵ được gọi là bảng xếp hạng hắc ám.

Trên danh sách này là top 5 nam và 5 nữ nổi tiếng với ngoại hình xuất chúng nhưng tính cách - hành vi tồi tệ đến mức ai nghe cũng phải khiếp sợ, không ai trong trường dám qua lại.

Và "Reject 5" chính là biệt danh ô nhục mà mười người này phải mang.

Vì tính cách của Yukihira đã tồi tệ như vậy nên cô ấy trông chẳng hề bận tâm. Yuuouji thì bản chất đã như thế nên tự nhiên cũng không để ý.

Nhưng là một người bình thường, tôi không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.

"Không, không phải vậy... Tôi khác với hai người họ, chỉ là một học sinh cấp ba bình thường thôi mà."

Dù tôi có oán than thế nào, một khi đã mang danh hiệu này thì ít nhất phải nửa năm sau mới thoát được.

Bảng xếp hạng lần này được công bố vào cuối năm ngoái tháng ba. Giờ đây khi đã bước sang tháng năm của năm học mới, sau khi trừ đi học sinh năm ba đã tốt nghiệp, số "Reject 5" còn lại trong trường chỉ còn tổng chín người.

Và một phần ba trong số đó - ba người, đang nằm trong lớp 2-1 này.

Nếu cộng thêm việc lớp này không có ai lọt vào 'Popular 5', bị chế giễu là "lớp học bi kịch" cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, tôi không nghĩ mình phải chịu trách nhiệm cho một phần ba ấy.

"Nếu Amakusa không nói gì thì trông cũng đẹp trai phết đấy!"

"Ơ, cả lớp thì cậu là người ít tư cách nhất để chỉ trích tôi đấy..."

Tôi không phủ nhận, xét từ góc độ khách quan, ngoại hình của tôi thuộc dạng "khá ổn". Hồi cấp hai cũng nhận được kha khá thư tình, nói là được lòng các bạn nữ cũng không ngoa.

Nhưng vào tháng ba năm ngoái, khi sắp bước vào cấp ba, cuộc đời tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Đúng vậy, thứ quỷ quái "Absolute Choice" đã ập đến không báo trước, buộc tôi liên tục thực hiện những hành vi điên rồ đột xuất... Khiến đến tháng năm năm hai rồi mà tôi vẫn chưa gỡ được mác "Reject 5".

Thế nhưng, những dị thường của tôi xét cho cùng đều do "Absolute Choice" - yếu tố bất định này gây ra.

Con người Amakusa Kanade này khác với Yukihira hay Yuuouji thiếu điều chỉnh trong đầu, tính cách vô cùng bình thường. Đúng vậy, nếu không có Absolute Choice——

【Hãy chọn: ① Cởi trần và hét lên như một nam nhi Nhật Bản. ② Cởi truồng và hét lên như chiến binh Amazon.】

Đùa tao à!

Sao lại xuất hiện vào lúc này thế hả? Coi một chút hoàn cảnh đi có chết không! Với lại, Amazon = cởi nửa dưới là định kiến kiểu gì vậy trời.

...Ừ thì, tao biết kháng cự cũng vô ích rồi. Như mọi khi đúng không? Chọn thì chọn, có phải không chọn đâu, tao chọn đây này! Tôi chọn ①, tay mò lên khuy áo đồng phục, lóng ngóng cởi ra.

"Kìa, nhìn kìa."

Đáng buồn thay, các bạn nữ đã không còn đỏ mặt hét thét, chỉ xem màn trình diễn của tôi với tâm trạng "Amakusa lại phát điên rồi".

Mới vào lớp mới được một tháng mà họ đã mặc định tôi là kẻ dị hợm có thể đột nhiên cởi trần bất cứ lúc nào...

Gạt đi nỗi bi thương, tôi (?) thành công cởi bỏ áo trên. Thế nào hả cái lựa chọn tồi tệ? Thỏa mãn chưa?

"Ừm..."

Cơn đau đầu mang ý nghĩa phản đối ập đến. Hình như phải hoàn thành phần "hét như nam nhi Nhật Bản" này mới được.

"Ha ha ha, hãy chiêm ngưỡng khí phách đàn ông của ta đi——!"

Trong cơn tuyệt vọng, tôi hét lên đầy khí thế.

Cơn đau nhói trong đầu biến mất... Hả, thế là xong rồi à?

"Chào..."

Cánh cửa trước lớp đúng lúc tệ hại nhất mở ra, giáo viên bước vào.

Ánh mắt cô đối diện với tôi đang trần trụi tạo dáng chiến thắng.

"Em... đang làm cái quái gì thế?"

Utage Douraku - giáo viên chủ nhiệm lớp 2-1, sở hữu ngoại hình và khuôn mặt dễ thương y hệt học sinh tiểu học, nhưng hành động cực kỳ thô bạo. Trong không khí ôn hòa của Học viện Seikou, cô như một con mãnh thú giữa đàn thỏ.

"Cô ơi, đằng sau chuyện này có nguyên nhân sâu xa..."

"Ừm~ kể nghe xem."

"Ơ... em bị ép."

"Bị ai?"

"...Một người khác trong não em."

Cô ấy sẽ không tha cho tôi đâu, nhất định không tha!

"Em lại đây."

Cô Utage vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn.

"Quỳ xuống."

"Ơ, cho em mặc áo trước đã——"

"Câm miệng."

"...Vâng."

Vừa quỳ xuống, bàn tay cô đã siết lấy gáy tôi.

"Cô sẽ phụ đạo đặc biệt cho em, đi theo cô."

"Đau quá, đau lắm cô ơi!"

Cô Utage nhờ lớp trưởng điểm danh hộ rồi lôi tôi ra cửa. Cơ thể nhỏ bé kia sao lại có sức mạnh kinh khủng thế!

Không thể kháng cự, tôi bị lôi vào hành lang trong tình trạng nửa trần.