No Game No Life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 6 - Đối thoại kết

Tự lúc nào, mặt trời đã dần lặn đi và phủ một thứ ánh sáng đỏ hồng len lõi khắp các con ngõ của Elkia. Sau khi Tet kể truyện xong, ánh nhìn của cậu trở nên xa xăm khó hiểu, và phản ứng của Izuna lúc đó là:

“… Bao nhiêu phần của cậu truyện đó là thật, còn bao nhiêu phần là bịa thế, des?”

Đôi mắt của cô bé nửa nhắm nửa mở, hẳn là Izuna đã đánh hơi được sự xạo ke không hề nhẹ. Tet cười trước cái lườm rơm rớm nước mắt của Izuna, như thể đang muốn cảnh báo rằng, ta sẽ không tha thứ cho ngươi nếu cái “phần đó” là bịa đâu.

“Gììììììì, sao nhóc lại không cho rằng ta đã kể hết sự thật?”

“Riku và Shibi… Nghe hệt như hai tên khốn Sora và Shiro đó vậy, des. Đừng giỡn mặt với ta, des.”

Izuna khịt mũi, như thể muốn khẳng định rằng cô nhóc không cần dùng tới giác quan siêu phàm của Werebeast để nhận ra. Và đôi mắt của cô bé quác lên, hẳn là Izuna đã nhận ra rằng mình đã bị chơi một vố khá đau.

“A-ha-ha! ☆Nhóc đúng là nhạy bén thật đấy. Phải, phải!♪Đúng là ta có kịch tính hóa câu truyện lên một chút. Ý ta là—”

Tet, người đã luyên thuyên về cái câu truyện này trong lúc chơi với Izuna đến khi mặt trời lặn, mà không để cô bé thắng dù chỉ một lần, ra vẻ ngây thơ:

“Nếu ta kể cho nhóc hết mọi chuyện, thì đó đâu còn là sự tích chưa được kể nữa đâu, phải không nào? ☆”

Cái tồn tại xa rời nhất với khái niệm trưởng thành cười như một đứa trẻ.

“Khốn nạn. Ngươi đúng là tên mồm điêu, des.”

Izuna lườm Tet, song…

“… Nhưng nhà ngươi giỏi vuốt ve đấy, nên ta sẽ tha cho ngươi, des.”

Sau khi được ui mềm quá, ngoan nào, Izuna kêu rừ rừ và quên hết mọi chuyện. Trong lúc vuốt ve cô, đôi mắt của Tet hệt như một vị thần từ bi và bao dung. Cậu nghĩ thầm: Izuna Hatsuse, đứa nhóc này vẫn còn quá nhỏ, và ngây thơ.

Và đó cũng là lí do tại sao, cô bé này thật… sáng sủa, thông minh và nhạy bén. Nghe như hai tên khốn đó vậy—Tet sẽ nhớ kĩ những gì cô bé nòi trong lòng. Tất nhiên là cậu đã kịch tính hóa những gì mà cậu biết. Nhưng đúng là những người đã truyền cảm hứng cho cậu để tạo nên thế giới này khá giống với 『‎ 』—chỉ là khá giống mà thôi. Vì họ—so với Sora và Shiro, những kẻ tự xưng mình là Kuuhaku—còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Dù sao thì,『‎ 』cũng đã quay lưng với cái thử thách đó, trong khi hai người kia lại đâm đầu vào một trò chơi không có luật lệ nào—một trò chơi tên là thực tại—và giành lấy một trận hòa.

Cho dù kết cục có bừa bộn thế nào đi chăng nữa, thì đó vẫn là một cuộc chiến đấu ngoan cường trong vũng bùn của hàng cơn đau khổ. Chà, dù sao thì—đó chính là thứ mà người ta gọi là hòa cờ. Dù có đang trong tình thế bất lợi và cầm chắc phần thua—nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, và phàn công bằng một đòn đánh mạnh mẽ. Dẫu có là như thế, thì…

“Đối với ta, thì trông rất là vinh quang đấy. Nhiêu đó là đủ để khiến ta tin vào hai người họ rồi.”

“…? Ngươi đang nói cái quái gì thế, des?”

Izuna kêu rừ rừ và ngước lên, nhưng Tet chỉ đáp lại bằng một nụ cười. 『‎ 』—Sora và Shiro—hệt như những gì mà hai người muốn trở thành… tuy hai nhưng một. Liệu hai người có thể đến được cái nơi mà những người đi trước đã không đến được hay không? Liệu hai người có làm được những gì đã tuyên bố và đánh bại cậu hay không? Biết đâu là… ngược lại thì sao…? Ha-ha!

Trong lúc Tet bị cuốn trôi theo dòng suy nghĩ, Izuna đột nhiên cự lại—

“… Ta không cho nhà ngươi thắng rồi chạy đâu, des.”

Khi vị thần quay trở về thực tại, Izuna đã ngưng kêu và nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt của một game thủ.

“Sora và Shiro sẽ tập hợp được mọi người—và đá đít ngươi, des.”

Trời ạ. Tet cười khúc khích.

“E-he ! ☆Nhóc nhận ra rồi sao?”

Vải thưa sao che được mắt thánh, Tet—Vị Thần Đích Thực—chìa Suniaster ra và cười vui vẻ. Izuna lạnh lùng nhìn cậu và đáp:

“Ta là con nít—nhưng ta không phải là một con ngốc, des.”

“—Ừ, nhóc nói đúng đấy. Ta đã biết chuyện đó từ lâu rồi.♪”

Tuổi trẻ là những sự khờ dại, bị những hư ảnh của những thứ hiểu biết nửa vời—hay còn được gọi là trí khôn—dung túng. Bởi vì khi thế giới trở nên phức tạp và kì lạ, hơn những gì mà một con người có thể hình dung được, thì mọi thứ đều thu bé lại—vừa bằng sự nhạy cảm của một đứa con nít. Đó chính là cách mà hai người kia xem xét mọi chuyện.

“Izunaaaa, em đâu rồiiii?”

“… Iz-zyy… Em đi đâu mất rồi…?”

Trước giọng nói đang ngày càng vọng gần thêm, Tet phản ứng còn nhanh hơn cả Izuna, cậu nhảy chân sáo và chuẩn bị chạy đi.

“Ối. Chắc là đã đến lúc ta phải đi rồi. Nói chuyện với nhóc vui lắm đó!♪”

“Chờ đã. Thế ngươi đến đây làm cái quái gì, des?”

Izuna cuối cùng cũng hỏi được câu hỏi quan trọng nhất—Vị Thần Đích Thực đang định làm gì ở đây?—nhưng Tet chỉ cười tít mắt và đáp lại với vẻ mãn nguyện.

“Ừm hứm, thật ra thì, mục đích ban đầu của ta là đi khích lệ tinh thần 『‎ 』cơ—nhưng không sao.☆”

Nói rồi, cậu làm cho Suniaster phát ra vô vàn những tia sáng.

“Vì ta đã gặp được một thứ còn thú vị hơn. Izuna Hatsuse, ta sẽ chờ nhóc đấy! ☆”

Khi nghe thấy cậu gọi mình như thế, hai mắt Izuna trố lên đầy kinh ngạc, vì Izuna nhớ rằng em ấy chưa từng nói ra tên của mình.

Trước việc đến phút cuối vẫn có thể khiến em ấy ngạc nhiên, cậu nở một nụ cười thỏa mãn. Bụp—Tet biến mất vào hư không.

“... Cái tên khốn nhà ngươi! Thắng xong rồi chạy à, des...!”

Nhận ra rằng mình vừa bị chơi một vố khá đau, Izuna xù lông đuôi lên, tiếng gầm gừ của cô bé vang vọng khắp con ngõ.

▇ ▇ ▇

“A, em đây rồi! Trời đất, nãy giờ em đi đâu thế, Izuna? Bọn anh lo lắm đấyyyy!”

“... Izzy... em đi... lạc à?”

Ngay khi cậu trai tóc đen và cô bé có màu tóc trắng toát—Sora và Shiro—nhìn thấy Izuna, phản ứng của hai người họ còn nhanh hơn chớp.

“Izunaaa, em đừng có đi lang thang một mình như thế chứ! Cái thế giới này có quá trời thể loại người kinh tởm lắm đấy!”

“… Đúng vậy. Như, Nii này… và… cả chị nữa…”

Hai người ôm chầm lấy Izuna và vuốt ve cô bé trong lúc làm ra đủ thứ âm thanh mà bất kì ai (kể cả hai người họ) cũng sẽ cho là kinh tởm. Có vẻ như, hai người họ đã thực sự lo lắng; dẫu cho cái nhận định rằng Werebeast sẽ gặp “nguy hiểm” có phần thừa thãi.

“… Em… xin lỗi, des…”

Izuna nhớ lại câu truyện của Tet và xin lỗi với một vẻ mặt khó tả, khuôn mặt cô bé chùng xuống.

“—Ô! Hai người tìm được Izuna rồi này!? Hàà… nhẹ nhõm quá đi!”

Cô nàng tóc đỏ—Steph—trán lấm tấm mồ hôi xuất hiện một lúc sau và chạy tới chỗ cô bé.

“Izuna, em không được đi một mình đâu đó nghe chưa! Nhìn mấy cái con người tởm lợm này xem!”

Sau khi đưa mắt lên để xin lỗi Steph (người đang chỉ thẳng mặt Sora và Shiro), ánh mắt của Izuna dồn về phía ngực của cô nàng—cụ thể hơn là chiếc mặt dây chuyền được đính một viên đá màu làm.

“Nè, nè, Sước ơi.”

“—Ừ, ừ, giờ thì chắc chị cũng đã quen với cái cách gọi đó rồi… Sao thế?”

“Nhà ngươi chôm chỉa cái viên đá xanh trên ngực ngươi ở đâu thế, des?”

“Đừng có nói như thể chị trộm nó chứ?!”

Sau khi xả hết cơn giận tức thời, Steph cẩn thận chìa chiếc mặt dây chuyền ra.

“Chị nhận được món đồ này từ ông. Đó là một món bảo vật đã được truyền qua rất nhiều thế hệ của gia tộc Dola.”

“Cho ta xem đi, des.”

“Ờm, được thôi… Chị không ngại đâu, nhưng mà đừng làm bể—”

Bốp.

“Aaaaaaayaaa—aaaaaaa, kỉ vật của dòng họ nhà tôi! Kỉ vật của dòng họ nhà tôiiii!”

Nhìn lên một Steph hoảng hốt, co giật liên hồi và ngã quỵ, Sora thản nhiên đáp:

“Nhìn kĩ lại đi. Em ấy chỉ mới lấy viên đá ra khỏi khung dây chuyền thôi… cơ mà, em đang định làm gì thế hả, Izuna?”

Izuna xoay viên đá ra mặt sau và cười tủm tỉm. Thấy vậy, Sora và Shiro tia vào tay cô bé, song—

“…? Mấy chữ viết này là sao đây?”

“… Cái này không phải là tiếng Immanity… Jibril… cô đọc được không?”

Shiro thản nhiên gọi tên một người không có mặt ở đó.

“Ồ, được, được, được thôi. ♥ Jibril em đã tới và nhận lệnh của hai người đây. Thưa hai vị chủ nhân, ngài cần gì ở một bề tôi thông thạo trên bảy trăm ngôn ngữ từ cổ văn đến hiện đại như em ạ?”

“… Tụi tôi biết chuyện đó từ lâu rồi…? Izzy, có chuyện gì thế…?”

Sự xuất hiện đột ngột của Jibril đã kích động Izuna, cô bé đang lườm chằm chằm và gầm gừ một cách hung tợn.

▇ ▇ ▇

“… Nếu xét kĩ lại thì, mọi chuyện đều là do con nhỏ này gây ra nhỉ, des…?!”

Izuna tiếp tục xù lông lên một cách băm trợn và lườm với một ánh nhìn tóe khói. Song, chẳng ai hiểu cô bé muốn gì cả.

“A-Anh không biết tại sao đâu đấy nhé… cơ mà, Jibril này, cô có thể đọc được mấy dòng chữ này không?”

“—Trời đất, mấy kí tự này có từ lâu lắm rồi ấy. Có từ trước cả thời kì tiếng Immanity được tiêu chuẩn hóa nữa cơ… Hừm…”

Kể cả Jibril cũng phải dùng cụm nếu em nhớ không nhầm…trước khi đọc bản dịch của mình lên:

Couronne Dola.

Riku Dola.

Schwi Dola.

“…? Những người đó là ai thế, Steph? Họ hàng của cô à?”

Steph ưỡn ngực lên nói với vẻ tự hào.

“Couronne Dola… chính là nữ hoàng đã lập nên Elkia. Chưa một ai từng thấy bà khóc trong cuộc đời bà cả. Bà luôn mang theo trong mình nụ cười và tri thức—bà là người phụ nữ vĩ đại đã dẫn dắt tộc Immanity sau khi Đại Chiến kết thúc… là niềm tự hào của gia tộc Dola.”

“Căng đéttt! Cô là hậu duệ của nữ hoàng lập quốc sao?! Đại Chiến đã kết thúc từ sáu ngàn năm trước rồi, phải không nhỉ?!”

“… Steph… cô đã từng là công chúa đấy…?”

“Mấy người đừng có dùng thì quá khứ được không hả??!”

Nhưng—Steph nghiêng đầu, nhìn mặt đá và nói.

“Lạ thật… Tôi lại không hề biết đến tên của hai người còn lại…”

“Hửm, tôi có đấy, nhưng mà lúc đấy, con nhỏ đó có phải là Immanity đâu… Chắc là trùng hợp thôi! ♪”

Mặc dù có một Izuna đang gầm gừ trước lời bình phẩm của Jibril ở trước mặt, Sora ngẫm nghĩ. Không, câu hỏi thực sự ở đây chính là—

“Izuna, làm sao em biết được có mấy dòng chữ đằng sau viên đá, trong khi cả Steph còn không biết chuyện này?”

Trước câu hỏi của Sora, Shiro, Steph và Jibril đồng loạt hướng mắt về phía Izuna—nhưng cô nhóc chỉ đáp lại bằng một nụ cười mỉm và nhẹ nhàng đặt viên đá vào khung dây chuyền. Hẳn là có một lý do đặc biệt nào đó mà Tet chỉ kể chuyện cho mình cô nghe. Nên, giác quan Werebeast—đúng hơn là linh cảm của Izuna—khuyên em nên giữ im lặng.

Giờ thì. Sora nhìn qua khuôn mặt của mọi người một lượt.

“Giờ thì, mọi người soạn đủ hành lí hết rồi chứ? Còn em thì sao, Shiro?”

“… Em ổn…”

“Jibril—chà, tôi không thấy cô mang gì bên mình cả…”

“Đừng lo lắng, thưa Chủ nhân. Em đã nén không gian lại và để nó ngay trên ngực rồi ạ. ♥”

“Gì cơ, cô có cả túi không gian bốn chiều à…? Ờm, Izuna thì sao?”

“Mm, em lấy đủ đồ rồi, des.”

“Và ở bên này thì lại có quá nhiều đồ… Steph?”

“Rồi, rồi, tôi cầm theo rồi. Cái thứ va li lỉnh khỉnh này…”

“—Đó là vũ khí bí mật của chúng ta đấy, nên là nhẹ tay thôi nhé. Này, chờ đã… Con Plum trốn ở xó nào rồi?”

“Đ-đâââây… mặc dù em không muốn chút nào… nhưng em sẽ rời đi ngay sau khai mặt trời lặn.”

“Tuyệt. Xem ra mọi người đã sẵn sàng rồi.”

“Chờ chút? Sora này—chẳng phải cậu định chờ hai người kia sao?”

“Chúng ta sẽ hội quân với bọn họ ở đó. Cùng lắm thì, bọn họ có thể tham gia sau cũng được. Vậy thì—”

Với một nụ cười nham nhở, Sora và Shiro nhìn quanh và hỏi:

“Được rồi—chúng ta đi chứ?

▇ ▇ ▇

Dưới ánh sáng của trăng máu, Sora nói chuyện rôm rả trong lúc dẫn đoàn.

“Kể từ khi đến thế giới này và nghe kể về Mười Minh Ước và Exceed, hai chúng tôi đã luôn thắc mắc—”

Mười sáu chủng tộc—mỗi chủng tộc được giao cho một Quân Cờ Chủng Tộc. Nếu có ai đó lấy được tất cả quân cờ, thì người đó sẽ được quyền thách đấu Tet, Vị Thần Đích Thực. Đó chính là luật lệ của cái thế giới này, trò chơi này. Nhưng, những điều luật đó lại dấy lên nhiều dấu hỏi khác.

“… Làm cách nào để… lấy được… Quân Cờ Chủng Tộc… của những tộc, không sống theo bầy đàn… như Old Deus?”

Những suy nghĩ của Sora đã được hoàn thiện từng chút bởi một Shiro đang đi song hành cùng cậu.

—Điều Bảy của Mười Minh Ước nói rằng: “Đối với những mâu thuẫn giữa các tập thể, người đại diện cho mỗi bên sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm…”.

Steph, người đang đi theo sau bọn họ, vẫn chưa thấy được cái sự thật hiển nhiên mà bọn họ đã chỉ ra.

“Đúng vậy, Old Deus vẫn chưa cử đại diện mà. Vậy ra quân cờ Old Deus—sẽ không thể nào bị lấy đi rồi.”

Izuna lẽo đẽo đi theo sau Sora trong lúc cậu chốt lại vướng mắc của mình, cô nhóc nghiêng đầu như thể vẫn chưa hiểu được toàn bộ.

“Ít ra thì, đó là những gì mà một Old Deus sẽ nghĩ, đúng không nào?”

Khóe miệng của Sora cong lên một cách mỉa mai khi cậu nói những lời đó ra.

“Thế giới mà Tet đã tạo ra—tất cả chỉ là một trò chơi thu thập quân cờ của các chủng tộc khác.”

Đúng vậy, đó chính là sự khác nhau giữa người chơi và kẻ cầu nguyện. Các Old Deus tưởng rằng bọn họ mới chính là người chơi và những kẻ còn lại chỉ biết cầu nguyện, nên họ chỉ việc rung đùi ở thiên đường. Sau cùng thì, đó cũng chính là những gương mặt đã gây nên cuộc chiến không hồi kết mà. Nên là—bọn họ hẳn là đang tưởng bở rằng các chủng tộc khác rồi cũng sẽ quy phục rồi đầu hàng mà thôi.

“Nhưng màààà…”

Sora lý luận như thể đang mỉa mai những tên thần mà cậu đang tưởng tượng ra trong đầu.

“Bọn họ sai quá saaai rồi.”

Đi bên cạnh cậu dưới ánh trăng, cô nàng—e hèm, cậu nhóc—Dhampir cười thâm hiểm.

“Đúng vậyyy… Bởi vì, ngay từ đầu…”

Đúng vậy, ngay từ đầu—Shiro nắm lấy tay Sora và cười khẩy.

“… Nếu các chủng tộc khác cho rằng… Quân Cờ Chủng Tộc… lấy được hay không, không quan trọng… thì mọi chuyện sẽ thay đổi…”

Jibril trố mắt nhìn như thể bị ấn tượng mãnh liệt bởi cái nhìn sâu sắc của hai vị chủ nhân của cô—Sora và Shiro.

“Quá đúng đi đấy ạ. Dù sao thì, đai diện toàn quyền của tộc Old Deus mà hai người đang tìm kiếm—”

Họ cùng nhau ngừng bước.

—đâu nhất thiết phải là do Old Deus quyết định đâu, phải không…”

Sora nheo mắt lại như thể đang xác nhận danh tính của bóng người đang đứng trước mặt—rồi nói.

“… nhỉ? Vu Nữ đền gì gì đó?”

Kannagari, thủ đô của Liên Hiệp Đông Bộ—tại Khu Vườn nằm trong Chính Điện của Ngôi Đền.

Trên một cây cầu gỗ đỏ bắc qua mặt ao lung linh dưới ánh trăng mờ ảo—có một bóng người ngồi trên thanh vịn, nhẹ nhàng rung chiếc chuông nhỏ trên người…

—Vu Nữ, đại diện toàn quyền của Liên Hiệp Đông Bộ của tộc Werebeast, ngoe nguẩy hai bó đuôi vàng óng và nở một nụ cười rù quyến.

▇ ▇ ▇

Xa hơn chân trời.

Sau khi quay trở về và ngự trên quân Vua đen, Tet nhìn xuống và nói—nói không nhằm cho ai nghe cả. Cậu chỉ đang nghịch những lá bài đang cầm trên tay và tung chúng vào khoảng không.

“Thế giới này thật sự đơn giản lắm luôn ấy… hệt như những gì mà cậu nói vậy.”

Trò chơi này phải được nhìn dưới góc độ của những đứa con nít ấy. Cái thứ phức tạp và khó hiểu ở đây không phải là thế giới, mà là những con người chán ngắt sống trong nó… Đó là những gì Tet nghĩ.

“Ta đã phải vắt óc để suy nghĩ ra một trò chơi đơn giản đến thế, và mấy người thì lại đang làm rối tung nó lên—nhưng mà, chắc là hai người có thể làm mấy tên đó sáng mắt ra, nhỉ?”

Là mấy tên đã làm rối tung trò chơi ấy. Đúng thế—là mấy tên đầu óc chán ngắt đó ấy. Những gương mặt vàng trong làng tự ảo tưởng rằng bản thân biết mọi thứ ấy, trông chả khác gì mấy tên thần.

“Chắc là ngươi sẽ bị hạ bệ đầu tiên đấy… Đúng là nghiệp chướng nhỉ?”

Để mà hạ bệ một vị thần lần thứ ba trong lịch sử—để mà giết chết một vị thần mà không trực tiếp ra tay… Đôi mắt của Tet sáng rực lên, cậu rung chân đầy hào hứng.

“Ta biết các cậu quá rõ rồi mà. Mấy cậu làm được mà. Ta sẽ đợi. Ta tin vào các cậu. Hãy mau mau—”

“—hạ bệ mấy tên già khú đế đó và đến đây đi!!”

▇ ▇ ▇

“—Thánh túy chế ngự, thánh đức hiển linh—thánh tính thiết định… [Thiểu]”

Gió và mây cuồn cuộn xung quanh Vu Nữ. Ở trung tâm của cơn lốc (một nơi mà khiến cho cả Jibril cũng phải ná thở), Vu Nữ… cất tiếng hỏi cuối cùng.

“Sora, Shiro, và tất cả… Ta sẽ để lại nước đi cuối cùng này cho các người.”

Và rồi—

“Phần còn lại của tâm nguyện của ta… tâm nguyện mà ta hằng mong sẽ được thấy nó đi đến hồi kết…”

Sora ngắt lời của cô—và điền vào phần còn lại.

“Ừ, nó sẽ chẳng kết thúc được đâu—chúng tôi sẽ chứng minh điều đó. Cứ để lại cho bọn tôi.”

Như thể đã hài lòng với câu trả lời vừa rồi, Vu Nữ khép mắt lại. Tại thời điểm đó, không khí, mây trời và mặt đất rít lên. Một khái niệm dần được thành hình, xuất hiện từ hư vô—và những lời nói được hình thành:

“Sao các ngươi dám quấy rầy ta, hỡi đám người trần mắt thịt kia?”

Thực thể bên trong Vu Nữ mở mắt ra và cất giọng hỏi. Quyền năng và sự hiện diện của nó thật quá đỗi choáng ngợp, lấn át và cực kì áp đảo.

“Tôi đoán rằng quý thần đây cũng chỉ cùng lắm là một kí sinh trùng thích đeo bám con người ta và cả cái hành tinh này mà thôi.

“… Một cá thể vô giá trị, tệ hơn mấy tên neet thất bại, trai tân không bạn bè… hệt như Nii vậy.”

—Sora và Shiro vừa khiêu khích kẻ thù đáng sợ nhất, còn được biết đến với cái tên:

“Exceed Hạng Nhất—Old Deus, những tên thần già khú đế.”

“Nào nào. Mau mau bắt đầu trò chơi đi. Nói thẳng ra thì—mấy người đang ngáng đường bọn tôi đấy.”