No game no life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

73 659

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

102 7156

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

(Đang ra)

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

Inukai Anzu (犬甘あんず)

Khi Wakaba lần lượt đánh mất những trải nghiệm lần đầu tiên, cô bắt đầu nhận ra rằng “sự thù ghét” không phải là điều duy nhất cô cảm thấy về Komaki.

3 20

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

307 9206

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

25 352

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

19 256

TẬP 10 – CÓ VẺ NHƯ HAI ANH EM GAME THỦ PHẢI TRẢ MÓN NỢ TRONG QUÁ KHỨ - Chương 3: Formula Front

GENERALIZATION

Không tìm thấy đường về phía trước, thời gian dần trôi.

Chiếc lồng thu lại dần, cho đến khi sau cùng…

…kết cục của chim nhỏ sắp chạm tới…

“Rời khỏi cái lồng này ngay thôi.

Phá hỏng tớ đi,”

Thủ đoạn của con rối thỉnh cầu.

Và chỉ như vậy chiếc lồng bị phá hỏng.

Nhưng nỗ lực nhúng chàm của con rối chỉ nhận lại được mấy lời

“Đồ dối trá”…

…cùng với nước mắt của chim nhỏ, và tuyệt vọng bao phủ trên đầu.

Không có bầu trời ở thế giới đó.

Bên ngoài chiếc lồng chúng phá hỏng là một chiếc lồng khác.

Hai kẻ là một—bỏ lại chim một mình,

đánh lừa chim nhỏ—hai kẻ là một.

Giờ mình phải làm gì đây khi mà

chiếc lồng đã hỏng?

Bầu trời đang buộc tội, ấy vậy nhưng

chúng còn có thể làm gì khác…?

Thủ đô của Hardenfell, ngập tràn âm thanh Dwarf lao động, như mọi khi. Hai ngày đã trôi qua kể từ lúc họ gặp Veig. Hiện tại, giấy má đang xả như mưa xuống thành phố dưới lòng đất. Dán chỗ này chỗ nọ, bay trong không trung, chúng có hình một con nhỏ thẹn thùng đang bị kéo dây móc áo, cùng với dòng phụ đề sau bằng tiếng Dwarven:

CHUỘT CHŨI THẤT LẠC

Til 84 Tuổi Nữ

Nhẵn nhụi như cá heo

Nếu trông thấy, hãy liên lạc “ ”, nha chóa.

“Ừa đấy… Bằng cách nào đó Til đã chạy thoát được khỏi Jibril, nên bọn này đang tìm nhỏ.”

“…Có ai…biết, nhỏ ấy…đang ở… đâu không?”

“……………………..Errr… Thật đấy hả?”

Thật—chạy thoát khỏi Jibril, dù Jibril đang đuổi hết tốc lực… Nhỏ đúng là một game thủ epic khi phá đảo được trò trừng phạt như vậy. Fiel không thể tin vào đôi tai dài của mình khi cô nghe Sora và Shiro hỏi Til đang ở đâu. Thế nào mà có thể chạy thoát khỏi Flügel, cái đám có thể dịch chuyển vị trí tùy thích được cơ chứ? Fiel ngớ người ra, tuy là chẳng đếm xỉa đến Jibril.

“… Rất xin lỗi, thưa các chủ nhân. Em đã mắc phải một sai lầm không thể sửa chữa… Lẽ ra em phải lường trước điều này.”

Jibril đang gục đầu, tay và giọng run rẩy tương đương. Cô khóc trong khi biểu lộ ra sự ăn năn của mình.

“Em không thể theo con nhỏ đó đến kiếp sau được!! Em không hề định chèn ép nó đến mức…!! Giờ thì em đã để nguồn tài nguyên cánh tay tinh linh quý giá trốn thoát và cản trở chiến thắng của các ngài mất rồi… S-sao em có thể chuộc lại lỗi lầm này đây…?”

“Ừa, vẫn cứ bới ra lỗi để xin như mọi khi ha… Mà nhân tiện, nhỏ đó chưa chết!!”

M—Mình nghĩ là… Không, chắc chắn! Sora dám chắc lại với bản thân khi nghĩ về hai ngày trước. Phải…khi mà con chuột chũi dơ dáy tự xưng… chú chim không thể bay đã bay—

“L—Lẽ ra tôi phải biết—là mình không có nhà chứ, không đâuuuuu!!”

Khi Jibril đuổi theo, Til gào lên, và ánh sáng tràn ra từ cái búa của nhỏ. Đỉnh búa đập xuống đất, và liền đó—Til bay…

Phải…nhỏ bay thực sự… Bay, hay đúng hơn là… Thì—

_____Bị thổi bay…

Dư chấn làm rúng động cả thủ đô… Nhỏ chẳng bỏ lại gì ngoài vụ nổ lớn đó và đống tàn dư từ cả cái búa của mình. Đến cả một vệt tinh linh cũng không____

“Đó không phải hành động tự hủy… Til sẽ không làm điều gì như vậy đâu.”

“…Tức là…nhiệm vụ hoàn thành… Nhỏ ấy nhận được… cúp bạch kim…”

Jibril chắc chắn nhỏ đã chết, trong khi Sora và Shiro lại chỉ càng chắc chắn hơn nhỏ vẫn còn sống. Điều tất yếu cũng củng cố thêm cho một phỏng đoán cụ thể của họ—nhưng bỏ qua chuyện đó, vốn ngay từ đầu họ đã biết Fiel sẽ không biết. Nếu đến cả Jibril cũng đã kết luận rằng không hề có dấu vết tinh linh của nhỏ—vậy tức là nhỏ không còn ở thủ đô nữa.

“Bởi vậy bọn này mới đi hỏi xung quanh. Xem có ai biết nhỏ đang ở xó nào không…”

Và đó là ngọn gió đã đưa họ tới đây. Nhìn ra từ phòng điều khiển, họ nghĩ mình sẽ hỏi đám Dwarf đang chế tạo “cỗ máy hình người” dưới kia—nhưng trước hết, Sora liếc mắt nhìn một nàng Elf đang ngồi ở ghế.

Fiel có khả năng sử dụng nghi thức phong ấn, chí ít là, theo phong cách Elven. Như vậy cô đã có thể tận dụng như lời hứa của Veig, mượn nhân lực và nguyên vật liệu, và đưa đám thợ các bản vẽ thiết kế nghi thức phong ấn để theo đó nhờ họ chế tạo một đơn vị.

…Vấn đề ở chỗ, đám nhân lực xem chừng hơi tận tụy quá. Sora đưa ra một ví dụ dễ thấy.

“…Có lẽ trước hết tôi nên hỏi liệu mình có thể đặt câu hỏi—hiện tại chẳng hạn, với cái ghế đó được không?”

Sora chỉ vào quả Dwarf nơi Fiel đang ngồi thong thả, bắt chéo chân.

“~~~~~~~~~~! ~~, ~~!!”

“Mmm? Ghế-san… ai cho phép mi nói vậyyy?”

Chiếc ghế phát ra âm thanh có vẻ là tiếng Dwarven. Sora và Shiro không hiểu, nhưng hai người rụt lại khi thấy Fiel đá bộ hạ của mình. Quả đúng Veig đã nói ổng sẽ cho ta mượn nhân lực —nói cách khác là để họ giúp, cơ mà…

“Chẳng phải thế… là vượt quá ranh giới nhờ giúp đỡ rồi sao?”

…ông ta không có nói là cho họ đám đó luôn, phải không? Và nhé, cô ta vừa đá một Dwarf đấy. Chẳng phải như vậy là trái với Minh Ước còn gì?

“Nhờ giúp đỡ? Ta, cái đám chuột chũi này á? Mấy người đùa mặn quá à nhaaa.”

Fiel trả lời với nụ cười rạng rỡ như mặt trời giữa buổi—mặt trời thiêu cháy sa mạc.

“Cái thứ này đã liếm sàn và thề trên Minh Ước, ‘Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để đền cho tội được sinh ra của mình, thưa Cô Fiel.’ Vậy là tôi chỉ phảiii chooo gã giúp thôi. Coi gã nghẹn cả nước mắt vì vui sướng luôn kìa.”

Cô lại đục gót chân vào cái ghế đang khóc lóc, như nói trên, là vì sướng.

Tạm dịch: Tôi đã dùng một trò chơi để khiến hắn ta tự biến mình thành nô lệ.

Ờ, được rồi, nghe có vẻ hơi dị, nhưng nếu là trò chơi thì lỗi nằm ở Dwarf vì đã để thua. Và việc này có mang lại một lợi thế đó là như vậy cô ta có thể ép buộc Dwarf sử dụng cảm quan đập đồ của mình một cách trung thành. Chỉ Dwarf mới có thể xử lí nguyên liệu cho cánh tay tinh linh, nhưng Dwarf không đáng tin—nên hợp lí. Mặt khác, không phải nói xấu Fiel, nhưng việc chăn dắt đám Dwarf biết tuốt thực sự có đơn giản vậy không?

“—Chà, quá đơn giản… cho haiii đứa bọn này.”

Sự bối rối của Sora cuối cùng được xua tan không phải bởi Fiel…

Lách cách…

“…? Ồô, Sora đấy hả… Hai ngày rồi không gặp… He-he…”

…mà bởi Chlammy, tiếng gót vang lên chói tai khi cô bước vào. Hoặc nói chính xác hơn—

“Anh tới đây để xem xét công việc—là cái cớ của anh phải không? Nói gì thì nói, tôi biết thừa anh tới đây làm gì rồi. Được thôi. Nếu anh quỳ xuống và lạy lục, thì tôi sẽ có lòng ít nhất là để anh nhìn… Mwah! ♥”

—là quả lắc hông, dáng đi lấy cảm hứng từ Marilyn Monroe với bộ ngực giả gớm ghiếc gửi một nụ hôn gió.

…Ngực mới bự có tí mà cô ta tự cao tự đại như vậy…

Ngẫm lại những nhân tố đẫn đến phản ứng đó, Sora gần như bật khóc. Trái lại…

“…N-Nii… Việc có ngực… thực sự khiến người ta…tự tin…như vậy sao…?”

—Có lẽ mình cũng không nên bỏ tác dụng của nó… Shiro chống trả lại nước mắt hối hận. Sora mỉm cười ấm áp và xoa đầu cô bé.

Light_Novel_Volume_10_Illustration_-_10.jpg

“Thế, Chlammy. Cô có làm được—cái đó không?”

Cậu rút điện thoại ra.

…Nhưng chỉ dừng lại ở đó. Cậu thậm chí còn chẳng chìa nó ra. Thế nhưng, Chlammy mỉm cười hống hách, giựt nó khỏi tay cậu—và, không chần chừ, nở nụ cười trăm năm có một, như mới cạp đất xong—đặt chiếc điện thoại lên ngực mình…

“Thấy không, em gái? Chẳng có gì thay đổi hết. Sự tự tin của cô ta cũng giả hệt như hai quả bóng bay kia vậy.”

“G-gì cơoooo?! Theo tôi nhớ từ kí ức của anh, thì nếu hỏi một người ngực to xem có làm được không, thì tức là cái này còn gì?!”

Nụ cười khẩy của Sora và tiếng chụp từ camera của Shiro xé bỏ mọi điệu bộ giả dối trong nháy mắt.

Hfff… Nghe cho rõ đây, Nữ Hoàng Sân Bay.”

“—Hê… Lại gì nữa đây, hả nhóc?”

“Đừng phản ứng kiểu thế… Chị có biết mà, phải không…? Nghe đi.”

Và trong lúc Chlammy vật lộn để khoác lại vẻ hào hoa giả dối, Sora thuyết giáo sự thật.

“Một người có ngực to thì không cứ cho rằng ‘cái đó’ là cụ thể phải liên quan đến ngực mình!!”

“___Gurgh!!”

“Thì nhé, tôi chỉ mới lấy điện thoại ra thôi mà! Chả lẽ cô không nghĩ tôi có thể định chụp hình hay gì đó sao?! Biết đâu tôi lại định bảo cô tạo dáng sệch xi hay gì gì đó, phải không nào?! Thế mà chưa gì đã cầm đèn chạy trước ô tô! Cô quá là tuyệt vọng rồi, làm tôi phải thấy tệ khi gọi đích danh cô đấy. Xin lỗi nhé, okê?!

“……E-em, xin lỗi…! Em hơi cảm thấy, như kiểu ấy là…lỗi của mình…!”

“Hai người khóc lóc thế là sao hả?! Ý tôi là—không—không phải thế đâu! E-e hèm!”

Lời xin lỗi của Sora làm vỡ con đập nước mắt từ lâu đã bị kìm lại. Cả Shiro lẫn Chlammy đều bắt đầu nức nở—và rồi.

—Hấp. Thôi được rồi. Bằng lòng hảo tâm sâu thẳm như khe ngực của mình, tôi xin chấp nhận sự chỉ trích mang tính xây dựng của anh…”

Trong lúc Chlammy lấy lại vẻ giả tạo của mình, Sora và Shiro nghĩ: Hiểu rồi. Chỉ mình Fiel thì khó lòng có thể chăn Dwarf. Nhưng cả hai người họ—Fiel và Chlammy cùng nhau—thì không thành vấn đề.

“Trước kia, ngực tôi phẳng… Anh nói đúng, việc chối bỏ quá khứ thật vô nghĩa…”

Xét cho cùng, thử nhìn Chlammy xem—ưỡn ngực ra, một tay chống nạnh, tay còn lại hất tóc, trông như một hot babe tự tin đầy mình. Hay còn giống như một danh hài đang pha trò. Và cô ấy thậm chí còn từ chối cả việc nhận ra điều này. Đám Dwarf biết tuốt đó chắc chắn sẽ nhận ra ngay sự tự tin của cô ta cũng vô thực như hai quả bóng trên ngực. Và chính vì lí do đó—

“Nhưng một người phụ nữ thực thụ thì không để quá khứ níu mình lại… Giờ thì hiểu chưa, nhóc?”

—Sora, đang quan sát Chlammy tuyệt vọng níu giữ vẻ quyến rũ giả dối của mình, càng chắc chắn hơn nữa.

Tất cả những gì Fiel phải làm là khiến cho đám Dwarf tưởng rằng đối thủ của họ là con mắm này và khiến họ mất cảnh giác dẫn đến bị dụ vào trò chơi. Rồi nếu như người chơi thực sự lại là Fiel—nói về một đòn bất ngờ. Sora và Shiro có thể nhìn ra cách Fiel dễ dàng bắt được cả đàn Dwarf.

“Được rồi… Chuẩn bị rồi đây. Cùng kết thúc cái thế giới buồn bã nơi ai cũng bị tổn thương này thôi.”

“…Em chấp nhận…Chị có…ngực to… Được chưa?”

“Mấy người thôi cái ánh mắt trìu mến ấy đi được không?! Mà hai người đến đây làm quái gì vậy? Lạy Chúa!!”

Trong lúc nước mắt Chlammy lại sắp sửa trực trào ra từ dưới lớp mặt nạ bóng bẩy, Sora và Shiro bỏ đi để lại sự đồng cảm. Nhìn lại về phía cô gái Elven vẫn đang ngồi trên ghế, Sora hỏi:

“Nè, Fiel, vẫn còn nghĩ mình có thể hẫng tay trên bọn này và đánh bại Veig đấy hả?”

“Saooo? …Ở đâu ra tự nhiên buộc tội người ta vậy…? Ôi tổn thương quááá.”

Fiel không che dấu sự tan nát cõi lòng của mình cùng một nụ cười cường điệu đến mức có thể cảm nhận sự mỉa mai đang rỉ ra từ nó. Cô nói tiếp:

“Sau tất cảảảả những gì tôi đã làm để giúp các bạn của mình thành công, ôi lạy chúa.”

“Rồi, vậy là cô cần giữ thể diện. Thế, được thôi, nếu thắng, bọn này muốn làm một điều cho cô, với tư cách bạn bè. Cô muốn gì nào?”

Sora gián tiếp hỏi Fiel muốn gì nếu cô ta thắng. Chắc hẳn Chlammy đã hỏi cô câu này nhiều rồi, xét đến cái cách lắng nghe khó chịu của cô ta.

“Đừng loooo. Tôi đã thôi tìm kiếm sự chết chóc và hủy diệt rồi.”

Fiel có vẻ tập trung vào việc trấn an Chlammy hơn.

“Cái thứ đó đã vượt qua ba ranh giới đáng lẽ ra không bao giờ nên bị vượt…”

Tuy nhiên, lời lẽ tiếp sau của cô, cùng một nụ cười ác quỷ, lại không mang tính trấn an chút nào.

“Hiện tạiii tôi không thể giết hắn. Tôi phải giữ hắn sống.”

“—Mà tiện thể, ba cái ranh giới đó là gì vậy?”

“Được sinh raaa…và chạm vào hai thứ hắn không nên chạm.”

Thứ hắn không nên chạm… Sora nảy mắt vào hai thứ đó, đang phập phà phập phồng. Theo cảm nhận của cậu anh mắt Fiel toát lên vẻ hùng hồn cũng như cái cách mà cô ấy muốn dành chiến thắng.

—Nhưng Sora ngạc nhiên là cô ấy vẫn chưa nhận ra cái điều còn lại đó suốt hai ngày trời. Cậu bèn nhắc lại điều mình đã nói hai ngày trước.

“Thì nhé, cô phải hợp tác với bọn này để đánh bại Veig, nên tôi hy vọng cô sẽ suy nghĩ một chút.”

“—Hảảảả?”

Cậu ngụ ý rõ ràng rằng Fiel không thể tự mình đánh bại Veig. Fiel nhìn cậu như đang hỏi dựa vào đâu cậu khẳng định được như vậy. Sora hào hứng trả lời.

“Ừa, thì xem—vốn dĩ cô đang phụ thuộc vào Dwarf để chế tạo cái này cho mình, chứng tỏ tự mình cô không thể làm được, đúng không?”

“_________.”

Khoảnh khắc đó__bầu không khí đông cứng đến mức đủ để rạn nứt.

“…? Hở, sao? Anh đang nói gì vậy?”

Chlammy nhìn khó hiểu trong lúc Fiel rụt lại với vẻ bất mãn.

—Thụp. Fiel đục gót vào cái ghế—và một cuộc tranh cãi bắt đầu.

“~~~, ~~, ~~, ♥”

“~~~~!! ~~~~!! ~~~?!”

“…Đó là tiếng Dwarven, phải không? Jibril, cô hiểu chứ?”

Kế bên Sora, món vũ khí tin cậy hỗ trợ bảy trăm ngôn ngữ cúi mình cung kính và trả lời.

“Đầu tiên, thứ tai dài ra lệnh, ‘Cho ta biết Til ở đâu.’ Chiếc ghế trả lời, ‘Tôi thực sự không biết,’ van xin tha mạng… Ồ, và tai dài bảo, ‘Không biết thì cũng phải nói. Việc có biết hay không thì ta mới là người quyết định.’ Tinh thần của chiếc ghế có vẻ là đã vỡ vụn.”

Vậy là chiếc ghế già nua, sắp sửa rơi những giọt lệ thảm hại, tuân theo mệnh lệnh phun ra mọi thứ và tất tần tật, lẩm bẩm vớ va vớ vẩn.

“Hiện tại không ai có thể tìm được con nhỏ… ngay cả thủ lĩnh, người vốn rất thích con bé.”

Jibril chuyển sang phiên dịch tức thời, và Sora và Shiro lắng nghe đầy thương cảm.

“Ngày xưa, con bé thường đuổi theo thủ lĩnh đi bất cứ đâu, bảo rằng nó sẽ vượt qua ngài ấy và trở thành vợ của ngài—”

“…Sờ tópppppp…!!” 

Nhưng Jibril bị chặn họng bởi một tiếng kêu đột ngột.

“…Jibril… Tua lại, khúc cuối… Chi tiết, hơn…!”

Shiro nhào tới cùng ánh mắt kinh hoàng, dường như khiến cho cả Jibril cũng phải lui lại. Dwarf bối rối trả lời:

“Mm, mrg? Theo lời hứa hai người sẽ thành thân nếu nhỏ ấy chế tạo được một cánh tay tinh linh tốt hơn ông ta?

Shiro giơ cả hai tay lên trời. Không vượt quá âm vực thầm thì thông thường của mình, cô hét —Huzzahh!! Dáng cô chuẩn đến mức có khi dòng chữ bự chảng sắp sửa xuất hiện đằng sau lưng.

“…Nii, route đã được thiết lập! Kết đôi hoàn tất! …Bạn thuở nhỏ ftw!”

Shiro trông như thể đang nghe nhạc UC trong đầu. Sora gật đầu và mỉm cười.

“Ừa, giờ đến cả anh trai em cũng thấy rồi… Từ đây là một đi không trở lại, được thôi…”

Nghĩ về đôi mắt của Til ấy, cùng ý đồ của Veig, họ chỉ có thể nói rằng, Âu, ye…

—Lời hứa kết hôn thở nhỏ.

Sau đó thì một người phai lệch đi do xấu hổ vì thất bại và địa vị kém. Nếu phải nói thì… Họ quả thực đúng là trời sinh một cặp—

“Hừm. Nhưng, Shiro nè… chú x cháu có ổn không vậy? Đặc biệt ông chú thì lông lá khốn nạn còn cháu thì nhìn như con nít… Có hơi quá, phải vậy không? Có là xét về mặt nghe nhìn hay đạo đức, thì trông cũng như kiểu một tình huống mà FBI chuẩn bị ‘open up’ bất cứ lúc nào vậy?”

“…Nii? Áp đặt quan điểm của chúng ta vào văn hóa khác… là, không, tốt, đâu…”

“Thì, cũng không sai! Nhưng một khối liên minh toàn cầu thì nên có một lượng trao đổi văn hóa nhất định, phải chứ?!”

“…Em hoan ngênh… truyền thống chú x cháu… Nó có lợi cho em… Chúng ta nên áp dụng nó.”

“Ô, thưa Chủ Nhân. Dwarf có vẻ như đang nói tiếp mà không để ý đến ngài ạ… Em nên làm gì đây?”

“—Hở? Ồ, ờ, xin lỗi… Cứ tiếp tục dịch đi.”

Mối lo của Sora và Shiro đã vượt ra khỏi giới hạn. Jibril lại cúi đầu lần nữa.

“Errr. Để tóm tắt lại—ngày xưa, hai người từng rất thân nhau—”

Ừa, vậy là họ thích nhau rồi. Đến mức thành đôi. Sora và Shiro gật đầu, mọi thứ bắt đầu trở nên hợp lí—chỉ đợi đến khúc lộn cái bàn.

“Nhưng rồi nó bỏ chạy.”

Những lời lạnh lẽo từ Dwarf đang nói hạ nhiệt độ từ ánh nhìn của họ.

“Nó giũ bỏ xúc cảm, đóng lại các khả năng, và trở thành thứ không thể trở thành bất cứ gì cả.”

“Hừm? Nhà ngươi cũng ngon lắm nên mới đi phán xét người khác thế nhỉ?”

Quả bóng mặt lông, tứ chi run rẩy dưới sức nặng của bà chằn Fiel thế kia—từ vị trí đó cúi gằm mặt không nhìn ai xem chừng cũng thông minh ra phết đấy, Sora nghĩ cạnh khóe.

“Nó không có gì đáng xấu hổ.”

Chiếc ghế phủ phục phân trần.

“Ấy chỉ là một mất mát. Tại sao lại phải thấy xấu hổ trên con đường đi tới lí tưởng, khi mà ấy còn chẳng phải đích đến? Tại sao lại phải sợ hãi?”

Không chút nghi ngờ, chiếc ghế nhìn thẳng vào Sora và bảo cậu:

“Dwarf sống để trui rèn. Mọi chiến thắng và mọi mất mát chỉ giống như đập thêm một nhát búa.”

Nó nói về tộc Dwarf, về sự tồn tại của kẻ mạnh trong tự nhiên,

—Hình dung cái tôi lí tưởng của mình. Cho đến giới hạn của trí tưởng tượng. Rồi trui rèn nó. Đừng xấu hổ. Đừng lạc lối. Đừng gục ngã. Cho đến khi chạm tới lí tưởng đó. Một khi đến đó rồi—thì đến lúc nhận ra rằng xét cho cùng ấy chẳng phải giới hạn của bản thân chút nào. Đến lúc hình dung một cái tôi còn lí tưởng hơn nữa và trui rèn nó! Không có giới hạn, không có điểm dừng!! Mọi thứ trên thế giới này tồn tại để được trui rèn—trong tất cả trước hết là cái tôi. Không ngừng nghiền nhỏ. Không ngừng cố gắng từng chút. Không ngừng tinh chế. Không ngừng tạo ra cái tôi ta tưởng tượng—mãi mãi và mãi mãi, cho đến ngày ta khuất—

“Bản thân cách sống trui rèn không ngừng nghỉ đó chính là đích đến của Dwarf, những đứa trẻ của thần rèn.”

Khóe môi của người đàn ông ghế, ngập trong lông tóc, ánh lên niềm tự hào.

“Quả thực, thủ lĩnh của chúng ta tạo ra những thứ không ai thậm chí có thể tưởng tượng đến. Sẽ không dễ để đuổi kịp ngài đâu.”

Đôi mắt ông ta tương tự ngập trong lông bạc ánh lên lạnh lẽo trong lúc ông nói tiếp.

“Ngài ấy sở hữu một tài năng không ai sánh bằng. Có lẽ, không kể đến thứ đó, không một ai trong chúng ta sẽ bao giờ có thể đuổi kịp thủ lĩnh.

Rồi ánh mắt Dwarf lóe lên lửa giận trong lúc nói.

Nhưng biết đâu có người có thể! Thứ duy nhất từng chạm sát đến khả năng đó—chính là thứ đã tự mình bỏ chạy.”

—Veig đã chạm đến cấp bậc tài năng vô sông không ai có thể sánh vai. Nhưng làm sao có thể kết luận là không nếu như ta không thử? Dwarf hỏi. Sora nghĩ:

—Ừa, lý lẽ của ông ta chắc đấy. Chắc đến mức khó chịu luôn.

“Có lẽ ngươi không thể theo kịp ngài ấy. Có lẽ tất cả mọi sự trui rèn sẽ không bao giờ đưa ngươi tới đó... Nhưng nếu chạy trốn và không làm gì cả, dĩ nhiên ngươi sẽ không bao giờ tới đó.”

Đây quả thực, chính là lí do tại sao Dwarf là loài quái vật giác quan.

“Chạy trốn thì được gì, tìm kiếm một lí do cho việc không thể tới đó ư? Sẽ chẳng tìm thấy chiến thắng đâu. Thậm chí sẽ chẳng tìm thấy thất bại.”

Trong mắt ông ta là ánh mắt hướng xuống của cặp anh em đen trắng.

“Ngươi nên thấy nhục nhã khi bỏ chạy! Cứ như vậy, thứ đó chỉ đi đến một chỗ thôi—bãi phế thải.”

Chiếc ghế vốn đang không ngừng đề cập đến Til như là thứ.

“Nó thậm chí chẳng còn sống nữa… Nó chỉ là—”

“Ê, cái ghế đáng ghét kia!! Xin lỗi phải ngắt lời nhé, cơ mà ông thấy cái này thế nào?!”

Sora không định để ông ta nói hết.

“___Hở? Ờ—gì—gì vậy?!”

Mắt Chlammy chứa đựng cơn thịnh nộ khi Sora tóm tay cô và đẩy cô về phía trước. Đúng thật là bị ngắt lời đột ngột, lão Dwarf già lập tức mở to mắt, và—

“…Nmm. Đó là tác phẩm của thủ lĩnh, được rồi—nó hoàn hảo. Một trong những lí do ta ở đây để mình bị sử dụng như một cái ghế, phải không ta? Phải nói rằng, ta đang bị mua chuộc bởi đống ngực—”

Thế hả?! Vậy thì tôi xin bỏ qua hết những lời còn lại của ông nhé!! Cứ vui vẻ mà làm ghế đi!!”

Sora cắt ngang câu trả lời của Dwarf bằng một cú liệng thần sầu và quay người đi.

“Cái éo gì. Chủng tộc giác quan, cái mông. Veig với cái lão này, vô vọng rồi!!”

…Ừa, thực sự cậu đã nhận ra từ lâu. Này nhé, vốn dĩ ngay từ đầu, “Bố Già” của họ sở hữu cảm quan dâng trào như Ragnarok để tạo ra gái có lông, có râu cơ đấy?! Mong đợi được gì từ đám nhóc của ông ta bây giờ? Có mà xàm lông thì có, chuẩn chưa?!

“Hoàn hảo á?! Nếu đấy là thứ hoàn hảo các người theo đuổi, thì quên cả ngực luôn đi; cứ biến cả người cô ta thành một quả bóng bự cho nhanh. Nghe gì chưa hả lão đần?!”

Sora trừng mắt với cái ghế và tung đòn kết liễu của mình.

“Chính bởi vì chỉ thỏa mãn với mỗi sự hoàn hảo nên các người mới bị tắc ở đây đấy!!”

______Im lặng. Ai nấy đều nhìn cậu như đang hỏi ý cậu là gì. Nhưng, chẳng đếm xỉa, Sora lọc cọc bỏ đi. Shiro vật lộn bám theo, cũng như một người nữa.

“Jibril, sửa lại từ điển đi! Dwarf là ví dụ hoàn hảo của đối nghĩa với cảm quan!! Nếu một đứa khốn nào trong đám này bảo trái đất có hình tròn, thì bảo nó nhìn lại đi!! Trái đất một trăm phần trăm không tròn!!”

Lôgic á hả? Chẳng cần phải nói. Nếu họ là một chủng tộc không bao giờ mắc lỗi—

Nếu như họ cũng chẳng bao giờ đúng, thì điều đó khiến quan điểm của họ lí tưởng cho việc tham khảo, đúng không nào?

“V-vâng, thưa Chủ Nhân! E—Em sẽ sửa ngay ạ!!”

Jibril theo sau Sora, viết nguệch ngoạc vào quyển sách của mình, trong khi họ rời phân xưởng. Để tôi cho các người một bằng chứng nhé, Sora nghĩ trong lúc cười khẩy.

—Họ nói chẳng có chỗ nào chứa Til, và không ai có thể tìm được nhỏ, đúng không? Thấy không? ___Họ sai rồi!!

 

“Jibril, tôi biết Til ở đâu rồi. Đưa bọn này lên vùng trời ngay trên thủ đô đi!!”

“V-vâng, thưa Chủ Nhân!! E—Em sẽ chuẩn bị—x-xin hãy chờ một lát thôi ạ!!”

Trong lúc cậu chờ đợi khi Jibril bận rộn gấp sách lại và chuẩn bị một pha dịch chuyển—

“Ê, Ghế. Thỉnh thoảng cũng thử dùng não mà nghĩ đi nhé, okê? Đổi lại, tôi sẽ cho ông một chút kiến thức công nghiệp từ thế giới khác.”

—Sora bắt chuyện với quả Dwarf ngớ người ra như thể cậu có cả một nùi phỉ báng để thồn vào họng lão. Cố gắng từng tí? Trui rèn? Ha! Cậu cười i* vào cái lời tự xưng là chủng tộc giỏi sản xuất của họ.

“Nghe mô tả của ông về quả cuộc sống dựa trên không gì ngoài nỗ lực cũng thấy thú vị phết đấy. Còn có hàn—”

Và có lẽ các người muốn biết—Sora nói tiếp, trong lúc cậu và Shiro chỉ để lại dư ảnh ngón giữa của mình—

“—còn có đúc, việc mà ta làm sau khi nung chảy mọi thứ. Cá chắc các người chưa bao giờ nghe đến cái đó nhỉ?!”

—khi cùng Jibril tan biến vào không trung. 

Chỉ còn lại Chlammy, Fiel, và im lặng. Đến chiếc ghế cũng đã được loại bỏ cho hợp mắt, ngay khi phát hiện ra rằng ông ta khoái được ngồi lên. Bị vây quanh bởi vô thanh của căn phòng chỉ có mình hai người họ, Chlammy tiếp tục nghĩ ngợi về nhiều thứ:

…Về điều chiếc ghế nói, và về ngực.

…Về những lời khó hiểu của Sora, và về ngực.

Về vũ trụ, và về ngực… Nói ngắn gọn, chủ yếu là khổ sở về ngực. Đúng, về những kẻ từ đâu chui ra phủ nhận ngực của mình—

“Fi… Em có ngực to mà, phải không?! Chúng là thật; đây là em thật, phải chứ?!”

—và về danh tính của mình, nay lu mờ không kém gì bộ ngực.

Ý anh, “mỗi sự hoàn hảo” là sao? Hoàn hảo tốt mà!!

Cô có ngực to. Ngực to về mặt khái niệm. Nếu chúng là ngực to theo như định nghĩa, thì sao có thể nói chúng không phải ngực to được?! Cô khóc lóc với người bạn ngực to của mình để xin sự giúp đỡ, người chỉ lặng yên cười đáp lại—

“Cho dù có trông thế nào đi nữa, em vẫn là Chlammy thật, Chlammy mà chị yêu.”

—Nhưng Fiel không phải Fiel mà Chlammy yêu… Với một nụ cười cô không biết—chưa từng thấy—hòa lẫn nước mặt và nỗi tuyệt vọng—

“___Nè—…F-Fi?!”

—Fiel vùi mặt vào ngực Chlammy, cọ má vào nó và thở nặng nhọc. Cô ấy là một erof. Chlammy hoang mang khi thấy người bạn thân hứng trọn ngực mình—nhưng hơn cả thế—

“…Đúng như Sora-san nói—Chị không thể thắng trò chơi này.”

—Chlammy há hốc miệng khi nghe chị ấy thừa nhận rằng mình không thể thắng. Cô chưa từng bao giờ thấy bạn mình bỏ cuộc.

“Nó là một trò chơi chỉ dùng nghi thức phong ấn… một trò chơi dành cho Dwarf… Dĩ nhiên chị không thể thắng rồi.”

“Thì, đúng—nhưng Sora và Shiro đã chấp nhận nó… Chắc cũng có cả cơ hội cho chúng ta nữa, chị không nghĩ vậy sao?”

Thật vậy—nhìn thế nào thì cũng có vẻ Veig đã nắm trò chơi này trong lòng bàn tay. Nhưng nếu Sora và Shiro đã chấp nhận nó, thì hẳn phải có một cách để thắng. Đồng nghĩa với việc điều kiện chiến thắng không phải là chế tạo một cánh tay tinh linh tốt hơn Veig, bởi Fiel không thể tạo ra một thứ như vậy—không ai có thể. Nếu là vậy—thì cái con đường tới chiến thắng Sora và Shiro đang trông cậy vào này nằm ở đâu?

Chỉ có một điều duy nhất. Chính là điều Sora và Shiro đã thắc mắc về—linh hồn của họ. Muốn hỏi Sora và Shiro cái gì và họ trả lời thế nào cũng được; nó chẳng liên quan gì đến việc nẫng chiến thắng từ tay hai người họ. Vấn đề là, họ phải đập linh hồn Veig và phá vỡ lõi của ông ta. Chỉ vậy thôi. Như vậy, họ có linh hồn của Fiel, ý chí kiên quyết của cô chối bỏ Dwarf trên mọi khía cạnh. Họ chỉ phải dựng một cái khung chắc chắn, cho dù nó không sánh được với của Veig, và dùng nó đập ông ta. Đó xem chừng… là ý tưởng, cơ mà—

“Hê… Nỗ lực à? Đúng chuyện vớ vẩn của mấy con chuột chũi, đơn thuần là ảo tưởng của mấy con thú thảm hại…”

—trong lúc Fiel nghịch ngực Chlammy, cô một hơi gạt bỏ triết lí của Dwarf.

“Có cố cách mấy… thì cũng không thể vượt qua sự khác biệt với tài năng bẩm sinh đâu…”

Ta không bao giờ làm được điều ta không thể làm… Ấy là một sự thật hiển nhiên Immanity biết rõ hơn bất cứ ai khác. Xét cho cùng—

—cho dù có cố đến đâu, Immanity cũng không thể sử dụng ma thuật…

Nhưng rồi, như thể cuối cùng nó cũng thấm vào xương, Fiel rống lên.

“Có vật lộn đến đâu! Thì—cũng không bao giờ có thể vượt qua… khác biệt về năng khiếu…!!”

Lắng nghe trong lúc ngực mình bị vò, dúi, và rung, Chlammy nhìn xuống—và nghĩ.

“…Được rồi… Vâng. Em hiểu chắc là nó đau lắm… nhưng mà…Fi?”

…Chỉ Dwarf mới có thể xử lí nguyên vật liệu cần để làm cánh tay tinh linh. Nhưng Fiel đã khẳng định rằng không cần thiết phải phụ thuộc vào Dwarf miễn là họ có dụng cụ và Lò Rèn Thánh. Để rồi xem đứa nào ngon hơn? Vậy là cô hỏi Chlammy một câu, và nhấc một cái búa khổng lồ nếu không đa niệm thì không thể nào nhấc nổi.

Xương chị gãy mất rồi kìa. Vấn đề có thực sự nằm ở năng khiếu không vậy? Hay là chị chỉ hậu đậu thôi.”

“Tộc Elf không phải là tộc dùng dụng cụ! …Ơ, đau quááá…”

Chlammy đã gần như sắp ngất khi trông thấy hậu quả từ thất bại tan tành theo nghĩa đen của Fiel. Dẫu thế nào, Fi vẫn khăng khăng rằng vấn đề nằm ở chủng tộc chứ không phải thiếu sót cá nhân.

“T-thì, bởi vậy chúng ta mới để Dwarf làm hộ. Làm thế nào mà từ việc đó chị có thể kết luận chúng ta không thể—”

Ma thuật hồi phục đã chữa lành lại xương như mới, nhưng cứ thế này, có người sẽ chết trước khi trò chơi bắt đầu mất. Đó là lí do tại sao Chlammy đã ủng hộ điều kiện rằng sẽ không có sự trao đổi sinh mạng—nhưng giờ Chlammy ngắt lại giữa câu, tròn mắt, và há hốc mồm.

…Sao mình có thể bỏ qua một điều như vậy?! Cuối cùng cô cũng hiểu được lời Sora nói: Vốn dĩ cô đang phụ thuộc vào Dwarf để chế tạo cái này cho mình, chứng tỏ tự mình cô không thể làm được.

—Nếu vậy thì, sao Fi có thể lái cái thứ đó được?!!

…Muốn gáy về cái vụ đây không phải cuộc chiến hiệu suất máy móc, mà là “trận chiến giữa các linh hồn” bao nhiêu thì tùy. Ta vẫn phải đập ông ta bằng linh hồn mình—tức là phải đánh trúng ổng.

…Hoặc không thì cứ vui vẻ ăn hành ngập mặt cho đến khi trò chơi kết thúc thôi…

Ồ, đúng là một sự bỏ qua lố bịch; không giống mày chút nào cả, Fi ạ—không, không thể trách cô vì một điều như vậy. Chính bản thân Chlammy, với cả kí ức của Sora, mà còn bỏ qua nó; ấy là điều không thể ở thế giới này.

___Việc đây là một trận chiến thể chất

Và “ ” đã chấp nhận trò chơi—đó là minh chứng cho việc đoán chừng họ có thể thắng. Nhưng, trong trường hợp đó… liệu Sora có thể hạ đo ván Veig không? Không. Cậu sẽ đầu hàng vô điều kiện trước bạo lực… Đó là con người của cậu, và điều kiện của cả hai bên là như nhau……

___.

Trong im lặng bao phủ, chỉ có một âm thanh duy nhất: tiếng boiing, boiing của Fiel chơi với ngực Chlammy trong lúc nức nở vùi mặt vào chúng. Chlammy trách móc bản thân vì đã để cho hy vọng của cả hai bị nghiền nát trước một sự bỏ qua lố bịch như vậy—đúng là một sự hiểu sai vấn đề. Cô bị bỏ lại trong lòng khoan dung của Fi, người có trái tim vụn vỡ bởi cơn ác mộng từ việc bị chiếc ghế Dwarven thở hổn hển vào.

“…N-nhưng, vậy…Sora định thắng kiểu gì…?”

Sau cùng, Chlammy thực sự đang hết ý tưởng—khi có một ánh chớp và cơn nhức xuất hiện trong đầu cô, trong đó một giọng nam trả lời:

___Tôi á? Dĩ nhiên tôi không thể thắng.

“—!! —A…!”

“…? Chlammy…?

Chlammy ôm cái đầu rộn ràng của mình, dòng suy nghĩ mới lộn xộn của mình, trong lúc tự trả lời.

—Sora ư? …Dĩ nhiên anh ta không thể thắng.

Thật vậy… nếu như trò chơi này không phải về hiệu suất máy móc, mà là “trận chiến giữa các linh hồn”—

—thì nó lại chỉ càng bất khả thi một cách chí tử hơn cho Sora và Shiro thắng…

Chưa kể, họ còn không thể trả lời câu hỏi của Veig, linh hồn của Veig.

—Dĩ nhiên họ không rồi… Họ không bao giờ có thể…trả nợ—cho cái kí ức…vụt qua này—cái quá khứ này_____!!

“Chlammy?! Chlammy! Trả lời chị đi! Chlammy?!”

Giọng Fiel, đến cả cảm giác người chị ấy đang run rẩy dường như cũng xa vời… Nhưng Chlammy nghĩ, chắc chắn có gì ở đó mà cô phải bám víu lấy, vật lộn để kéo nó về mình.

…Nếu vậy thì, có phải Sora đã chấp nhận một thử thách cậu không thể vượt qua không? Không thể nào như vậy được.

“Lừa được ta rồi đấy. Trò chơi kết thúc. Ta thua.”

…Phải rồi. Cậu chưa bao giờ chơi một trò mình không thể thắng. Hệt như trong những kí ức ấy, nơi cậu chạy trốn khỏi hết thử thách này đến thử thách khác. Cậu chưa bao giờ thua…nhưng, đổi lại, cậu cũng chẳng bao giờ thắng.

“Cái bọn mắc dịch quịt nợ từ thế giới cũ như tụi bây…”

…Phải rồi. Nếu cậu đã chấp nhận trò chơi mặc cho nó có hỏi về quá khứ của cậu, thứ cậu không bao giờ để lắng xuống được—tức là cậu có thể thắng. Theo cách cậu luôn làm—phải…nhất định. Đúng như cách cậu luôn làm. Trên một chiếc dây căng rủi ro không xuể, như sợi bông căng qua một thung lũng. Sai một bước là rơi thẳng xuống đáy. Điều khiến cho chỉ còn lại duy nhất lựa chọn không bước sai… Đó… là cách cậu sẽ thắng—

“…Nếu có thể làm được đến cỡ đó—thì sao lũ gà qué tụi bây phải chạy khỏi thế giới của mình hả? 

___Im lặng đi… Tôi không nghĩ về lí do anh ấy muốn chơi trò này, chỉ về cách anh ấy định chơi thôi—

“Nhưng biết đâu có người có thể! Thứ duy nhất từng chạm sát đến khả năng đó—”

___Im đi. Im đi, im đi!! Đừng nhìn tôi như thể các người hiểu. Đừng nói chuyện với tôi như thể các người biết!!

“Ngươi nên thấy nhục nhã khi bỏ chạy! Cứ như vậy, thứ đó chỉ đi đến một chỗ thôi—”

___Vậy còn các người thì sao? Không phải các người cũng đang chạy trốn khỏi nỗi nhục của chính mình à?!!

Một giọng nói phẫn nộ vang vọng bên trong cô. Cô còn không chắc xúc cảm ấy thuộc về ai. Nhưng có cảm giác nó liên kết—và như vậy, Chlammy vụt tắt như một ngọn nến…

_____.

—Và điều tiếp theo cô biết… cô đang ở trong bóng tối. Cô có thể thấy bầu trời, ở một thế giới không có bầu trời. Cô cảm nhận được bàn tay ai đó trong tay mình, ở một thế giới không có ai.

—Pop…

Chỉ một chút bầu trời xuất hiện, như ánh đèn sân khấu. Được soi sáng bởi bầu trời xanh, một cô gái tóc đỏ xuất hiện. Rồi, lại nữa. Bầu trời xanh mở ra rộng hơn, và cô thấy một cô gái có cánh và vòng hào quang. Ba, bốn… Khi bầu trời mở rộng, cô thấy một cô bé với đuôi và đôi tai dài, và một cáo nữ mê hồn. Năm, sáu, và cứ vậy— cứ mỗi lần bầu trời mở rộng, cô lại trông thấy một người mới. Một Dhampir, một Flügel, Siren, một Old Deus—và Ex Machina… Trong lúc tất cả đều ngước nhìn bầu trời xanh, cô nghĩ, A… Bầu trời xanh cũng đã mở ra trên đầu cô, và nó soi sáng cô. Nhận ra bàn tay mình đang nắm là của người bạn tươi cười ấm áp thân nhất của mình, Chlammy cũng mỉm cười. Ồ… thì ra đây là những người Sora và Shiro đã đánh bại—bao gồm cả cô.

Rồi, chỉ mình bóng hình đó vẫn ngước nhìn bóng đen tối như mực… Cô chỉ thoáng trông thấy hình bóng của cậu chàng và cô bé tóc trắng dấm dúi vào nhau trong bóng tối.

—Phải, chỉ mình họ… là vẫn không thấy được bầu trời. Họ, hơn bất kì ai khác, ngưỡng mộ bề trên. Họ, hơn bất kì ai khác, tự hào về việc thấp kém. Không có chỗ nào cho họ—nên họ hy vọng sẽ tự mình tạo ra được. Họ tự tin nói—trong sự hoàn toàn bất lực của mình. Ánh mắt chập chờn đầy lo âu—e sợ—mỏng manh—nhưng.

—Luôn ngắm nhìn bầu trời xanh, mơ về sắc lam…

Cô gái… với đôi mắt màu xanh nhạt___

………?

………Đôi mắt màu…xanh nhạt…?

Không. Lẽ ra phải là một cô bé mắt đỏ và chàng trai mắt đen chứ… Chlammy hướng ánh nhìn lên trên họ—hai bóng hình dường như đè lên nhau—và nhìn vào thứ tất cả mọi người khác đang nhìn…

—Và cô cười khúc khích khi hiểu tại sao mọi thứ dường như có vẻ kết nối. Ồ—sao mình không nhận ra nhỉ… Ra vậy, thảo nào Shiro tuyệt vọng ghép đôi họ như thế.

___Trông họ giống hệt như hai người ấy… hai người này…

___……

“……mmy……lammy!”

Một giọng nói gọi tên cô. Nhận thức của Chlammy nổi lên như quả bong bóng tìm kiếm mặt nước trong lúc cô nghĩ.

—A… Đó không phải những người Sora và Shiro đã đánh bại—họ chính là những nhân tố giúp cho Sora và Shiro chiến thắng… Đơn giản thôi. Khi mà, xét cho cùng, Sora và Shiro đã bao giờ thắng bằng chính sức mình chưa…? Tất cả đám người này, bao gồm chính cô, đã luôn chỉ… tự mình thua thôi.

Người bạn thân nhất gọi cô, lệ ướt nhòa khuôn mặt tái nhợt. Chlammy trả lời bằng một nụ cười, nhớ lại bầu trời xanh đã dần dần nới mở ra, và chú chim trắng. Chlammy bảo Fi về nơi chứa đựng cơ hội của Sora và Shiro… bằng lời thì thầm này:

“…Cơ bản thì, họ chỉ phải việc… thắng như mọi khi thôi.”

Phải, như mọi khi…chính là, bằng gian lận và lừa dối…

Họ đang ở trong một cái hố nhỏ chật chội sâu dưới đất đen, trong không khí chỉ có tiếng kim loại lách cách. Cái hố chứa đầy mảnh kim loại, nhưng đủ rộng rãi để cho một hình bóng nhỏ vung búa. Đột nhiên âm thanh dừng lại, và trong cái hố nay tràn ngập im lặng một giọng nói trống rỗng cất lên:

“…Sao mấy người biết tìm tôi ở đây?”

Hình bóng nhỏ—Til—thốt ra một câu hỏi khô khốc trong lúc quay người lại. Chàng trai chỉ về phía trần cái hang nhỏ hẹp—một cái lỗ mà phía bên kia trông thấy một chút bầu trời xanh, và qua đó ánh mặt trời tràn vào. Ấy là Sora, cùng em gái và bầy tôi của mình. Đôi mắt cậu tựa như bầu trời ấy khi cậu trả lời cùng một nụ cười.

Light_Novel_Volume_10_Illustration_-_11.jpg

* * *

Bầu trời—Việc không thể thấy nó làm cô khó chịu, phải không?”

……

“…Tôi thích bầu trời, đúng vậy… Tôi thích…nhìn chim bay, đúng vậy.”

Như thể đang nói rằng nhỏ không muốn chạy trốn nữa—mà không, không còn nơi nào để chạy nữa.

“Tôi thích mơ mộng về những điều đám chim đó thấy, đúng vậy—bơi trong không trung, làm những điều tôi không thể như thể chẳng có gì to tát. Tôi muốn chí ít thì mình có thể mơ… Giá mà tôi có thể bay…”

…Til liếc nhìn với ánh mắt cam chịu trước bầu trời đen và chú chim trắng, và rồi quay người lại.

“…Đến lúc trình diễn một vài quy trình chế tạo cánh tay tinh linh dễ dàng và đơn giản rồi, theo phong cách một con chuột chũi dơ dáy không thể làm được gì cả… đúng vậy.”

Nhỏ tự chế giễu nhắc đến bài học mà mình đã dạy lúc trước về điều Dwarf nào cũng có thể làm. Đó đã là hai ngày trước rồi. Lời lầm bầm của nhỏ nay chỉ ra rằng nhỏ sẽ cho họ thấy bằng hành động thay vì lời nói.

“Đầu tiên… ta cố hết sức đào bới một đống phế liệu những nghi thức phong ấn có sẵn… và thu thập những gì mình tìm được, đúng vậy.”

Thật vậy, ở cái hố này chỉ vang lên mỗi tiếng đập búa của Til, họ đang ở một góc của bãi rác lớn nhất Hardenfell.

“Tiếp theo… ta tuyệt vọng cố tìm hiểu ý nghĩa của phong ấn và những gì ta có thể làm được, đúng vậy…”

Rác thải phủ đầy đáy mặt đất của cái hố, từ bầu trời trên cao có thể thấy. Til cầm trong tay một chút rác, thứ được trang trí với những phong ấn mà họ không hiểu ý nghĩa. Nhỏ nhìn nó bằng ánh nhìn khuất phục.

“Rồi, như mọi khi, ta rên rỉ rằng mình chẳng hiểu mô tê gì về nó cả, và, từng cái một…”

Trái với lời nói của mình, nhỏ lóe ra đống dụng cụ với tốc độ mắt của Sora và Shiro không thể theo kịp—

“…ta nghịch ngợm chúng, nghĩ rằng, Không, không phải thế này, cũng không phải thế này… và vậy thôi, đúng vậy. Đây là những gì ta có được, đúng vậy.”

—và—cười khẩy—nhỏ nêu ra rằng, trong đống rác lấp đầy hố này, nay có một miếng rác mới.

“Rồi ta cứ tiếp tục cho đến khi có được một thứ tình cờ hoạt động thôi… Thấy không? Đơn giản mà?”

Nhấn mạnh sự mỉa mai trong lời mình, nhỏ quẳng món đồ mình vừa làm qua một bên. Vậy là —ở đây, nhỏ đào bới đống nghi thức phong ấn có sẵn…đống rác…chắp vá chúng lại với nhau…

Nhỏ đã tạo ra núi rác của riêng mình, xây dựng nên tầng địa chất của riêng mình—ngay tại đây.

Được sinh ra trong một chủng tộc không bao giờ mắc lỗi—rồi không ngừng mắc lỗi.

Thuộc một chủng tộc luôn đi đầu về trui rèn—nhưng không thể theo kịp.

Chết chìm trong tủi hổ và uất ức và thất bại, nhỏ chạy trốn khỏi quê hương, khỏi đất nước, khỏi người chú tài năng của mình. Nhỏ chạy chạy nữa chạy mãi. Và cuối cùng họ ở đây, những kẻ đã chạy trốn khỏi tất cả. Như lời chiếc ghế nói, đây chính là đích đến—cho những kẻ không ai cần, những kẻ thậm chí còn không sống…

“Nếu nghe không chối tai lắm thì, chào mừng đến nhà tôi… điều gì mang mấy người tới đây vậy?”

“……”

Lưng Til tiếp tục run rẩy. Sora lặng lẽ bước lên một bước.

“Sống mà không hổ thẹn, mà không chạy trốn ư? Thật là nhảm nhí, đúng vậy. Nếu như việc vượt qua một thiên tài bằng nỗ lực khả thi đến vậy, thì sao không ai chứng minh nó đi?! Chả ai làm được cả—mà họ bảo đấy là đích đến của họ, vậy đấy!!”

Một bước nữa. Và bước nữa. Til dường như hoảng sợ trước sự tiếp cận của Sora.

“M-muốn cố nữa thì mặc xác mấy người. Tôi đã chịu đủ rồi, đúng vậy! Tự hào về thất bại ư? Quá là điên rồ, đúng vậy! Tôi đơn giản không thể hiểu được tại sao phải cố rồi thất bại trong khi không thể thắng, tôi không!!”

Nhỏ không quay người lại. Nhỏ không thể. Til cứ tiếp tục run rẩy trong lúc chồng chất lên những cái cớ. Song…

“Nỗ lực sẽ được đền đáp ư?! Nói về mơ ước thì cũng được thôi. Nhưng chúng chỉ là mơ ước, đúng vậyyy!!”

Vậy là cuối cùng nhỏ cũng rít lên khi cảm thấy Sora ở ngay sau mình. Liền đó, nhỏ bật nảy vào không trung trong lúc Sora gật đầu lia lịa và rống lên—!

“Chuẩnnnnnnnn cmnr!!!”

……

“Để tôi nói thẳng cho mà nghe!! Nỗ lực sẽ không được đền đáp, và ta không thể vượt qua tài năng đâu. Đó là thực tại!!”

“…………Thưa Ngài. Ờm, ờ… Đúng thế, phải…không ạ?”

Til sợ hãi quay người lại, ngây ra trước sự đồng tình ngoài mong đợi của Sora. Đôi mắt orichalcum tròn xoe của nhỏ trở nên còn tròn hơn trong sự sững sờ, thứ liền đó Sora tao nhã chà đạp vào!

“Ở thế giới cũ của chúng tôi, các nhân vật trong game và truyện tranh lúc nào cũng bảo, ‘Có công mài sắt có ngày nên kim,’ ‘Cần cù bù siêng năng.’ Và tại sao ư?! Bởi vì đấy là hư cấu!! Bởi vì họ đang kể chuyện về một thứ không có thật!!

Sora trở nên say đắm, dữ dội! Cậu giơ tay lên vẻ thắng lợi. Nắm tay cậu, giọng cậu rúng động khi cậu nêu nó ra từng từ từng chữ một—phải!!

“Và thế là rõ! ‘Con người có thể thấu hiểu lẫn nhau.’ ‘Ai cũng bình đẳng’! Mấy cái lời họ phun ra để tiêu khiển, chỉ toàn là hư cấu thôi!! Đấy là những giấc mơ chúng ta ao ước bởi chúng ta không có nó. Giải trí là vậy mà, đúng không?!”

—Mọi thứ người ta thể hiện trong ngành giải trí đều có khả năng được xét là hư cấu! Nếu nó là thực tế hiển nhiên, thì nó không mang mục đích giải trí. Ví dụ!!

Người ta bị buồn ngủ. Có một tác phẩm giải trí nào mà nhân vật chính tranh cãi quyết liệt về vấn đề này không? Chắc là éo. Tại sao? Bởi vì nó hiển nhiên. Nó là một thực tế còn thân thuộc với chúng ta hơn cả cái gối ở nhà. Éo ai chả biết. Trả tiền lại đây! Có đứa óc chóa nào lại muốn xem một đứa óc chóa khác cãi nhau đến cùng về một thực tế chả nói ai cũng biết?!

Nếu trong giải trí nó được mô tả thế nào—thì điều ấy chứng tỏ trong thực tế nó là ngược lại, và như vậy—!!

“‘Tình bạn đích thực! ‘Tình yêu đích thực’! ‘Anh chàng mọi cô gái theo đuổi’!! Tất cả bản chất đều là hư cấu. Điều này chắc là hiển nhiên rồi!!”

“……Ờ. Mà…Em không, chắc…lắm, đâu…?”

Shiro xen vào, bày tỏ chút hy vọng còn vương vấn, nhưng Sora chặt cô bé không thương tiếc!

Là hư cấu thôi!! Tình bạn đổ vỡ. Tình yêu đích thực trở thành mớ hỗn độn! Anh chàng mọi cô gái theo đuổi bị đâm chết. Đấy là thực tại. Thì nhé, chọn đi, hoặc là rút vào hư cấu hoặc bị đâm và bước qua khỏi giai đoạn thực tại. Cơ mà nói chung là—!!”

Cậu chẻ hy vọng ra làm đôi, rồi lại nhỉn thẳng vào mắt Til—

“Til, cô hoàn toàn đúng. Nỗ lực với một trò chơi không thể thắng ư? Nhảm nhí. Người nào biết suy nghĩ cũng sẽ chạy cả.”

—và xác nhận điều nhỏ vừa nói.

“Đánh bại Dwarf vĩ đại nhất chỉ bằng nỗ lực ư? Thân lại là Dwarf tệ nhất? Ừa, nghe hay đấy.”

“……! …Thưa ngài. Đúng như ngài nói, đúng vậy.”

Đôi mắt xanh nhạt của nhỏ đồng tìnhhh vẻ bối rối, trong chúng có ngọn lửa mong manh bập bùng—đôi mắt Sora biết rõ. Til có vẻ không nhận ra chúng đã xám xịt lại trước lời xác nhận của Sora…

“Nếu nỗ lực là đủ để kẻ kém nhất đánh bại thiên tài—thì thiên tài cũng chỉ cần nỗ lực và đá đít nó thôi, đúng không nào?!”

“Thưa ngài! Chính xác là như vậy, đúng vậy!! Việc đuổi kịp một thiên tài nỗ lực là bất khả thi, đúng vậy!!”

Nhỏ gật đầu dữ dội trước bài nói nối tiếp của Sora.

Nhưng có vẻ nhỏ không nhận ra ngọn lửa bập bùng trong mắt mình khi nhỏ ngước nhìn bầu trời, hay ánh hy vọng rống lên với sự sống bên trong mình…

“Ta có thể rèn luyện cơ thể để đánh bại Werebeast trong môn vật tay không?! Ta có thể rèn luyện đôi mắt để trông thấy tinh linh không?! Nếu thực sự nghĩ kiểu nỗ lực như vậy sẽ mang lại thành quả—thì đi mà luyện cơ bắp rồi đọ sức nắm với gôrila ấy!! Chúng ta đều là người thôi á hả? Không có ý xúc phạm nhưng điều đó là sai nhé!! Không có con người nào chỉ là người cả! Nếu mà muốn nói cho đúng ấy. thì nhé, tất cả chúng ta chỉ là sinh vật sống, okê? Vậy nên ngon thì cứ nỗ lực và tiến hóa để tỏa sáng cả đít như một con đom đóm đi!!”

“Đúng, đúng!! Tỏa sáng—lấp lánh, lấp lánh!! Nghe còn có chút dễ thương nữa, đúng vậy!”

“Nếu định lấy tiêu chuẩn của kẻ mạnh ra để đánh giá bọn này, thì nói thẳng luôn nhé, Đ* m* chúng mày!!

“Đúng, đúng! Đỹ-mịa! …Đỹ-mịa là gì vậy?!”

Til nghiêm chào, khóc lóc cùng biểu cảm trang nghiêm trước bài phát biểu của Sora. Nhưng fwip, Sora quay phắt lại. Chỉ Sora và Jibril thấy mặt cậu, hiện đang uốn éo thành một nụ cười hiểm ác. Và lúc này thì chẳng ngạc nhiên nữa rồi…

—Vượt qua kẻ mạnh tự nhiên bằng nỗ lực? —Nhảm nhí.

Cho dù có cố đến đâu—cậu cũng không bao giờ có thể trở nên giống em gái mình. Cậu biết điều đó rõ hơn bất cứ ai—và đó là lí do tại sao cậu đã sống mà luôn khinh rẻ những chiến lược thông thường như vậy, hơn bất cứ ai… Họ biết cậu, vậy nên họ hiểu. Câu hỏi gốc rễ là như sau:

____Tại sao phải thắng bằng chính sức mình…?

Họ biết ấy là ý nghĩa ẩn sau nụ cười man rợ ấy. Họ giữ im lặng và nhìn kịch bản của Sora dần hé mở. Như vậy, Sora quay ngoắt lại đối mặt Til lần nữa, và mở đầu một hội thoại!!

“Tôi hỏi cô, Til! Cô có thể đánh bại Werebeast trong một cuộc đấu không ma thuật không?!”

“Tôi không thể, tôi không! Theo bất kì cách nào!! Tôi không thể, tôi không!!”

“Và tôi hỏi cô, Til! Cô có thể đánh bại Ex Machina trong cờ vua không?!”

“Không, thưa ngài! Không, không, không, thưa ngài!!”

“Vậy tôi hỏi cô, Til! Cô có thể vượt qua Veig, bậc thầy vĩ đại nhất của cánh tay tinh linh không?!”

Semper fi! Quyết tử! Không đời nào!! Không đời nào!!”

Til trả lời câu hỏi của Sora đầy nhiệt huyết, kết thúc bằng thế nghiêm chào như bộ đội!

…Yoink, yoink, yoink…

“Để xem nào, cô được… ☆ Không điểm. ♪ Và hình phạt cho đứa tỏ ra biết tuốt trả lời sai câu hỏi là gì đây?”

“…Quấy rối tình dục… theo cách nhã nhặn của, Shiro…kèm theo… một bức ảnh…”

Til bắt gặp nụ cười ghê tởm của Sora và Shiro hớn hở, trông như mấy đứa trẻ con vừa trêu được người khác. Til đứng đó, thậm chí còn quên cả đỏ mặt trước sự quấy rối mình đã phải chịu đựng ba hôm trước. Nhưng lời tiếp theo của Sora—

“Câu trả lời đúng cho tất cả câu hỏi là … Là thực tế. Là sự thật thôi.”

“______!!!”

—làm Til nhớ lại, dù thích hay không, rằng hai cặp mắt đang nhìn xuyên thấu mình lúc này thuộc về kẻ nào. Nhỏ đứng run run như vừa bị sét đánh. Phải… Hai con người đã luôn vượt qua và dần tơi tả những chủng tộc bậc cao hơn—những tài năng không thể vượt qua bằng nỗ lực. Giờ thì họ đã hứa sẽ đánh bại Veig. Mà không, hệt như những chiến thắng trước, họ khoe khoang rằng mình vốn đã thắng rồi. Họ là Sora và Shiro—“ ”…con người đơn thuần, những hiện thân của sự thật rằng việc hủy diệt tận gốc những kẻ có năng khiếu vĩ đại hơn—thậm chí thánh thần là khả thi.

“Til… Cô có biết mình đang nói chuyện với ai khi tự nhận bản thân là kẻ thấp kém nhất không?”

“…Bọn này mới là thứ cặn bã chưa từng có… có một không hai theo nghĩa đen… Chính, bọn này đây…”

Phẩm giá toát ra từ bộ dạng thần thánh (không tài nào hiểu nổi) của họ trong lúc quở trách Til khiến Til và Jibril phải nuốt nước miếng, cảm tưởng như thể đang nghe tiếng người kể truyện…

—Biết thân biết phận đi, hỡi kẻ mạnh. Giãn cơ. Vênh váo.

—Cũng biết luôn, là dù các người có uốn éo quằn quại đến mấy, cũng không thể đạt đến độ sâu của bọn này đâu.

Cô có thể đánh bại một con gôrila mà, đúng không?! Cô có thể thấy tinh linh, và vốn dĩ ngay từ đầu—!!”

…Phải, ngước nhìn mọi thứ ở xa hơn mũi của mình hơn bất kì ai khác, hai người reo hò mãnh liệt!

“Cô có thể ra ngoài và nói chuyện với mọi người một mình!! Chỉ riêng điều đó đã khiến cô mạnh hơn bọn này rất, rất nhiều rồi.

“…Còn bọn này chỉ, vừa vặn tự mình biết hít thở, và cô nghĩ mình tệ hơn ư…? Có điều cô cần phải biết đấy, cô gái…”

“N-như các ngài nói, đúng vậy, nhưng mà, ờ, ờm! T—Tôi tám mươi tư tuổi—nên tôi lớn h—”

“Gaaah!! Không có chuyện bởi cô chính xác là kiểu tôi thích mà tôi nương tay đâu nhé!! Tại sao tôi lại phải cắm flag nữ chính cho người khác thế hả? Vô lí vờ lờ! Giờ thì chúng tôi sắp sửa Con Cháu Lạc Hồng não cô đây. Sẵn sàng chưa?!”

Sora tự mình khẳng định rằng cậu không chấp nhận sự bác bỏ nào từ Til cả. Hai người thuộc về chủng tộc yếu nhất và thấp kém nhất. Và còn họ, họ chính là những kẻ được chọn làm đáy của đáy của đáy.

“Có lẽ cô muốn biết về cách bọn này, ‘ ’, những người sở hữu đích thực của danh hiệu thấp kém nhất, đã chiến thắng và liên tục chiến thắng như thế nào… Nếu cô đã có lòng khoe khoang điểm yếu sánh ngang bọn này đến thế, có tâm chơi tới bến như thế—thì được thôi. Dỏng tai lên mà nghe, và thấm vào nhé…”

Sora cười tàn độc, chuẩn bị thông não Til về bản chất của hàng thật, ý nghĩa thực sự của việc là kẻ yếu nhất. Chuẩn bị hé lộ điểm sâu nhất của vực thẳm, bí mật để đánh bại những tài năng không bao giờ có thể bị vượt qua chỉ bằng nỗ lực. Cậu chống khuỷu tay hai bên và giơ bàn tay, ra vẻ nhìn xa trông rộng như một nhà chinh phạt. Cậu nói___!!!

“___Cô thắng bằng cách chơi bẩn…!”

……

“Đúng vậy!! Cô đâm sau lưng chúng, đánh lén lúc chúng không nhìn, khiến chúng bắn bỏ lẫn nhau, bỏ độc, đục khoét, và dụ chúng vào bẫy!!”

A, hư cấu bảo chúng ta rằng Cái Xấu không bao giờ thắng… Thế nhưng, buồn thay, trong thực tại, cái xấu luôn chiến thắng!!

“Cô phân tích kẻ mạnh, nghiên cứu, lợi dụng, bắt chước chúng—làm gì cũng được miễn là thắng. Hiểu chưa?!”

“……………Ờ… Chắc, là…rồi…”

Sora chốt lại bài nói bằng quả mặt vặn vẹo cùng một nụ cười độc ác mà, theo khái niệm giải trí, trông như một quỷ vương phải chịu số phận bị tiêu diệt. Til bối rối khi nghe những lời ca tụng cái xấu vang lên hoành tráng như vậy, nhưng Sora đã trượt ngay đến bên nhỏ.

“Đúng rồi, chơi bẩn. Nếu phải diễn tả bằng một từ—”

Sora nhặt một vật lên từ đống phế thải và quay người lại. Nay mỉm cười bình thản, cậu cất lên sự cô đọng của cái xấu mình vừa ca. Ta có thể gọi nó là… trí khôn. Hoặc có lẽ là tính toán. Hoặc học hỏi. Hoặc cẩn trọng.

—Hoặc, trong phân tích cuối cùng, giả thuyết. Cái hệ thống học thuật ấy, ông tổ của tất cả loại hình chiến thuật và chiến lược—

“……Nó gọi là…chất…”

Thật vậy—đó chính là bản chất của điểm yếu con người. Đó là cách con người sống, và nó chính là thứ con chuột chũi tự xưng, cũng tự hào về sự thấp kém của mình, đã dồn nén suốt thời gian qua. Phải—việc vượt qua kẻ mạnh tự nhiên bằng nỗ lực thuần túy là bất khả thi. Và bởi vậy hệt như được minh chứng bởi cái nay Sora có, được mô tả như một trong số nhiều thất bại, và sự khắc vào kì lạ một cách rõ ràng của nó:

“Cô thắng bằng cách xài hết mưu hèn này đến kế bẩn khác, hệt như đã làm thôi.”

Mò mẫm trong bóng tối. Ta xem xét, suy luận, quan sát, chắp nối lại những quy tắc của kẻ mạnh. Đu bám bằng đầu ngón tay. Ta thất bại và chịu đau khổ đến khi tích lũy chất thành núi. Sora biết con đường ấy dẫn tới đâu—chiến thắng. Và thế là cậu mỉm cười nói.

Về cơ bản—vốn dĩ ngay từ đầu:

 Tại sao phải thắng bằng chính sức mình…?

Thử nghĩ để vượt qua tài năng tuyệt đối—chiến thắng một Flügel:

“Cái cách cô dựa dẫm vào người khác để thoát khỏi Jibril, chẳng hạn. ♪”

. Ồ, ồo—ờ, ờm! K-k-không phải như t-thế, không phải đâu!!”

Sora quẳng cho Jibril thứ mình đang cầm, và Til có vẻ cuối cùng cũng nhận ra nó là gì. Nhỏ nhào tới trong tuyệt vọng để chộp nó trong không trung nhưng thành ra lại ngụp lặn vô ích.

“Ôi trời…? Đây chẳng phải…là một nghi thức phong ấn Elven sao?”

“Khônggg!! Đừng, không, tôi van xin đấy, đừng nhìn mà, làm ơnnnn!!”

Jibril đơn giản là dịch chuyển để bắt được nó trước, không màng đến lời khẩn khoản của Til, hiện đang cắm đầu vào đống kim loại.

…Nhỏ chỉ chắp vá những phong ấn có sẵn lại với nhau thôi mà. Rồi, nghe cũng hợp lý. Chắp vá những phong ấn phức tạp hơn cả vi mạch máy móc hoạt động chính xác hơn cả đồng hồ cơ học á hả?

Cái đống tạp nham được làm ra chỉ bằng cảm giác?

Mà éo có lí thuyết gì luôn?

“Hiểu rồi… Vậy là ngươi đã sử dụng cơ sở lí thuyết của Elf, dù khinh miệt chúng đến vậy…”

“Aaa, không nghe gì hết, khônggg. Tôi muốn ch—à đùa thôi, tôi không muốn chết, khônggg.”

Phải rồi. Nhỏ chỉ việc vá vào nghi thức phong ấn Elven, thứ có một hệ thống lí thuyết. Vậy sẽ giải thích được tại sao Til có đủ hiểu biết để phát hiện ra ma thuật của Fiel trước khi nó khai hỏa. Nhưng ánh mắt Jibril vẫn thắc mắc nhỏ đã thoát khỏi mình kiểu gì.

“Ê, Jibril. Nếu con nhỏ đó dùng nghi thức Elven…”

“…thì không có… lí do gì, mà không… dùng cả cái khác nữa, phải không nào…?”

Ma thuật không phải là chuyên môn của Sora và Shiro. Họ còn chẳng hiểu nổi cái cớt đó. Nhưng trong trường hợp này, mọi thứ lại đặc biệt trở nên ăp khớp với nhau dựa trên bằng chứng cụ thể. Cả hai cùng cười điệu. Xét cho cùng, không có quá nhiều lối để chạy trốn khỏi Jibril nếu không tính con đường đi đến kiếp sau. Trong số đó, một cách có thể là một nghi thức Til đã nhìn thấu trước khi nó được sử dụng. Và khoảng thời gian duy nhất nhỏ đã có thể khắc phong ấn là lúc họ còn ở trên tàu chìm—phải…

Chẳng hạn, nghi thức dịch chuyển mà ban đầu cô soạn để bay lên đầu thủ đô Hardenfell ấy, Jibril ạ. ♪”

Ý họ là, bởi vậy nên họ mới ra lệnh cho cô dịch chuyển tới đó. Nhưng như vậy tức là—!

Mắt Jibril mở to trước sự giác ngộ.

Til đã chạy trốn bằng cách khắc một nghi thức Flügel vào búa của mình và dùng nó để dịch chuyển…

“Không thể hiểu nổi! Không thể có chuyện cứ thế sao chép—mà không, ngay từ đầu, việc thực hiện một pha dịch chuyển không ảo—cho dù có được thể hiện bằng hình thức phong ấn, nó vẫn sẽ không hoạt động chỉ với lượng tinh linh Dwarf sở hữu—quá là vô nghĩa!”

“Đúng. Thế nên mới cần bộ khuếch đại, chuẩn chưa? Không có bộ khuếch đại thì một phép Til cũng không dùng được. ♪”

Jibril nắm được ẩn ý của Sora, và nay thực sự cạn lời.

Đúng, đối với một Dwarf bình thường, khả năng cao là việc đó vô nghĩa và bất khả thi.

Nhưng đối với Til, vốn không phải Dwarf thường, việc đó lại hoàn toàn khả thi và vốn dĩ.

“Và ấy là một mánh lới khá ý nghĩa để chống lại bọn này, bởi bọn này cũng đâu bình thường đâu, đúng không?”

Sora trìu mến gọi về phía cái bộ hạ đang mọc lên từ giống phế liệu.

“Ê, con chuột chũi dơ dáy quá ư tự hào về sự tin chắc rằng mình không thể làm gì kia.”

Để đánh bại kẻ vĩ đại nhất tộc Dwarf—Veig—họ cần đến kẻ thấp kém nhất tộc Dwarf—Til. Phải rồi…

Con nhỏ mồm to với tự tin tràn trề rằng mình chẳng thể làm gì nếu không dùng mánh khóe rẻ tiền. Con nhỏ chạy trốn khỏi việc nỗ lực vô ích—ấy vậy mà…

“Đã thế rồi—tại sao cô vẫn còn làm cánh tay tinh linh của mình hướng lên bầu trời?”

“______!!”

Bộ hạ nhảy bật lên há hốc mồm. Lưỡng lự, Til đưa mặt ra khỏi đống rác. Rồi, run rẩy và do dự, băn khoăn và cau mày, nhỏ nhìn thẳng vào mắt Sora. Hai ngày trước nhỏ cũng mang ánh nhìn tương tự; cái ánh nhìn chằm chằm ấy. Và nhỏ hỏi vẫn theo cùng một kiểu:

“…Tôi đi, cùng ngài… có, được không…?”

Thật vậy—

“Tôi là… một con chuột chũi dơ dáy, đúng vậy. Tôi không thể làm bất cứ gì nếu không nhúng chàm tay mình vào tội sử dụng nghi thức Elven tệ hại, khủng khiếp. Tôi không có cảm quan hay can đảm hay khí phách—không một cọng lông, con chuột trũi nhẵn nhụi chính là tôi đây.”

—khi ánh mắt Til đã dừng lại ở nơi tăm tối trong mắt Sora, ngần ngại, yếu đuối, e sợ, và mỏng manh— nhưng với sự tin chắc… vào vị thế thấp kém của mình—nhỏ hỏi:

“Đã thế rồi…liệu tôi—còn có thể bay như ngài không…?”

Đôi mắt orichalcum bập bùng ánh lửa xanh nhạt—chúng không hỏi, Anh có bỏ rơi tôi không? Hay: Việc giữ tôi bên anh có giá trị gì không? Mà là: Tôi có thể làm gì không?

Đó là điều trông như chúng đang hỏi. Bản thân Til thậm chí không biết điều đó trong lúc nhỏ ngước nhìn bầu trời cùng hy vọng, và hỏi:

“Liệu tôi—có thể trở thành thứ gì đó hơn một con gà không…?”

Thủ lĩnh; ông chú; tài năng thiên bẩm của nhỏ; cánh tay tinh linh—lời hứa…

Liệu nhỏ có thể đối mặt với tất cả những điều mình đã chạy trốn, mọi thứ mình đã quay lưng khỏi—và chiến thắng không?

—Liệu nhỏ có thể tin rằng mình có thể trở nên giống Sora và Shiro?

___Liệu nhỏ có thể làm một chú chim không thể bay nhưng vẫn bay được…?

Ngọn lửa trong đôi mắt xanh nhạt của nhỏ, bập bùng với sức nóng hơn cả màu đỏ, gào thét: Tôi sẽ không chấp nhận—và tôi sẽ không đầu hàng. Sora nhớ lại lúc Veig xen vào hôm trước và bật cười.

Được chứ, nhóc. Nhóc chỉ cần để mình được thưởng thức một cách ngon lành thôi.

Van xin, và nhóc sẽ bấn lên đến mức…

“Ừa, ý kiến của Dwarf là những ví dụ tiêu cực hoàn hảo. Xét cho cùng… chúng chỉ đúng có một nửa thôi.”

Và nở một nụ cười nịnh nọt, Sora dùng giọng Veig để trả lời.

“Éo thể được đâu, nhóc.”

Ánh hy vọng trong mắt Til lập tức bị niềm thất vọng che phủ, cơ mà—

“Thì đó, bọn này cũng đâu làm được. Gà thì là gà thôi. Có gian lận để bay đến mấy, thì bọn này cũng không thể trở thành chim được. Thế nhưng…”

Sora khẽ mỉm cười, chìa tay ra, và nói tiếp.

“…Nếu cô van xin để được chiến thắng, bọn này sẽ giúp cô bấn lên cùng luôn, lên cao hơn cả chim luôn.”

Mắt Til dao động, tay nhỏ run run do sợ hãi và thán phục, hy vọng và khó dễ. Nhỏ nhìn qua nhìn lại giữa bóng tối của Sora và bầu trời xanh cao. Cuối cùng, nhỏ quyết định và nắm lấy bầu trời đen, với tinh thần ổn định. Nhỏ không còn do dự nữa.

“Vậy được rồi!! Ờm, tuy không thể chứng minh sự ngon lành của mình, nhưng tôi rất sẵn lòng bấn lên cùng ngài, đúng vậyyy!!

“Rồi, tôi dùng từ có hơi sai!! Mà Veig nói đúng, cô không nên làm chuyện đó với một thằng trai tân đâu, nên ngừng lột đồ đi. Ê, được ‘thưởng thức một cách ngon lành’ không có liên quan, okê—đù, má nó khỏe! Bớ người ta cứu tôi với?!”

Sẵn sàng chưa anh? Trinh em đây. Anh phá đi—!! Mặt đỏ lựng, Til bắt đầu xé đồ mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì, khiến Sora buộc phải sử dụng đến quyền trợ giúp gọi điện thoại cho người thân. Tuy nhiên—

“…Đai jô bu… Ghép cặp đã xong rồi… Đập chậu cướp hoa là không thể tránh khỏi… Cùng lắm thì… chỉ chút xíu thôi …xong rồi… sẽ có, tiền lệ… càng đúng… ý em… Em ô kê con dê…”

“Nếu Chúa Tể Shiro đã nói vậy, thì em chỉ việc phải chờ trong lốt trẻ con thôi ha… Ge-he, ge-hee-heeee…”

—cậu bị bỏ mặc một cách nhẫn tâm bởi những chiếc lược gia mắt đại bàng, vốn đã đang tập trung vào trận chiến kế tiếp.

___……

“C-các ngài thực sự định bỏ cái này đi ư?! Nó là nhân chứng lịch sử đấy!”

“Hnh? Ý cô là gánh nặng lịch sử chứ hả? Luật bảo là bọn này có thể mượn bất kì thứ gì trong thành phố, đúng không nào?”

“…Tức là… bọn này cũng có thể mượn, cái này với cái kia… khônggg vấn đề…”

“Bọn này sẽ dùng nó tốt để đánh bại Veig! Và tiện thì có thể đem tiêu hủy luôn! Một hòn đá trúng hai hòn dái, chuẩn không?!”

“Như vậy tức là các ngài đâu có mượn nó, phải không?! Nếu không định trả lại, thì mượn kiểu vậy cũng giống như ăn cắp, đúng vậyyy!!”

“Và, thưa Chủ Nhân, chúng ta có thể chuyển tất cả cái mớ này đến cơ sở chỗ thứ tai dài ngay ạ—”

___Và rồi… chuyện thành ra thế này được bao lâu rồi?

Sora đột nhiên cảm nhận được một hơi ấm dễ chịu và nghe giọng Shiro từ nơi dường như xa vời…

“…Nii…Em đã nghĩ, rất lâu rồi…và cuối cùng… em cũng tìm thấy… câu trả lời.”

—Cậu vừa ngủ dậy chăng? Hay vẫn còn đang ngủ…?

Trong bóng tối, giác quan của cậu trôi nổi trong ý thức mơ hồ trong lúc Shiro nói tiếp…

“…Flag… Veig x Til… đã được cắm rồi… phải không…?”

…và Sora chậm rãi, ngập ngừng chấp nhận sự thật: A. Nhưng.

“…Nii x Shiro… phải tiến triển thôi… Nhưng quy chuẩn nội dung… rắc rối.”

Giọng Shiro nghe chừng hân hoan—và bằng cách nào đó, có thứ gì đó kết nối làm Sora cứng người lại.

“…Nhưng Til, đã cho em…một gợi ý… Em đã tìm ra… câu trả lời!”

Rồi___Sora thình lình—

“…Nếu em làm thế này… anh có thể, thấy!! Anh có thể chạm… Và điều đó chấp nhận được… phải không?!”

“Ủa, mình đang ở trong váy Shiro à?! Tối quá; chả thấy gì cả; ê, chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

—Xột xà. Xột xooạt…!

Hơi ấm là bụng cô bé, đang dí vào cậu. Sora hộc tốc rút mặt ra. Nhưng ngay cả sau khi cậu thoát khỏi bóng tối, mọi thứ trông vẫn lung lay, mờ ảo—

Light_Novel_Volume_10_Illustration_-_13.jpg

“……E-heeee… Nii… Thấy… thế nào? Có làm anh lên… không___?”

“—Shiro?! …Oa, đừng bảo, đây là rượu nhé…? Chúng ta đều chưa đủ tuổi mà…”

Shiro đột nhiên ngã ra, và Sora vật lộn để đỡ lấy Shiro mặt đỏ bừng, rõ là đang say trước khi cô bé chạm đất.

Nghiêm túc đấy, chuyện gì đang xảy ra vậy? cậu định hét lên, nhưng giữa sự hoang mang trong đầu mình, cậu cố lắm cũng chỉ rên rỉ được.

…Cậu nhìn quanh và thấy có vẻ mình đang ở trong một quán rượu. Có vẻ Shiro đã đứng lên quầy và chùm váy vào đầu cậu. Có hai ly chất lỏng sủi bọt trông không khác gì bia—mà nếu nói về Dwarf thì, có lẽ là rượu mạch (ale) chăng? Cảnh tượng đám Dwarf đang nâng ly trông như lấy thẳng ra từ một game giả tưởng có yếu tố steampunk nào đấy. Nhưng mọi sự huyên náo và khung cảnh cảm tưởng như xa vời vợi… Một giọng nói trả lời cái đầu chuếnh choáng của cậu—

“Đừng lo, mẻ dầu tinh linh này là hàng đặc chế của ta. Không đời nào có chuyện ta thỏa mãn với đồ uống cho lợn như rượu đâu.”

Phát ra từ một gã đàn ông xa lạ ngồi kế bên cậu và đang tu cốc của mình.

Hắn là một gã ta có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, nhưng là loại ta không bắt gặp ở bất cứ đâu cả. Song, thế nào đó, Sora cảm giác mình đã từng thấy cặp mắt này. Mối nghi của cậu hằn sâu thêm.

—Gã này là ai? Hay đúng hơn…

“Trông có vẻ hơi tinh linh quá cho một con người như bây ha. Cơ mà ngon đúng không?”

Dường như không gì là thực, ngoại trừ Shiro đang ngủ nơi ngực cậu…

…Cái gì thế này……?

“Thế? Phần còn lại của cậu chuyện thì sao? Bây không định kể nốt à?”

…Phần còn lại…của câu chuyện gì cơ…? Mà…mình đang…làm cái gì… …ở đây thế nhỉ… …?

“Chuyện về thế giới của bây ấy. Hết rồi à?”

… … … …Ồ ừa… Phải rồi… Hình như mình đang nói về cái đó…

Sora cảm giác mối nghi của mình trôi tuột đi khi đã nắm bắt được thực tại, và bằng cách nào nào đó nó có vẻ hợp lí. Cậu nhấp một ngụm.

“Khàaa… Àaa, đến đâu rồi nhỉ…? Tôi đã kể nó nát thế nào chưa?”

“Rồi. Cái đó nghe rồi.”

“Thế tôi đã kể nó là một chốn tuyệt vọng ác mộng đầy rẫy những thằng ngu như tôi thế nào chưa?”

“Khúc đó chắc phải ba lần mẹ rồi.”

“Ồ, được rồi. Thế chuyện chỉ có vậy thôi. Chấm hết… Ài, ngon vãi lều… Thêm ly nữa đê.”

Sora kết luận rằng chỉ hai câu đó là đủ để nói về cái thế giới ấy. Gã đàn ông rót quả “dầu tinh linh” gì gì đó vào cái ly rỗng của cậu và nói—

“Bây bảo, ‘Cơ mà ít nhất đám đó còn có hy vọng hơn cái bọn ở đây’ cơ mà. Khúc đó thì sao?”

___Mình có nói thế à? Mình á…? Chắc mình say cmnr… Đây chắc là rượu cmnr… Mối nghi ngờ từ tâm trí lơ mơ của cậu hiện cả lên mặt, nhưng—

“…Àaaa… Đúng rồiii, đám đó ngu hết cả lũ với nhau ấy mà. Có làm được gì ngoài thất bại đâu. Ít nhất kiểu tụi nó bảo mình cố tình đi sai hướng đi thì còn đỡ… Nói chung ấy là thế giới của những luật lệ đặt ra từ một nguyên nhân lầm lạc…”

—ngay khi cậu nốc xong ly của mình, nó trôi tuột đi cả. Ngắt lại ở đó, Sora đổ gục xuống quầy. Với cậu vẫn chẳng có gì rõ ràng ngoại trừ thân nhiệt của Shiro nơi ngực mình. Bâng quơ, cậu nghĩ…

…Ừa. Một chủng tộc ngu ngốc, phạm hết lỗi lầm này đến lỗi lầm khác.

Thế giới cũ yêu dấu của tôi, được xây đắp bằng thất bại và lỗi lầm và sai trái.

Họ đã mắc phải quá nhiều sai lầm, đến mức dần trở nên sợ hãi việc mắc sai lầm…

…và mắc phải sai lầm tệ nhất đó là:

Hiểu ra rằng mình không bao giờ được mắc sai lầm nữa…

Một trò đùa dở tệ.

Họ bảo, đó có thể là sai lầm, vậy

cái gì thì không phải sai lầm, ta phải

loại trừ trước cả khi biết điều đó là sai lầm.

—Sai lầm là gì…? Nếu biết, thì ngay từ đầu ta đã không mắc sai lầm, đúng không nào?

“Ồ… cơ mà ừa. Chính vì lí do đó… có thể họ vẫn còn hy vọng nhiều hơn mấy người,” Sora cảm giác, mỉm cười trong lúc nhấc đầu lên khỏi quầy.

“…Ít nhất thì, tôi không nghĩ họ sẽ chui rúc ở một cái xó xỉnh như này đâu.”

Đám người này đã chế tạo chiến hạm tuốt từ thời Đại Chiến, cùng với bom đủ sức tàn phá cả lục địa.

—Và sáu ngàn năm sau, đây là tất cả những gì họ làm được…

Nghe có hơi mỉa mai, nhưng có một thứ gọi là thông minh quá có khi lại không tốt. Chỉ dùng cảm quan để tạo ra chính xác những gì mình tưởng tượng—thấy không… vấn đề nằm ở chỗ—

___các người sẽ không bao giờ có thể vượt qua trí tưởng tượng của chính mình đâu, biết không___?

“…Chẳng phải bây nói… nó là một thế giới c*t đái à?”

Gã đàn ông cau mày trước nụ cười tràn đầy sự tin chắc và hy vọng của cậu.

“Mmm? Ồ… Chuẩn, cái thế giới ấy cùng luật lệ của nó đúng là c*t thật… Nhưng đấy chỉ là thế giới thôi, hiểu không? Không thấy cái gì được viết ở đâyyy à?! …Hức…”

Thằng nhóc xỉn tinh linh trưng ra cái áo của mình, có ghi, Tôi  NL.

“‘Tôi yêu nhân loại’… Đi loanh quanh hét toáng ra tình yêu của mình như thế không làm bây thấy xấu hổ à?”

…Nói ra thế làm người ta xấu hổ thật đấy, nên là thôi đi. Sora cười cười trả lời, rồi đỏ mặt một cách kì quặc và ngoảnh mặt đi.

“Loài người không bao giờ thay đổi. Họ sẽ cứ tiếp tục mắc sai lầm… Họ sẽ tiếp tục kiếm chuyện với thế giới, với những luật lệ.”

Cậu tưởng tượng như vậy, dù cậu hình dung nó sẽ xảy ra theo cái cách xấu xí nhất có thể.

…Thế giới cũ của cậu. Trái Đất—sáu ngàn năm sau…

Năm 8000 sau CN… thế kỉ tám mươi mốt… Hừm…

Quá là xa xôi đến mức cậu không thể tưởng tượng nổi. Mà, dù sao thì. Thế giới ấy sẽ không bị xếp vào loại khoa học viễn tưởng theo bất kì cách nào đâu. Nó sẽ kiểu opera vũ trụ hoặc là một viễn cảnh tái xây dựng nền văn minh thái quá đến mức cả hậu khải huyền cũng không sánh bằng.

…Mà…thì, biết nhân loại rồi, vế sau có vẻ có khả năng hơn. Nhưng giống như loài người ở đây—Immanity—họ sẽ không bị tuyệt chủng một cách quá dễ dàng đâu. Vậy nên. Sora nghĩ về nhân loại xa xôi ấy, và cậu dõng dạc tuyên bố một khả năng của họ, cùng một nụ cười.

“Họ có thể làm nổ tung hành tinh mẹ của mình, hay thậm chí cả hệ mặt trời—hay thực ra, có khi hủy diệt cả vũ trụ luôn vì một sai lầm ngớ ngẩn nào đó.”

Và rồi họ sẽ phải miễn cưỡng đi tìm những mảnh đất mới—như Disboard chẳng hạn.

“Và rồi tới đây bằng cách ‘du hành giữa các thiên thể,’ kiểu—Chào các bạn ♥ …Ha-ha!! Tôi thấy được luôn ấy. ♪”

Họ rồi sẽ bỏ xa tất cả các chủng tộc của Disboard. Dù tốt hay xấu, họ rồi sẽ đến một nơi không ai—thậm chí chính bản thân con người—có thể tưởng tượng được. Cưỡi trên tràng cười tự tin của mình… Sora dần trôi đi……và một tràng cười nữa… dường như theo chân cậu___

“Ga-ha-ha-haaaa!! Chí lớn đấy nhóc. Nghe điên khùng éo thể tả được. Ta thích.”

……Trông gã đàn ông dần tan biến, nghe tiếng gã, Sora nghĩ—

“Giống như các người nói. Các người có thể tiêu hoang thế giới của mình như cách tiêu tiền của một kẻ vung tay quá trán. Nghiền nó, nung chảy nó, lấy nó làm nhiên liệu, xử lí nó.”

—Đây là ai…? Sửa lại:

Đây là gì…?

“Đây chẳng biết papa của của mấy người đang nghĩ gì, cơ mà bổn phận của con cái là phải hơn cha mẹ. Các người sẽ đập nát vũ trụ. Tuyệt vời. Các người phải làm con ngoan và trả nó lại trong hình dạng họ không đời nào tưởng tượng ra được.” 

Một gã ta có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, nhưng là loại ta không bắt gặp ở bất cứ đâu cả—và không phải là gã. Song, thế nào đó, Sora cảm giác mình đã từng thấy cặp mắt này… và giờ cậu đã nhớ ra ở đâu.

—Lò Rèn Thánh…

Cặp mắt ấy giống như cột lửa thần thánh đó… Mà không—gã chính là sự tồn tại của nó. Và gã nói tiếp—

“Thế. Phải làm gì để dạy dỗ những đứa trẻ như vậy bây giờ? Bây không định cho ta chút lời khuyên để dạy bảo con cái à?”

___Ha. A-ha-ha-haa!! Biết thế nào được…?

Chẳng phải tại lão tử tế đến mức đi hỏi như vậy nên tụi nhỏ của lão mới thành ra vậy sao, hả “Papa”__?

___Và rồi…chuyện thành ra thế này được bao lâu rồi?

“……nhân… Chủ Nhân?! Hãy trả lời đi ạ—Xin ngài đấy! Chủ Nhân!!”

Sora đột nhiên nhận ra chất giọng ai oán đang gọi mình và mở mắt…

“Ồ, Chủ Nhân, ngài an toàn rồi! Em đã nhanh chóng phong ấn lại vụ nổ, nhưng em sợ điều tệ nhất!!”

Đôi mắt màu hổ phách chứa đựng thánh giá và nước mắt hóa thành nụ cười nhẹ nhõm. Sora tự hỏi:

…Hừm… Chuyện gì vừa xảy ra thế nhỉ? Mình đang ở đâu…?

Dần dần ý thức của cậu ổn định lại, nhưng dù vậy cậu vẫn chưa hết hoang mang. Cậu nhìn quanh.

Thật là một cảnh tượng khủng khiếp.

“…Ồoooo, ra vậy… Thì ra ấy là trải nghiệm cận kề cái chết… Không phải ngày nào cũng có đâu…”

Shiro tương tự cũng tỉnh dậy và nhìn quanh, và cả hai bám vào nhau. Cuối cùng, họ cũng nhớ lại mọi thứ. Họ toát mồ hôi lanh—và cười gượng gạo.

Đó là cơ sở họ vốn quan sát từ phòng điều khiển của Fiel—từng là. Có vẻ, sự bảo hộ của Jibril đã để nó chỉ bị thổi bay mà không để lại dấu vết. Họ đã định chơi bẩn—đó chính là nền tảng của khoa học. Đây là kết quả của một thí nghiệm nhỏ Sora và Shiro đã thực hiện. Đúng vậy:

“Tôi đã bảo rồi mà, đúng vậy!! Nó  là một thất bại, đúng vậy!!”

Til đã tiến hành theo chỉ thị của Sora và Shiro. Thí nghiệm đó là—trích xuất bản chất từ quả E-bomb trưng bày và khắc vào nó chính xác phong ấn được sử dụng cho “bản chất ngực to” của Lóni Drauvnir.

…Bản chất gốc thuộc về một khái niệm khác. Lời lẽ từ bốn phương tám hướng bảo họ rằng việc áp dụng vẫn cùng một phong ấn giả là vô nghĩa. Nhưng hai người mặc nhiên phớt lờ tất cả. Không thử thì sao mà biết, và vậy thôi. Sora và Shiro nghe theo bản năng của mình, và kết quả—

“Thất bại? Đây mà là thất bại á? Có thành công rực cmn rỡ!! Ha-haaa!”

“…Đúng như bọn này hình dung… kết quả, không giống với hình dung chút nào… Tốt…”

“Nếu các ngài bảo đây là thành công, thì cả cuộc đời này ngoài thành công ra tôi chả làm được gì cả, đúng vậy đấy!”

Sora và Shiro cười toe toét trả lời, trong lúc Til khóc lóc vặc lại.

Đúng rồi đấy. Til, cô vừa mở ra cánh cửa tới cõi thần thánh chỉ có hai người nhìn thấy từ trước tới giờ.”

Phải—Sora mỉm cười không phải vì cái kết quả thảm bại mà cả Fiel hay Chlammy thậm chí Jibril, người đã lấy lại sự bình tĩnh, có thể tin nổi trong lúc há hốc mồm, mà là tác dụng phụ.

Có người từng bảo thất bại là điều dẫn đến thành công… Ừa, sao cũng được. Dù rằng một chủng tộc chưa bao giờ thất bại chắc thậm chí chưa bao giờ nghe câu đó.

“Tất cả mọi thất bại trong cuộc đời cô, Til—lúc này, chính tại thời điểm này, đều đã trở thành thành công rồi.”

Thành công chỉ là một sản phẩm phụ nhằm đánh lạc hướng. Chỉ là một cái tên màu mè để gán ghép cho thất bại thôi.

“Không ai có thể nói được thế nào là sai… và thế nào là thất bại.”

Đúng, không ai có thể nói:

Nó có thực sự sai không? Nó có thực sự là thất bại không?

Chúng có thực sự đang… bỏ chạy… không?

“Dwarf là chủng tộc tưởng rằng mình biết. Bởi vậy nên Veig sẽ thua.”

Lời khẳng định của Sora táo tợn, và cậu chợt thêm vào:

“—Được rồiii. Chúng ta phải chung tay để đánh bại Veig, phải không nào, các bạn?”

Đã tiết lộ cơ hội chiến thắng của cả bọn thông qua bằng chứng thực nghiệm, Sora quay sang hai người cùng những lời cậu đã nói hai hôm trước—cùng nụ cười mỉa mai nhất có thể.

“…………Chlammy?”

“Như Sora nói thôi, Fi. Chúng ta không thể tự mình thắng. Cả Sora và Shiro cũng vậy thôi.”

Fiel hướng mắt sang Chlammy gượng nở một nụ cười cay đắng, nhưng Chlammy rạng rỡ cười lại. Hai người miễn cưỡng gật đầu với nhau.

“Chà, khá là ổn áp… Bọn này sẽ làm tất cả để giúp hai người thắng, bởi vì mấy người là bạn thân nhấttt của bọn này. ♪”

“Mà đổi lại, nếu bọn này thắng, thì hy vọng sẽ nhận được quà chúc mừng… từ bạn, được không nào?”

Họ trích lại những lời từ hai ngày trước, bao gồm cả của Sora, bảo cậu rằng mình nhận kèo. Sora gật đầu lại vẻ bằng lòng.

“Okê, Jibril. Sao cô không dạo qua chỗ Veig và báo lịch cho ông ta nhỉ?”

Jibril đáp lại nụ cười man rợ của Sora bằng một cái gật đầu và biến mất. Nói cách khác…

“—Bắt đầu lúc buổi trưa bốn ngày nữa tính từ giờ. Điểm hẹn, đơn vị, và người tham gia… được giữ bí mật cho đến mười phút trước khi bắt đầu. ♪”

…chẳng việc gì phải chơi một trò chơi không ở sân nhà của mình.

—Ông sẽ hối hận khi để bọn này đi nước đầu tiên đấy, Veig ạ…

…Trong lúc đó…tại một trạm dừng nghỉ xa về phía tây bắc thủ đô, phía sau cánh cửa của một tiệm thuốc nhỏ với tấm biển đề TẠM DỪNG BUÔN BÁN. Bên trong, một cô gái tóc đỏ tiếp cận nhân viên bán hàng cùng một nụ cười thấy được từ bên kia quầy… Phải.

“Nào. Dẫn tôi đến chỗ Sora. ♥”

Đó là Steph, người chỉ trong vòng chưa đầy ba ngày đã lần ra cái xó bán thuốc của Sora và Shiro mà Chlammy và Fiel lùng sục ba tuần không thấy. Vẻ mặt kệch cỡm của cô nhích về phía Emir-Eins từng chút một…

“…Hỏi: Không rõ phương pháp xác định tọa độ… Sao cô tìm được bọn tôi?”

Đến cả một Ex Machina còn bị hăm dọa bởi thứ gì đó cô phát hiện được từ nụ cười quyết liệt ấy. Vậy nên Emir-Eins hỏi, nhưng nụ cười của Steph chỉ càng ngoác ra thêm trong lúc trả lời.

“Ồ, đơn giản thôi. Tôi chỉ việc mách tội mấy người cho bên bộ phận chính phủ được biết đến rộng rãi là có năng lực nhất.”

Thật vậy. Cái cơ quan hành chính nơi mà bằng cách nào đó những nhân sự có năng lực nhất chắc chắn sẽ tập hợp… Mang tên:

“Tôi bảo cục thuế rằng tiền giấy đang được sử dụng bởi một doanh nghiệp không có giấy phép… và biết được vị trí của cửa tiệm này ngay hôm sau. ♪”

Và thế là xong. Tất cả còn lại sau đó chỉ là công việc giấy tờ và thời gian đi xe ngựa. Cô nói cùng nụ cười không thể miêu tả là gì khác ngoài ôn hòa và thân thiện. Emir-Eins—

“___H-Hỏi: Không biết lí do tập trung vào tiền giấy.”

—vô tình lùi lại một bước và hỏi đi hỏi lại trong đầu, đến mức nghẹt lỗi và cảnh báo.

“Tiền tệ dạng giấy được in trong vòng không đến một tuần sau cuộc đảo chính. Và chưa đầy hai tuần nó đã đi vào quỹ đạo rồi ư? Quá là lố bịch.”

Steph trả lời tức thì và chắc nịch, vẫn mỉm cười, đến mức chỉ cần ngừng lại một giây cũng thấy. Và cô trình bày:

“Cứ như thể họ đã nghĩ đến chuyện ấy từ trước cả cuộc đảo chính. Hay có lẽ đúng hơn phải là: Họ đã bị sự truyền bá rộng rãi những bức hình chụp Holou ảo diệu cho các hãng in của Sora và Shiro làm cho phải nghĩ như vậy. ♪

Cuối cùng Emir-Eins không còn gì để nói nữa, nhưng Steph vẫn tiếp tục, với một khí thế khác.

“Tuy nhiên—Tôi biết Sora và Shiro không có hứng thú với tiền bạc.”

Cô bỏ nụ cười khỏi khuôn mặt nhưng vẫn giữ giọng dứt khoát, cho thấy cô hiểu hai người đó hơn bất cứ ai. Dần dần giọng ấy trở nên máu lửa hơn—

“Như vậy, thứ họ đang thu thập là tiền giấy. Tiền giấy được phát hành bởi Liên Đoàn Thương Mại, tổ chức mà chính Sora và Shiro đã khiến cho phải gây ra một cuộc đảo chính. Chắc hẳn chúng tượng trưng cho một loại mật mã chỉ mình Shiro đọc được—hay thực chất là, cô! Một sự sao lưu có thời hạn cho đến khi các đối thủ cạnh tranh lấn át thị trường—nhưng có thể được thu gom lại một chỗ bởi những ai biết nắm bắt thời cơ trước!!”

Rồi, khí thế của cô lại đổi lần nữa.

“Đó chính là thứ thực sự đằng sau thuốc. Và tất nhiên cô sẽ giải thích chi tiết cho tôi. ♥”

Dứt khoát hơn bao giờ hết, cô lại mỉm cười. Emir-Eins nuốt nước miếng, cảm giác như miệng mình đầy nước, dù không phải Ex Machina có khả năng tiết ra nó đâu.

Emir-Eins nay nhận ra có phần muộn màng sức nặng của thứ được phó thác cho con người này—toàn bộ chính phủ—bởi chính chủ nhân của cô cùng em gái cậu. Cô xem dáng vẻ tươi cười trước mặt mình như một mối hiểm họa. Khi nói đến, cụ thể là, kinh tế và chính trị, người phụ nữ không rõ tên tuổi này không lẫn vào đâu được chính là đỉnh của chóp—hàng thật—mà không…

Sửa lại: Sự thật hiển nhiên về mặt lôgic. Đã xảy ra lỗi nghiêm trọng trong phân tích của đơn vị. Chỉ vậy thôi.

Thật vậy, chính người phụ nữ này đã được tin tưởng để cho gần như một tay quản lí bộ máy chưa từng có của một khối liên minh đa chủng tộc. Cô ta chính là cột sống của “ ”. Không thể nghi ngờ gì cả: Cô ta là một người chơi…!!!

Lỗi: Kiểm tra độ tỉnh táo không thành công. Sao có thể như vậy?! Mâu thuẫn ngoại hình! Giá trị ngoài mong đợi cho thực thể không tên!

Steph có vẻ không để ý đến cơn vật lộn của Emir-Eins để xử lí những mâu thuẫn lúc nhúc trong cái đầu đầy lỗi của mình.

“Tôi chỉ nói một lần nữa thôi đấy: Dẫn tôi đến chỗ Sora. ♥”

Cô ấy đang mỉm cười—nhưng ánh mắt không dao động.

“…Thừa nhận phủ quyết: Đơn vị này được Chủ Nhân chỉ định phải có mặt khi Chủ Nhân vắng nhà. Thi hành nghĩa vụ của người vợ. Frau (Hôn thê) của chủ nhân… Đỏ mặt.”

Nhưng Emir-Eins đã bình tâm cảm nhận được mối hiểm họa và phản kháng lại. Thứ nhất, mệnh lệnh của chủ nhân cô là tuyệt đối. Cô sẽ thi hành chúng cho đến khi hoàn tất. Và thứ hai:

“Đó không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh. Đừng bắt tôi phải dùng đến biện pháp cuối cùng chứ?”

“Chế nhạo: Số phương pháp người phụ nữ không tên có để buộc đơn vị này hành động: Không. Khiêu khích: Thoải mái—”

Emir-Eins đã quả quyết tuyên bố như vậy—nhưng lời tiếp theo của Steph đã cho cô hiểu tại sao trái tim mình lại định nghĩa người phụ nữ này là một mối hiểm họa:

“Tôi sẽ chấp nhận rằng mình yêu Sora! Thấy thế nàooo?!”

“Hủy bỏ/sửa lại/hối hận/thỏa ước: Chấp hành mệnh lệnh. Điều hướng đến chỗ chủ nhân. Thi hành ngay lập tức. Hủy kích hoạt chế độ an toàn. Lösen: Shurapokryphen… Năn nỉ: Xin… Đừng.”

Emir-Eins không có chứng cớ gì, nhưng cô biết trái tim không cần đến thứ như vậy. Ghi nhận lời khẳng định này như một bức tối hậu thư, cô đầu hàng vô điều kiện. Cô vẫn không hiểu tại sao—nhưng cô cảm nhận được rằng đối thủ này, kẻ tự lừa dối bản thân, sẽ trở nên không thể cản phá ngay khoảnh khắc cô ta ngừng lừa dối.

Thấy trước được điềm báo về sự đổ gục của chủ nhân mình, và cả em gái cậu, Emir-Eins cuối cùng phải chịu xuống nước đưa đối thủ đáng gờm của mình vượt qua không gian.