Cuộc sống thường nhật khốn khổ của Amakusa Kanade
"1"
Khi đi ngang qua một cuốn sách khiêu dâm rơi trên đường, con người thường có phản ứng gì?
Đa phần sẽ liếc nhìn một cái.
Với học sinh cấp ba, thường sẽ giữ thể diện nên không dám vồ vập nhặt về hưởng thụ ngay, nhưng mắt vẫn đảo nhanh hết cỡ. Nếu trang mở ra có chút mặn mòi thì tim còn đập thình thịch hơn.
Nhưng hạnh phúc nho nhỏ ấy nhanh chóng bị phá hủy tan tành.
【Lựa chọn: ①Áp lên mặt hít sâu. ②Nuốt chửng.】
Hiện giờ, trong đầu tôi hiện lên những lựa chọn như thế.
Và tôi buộc phải chọn một trong số đó. Đó là quy định bất di bất dịch.
Thấy sách khiêu dâm mà hưng phấn thì bình thường, nhưng hưng phấn đến mức đem đi ngửi hay ăn thì quả là có vấn đề. Nhưng tôi... vẫn ngửi.
Chẳng thấy chút hưng phấn nào. Dán sát đến mức chỉ thấy màu da thịt, đương nhiên là vậy rồi.
"Ái chà, người kia làm gì thế?"
"Anh ta đang ngửi sách khiêu dâm kìa, biến thái!"
Mấy đứa học sinh tiểu học đi ngang qua chỉ vào tôi hò hét.
"Nguy rồi, tên biến thái kia nhìn qua kìa."
"Ha ha, đúng là đồ còn zin! Zin—— zai tân!"
Rồi chúng cười khành khạch bỏ chạy.
"...Sáng sớm mình đang làm cái trò gì thế này."
Buồn bã, tôi đặt cuốn sách khiêu dâm trở lại vệ đường.
"Absolute Choice".
Hiện tượng do tôi đặt tên này đúng như tên gọi, mang tính bắt buộc phải chọn một trong các phương án.
Thứ này sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trong đầu tôi, không chữ không tiếng.
Có thể hiểu nó là một loại sóng điện từ phát ra từ đâu đó, trực tiếp đánh vào não khiến tôi lập tức thấu hiểu.
Nói cách khác, nó hoàn toàn bỏ qua giác quan của tôi, dù tôi nhắm mắt hay bịt tai cũng không biến mất cho đến khi tôi chọn xong.
"Ôi, không phải Kanade-chan sao?"
Đột nhiên phía trước vang lên giọng nói khàn khàn.
"Ặc..."
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Gondo Daiko (49) đứng chắn trước mặt như bức tường thành. Bà ấy là bà nội trợ sống gần nhà tôi, sở hữu thân hình nặng ba chữ số đầy ám ảnh.
"Kanade-chan đi học hả?"
"Vâng, đúng rồi ạ."
Vừa bước ra từ cửa hàng tiện lợi, bà ta ném về phía tôi ánh nhìn nhờ nhớt.
"Ư hư hư, vẫn dễ thương như ngày nào nhỉ."
"—!"
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Mỗi lần gặp mặt, bà ấy đều tỏ ra thân mật kỳ quặc như vậy.
Lý do là vì tôi giống hệt chồng quá cố của bà thời trẻ. Đừng có lãng phí phép màu vào chỗ này được không?
Vì thế, cuộc sống thường ngày của tôi luôn bị đe dọa bởi nguy cơ mất trinh, đây không phải chuyện đùa. Tôi nghĩ tốt nhất nên lấy cớ đi học để chuồn sớm.
"Cảm ơn... Cháu sắp muộn học rồi, xin phép—"
【Lựa chọn: ① "Cho cháu ôm một cái được không?" ② "Hãy thỏa mãn dục vọng mà ôm chặt lấy cháu đi!"】
...Thật sao đây?
Lựa chọn không giới hạn ở hành động, đôi khi còn ép tôi nói những lời điên rồ. Dù nội dung có kỳ quái đến đâu, một khi lựa chọn đã hiện ra, tôi chỉ còn cách tuân theo.
Nhưng ① và ② khác nhau chỗ nào vậy?
"...Cho cháu ôm một cái được không?"
Vừa thốt ra câu nói nhỏ như muỗi vo ve, lựa chọn trong đầu lập tức biến mất. Đồng thời, trong mắt Daiko-san lóe lên ánh sáng như thú săn mồi.
"Kanade-chan, cuối cùng cậu cũng..."
Hỏng rồi, thật sự hỏng rồi!
"Đợi... Đợi đã, vừa nãy không tính—"
"Xin nha!"
Bà định ăn cái gì thế!
Khối thịt khổng lồ xông tới ôm chầm lấy tôi.
"Á á á!"
Lực đạo của bà ấy có hơi quá không chứ! Xương cốt tôi sắp rời ra hết rồi!
"Đầu hàng... Đầu hàng!"
Nhưng bà ta hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin.
"Ái!"
"Hụ, cảm ơn vì bữa ăn."
Mười mấy giây sau, Daiko-san no nê (?) thả tôi ra, cười "ư hư hư" mãn nguyện rời đi.
"Ừm..."
Tôi dùng hết sức nắm chặt đầu gối đang run rẩy, cố gắng không để mình ngã phịch xuống đất.
Khoảng cách xuất hiện của Absolute Choice hoàn toàn ngẫu nhiên, việc liên tiếp xuất hiện cũng không hiếm. Nhưng bị sách khiêu dâm dán mặt và Daiko-san ôm chặt ngay từ sáng sớm thì quá sức chịu đựng.
Chấn thương tinh thần nặng nề, tôi lảo đảo bước đến ngã tư, chuẩn bị qua đường—
【Lựa chọn: ① Thiếu nữ xinh đẹp rơi từ trên trời xuống. ② Daiko-san rơi từ trên trời xuống.】
...Đùa hả?
Daiko-san không phải vừa về nhà sao... Lại đến nữa hả? Mặt khác, việc Absolute Choice bất chấp quy luật vật lý thì tôi đã chán ngấy rồi.
Một khi lựa chọn xuất hiện, dù nội dung có phi khoa học đến đâu, sau khi chọn chắc chắn sẽ thành hiện thực.
Tức là nếu chọn ②, Daiko-san chắc chắn sẽ rơi trúng đầu tôi. Bị thứ đó đè lên... Chết chắc cả thể xác lẫn tinh thần.
Vì vậy tôi đành chọn ① theo phương pháp loại trừ.
"Vấn đề là, lựa chọn kiểu này cũng thành hiện thực sao?"
Lẽ nào thật sự có người từ trên trời rơi xuống? Tôi run rẩy ngước nhìn, nhưng chẳng thấy gì.
"?"
Nhưng ngay khi tôi hoang mang quay mắt nhìn về phía trước—
Bùm!
"Á á á á!"
Một vật gì đó đột ngột rơi xuống trước mặt tôi.
Tôi ngã phịch xuống đất, kinh hãi đến mức không thốt nên lời. Tuy đã có chút chuẩn bị tinh thần... Nhưng nó thật sự thành hiện thực! Thật có thứ rơi xuống!
(X)
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, não tôi dấy lên nghi vấn mãnh liệt về thứ trước mắt.
「Chuyện… này là sao đây?」
Bởi vì người (?) rơi xuống kia đang giữ nguyên tư thế uốn cong người ra phía sau.
Đừng vội, tôi cũng biết lời mình nói thật khó hiểu, nhưng tóm lại theo sự thật trước mắt… người (?) rơi xuống đang trong tư thế uốn lưng… ừm, nói thế cũng như không.
Cô ấy không nằm sấp cũng chẳng ngửa, hoàn toàn không chạm đất, uốn cong người tạo thành đường cong hoàn hảo.
…Tại sao lại thế?
Cảnh tượng phi lý đến mức khiến tôi đờ đẫn một lúc.
Khoảng mười mấy giây sau, sinh vật uốn lưng kia đột nhiên sụp xuống.
Tôi cũng lúc này mới hoàn hồn. Hình ảnh uốn lưng quá sốc đến nỗi khiến tôi quên mất – người này vừa rơi từ trên trời xuống!
「Không, không sao chứ!」
Tôi vội chạy tới lắc nhẹ cô ấy.
「Ưm… Hmmi?」
Kết quả là cô gái phát ra âm thanh kỳ lạ như vừa tỉnh giấc.
「Còn, còn thở…」
Xác nhận cô ấy còn sống, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc đó, cô gái ngước đầu lên.
「Lạ nhỉ? Tôi… đang ở đâu vậy?」
Cô ta đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở tôi.
「Ưm…」
Tôi hít một hơi lạnh. Cô gái có làn da trắng đến bất thường, mái tóc vàng mềm mại và đôi mắt xanh tròn xoe, mặc bộ trang phục màu sô cô la kiểu cổ tích.
Thứ kỳ dị nhất là nhan sắc xinh đẹp đến mức phi lý. Cảnh tượng siêu thực khiến tôi tê liệt phản ứng.
Thế mà cô gái này lại nở nụ cười rạng rỡ với kẻ đang đờ đẫn như tôi.
「Anh là Amakusa Kanade đúng không?」
「Hả?」
Tôi giật mình khi cô ta đột ngột gọi đầy đủ họ tên.
「À… ừ, đúng rồi.」
Tôi bối rối lục lọi trí nhớ nhưng chẳng thể nhớ ra cô ta là ai.
「Thế… em là?」
「Em ư! Tên em là… ơ? Tên em là… cái gì nhỉ?」
「Ơ… lại hỏi tôi?」
Cô gái suy nghĩ một lát rồi vỗ tay cái đét.
「Em biết rồi, chắc là chứng mất trí nhớ tạm thời!」
Này, đừng nói chuyện này với vẻ mặt tươi tỉnh thế chứ.
「Có lẽ do lúc nãy rơi xuống đập đầu mạnh quá.」
Cái tư thế uốn lưng của em hoàn hảo thế kia, làm gì có đập đầu hả?
「Không sao, sớm muộn gì cũng nhớ ra thôi. Em là Heizaemon bình tĩnh trước mọi chuyện mà.」
Heizaemon cơ à… Thời đại này ai còn nói thế nữa, huống chi từ miệng người có ngoại hình Tây phương như em thì càng kỳ quặc.
「À, tạm thời gọi em là 'Heizaemon' cũng được đó.」
Xin miễn cho.
「Thôi được rồi, bỏ qua tên đi. Em có chuyện quan trọng cần nói với anh.」
「Chuyện quan trọng… ừm?」
Cô gái vô tư tiến sát tôi, nụ cười đầy bí ẩn. Lạ thật, sao cảm giác quen quen thế này?
「Anh Kanade, sao thế?」
Tôi biết rồi, là chó.
Cô gái này chủ động tiếp cận, tỏ ra thân thiện vô điều kiện, y hệt loài chó. Bản năng khiến tôi đưa tay xoa đầu cô ấy.
Dù hối hận nhưng cô ta chẳng những không giận mà cười tươi hơn.
「Hihihi.」
「Ơ?」
Một lọn tóc bất ngờ dựng đứng từ mái tóc cô ấy, khi tôi rút tay về liền xẹp xuống.
「À, cái đó tự dựng lên khi em vui đó.」
Đúng là cái đuôi… Cô ấy giống chó thật sự.
Một ham muốn kỳ lạ trỗi dậy, khiến tôi tự nhiên – thật sự rất tự nhiên đưa tay ra.
「Bắt tay.」
「Vâng!」
…Thật sự làm theo.
「Ngồi xuống.」
「Vâng!」
Lại nữa… Cô này đúng là chó mà.
Ọt~
Âm thanh kỳ lạ vang lên. Thoạt tưởng là tiếng diễn viên lồng tiếng nào đó, hóa ra từ bụng cô gái.
「Đói… đói quá, bụng và lưng sắp đảo ngược rồi.」
Đừng tưởng tượng cảnh kinh tởm thế chứ.
「Cô đói thế à… À, đúng rồi, chắc tôi còn chút này.」
Tôi lục trong cặp sách, nhanh chóng tìm thấy thứ mình cần.
Vừa thấy tôi cầm viên sô cô la nhỏ, mặt cô ấy bừng sáng.
「A, là sô cô la!」
「Thích sô cô la hả?」
「Siêu thích!」
Cả khuôn mặt cô rạng rỡ nụ cười. Dù chó thật không ăn được sô cô la, nhưng cô ấy chỉ giống chó, rốt cuộc vẫn là người… là người chứ?
「Cho đấy.」
Tôi mở gói, nhẹ nhàng tung lên không. Cô ấy lập tức nhảy tới chỗ rơi há miệng đớp lấy.
「Ngon quá đi!」
Nụ cười hạnh phúc lại nở, lọn tóc cũng dựng lên… Cô này thú vị thật.
「À, dùng cái này đi.」
Nuốt xong sô cô la, cô vỗ tay nói.
「Dùng gì?」
「Sô cô la ấy.」
「Hả? Ý cô là?」
「Tên em đó!」
「Ơ… Tôi thật sự không hiểu.」
「Anh Kanade có thích sô cô la không?」
「Ừm, vì mang theo trong cặp nên cũng thích. Đồ ngọt tôi đều ưa cả.」
「Vậy hãy dùng sô cô la làm tên em đi.」
Ý tưởng trực tiếp quá đấy.
「Đợi đã, tên Sô cô la nghe kỳ lắm. Sô cô la đấy nhé?」
"Vậy~ được~ không~? Thế... nếu dùng cách phát âm tiếng Pháp thì đổi thành 'Chocolat' được không!"
Tôi không biết như vậy có vẻ học thức hơn không, nhưng ít nhất "Chocolat" nghe giống tên người hơn là Sôcôla... hay đúng hơn là tên chó.
"Tốt! Vậy quyết định thế nhé!"
Thôi được vậy, cô ấy thích thì tùy.
Cô ta dường như chỉ mất một phần nhỏ trí nhớ, có lẽ nói chuyện thêm vài câu nữa sẽ giúp cô ấy nhớ lại tên thật. Để hiểu Chocolat (?) nhớ được bao nhiêu chuyện, tôi bắt đầu hỏi từ mục đích của cô ấy.
"Kanade-sama, em đến đây để chăm sóc anh!"
Cô ấy trả lời dứt khoát không cần suy nghĩ.
"Hả? Chăm sóc... tôi á?"
"Đúng vậy. Dù có vài chuyện vẫn chưa nhớ rõ, nhưng điểm này em rất chắc chắn."
Cảm giác... có gì đó kỳ lạ.
"Thế, thế à. Vậy nhà cô - cô từ đâu tới vậy?"
"Chính là từ đó!"
Cô ta nhanh chóng chỉ tay lên trời.
"Ơ? Ý cô là phương Bắc à?"
Ngoại hình cô ta rõ ràng không thuộc chủng tộc Đông Á, có lẽ đến từ Nga hoặc Bắc Âu.
"Không phải, là từ trên trời."
"Trên trời...?"
"Chính~ thế đó!"
Ừ, đúng là cô ta rơi từ trên trời xuống thật...
"Nghĩa là cô vì muốn chăm sóc tôi mà đặc biệt từ thế giới trên trời xuống đây?"
"Chuẩn~ không cần chỉnh!"
Chocolat nở nụ cười tươi tạo dáng chiến thắng, nhưng nhiệt độ trong lòng tôi lại tụt dốc không phanh.
"Tạm biệt."
"Anh, ý anh là sao! Đợi đã!"
Tôi cũng không muốn tệ bạc thế... nhưng cô ta đáng ngờ quá.
"Em nhất định sẽ giúp được anh, hãy thử để em ở bên anh một lúc đi!"
Chocolat không hiểu sao chắp tay lại rồi đuổi theo.
"Không cần, hiện tại tôi sống rất ổn."
"Bây giờ có tặng kèm nước rửa chén đó?"
"Cô đang bán báo à?"
"Còn tặng thêm dưa hấu và tempura nữa đó?"
"Ăn vào là đau bụng mất!"
"Tặng thêm táo và mứt nữa nhé?"
"Tặng kèn trumpet với trái ổi tôi cũng không lấy!"
"Tặng thêm giấy đăng ký kết hôn và đơn ly hôn nữa nha?"
"Mấy thứ đó không thể tặng chung được!"
"Tặng thêm đất và giấy chứng nhận quyền sử dụng đất nè?"
"Muốn quá đi!"
"Xin lỗi, đùa chút thôi."
"Tôi biết ngay mà!"
"Tặng thêm “Guri và Gura” nha?" (Chú thích: Đây là bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật)
"Đã có rồi! Tác phẩm kinh điển đó tôi đương nhiên có!"
"Tặng thêm “Baka to Test” nữa nhé?"
"Hình như thiếu cái gì đó! Thế này thì chỉ có trượt thôi!"
"Vậy thì, anh hãy đóng dấu vào đây mua cái bình này đi."
"Đừng có lợi dụng hỗn loạn để chào hàng chứ!"
...Ừm, người này rốt cuộc muốn gì đây?
Quyết định không nên vướng víu với cô ta nữa, tôi tự đi tiếp.
"Á á á!"
Tôi mặc kệ tiếng kêu cố ý đằng sau, tiếp tục bước đi.
"!"
...Nhưng lại sợ cô ta thấy tôi không thèm để ý sẽ tiếp tục gào thét - đành quay lại nhìn; chỉ thấy cô ta nằm ưỡn người ra vẻ quyến rũ, ngước mắt nhìn tôi.
Miệng ngậm chiếc khăn tay không biết từ đâu ra... khiến người ta hơi bực.
"Tạm biệt."
"Này, đợi đã nào! Thấy một cô gái yếu đuối nằm bên đường, đàn ông phải phô trương nói 'Em không sao chứ, cưng~?' chứ!"
Trong lòng tôi, người có thể nói câu đó chỉ có Hanawa thôi.
"Tôi nói trước, giờ tôi đang vội đến trường, không có thời gian chơi trò ngốc với cô đâu."
Giọng tôi tự nhiên trở nên lạnh lùng. Có lẽ não tôi phán đoán không cần phải tôn trọng sinh vật này.
"Đừng lạnh lùng thế chứ, cậu nói gì em cũng nghe, cứ sai khiến em đi!"
"Vậy thì xin hãy tránh xa tôi ra."
"Á, tiếc quá, sức em không đủ để thực hiện nguyện vọng này."
Cô là thần long nào vậy? (Thần long trong Dragon Ball/ 7 viên ngọc rồng)
Tệ thật... rốt cuộc phải làm sao để thoát khỏi sinh vật kỳ quái này đây?
Đang suy nghĩ thì có vật thể xuất hiện trong tầm mắt, đang tiến lại gần... Được rồi.
"Chocolat, Chocolat."
"Em đây, có việc gì thế?"
Tôi lấy "thứ đó" còn sót trong cặp ra.
"Á, là sôcôla kìa!"
"Muốn không?"
"Muốn! Cho em đi!"
Tôi cầm sôcôla lắc lư trên đầu cô ấy, Chocolat thấp bé nhảy mãi vẫn không với tới. Tôi kiên nhẫn tính toán thời cơ.
Được rồi, gần được rồi. Dù lãng phí thức ăn không tốt lắm nhưng -
"Hả!"
Tôi vẫn ném viên sôcôla vào thùng xe tải vừa chạy ngang qua.
"Á! Sôcôla đợi em với——!"
Chocolat lập tức chạy theo chiếc xe với bước chân nhanh nhẹn.
Dù khoảng cách ngày càng xa, cô ấy vẫn không bỏ cuộc, rẽ qua góc phố rồi biến mất.
"Thật sao..."
Đợi một lúc vẫn không thấy cô ấy quay lại. Tưởng ý tưởng này hơi ngớ ngẩn, không ngờ cô ấy lại nhiệt tình thế.
Giữa tiết trời đầu hè sau kỳ nghỉ Vàng, ánh nắng ấm áp vẫn phảng phất sắc xuân.
"Nhưng mùa xuân thường có nhiều kẻ kỳ quái... tốt nhất nên cẩn thận."
Lẩm bẩm một mình, tôi tiếp tục hướng đến trường.