Văn bản bạn cung cấp là tiếng Nhật, không phải tiếng Trung. Tôi sẽ tiến hành dịch đoạn văn này từ tiếng Nhật sang tiếng Việt, tuân thủ các quy tắc đã đặt ra.
---
0
Tháng Mười Hai đã vào hạ tuần, không khí nhộn nhịp của mùa bận rộn dần len lỏi khắp nơi, cùng lúc đó, đường phố ngập tràn Ông già Noel, tuần lộc và những ánh đèn lấp lánh, sục sôi niềm háo hức chờ đón Lễ Giáng Sinh phương Tây mỗi năm một lần.
Điều này cũng không ngoại lệ đối với Haku. Trong lớp học, chủ đề thảo luận những ngày gần đây xoay quanh các giải pháp làm thế nào để trải qua ba tiếng “kinh hoàng” từ ngày hai mươi bốn sang ngày hai mươi lăm một cách thật bình yên mà không bị xao động, hay những cuộc tranh luận sôi nổi về cách vội vàng tìm kiếm người yêu ngay từ bây giờ, hoặc cả cách săn lùng Ông già Noel đang ung dung đi lại khắp phố một cách hiệu quả.
Giữa lúc đó.
「──Giáng Sinh rồi!」
Giữa lớp học, Hana-san cao giọng hô to.
「Tháng Mười Hai mà nhắc đến thì chắc chắn là Giáng Sinh, mà Giáng Sinh thì phải là tiệc Giáng Sinh chứ! Không có tiệc Giáng Sinh thì sao mà có thể đón một năm mới sảng khoái được!」
Trước lời khẳng định đầy nhiệt huyết đó.
「À, ừm, tôi cũng đồng ý khoản đó. Dù gì thì, một đêm vọng lễ Giáng Sinh đúng nghĩa là phải hò hét vui vẻ với tiệc tùng rồi」
「Dù ban đầu là một sự kiện của phương Tây, nhưng giờ nó đã trở thành một trong những nét văn hóa của Nhật Bản rồi」
「Nói đến đêm Thánh thì cũng là thời điểm đáng nhớ khi rất nhiều ca khúc nổi tiếng của visual-kei ra đời nhỉ」
Toricchi của Kachoufuugetsu, Kaza-san, và Mi-san cũng tiếp lời.
「Vậy thì, chúng ta sẽ tổ chức tiệc Giáng Sinh! Chắc chắn địa điểm là nhà ai đó sẽ vui hơn đúng không nhỉ. ──Nhà Zawacchi thì sao?」
「Ơ, nhà tôi ư?」
Đang nói chuyện với Aki về sự kiện vòng quay Giáng Sinh của `Idol Ruler☆Dojikko Maho-chan`, tôi bất ngờ bị kéo vào cuộc.
「Đúng vậy đó! Được chứ?」
「À, tôi thì rất muốn, nhưng mà…」
Dù muốn hỏi vì sao nhà mình tự động trở thành ứng cử viên số một, nhưng thôi để đó đã. Nhà tôi không có đủ không gian để chứa một số lượng lớn người như vậy.
Với căn nhà điển hình của dân thường mà chỉ cần năm người vào thôi là mật độ dân số đã đạt mức bão hòa 120% rồi, nên có lẽ số lượng người này (chắc là bốn thành viên của Kachoufuugetsu, mấy người quanh 3K, Aki và Fuyu, cùng một vài người khác nữa) là không thể đâu…
「Vậy ư. Tôi cứ nghĩ nhà Zawacchi hợp với mấy vụ đó chứ. À, vậy thì, nhà Akicchi thì sao?」
「À, xin lỗi ạ… Nhà tôi năm nay hình như đã được dùng cho một bữa tiệc khác rồi, nên không được ạ」
Aki áy náy nói.
Nếu là nhà No-san thì về mặt không gian chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng đó là một gia tộc danh giá hàng đầu thế giới. Chắc chắn những sự kiện theo mùa như thế này sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng kéo đến, hẳn là rất phiền phức.
「Ưm ừm, nhà Akicchi cũng không được sao. Nếu đã vậy thì dù giảm bớt cảm giác tiệc tại gia, chúng ta cũng chỉ còn cách thuê phòng tiệc karaoke nào đó rồi thực hiện thôi…」
Hana-san đang nói dở với vẻ thất vọng.
「À, nếu vậy thì, có lẽ nhà tôi được đó」
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Đó là giọng nói giống như trong anime mà tôi quen thuộc.
Người giơ tay ở phía sau lớp học chính là… Fuyu.
「Ơ, thật hả, Fuyucchi!」
「Ưm~. Dù gì thì bố tớ cũng nói sẽ tổ chức tiệc Giáng Sinh ở nhà, nếu mọi người thấy được thì cứ nhập hội rồi cùng nhau quẩy thôi!」
「Quả nhiên là Fuyucchi! Tôi thích cậu ở những khoản này lắm đó, cậu luôn nhiệt tình với mấy vụ như thế này!」
Hana-san vừa ôm Fuyu vừa reo lên.
À, đúng rồi, còn có lựa chọn đó nữa chứ. Ừm, nhà Fuyu thì chắc chắn không có vấn đề gì.
「Được rồi, vậy thì ngày hai mươi bốn là tiệc Giáng Sinh ở nhà Fuyucchi! Mọi người nhớ để trống lịch nhé!」
Cứ thế, việc bữa tiệc tại gia vào đêm Giáng Sinh sẽ được tổ chức ở nhà Fuyu đã được quyết định.
1
Vài ngày sau.
Một buổi chiều tan học nọ, tôi một mình thay giày ở tầng dưới.
Aki và Fuyu hôm nay có cuộc họp về VTuber nên đã về trước.
Mặc dù ban đầu việc làm VTuber chỉ vì lý do nội bộ là sản phẩm kỷ niệm khóa học, nhưng vì đã mất công tạo ra rồi mà bỏ xó thì thật lãng phí, nên thực ra sau đó các hoạt động vẫn tiếp tục. Trong quá trình đó, khi thử đăng một buổi phát sóng lên Yabee Tube, thật bất ngờ… hay nói đúng hơn, một cách tất yếu, nó đã trở nên nổi tiếng và đến tận bây giờ vẫn đều đặn đăng tải các video.
Cuộc họp hôm nay cũng là để chuẩn bị cho buổi phát sóng đặc biệt nhân dịp Giáng Sinh.
「Giáng Sinh, ư…」
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai.
Ngày hôm đó, mọi người sẽ tụ tập lại và tổ chức tiệc Giáng Sinh ở nhà Fuyu.
Đây là Giáng Sinh đầu tiên tôi trải qua cùng Aki và mọi người.
Không biết nó sẽ như thế nào đây…
Tôi lơ đãng suy nghĩ như vậy, thì đúng lúc vừa đến cổng trường.
「──Zawa-san♪」
「Ư hyo!…」
Một giọng nói bất chợt thì thầm bên tai.
Với sự dễ chịu của giọng nói và vị ngọt ngào của hơi thở phả vào tai, tôi rên rỉ như một con mèo rừng được cho loại matatabi thượng hạng cùng với cá ngừ vây xanh, rồi quay mặt về phía chủ nhân của hơi thở ngọt ngào kỳ diệu đó.
Và rồi tôi thấy…
「Chào buổi chiều, Zawa-san♪」
「Ơ…?」
Là Aki.
Cô bé mỉm cười rạng rỡ như đóa hoa trắng đang nở rộ, khẽ nghiêng đầu rồi vẫy tay nhỏ xíu về phía tôi.
Ủa, Aki, không phải cậu đã về rồi sao…?
Trong giây lát tôi cảm thấy nghi hoặc, rồi nhận ra một sự khác biệt nhỏ.
Aki (?) trước mặt tôi dường như có gì đó trưởng thành hơn so với Aki bình thường, và hơn nữa… chỉ một chút thôi, nhưng cảm giác mà cô ấy tỏa ra cũng khác.
Quan trọng hơn, nếu là Aki, trong tình huống chỉ có hai chúng tôi như thế này, cô bé sẽ ở chế độ `thèm người` mà gọi「sensei~♪」mới phải.
Vậy thì, kết luận rút ra từ những điều này là…
「…Có lẽ nào là Mi-san…?」
Không thể nghĩ ra khả năng nào khác.
Dù có 1% cơ hội là Haru-san, mẹ ruột của Aki, nhưng lần này tôi chắc là không sai.
Trước câu trả lời của tôi.
「Vâng, đúng vậy ạ♪」
Aki (?) – Mi-san trước mặt tôi rạng rỡ hẳn lên, vui vẻ nắm chặt tay tôi.
「Quả nhiên. Chị về từ lúc nào vậy?」
「Ưm ưm, vừa mới đây thôi. Trước tiên, em muốn gặp Aki-chan và Zawa-san nên đã vội vàng đến đây đầu tiên. Em đã đợi cùng với Alice-san nhưng…」
「…Lâu rồi không gặp」
「Ố ồ…!?」
Cùng với tiếng kêu đó, một giọng nói bất chợt vang lên từ phía sau.
Tôi quay lại, và thấy… một cô hầu gái tóc vàng mắt xanh.
Khoan đã, hoàn toàn không cảm nhận được chút khí tức nào cả…
「…Khả năng di chuyển không tiếng động là tuyệt kỹ của đội trưởng đội hầu gái gia tộc No-san」
「Hà, hà à…」
Hóa ra có cái đó à…
Thôi kệ đi.
「À, nhân tiện chị đã đến đây thì hơi tiếc, nhưng Aki hôm nay có việc nên đã về trước rồi…」
「Ồ… vậy sao ạ」
「Vâng. Nên nếu muốn gặp Aki thì có lẽ chị nên về dinh thự thì hơn」
「…」
「Mi-san?」
「Không… có lẽ như vậy lại vừa hay. Thật ra… em có chuyện muốn bàn bạc với Zawa-san, có được không ạ?」
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi và nói.
「Ơ, với tôi ư?」
「Vâng. Nếu anh có thời gian thì…」
「Chuyện đó thì được thôi, nhưng mà…」
Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?
Trong khi tôi còn đang thắc mắc,
「Chà, cảm ơn anh♪ Vậy thì đứng nói chuyện ở đây cũng không tiện, mời anh đi lối này」
Được Mi-san mỉm cười thúc giục, tôi quyết định di chuyển.
Nơi chúng tôi di chuyển đến là một chiếc xe hơi hạng sang màu đen.
Một chiếc xe lộng lẫy đến mức có thể nhận ra từ trăm mét. Trông nó giống hệt loại xe mà nếu bị hậu bối tông vào từ phía sau, chắc chắn sẽ phải dàn xếp có điều kiện với người trong giới. Mà này, bên trong xe rộng và hoành tráng như một phòng khách, với tivi, tủ lạnh và những chiếc ghế sofa mềm mại đến mức có thể chìm hẳn vào đó.
「…Xin mời dùng. Đây là Silver Tips Imperial」
「À ── Cảm ơn chị」
Alice-san rót trà vào tách và đưa cho tôi.
Thức uống Silver gì đó ấm áp (dài quá…) có một hương vị phức tạp chưa từng nếm qua, thấm dần vào sâu trong lồng ngực.
「À ừm, vậy chuyện cần bàn bạc là…」
「À, vâng, chính là chuyện đó…」
Mi-san trịnh trọng mở lời.
「Em… lần này, em về nước vì có một việc vô cùng quan trọng không thể bỏ lỡ. Thường thì em về vào cuối năm để ở bên gia đình, nhưng vì có việc đó nên năm nay em đã sắp xếp lịch trình sớm hơn…」
Cô ấy nói với giọng trầm xuống.
Một việc mà Mi-san, con gái cả của gia tộc No-san, lại nói với vẻ mặt nghiêm túc như vậy là không thể bỏ lỡ.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ? Tôi không khỏi nghi ngờ rằng đó phải là một buổi hòa nhạc tầm cỡ thế giới, một hội nghị cấp cao, hay một sự kiện trọng đại nào đó liên quan đến vận mệnh thế giới.
「À ừm, cái việc đó là…」
Tôi vừa lo lắng vừa tò mò hỏi, không biết điều gì sẽ bật ra.
Mi-san siết chặt tay trên đầu gối.
Rồi cô ấy ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào tôi và nói:
「──Là `Sự kiện ra mắt kỷ niệm sinh nhật Dojikko Aki-chan ☆ Giáng Sinh Memorial`♪」
「…………Hả?」
Trong khoảnh khắc, tôi không hiểu cô ấy đang nói gì.
「À ừm, đó là một sự kiện đặc biệt được tổ chức ở Akihabara. Thực ra nó bắt đầu từ hôm nay và em đang tìm người đi cùng. Aki-chan hôm nay có việc bận nên…」
「…」
…Đúng rồi.
Chị ấy là người như thế này mà. Chị gái của Aki, tài sắc vẹn toàn và tưởng chừng hoàn hảo không tì vết, nhưng lại khá ngây thơ và chậm rãi, là một "nữ thần Akiba-kei" được cả Fuyu và Kagura-senpai kính trọng như một khởi tổ siêu nhân hoàn mỹ…
Mi-san tiếp lời khi tôi lơ đãng cảm thấy mất sức.
「Vậy thì sao ạ? Nếu Zawa-san có thể đi cùng thì em sẽ rất vui mừng… Em, em gần đây không am hiểu lắm về Akihabara…」
「À – vâng, được thôi…」
「Thật không ạ! Cảm ơn anh. Vậy chúng ta đi ngay thôi」
Mi-san vui mừng thốt lên.
Cứ thế, chẳng hiểu sao tôi lại cùng Mi-san đến Akihabara.
2
Akihabara cuối tuần tấp nập người qua lại.
Có những cặp đôi cỡ sinh viên đại học, những chàng trai cùng tuổi với chúng tôi mang theo những túi giấy lớn, những cô hầu gái phát tờ rơi và những người hóa trang đủ kiểu.
Mặc dù gần đây nó đã trở nên phổ biến hơn rất nhiều, nhưng rõ ràng nơi đây vẫn mang một bầu không khí khác biệt so với những con phố khác.
Tôi sánh bước cùng Mi-san đi xuyên qua thánh địa được mệnh danh là "Akiba-kei" nguyên bản ấy.
Nơi chúng tôi đang hướng đến là một cửa hàng anime gần nhà ga, nhưng…
「À ừm… có lẽ là bên này thì phải…」
Mi-san vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh, định rẽ phải ở góc phố.
「À, không, theo bản đồ thì là bên kia ạ. Hơi ngược hướng nhưng tôi nghĩ đi bộ một chút là tới thôi」
「À, à, vậy sao ạ. Em không giỏi xem bản đồ lắm…」
Nói rồi, cô ấy xoay điện thoại có hiển thị bản đồ vòng tròn, rồi lại định tiến về hướng bốn mươi lăm độ so với đường thẳng.
「À, ừm, không phải hướng đó mà…」
「Ơ, ơ…?」
「À, ừm… nếu chị không ngại thì để tôi dẫn đường cho」
Tôi nói rồi dẫn trước Mi-san đang lúng túng.
Chẳng trách, Mi-san có vẻ là người mù đường hay không biết đọc bản đồ nhỉ…?
Thêm vào đó.
「…」
Ưm, tôi đang bị nhìn chằm chằm… đúng không nhỉ?
Từ nãy đến giờ tôi cảm nhận được rất nhiều ánh mắt, khá là phiền phức.
Việc lái chiếc xe sang trọng màu đen đến trước Versailles đã thu hút sự chú ý đáng kể, nhưng giờ tôi cảm thấy mình đang bị nhiều ánh mắt hơn thế nhìn chằm chằm.
Lý do đã quá rõ ràng.
Bởi vì… người ngồi cạnh tôi là Mi-san đó.
Mi-san vốn dĩ đã là một mỹ nhân thanh khiết tuyệt trần, đến mức người ta nhầm lẫn là người mẫu hay thần tượng. Hơn nữa, cô ấy còn nổi danh là "Nữ thần Akiba", đặc biệt ở nơi này, cô ấy là một người nổi tiếng đến mức có thể vượt mặt cả giới nghệ sĩ hay vận động viên…
「Này, này, người kia không lẽ là No-san sao…?」
「Đ, đúng là cô ấy mà phải không? "Nữ thần Akiba" nổi tiếng đó… Ơ, thật sự được nhìn thấy người thật…!」
「Nghe nói cô ấy đang du học ở nước ngoài mà…」
Những tiếng xì xào như vậy vọng đến từ xung quanh.
「Vậy còn… thằng đứng cạnh cô ấy là ai thế?」
「Ai mà biết? Chắc là tùy tùng gì đó? Hay là fan cuồng tự bám theo thôi? Hoặc là người xách đồ?」
「Trông cứ như nhân vật quần chúng ấy, kiểu người đâu cũng có thể thấy, mặt y chang cá cơm Crimson ấy mà.」
Tôi xin lỗi vì trông giống cá cơm Crimson nhé…
Mà này, hết Crimson hình kỳ giông khổng lồ đến Crimson hình chuột cống, liệu tôi sẽ còn chinh phục được bao nhiêu loại Crimson nữa đây…
「? Sao thế Sawa-san?」
「À, không, tôi chỉ tự hỏi không biết mình có giống cá cơm Crimson không…」
Khi tôi lỡ miệng nói ra điều đó,
「Tôi thích cá cơm Crimson lắm đó ♪」
「Hả?」
「Tôi thấy cá cơm dễ thương mà. Muốn ôm thật chặt luôn ấy.」
「…」
Nhưng như thế sẽ tanh lắm đấy…
Vả lại, vì tôi là đối tượng bị nói đến nên việc nói ra điều này hơi khó xử, nhưng mà, có dễ thương thật không nhỉ…?
Tôi bối rối vì không hiểu được gu của Mi-san chút nào.
Và trong lúc đang trò chuyện như thế, chúng tôi đã đến được cửa hàng anime mà mình muốn.
「Đến rồi ạ. Có vẻ nó được tổ chức ở không gian sự kiện trên tầng sáu.」
「Thế à.」
「Vâng, chúng ta đi thôi.」
Cùng với Mi-san với vẻ mặt rạng rỡ, tôi đi thang máy hơi chật để lên tầng có sự kiện.
Và trên đường đi, tôi hỏi một điều mà mình hơi thắc mắc.
「À mà này, sự kiện hôm nay là về Aki-chan chứ không phải Maho-chan nhỉ?」
「Vâng, đúng vậy ạ ♪」
「À hình như, đó là cô bé pháp sư đầu tiên trong series Cô bé pháp sư hậu đậu thì phải…」
Trong số các fan, nhân vật này được xem như huyền thoại, nhưng đó phải là một tác phẩm từ rất lâu rồi.
Một tác phẩm từ mười năm, hai mươi năm trước gì đó, và thực ra tôi cũng không biết rõ chi tiết đâu…
Khi tôi nói vậy với Mi-san,
「Đúng vậy ạ, những người bây giờ có thể không biết nhiều về Aki-chan.」
「Mi-san, tại sao chị lại yêu thích Aki-chan?」
「À, vâng. Vì mẹ tôi rất yêu Aki-chan, nên từ lúc nào tôi cũng bị thu hút bởi cô ấy. Fufu, cô ấy luôn được phát ở phòng khách, và tôi còn nhớ rất rõ khuôn mặt hạnh phúc của mẹ khi xem cô ấy lúc tôi còn bé. Vì thế, dù tôi rất thích Maho-chan bây giờ, nhưng Aki-chan vẫn là một phần không thể thiếu. Nghe nói sự kiện kỷ niệm của cô ấy sau một thời gian dài mới được tổ chức lại, nên tôi không thể ngồi yên được nữa mà phải tức tốc chạy đến đây ♪」
Cô ấy kể lại với giọng nói đầy hào hứng (hơi nhanh một chút).
Ra là vậy, là có lý do như thế…
Tức là được mẹ cô ấy yêu thích qua hai thế hệ. Nếu vậy thì cũng dễ hiểu cho mức độ say mê này… Sau khi đã hiểu sự yêu thích của Mi-san dành cho Aki-chan, chúng tôi bước ra khỏi thang máy và tiến vào không gian sự kiện.
Và ngay khi bước vào tầng, một giọng hát cao vút đã vút vào tai tôi.
Đây là…?
「À, có vẻ đã bắt đầu rồi. Nghe nói sự kiện hôm nay bắt đầu bằng một mini-concert mà.」
「Mini-concert? Kia là…!」
Người phụ nữ với mái tóc màu hồng đang hát trên sân khấu nhỏ ở tầng đó.
Dáng vẻ lộng lẫy và nổi bật nhưng đầy khí chất của cô ấy trông rất quen thuộc.
「Hime Miran…?」
「Đúng vậy đó ♪ Tất cả các ca khúc chủ đề của 『Cô bé pháp sư hậu đậu Aki-chan』 đều do người đó hát đấy.」
Mi-san vui vẻ giải thích cho tôi.
Một nghệ sĩ nổi tiếng, nữ hoàng của làng nhạc anisong từng góp mặt ở Kohaku.
Trước đây tôi cũng từng thấy cô ấy trên sân khấu Haku, nhưng không ngờ lại có thể nhìn thấy Hime Miran ở một nơi như thế này.
Chẳng bao lâu sau, bài hát kết thúc theo những tiếng cổ vũ náo nhiệt của khán giả xung quanh (Mi-san cũng uyển chuyển di chuyển qua lại một cách tinh tế), và Hime Miran nói với mọi người dưới khán đài:
「Vâng, tất cả mọi người, vất vả rồi! Đồ hậu đậu—!」
「「「Aki-chan—!!」」」
「Đồ dở tệ—!」
「「「Megu-chan—!!」」」
「Ừm, trông mọi người khỏe mạnh nhỉ! Hôm nay là sự kiện kỷ niệm đáng nhớ của 『Cô bé pháp sư hậu đậu Aki-chan』, mọi người đã sẵn sàng chưa—?」
「「「Phép thuật—!」」」
「Tuyệt vời, phản ứng tốt lắm! Buổi giao lưu ký tặng và tặng quà chính sẽ diễn ra sau mini-concert, nên hãy đợi thêm chút nữa trong khi nghe tôi hát nhé—!」
「「「Húuuu!!!」」」
Toàn bộ tầng sôi động lên theo tiếng của Hime Miran.
Theo giải thích, có vẻ như sau đó sẽ là phần hai của mini-concert, và sau đó là sự kiện ra mắt cũng như bán bộ Blu-ray HD remaster phiên bản kỷ niệm Giáng sinh của Aki-chan mà mọi người đã chờ đợi bấy lâu.
Vậy thì chúng ta sẽ ở lại đây chờ sự kiện bắt đầu sao… nhưng không ngờ.
「Thế thì Sawa-san, chúng ta xuống tầng dưới một lát nhé?」
「Ơ, được sao? Nghe nói có phần hai mà…」
Chúng ta không xem sao?
Khi đó, Mi-san mỉm cười và nói:
「Vâng. Phần hai thường có nội dung giống phần một thôi ạ. Số lượng người có thể xem live có hạn, với cả tôi cũng đã tận hưởng rất nhiều rồi, nên tôi muốn nhường phần hai cho ai đó khác sắp đến ạ ♪」
Khuôn mặt tươi cười hiền hòa ấy cho thấy cô ấy thực sự nghĩ như vậy từ tận đáy lòng.
Ư, ừm, người này thật sự là một nữ thần hay sao vậy…?
3
Trong lúc chờ phần hai của mini-concert kết thúc, chúng tôi dành thời gian loanh quanh đâu đó.
「À, chúng ta nên làm gì bây giờ nhỉ? Đi quán cà phê nào đó không?」
「Vâng… À, Sawa-san, tôi muốn đến đó.」
「À, là khu trò chơi nhỉ. Đã hiểu.」
Tôi gật đầu đáp lại, và cùng Mi-san đến khu trò chơi nằm ngay gần cửa hàng anime.
Một khu phức hợp lớn với một tầng hầm và năm tầng nổi.
Từ các game đối kháng đến game xếp hình, game âm nhạc đập trống đến game đua xe có tay lái, thậm chí cả Purikura và crane game cũng có đầy đủ mọi thể loại giải trí, đúng là một dãy sản phẩm đúng chất Akihabara.
Nhưng có một điều hơi lạ.
Đó là…
「À mà này, Aki-chan có vẻ được ưu ái đặc biệt nhỉ. Khắp nơi toàn là Aki-chan…」
Các máy game đối kháng của Aki-chan được xếp hàng dài ở vị trí nổi bật nhất, hầu hết các giải thưởng của game đều liên quan đến Aki-chan, và cả giọng hướng dẫn phát trong cửa hàng cũng là giọng của Aki-chan. Dù là một tựa game huyền thoại đi chăng nữa, thì nó cũng là tác phẩm từ hơn mười năm trước rồi…
「À, vâng đúng vậy ạ. Do là nhà tài trợ cho sự kiện kỷ niệm hôm nay, nên rất nhiều nơi đã được trang trí theo chủ đề Aki-chan đó ạ ♪」
「Thật sao?」
「Vâng, tuyệt vời lắm đúng không ạ ♪」
Nói mới nhớ, trước khi đến đây, các biển quảng cáo, màn hình điện tử trên các tòa nhà, poster và cờ treo trong cửa hàng cũng đều là về Aki-chan.
Khoan? Nhưng Aki và Fuyu không nói gì về chuyện này cả nhỉ? Với khả năng thu thập thông tin của hai người đó thường ngày, đáng lẽ một sự kiện lớn như thế này và lại liên quan đến series Cô bé pháp sư hậu đậu thì ít nhất họ cũng phải nhắc đến một tiếng chứ…
Khi tôi đang xoay sở trong lòng, Mi-san chợt thấy gì đó và kêu lên.
「Wow, Sawa-san, nhìn đằng kia kìa!」
「À, crane game nhỉ. Cái đó cũng theo chủ đề Aki-chan.」
「Tôi, tôi muốn thử ạ. Được không?」
「À, vâng, tất nhiên rồi.」
「Cảm ơn ạ ♪」
Với nụ cười rạng rỡ như hoa, Mi-san chạy lon ton đến máy.
Và thế là cô ấy bắt đầu chơi crane game…
「…Khó lấy quá…」
Năm phút sau.
Mi-san đang cúi đầu ủ rũ trước máy.
Cô ấy đã thử khoảng ba lần, nhưng món quà mong muốn là con thú nhồi bông Aki-chan phiên bản kỷ niệm Giáng sinh vẫn nằm nguyên trên bệ đựng giải thưởng.
Thay vào đó, cô ấy chỉ gắp được một con thú nhồi bông kích cỡ người thật hình Crimson bọ biển (to đùng).
Mà nói mới thấy, Mi-san cũng có thứ không giỏi nhỉ…
「…Ư ư… tôi phải làm sao đây…」
「À, tôi nghĩ là chị nên di chuyển cần gắp sâu hơn một chút thì được đấy.」
「Hả? K, kiểu này sao…?」
「Không, ừm, như thế thì quá rồi, chỉnh lại chút nữa, dừng ở đây…」
Tôi đặt tay mình lên tay Mi-san để hướng dẫn cô ấy điều khiển cần gạt đang lúng túng di chuyển.
「Wow, tuyệt vời, tôi gắp được rồi! Đ, đừng rớt nhé… c, cố lên… waaa… ♪」
Theo tiếng reo vui của Mi-san, con thú nhồi bông Aki-chan phiên bản kỷ niệm Giáng sinh rơi bộp xuống cửa lấy quà.
「T, tôi gắp được rồi…! T, tuyệt vời, tuyệt vời quá, Sawa-san… ♪」
「Không có gì đâu…」
Thực ra tôi không giỏi các game nói chung cho lắm, nhưng crane game thì từ xưa đến giờ lại khá có năng khiếu. Hơn nữa, chắc là do phiên bản kỷ niệm nên cần gắp cũng khỏe hơn và khá dễ lấy…
Và ngay lúc đó, tôi nhận ra.
Vị trí hiện tại của tôi.
Vì tôi đang thao tác cần gạt từ phía sau Mi-san, nên tư thế của chúng tôi gần như áp sát nhau.
「X, xin lỗi…!」
Tôi vội vàng giơ hai tay lên và lùi ra, giống như một nhân viên văn phòng kêu oan khi bị tố cáo quấy rối trên chuyến tàu điện đông người.
Nhưng Mi-san thì,
「? Có chuyện gì sao? Ưm… “vẫy tay chào”?」
Cô ấy chỉ chớp chớp mắt với vẻ mặt ngơ ngác.
Ư, ừm, gọi là ngây thơ hay thuần khiết tuyệt đối cũng được nhỉ…
Trước mặt tôi đang không biết phải phản ứng thế nào, Mi-san,
「Cảm ơn Sawa-san rất nhiều. Fufu, Sawa-san chắc hẳn là một bậc thầy crane game rồi ♪」
Và cô ấy đã cười một cách vui vẻ như thế.
Sau crane game, điều mà Mi-san tỏ ra hứng thú tiếp theo là,
「Woa, đằng kia cũng có Aki-chan kìa… ♪」
Cô ấy chạy nhanh đến đó như một con chim cánh cụt Hoàng đế tìm thấy đàn cá yêu thích.
Và cái nằm ở đó là… máy gacha (thật) phiên bản Aki-chan.
「Búp bê mini Aki-chan phiên bản kỷ niệm Giáng sinh là phần thưởng đặc biệt nhỉ. Tôi thử một chút nhé.」
Nói rồi, cô ấy với vẻ mặt háo hức quay máy gacha.
Với tiếng “gacon”, một hộp nhựa cỡ lòng bàn tay lăn ra.
「Ehehe, không biết bên trong có gì nhỉ?」
「Sao rồi?」
「Ưm… ách.」
「Mi-san?」
「…」
Vật phẩm bên trong mà Mi-san im lặng đưa cho tôi xem.
Đó là một búp bê mini Crimson lươn điện (xấu xí).
「À, ừm, thỉnh thoảng cũng có chuyện này xảy ra mà. Lần tới chắc chắn sẽ ra thứ tốt thôi.」
「Phải, phải không ạ? Aki-chan, hãy đến với tôi… Ầy!」
Cô ấy cầu nguyện rồi quay máy gacha.
Nhưng thứ bên trong đó cũng là,
「…Là Crimson cá bống xám…」
「…」
Cái này cũng xấu xí không kém…
「K, không sao đâu, lần tới chắc chắn sẽ được. Có câu nói “quá tam ba bận” mà…」
「V, vâng ạ…!」
Mi-san nắm chặt tay lại rồi một lần nữa đặt tay lên máy gacha.
Nhưng sau đó dù có thử quay vài lần nữa, thì toàn ra toàn Crimson (xấu xí, thô kệch, quái dị) không à……
「…………」
Ánh mắt của Mi-san đã hoàn toàn tắt ngúm……
Hay nói đúng hơn, cảnh này mình đã thấy ở đâu đó rồi thì phải. À, đúng rồi, là hồi trước Akira quay gacha "MGO" mà xịt sấp mặt ấy mà……. Lúc đó cũng là vì mãi không ra được SSR mình muốn, nên Akira cũng đã trợn mắt cá chết như vậy.
「……Ư ư, Aki-chan, hôm nay chắc là không vui rồi……」
Hay là Mi-san, hóa ra cũng có chút đoảng nhỉ……?
Gắp thú thì vụng về, quay gacha thì có điềm báo chẳng lành, hóa ra cũng có điểm gần giống Akira ghê……
Mình vừa nghĩ vừa nhìn Mi-san đang rưng rưng nước mắt trước đống gacha trượt lăn lóc trên sàn.
「T, thế này thì chỉ còn biết trông cậy vào Sawa-san thôi……!」
「Hả?」
「L, làm ơn đi mà……. Q, quay giúp tôi đi mà……」
Cô ấy gần như van nài mình.
Ơ, mình á……?
Ừ thì, hồi lúc của Akira cũng vậy, chứ thực ra mình đâu có may mắn gì trong chuyện gacha đâu, thậm chí còn thuộc dạng đen ấy chứ……
「T, thôi, vậy thì mình cùng quay nhé. Một mình tớ cũng thấy bất an lắm……」
「V, vâng…… Xin nhờ anh」
Cả hai gật đầu đồng ý.
Mình nắm tay Mi-san, cùng nhau giật cần gacha.
Tiếng "Gashapon" nhỏ bé vang lên giữa sự ồn ào của khu game, tiếp đó là viên gacha định mệnh lăn ra.
「……」
「……」
Ực……
Trong bầu không khí căng thẳng như lúc đưa bài kiểm tra điểm kém cho bố mẹ, Mi-san chậm rãi mở viên gacha ra.
Và thứ ở bên trong là……
「……A, Aki-chan kìa……!」
「Hả……?」
「Aki-chan phiên bản Giáng sinh kỷ niệm…… Tuyệt, tuyệt vời quá……!」
Mi-san run giọng trước bức tượng Aki-chan khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy lấp lánh. May, may quá, cuối cùng cũng ra rồi……
「S, Sawa-san có lẽ là thần hộ mệnh đấy. Ở cạnh anh là vận may sẽ tăng vùn vùn, đúng là biểu tượng của sự may mắn mà……」
「K, không, không đến mức đó đâu……」
Mình nghĩ mình cùng lắm chỉ là một ông địa vô danh đứng cô đơn bên vệ đường thôi.
Hay nói đúng hơn, đến nước này mà vẫn còn ra toàn gacha trượt, thì xét theo phương pháp loại trừ, việc cuối cùng cũng có cái trúng cũng là điều tất yếu mà……
Nhưng Mi-san lắc đầu.
「Không đâu, anh là Sawa-san Đại Minh Thần vô cùng linh nghiệm đấy ạ. Hì hì, may mà có Sawa-san ở cạnh em……♪」
Cô ấy ôm bức tượng vào lòng đầy trân trọng, rồi mỉm cười.
「──À, hai bạn kia ơi, có muốn chơi đố vui không ạ?」
「Hả?」
Sau khi quay gacha thành công có được món đồ mình muốn.
Và khi đang lượn lờ quanh khu game, thì bỗng nhiên mình bị gọi lại.
「Hai bạn là người đến tham gia sự kiện kỷ niệm của Aki-chan đúng không ạ? Trong khuôn khổ sự kiện, chúng tôi có tổ chức một cuộc thi đố vui. Nếu trả lời đúng cả ba câu hỏi, bạn sẽ được tặng một chiếc đồng hồ báo thức giọng Aki-chan làm kỷ niệm. Hai bạn thấy sao ạ?」
「! C, chơi ạ!」
Mi-san phản ứng một cách sốt sắng (thậm chí còn hơi lắp bắp) trước khi chị nhân viên nói hết câu.
Cái dáng vẻ ấy cứ như một chú mèo con bị trêu đùa bằng que cat treat ấy nhỉ……. Hay nói đúng hơn, ừm, mình có cảm giác mình đã hiểu được mô típ hành động của Mi-san rồi.
「Tôi hiểu rồi ạ. ──Vậy thì câu hỏi đầu tiên ạ. Phép thuật yêu thích của Aki-chan, phép thuật đầu tiên──」
「Là 『Magical☆Revenger』ạ♪」
「Hả……?」
Cô ấy vừa trả lời trong vòng mấy giây trước khi tôi kịp đọc hết câu hỏi luôn thì phải……?
Đến mình còn chưa kịp nắm bắt câu hỏi là gì nữa kìa……
Nhưng chị nhân viên với vẻ mặt ngạc nhiên đã thông báo.
「C, chính xác ạ……」
Đó là những lời chị ấy nói.
「Em làm được rồi, Sawa-san♪」
Mi-san hồn nhiên nhảy cẫng lên vui sướng.
「T, tại sao cậu lại biết……?」
「Ơ? Phép thuật yêu thích của Aki-chan chỉ có ba loại là 『Magical☆Spark』『Magical☆Inferno』và 『Magical☆Revenger』thôi mà. Trong đó thì 『Magical☆Spark』và 『Magical☆Revenger』là những phép thuật đã được sử dụng, và 『Magical☆Revenger』là phép thuật được sử dụng trước……」
「……」
Cô ấy thản nhiên nói như kiểu "con nòng nọc là con của con ếch" ấy.
Dù gì thì dù, thông số cơ bản của người này vẫn là cấp Perfect Progenitor Superhuman nhỉ……
Sau đó, cuộc thi đố vui vẫn tiếp tục.
「Aki-chan đã dùng──」
「Crimson hình sao biển gai ạ♪」
「Lần hợp thể đầu tiên của Aki-chan và Megu-chan──」
「Em nghĩ là 『Muse☆Exclamation』ạ♪」
「C, chính xác……ạ……」
Mi-san đã trả lời hết tất cả các câu hỏi chỉ trong chưa đầy ba phút.
Nhân tiện thì, sau khi đọc hết câu, các câu hỏi lần lượt là "Crimson mà Aki-chan đã đánh bại bằng ma cụ nhận được từ huấn luyện viên Billy trong trại huấn luyện hậu đậu Aki-chan là gì?" và "Phép thuật hợp thể đầu tiên của Aki-chan và Megu-chan là 『Magical☆Big Bang』, vậy phép thuật hợp thể tiếp theo mà họ sử dụng là gì?". Sao cô ấy biết được những thứ này vậy trời……
「À, ừm…… C, cậu giỏi thật đấy, chị bạn……」
Chị nhân viên cũng đang mang vẻ mặt của một thợ săn kho báu vừa tìm thấy Yamata no Orochi khi đang tìm Tsuchinoko trên núi.
「……」
Tôi có cảm giác như mình vừa được diện kiến lại sự tuyệt vời của Mi-san, người được xưng tụng là "Nữ thần hệ Akiba"……
4
「Ehehe, xinh quá đi♪」
Mi-san nhìn chiếc đồng hồ báo thức phiên bản Aki-chan có được từ cuộc thi đố vui, cất giọng hạnh phúc.
「Anh nhìn này, khi mình cài giờ thì Aki-chan sẽ hiện ra cùng với giọng nói từ chỗ cái ô cửa sổ này đấy ạ. Được làm tỉ mỉ thật nhỉ?」
「À, thật ha. Hay thật」
「Ufufu, em bắt đầu mong chờ đến lúc thức dậy rồi đây. Về nhà em sẽ dùng nó ngay từ ngày mai luôn……♪」
Mi-san như một đứa trẻ vừa có được bảo bối.
Nhân tiện thì, Mi-san vừa ra khỏi khu game là đã định bước đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với cửa hàng anime, nhưng thôi bỏ qua đi.
Trong lúc nói chuyện phiếm như vậy trên đường, bỗng nhiên có một thứ lọt vào mắt tôi.
「Kia là……?」
Ánh đèn trang trí đang tỏa sáng ở một công viên cách đó không xa.
Nó mô phỏng hình ảnh Aki-chan và Maho-chan đang nắm tay nhau vui vẻ bắn Magical Rocket Launcher, và thậm chí còn có cả Pianissimo-chan đứng bên cạnh nữa.
「……」
Ừm…… Nếu cho Akira thấy cái này thì chắc cậu ấy sẽ vui lắm đây.
Dù sao thì cũng đã cất công đến tận đây rồi, coi như là một cái duyên đi, chụp lại rồi gửi cho cậu ấy sau vậy.
Vì vậy, tôi nói với Mi-san.
「À, xin lỗi, tớ muốn chụp vài tấm ảnh, cậu có phiền không?」
「À, vâng ạ. Vậy em sẽ đợi ở đây nhé♪」
Để Mi-san với nụ cười tươi rói ở lại, rồi tôi đi về phía công viên.
Để không khiến cô ấy phải đợi lâu, tôi định làm nhanh gọn như chim chìa vôi tắm, nên đã chụp nhanh những bức ảnh đèn trang trí với tốc độ màn trập của một siêu nhiếp ảnh gia.
「Rồi, vậy là xong」
Tôi xem lại album ảnh, xác nhận là đã chụp ổn thỏa, rồi đút điện thoại vào túi.
Tổng thời gian mất khoảng năm phút.
Chắc là mình không để cô ấy đợi lâu đâu.
Nhưng khi tôi quay lại chỗ của Mi-san thì……
「──Thế nên là, em đi đến khu chung cư cao cấp của anh chơi đi, Akira-chan」
Sao lại, có một tên ở đó thế này.
Chỉ trong vòng có năm phút ngắn ngủi, mà đã có một thứ gì đó kỳ lạ xảy ra.
Hình ảnh một gã đàn ông đang quấn lấy Mi-san và nói chuyện một cách đơn phương.
Lúc đầu tôi còn tưởng là gã đang tán tỉnh hay chèo kéo gì đó, nhưng cái vẻ ngoài đẹp trai nhưng lại mang tướng ác kia, hình như mình đã từng thấy ở đâu rồi thì phải.
「Haa…… Nhưng mà, tôi còn có chỗ phải đến nữa……」
「Chuyện đó không quan trọng đâu mà, bỏ qua đi. Trong phòng anh có cái TV 70 inch đấy, mình xem phiên bản điện ảnh Giáng sinh của Maho-chan nhé? Chắc chắn không có chuyện gì hạnh phúc hơn thế đâu」
「K, không, cái đó thì……」
Dù gì thì Mi-san trông cũng có vẻ bối rối, nên tôi không thể làm ngơ được.
「Xin lỗi……」
Tôi vừa lên tiếng để không kích động đối phương, vừa tiến lại gần thì gã đàn ông quay lại.
「Aaa, đang bận đấy, không biết là ai nhưng để sau đi…… Hở, hóa ra lại là mày à」
Khi thấy mặt tôi, gã đàn ông lộ rõ vẻ khó chịu.
Ừm, với phản ứng này thì đúng là mình đã từng gặp gã ở đâu đó rồi nhỉ……? Nhưng tôi không tài nào nhớ ra được……
Khi tôi đang nghiêng đầu suy nghĩ hết sức chân thành, thì gã đàn ông nhổ toẹt một câu.
「Lần nào cũng như lần nào, cứ như ruồi nhặng ấy nhỉ. Giờ là thời gian riêng tư của tao với Akira-chan. Kẻ phá đám như mày biến đi đâu đó đi. Nếu mày định phá đám như lần trước thì liệu hồn đấy」
「……」
「Hả, cái mặt gì đấy? Mày nghĩ mày có quyền giở cái bộ mặt xấu xí như Crimson hình cá trích cơm ra với tao à?」
「……Xin lỗi, mà anh là ai ấy nhỉ?」
「!!」
Thật sự thì tôi có cảm giác là mình đã từng thấy gã ở đâu đó rồi. Nhưng tôi không thể nhớ ra đó là khi nào, ở đâu và là ai cả……
Thế là gã đàn ông mặt đỏ gay như Gam●n và hét lên.
「M, mày…… Dám quên tao, một thành viên hạ đẳng, đơn bào của 『Hội nghiên cứu AMW』này á! Tao là Sada! Sada-sama đây!」
「Sada…… à」
Tôi nhớ ra rồi.
Hình như là cái gã dính người đã bám riết lấy mình trong bữa tiệc tại gia của Akira thì phải……
Từ sau lần đó tôi cũng không thấy gã đâu nữa, mà tôi cũng không muốn nhớ đến gã chút nào, nên tôi đã quên sạch.
「Hừ, hừ, sinh vật đơn bào thì tế bào não cũng nghèo nàn thật. Hừ, lâu lắm mới đến Akiba thì lại dính ngay cái sự kiện nhân vật anime cổ lỗ sĩ chả ai biết với cái tên này……. ……Mà thôi, bỏ đi, quan trọng hơn là mày vẫn còn bám lấy Akira-chan à. Ha, lố bịch thật. Thật khó coi」
「Không, cái đó thì……」
Người bám lấy người ta thì nhìn kiểu gì cũng là gã kia kìa, mà hơn nữa người đang đứng đó đâu phải Akira mà là Mi-san……
Dù vậy nhưng tôi thấy giải thích cũng phiền phức nên đang suy nghĩ xem phải đối phó thế nào thì Sada đắc thắng hít một hơi qua mũi.
「Hừm…… Sao không nói gì đi? Hôm nay không có cả bà già loli lẫn cô hầu gái đeo kính râm kì quặc nào ở đây nhỉ? Ha, không có chỗ dựa bảo vệ thì không nói được gì à, cái thằng Crimson hình cá ép này」
「……」
「Thôi biến đi cho khuất mắt. Chỉ cần nhìn thấy thôi là thấy ghê tởm rồi. Sao, muốn tiền à? Này, cho mày nghìn yên đấy, biến đi đâu đó đi. Cái thằng chuột cống nghèo hèn này」
Gã ta muốn nói gì thì nói đấy nhỉ……
Tôi định đưa Mi-san rời khỏi đây bằng mọi giá.
「──Không phải vậy」
Một giọng nói vang lên.
「Cái gì cơ?」
「Sawa-san…… Không phải là chuột cống. Xin anh hãy đính chính lại」
Là Mi-san.
Cô ấy nắm chặt lấy vạt váy, giọng nói run run. Cái cảm giác này, có hơi giống phản ứng của Akira ở chế độ thường nhỉ…… Ơ, chẳng lẽ, cô ấy đang giận……?
「Ối ối, sao em lại bênh vực cái thằng chuột cống này vậy Akira-chan. Anh biết em tốt bụng, nhưng mình phải cho những cái loại tép riu Crimson ngộ nhận như thế này biết rõ vị trí của mình chứ. Đó cũng là một loại tốt bụng đấy?」
「……」
「Thôi bỏ cái loại này đi, mình đến khu chung cư cao cấp chơi nào」
Nói rồi Sada đẩy mạnh vai tôi một cái "Bộp!".
「……っ……」
Tôi bị đánh úp nên loạng choạng như con lật đật mất thăng bằng.
Ngay lúc đó.
Tôi thấy Mi-san lao vào giữa tôi và Sada.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Tôi thấy cơ thể của Sada bay lơ lửng trên không trung trước mắt mình.
Cách nổi lên phi vật lý, không thể xảy ra trong thực tế.
Sa vừa xoay tròn như cái штопор vừa rơi thẳng xuống đất, kêu lên một tiếng như ếch bị nghiền 「Gehogoo...!」.
「............」
Im lặng.
Ừm... Chẳng lẽ việc này là do Mi-san làm sao...?
Nhắc mới nhớ, mình từng nghe phong phanh rằng cô ấy có trình độ sư phạm Aikido hay Kobujutsu gì đó mà...
「Cậu, cậu có sao không, Sawa-san...? Có bị thương ở đâu không...?」
「Hả? À, không, tôi không sao...」
「Vậy... vậy thì tốt quá...」
Mi-san xoa ngực như trút được gánh nặng, vẻ mặt hoàn toàn yên tâm.
Bên cạnh cô ấy, Sa vẫn đang bò soài soạp, rên rỉ như con mối.
「Khốn... Khốn kiếp... Cái... cái gì thế này, không lẽ... không lẽ tôi lại thành ra thế này...? Thôi... được rồi... Các người, dẫn em Akira đến penthouse của tôi ngay! Phải thật trọng thị!」
Sa hét lên.
Và rồi, không biết từ lúc nào, xung quanh đã bị bao vây bởi rất nhiều gã áo đen lực lưỡng.
Nhìn sơ qua cũng phải hơn chục người.
Mình biết Mi-san rất mạnh... nhưng dù sao thì số lượng cũng quá đông. Không thể nào chống lại được chênh lệch về số lượng này.
「Mi-san, ở đây cứ để tôi lo, cô mau trốn đi...!」
Tôi che chắn cho Mi-san sau lưng và nói.
Việc tôi có thể làm, nhiều nhất cũng chỉ là trở thành Thằn Lằn Nhật Bản Crimson, bỏ đuôi thằn lằn để Mi-san trốn thoát thôi.
「Sawa-san... Không thể nào...!」
「Tôi không sao! Cứ đến cửa hàng anime lúc nãy đi! Tôi sẽ đuổi kịp ngay...!」
「Nhưng... nhưng mà...」
Mi-san vẫn còn do dự.
Ngay lúc đó.
「...Không cần phải lo lắng về điều đó」
Một giọng nói tĩnh lặng vang lên.
「Hả...?」
Tiếp đó, những gã áo đen đang bao vây xung quanh lần lượt ngã xuống đất như những con rối bị đứt dây. Ể, cái gì thế này...?
Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt thì một cô hầu gái quen thuộc xuất hiện từ bóng tối của cột đèn đường, nhẹ nhàng và không một tiếng động.
「...Hai người không sao chứ, Mi-sama, Sawa-sama?」
「Alice-san...!」
「...Xin lỗi vì đã đến muộn. Tất cả những kẻ ngoại tộc có ý định gây hại cho hai người đã bị loại bỏ」
Nói rồi, cô ấy quỳ xuống trước mặt Mi-san.
Đánh bại toàn bộ số lượng áo đen đó trong nháy mắt mà không hề thở dốc. Thật đáng kinh ngạc...
「H.. Hiii... Cô... Cô là ai...? Dám làm chuyện này với ta, đừng tưởng là xong chuyện... Dù sao... dù sao cô cũng chỉ là hầu gái của Akira-chan thôi đúng không? T.. Ta sẽ bảo Papa sa thải cô ngay...!」
Sa gần như döng rưng rưng nước mắt gào thét.
「...Tôi là Alicia Rain. Hầu gái trưởng, vị trí số một trong đội hầu gái nhà No」
Nghe những lời đó của Alice-san, sắc mặt của Sa thay đổi.
「Hầu... Hầu gái trưởng!? K.. Không lẽ là cái 'Kho vũ khí di động' của nhà No nổi tiếng là 'Vũ khí giết người' đó sao...?」
「...Những danh hiệu đó thật quá sức đối với tôi. Và hơn nữa...」
「...?」
「...Vị này không phải Akira-sama」
「Hể...?」
「...Vị này là No-sama. Chị của Akira-sama, trưởng nữ của nhà No」
Nghe giọng nói đó, sắc mặt của Sa càng trở nên tái mét.
「Mi...? Ể, vậy... vậy thì, chẳng lẽ là người kế nhiệm tiếp theo của nhà No...? A... Akira-chan không phải sao...?」
「À... Vâng, tôi là Mi, chị của Akira...」
「...」
Một khoảnh khắc im lặng.
Nhưng hành động tiếp theo thì rất nhanh.
「...X... Xin lỗi ạaaaaaaaaaaa...!」
Vừa hét lên, Sa vừa thực hiện cú quỳ lạy nhảy cầu.
Cái cúi đầu quá hoàn hảo, như thể đâm thẳng xuống đất vậy.
Nhìn thấy cảnh đó, Mi-san vẻ mặt bối rối.
「Ể, ừm... phải... phải làm sao bây giờ...?」
Sau một hồi lúng túng.
Cô ấy chống tay lên eo một cách vụng về và nói.
「K.. Không được làm chuyện này nữa đâu đấy? Xấu tính đấy...!」
5
À thì, sau vụ của Sa.
Chúng tôi đã có thể tham gia event thành công.
Trở lại khu vực tổ chức sự kiện, tôi nhận hộp Blu-ray kỷ niệm từ diễn viên lồng tiếng vai Aki-chan và Hime Miran, vừa bắt tay vừa trò chuyện.
「Hôm nay cảm ơn bạn đã đến tham gia sự kiện. Đây là hộp Blu-ray kỷ niệm và móc khóa đặc biệt」
「A, cảm ơn ạ...!」
「Bạn là No-san đúng không? Tôi biết bạn đã đến buổi live trước đây và vẫy lightstick ở hàng ghế đầu, còn khen bài hát mới trên SNS nữa. Cảm ơn nhé!」
「K... Không hề không hề như vậy đâu ạ! Tôi... Tôi rất vinh dự...!」
Mi-san có vẻ quá phấn khích nên tôi không hiểu lắm cô ấy đang nói gì, nhưng cô ấy có vẻ vô cùng vui vẻ.
「Haaa... C... Căng thẳng quá...」
Khi rời khỏi cửa hàng anime với hộp Blu-ray trên tay, Mi-san thở ra một hơi thật lớn và nói.
「Diễn viên lồng tiếng vai Aki-chan và Hime Miran đều rất tốt bụng và tuyệt vời... Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay. Hay đúng hơn là, tôi không thể rửa tay mất...」
「Chỗ đó thì... nên rửa thì hơn...」
Tuy nhiên, có cảm giác như Mi-san lúc nào cũng khoác lên mình một hào quang thanh khiết nên có lẽ cứ để vậy cũng không sao...
Trong khi cảm nhận lờ mờ bầu không khí như nữ thần thanh cao toát ra từ toàn thân cô ấy, tôi nghĩ như vậy.
「Nhưng... thật tốt quá. Sự kiện kỷ niệm rất thấm thía và tôi cũng đã có thể nhận được cái này」
Mi-san nói với giọng nhẹ nhõm.
「? Cái đó là...」
「Fufu, cái này đây」
Mi-san tươi cười đưa ra một vật.
Đó là... chiếc móc khóa quen thuộc, của Maho-chan... móc khóa acrylic.
「Của Maho-chan...? Không phải Aki-chan sao ạ?」
Nghe vậy, cô ấy gật đầu.
「Cái này là điểm nhấn lớn nhất, mục tiêu chính của lần này. Việc có được cái này là mục đích lớn của việc tham gia sự kiện hôm nay...」
「Cái này...?」
Rõ ràng là sự kiện của Aki-chan, tại sao móc khóa của Maho-chan lại là mục đích...?
Tôi đang thắc mắc thì Mi-san nói.
「Thật ra... sự kiện hôm nay là một sự kiện bí mật」
「Sự kiện bí mật?」
「Vâng. Một sự kiện kín dành cho những người thuộc thế hệ đã từng yêu thích Aki-chan, và thông tin đã được cố tình giữ kín để những người khác khó tiếp cận. Tôi cũng chỉ biết được nó lần đầu tiên trên SNS dành cho thành viên của Aki-chan...」
Thì ra là vậy, thảo nào Akira và Fuyu không biết gì về sự kiện này.
Nhắc mới nhớ, những khách hàng khác tham gia cũng có độ tuổi cao hơn, hay nói cách khác là không có nhiều người đang hoạt động trong giới hâm mộ hiện tại...
Nhưng nếu vậy thì càng nên có những món hàng của Aki-chan làm quà tặng chứ...
Mi-san đã trả lời câu hỏi của tôi.
「Thật ra, sự kiện hôm nay còn có chủ đề là 'Lời tiếp sức từ Aki-chan đến Maho-chan'」
「Lời tiếp sức...?」
「Vâng. Mong muốn những người thuộc thế hệ yêu thích Aki-chan tiếp tục truyền lại cảm xúc cho những người thuộc thế hệ yêu thích Maho-chan... Ý tưởng chính là đặt mong muốn đó lên chiếc móc khóa này và nhận nó như một chiếc gậy baton. Vì vậy...」
Mi-san dừng lời ở đó.
Và như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó, cô ấy nói.
「Vì vậy tôi muốn dùng nó... làm quà Giáng sinh cho em Natsu vào ngày mai」
「Cho Akira...?」
Không phải cho bản thân...?
Rồi Mi-san mỉm cười rạng rỡ.
「Vâng ♪ Vì Akira-chan rất thích Maho-chan. Có thể em ấy không biết nhiều về Aki-chan, nhưng tôi hy vọng thông qua điều này, em ấy sẽ biết thêm một chút về Aki-chan. Và... tôi muốn có thể cùng em ấy nói chuyện vui vẻ về Aki-chan và Maho-chan」
「Mi-san...」
「Chỉ là tôi muốn làm điều gì đó ra dáng một người chị thỉnh thoảng thôi... Ể, ehehe」
Cô ấy nói và cười ngượng ngùng.
Nụ cười đó ấm áp và dịu dàng, truyền tải rằng cô ấy thực sự coi trọng Akira từ tận đáy lòng...
Ừm, tôi đã nhìn lại sự tốt bụng của Mi-san. Hay nói đúng hơn, Mi-san lúc nào cũng là người chị lý tưởng, người chị tuyệt vời nhất mà Akira nên theo đuổi...
「...」
Dù sao thì, hôm nay có cảm giác như tôi đã thấy rất nhiều khía cạnh mới của Mi-san.
Thoạt nhìn thì hoàn hảo, nhưng thực ra lại mù đường và mất phương hướng, có những lúc bất ngờ ngốc nghếch, đồng thời kiến thức và niềm đam mê với "Akiba-kei" thì vượt trội, và hơn nữa, tôi cũng đã xác nhận lại một lần nữa rằng cô ấy là em gái - Akira.
Cho đến bây giờ, cô ấy là một sự tồn tại huyền thoại trên mây, ở ngay trước mắt nhưng không thể chạm tới, nhưng tôi đã hiểu rằng cô ấy cũng có những mặt người bình thường (?), và tôi cảm thấy cô ấy gần gũi hơn một chút...
Trong khi bị thu hút bởi Mi-san đang mỉm cười nhẹ nhàng bên cạnh.
「Điều này cũng... là nhờ có Sawa-san」
Mi-san lẩm bẩm.
「Tôi có thể thấy nụ cười của Akira-chan và có thể trao 'Lời tiếp sức' cho Akira-chan, tất cả là...」
「Hả?」
Không, tôi không làm gì cả, hay nói đúng hơn là tôi nghĩ rằng tôi chỉ hoàn thành vai trò là Thằn Lằn Nhật Bản Crimson (đuôi thằn lằn)...
Nhưng Mi-san lắc đầu nguầy nguậy.
「Không, không phải vậy đâu. Nhờ có Sawa-san... tôi mới có thể biết được Akira-chan」
「Biết Akira...?」
「...Vâng. Biết về Akira-chan, người mang trong mình rất nhiều "bí mật"...」
「!」
Điều đó có nghĩa là...
「...Tôi đã mơ hồ nhận ra rằng nụ cười của Akira-chan, ở đâu đó có vẻ miễn cưỡng」
Mi-san hơi cúi mặt xuống và nói.
「Khi còn nhỏ, không có chuyện đó. Em ấy ngây thơ, không lo lắng... Lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc」
「...」
Có lẽ là... khoảng thời gian Akira nhận ra rằng mình không thể đuổi kịp Mi-san.
Người chị lý tưởng mà cô ấy yêu thích, tôn trọng và khao khát trở thành.
Cô ấy biết rằng bóng lưng đó đang đi rất xa và là một sự tồn tại mà cô ấy không thể chạm tới dù có cố gắng thế nào đi nữa...
「Tất nhiên tôi cũng đã hỏi Akira-chan. Nhưng em ấy chỉ nói 'Em ổn mà' và cười, tôi không thể hiểu được lòng em ấy... Tôi không thể làm gì được cả. Trong khi tôi đang làm như vậy thì tôi phải đi du học ở nước ngoài và phải xa Akira-chan」
「...」
「Trong khi ở bên đó, tôi vẫn liên lạc qua điện thoại và email, nhưng tôi không thể biết được tình hình chi tiết nếu không gặp trực tiếp. Vì vậy, thú thật... tôi đã luôn lo lắng. Nhưng...」
Cô ấy dừng lời ở đó.
「Nhưng... Akira-chan dạo gần đây thì khác」
Mi-san nhìn thẳng vào tôi và nói, mỉm cười rạng rỡ.
「Nói chính xác thì, khi tôi trở về đây vào kỳ nghỉ hè và gặp lại A-chan, sự thay đổi đã rất rõ ràng. Nụ cười hồn nhiên hạnh phúc ngày xưa của A-chan đã trở lại... Đó là lúc tôi nhận ra hoàn toàn rằng điều đó là nhờ có Sawa-san—‘sensei’ đã ở gần con bé。」
「K-khoan đã, tôi có...」
Theo đúng nghĩa đen, tôi chỉ ở rất gần con bé thôi mà...
Thế nhưng Mi-san lại lần nữa lắc đầu trước lời nói đó.
「Sự hiện diện của Sawa-san đã là điểm tựa cho A-chan... Cho dù anh không ý thức được điều đó, thì đúng là như vậy. Tuy chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng sau khi nhìn Sawa-san, bản thân tôi cũng hiểu rõ điều đó. Vì thế đối với tôi... Sawa-san chính là cây gậy tiếp sức đã giúp A-chan và tôi kết nối lại với nhau—kết nối lại những tình cảm đó。」
「Cây gậy tiếp sức? Là tôi sao...?」
「Vâng đúng vậy. Chính vì thế... tôi mới muốn đích thân cảm ơn anh một cách tử tế. Cảm ơn anh đã gặp A-chan, và đã giúp đỡ con bé với tư cách là ‘sensei’... Xin cảm ơn anh rất nhiều.」
Nói rồi cô ấy cúi gập người thật sâu.
Từ biểu cảm và không khí ấy, tôi càng thêm cảm nhận được rằng cô ấy thực sự trân trọng A-chan như một báu vật... Điều đó khiến tôi cảm thấy ấm lòng một cách kỳ lạ.
「...」
Thế nhưng tôi vẫn chẳng làm gì cả.
Việc A tự mình đánh giá khoảng cách giữa tôi và Mi-san, tự nhìn nhận bản thân một cách khách quan, và sau đó suy nghĩ lại về cách sống cũng như cách đối diện với Mi-san, tất cả đều là nỗ lực và sự trưởng thành của chính A.
Với kiểu gấu trúc cấp độ đỏ thẫm, tôi chỉ đứng đó chứ chẳng làm gì cả.
Nhưng nếu đúng như Mi-san nói, nếu tôi có thể làm một chỗ dựa dù chỉ là nhỏ bé.
Nếu tôi có thể giúp dỡ bỏ một chút rào cản giữa hai chị em yêu thương nhau này... thì đó sẽ là điều tôi thực sự hạnh phúc từ tận đáy lòng.
「Từ giờ trở đi... xin anh hãy tiếp tục quan tâm A-chan nhé. Hì hì, nghe cứ như một người mẹ vậy, có lẽ tôi đã nói quá lời rồi.」
「Mi-san...」
「À, và còn một điều nữa... tôi có một thỉnh cầu dành cho Sawa-san.」
「? Là chuyện gì vậy?」
Nếu là thỉnh cầu của Mi-san lúc này, tôi nghĩ mình sẽ muốn chấp nhận hầu hết mọi thứ.
Lúc này, Mi-san hơi nghiêng đầu một cách ngượng ngùng.
「Tôi cũng... có thể gọi Sawa-san bằng biệt danh được không ạ?」
「Ể?」
「K-không, là vì từ trước đến nay tôi vẫn luôn thấy thật dễ thương khi A-chan gọi anh như vậy... À, tất nhiên ‘sensei’ là biệt danh riêng của A-chan rồi nên tôi sẽ dùng một cái khác. ...Vậy thì, ‘Master’ thì sao ạ? ♪」
「Ế, ế?」
「Tôi nghĩ là... rất hay ạ ♪」
「Ế, à, k-khoan...」
Master, không phải có nghĩa là chủ nhân hay gì đó sao...?
Không, chuyện bị Mi-san gọi như vậy thì thật là quá đáng sợ, hay nói đúng hơn là tôi không biết thân biết phận... À, nhưng mà trong các trò như『MGO』thì Servants thường có địa vị cao hơn Master mà, nên chắc là không sao nhỉ...?
Trong lúc tôi đang bối rối không biết trả lời thế nào trước lời đề nghị bất ngờ này, đầu óc tôi gần như muốn "chập mạch".
Mi-san nở một nụ cười dịu dàng như những đóa shiraga đang nở rộ, rồi nói:
「Mong anh giúp đỡ nhé, ‘Master’ ♪」
Nói rồi, cô ấy thích thú áp hai bàn tay vào má.