—Lâu đài Hoàng gia Elkia, Hội Trường Lớn.
Rất nhiều người đang có mặt trong căn phòng, không ai nói lấy một lời nào. Không khí đang ngày càng căng thẳng hơn.
Có hai người ngồi nhìn nhau im lặng, giữa họ là một bàn cờ vua, và một vị khán giả đang nín thở theo dõi.
Đột nhiên, bầu không khí tĩnh lặng này lại bị phá vỡ bởi một trong hai đấu thủ, người đã trầm ngâm suốt từ nãy đến giờ—một cậu thanh niên có mái tóc đen nhánh và đôi mắt cùng màu.
“... Ừ, tôi chả nhớ gì cả. Ừ... biết sao không—?”
Với một nụ cười méo xệch đang lan rộng trên cái khuôn mặt thể hiện cái tính cách nghệ sĩ tăng động của mình, cậu ta nghiến răng và hét lên.
“Quân này lúc nãy không ở đây, đúng không!? Oi, cô đã di chuyển nó từ khi nào!?”
Tiếng hét của Sora—một tên trai tân 18 tuổi—vang vọng khắp phòng.
”Ể~ Ta không biết cậu đang nói gì cả~Ta không ăn gian lộ liễu vậy đâu ♪”
Đối diện cậu chính là một cô nàng Elf. Mắt cô ánh lên hoạ tiết gồm bốn hình thoi, cùng với đó là đôi tai dài nhô ra từ mái tóc màu vàng nhạt óng ả và bồng bềnh. Cô chính là Fiel Nirvalen, người vừa bác bỏ lời buộc tội vừa rồi với một nụ cười.
“Không phải quân đó—con Tốt cơ! Ah, vậy thì, cô nên bỏ nó lại vị trí cũ là vừa đấy!!”
“Trời, cậu muốn ta phá luật và di chuyển quân cờ sao~? Vậy thì~ Cậu lại lỗ quân nữa rồi nhé, Sora~!”
Rõ ràng là Fiel đã gian lận. Điều đó đồng nghĩa với một trận thua dành cho cô, nhưng đó chỉ là suy đoán mà không có bằng chứng gì cả.
Jibril, một trong những quan sát viên, lắc đầu trước ánh nhìn mà Sora bắn qua. Cô không thể nhận ra khi nào và làm sao Fiel có thể di chuyển quân cờ—nói cách khác, không có cách nào để chứng minh Fiel đã di chuyển nó. Và tiến hành điều tra bây giờ cũng chả có mấy ý nghĩa.
Dù sao thì—con chốt đã được di chuyển theo chiều hướng có lợi cho Sora mà! Và rồi, trước cái nụ cười khanh khách kia, cái nụ cười chứa đầy sự đắc thắng của Fiel, cậu trai hét lớn.
“Quan trọng hơn hết, đừng có giấu Shiro khỏi tầm mắt của tôi, không là tôi tự bóp cổ đấy, rõ chưa!? Cô không quan tâm đến những gì xảy ra với tôi sao!? Nếu cô không muốn thấy cái chết của tôi thì huỷ dùm cái pháp chú đi!”
“Đừng nghe lời hắn, Fiel. Đây là cơ hội của chị để khiến Sora chết đi đấy!”
Sora, người đã tỏ ra kiên nhẫn từ đầu đến giờ, túm lấy cái cổ của mình làm con tin và rơi lệ. Một người trong số đám đông khán giả—Chlammy—reo lên vui vẻ với đôi mắt sáng như sao, động viên Fiel không nên bỏ qua cơ hội này.
“Trời~? Cậu có bằng chứng gì về việc ta làm mù cô Shiro chứ~?”
Sora giơ cái điện thoại của mình ra trước mặt Fiel và cự lại.
“Em ấy đang xuất hiện trong camera của điện thoại đây này! Ngay sát bên tôi này! Có nhiều ánh sáng trắng ở đó hơn mọi khi, phải không hả? Tôi không biết cô đang dùng cái thể loại cải trang gì để giấu em ấy, nhưng cô làm ơn vô hiệu nó dùm cái đê... Cô còn trái tim không hả?
“Ể~? Cậu cũng chẳng có bằng chứng nào chứng minh được hình ảnh đó là thật nốt~♥”
—Oi... con... Con điếm thúi này!!
“Ánh sáng mặt trời đốt cháy não tôi rồi!! Tắt hộ cái!!”
Máu trào lên não của Sora trong khi cậu la hét vì cái thiên thể đang chói loá trên đầu. Mặc dù đang ở trong nhà, ánh nắng mặt trời chói chang của tiết hạ chí vẫn rọi xuống đầu, khiến hai anh em chảy mồ hôi như tắm.
“Sao chị lại phải dùng nhiều ma thuật đến thế chứ! Họ chỉ là những Immanity thôi mà, sao lại phải cố sức đến thế?”
Giọng nói của Chlammy vang lên từ đằng bên.
“Họ chỉ là những Immanity nhỏ bé~. Tuy vậy, nhiêu đó là chưa đủ để miêu tả hai bọn họ đâu, phải không?”
Fiel nở một nụ cười tinh nghịch, nhưng ánh mắt cô lại dán chặt vào Sora—trông thật lạnh lẽo. Dù đã đi xa đến nước này rồi, thế cờ vẫn đang có lợi cho Sora.
—Sao chuyện này lại xảy ra nhỉ?, cậu tự hỏi, và rồi nhớ ra cách mà mọi thứ bắt đầu.
▇ ▇ ▇
“Fiel, cô muốn đấu cờ tay đôi với tôi không?”
Môi chuyện bắt đầu bằng lời đề nghị của Sora dành cho Fiel, nhằm thực hiện một cuộc “thử nghiệm“.
—Kể cả khi đối phương có là một ma pháp sư, hay thậm chí là thần thánh đi chăng nữa, bạn vẫn có thể đối đầu với họ một cách công bằng, tuỳ thuộc vào trò chơi.
Chẳng hạn—theo thuyết “Trò Chơi hữu hạn giữa hai người trong môi trường thông tin lý tưởng” của Zermelo, gian lận là chuyện không thể nào diễn ra.
Suy cho cùng thì, dưới hiệu lực của Mười Minh Ước, mọi hành vi can thiệp trực tiếp hay làm nhiễu ý thức và nhận thức—mọi hành vi gây tổn thương—đều bị ngăn cấm. Chuyện một người chơi luôn biết trước thế trận—bằng cách gian lận gián tiếp như làm sai lệch bàn cờ—sẽ không bao giờ xảy ra.
Hoặc, nếu đó là một cuộc đấu tay đôi, bạn có thể trốn tránh được chuyện này bằng cách bao biện rằng, ‘Trí óc tôi có vấn đề’. Nhưng chuyện này sẽ không thể xảy ra nếu có sự hiện diện của một quan sát viên. Tuy vậy
—Cậu tự hỏi rằng những điều trên có đúng hay không.
Vì thế, Sora quyết định thách đấu ma pháp sư mạnh mẽ nhất mà cậu biết.
“Ể~Tại sao ta lại phải phí phạm thì giờ của mình vì mấy chuyện đó chứ~?"
—Cô nở một nụ cười và từ chối.
—Cớ gì mà cô phải đi tiết lộ những mánh khoé của mình chứ?
Sora—người đang nắm giữ kí ức của Chlammy—đáp lại một cách thản nhiên.
“Tôi sẽ kể cho cô nghe về một kỉ niệm xấu hổ—trong kí ức của Chlammy—mà cô chưa từng biết tới, nghe thế nào?”
Đó là một cuộc trao đổi đơn giản. Một cái giá mà chỉ có cô gái cổ động viên của Fiel phải trả—tất nhiên là chưa qua sự cho phép rồi.
“... Này. Chờ chút đã!? Cậu dám lấy tôi ra làm mồi nhử... mà không có sự cho phép của tôi sao—!?”
“Ý cậu là sao, một thứ về Chlammy mà ta ‘chưa từng biết tới’ à? Kiểu, cách mà con bé luôn nghĩ về những thứ cực kì dâm dục vào mỗi tối à?~”
“Cái gì thế? Chị vừa nói cái quái gì về em vậy, Fii?”
Chlammy la lên một cách xấu hổ, nhưng cô sẽ không thể nào ngăn cản được hai kẻ đã bắt đầu ‘trò chơi’ của bọn họ. Sora và Fiel cùng nhau nở một nụ cười trong khi tìm hiểu đối phương—
“Nhưng cô đâu có biết Fiel đã nghĩ về ai trong những đêm đó đâu, phải không nào?
“Chấp nhận khiêu chiến ~ ♥ Được rồi, chơi thôi nào ~"
Và chỉ trong vòng chưa đầy ba giây, họ trao đổi với nhau những cái bắt tay và ánh nhìn toé khói—một cuộc thoả thuận. Shiro, người đang đứng sát bên Sora và đánh giá tổng quan về trò chơi, thì thầm vào tai anh trai mình.
“... Nhưng mà... Nii... nếu anh thắng thì sao...?”
Ah. Có lẽ sau khi nhận ra được rằng anh trai mình vẫn chưa nghĩ gì về chuyện đó, Shiro lên tiếng.
“... Hãy yêu cầu... phân cảnh yuri... phù hợp cho mọi lứa tuổi... nội dung là Fiel nằm trên và Chlammy nằm dưới... kéo dài trong, ba mươi phút.”
“Shiro... Anh không chấp nhận chuyện đó được—Theo anh, Chlammy công và Fiel thụ mới phải!”
“... Uh... Hai người muốn ta phải chọn giữa một bí mật của em ấy và một phân cảnh yuri cùng em ấy sao?”
Cảnh tượng hai anh em đang cãi nhau cùng với khuôn mặt hả hê của Fiel khiến Chlammy hoảng loạn.
“Đừng dính tới bọn họ, Fii! Không, em đang mong chị thua sao, em đang nghĩ cái quái gì thế này?! Em nên theo phe ai đây?!”
Chalmmy hét lên, cô bất lực trước sự quyết tâm của ba người bọn họ.
—Dù thua hay thắng, Fiel vẫn sẽ được lợi sau chuyện này.
Và rồi, cuộc thử nghiệm dưới danh nghĩa trò chơi bắt đầu...
▇ ▇ ▇
Sau trận đấu giữa hai anh em và Fiel, Jibril đã phân tích xong phương thức của đối thủ. Đọc những kết quả hiển thị trên màn hình điện thoại và máy tính bảng của mình, Sora thầm nghĩ.
—Hay là xây nguyên toà tháp ở đây luôn nhỉ. Chúng ta sẽ gọi nó là: Tháp Kimashi.
“Fii!! Chị không cố tình thua đâu phải không?! Này, dừng lại đi—”
“Gì cơ~? Chị đã cố thắng đấy chứ... em làm chị tổn thương đấy. Có lẽ chị sẽ cảm thấy tốt hơn nếu em dùng khuôn mình nhỏ xinh của mình và cho chị biết, dưới sự đồng thuận của Minh Ước, chị đang chạm vào chỗ nào của em đây~♥”
“Dừng lại đi mà, làm như em có thể—kya!?”
... Liệu Minh Ước có thực sự hiệu nghiệm hay không, hãy bỏ chuyện đó qua một bên đã. Trước mắt cậu là một cảnh tượng tuyệt vời, Sora đã giành chiến thắng, tuy nhiên, cái nụ cười nhăn răng vui vẻ cũa cậu đã nhanh chóng bị thay thế bằng sự căng thẳng—
“... Jibril, chẳng phải việc sử dụng nhiều thuật thức cùng một lúc là sở trường của loài Elf sao?”
“Đúng vậy, thưa Chủ nhân. Nhưng mà, còn có những ngoại lệ này và nọ nữa, thậm chí còn có những cách khác để tạo nên hiệu quả tương đương nữa.”
“Vậy, Fiel là Lục Bội Pháp Sư, có khả năng thi triển sáu ma pháp chú cùng lúc... Không đời nào... cơ mà, có lẽ thôi, liệu còn có ai mạnh hơn nữa không?“
Sora hỏi Jibril, cậu cất tiếng thở dài mệt mỏi.
—Cho dù chỉ là một ván cờ vua đơn giản, nhưng hàng tá pháp chú mà cô đã sử dụng đã khiến cho Sora kiệt quệ hoàn toàn, đến mức mà vinh dự được chứng kiến phân cảnh yuri của Chlammy và Fiel trong ba mươi phút cũng chả bõ công.
“Theo như em được biết, đã từng tồn tại hai Bát Bội Pháp Sư trong cùng một thời điểm.”
Jibril đáp, và Sora, kể cả Shiro, toát mồ hôi lạnh. Hai Bát Bội Pháp Sư—và như thể làm rõ những sự tò mò về chủ đề trên, Jibril lại lên tiếng:
“Người đầu tiên có tên là ‘Nina Clive’.”
Trong bối cảnh cuộc Đại Chiến dần đi tới hồi kết, ông chính là một thiên tài đến từ cõi thần tiên, người đã đưa tộc Elf trở thành một trong ba cường quốc lớn mạnh trên thế giới. Ông ta là một con quái vật chính hiệu, với những chiến thuật vô tiền khoáng hậu, và tất nhiên, là năng lực ma pháp—được thể hiện sự phức tạp trong những công thức ma thuật của ông.
Ông ta là Elf có thứ hạng cao nhất, ngươi sở hữu kĩ năng “Tinh Hoại“ bất khả chiến bại cho đến ngày nay—mang trong mình danh hiệu Pháp Tổ.
“… Tinh Hoại?”
“Đúng vậy. Có tổng cộng năm chiêu thức, từ “Thức Phòng Thủ Thứ Tư” cho đến “Thức Phòng Thủ Thời Không”.”
—Hiểu rồi. Đó là những gì mà mình đã thấy trong bức bích hoạ về Jibril và Cuộc Đại Chiến… Ma Pháp Phòng Thủ đã ngăn chặn cả một quả E-bomb, và quả bom còn lại đã quét sạch thành phố của họ—mình vẫn còn nhớ như in. Nhưng hơn hết… Jibril này, cô không nghĩ mình đang biết quá nhiều sao? Thôi kệ, mình cũng đoán được câu trả lời rồi…
Jibril tiếp lời—
“Người còn lại là Think Nirvalen.”
Cho đến thời kì trỗi dậy của Pháp Tổ tiền nhiệm, cũng đã từng có một vị Pháp Tổ được xem như thiên tài ngàn năm có một trong suốt chiều dài lịch sử của Elven Gard. Cô ấy chính là người đã hệ thống hoá và đặt ra nền tảng cho những công thức ma thuật tinh linh của loài Elf, một vài những phương pháp đó vẫn còn được sử dụng cho đến ngày nay.
“Cô ta cũng chính là người đầu tiên trong lịch sử sắp xếp binh lính Elf theo ‘tổ đội’, và cũng là chiến lược gia đầu tiên sử dụng ma thuật quy mô lớn cho việc tổ chức đội hình.”
“Um… chờ chút đã!? Chẳng phải Nirvalen là…”
Đáp lại câu hỏi vừa rồi, Fiel hướng ánh nhìn của mình qua bộ ba Sora, Shiro và Jibril.
“Vâng, trời ạ~ Tôi chính là hậu duệ của Shinku, Fiel Nirvalen~”
“Hee! Đừng! Đừng chạm vào tai em—Kyaaaaaaaaaa!!!”
Ngay trước camera điện thoại của Sora, một Immanity và một Elf đồng giới đang quấn qíu nhau—Chlammy và Fiel lại như vậy nữa rồi.
… Tổ tiên của cô, liệu họ có cắm mặt xuống đất và bỏ đi khi thấy cảnh tượng này không nhỉ?
“Hai người có liên hệ gì với nhau không nhỉ? Nếu có thì xin hãy cho tôi biết?”
Sora dụi mắt hỏi, cậu ta cầm lấy một quân cờ và nghịch nó trong tay. Nhưng Fiel chỉ nhếch mép một cách đầy tinh nghịch trong lúc gặm lấy tai của Chlammy. Vì một lí do nào đó, cô tự hào ưỡn bộ ngực của mình ra—và đáp lại trong lúc nhìn thẳng vào Jibril.
“Nếu muốn chi tiết thì~ Cậu thấy đấy, chả còn bản ghi chép nào cả… nên là…”
“Đúng vậy, thưa Chủ nhân. Dường như hai người họ cùng xuất thân từ chính cái thành phố mà em đã huỷ diệt từ lâu, và đó cũng là nơi mà em đã mượn đi gần như là toàn bộ sách vở ♪”
—Vậy mà tôi lại nghĩ rằng, “Ồ, sao cô lại giỏi chuyện này thế nhỉ. Làm sao mà cô biết được nhiều đền thế?”
Mọi lỗi phải luôn thuộc về cô nàng này, Sora và Shiro cùng nhau thở dài.
“Nhưng, theo phỏng đoán của em—hai người họ chính là một.”
—Thật giật gân. Quả là một giả thuyết mang tính đột phá. Đây là một phát hiện động trời. Jibril trình bày lập luận của mình cho Sora, người hiện đang nheo mắt lại một cách đầy nghi ngờ.
“Đầu tiên, họ đều được sinh ra vào khoảng 300 năm trước khi kết thúc chiến tranh.”
“Vậy sao...? Nếu vậy thì, đúng là việc tồn tại hai Bát Bội Pháp Sư trong cùng một thế hệ thật sự rất đáng nghi.”
“Thêm nữa, ngay trước khi Nina Clive trỗi dậy, mọi ghi chép về Think Nirvalen đều biến mất trong mọi tài sản mà em sở hữu, kể cả trong mấy quyển sách nữa. Nhưng sau cuộc chiến thì…”
“…”
“Sau khi chiến tranh kết thúc, Nina Clive đã hoàn toàn biến mất khỏi mọi hoạt động liên quan đến sự thành lập của Elven Gard. Máu mủ của ông ta cũng chưa hề được chứng thực. Và thay vào đó, quyền lực của tộc Nirvalen lẽ ra phải biến mất từ lâu kia lại được chuyển giao cho đứa con gái xấu số kia, mọi việc lớn nhỏ đều đổ dồn lên đầu cô ta.
Jibril chỉ tay vào Fiel, người vẫn đang chơi đùa với Chlammy dù đã hơn ba mươi phút—và kết luận.
“Nina Clive chỉ là tên giả của Think Nirvalen thôi, em nghĩ thế.”
Trước cái cúi đầu kết thúc phần trình bày của Jibril, Sora trầm ngâm—heh…
Những ngón tay của cậu ta vẫn đang mân mê quân cờ, Sora giờ đây đang cảm thấy thật sự hứng thú. Điều đó được biểu hiện qua một nụ cười đang dần xuất hiện trên gương mặt.
“… Nii?”
Shiro—em gái của cậu, trông có vẻ rất tò mò. Cô bé rất muốn biết anh trai mình đang nghĩ gì. Còn về phần mình, Sora nhìn vào quân cờ trong tay—và nhìn ra quân cờ xa tít tắp ở đường chân trời, ngoài phía cửa sổ.
“Coi như tôi mắc nợ cô, liệu cô có thể trả lời tôi một câu hỏi cuối cùng không?”
Cậu đưa ra một câu hỏi mà mình đã biết rõ câu trả lời.
“Người ta đã chơi cờ trong cái thế giới này bao lâu rồi?”
Sau khi nghe những lời vừa rồi từ anh trai, Shiro cũng đã hiểu ra—một sự đồng cảm đến từ hai anh em 『 』.
“Mặc dù nguồn gốc vẫn chưa rõ ràng, luật chơi của trò này vẫn chưa được truyền bá rộng rãi cho đến khi Minh Ước được thành lập… Chủ nhân?”
—Ah, tất nhiên rồi. Tất nhiên là nó đã hiện diện ngay trong thời Đại Chiến. Vậy ra, đó là lí do tại sao Tet lại chia thế giới thành những ô vuông và tạo Quân Cờ Chủng Tộc dưới hình dạng của những quân cờ vua.
—Vậy thì, hỡi ai kia đã từng muốn kết thúc cuộc Đại Chiến bằng một trò chơi… Sora và Shiro mỉm cười và suy nghĩ—liệu họ có thật sự nghĩ ra chuyện đó không?
—Liệu chỉ có một người có ý định đó? Hay là…
… Cờ vua. Không còn cách nào tốt hơn để miêu tả nó, ngoại trừ một cuộc chiến với quy mô trên một bàn cờ
“Trò Chơi Chiến Tranh Trừu Tượng” là cách tốt nhất để miêu tả nó.
Đã từng có một vị tổ tiên còn vượt qua cả Fiel, đã từng có một ván cờ tồn tại ngay trong thời kì chiến tranh.
“Anh nghĩ là… còn có những người khác nữa. Còn có những người đã cố gắng kết thúc cuộc chiến ngay trên bàn cờ.”
Cho đến giờ thì—đúng vậy. Trong thời kì mà tổ tiên của Fiel sinh sống, còn có một trò chơi nữa: trò chơi chiến tranh thực được quyết định bằng việc sử dụng triệt để những phương tiện vũ trang.
Đúng vậy, một Trò Chơi Chiến Tranh Đời Thực——