Mọi mâu thuẫn lớn đều bắt nguồn từ những thứ nhỏ nhặt và vặt vãnh. Và đây cũng không phải là ngoại lệ. Trong tình huống này, đó là sự đối đầu giữa hai người nam thanh nữ tú, một chàng trai không biết làm việc và một cô nàng đang cố bắt cậu ta phải làm phần việc của mình.
—Steph, cô đúng là ngốc thật mà.
—Đây không muốn bị mỉa bởi một tên hết thuốc chữa như cậu đâu.
Chỉ vậy thôi. Nhưng đó cũng là điểm bắt đầu của một “sự cố khủng khiếp” kéo dài tận năm ngày liền.
——…
Ngày thứ ba—Lúc nửa đâm.
Vương Quốc Elkia giờ đây đã trở thành Liên Bang Elkia, một đất nước đang phải trải qua quá trình thay đổi thể chế. Tại đó, có một tiếng thét thảm khốc làm lay động những cái cây và những người đang ngủ bên trong lâu đài.
“SAO—SAO TÔI LẠI KHÔNG THẮNG ĐƯỢC HẢẢẢẢẢ!?”
Cái người đang vừa gào vừa khóc và để nước mắt rơi lã chã xuống sàn nhà kia chính là một con ngốc. Hay còn có tên gọi khác là Stephanie Dola—người thiếu nữ phải gánh vác trọng trách của một “Thủ Tướng” trên vai và bị buộc phải giải quyết những nhiệm vụ khó khăn bởi cặp anh em không bao giờ màng tới chuyện nội tình trong nước.
“Tôi tưởng cô biết câu trả lời từ lâu rồi…?”
“… Hửm…?”
Và đối diện cô, chính là cặp anh em vô vọng đang nhìn cô bằng nửa con mắt. Đó chính là Sora—một cậu thanh niên tóc đen mắt đen, mặc trên mình chiếc áo có in dòng chữ “Tôi ♥ Nhân Loại”. Là Shiro—một cô nhóc có mái tóc trắng dài và đôi mắt hồng ngọc đang ngồi trên đùi anh trai mình—đeo quần lót lên đầu. Rải rác trên sàn nhà chính là những game mà Steph đã dùng để thách đấu hai game thủ mạnh nhất Immanity—『 』—để chứng minh cô không phải là một con ngốc, để rồi thua không ngóc đầu lên nổi.
—Chà, trên danh nghĩa thì cũng chẳng phải là『 』hay gì cả. Cô chỉ đang thách đấu Sora—cái tên đã dám cả gan gọi cô là đồ ngốc—và thua sấp mặt mà thôi.
“Vô lí quá đi! Tôi đã đọc được và bắt chước theo được mấy trò của Sora rồi, sao tôi không thắng được chớ!?”
—Đúng vậy, Steph đang cố chiến thắng Sora.
Nhằm làm cho cậu ngưng dùng từ “con ngốc” để gọi cô và bắt đầu động tay động chân vào làm việc, Steph đã ghé thăm phòng của Sora và Shiro trong ba đêm liền để thách đấu game, rồi lặng lẽ ra về lúc mặt trời lên để bắt đầu làm việc. Nhưng kết cục là… cô thua trong mọi game. Và cứ mỗi lần cô thua, cô bị buộc phài cởi một món quần áo phụ kiện mà cô đang mặc, một trong số đó giờ đây đang được đeo trên đầu của Shiro.
—Đúng là mình có nghĩ rằng mình sẽ không thể nào thắng nổi 『 』. Nhưng nếu là chỉ mình Sora thôi, thì ít ra game cũng phải dễ được một chút chứ. Nhưng cho dù có thử biết bao nhiêu cách, mình vẫn không có cửa, cứ như thể bị ngó lơ vậy! Steph khóc trong lòng—những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu bủa vây tâm trí.
“… Chà, có lẽ… tôi sẽ dạy cô vài mánh vậy… nhưng vấn đề chính ở đây là cô vẫn chưa biết cách để phản đòn.”
Sora nói. Còn Shiro thì thở dài, cô bé nhìn lên người anh trai đang cho mình mượn cái đùi để ngồi.
—Sao không nói đại là “Tôi sẽ cho cô thấy cách chơi, để cô có thể cố gắng hết sức mình”cho rồi?
Song, Steph vẫn lắng nghe lời của Sora. Cô quay mặt qua nhìn cậu và lắng nghe một cách chân thành.
“Cô đã biết quá rõ sự quan trọng của làm mặt lạnh trong game rồi nhỉ?”
Sora hỏi để xác nhận, Steph đáp lại bằng một cái gật đầu và nhướng mày.
Cô đúng là ngốc quá đi mà—Steph định đáp lại nhưng thay vào đó, Sora tiếp lời.
“Cốt lõi của vấn đề là, cô giả trân dở tệ. Gần như là vô dụng luôn ấy.”
“—Hả?”
Khuôn mặt lạnh của Steph cực kì vô tác dụng—Sora hững hờ nhìn Steph.
“Ở thế giới cũ của chúng tôi, tộc Immanity ở thế giới này, hay cả Jibril và Izuna nữa—tất cả đều có những vi biểu cảm trên mặt.”
“Cậu nói là… ‘Vi biểu cảm’ sao?”
Đó chính là những khoảnh khắc mà con người ta sẽ hình thành những cảm quan về một từ ngữ hay khái niệm chưa biết nào đó. Steph lập tức rũ bỏ cái tư thế sướt mướt ỉ ôi đi và nhanh tay rút ra một quyển sổ ghi chú. Thấy cảnh tượng trước mặt, Sora cảm thấy có chút tức cười, cậu bật chiếc máy tính bảng—nhưng lại không cầm nó lên.
“Ở thế giới cũ của chúng tôi—có một nhà tâm lí học tên là Paul Ekman.”
Sora chia sẻ một cách thoải mái những “kĩ năng đặc biệt” của cậu cho Steph nghe.
“Ông ta cho rằng bất kể có được nuôi dạy trong môi trường nào, thì cảm xúc thật của một người sẽ bị lộ ra thông qua biểu cảm gương mặt trong vòng khoảng một phần tư giây—cho dù người đó có kiểm soát tốt đến đâu. Và đó được gọi là ‘vi biểu cảm’.”
—Song, nụ cười của Sora càng nở rộng ra.
Tôi đã hiểu quá rõ chuyện này từ lúc còn bé xíu kìa. Tôi không thể nào kìm lại cái suy nghĩ “Mấy thứ đó anh đây biết từ lâu rồi, quý ngài học giả ạ.” Nhưng rồi, cậu lại lắc đầu và bật cười trước một Steph đang chăm chú ghi chép, cô lúc này không biết được những gì Sora nghĩ trong đầu.
“Chà, tôi không biết là hiện tượng này có đúng với các chủng tộc khác Immanity không, nhưng ở thế giới cũ của tôi thì người ta thậm chí còn phát minh ra một cái máy phát hiện nói dối nhờ vào nó đấy. Người ta có câu ‘Gương mặt nói nhiều hơn miệng lưỡi’ mà.”
“N-nói như vậy… Chẳng lẽ cậu có thể đọc được suy nghĩ của tôi sao?”
Steeph ngước đầu khỏi quyển sổ ghi chú và thốt lên. Kể cả siêu giác quan của loài Werebeast cũng phải chào thua—đây đúng là một phép màu. Steph cảm thấy sợ hãi trước công nghệ của thế giới cũ của Sora và Shiro, nhưng Sora chỉ cười và lắc đầu.
“Không đến mức đó đâu… thứ duy nhất mà cô có thể nhận diện được từ vi biểu cảm chỉ là cảm xúc mà thôi. Chẳng hạn như—”
Sora đột ngột đánh đố Steph:
“Steph này, cô thích được tụt quần lót lắm, phải không?”
——
“—Tôi… cái giềềềề!? Tất nhiên là không rồi!”
Sau một chốc, Steph hét toáng lên, song—
“… Trời đất, thật vậy luôn á?”
Sroa—cái người vừa đưa ra câu hỏi đó—đang cực kì bất ngờ và hào hứng, cậu chêm một chữ “Chà~” vào và tiếp tục nói.
“Thứ duy nhất mà người ta quan sát được chỉ là cảm xúc mà thôi… đó cũng là lí do tại sao mà người ta thường hỏi những câu buộc cô phải trả lời ngay lập tức.”
Nói cách khác, đó là những câu hỏi làm nổi bật vi biểu cảm trên gương mặt của Steph. Nhưng cái vi biểu cảm mà cô ấy vừa trưng ra lúc nãy—mình có nên nói ra không nhỉ? Sora do dự, nhưng khi thấy ánh mắt nghi ngờ của Steph chĩa thẳng vào mình, cậu bèn gãi đầu và giải thích.
“Thứ đầu tiên mà gương mặt của Steph trưng ra là một chút tức giận. Nhiêu đó cũng có thể coi là một lời đáp cho cái câu hỏi gây xấu hổ vừa rồi. Nhưng trước cái lúc cô hét lên, thì gương mặt cô chẳng có gì gọi là tức giận cả, thay vào đó lại là một cái nhướng mày.”
—Như thế có nghĩa là.
“Là sự ngạc nhiên—làm sao mà hai người họ biết được? Steph à, cái thể loại sở thích đó—”
“Tất. Nhiên. Là. Không rồi! Hoàn toàn sai nhááááá!”
Steph ho sặc sụa, cô cố ngắt lời Sora và chối bay chối biến. Trái lại, Sora thốt lên một tiếng “Wow”… rồi lùi lại một bước và nói:
“Giờ thì lại là vui sướng và phấn khích sao… không hề có dấu hiệu tức giận luôn… thiệt vậy luôn đó hả, Steph?”
“… Steph… không lẽ… cô bị M nặng sao?”
Shiro, người đang đọc sách trong khi đội quần lót của Steph lên trên đầu, cười khúc khích.
Steph nín lại cơn gào thét đang chực tuôn trào, cô đành giữ im lặng để moi móc thêm nhiều thông tin hơn. Rồi—Steph cúi mặt xuống và mím môi lại—và với một nụ cười nhục nhã trên gương mặt, cô ngập ngừng nói.
“G-Giả sử chuyện đó đúng đi, chỉ là giả sử thôi đấy! Giả sử phát biểu vừa rồi của Sora đã đúng trong vòng một trăm—không, một giây đi!”
Cứ cho là Sora nói đúng đi. Nếu vậy thì—
“Cậu đang nói rằng cậu có thể biết được ai đó có đang nói dối hay không chỉ bằng một thoáng biểu cảm của người đó sao, hệt như tộc Werebeast ấy hả!?”
Nếu đúng vậy thật, thì mình phải học được kĩ năng đó bằng mọi giá—đó là những gì mà Steph đã nghĩ.
“Chuyện đó là không thể.”
Vai Steph càng xìu xuống bao nhiêu, thì cô lại đang cố từ chối hiểu bấy nhiêu. Sora tiếp tục nói với một Shiro đang ngồi trên đùi.
“Tôi đã nói với cô rồi còn gì. Vi biểu cảm chỉ thể hiện cảm xúc mà thôi. Nó diễn ra trong chốc lát một cách vô thức. Nhiều lúc cô còn chẳng biết mình cảm thấy như thế nào phải không. Nhưng tôi thì không nhé! Chẳng hạn, cô có theo dõi cái phản ứng lúc nãy của mình không?”
Cô sẽ không thể nào đánh bại nổi Sora trong vòng tám năm tới. Shiro mắt nhắm mắt mở nhìn biểu cảm của Steph, rồi em ấy chốt hạ một câu—dù không nặng tính xỉa xói như anh trai mình, nhưng vẫn gây được sát thương.
“…Tức giận, gấp đôi luôn… Steph… vụng về quá… đi mất.”
“Chuyện đó không quan trọng! Sora, cậu đã làm như thế nào?”
Steph nhìn chằm chằm vào Sora—cô bỏ lơ những lời cà khịa vô thưởng vô phạt của Shiro.
“Tôi sẽ cho cô biết—nhưng mà khó lắm đấy.”
“Được thôi!”
Cậu nhìn một Steph đang rất chăm chú ghi chép và cố gắng khẳng định bản thân rồi cười. Trong lúc chiến game với một Shiro đang ngồi trong lòng, Sora nói về tất cả mọi thứ cậu có thể bịa ra trong đầu.
“Thứ nhất là sự vui vẻ—một nụ cười được coi là giả tạo nếu nó tồn tại quá bốn giây.”
“Ể—?”
“Mặt khác, một nụ cười thoáng qua là thiếu thực nếu mắt không khép lại. Một nụ cười chân thành là khi gò má được nâng lên và mi mắt dưới cũng nâng lên theo. Nhưng nếu chỉ cười ở một bên mặt, thì đấy là cà khịa—một nụ “cười mỉa”. Nếu là cười mỉa thì nhìn phát là biết ngay đối tượng mà nó nhắm đến. Nếu có thêm yếu tố khinh bỉ, thì có thể dùng để tự khinh bỉ bản thân. Vậy thì—”
—
———
“… Sao? Muốn tiếp tục chứ?”
“… N-Nhiêu đó là đủ rồi…”
Lúc Sora hỏi rằng cậu có nên tiếp tục nói hay không cũng là lúc mà những tờ giấy ghi chú đã chằng chịt những chịt những nét chữ, Steph thì chỉ còn biết ngây người ra mà nhìn. Sau khi bị nhồi cả mớ kiến thức đó, Steph thấy bản thân không thể nào đọc nổi vi biểu cảm nữa. Luyện tập bây giờ thì cũng đã quá trễ rồi. Thấy bộ dạng cầu cứu nhưng quyết không bỏ cuộc của cô nàng, Sora cười khúc khích.
“—Chà, phải luyện tập nhiều lắm đấy, nhưng chiêu này rất dễ bị phản đòn.”
Đúng vậy, rất đơn giản.
“Chỉ cần che mặt lại là xong.”
Đột nhiên, Steph đứng dậy, mắt cô sáng ngời.
“Ồ-Ồ, hiểu rồi! Vậy thì áp dụng ngay cũng được!!”
Nếu vậy thì mình chỉ cần che mặt lại và xong—Steph nghĩ bụng.
“Ừ, cô nói đúng đấy. Nhưng rồi—nếu che mặt đi, thì người ta sẽ lại chú ý tới giọng nói và cử chỉ.”
“… Đúng vậy thật. Đúng kiểu của Sora luôn… nhỉ?”
Steph ngẫm nghĩ—sẽ vui biết bao nếu mình được ẵm cậu ta lên rối ném xuống sàn nhỉ? Và cô tự trả lời—Chắc là Sora sẽ đáp “Chưa bao giờ tôi vui đến vậy đấy” rồi cười phá lên. Steph nheo mắt lại nhìn Sora, nhưng bất ngờ thay, cậu vẫn tiếp tục giải thích một cách tỉ mỉ.
“Tuy nhiên, giọng nói và cử chỉ thì lại không được tức thời như vi biểu cảm. Bỏ những đối thủ có thể nghe được cả huyết áp và nhịp đập của tim như Izuna qua một bên; nếu chỉ là Immanity không thôi, thì cô có thể dẫn dụ người ta một cách có chủ đích.”
—Hô hô… Steph cười thầm. “Nếu chỉ là Immanity không thôi” nhỉ, Sora—những suy nghĩ như này của cô đã bị cậu nhìn thấu. Và quả đúng là Steph đã nhanh nhảu định sử dụng ngay những mánh lới mà Sora vừa trình bày. Về phần mình, Sora—người vừa đọc vị toàn bộ những suy nghĩ của Steph—không khỏi bật cười trước sự trớ trêu này.
“—tất nhiên là, cô dùng thì cũng được thôi. Xin lỗi Steph nhá, cơ mà cô nghĩ rằng mấy chiêu đó có hiệu quả với tôi à?”
“Ư-Ừm…”
Đúng vậy, khi mọi suy nghĩ trong đầu đã bị phơi bày, Steph còn chẳng nuốt nước bọt nổi. Dù gì thì chính Sora là người dạy cô mấy kĩ xảo này mà. Nếu cố đối đầu với Sora trong cái lĩnh vực mà cậu ta đã quá đỗi thông thạo, thì khi đó năng lực của cậu ta sẽ được phát huy toàn bộ. Steph gật gù—nhưng cô cũng ngộ ra một điều.
“… Chà, còn một chuyện nữa…”
Khuôn mặt của Sora bị phủ trong bóng tối, cậu nở một nụ cười tự ti—và cảnh báo cô:
“Kể cả tôi cũng không thể để ý liên tục được đâu… Cô biết không, cái mánh đó cũng không hữu dụng đến mức đấy đâu.
“…”
Shiro, người đã nãy giờ trợ giúp Sora trong việc trình bày và phần nào minh chứng được sức nặng của những lời Sora nói, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ trong lòng cậu.
—Chuyện này quá sức hiển nhiên. Ý cậu ở đây là—
“… Ừ? Sao lại thế nhỉ?”
Một người con gái là hình mẫu không thể chối cãi của một cô gái ngoan—
Hình ảnh của cậu trai—của một Sora đang tự khinh bỉ chính bản thân mình, tay xoa xoa đầu Shiro và nở một nụ cười ghen tị—phản chiếu rõ mồn một trong đôi mắt cô.
“… Chà, nếu là Steph thì chẳng phải lo đâu nhỉ. Được rồi, vậy thì—cô còn muốn tiếp không?”
—Sora nói, cậu trưng ra một nụ cười ranh mãnh. Những ván đấu vẫn tiếp tục diễn ra cho tới lúc mặt trời lên, Steph bị lột đến mảnh vải cuối cùng, chỉ còn một mảnh ga giường để che thân.
Ngày thứ tư—cũng vào lúc nửa đêm.
Thông thường thì Steph sẽ đá cửa và xông vào, nhưng hôm nay thì cô lại gõ cửa một cách nhẹ nhàng và thoải mái. Steph lại một lần nữa xuất hiện trong căn phòng của Sora và Shiro với vẻ mặt tràn đầy miềm tin chiến thắng.
“Sora, ngày hôm nay sẽ là ngày tôi kết thúc sự nghiệp của cậu. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Steph nhìn cặp anh em đang ngái ngủ và hỏi với điệu bộ gan dạ và thách thức.
“… Này, đúng là chúng tôi không có tư cách để nói mấy lời này.”
“… Steph… có biết ngủ… là gì không?”
“Thiệệệệệtt luôn! Mấy người không có tư cách để nói thế đâu? Dậy và động não đi nào!”
—Dù gì thì Sora và Shiro cũng thuộc dạng “động vật sống về đêm” nên cũng chẳng mấy ảnh hưởng. Nhưng mà đối với Steph thì khác, khi mà sáng thì phải làm việc trên cương vị Thủ Tướng, còn tối thì phải ghé thăm Sora và Shiro—bắt họ hầu game cho đến tận sáng. Đó chính là tình cảnh của Steph trong mấy ngày qua. Những vệt đen—những quầng thâm quanh mắt còn đen hơn cả ngày hôm qua. Steph nên quan tâm đến thể trạng của mình nhiều hơn… nhưng thật không may, cô đã không làm thế.
—Đúng vậy, cô đã không làm thế. Vì—
“Trò chơi hôm nay rất đơn giản.”
—Kể cả Steph cũng không thể nào nhận ra. Rằng Sora và Shiro thậm chí đã đoán được trước những gì sẽ xảy ra.
“Sora sẽ chiến thắng nếu cậu tìm được vật mà tôi giấu trong tòa lâu đài này!”
Trái ngược lại với Steph—người đang hú hét về luật của trò chơi, thì Shiro chỉ muốn kết thúc nó nhanh cho rồi, nhưng Sora cản cô bé lại bằng một ánh nhìn. Và rồi—
“—A~Vậy là có một vật nào đó… và cô muốn hai chúng tôi tìm ra nó mà không có gợi ý nào sao?”
“Tôi đã viết từ ‘nó’ lên trên nó rồi. Tôi sẽ không chơi bẩn và nói ‘không phải nó’ khi cậu tìm ra nó đâu.”
Hừmmm, Sora thầm nghĩ. Cậu giữ mặt mình luôn cúi xuống trong lúc nghe Steph giải thích. Biểu cảm của cậu giờ đây chỉ để lộ cho mỗi một mình Shiro đang ngồi yên—ngồi tên trong lòng cậu. Đôi mắt của Sora hướng xuống, tỏ vẻ mệt mỏi. Cậu như muốn hét lên.
—Muốn cho cổ biết rằng mình đã biết tỏng cổ giấu nó ở đâu rồi quá đi—
Song, với một sức mạnh tinh thần đáng nể, cậu nén lại những cảm xúc đó và nói lên một điều còn thú vị hơn.
“… Không cần biết bằng cách nào, miễn là tìm ra thì tôi thắng, phải vậy không?”
Shiro nắm quá rõ tính tình của Sora, cô bé hiểu được ngay biểu cảm của ông anh trai khi cậu ta đưa ra câu hỏi đó.
—Và cậu cũng đã biết thừa Steph sẽ trả lời như thế nào.
“Không. Nếu cậu nhờ vả mấy tên dị nhân có khả năng truy lùng dấu vết thông qua mùi và thời không như Izuna hay Jibril thì còn gì là game nữa. Đây chỉ là trận đấu giữa tôi và cậu thôi, Sora!”
Steph trả lời hệt như cậu dư đoán, và nụ cười trên gương mặt Sora càng thể hiện rõ hơn mưu đồ của cậu.
“Một trò chơi giữa tôi và cô thôi sao… vậy chắc là tôi đoán bừa kiểu gì cũng được nhỉ?”
“Tất nhiên rồi! Cứ lục lọi tìm kiếm thoải mái, nhưng không được nhờ vả tới bất kì ai khác đâu đấy!”
—Tất nhiên? Ừ, hẳn là Tất nhiên rồi. Nếu không nói vậy, thì có khi lại để lộ ra nơi này nơi kìa, chỉ tổ phản tác dụng và giúp đối phương thu hẹp phạm vi mà thôi. Ừ, tất nhiên là vậy rồi. Vậy thì—chắc là chẳng còn lựa chọn nào khác nữa nhỉ? Sora cười khúc khích, cậu nhẹ nhàng đặt Shiro ra khỏi người và bắt đầu cất bước.
“Hiểu rồi, hiểu rồi… chà… phải đành vậy thôi… Tôi cũng không thích trò này lắm đâu~”
Khi Shiro thấy cậu đứng lên với vẻ hăm hở trên gương mặt, cô bé đã hiểu ra.
“… Nii… như vậy là… không được đâu…”
“Shiro! Đừng nói gì hết! Ông anh trai của em sẽ treo cổ tự sát đấy, nghe chưa!?”
Sora hét lên với vẻ mặt đau đớn, nhưng trong giọng nói của cậu thì lại có chút gì đó vui tươi.
“… Xin lỗi… em đã nói… quá nhiều… nhưng Nii…”
Shiro thực lòng muốn xin lỗi, nhưng cô nhóc biết quá rõ anh trai mình muốn gì, cô không thể nào để mặc được—
“Shiro! Đây là một trận chiến đối đầu trực tiếp, dựa trên những điều luật mà Steph đưa ra! Đây là một tình huống bất khả kháng! Hay là Shiro lại cho rằng anh trai mình có thua cũng chẳng sao? Hửmmmm~~~!?”
Song—Shiro đã ở bên anh trai mình được tám năm rồi. Cô bé biết rõ cách để xử lí cậu ta.
“… Nii… lí luận… bị từ chối…”
Chỉ bằng một câu nói, cô bé đã dập tắt “sự hào hứng” của Sora. Sora đanh mặt lại trông cực kì đau đớn, như thể vừa có ai đó đánh cồng chiêng trong bụng cậu vậy. Nhưng những biểu cảm đó chỉ tồn tại trong chốc lát mà thôi, rồi cậu cũng đã kiềm lại được cơn ức chế của mình—không, đúng hơn là, cậu vừa kích hoạt toàn bộ nơron não trong đầu mình và lập tức thay đổi chiến thuật với một tốc độ chóng mặt. Cái sự thay đổi so với kế hoạch ban đầu này cũng chẳng hay ho gì cho cam, song—
“… Ừ, sao cũng được. Steph, đưa tay cô ra đây nào.”
“Ừ, um, được thôi?”
Sora đưa bàn tay của mình ra, và Steph đặt tay của cô lên trên.
“Giờ thì, chúng ta sẽ chơi một trò chơi cực kì thú vị.”
Sora cười tươi và nói, cậu siết tay cô một chút.
“Steph—nói cho tôi nghe cô giấu nó ở đâu đi.”
“H-Hả…?”
Mắc gì tôi phải nói chứ—Cậu làm ngơ Steph. Sora nhẹ nhàng di chuyển bàn tay của Steph, như thể chẳng quan tâm cô có nói hay không. Lên rồi xuống, qua trái rồi lại sang phải, như thể đang kiểm tra gì đó—và rồi… Đột nhiên, bằng một động tác từ từ chậm rãi nhưng lại không hề có một chút do dự nào—
“Chờ ch—!?”
Cậu điều khiển tay Steph tự nhấc váy của cô lên.
“Chà, Steph ạ. Thật đáng tiếc là tôi không thể tự mình đi khám phá được, cấp trên đã chặn mất tiêu rồi.”
Sau một tràng thở dài chất chứa sự nuối tiếc, Sora thản nhiên nói:
“Để xem trong quần lót của cô có chứa thứ gì nào.”
“——”
Steph choáng váng. Cô không còn biết trời trăng mây đất gì nữa và thực hiện đúng theo yêu cầu. Cô rút một mảnh giấy nhỏ có ghi từ “nó” ra… đó là thứ mà cô đã giấu dưới lớp quần lót của mình. Ngay khi thấy được mảnh giấy đó, Sora cười và nói.
“Xong rồi đấy. Chắc là tôi thắng rồi nhỉ?”
Steph vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, còn Sora thì vừa gọi cô vừa cười ha hả.
“—Không, sao—sao cậu biết?”
Steph đáp lại, cô đang nghi ngờ rằng Sora đã sử dụng ma thuật.
“Steph này, cô sẽ phản ứng như thế nào nếu có người đòi xem quần lót của cô?”
“Tôi… sẽ từ chối——A…”
—Sora cảm thấy cực kì ấn tượng trước lần thử nghiệm này của Steph—và bản thân Steph hẳn là cũng đã nhận ra được điều đó. Nên có khi, Steph không hẳn là một con ngốc. Có khi còn ngược lại ấy chứ. Đó là lí do tại sao đọc suy nghĩ của cô ấy lại dễ đến như vậy. Nếu đối phương là một tên ngốc chính hiệu, thì có khi còn chẳng đoán được người đấy nghĩ gì.
“Vậy thì, đây là cái tình huống mà một người sẽ bị buộc phải đi theo con đường mà họ không muốn—càng nhận thức được điều này, thì người đó sẽ càng cố làm ngược lại. Nói cách khác, khi tôi bị yêu cầu phải nêu ra cái vị trí mà tôi giấu đồ, thì đấy chẳng phải là phải con đường mà tôi không muốn sao? Cái trò tâm lí này khá là rẻ tiền, tôi còn chẳng muốn thừa nhận chúng.”
Sora nhìn một Steph đang hướng về cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, song…
“… Nii, nói… dối.”
Shiro ngay lập tức chỉ ra rằng Sora đang nói dối. Tất nhiên là như vậy rồi—bởi vì…
“… Nii đã biết… trò chơi sẽ là gì, và nơi giấu đồ là ở đâu… ngay từ ban đầu rồi…”
“—H-Hả?”
Steph thốt lên trước những lời đó, những lời nói vượt ngoài tầm hiểu của cô. Còn Sora bèn gật đầu.
“Ừ… Thường thì Steph sẽ đá cửa xông vào phải không, tự dưng hôm nay lại di chuyển nhẹ nhàng… Thì người ta sẽ tự nhiên mà nghĩ rằng Steph không muốn một món đồ nào đấy bị rơi ra khi di chuyển.”
Trước một Steph không còn thốt nên lời mà chỉ còn biết reo lên đầy nuối tiếc, Sora bắt đầu vào việc. Nói đúng hơn là, cậu ngồi xuống, đặt Shiro vào lòng và tiếp tục nói.
“Hơn nữa, hôm qua tôi cũng có nhắc về vi biểu cảm rời còn gì, và hôm nay. Ngay đúng hôm nay, tôi cảm nhận được một sự chuẩn bị kĩ càng. Một vẻ mặt tự tin chiến thắng. Nhưng mà, tôi còn chẳng cần phải gồng mình cơ. Nói cách khác, tôi tự tin rằng cho dù thua thế, tôi sẽ không tạo ra bất kì vi biểu cảm nào—”
—Nếu đã vậy rồi, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút. Cho dù có chuẩn bị đến nhường nào, nhưng nếu là chuẩn bị để ăn gian, thì đằng nào cũng sẽ thua thôi. Nếu có ai đó tự tin rằng sẽ không để lộ vi biểu cảm trong lúc giở trò, thì ý nghĩa của điều này cũng cực kì đơn giản. Những sự chuẩn bị rườm rà đó—là thừa thãi. Nếu người ta đã biết mình chuẩn bị rồi, thì chuẩn bị làm chi cho mệt?
“Một trò đi tìm kho báu mà kho báu lớn nhất chính là sự chuẩn bị.—Nếu Steph đã chuẩn bị từ trước, thì chắc chắn có nhìn mặt Steph kiểu gì cũng sẽ không ra được vi biểu cảm.”
Vậy thì, cứ cho rằng cô nàng có giấu một vật gì đấy trong lâu đài đi. Giả dụ rằng Steph đã giấu vật vào cái ngày trước khi bọn họ trao đổi về vi biểu cảm, nếu Sora càng tiến gần đến kho báu, thì nét mặt của Steph sẽ có chút xáo động. Nơi giấu kho báu phải là một nơi mà cô có thể an tâm, cho dù biểu cảm trên mặt có bị săm soi, và là nơi mà vẻ mặt của cô vẫn sẽ như cũ, cho dù có nhìn theo bất kì góc độ nào. Và chẳng còn nơi nào tốt hơn “vùng kín” của chính cô—vả lại—
“Tôi sẽ thừa nhận, Steph ạ, cô đang dần đi đúng hướng rồi đấy. Cho dù tôi có thắng, thì cô cũng không thua đậm lắm đâu! Nếu xét đến chuyện tôi vẫn còn là một thằng trai tân sau mười tám năm và Shiro có mặt ở đây, thì chỗ cô giấu đồ là cực kì hoàn hảo đấy, cho dù có là cảnh sát vào cuộc cũng chưa chắc tìm ra đâu! Cô đã cố hết sức, nhưng mà…”
Khen ngợi là thế. Nhưng mà—
“—như vậy vẫn chưa đủ đâu.”
Cô đã bị đánh bại ngay từ cái khoảnh khắc bước vào phòng rồi—sự thật phũ phàng đó đã khiến Steph phải quỳ gối xin hàng. Nhưng rồi, Shiro lại hướng về Sora và lẩm bẩm với một biểu cảm trống rỗng.
“… Nii, lại nói dối…”
“—Hử?”
Bỏ mặc một Steph đang ôm đầu như thể sắp mất trí, tự hỏi bản thân rằng Sora còn che giấu bao nhiêu lời nói dối nữa—qua một bên, Shiro tiếp lời.
“… Mấu chốt… không nằm ở chỗ đó…”
“Đúng vậy, anh đã đổi ý giữa chừng đó. Dù gì thì—chính Steph mới là người muốn anh tìm ra món đồ mà.”
“Ể? Ý cậu là sao—”
—Đúng vậy, cả Sora và Shiro đều nhận ra rằng kho báu nằm ngay trên chính cơ thể của cô. Tuy nhiên, hai anh em đều không biết vị trí chính xác là nằm tại đâu. Mình sẽ lợi dụng chuyện đó và sờ mó trong phạm vi lành mạnh—đó là ý định ban đầu của Sora, nhưng Shiro đã nắm thóp được ông anh trai của mình và cản lại—khiến Sora phải thay đổi kế hoạch giữa chừng. Nói cách khác là…
“Ê Steph, cô có nhớ cái đòn tâm lí mà hồi nãy tôi đã áp dụng không, cái lúc mà tôi dùng chính tay cô để mò tới kho báu ấy.”
“C-Có…?”
“Cái lúc đó ấy, tay cô đơ ra hoàn toàn, chẳng có chút kháng cự nào hết.”
“———Ể?”
“Vậy thì, tôi sẽ thừa nhận là tôi đã rất là bối rối đó, khi mà càng xuống vùng dưới, tay cô càng lúc càng đơ ra, chẳng có chút kháng cự nào.”
—Giờ thì, mình nên hiểu hành vi này theo nghĩa nào đây?
“Có hai khả năng!”
Sora giơ hai ngón tay lên cao và hùng hồn nói:
“Khả năng thứ nhất, cô cực kì tự tin rằng tôi sẽ không tài nào tìm được thứ mà cô đã giấu, cho dù có sử dụng bất kì phương pháp nào, kể cả là vi biểu cảm đi chăng nữa. Khả năng thứ hai, nếu cô thực sự giấu đồ trong quần lót, thì cô chắc chắn sẽ phản xạ theo tự nhiên, nhưng với việc cô không chút kháng cự chứng tỏ là—”
Và rồi, từ trên đùi của Sora, với đôi mắt khép hờ, Shiro nói lên những suy nghĩ thật từ tận đáy lòng.
“…Steph, biến thái…”
—
——
“Không đúng, không đời nào có chuyện đóóóóóó!”
Steph không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy ra khỏi phòng vời gương mặt đỏ nghét và sụt sùi khóc. Sau khi bóng của Steph khuất dần, Shiro nói lên những suy nghĩ trong đầu cô bé.
“… Nii, Steph hôm nay… khá đấy chứ?”
“Ừ. Cổ thậm chí còn lợi dụng được mối quan hệ giữa Shiro và anh nữa—mọi chuyện đang dần trở nên thú vị hơn rồi, nhỉ?”
Sora cười tươi tắn, nhưng Shiro lại phồng má lên.
“… Nhưng Shiro… mạnh hơn…”
“Biết rồi, thưa nhóc. Nhưng nếu cổ trở nên giống anh, nếu cổ vượt mặt được anh thì—”
Sora không nói lời nào nữa, cậu cười khổ và nhìn theo hướng mà Steph đã chạy đi—
Ngày thứ năm—Ban đêm.
Có một bóng hình đang hiên ngang rảo bước dọc Lâu Đài Elkia như một anh hùng.
“… Có khi nào mình bị biến thái không nhỉ…?”
Đó chính là Stephanie Dola, cô nàng vẫn chưa hồi phục sau vết thương lòng mà Shiro gây ra. Đây đã là đêm thứ năm liên tiếp cô thức trắng, thể trạng lúc này không thể gọi là mệt mỏi nữa rồi, đã vậy còn bị một con nhóc mười một tuổi gọi là biến thái nữa chứ. Dù cô có gọi Sora và Shiro là hai sinh vật hết thuốc chữa đi chăng nữa, thì có khả năng cao rằng cô mới là con người biến thái bệnh hoạn nhất trong ba người. Sự ngờ vực đó đã khiến cho cô thêm phần lung lay—
“Sước, ngươi đang làm gì mặt mình á, des?”
Người đang đến gần Steph trong lúc cô đang lao đầu đi về phía trước chính là Cựu Đại Sứ của Liên Hiệp Đông Bộ tại Elkia. Đó là một cô nhóc Werebeast với bộ lông đen tuyền và đôi tai của cáo sa mạc. Steph nhìn Izuna bằng đôi mắt đờ đẫn, không chút ánh sáng như sắp thăng thiên tới nơi—và nói.
“A, Izuna-san đấy à. Đúng rồi, Izuna-san, em đúng là người mà chị đang cần.”
—Nếu chiếu theo lời Sora, thì những suy nghĩ vô thức và có chủ đích sẽ được hòa quyện vào nhau và thể hiện qua vi biểu cảm. Loài Werebeast, với năm giác quan của mình, có thể xác định được những lời nói dối—thông qua việc đọc được các suy nghĩ vô thức. Cô đã phủ định thẳng thừng những gì Sora nói về việc cô là một con biến thái. Nếu được Izuna, được cô bé thật thà và lanh lợi này chứng nhận, thì cô sẽ quên đi được những gì mà Sora nói—!
“Izuna-san, em cho chị biết những gì chị sắp nói sau đây là đúng hay sai nhé!”
Cô nhóc nhận thấy được điều gì đó trong ánh mắt chập chờn của Steph.
“Sước, ngươi đang bị rất nhiều vấn đề đấy, des. Nếu có gì ta làm được, thì để đó ta làm cho, des.”
Izuna gật đầu lia lịa như thể chuẩn bị thực hiện một nhiệm vụ gian nan. Cô nhóc đang gồng mình như sắp thi triển Huyết Hoại, cố gắng hết mình để giữ lời hứa và không tuồn ra bất cứ thông tin gì về vụ này. Với quyết tâm cao độ, Steph nói:
“—Tôi… không biến thái.”
…
……
—Izuna còn chẳng hiểu từ “biến thái” có nghĩa gì. Trong thâm tâm, cô nhóc đang băn khoăn không biết có nên trả lời thành thật hay không. Nhưng vì chính Steph đã nhờ Izuna xác định tính đúng sai của mệnh đề trên, nên cô bé sẽ làm đúng như thế.
“… Nghe sai sai, des.”
Cô nhóc đã hoàn toàn thành thật và thẳng thắn đáp lại theo đúng như yêu cầu. Ngay tức khắc—bao nhiêu sức lực đều bị hút cạn ra khỏi cơ thể của Steph.
——……Haha.
——————Ha, haha. Hahahahaha.
“… Ừ, ừ. Chắc chắn là em đúng rồi. Ừm, hẳn là vậy rồi, chị hiểu ra rồi… cảm hơn em nhiều nhen, Izuna-san♪ Cứ như thể có ai đó vừa ban phước lành cho chị vậy~♪
“V-Vậy sao, des? Nhưng mà, ta cảm thấy có cái gì đó là lạ đang dần chiếm hữu ngươi, de—”
Song, Izuna không thể nào làm ngơ được nữa. Cơ thể của Steph như thể nhẹ bẫng đi, cô nàng không thể nào kiềm được đôi chân đang muốn nhảy nhót và khuôn miệng đang thốt lên những lời cảm ơn rối rít.
“Cảm ơn em nhiều nha~ ♥ Để cảm ơn thì sau này, em muốn ăn bao nhiêu cá chị cũng chiều~♥”
—Ta không hiểu. Kể cả bản thân Izuna cũng không tài nào hiểu nổi.
Em muốn ăn bao nhiêu cá chị cũng chiều—đó chính là những gì mà Steph đã nói.
Nhưng chẳng hiểu sao—có lẽ là do bản năng của loài Werebeast, hoặc là linh tính nhất thời gì đó—mà cô nhóc lại cảm thấy có một sự thay đổi lớn đang diễn ra.
“… S-Sước! Ta sai rồi, des! Sước không biến thái đâu, de—”
Izuna òa khóc, cô nhóc cảm thấy như mình vừa phá hỏng một điều gì đó mà không thể sửa chửa được. Em ấy đành nhanh chóng rút lại lời nói của mình, thậm chí còn cố nói dối—một việc mà em cực kì ghét—nhưng Steph đã lượn đi và biến mất hoàn toàn vào màn đêm của tòa lâu đài, không màng tới bất kì ai nữa… và rồi…
Cũng là ngày hôm đó (Ngày Thứ Năm)—Lúc nửa đêm.
“Hiii~~~~~~yaaaaaaa!!”
Như thường lệ, cú vọ thì sống về đêm, Sora và Shiro đang chơi game trong phòng. Nhưng đột nhiên lại có ai đó rống lên rõ to rồi đạp cửa xông vào.
—Để mà nói thì, cái người đó là một con biến thái. Chẳng phải là hình thái tính cách hay gì cả, chỉ là một con biến thái theo đúng nghĩa đen mà thôi.
Cô ta đội quần lót lên đầu, chỉ chừa lại một phần trán và dưới cổ—nói cụ thể thì, cô ta đã dùng quần lót như một chiếc mặt nạ quái gở. Cô chỉ bận mỗi một bộ đồ lót liền mảnh, như thể đang cố chứng minh rằng quần áo chỉ là thứ vật dụng thừa thãi. Cái thứ sinh vật đang giấu đi đôi mắt của mình trong chiếc kính râm này, nếu không là biến thái, thì còn có tên gọi nào khác đây?
“… Ể? T-Từ từ, là Steph… phải không? Có phải là cô không?”
Cả Sora và Shiro đều đờ người ra trước cảnh tượng đó, Sora lắp bắp để xác nhận. Song, Steph (chắc thế?) tỏ vẻ không quan tâm đến hai người, cô hùng hồn tuyên bố:
“Cuối cùng ta cũng đã thức tỉnh!”
“Không… Cơ mà, Steph này, trông cô giống như đang mộng du ấy—”
Sora—người mới vừa nhận ra Steph nhờ vào giọng nói—nở một nụ cười méo xệch. Nhưng dường như Steph (hoặc là những nhân cách khác của cổ) chẳng màng đến, cô nàng chỉ tay thẳng mặt Sora và hét lớn.
“Sora—biến thái!!”
“Ừ, thì, dù gì tôi cũng chẳng có lí do gì để chối cả.”
“Và Shiro—”
Sau đó, cô lại hướng đầu ngón tay về phía Shiro, cú nhất dương chỉ đó làm cho không khí phải dao động, và Steph (chắc vậy) lại hét lớn:
“Thằng anh như nào, con em thế đấy! Shiro—cũng là một con bé biến thái và lí lợm!!”
“… Nếu giống Nii… thì… được thôi…”
Shiro cũng chẳng thấy có lí do gì để phải phủ nhận, ánh mắt em ấy không hề dao động. Sinh vật kì bí mang tên Steph kia gật đầu như điên, như thể đã hạ quyết tâm.
“Đúng thế!! Nếu muốn chơi game giỏi, thì phải biến thái!!”
Cuối cùng ta cũng đã lãnh ngộ được sự thật. Vẻ mặt Steph như muốn nói lên điều đó, dù cho khuôn mặt có đang bị quần lót và kính râm che mất.
“… Steph, trông cô đuối lắm rồi. Đêm nay tạm nghỉ đi. Chúng tôi còn việc phải làm nữa, nên đi ngủ đi—”
“Gaaaaaaaaame—cuốiiii!”
Steph đã không còn nghe thấy gì nữa, đầu óc cô bây giờ đang ngập tràn trong kí ức. Kí ức về tên trai tân Sora này, kí ức về tên biến thái này! Kí ức về những gì mà họ đã làm cùng nhau. Sau khi rà soát hết toàn bộ, cô chỉ còn phải làm một việc duy nhất—!
“Ta cược—Sora! Nếu ta thắng—nhà ngươi phải yêu ta!”
Vúúúúúút! Bầu không khí xung quanh nổ tung và biến mất… chỉ để lại những tiếng vọng mơ hồ. Những gì ập tới kế tiếp là một hồi dài im lặng. Chỉ còn những tia nắng còn sâu hơn cả không gian của Mặt trời là đang phủ một cách ấm áp lên người Steph mà thôi.
“… Đi ngủ thôi, Steph. Tôi xin lỗi. Đúng là tụi tôi không nên ép cô đến nước này.”
“… Steph… dành tí thời gian… để nghỉ ngơi… và quay về, phòng đi… nhé?”
Sora cất lời năn nỉ, còn Shiro thì hướng đôi mắt long lanh về phía Steph—nhưng cô nàng đã bỏ qua tất cả.
“Còn nếu ta thua—Ta sẽ cho hai ngươi mọi thứ mà ta có!!”
—Ra vậy. Mình hiểu rồi. Nội tâm Steph đã được khai thông (còn thông cái gì chi thì chả biết). Khi chiến đấu với cô—trong “hai người”, công lao của Shiro không phải là nhỏ. Để chiến thắng được cả hai người, thì cô cần “chuẩn bị kĩ càng” và “phục hồi nhanh chóng sau thất bại”—! Giả ngốc sao? Ý tưởng không tồi đâu! Giả làm biến thái ư? Chơi tất! Nếu muốn chiến thắng được hai người này, thì lí trí—chỉ là vật cản đường. Tất cả những gì cô cần chính là sự tập trung cao độ và niềm tin vững vàng. Mọi thứ khác—chỉ làm cho người ta sao nhãng mà thôi.
Như thể đã hình dung được động cơ của Steph, Sora tự ôm đầu và lẩm bẩm một mình như thể đã thấy trước được chuyện này sẽ xảy ra.
“… Này, Shiro. Làm gì bây giờ? Để giác ngộ chân lí thì mẹ trẻ này phải trải qua một con đường khủng khiếp lắm đấy.”
“… Nhưng mà… Steph… mát dây rồi… Shiro làm gì sai sao…?”
Shiro đang cảm thấy cực kì tội lỗi, cô nhóc bám lấy Sora với đôi mắt rơm rớm để tìm kiểm sự an ủi vỗ về.
“Không đâu, Shiro. Là lỗi anh. Không phải lỗi Shiro đâu.”
Nói rồi, Sora quay đầu về một con Steph biến thái đang đứng trước mặt mình.
“Phư phư phư… hai ngươi bị sao thế? Sợ rồi à? Ta của ngày hôm nay không giống như trước đâu! Đúng thế, giờ ta đã là—Neo Stephanie Dola! Giờ ta muốn bay cũng được! Nếu muốn chữ kí, thì xin bây giờ là vừa đấy!”
Trong lúc Steph (đã bị chập mạch nặng) bô bô, Sora ôm đầu và ngẫm nghĩ một cách kĩ càng.
—Thật đáng tiếc, Steph đã đi đúng hướng. Steph đã hoàn toàn chính xác rồi. Cô nàng cũng đã “tìm được đúng con đường”—nhưng rồi… lại bị chập mạch ngay phút cuối, kiểu này thì có làm gì cũng chẳng được.
“… Được rồi, tôi sẽ làm đối thủ của cô. Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về những gì chúng tôi đã làm đối với cô, Steph.”
Trong lúc Sora đứng dậy, Shiro nắm lấy áo anh trai mình với vẻ mặt bất ổn.
“… N-Nii, Steph giờ, mạnh lắm… ước tính, mạnh lên gấp tám lần… như có tám Steph vậy.”
“Nghe căng đấy, dù anh cũng chẳng biết em ước tính kiểu gì…”
Dẫu vậy, Sora vẫn quay mặt chạm trán con biến thái đang sừng sững trước mặt và hạ quyết tâm thực hiện những gì mà cậu phải làm.
Đôi mắt cậu không còn phởn như trước, chúng trở nên sắc bén như thể đang đối đậu Shiro. Có một bầu không khí “nghiêm túc” phảng phất xung quanh.
“Steph. Steph~ Nghe tôi nói chứ?”
“Ừ ừ ừ? Ngươi đang ra dấu đó hả? Muốn bắt đầu trò chơi rồi à? Hay là ngươi—”
“Là về trò chơi. Điều khoản thì chắc chẳng cần đổi đâu. Vậy là được rồi—thế, trò chơi bữa nay là gì thế?”
—Chà, Sora chỉ là một tên trai tân mười tám tuổi. Đối đầu với cậu là Steph, cô nàng đã thấm nhuần vô số mánh khóe của cậu và liên tục cách tân chúng. Nói cách khác—
—Cậu không biết sẽ như thế nào nếu để Shiro chiến đấu với Steph, rõ ràng Steph đang dần bắt kịp cô bé trong khoảng này.
“Giờ thì—bắt đầu ván đấu thôi nào.”
Khi Steph cất lên những lời đó với đôi mắt đăm đăm vào cậu, Sora tin chắc một điều:
—Nếu cậu chiến đấu mà không có Shiro cạnh bên, thì chắc chắn Steph sẽ là đối thủ đáng gờm nhất từ trước tới giờ. Và rồi, Sora liếm môi và toát mồ hôi—dẫu vậy, cậu vẫn nở một nụ cười tươi tắn.
——…
“… H-Hả? Mình…”
“A, có vẻ như cô đã dậy rồi.”
“… Steph, chào mừng quay trở về…”
Khi Steph tỉnh dậy, cô được chào đón bởi Sora và Shiro. Cô nhìn quanh và nhận ra rằng mình đang nằm trên giường của Sora và Shiro—gọi là nệm thì đúng hơn.
“S-Sora? Shiro? Sao… tôi lại ngủ ở đây?”
—Ngủ?
——Mình đã ngủ sao!?
“—!? T-Tôi đã ngủ được bao lâu rồi!?”
Sora nhẹ nhàng trấn an một Steph đang cố gắng vùng mình ra khỏi chăn bằng giọng nói nhỏ nhẹ.
“Không phải cô ngủ đâu, là lao lực vì làm việc quá sức đấy. Không có chuyện gì đâu, cô chỉ ngủ đúng một ngày thôi.”
—Một ngày?
Steph mặt cắt không còn giọt máu, cô còn chẳng biết mình nên cảm thấy thế nào nữa. Sora và Shiro vừa cho Steph biết rằng cô đã cúp một ngày làm việc với vô số cuộc họp hành và hạn chót.
“Tụi tôi đã quản công việc thay cho Steph rồi… vừa mới xong thôi.”
“… Từng giờ một.”
“—Ể?”
Sora và Shiro đã bắt tay vào làm việc sao—? Trời đất, họ vừa đi làm sao—!? Nếu hai người đó dấn thân vào chính trị, thì mọi chuyện sẽ trở nên điên rồ lắm đây—
“Tôi biết cô đang nghĩ gì. Đừng lo, lượng công việc mà Steph phải gánh, không đời nào Shiro và tôi có thể kham nổi đâu… tụi tôi có nhờ sự trợ giúp của Ino, Izuna, Jibril và Vu Nữ nữa.”
“…”
Chẳng hiểu sao mà, sau khi nghe xong—Steph chỉ cảm thấy trầm cảm hơn mà thôi.
“Ít ra thì cô không còn việc để làm trong hôm nay, ngày mai và ngày kia đâu. Nghỉ ngơi thêm đi.”
“N-Nhưng—”
Ấy vậy mà, mình đã tự tin rằng—về chính trị, chẳng ai có thể vượt mặt mình cả—rằng mình đủ can đảm và quyết tâm để làm chính trị. Dẫu vậy, hai người kia vẫn dễ dàng xử lí được hết, còn phần của Shiro là—
“Steph đã làm việc rất tốt đấy, cho dù có là Shiro và tôi, hay là cả Jibril tham gia vào, chúng tôi cũng không thể hoàn thành được đâu. Không có cô, chúng tôi sẽ không thể nào chuyên tâm vào những gì mà chúng tôi làm. Chính trị, ngoại giao các thứ không phải là lĩnh vực mà tôi ưa thích đâu.”
—Nếu ngoại giao được, thì mình đã không phải sống chui sống nhủi trong thế giới cũ rồi, Sora nghĩ bụng, Shiro bổ sung thêm:
“… Nhưng, chúng em… làm xong rồi. Steph, ngủ tiếp, đi…”
Steph không nhận ra được sự mong chờ trong đôi mắt của cô nhóc. Đó là lời khẩn cầu mong cô quay về giấc ngủ, vì Steph (trong chế độ biến thái) đã dọa Shiro phát khiếp. Trong khi đó, Sora quay mặt đi, gãi gãi gò má và nói:
“Chà… Xin lỗi vì đã ép cô phải gánh vác những chuyện mà cô không giỏi. Nhưng thành thật mà nói thì, người duy nhất có thể đảm đương mấy chuyện này chỉ có cô thôi, Steph ạ. Nói thẳng ra thì, phải có sự hợp sức của tôi, Shiro, Jibril, lão già và Izuna thì mới xong việc đấy, bọn tôi tưởng rằng có thể làm hết cả một tuần việc để chừa cho cô một tuần nghỉ ngơi—nhưng ba ngày là tới giới hạn rồi… nên là.”
Nói vậy thôi, chứ Steph đã ngủ hết một ngày đầu rồi còn gì. Sora và Shiro nói với bộ dạng đờ đẫn trên gương mặt, chứng tỏ rằng hai anh em đã làm việc từng giây từng phút để chừa cho Steph ba ngày nghỉ.
“—Được rồi, Steph. Giờ thì nghỉ ngơi đi. Tôi không muốn cô ngã quỵ lần nữa đâu.”
“… Steph, ngủ… đi…”
…
Còn về phần Steph, cô nàng đang che mặt mình bằng chăn, và ngập ngừng cất tiếng hỏi:
“S-Sora này…”
“Hử?”
“T-Tôi không ngốc đâu, phải không?”
“Không. Cô là một con đại ngốc.”
“—Ư-Ừ… Hẳn là vậy rồi nhỉ…”
“À, ý tôi là một con ngốc đáng được trân trọng cơ. Phải ngốc lắm mới dám lao đầu vào công việc như thế.”
“… A…”
“Ừ, dù sao thì, cô nên đi nghỉ đi là vừa, và nghỉ ngơi xong rồi… thì, làm cho tụi tôi vài món đồ ngọt đi nhé, lâu lắm rồi chưa được ăn.”
“… Đồ ngọt của Steph làm… rất ngon…”
“… Vâng…”
Trong lúc trùm chăm kín mặt, cô ngỡ rằng mình đã mơ phải ác mộng, nhưng—dẫu tâm trí có nghĩ thế, thì ý thức của cô cũng dần nhạt nhòa đi.
Sora kiểm tra Steph—người đang bắt đầu thư giãn.
“Mọi chuyện cũng ổn thỏa rồi, nhỉ?”
“… Mm…. Đúng là, ý tưởng tồi…”
Sau khi chiến thắng Steph (trong chế độ biến thái), Sora sẽ có được mọi thứ mà cậu muốn, và yêu cầu của cậu cũng rất chi là đơn giản.
—“Hãy quên những gì xảy ra trong hôm nay cho đến khi cô hoàn toàn hiểu được chúng, không phải vì cô bị chập mạch hay phát điên, mà là vì cô đã sẵn sàng để bước tiếp.”—Tôi lệnh cho cô, và đồng thời tôi cũng sẽ trả lại tất cả quyền lợi của côm, giờ thì đi ngủ đi. Chỉ vậy thôi.
Chỉ vậy thôi—
“… Làm sao, Nii… thắng… được…”
Đối phương hẳn là phải đáng gờm lắm mới khiến cho Shiro phải thốt lên những lời như vậy. Đó là đối thủ đầu tiên làm cho Sora cảm thấy căng thẳng như thể đang đối đầu với Shiro, đó là một thứ sức mạnh khác biệt hoàn toàn và ngang ngửa với Shiro. Cho nên, cậu đã thành thật thừa nhận.
“May là Steph đang thiếu ngủ đấy. Nếu cái thứ đấy đang ở trạng thái sung mãn nhất thì còn lâu mới thắng được, trừ khi phe đối đầu là 『 』, dĩ nhiên rồi.”
Sora trông rất phởn, còn Shiro thì có hơi phồng má đôi chút. Nhưng cả Shiro cũng không thể nào phủ nhận chuyện đó. Steph—nói thẳng ra thì—chập cheng rồi. Theo luật, quyền được quyết định game đấu là gì thuộc về phe bị khiêu chiến. Nhưng Sora đã chơi theo đúng cái game mà Steph đề nghị. Dẫu vậy—rõ ràng rằng Steph đã có một trận một chín một mười với anh trai của cô nhóc.
“Nếu cô ấy không phát rồ và tiến tới trình độ đó… thì mọi chuyện sẽ trở nên rất thú vị cho mà xem.”
Nhưng rồi, Sora lại tiếp tục nói với Shiro.
“… Và khi đấy… chúng ta sẽ chính thức đối đầu với cô ấy… dưới tư cách là 『 』…”
“Anh nghĩ đã tới lúc mình để cô ấy tự phát triển rồi. Nếu Steph có thể vượt mặt anh theo cách mà anh vượt mặt em—”
Rồi Sora quay mặt về phía Shiro, nở một nụ cười dạn dĩ và nói.
“Đó là chuyện sau này. Lần này để anh đánh bại Shiro trước nhá.”
Shiro cười mỉm như thể đang khiêu khích Sora. Căn phòng đang chuẩn bị trở về với trạng thái dễ chịu ấm áp như thường ngày thì đột nhiên, tiếng Steph ngủ mớ vang vọng khắp phòng.
“… Munyamunya… ể… mình chuẩn bị khỏa thân ra ngoài đường nữa sao ạ…? Chuyện đó… ư, không, em không cưỡng lại được… ư… mềm quá, mọi người đang nhìn kìa…”
“…”
“…”
—Ra đó là bản chất thật của Steph sao. Những dòng suy nghĩ đen tối vụt qua đầu của Sora và Shiro. Nhằm giữ thể diện cho cô ấy, hai anh em quyết định sẽ không đào sâu thêm vào chuyện này.