Nogizaka Asuka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 0

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 772

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 10

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 1

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 98

Tập 06 - Chương 2

Thoáng cái, đã giữa tháng Mười Hai.

Chúng tôi đã cùng Akira và Fuyu tổ chức 『Trại huấn luyện phân tích cử động toàn diện』, và trong quá trình đó, Akira và Fuyu đã trở nên thân thiết, thậm chí còn quyết định cùng nhau trở thành người bên trong của một VTuber gốc. Những mối quan hệ và môi trường xung quanh chúng tôi cũng đang dần thay đổi theo từng chút một.

Trong vô vàn những thay đổi lớn nhỏ ấy.

Có một chuyện có thể nói là thay đổi lớn nhất, hoặc cũng là một chuyện lạ lùng (?), mà tôi không thể hiểu rõ nguyên nhân.

Chuyện đó là gì thì…

「Yo, yo, chào buổi sáng, Sawa-cchi.」

「À, chào buổi sáng, Takanashi-san.」

Khi tôi đang đợi Akira trên đường đến trường, đột nhiên có tiếng gọi.

Người gọi là một thành viên của Kachōfūgetsu──Takanashi-san.

「À, àa, hô, hôm nay trời cũng đẹp ghê ha? Nắng trong veo, cứ như là, là cái không khí của Sawa-cchi vậy á…」

「Hả? Trời đang âm u sắp mưa mà…」

「! À, mà, mà đúng vậy, nhưng mà, nói sao ta, đó là cái gọi là khác biệt về quan điểm á hả?」

「Hạ, hạ…」

「Nà, nè, ngay cả cái vẻ ủ dột, rầu rĩ này cũng có thể giống Sawa-cchi mà nhỉ? Ư, ư, tớ cũng đâu có ghét cái kiểu đó đâu.」

「…Ủ dột và rầu rĩ…」

「!! Tù, tóm lại là thế thôi! Thô, thôi nha!」

「…………」

Nói rồi Takanashi-san bỏ chạy như thể đang trốn tránh.

…Tôi bị Takanashi-san ghét rồi sao ta…?

Mà thôi, nghĩ sâu xa hơn chắc sẽ càng ủ dột hơn nên bỏ qua vậy.

Đúng rồi, chuyện lạ chính là điều này đây.

Chắc hẳn bạn cũng đã nhận ra từ những gì vừa thấy, gần đây Takanashi-san có vẻ không được bình thường cho lắm.

Đúng lúc đó, Akira xuất hiện.

「──Chào buổi sáng, Sawa-san. Ơ, hình như anh vừa nói chuyện với Takanashi-san phải không ạ?」

「À, ừm.」

「Có chuyện gì sao ạ? Takanashi-san hình như vừa chạy đi mất…」

「Ưm, có chuyện gì à…」

「?」

Làm sao tôi có thể giải thích được chuyện đó đây.

Không chỉ là không bình thường, mà đã đạt đến mức độ khả nghi rồi.

Gần như là một sự thay đổi trước-và-sau vậy…

Trước đây tôi cũng có cơ hội nói chuyện với Takanashi-san, nhưng mọi chuyện khá bình thường (dù cô ấy là gyaru), tôi không nhớ là phản ứng lại khó hiểu đến vậy.

Hơn nữa, cái hiện tượng (?) này không phải mới bắt đầu từ hôm qua hay hôm kia.

Ví dụ như…

「À, chào buổi sáng, Takanashi-san.」

「…ư…」

「Ơ, à…」

(Kìa, cô ấy quay mặt đi nhanh như ánh sáng vậy…)

Vừa chạm mắt một cái là cô ấy đã lập tức quay mặt đi nhanh như Perseus đối mặt với Medusa vậy.

「Ưm, hôm nay tớ với Takanashi-san làm trực nhật hả, nhờ cậu nha.」

「Ơ, à, ư, ừm.」

「Bảng đen để tớ lau, còn sổ nhật ký tớ nhờ Takanashi-san viết được không?」

「Đượ, được thôi chứ?」

「Ừm, vậy cái này… Ối!」

「! Ư, ư…!」

「Xui, xin lỗi, lỡ chạm tay vào cậu mất…」

「Đâ, đâu có, không sao mà…」

「Ư, ừm…」

(Đâu cần phải phản ứng như chạm phải bạch tuộc vòng xanh hình Crimson (đốt độc) như vậy chứ…)

Khi chúng tôi tình cờ trực nhật cùng nhau và tôi đưa sổ nhật ký, tay lỡ chạm nhẹ vào, cô ấy đã rụt tay lại ngay lập tức.

「Mọi người ơi, nhìn nè! Có thật nhiều ảnh chuyến đi thực tế luôn đó! Ai muốn thì nói tớ gửi cho nha!」

「Ưm, tớ muốn xem thử. Có những ảnh nào vậy?」

「Cái này có Tori-cchi ở giữa đó! Nè nè, có cả Sawa-cchi bên cạnh nữa, tốt quá rồi còn gì?」

「Hả? À, kh, không, cái đó thì hơi…」

「Ưm? Vậy còn cái này? Nè, ảnh chụp ở sở thú Asahi đó.」

「Àa… ư, ừm, cái đó thì tớ cũng xin miễn…」

「Ơ, còn có cả ảnh Sawa-cchi đang cho ngựa ăn nữa mà!」

「…」

(Hình như mấy bức ảnh có tôi đều bị né tránh thì phải…? Hả, là ảnh tâm linh hay gì vậy…?)

Chỉ cần tôi xuất hiện trong khung hình là bức ảnh bị tránh đi như thể đó là ảnh bị nguyền rủa, xem xong sẽ bị ám vậy.

Đại loại là… mọi thứ đều như vậy.

Ưưm, tôi hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì, chẳng lẽ tôi đã vô tình gây ra chuyện gì đó sao…?

Trong lòng tôi vặn vẹo đầu chín mươi độ nhưng vẫn không tài nào nhớ ra được điều gì.

Ưư, chắc vì thế mà Fuyu mới nói tôi là ấu trùng ve sầu bạc cánh mỏng quá…

「──Sawa-san?」

「Hả? À, àa, ừm, tớ không rõ nhưng chắc không sao đâu. Đi thôi.」

「À, vâng ạ.」

Nghĩ mãi cũng không ra, nên tôi đành tạm gác lại chuyện của Takanashi-san và cùng Akira bước đi.

Cách chúng tôi một quãng.

「Ôi ôi, đây chắc là Tori-cchi, lẽ nào…! Ưm ưm! Đến nước này thì tụi mình phải ra tay rồi!」

Hoàn toàn không hề hay biết rằng có một bóng hình đang gật đầu lia lịa và nở nụ cười vui vẻ sau lưng họ.

「──Nè nè Sawa-cchi, Chủ Nhật tuần này cậu có rảnh không?」

「Chủ Nhật ư?」

Tan học chiều hôm đó.

Khi tôi đang lúi húi dọn đồ về, Hana-san đột nhiên hỏi với vẻ hưng phấn như thường lệ.

「Ưm! Rảnh không? Chắc là rảnh chứ hả? Chắc chắn là rảnh rồi phải không?」

Cô ấy tiếp cận tôi với ba lần xác nhận rảnh một cách bí ẩn.

À mà, Chủ Nhật Akira nói là sẽ cùng Fuyu tổ chức 『Buổi Họp Kín của Người Đứng Sau VTuber』 nên tôi sẽ không có việc gì liên quan đến Akira, ngoài việc cho Zangief-kun (cây bắt ruồi) ăn thì cũng chẳng có việc gì khác. Vì vậy, tôi chắc chắn là rảnh, nhưng mà…

「Ừm, thì tớ rảnh…」

「Đúng chứ?! Vậy thì đi 『Trò Chơi Trốn Thoát』 với tụi tớ không?」

「『Trò Chơi Trốn Thoát』 ư?」

「Đúng vậy đó! Là một sự kiện trendy và "young" đang hot gần đây, nghe nói vui cực kỳ luôn. Có vẻ như địa điểm tổ chức ở Korakuen, nên tụi mình cùng quẩy một trận thật tưng bừng đi!」

Cái đó chắc là… một sự kiện trải nghiệm mà bạn sẽ giải mã bí ẩn ở nhiều địa điểm khác nhau để thoát ra, đúng không?

Tôi cũng từng nghe nói về nó rồi, và nghĩ là nó có vẻ thú vị…

「Nhưng tớ đi thì có làm phiền không?」

Có lẽ các thành viên khác là ba người còn lại của Kachōfūgetsu. Tôi là người ngoài xen vào liệu có ổn không nhỉ…?

「À, cái đó thì không sao đâu, không sao đâu! Sawa-cchi cũng giống như một thành viên của bọn tớ rồi mà, hơn nữa nè!」

「?」

「Tori-cchi nhất quyết nói là phải mời Sawa-cchi bằng được đó! Nè, Tori-cchi?」

「Hả?」

Đột nhiên bị gọi đến, Takanashi-san đang ngồi vắt chéo chân uống hộp nước ép trên chiếc bàn cách đó một chút, trông mặt cứ như một con chim bulbul (loài chim săn mồi) bị đạn súng hơi bay sượt qua đầu vậy.

「!! Kì, kìa, tự nhiên nói gì vậy Hana-cchi!」

「Ơ, nhưng mà nhưng mà! Tori-cchi nghĩ là có Sawa-cchi thì tốt hơn mà đúng không? Không phải sao?」

「Ư, kh, không phải vậy…」

Cô ấy nghẹn lời một thoáng, rồi…

「Mà, mà thôi… Sawa-cchi có ở đây cũng được, mà, nói sao nhỉ, có còn hơn không, mà cây khô thì là nguyên nhân gây ra cháy rừng…」

「…」

…Hình như tôi vẫn bị Takanashi-san ghét thật thì phải…?

Phản ứng của cô ấy khó xử quá, cứ như Kaya-chan (tsundere) phản ứng với dế mèn hình Crimson vậy…

「Vậy thì Tori-cchi cũng nói vậy rồi, quyết định vậy nha! Tất nhiên Kaza-cchi và Tsuki-cchi cũng không có vấn đề gì đúng không?」

Trước lời kêu gọi của Hana-san,

「Ưm, tất nhiên rồi. Là Sawa-cchi thì tụi tớ rất hoan nghênh.」

「Có Sawa-cchi thì vui hơn nhiều ạ.」

Kaza-san và Mi-san cũng đồng ý.

「Thế đó, không có vấn đề gì cả. Thế nên Sawa-cchi cũng sẽ đi đó. Okê?」

「Hả? À, ừm…」

Không hiểu sao nhưng có vẻ như việc tham gia của tôi đã được quyết định rồi.

Khi tôi mơ hồ gật đầu trong khi vẫn không hiểu rõ diễn biến câu chuyện, Hana-san mỉm cười và nói:

「Fufufu, đã hứa rồi đó nha, Sawa-cchi.」

「Này, Hana-cchi, chuyện đó là sao?」

「Chuyện nào?」

「Cá, cách cậu vừa nói đó, nghe cứ như tớ muốn Sawa-cchi đến mức không chịu nổi vậy á!」

「Ơ, không phải vậy hả?」

「Kh, không phải vậy…」

「Ưm ưm, biết rồi, biết rồi mà. Gần đây… nói đúng hơn là từ sau chuyến đi thực tế đến sở thú và được cứu ở khu vực gấu Bắc Cực, Tori-cchi cứ mãi để tâm đến Sawa-cchi mà đúng không?」

「Hả! Sao cậu biết được?! Khoan, à, kh, không phải vậy mà…!」

「Cái đó thì rõ như ban ngày rồi! Nè, Kaza-cchi, Tsuki-cchi?」

「Àa, ừm, rõ ràng đến mức không thể rõ hơn được nữa.」

「Tori-cchi, biểu cảm, thái độ và hành động đều bộc lộ ngay lập tức mà.」

「Đú, đúng vậy hả? Ưaaàààà…」

「Nè, tớ biết là Tori-cchi tự mình cố gắng một mình mà. Nhưng mà, nhìn không đành lòng luôn, lúc trực nhật hay chọn ảnh cũng vậy, trước đây cậu cũng từng nghĩ sẽ làm cơm hộp cho Sawa-cchi khi thấy cậu ấy cứ ăn bánh mì ở căn tin mà đúng không? Nhưng cái cậu nói lại là,

『Sa, Sawa-cchi, be, bebedebe…』

『?』

『Bebedebe… bao nhiêu kí thì có thể nâng được bằng bench press hả?』

『Ơ, tớ, tớ chưa làm bao giờ nên không biết…』

『Vậ, vậy hả? Vậy thôi vậy.』

Không phải sao?」

「Ư, kh, không phải vậy…」

「Vì thế nên, tụi mình hãy cùng ủng hộ Tori-cchi thôi! Đối thủ là Akira-cchi và Fuyu-cchi thì thật sự là khá khó khăn đó, nhưng mà Tori-cchi là bạn của tụi mình mà, hơn nữa tớ nghĩ cũng nên có một thế lực thứ ba xuất hiện ở đây chứ nhỉ!」

「Đúng vậy, nếu là chuyện chúng ta có thể làm thì sẽ hết mình giúp đỡ.」

「Vì Tori-cchi mà, không ai khác ngoài cậu ấy.」

「Hana-cchi, Kaza-cchi, Tsuki-cchi…」

「Đã quyết rồi thì trước tiên là quần áo! Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của Tori-cchi nên phải phối đồ thật hoàn hảo, để cậu ấy đi đâu cũng được trăm điểm mới được!」

「Ơ, chò…」

「Tiện thể, giờ chúng ta đi mua sắm không? Sau đó đi tiệm làm tóc cũng được.」

「À, ý hay đó. Chúng ta hãy làm cho Tori-cchi thật đáng yêu đi.」

「Ơ, không, chuyện của tớ thì…」

「Không sao đâu, không sao đâu! Đối với con gái, không có gì quan trọng hơn việc chuẩn bị tốt nhất trước buổi hẹn hò cả. Vậy thì, Let's go!」

Chủ Nhật đã đến.

Tôi đứng lặng lẽ như một bức tượng, mân mê điện thoại ở trước ga JR Korakuen, điểm hẹn của chúng tôi.

Giờ hẹn là 1 giờ chiều.

Kiểm tra điện thoại, đã hơn 12 giờ 55 phút một chút. Đã đến lúc có người nên đến rồi.

Đúng lúc đó,

「Yo, yo, Sawa-cchi.」

「À, Takanashi-san.」

Takanashi-san đã đến.

Cô ấy mặc một chiếc áo len mềm mại, váy ngắn (họa tiết da báo) và bốt. Một chiếc áo khoác có lông (kiểu gyaru).

Khi mắt cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy nhìn xung quanh,

「Ưm, hình như chưa ai đến? Tụi mình là người đầu tiên hả?」

「Ưm, có vẻ vậy.」

「Àa, Hana-cchi với mấy người đó, trông vậy thôi chứ chuyện giờ giấc khá là tùy tiện đó. Kiểu như chưa bao giờ tập trung đúng giờ đủ người cả.」

「Thật vậy sao…」

Hana-san thì tôi cũng đoán được một phần nào đó, nhưng Kaza-san và Mi-san trông có vẻ khá chỉnh tề nên tôi hơi ngạc nhiên một chút.

Tôi và Takanashi-san cứ thế đợi Hana-san và những người khác một lúc.

Nhưng dù đã quá giờ hẹn 1 giờ mười phút, vẫn không có ai xuất hiện.

Trong khoảnh khắc, tôi đã lo lắng không biết có phải mình nhầm giờ hoặc địa điểm không, nhưng Takanashi-san đã đến, vậy thì không thể nào.

Chẳng lẽ đây là một sự trễ hẹn lớn theo kiểu giờ Okinawa, trễ cả tiếng đồng hồ… Đang suy nghĩ miên man thì,

「Ưm, Hana-cchi gửi RINE cho mình. Chờ chút. Ưm… Hảààà?!」

Takanashi-san nhìn vào điện thoại và kêu lên một tiếng lớn đến mức những người đi bộ xung quanh cũng phải ngoảnh lại nhìn.

「? Có chuyện gì vậy?」

「Hả? À, ư, ưm, không có gì! Không, không phải không có gì mà…」

「??」

Cuối cùng là cái nào đây?

Tôi bất giác làm vẻ mặt khó hiểu, Takanashi-san trông bối rối mở lời:

「Ơ, ừm... Hana-cchi và mọi người bảo không đến được nữa...」

「Hả?」

「Kiểu như, tất cả mọi người, trừ bọn mình ra, đều hủy vào phút chót ấy...」

Tất cả mọi người? Hana-san, Kaza-san và Mi-san sao?

「Ư, ừm, có lẽ...」

「...」

Chuyện này thì, phải nói sao đây...

Đột ngột bị hủy hẹn ba lần liên tiếp khiến tôi mất ngữ, đứng sững như pho tượng, Takanashi-san sốt ruột giậm chân tại chỗ lộp bộp.

「Mô, đúng là Hana-cchi mà... Cái gì mà 『Bọn mình hôm nay xin phép thôi nhé. Hí hí hí, vậy là màn dạo đầu cho sân khấu đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi! Cố lên nhé, Toricchi, buổi hẹn đầu tiên!』 chứ. Thật không thể chấp nhận được mà...」

「? Sao vậy?」

「A, không, không có gì! Chỉ là, chỉ là tôi đang dậm chân luyện sumo chút thôi!」

「À, vậy...」

Tôi vẫn không hiểu nguyên lý hành động của Takanashi-san chút nào...

Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đã.

「Ừm, vậy chúng ta tính sao đây...?」

Từ việc dự định đi năm người mà giờ chỉ còn hai, tôi cảm thấy mình không thể không thay đổi kế hoạch.

Tôi định sẽ đổi lịch hẹn...

「Tớ, tớ đi mà!」

「Hả?」

「Dù chỉ có hai người tớ cũng đi! Hana-cchi nói 『Escape Game』 chơi ít người vẫn ổn nên không thành vấn đề đâu. ...Sa, Sawa-cchi, cậu thấy khó chịu... nếu đi với tớ hai người ư...?」

「À, không...」

Không phải là khó chịu, mà là tôi lo rằng hai người sẽ không tham gia được thôi...

Nếu ổn thì... vậy là được, phải không...?

「... (Nhìn chằm chằm)」

Liếc sang bên cạnh, tôi thấy Takanashi-san đang ngước nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ cầu xin.

Chắc hẳn cô ấy mong chờ 『Escape Game』 lắm đây...? Nếu vậy mà từ chối thì tôi cũng thấy ngại.

Thế nên.

「──Được rồi, hiểu rồi. Vậy hai đứa mình đi nhé?」

「Ô, OKêmaru Thủy sản!」

Takanashi-san reo lên một tiếng đầy khí thế (chăng?).

Và thế là, chẳng hiểu sao tôi lại cùng Takanashi-san đi chơi 『Escape Game』.

Nơi chúng tôi đến là một công viên giải trí nằm ngay gần nhà ga.

Nghe nói, 『Escape Game』 mà chúng tôi sắp tham gia lần này sẽ được tổ chức ngay bên trong công viên này.

「Ừm, tức là, những câu đố sẽ được giấu trong các trò chơi hoặc các điểm tham quan trong công viên, và chúng ta sẽ vừa giải đố vừa cố gắng thoát khỏi công viên à?」

「Chắc là vậy đó. Hana-cchi cũng nói như vậy mà. Cô ấy còn bảo có thể chơi một mình cũng được, và đặc biệt là không có giới hạn thời gian nữa.」

「Thì ra là vậy...」

Nếu thế thì đúng là hai người cũng không có vấn đề gì cả.

À, công viên giải trí vẫn hoạt động bình thường, nên xung quanh có rất nhiều khách đang vui vẻ chơi trò chơi hoặc đi dạo.

「Ừm, chúng ta sẽ mua bộ khởi động kèm vé ở quầy bán vé đó nhé.」

Sau đó, chúng tôi sẽ đi vòng quanh công viên theo chỉ dẫn ghi trên đó.

「Ồ, ra vậy, ra vậy. Cứ đi theo thứ tự ghi trên này, tìm manh mối và giải đố là được. Ưm, theo như đây thì đầu tiên là đến cái thuyền cướp biển này à?」

「Ừ, có vẻ là vậy.」

「Trên bản đồ thì ngay đó mà phải không? Vậy thì đi thôi nào! Tớ sẽ trở thành hải tặc vương mạnh đến nỗi kinh hoàng...!」

Takanashi-san dõng dạc tuyên bố rồi bước đi.

Đúng như lời cô ấy nói, nơi chúng tôi đến là chiếc thuyền Viking.

Đó là cái thứ mà một con thuyền được treo lủng lẳng trên cột thép cao vút, rồi lắc lư như con lắc.

Nó không hẳn là trò cảm giác mạnh đến mức tột độ, nhưng cũng thuộc dạng "á cảm giác mạnh", một trò khá nặng đô.

Nghe nói, ở đâu đó trong trò chơi này có giấu manh mối để thoát hiểm.

Chúng tôi đưa vé cho nhân viên, rồi ngồi cạnh nhau ở giữa thuyền, Takanashi-san ngồi cùng tôi.

「Chơi thuyền Viking chắc từ hồi tiểu học đến giờ quá... Manh mối sẽ xuất hiện kiểu gì nhỉ?」

「...」

「Takanashi-san?」

「..............」

Không có tiếng trả lời.

Cô ấy vẫn nắm chặt thanh an toàn, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt như mất đi tiêu cự, đờ đẫn.

「Ừm, Takanashi-san...?」

Tôi thấy lạ, khẽ lay vai cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng quay lại nhìn tôi.

「...Ể? À, này, gì vậy?」

「Không lẽ Takanashi-san, không quen chơi mấy trò này à...?」

「Ơ, tại, tại sao chứ?」

「Tại sao á, nhìn là biết mà...」

「...Không, không hề không quen chút nào! Thậm chí, thậm chí tớ còn muốn chơi mỗi ngày ấy chứ!」

「...」

...Đúng là không quen thật rồi...

Mặc kệ Takanashi-san đang như vậy, con thuyền Viking dần dần khởi động.

「Chíp...」

Takanashi-san khẽ kêu lên một tiếng nhỏ như chim.

「Chíp, chíp chíp chíp chíp chíp...」

Rầm rầm...

Trong lúc Takanashi-san phát ra tiếng thét yếu ớt như chim cút mới nở, con thuyền Viking càng lúc càng tăng độ nghiêng đến mức chóng mặt.

Rầm rầm rầm rầm...!

Ban đầu hầu như chỉ nằm ngang với mặt đất, sau đó nghiêng đến mức phải nắm chặt thanh an toàn mới không bị chúi về phía trước, cuối cùng thì gần như thẳng đứng 90 độ so với mặt đất. Khi rơi xuống, bụng tôi có cảm giác thót lại rất đặc biệt.

「Chíp, chíp chíp pít pít pít pít pít pít...ít...」

Tỷ lệ thuận với tốc độ thuyền, tiếng thét của Takanashi-san bên cạnh tôi càng lúc càng nhỏ dần... rồi tắt hẳn...

Và rồi.

Nắm chặt...!

「?」

Lúc đó, có thứ gì đó chạm vào tay trái tôi.

Đây là một con cá trên trời Skyfish, một loại UMA di chuyển với tốc độ cao trong không trung... không phải.

Tôi nhìn xuống, thấy tay phải của Takanashi-san đang nắm chặt tay trái của tôi với một lực mạnh mẽ như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm.

「Ta, Takanashi-san...?」

「...!íttttttttttt...!」

Takanashi-san nhắm nghiền mắt, khuôn mặt gần như sắp được triệu hồi lên trời, phát ra những tiếng thét không thành lời.

Thái độ đó quá mức tuyệt vọng, giống như một con vẹt muốn tránh bị tiêm vậy... nhìn cảnh đó, tôi không thể nói được lời nào...

「...!ítttt...chíp chíp chíp chíp chíp chíp...ít...!!」

Cuối cùng, cho đến khi thuyền Viking dừng hẳn, tiếng thét của Takanashi-san vẫn vang vọng dưới bầu trời Kōrakuen.

3

「Hà, haaa, cuối cùng cũng xong rồi...」

Sau khi trò thuyền Viking kết thúc.

Takanashi-san thở ra một hơi dài, vô cùng mệt mỏi.

「A, cái trò mạnh và dữ dội, to lớn như thế đúng là phạm luật mà... Tớ cứ nghĩ nó chỉ hơn mấy trò trên sân thượng trung tâm thương mại một chút thôi chứ.」

「Ừm... vất vả cho cậu rồi, cậu có sao không?」

「A, tớ có vẻ không ổn lắm. Mồ, tim tớ đập thình thịch luôn. Này, cậu xem, nó đang đập rất mạnh phải không?」

「Ể...」

Nói rồi, Takanashi-san cầm tay tôi đặt lên ngực trái của cô ấy.

「Kinh khủng chưa? Cứ như vừa thức trắng đêm xong còn nhảy hết sức vậy đó. À, tớ thật sự tưởng mình sắp thăng thiên rồi...」

「...」

「Ưm? Sao vậy Sawa-cchi, mặt cậu cứ như chim bồ câu bị bắn vậy?」

「K, không, thì là...」

「Ưm ưm ưm?」

Takanashi-san với vẻ mặt khó hiểu, dõi theo ánh mắt của tôi.

Rồi, hình như cô ấy cũng nhận ra tình hình hiện tại.

「!! Á! K, cái này không phải đâu!」

Cô ấy vội vàng buông tay tôi khỏi ngực mình và kêu lên.

「C, cái này là tớ chỉ muốn cho cậu biết tim tớ đang đập mạnh thế nào thôi! Vì Sawa-cchi có vẻ không tin nên tớ mới cố gắng giải thích thôi chứ, k, không phải tớ là một kẻ biến thái đâu nha...!」

「Ừ, ừm, tôi biết rồi mà...!」

Nói thẳng ra là, nhìn Takanashi-san đỏ bừng như đèn Giáng sinh là thấy ngay rồi.

Tuy nhiên, khi bị phản ứng thẳng thắn như vậy, tôi cũng không biết phải làm sao cả...

「...Nhưng, nhưng mà... nếu là Sawa-cchi thì tớ không sao cả, kiểu như, cực kỳ OK luôn đó...」

「Hả?」

「K, không có gì hết! Nào, nhanh, mau đi tiếp thôi! Còn lâu mới thoát ra được mà!」

「À, ừm.」

Bị Takanashi-san có vẻ vội vàng thúc giục, tôi bước chân đến trò chơi tiếp theo.

Nhưng nơi được chỉ dẫn để đến tiếp theo lại là──

「...」

「Ừm, 『Chou』 à. Có vẻ là nhà ma nhỉ.」

「...」

「Takanashi-san?」

「...Ể, gì, gì vậy...?」

「Không lẽ Takanashi-san, cũng không quen mấy cái nhà ma...?」

「! K, không hề có chuyện đó! Mấy con ma trông đáng sợ quanh đó đa phần đều là bạn bè của tớ hết!」

「...」

À, ừm, đúng là không quen thật rồi...

Rõ ràng cô ấy đang run rẩy như ếch cây trước rắn hổ mang chúa, nhưng có vẻ không muốn bị nhắc đến nên tôi không đào sâu thêm, cả hai cùng bước vào bên trong trò chơi.

Bên trong, đúng là nhà ma nên tối đen như mực.

Hơn nữa, cái 『Chou』 này có vẻ là một nhà ma có chút đặc biệt, bạn phải cởi giày mới được vào.

Chỉ là chân trần cảm thấy hơi mất an toàn một chút thôi, vậy mà nỗi sợ đã tăng gấp ba lần, đúng là họ đã thiết kế rất kỹ.

「T, tối quá... Lại còn thấy rợn rợn nữa...」

「Đó là, nhà ma mà...」

「L, lại còn đi chân đất nữa, cứ thấy khó chịu sao đó... Ưư, cái cảm giác của chiếu tatami cứ thật và đáng sợ thế nào ấy...」

Cô ấy nói với giọng run rẩy, gần như bám chặt lấy cánh tay tôi mà bước đi.

Nghe nói, ở đâu đó trong các bàn thờ Phật, di ảnh... trong căn phòng kiểu Nhật này có giấu những từ khóa manh mối.

「Pít pít...!」

Đang đi giữa chừng, Takanashi-san bỗng thét lên một tiếng chói tai.

「V, vừa rồi có cái gì đó chạm vào! Chạm vào chân tớ, lạnh buốt, là cái gì đó!」

「Thật, thật sao?」

「Đ, đúng thật mà! Nếu không phải Sawa-cchi nhân lúc tối trời mà sờ mó bậy bạ thì có cái gì đó ở đây đó!」

Tôi không làm cái chuyện bẩn thỉu như chuột cống màu đỏ thẫm đó đâu.

Mà nghĩ lại thì, với đặc trưng của nhà ma này là phải cởi giày, việc có gì đó nhắm vào chân cũng là một kiểu hù dọa quen thuộc mà.

「Hí...! L, lần này có cái gì đó chạm vào gáy...!」

「Ôi, đúng là thật này...!」

「Mà còn cái gì đó lại chạm vào chân nữa! Ư, nó nhớp nháp, và, và cái kiểu sờ mó đó biến thái y như Sawa-cchi vậy! Đồ, đồ ngốc!」

「Đó là, đó là lời đồn bịa đặt đó...!」

「K, cỡ đó mới đáng sợ chứ! Này, Sawa-cchi, buông tay ra là có chuyện đó nha! Tớ sẽ...! Á, lại có cảm giác ấm nóng trên đùi! Pííí...!」

Takanashi-san gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Toàn thân cô ấy run rẩy từng chập, nước mắt lưng tròng, dù trong bóng tối tôi cũng nhìn thấy rõ.

Cứ lặp đi lặp lại những lời qua tiếng lại như vậy, chúng tôi tiến sâu vào trong 『Chou』.

Nghe tiếng thét hoảng loạn của Takanashi-san chừng hai mươi lần.

Cuối cùng, lối ra cũng gần kề.

「Kia, không phải là lối ra sao?」

「Ể? Hô, đúng thật này! Nhìn thấy ánh sáng rồi...!」

Takanashi-san mừng rỡ kêu lên rồi bước nhanh hơn.

Nhưng lúc này, chúng tôi đã quên mất.

Rằng ở những nhà ma kiểu này, thường có một cái bẫy lớn ngay tại nơi gần lối ra, nơi người ta thường cảm thấy nhẹ nhõm nhất.

Chuyện đó xảy ra khi ánh sáng bên ngoài đã gần như hiện rõ ngay trước mắt.

「Hà, cuối cùng cũng ra rồi. Cảm ơn nhé, Sawa-cchi, vì đã nắm tay tớ thật chặt.」

「Ể, nhưng giờ thì tôi đang buông tay mà...」

「Hả?」

Vì tôi nghĩ Takanashi-san đã bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn và ổn rồi, nên tôi đã buông tay cô ấy một lúc rồi mà...

「Kho, khoan đã. Vậy, vậy thì, bây giờ, cái thứ đang nắm tay tớ này là...?」

Takanashi-san run rẩy cả giọng, nhìn xuống tay phải của mình.

Ở đó là... cảnh một hồn ma nữ đầy máu với khuôn mặt oán hận, đang nắm chặt lấy tay phải của Takanashi-san.

「PÍÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ...!」

Tiếng thét chói tai nhất trong ngày hôm đó.

Cô ấy gạt tay con ma mạnh đến độ cứ như thể đang hất phăng tay kẻ quấy rối tình dục vậy, rồi như một con gấu Koala vồ lấy thân cây, cô ấy quàng chặt cả tay chân lên người tôi.

「Ơ, khoan…!」

Cú tấn công của Takanashi-san về cơ bản là của một người hạng nhẹ, nhưng vì quá bất ngờ nên tôi không kịp trở tay.

「Ô, ối…!?」

Rầm! Cộc cạch…!

Cùng với tiếng động vang vọng trong bóng tối, tôi và Takanashi-san vướng víu vào nhau mà ngã vật xuống sàn.

「Ư, ưm…」

Tôi chống tay xuống sàn và mở mắt.

Và rồi, tôi nhận ra.

「Hử, hửm… sao tối thế nhỉ…?」

Mới ban nãy vẫn còn đủ sáng để nhìn thấy mọi thứ nếu nheo mắt, vậy mà giờ đây, trước mặt tôi chỉ là một màu đen tuyền. Hay nói đúng hơn là mặt tôi bị kẹp vào cái gì đó…?

「KHÔNG ĐÂU ÁAAAAAA… Con thật ra rất ghét ma đó…!!」

Từ phía trên đầu tôi, tiếng kêu thét như gặp ác mộng của Takanashi-san vang xuống.

Và tôi cảm thấy đầu mình bị ấn chặt, cứ như bị ôm trọn vậy.

Tổng hợp lại vị trí của mọi thứ, không, lẽ nào…

Khi tôi cố ngẩng đầu lên lần nữa, một thứ gì đó mềm mại như vải mắc vào đầu tôi, khiến tôi xác nhận rằng nghi ngờ của mình hoàn toàn không sai.

Chỗ mà đầu tôi đang nằm lúc này.

Gần như không thể nhầm lẫn được… đó chính là bên trong chiếc váy (vải da báo) của Takanashi-san.

「Khoan, Takanashi-san, cái này không ổn rồi––」

「Anh, anh ở đâu vậy, Sawacchi…! E, em không thấy anh đâu cả, nh, nhưng đừng có buông ra…!」

Dù tôi cố gắng thoát ra khỏi váy, Takanashi-san vẫn hét lên và giữ chặt tôi với một sức mạnh đáng kinh ngạc.

Không những thế, hai bên đùi đang kẹp lấy mặt tôi càng ngày càng ép chặt hơn, khiến tôi càng lún sâu vào “tư thế khóa cổ bằng bốn chi kiểu biến thái ngược” (?)…

「Ưm gừm gừm…」

「E, em ghét ma lắm rồi…! S, Sawacchi, anh đi đâu rồi hảaaa…!」

「Gừm gừm gừm… (trong váy của cô đó!)」

Cứ thế, tôi giãy giụa như một con cá bị mắc cạn trên bãi biển khoảng ba phút.

Vì Takanashi-san quá đỗi hoảng loạn, đến khi "linh hồn" trong con ma phải lo lắng lên tiếng, thì mặt tôi vẫn nằm gọn trong váy của Takanashi-san.

4

「…………」

「C, cô có sao không, Takanashi-san…?」

「……K, không sao hết… hoàn toàn không sao hết…」

Không, nhìn vẻ mặt sắp sửa hồn lìa khỏi xác kia thì tôi thấy cô chẳng bình thường chút nào…

「Cô chờ ở băng ghế kia nhé. Tôi đi mua đồ uống.」

「Ơ, nhưng mà…」

「Cứ để đó cho tôi.」

Tôi đỡ Takanashi-san với gương mặt vẫn còn hơi xanh xao ngồi xuống băng ghế gần đó, rồi đi tìm đồ uống.

Hình như ban nãy có một cái máy bán hàng tự động ở chỗ tôi đi qua thì phải.

Mà nói đi cũng phải nói lại… tôi không ngờ Takanashi-san lại yếu bóng vía với nhà ma đến thế.

Trông cô ấy khá mạnh mẽ, nên sự trái ngược này quá đỗi bất ngờ. Từ vụ thuyền Viking trước đó, cho đến hình ảnh cô nàng gyaru chất chơi hết cỡ thường ngày của Takanashi-san, tôi thực sự không thể tưởng tượng được cảnh tượng này…

Vừa nghĩ ngợi như vậy, tôi vừa mua trà ở máy bán hàng tự động rồi quay lại chỗ Takanashi-san.

「Takanashi-san, xin lỗi đã để cô đợi—ơ?」

Takanashi-san không còn ở trên ghế nữa.

Cô ấy đi đâu rồi nhỉ?

Tôi nhìn quanh thì thấy Takanashi-san, nổi bật dù ở khoảng cách xa, đang đứng cách đó không xa. Hình như cô ấy đang nói chuyện với một bà cụ lạ mặt.

「Takanashi-san, có chuyện gì vậy?」

「À, Sawacchi.」

Tôi đến gần và gọi, Takanashi-san quay lại nhìn tôi.

「Thì ra là bà cụ này bị lạc mất người nhà. Nên em tính giúp bà đi tìm.」

「Ơ, thật à?」

「Thật chứ. Thế nên xin lỗi nhé Sawacchi, anh chờ em một lát được không? Em sẽ quay lại ngay.」

Cô ấy vừa nói vừa chắp hai tay trước mặt.

Nếu là vậy thì…

「Ừm, vậy tôi đi cùng được không?」

「Ơ?」

「Chẳng phải đông người sẽ tìm thấy nhanh hơn sao?」

Nghe lời đề nghị đó, Takanashi-san lộ vẻ mặt bất ngờ.

「Ơ, nhưng mà…」

「Cứ thoải mái đi. À, để đồ đạc đó cho tôi.」

Tôi cầm lấy cái túi vải bọc, có lẽ là đồ của bà cụ, đang ở trên tay Takanashi-san.

「Cảm ơn anh nhiều, đã làm phiền anh rồi…」

「Dạ không sao đâu ạ.」

「À…」

Ba chúng tôi – tôi, Takanashi-san đang chớp mắt lia lịa, và bà cụ – cùng nhau bước đi.

May mắn thay, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy gia đình của bà cụ.

Họ cũng đang tìm bà cụ, và sau khi đi loanh quanh trong công viên một lúc thì chạm mặt nhau ngay.

Tôi chào đáp lại bà cụ và gia đình họ đang cúi đầu cảm ơn rối rít, rồi chúng tôi rời đi.

「Thật may là bà cụ đã đoàn tụ được với gia đình.」

「Ừm. Cảm ơn anh nha, Sawacchi, đã giúp em. Em thấy người gặp khó khăn là không đành lòng bỏ qua.」

「Vậy à?」

「Đúng vậy đó anh, kiểu như là thói quen từ nhỏ rồi ấy…」

Nói rồi cô ấy khẽ mỉm cười ngại ngùng.

Biểu cảm đó khác hẳn với lúc cô ấy vui vẻ cười đùa vô tư với Hana-san và mọi người… thật sự là lại có thêm một ấn tượng khác về cô ấy vậy…

Trong lúc tôi còn đang bất ngờ với phát hiện này,

「Mà nói chung… vui lắm.」

「Hả?」

Takanashi-san khẽ thì thầm, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

「Có Sawacchi giúp em nữa. Em hay làm mấy chuyện lo bao đồng như ban nãy, cũng từng bị người ta khó chịu vì cho là dư thừa. Nhưng Sawacchi thì hoàn toàn không như vậy…」

「……」

Ừm, tôi không nghĩ mình đã làm gì to tát cả.

Hơn nữa, Takanashi-san có thể quan tâm đến những người gặp khó khăn như vậy, tôi thấy cô ấy thật tốt bụng.

Khi tôi nói điều đó, Takanashi-san lộ vẻ mặt bối rối.

「Đ, đâu có… Lần đầu em được nói vậy đó…」

Cô ấy dùng hai tay ôm má, ngượng ngùng cúi mặt xuống.

Một phản ứng thật sự đang xấu hổ.

Đây lại là một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trước đây.

5

Sau đó, chúng tôi tiếp tục ghé thăm nhiều trò chơi khác trong công viên.

「Sawacchi, bên đó, bên đó kìa!」

「Ơ, đ, đâu?」

「Kìa, có kẻ địch núp sau cái rương báu đó!」

「À, bên đó à, được rồi, cứ để đó cho tôi… ối!」

「Ái chà, đ, đau quá…」

「T, tôi xin lỗi…」

(M, mềm thật…)

Vừa bắn súng ngắn vừa tìm kho báu trên thuyền hải tặc trong trò chơi bắn súng, chúng tôi mải mê đến mức va vào nhau.

「Ưm, nút trên tường sẽ sáng theo thứ tự, mình phải nhấn theo đó…」

「Á ha ha, Sawacchi, dáng đứng của anh giống ông chú quá à.」

「T, thì dù có nói vậy cũng…」

「Cái này dễ òm mà. Kìa, em thắng điểm xa anh rồi.」

「……」

(Mỗi lần cô ấy cử động là váy lại bay bay, khiến tôi không tài nào tập trung được…)

Chúng tôi thảm bại trong trò chơi thi đấu xem ai có thể nhấn được nhiều nút sáng ngẫu nhiên trên tường nhất trong một phút.

「Cái này… mình sẽ rơi xuống cái hồ nước (?) này đúng không? Ơ, không bị ướt chứ?」

「Ưm, không biết nữa. Có vẻ sẽ ướt kha khá đó.」

「Kha khá là sao chứ… ôi, tới rồi…!」

「Phù~, đã ghê!」

「Đúng là bị ướt rồi… mà, khoan! Takanashi-san, cô lại tự che poncho cho mình…」

「Ơ, chuyện gì vậy? Em không biết gì hết á~… Ê, đừng có hắt nước vào em chứ!」

Chúng tôi còn té nước cười đùa vui vẻ khi bị nước đổ ụp từ máng trượt nước.

Và ở khắp mọi nơi, Takanashi-san lại tiếp tục thể hiện sự chu đáo của mình, như dẫn đường cho trẻ lạc, chụp ảnh giúp các cặp đôi, hoặc giúp đỡ các nhân viên đang gặp khó khăn… Ừm, cô ấy thực sự đã thay đổi ấn tượng trong tôi rất nhiều…

Và điểm đến tiếp theo của chúng tôi.

Đó là—

「Hê, lần này là vòng quay Ferris. Phấn khích đến tột độ luôn!」

Vòng quay Ferris khổng lồ nằm ở vị trí nổi bật trong công viên.

Nhìn lên nó, Takanashi-san reo lên một tiếng đầy phấn khích.

「Takanashi-san, vòng quay Ferris thì cô ổn chứ?」

「Hê, bình thường thôi. Mà Sawacchi, anh không nghĩ em chỉ chơi được mấy trò cấp tiểu học thôi chứ?」

「Cái đó thì…」

Tôi đã nghĩ vậy thật.

「Hừm, chỉ là do em tình cờ không giỏi mấy trò cảm giác mạnh và nhà ma thôi mà. Nhanh nhanh lên nào, đi thôi!」

「À, ừm.」

Bị Takanashi-san đẩy lưng, tôi bước vào vòng quay Ferris.

Nhìn từ gần, vòng quay Ferris còn lớn hơn tôi tưởng, mất khoảng mười lăm phút để hoàn thành một vòng.

「Ưm, hình như có một gợi ý ẩn trong cảnh vật nhìn từ đây để thoát ra đúng không?」

「À, ừm, hình như vậy.」

「Được rồi, vậy Sawacchi và em, xem ai tìm thấy trước nhé?」

「Đua sao?」

「Đúng đúng. Ai thua phải làm theo một điều người thắng nói. Sao?」

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi đầy vẻ tinh nghịch.

Đó là một lời đề nghị khiến tôi hơi bất an với ấn tượng về Takanashi-san trước đây (nàng gyaru chất chơi), nhưng với ấn tượng về Takanashi-san hiện tại (chu đáo, tốt bụng) thì tôi nghĩ có lẽ sẽ ổn thôi.

Thế nên.

「Ừm, được thôi.」

Tôi gật đầu đáp lại.

Mà cả Aki và Fuyu cũng hay nói mấy chuyện tương tự, con gái thích mấy trò cá cược này nhỉ.

「Được rồi! Vậy em sẽ thật cố gắng tìm kiếm. Em sẽ tìm thấy ngay để Sawacchi phải há hốc mồm luôn!」

「Tôi cũng sẽ không thua đâu.」

「Hê hê, em sẽ thắng! Á! Kia có phải không?」

「Cái kia hình như là biển quảng cáo vay tiêu dùng…」

「Chậc, trật rồi. Ô, cái kia thì sao? Viết là “za” gì đó. Lần này chắc trúng rồi?」

「Ưm, “Zabuton”, “Karubi”, “Roast”… đó là tiệm thịt nướng.」

「Thiệt hả? Dễ nhầm lẫn quá đi.」

Vừa nói chuyện như vậy, cả hai chúng tôi vừa chăm chú tìm kiếm cảnh vật bên dưới.

Thế nhưng, từ khóa gợi ý lại khó tìm một cách bất ngờ.

Nói đúng hơn là cảnh quan thành phố quá lộn xộn, khó phân biệt…

Thế rồi, khi vòng quay Ferris đã đi qua đỉnh và hơi xuống thấp một chút.

「A, nhìn đi nhìn đi Sawacchi, cái kia có phải không!」

Takanashi-san lớn tiếng reo lên.

「Ơ, cái nào?」

「Kìa, cái viết trên vòng ngựa gỗ kia đó!」

Phía ngón tay Takanashi-san chỉ.

Đúng thật, có thứ gì đó được viết bằng chữ màu đỏ nổi bật ở đó.

「À, đúng rồi! Ưm, nó viết gì vậy nhỉ? "Amabie" à? …Ơ!?」

「Hửm, sao vậy? Sao lại lớn tiếng thế… ối!?」

Takanashi-san quay sang nhìn tôi, lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

Và khuôn mặt của Takanashi-san đang ở rất gần, gần đến mức gần như trán chạm trán.

Vì cả hai cùng nghiêng người về một phía, nên không biết từ lúc nào chúng tôi đã dính chặt vào nhau như cặp uyên ương.

「X, xin lỗi…!」

Tôi vội vàng lùi lại phía sau và xin lỗi.

Nhưng tôi đã quên mất một điều.

Đây là bên trong một vòng quay Ferris đang treo lơ lửng giữa không trung, không ổn định. Hơn nữa, hôm nay gió lại mạnh, nên chỉ một chút dịch chuyển cũng khiến cabin của vòng quay Ferris rung lắc đáng kể…

「Khoan, Sawacchi… ối!」

「Ơ!?」

Bụp…

Takanashi-san, mất thăng bằng vì rung lắc, ngã nhào về phía trước… và rồi, cô ấy đáp xuống ngay trên đầu gối tôi.

Nhìn từ bên ngoài, chúng tôi đang trong tư thế ôm nhau đối mặt một cách thân mật, gần như y hệt tư thế trong “Majikaru☆Bāningu Sutōbu” nào đó trước đây.

「Ái ái ái ái…! K, cái này là vậy thôi!」

「Ừ, ừm…」

「E, em sẽ rời đi ngay, Sawacchi cũng đừng để ý nhé––」

Và rồi, không hiểu sao Takanashi-san bỗng dừng lại đột ngột.

「?」

Tôi nhìn sang, hình như ánh mắt cô ấy đang nhìn qua vai tôi ra phía sau.

Tôi quay đầu lại xem có gì.

「!!」

Thứ ở đó là cabin vòng quay Ferris phía sau.

Trong khoang ấy…… một cặp nam nữ rõ ràng là đang yêu nhau, cả từ vị trí của bọn tôi cũng có thể nhìn thấy, họ cứ thế mà tung ra một luồng hào quang màu hồng phấn và âu yếm nhau. ……Hơn nữa lại còn trong một tư thế gần như y hệt bọn tôi lúc này nữa chứ. Không, mà, tôi cũng nghe nói là có những người làm mấy chuyện như vậy trong vòng đu quay rồi, nhưng mà……

「……」

「……」

Cả hai cùng im lặng.

Một bầu không khí khó xử tột độ bao trùm khoang đu quay.

Thôi, nói chung là dù sao đi nữa, cũng phải tách ra thôi……

「X-Xin lỗi Takanashi-san, nếu cậu có thể đứng dậy một chút thì……」

Thế nên tôi nói vậy để hối thúc Takanashi-san.

*Siết chặt……*

「Ể……?」

Không hiểu sao, Takanashi-san không hề đứng dậy, ngược lại còn siết chặt hơn cánh tay đang ôm quanh lưng tôi. Ơ, k-không, tại sao……?

Tôi ngây người ra không hiểu chuyện gì.

「S-Sawacchi cũng…… c-có hứng thú với mấy thứ k-kiểu đấy sao……?」

「M-mấy thứ kiểu đấy……?」

「N-nè…… cái kiểu giống cặp đôi đằng kia ấy, nói thế nào nhỉ, kiểu `meo meo` ý, kiểu như vậy đó……」

「Ể, k-không, cái đó thì……」

Nếu hỏi là tôi có chút hứng thú nào với cái đó không thì tôi sẽ không thể không lắc đầu, nhưng mà, tại sao giờ lại hỏi chuyện đó chứ……?

「T-tớ thì…… có hứng thú đó. C-cái kiểu đó……」

「!」

「V-vì, dù sao thì nếu không biết trước thì khi đến lúc sẽ gặp rắc rối mà…… V-với cả, nếu bọn mình mà hẹn hò thì đương nhiên sẽ có những lúc như thế mà……」

Takanashi-san lí nhí nói nhỏ.

K-không, có lẽ là đúng vậy thật nhưng mà……

「N-nhưng mà, cái đó, nói sao nhỉ…… tôi không như Takanashi-san, t-tôi chưa từng hẹn hò với ai nên, k-không biết phải làm sao trong những trường hợp như thế này……」

Tôi cố tình viện cớ như thể đang tự vạch trần chuyện mình chẳng được ai chú ý đến.

Lúc đó, Takanashi-san nói với vẻ hơi tức giận.

「Đ-đồ ngốc…… tớ cũng, c-cái này, là lần đầu tiên của tớ đó……」

「Ơ, v-vậy sao……?」

「Đ-đương nhiên rồi. T-tớ chưa từng hẹn hò với ai cả…… A, k-khiến tớ phải nói ra chứ……」

Nói rồi, cô ấy đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống.

K-không hiểu sao, tôi hoàn toàn không thể đoán được Takanashi-san đang nghĩ gì, không giống với hình tượng gyaru hơi đáng sợ thường ngày của cô ấy, cái này, trông có vẻ đáng yêu một chút thì phải……

「……」

「……」

Màn tĩnh lặng lại bao trùm.

Chỉ còn nghe thấy tiếng kêu *goooooooun goooooooun* trầm thấp của vòng đu quay đang chuyển động, và tiếng tim mình đập *đùng đùng đùng đùng* ồn ào đến đáng sợ.

Takanashi-san vẫn giữ nguyên tư thế 「Lò sưởi Ma thuật Rực cháy」 mà không nhúc nhích.

K-không, tôi thực sự không biết phải làm sao bây giờ……

Trong tình huống vượt xa năng lực xử lý tình huống khẩn cấp chẳng lớn lao gì của tôi, hệ thần kinh tự chủ đã sắp `chập mạch` đến nơi rồi.

Đó là khoảnh khắc sự căng thẳng tột độ đang dâng đến đỉnh điểm.

*Két……!*

Đúng lúc đó, cùng với âm thanh ấy, cánh cửa phía sau mở ra.

Dường như không biết từ lúc nào vòng đu quay đã trở về mặt đất, và một chị nhân viên đang đứng mỉm cười.

「!」

「!?」

Chúng tôi đang quá bận bịu với tình hình hiện tại nên hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Và chị nhân viên, nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi, liền mỉm cười nói một câu:

「Kính thưa quý khách, xin lỗi đã làm phiền trong lúc quý khách đang có một bầu không khí rất đẹp, nhưng mỗi nhóm khách chỉ được một vòng thôi ạ.」

「A, v-vâng ạ!」

「T-tụi cháu sẽ xuống!」

Vội vàng giải trừ 「Lò sưởi Ma thuật Rực cháy」.

Cả hai người mặt đỏ bừng, vội vã rời khỏi vòng đu quay.

### 6

「Phù, p-phù…… xấu hổ chết đi được……」

Rời khỏi vòng đu quay.

Takanashi-san vẫn còn đỏ mặt, vừa lau trán vừa thì thầm như vậy.

「N-nói sao nhỉ, chuyện vừa nãy giống như một tai nạn thôi mà! C-chỉ là vì không khí lúc đó hơi bị thế này thế kia nên mới thành ra như vậy thôi, không có ý nghĩa sâu xa gì đâu! C-cứ coi như bị kền kền rỉa trúng đi, q-quên hết đi! Đ-được không?」

「A, ư-ừm!」

「A…… n-nhưng mà trận đấu thì tớ thắng đó nha. Lát nữa cậu phải ngoan ngoãn nghe lời tớ đó.」

「Ư…… vâng」

Tôi đã nghĩ có khi tai nạn cuối cùng (?) làm cô ấy quên mất rồi, nhưng xem ra cô ấy vẫn nhớ rõ mồn một.

「Ưm, cái gì sẽ là hệ tốt nhỉ? Được mời ăn đồ ngọt cực ngon cũng hay, hay là được cậu ngoan ngoãn nghe lời cả ngày như chú cún trung thành cũng được……」

「Xin hãy nương tay cho tôi……」

Khi tôi đang cảm thấy hơi nguy hiểm với những điều Takanashi-san lẩm bẩm, thì bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi qua.

「Oa……」

Hình như khu vực này có nhiều tòa nhà cao tầng nên đôi khi có những cơn gió giật mạnh.

Tôi dùng tay giữ mái tóc bị gió thổi ngược hoàn toàn ra sau,

「!」

Và thứ đó lọt vào mắt tôi.

Takanashi-san đang đứng trước mặt.

Chiếc váy ngắn (họa tiết da báo) của cô ấy bị thổi bay lên, phất phơ trong gió.

「……」

「……」

「C-cậu nhìn rồi……?」

Takanashi-san vội vàng `vút` một cái dùng tay giữ váy lại rồi trừng mắt nhìn tôi.

「Ơ, k-không, cái đó thì……」

「……」

Takanashi-san nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Không, thì, chỉ một chút xíu thôi, có thể nói là đã nhìn thấy rồi……

Tuy nhiên, nói thẳng ra cũng khó xử, nên tôi giữ im lặng,

「……Thôi, dù sao thì là Sawacchi cũng được vậy……」

「Ơ……?」

「K-không có gì đâu! Hả? Hơn nữa Sawacchi này, đầu cậu bù xù hết cả rồi.」

「Ơ?」

「Vừa nãy chắc `bùng` một cái như nổ tung phải không? Không có bôi sáp gì à? Haha, nhìn cứ như tổ ong ấy.」

「Là tổ chim chứ……?」

Nếu là tổ ong thì chết tôi rồi.

「Hả? À, có thể nói vậy. Gọi là quyền tự do biểu đạt phải không? Thôi, cái đó thì không sao. Đứng yên một chút đi.」

「?」

Đúng lúc đó, Takanashi-san đưa tay lên đầu tôi.

Đây lẽ nào là cô ấy định làm tổ ong trên đầu tôi một lần nữa…… không phải vậy.

「Nè, để tớ sửa lại cho. Sawacchi này, dù sao thì ban đầu cũng không tệ mà, cậu nên chú ý những chỗ như thế này thì hơn chứ?」

「Ơ, a, ừm……」

Cô ấy lấy bàn chải từ trong túi ra, vừa xoa đầu vừa chải tóc cho tôi.

Dù hành động đó có vẻ giống như đang vuốt ve một con chó cưng, nhưng lại bất ngờ dễ chịu đến mức tôi cứ thế mà để yên cho cô ấy làm.

「Được rồi, thế là xong. Ikemenso ikemenso.」

「Không phải Ikemen sao……」

「Ưm, đó là Sawacchi mà.」

Cô ấy vừa nói vừa cười vui vẻ.

Thôi thì cũng được……

Khi tôi đang có một cảm giác hơi `lạ` khi được chứng nhận là Ikemenso, thì,

「Hả?」

Lại có cảm giác có thứ gì đó chạm vào đầu tôi.

Tôi nghĩ Takanashi-san lại đang chải tóc cho tôi sao…… nhưng không phải.

「Ơ, Sawacchi, cái đó trên đầu cậu……」

「Ơ?」

*Chíp chíp.*

Tiếng hót nhỏ vang lên.

Lần này thì thực sự──có một con chim đậu trên đầu tôi.

「Á ha ha, ơ, có thật là nó nhầm đầu Sawacchi với cái tổ không vậy? Buồn cười ghê!」

「……」

Không buồn cười chút nào.

Tôi nhìn Takanashi-san đang cười phá lên, và đặt chú chim nhỏ (có lẽ là chim sẻ Java hay gì đó) trên đầu mình xuống lòng bàn tay, tự hỏi tại sao nó lại ở đây…… Dường như nó đã quen với con người, chắc là một con chim bị lạc đã trốn thoát từ đâu đó.

Và rồi tôi nhận ra.

Khoan đã, con chim này……

「Bị thương sao……?」

「Ơ?」

「Đúng vậy thật, lông cánh bị……」

Tôi cứ thấy nó cử động hơi chậm chạp, thì ra ở gốc của những chiếc lông trắng tinh có vệt máu rỉ ra.

Nghe vậy, Takanashi-san mặt tái mét.

「Ơ, cái đó đáng sợ quá! Phải làm gì đó chứ!」

「A, ừm, đúng vậy nhưng mà……」

「Ơ, ừm, lúc như thế này thì phải làm sao nhỉ……! Đ-đầu tiên là sơ cứu? Hô hấp nhân tạo? Sốc điện? ……Đ-đúng rồi, gọi 119……!」

Cô ấy hoảng hốt loay hoay với điện thoại thông minh.

Khác hẳn với vẻ điềm tĩnh khi cô ấy giúp đỡ mọi người lúc trước.

「Nếu vậy thì xe cấp cứu sẽ đến đó. Trước hết hãy tìm xem gần đây có bệnh viện thú y nào không đã.」

「A, đ-đúng vậy, đúng rồi ha……」

「Ừm, ừm……」

Khi tôi tìm kiếm trên điện thoại, có vẻ như có một bệnh viện thú y ngay gần đây.

「Được rồi, vậy thì có thể đi bộ được. Chúng ta đi thôi.」

「Ô, ư-ừm」

Cùng với Takanashi-san gật đầu đồng ý, tôi cầm chú chim nhỏ trên tay.

Chúng tôi rời khỏi công viên giải trí và đi về phía bệnh viện thú y.

「Haizz, may quá không có gì nghiêm trọng……」

「Ừm, đúng vậy」

Rời khỏi phòng khám, cả hai chúng tôi cùng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thăm khám, vết thương của chú chim nhỏ là nhẹ.

Bác sĩ thú y nói rằng, để đề phòng, nếu nằm viện hai, ba ngày để theo dõi thì sẽ không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, nó dường như là một con chim lạc đã được nuôi ở đâu đó, và nếu sau khi xuất viện mà vẫn không tìm thấy chủ, thì phải giao nộp cho trung tâm bảo vệ động vật. Nghe vậy, Takanashi-san liền giơ tay lên ngay lập tức và nói: 「Vậy thì lúc đó tớ sẽ nhận nuôi!」

Ưm, tôi đã biết Takanashi-san rất chu đáo qua một ngày hôm nay rồi, nhưng cô ấy lại làm đến mức đó sao…… Tôi hơi bất ngờ.

「Tớ này…… rất thích chim đó.」

Takanashi-san nói.

「Thích chim á?」

「Ừm, đúng vậy. Có lẽ là thích nhất trong các loài động vật ấy.」

Cô ấy đặt hai tay lên ngực và nói với giọng điệu đầy tình cảm.

Nhân tiện, ngay sau lưng cô ấy, một tấm bảng lớn có chữ 『Quán nhậu yakitori Torishomin』 đang `đùng đùng` treo lủng lẳng.

「A, k-khoan đã, k-không phải theo nghĩa đó đâu nha! Là theo nghĩa dễ thương và muốn chăm sóc đó……!」

「A, ừm, hiểu rồi hiểu rồi」

Giống như việc ở chuồng sư tử trong sở thú có ghi 『Tôi rất thích con người』 vậy.

Takanashi-san hắng giọng và như lấy lại tinh thần, cô ấy tiếp tục:

「Nè, tên tớ, `Takanashi` có chữ `tori` (chim) trong đó phải không? Cũng vì lý do đó, nhưng mà từ xưa tớ đã có tình cảm đặc biệt với chim rồi. Giờ ở nhà tớ cũng nuôi một bé vẹt con nữa. Thế nên, nói sao nhỉ, khi có chim liên quan thì tớ hơi `không bình thường` một chút ấy……」

「Vậy sao……」

Nếu vậy thì sự hoảng loạn của cô ấy lúc nãy cũng có lý.

Cái trạng thái mà Takanashi-san gọi là `không bình thường`, hẳn là `bất thường` đó.

「Nhưng mà lúc nãy Sawacchi trông đáng tin cậy ghê ha.」

「Ơ?」

「Tớ thì loay hoay hết cả lên vậy mà cậu lại rất bình tĩnh, nhanh chóng quyết định đến bệnh viện thú y và hành động ngay lập tức. Khác hẳn với vẻ `lờ đờ` khi ở trong lớp học thường ngày.」

「Có…… vậy sao?」

Tôi thường ngày có ấn tượng như con chuột hải ly ngái ngủ vậy à…… dù sao thì cái đó không quan trọng.

Bản thân tôi cũng không nhận thức được điều đó, hoặc là do gần đây tôi thường xuyên gặp những chuyện bất ngờ khi ở cùng Aya và Fuyu nên có lẽ đã quen với việc xử lý những tình huống như vậy rồi.

「Đúng vậy mà. Cái đó, nói sao nhỉ……」

「?」

「Hơi, hơi một chút…… trông ngầu đó.」

「Ơ……?」

「! A, k-không có gì đâu! Chỉ là lỡ lời một chút hay nói ra điều không nên nói thôi, giống như lời khen xã giao ấy mà! K-không phải tớ quan tâm Sawacchi gì đâu! Th-thật đó!」

Mặt đỏ bừng, Takanashi-san vừa nói vừa vung tay `phành phạch`.

### 7

Sau đó, chúng tôi trở lại công viên giải trí và tiếp tục `trò chơi thoát hiểm`.

Mặc dù có lúc Takanashi-san cứ la hét mãi trên trò chơi rơi tự do trong chiếc lồng trong suốt, hay giữa chừng Takanashi-san lại `phát động` kiểu chu đáo của mình khiến mọi thứ đi chệch hướng, và cũng có lúc chúng tôi đứng yên tại chỗ vì không thể giải được câu đố để thoát ra, nhưng nhìn chung thì mọi thứ vẫn tiến triển thuận lợi.

Và hai giờ sau đó, chúng tôi đã thành công thoát khỏi công viên giải trí an toàn.

「Làm được rồi Sawacchi!」

「Ừm, cuối cùng cũng hoàn thành được.」

「Hê hê, ban đầu hơi lo không biết sẽ thế nào, nhưng đúng là cứ làm là sẽ xong thôi mà.」

Hai đứa gật đầu, rồi đập tay ăn mừng.

Xung quanh trời đã tối hẳn, và có lẽ là một sự kiện đặc biệt vào mùa này, nên các hàng cây và tòa nhà gần đó được trang hoàng rực rỡ bởi vô số đèn chiếu sáng lấp lánh muôn màu.

Sau khi nhận được món quà lưu niệm ở quầy tiếp tân, tôi cùng Takanashi-san bước đi giữa khung cảnh lấp lánh khác hẳn mọi ngày.

Ừm, một ngày được đi chơi cùng Takanashi-san như thế này, tôi chưa từng nghĩ đến, dù chỉ là một chút, cho tới tận ba ngày trước. Dù ở chuyến đi thực tế, hai đứa gần như luôn ở cùng nhóm, nhưng lúc đó còn có Aki, Fuyu và Hana-san nữa…

「Hôm nay… thực sự cảm ơn Sawacchi nhiều nhé.」

Takanashi-san khẽ nói.

「Vì Hanacchi với mọi người không có ở đây nên chỉ có hai đứa mình, thế mà cậu vẫn ở lại chơi cùng đến tận cuối. Không chỉ vậy, cậu còn chịu đựng đủ thứ phiền phức, mấy chuyện bao đồng của mình nữa chứ…」

「Hả? Không, chính tôi mới là người thấy vui mà.」

「Hả, ơ, vậy à?」

「Ừ. Cái 『trò chơi thoát hiểm』 cũng thú vị, hơn nữa tôi còn được thấy một khía cạnh khác của Takanashi-san, cảm giác như kiểu rất mới mẻ…」

Đó là sự thật.

Takanashi-san, người mà thoạt nhìn cứ nghĩ là một cô gyaru mạnh mẽ, dù có đi chung ở chuyến đi thực tế nhưng tôi cứ nghĩ thế giới của cô ấy khác mình một trời một vực.

Thế nhưng, bên trong, tôi mới biết hóa ra cô ấy hơi nhát gan một chút, lại rất biết quan tâm người khác, hoàn toàn không khác gì mọi người cả.

Nhờ vậy mà tôi cảm thấy thân thiết với Takanashi-san hơn trước nhiều.

「Ơ, ừm…」

Takanashi-san khẽ thở ra, mỉm cười vui vẻ.

Rồi cô ấy như chợt nhớ ra điều gì đó mà nói:

「À, ơ, đúng rồi… Sawacchi, cái vụ cá cược lúc mình ở vòng đu quay ấy. Giờ làm luôn được không?」

「Hả? À, ừm.」

Vì có đủ thứ chuyện nên tôi gần như đã quên béng mất, nhưng đúng là có chuyện đó thật.

「Được rồi. Vậy, vậy thì, cậu… nhắm mắt lại được không?」

「Hả, mắt á?」

「Đúng vậy đó. Được chứ? Cậu đã hứa là sẽ nghe mọi chuyện rồi mà.」

「Ư, ừm…」

À, thì đúng là vậy thật…

Tôi vừa gật đầu đáp lại vừa nhắm mắt.

Trong lòng hơi đề phòng một chút, không biết điều gì sẽ đến thì…

*Vuốt ve…*

「Ơ…?」

Cảm giác một bàn tay mềm mại chạm vào đầu tôi.

Nhìn lên thì… Takanashi-san đang vuốt tóc tôi nhẹ nhàng, cứ như cách cô ấy vuốt ve chú chó cưng lúc nãy vậy.

「À—, ừm…?」

「Ưm, ừm—, kiểu như đầu Sawacchi chạm vào rất mềm và có mùi giống bé vẹt của mình nên mình thấy thích lắm… cứ muốn vuốt mãi thôi à—」

Không phải chó, mà là bé vẹt.

Vậy là tôi nên vui mừng sao…?

Trong lúc lòng tôi đang phức tạp vì cái bình luận phủ định hoàn toàn giá trị của một loài động vật có vú, thì

「À, à này… chuyện là, tất nhiên là mình cũng muốn làm chuyện này, nhưng mà nói đúng hơn thì đây chỉ là tiện thể thôi, thật ra thì, chuyện chính mà mình muốn cậu làm là chuyện khác cơ…」

「?」

「Ơ, ừm…」

Takanashi-san nghẹn lời một lúc (trong khi vẫn tiếp tục vuốt đầu tôi).

Nhưng rồi cô ấy ngập ngừng nhìn tôi và nói:

「Chuyện là, cậu… gọi mình là Toricchi được không…?」

「Ơ?」

Cô ấy khẽ nói nhỏ giọng.

「À này, hồi xưa mình bị gọi là Taka ấy. Vì cách đọc là 『Takanashi』, và ý nghĩa của 『Takanashi』 là vì không có đại bàng (Taka) nên mấy con chim nhỏ (Kotori) có thể tự do vui chơi…」

「Ơ, ừm.」

「Lần đầu tiên gọi mình là Toricchi là Hanacchi với mấy người đó. Vì biết mình không thích bị gọi là Taka, nên họ mới gọi như vậy… Kể từ đó, mình rất thích được gọi là Toricchi.」

「Vậy à…」

Lúc cô ấy đột nhiên kể về nguồn gốc biệt danh, tôi còn tự hỏi không biết có chuyện gì, nhưng nếu là lý do đó thì tôi hiểu rồi.

Takanashi-san tiếp tục:

「Vì có chuyện như vậy… nên mình muốn những người thân thiết, hay nói đúng hơn là những người mình thích, gọi mình là Toricchi ấy, mình đã nghĩ vậy từ lâu rồi…」

「…」

「Ơ, ừm… vậy nên mình cũng muốn Sawacchi gọi mình như thế, không được sao…? À, tất nhiên, nếu cậu không thích thì thôi cũng được…!」

Cô ấy ngước mắt nhìn lên một chút rồi nói.

Biểu cảm ngại ngùng, ngập ngừng đó cũng là một điều tôi chưa từng thấy, cảm giác có gì đó thật mới lạ.

Mà nói thật, sau khi nghe câu chuyện vừa rồi, cái ý nghĩ từ chối lời đề nghị đó, chắc còn không bằng hạt dâu tằm nữa.

Thế nên.

「Ừm, tôi hiểu rồi.」

「Ơ…?」

「—Từ giờ về sau xin hãy giúp đỡ tôi nhé, Toricchi.」

「À…」

Nghe những lời đó, biểu cảm cô ấy bừng sáng hẳn lên.

「Mình cũng vậy chứ! Mong được cậu giúp đỡ, Sawacchi!」

Nói rồi, Takanashi-san—Toricchi đã nở một nụ cười rạng rỡ nhất ngày hôm nay, giống như một chú chim nhỏ đang vỗ cánh bay lượn.

Và cứ thế… một ngày tôi ở bên Takanashi-san đã kết thúc.

『Toricchi à, buổi hẹn hò hôm nay thế nào rồi?』

『Ưm, tốt lắm. Trò chơi thoát hiểm thành công, với lại, Sawacchi cũng rất tốt. …Mà mấy cậu, Hanacchi với mọi người, có phải cố tình đẩy Sawacchi với mình ở lại một mình không?』

『Ơ—, chuyện gì vậy chứ? Mình không biết gì cả nha—』

『Thôi, thôi mấy chuyện đó bỏ qua đi.』

『À—, cuối cùng vẫn bị phát hiện hả!』

『Chứ còn gì nữa mà chả lộ rõ mồn một!』

『Nhưng xem vẻ Toricchi thì có lẽ chúng ta nhường đường là đúng rồi còn gì?』

『Đúng vậy. Còn gì tuyệt vời hơn khi hai người đã có khoảng thời gian riêng tư tuyệt vời nhất.』

『Ư, ưm, đúng là có thể như thế thật nhưng mà…』

『Vậy, cụ thể là thế nào? Cậu tỏ tình rồi à?』

『Tỏ, tỏ tì… Đồ ngốc, làm sao mình làm chuyện đó được!』

『Ơ—, vậy á?』

『Fufu, Toricchi bất ngờ thuần khiết ghê cơ.』

『Mới là buổi hẹn hò đầu tiên, có lẽ còn hơi sớm.』

『Đúng, đúng vậy đó. Thiệt tình…』

『Nhưng mà, vẻ mặt vui phơi phới của Toricchi kìa. Có chuyện gì vui vui xảy ra rồi phải không?』

『Ư, chuyện đó… có nhưng mà…』

『Hả, chuyện gì, chuyện gì vậy? Hay là cậu được người ta tỏ tình rồi á?』

『Không, không phải vậy. Chỉ là…』

『Chỉ là gì nào?』

『Tôi cũng tò mò.』

『…』

『…』

『…』

『…』

『…………Vẫn là bí mật. Sẽ nhanh chóng biết thôi mà.』

『Ơ—, cái gì vậy, làm tớ tò mò quá đi mất!』

『Đúng rồi đó, Toricchi mà giấu chuyện là lạ đó nha.』

『Cậu không định kể sao?』

『Lâu, lâu lâu một lần được giấu thì sao đâu chứ. Kiểu như đó là… cái “bí mật” của Takanashi vậy mà.』