No game no life

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

308 9215

Tro Tàn Biển Sâu

(Đang ra)

Tro Tàn Biển Sâu

Viễn Đồng

Ai biết lái thuyền thế nào không?!

8 95

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

7 83

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

19 284

TẬP 11 – CÓ VẺ NHƯ ANH EM GAME THỦ CÙNG NHỮNG NGƯỜI BẠN KHÔNG THỂ RỜI ĐI KHI CHƯA TRỞ THÀNH CẶP ĐÔI - Chương 1: Vertical Thinking

Thông tin bên lề, đó là Sora ghét trò chơi sinh tử.

Chính xác hơn: Sora ghê tởm cái tiền đề trò chơi sinh tử.

Trò chơi sinh tử—một thể loại câu chuyện có từ xa xưa xoay quanh một chuỗi các trò chơi sinh tồn.

Trong các câu chuyện này, người tham gia bị đẩy vào những tình huống mà họ phải đặt tính mạng lên bàn cân để dành chiến thắng. Thông thường, họ bị bắt cóc và thức dậy trong trò chơi. Có thể họ bị ép phải chơi để trả một món nợ không tưởng… Song dẫu lí do là gì, người tham gia cần lòng dũng cảm, sự xảo quyệt, và đôi khi thậm chí phải bị tâm thần ở một mức độ nhất định để vượt qua những trò chơi mà không bỏ mạng.

Vậy làm thế nào để còn sống mà thoát được? Phải tin ai? Lừa ai? Phản bội ai?

Trò chơi sinh tử liên quan đến sự kết hợp chiến lược và trí khôn nơi người tham gia bị dồn vào đường cùng và liên tục phải cảnh giác phía sau lưng mình. Có một sự lôi cuốn toát lên từ cách những câu chuyện này khắc họa con người qua những cuộc đấu tranh sinh tử dựa trên sự nhanh nhạy đáng kinh ngạc của các nhân vật.

Nhưng lại nói, Sora tập trung vào tiền đề hơn.

Cậu tự hỏi: Thực sự có cách nào để thắng những trò chơi như vậy không?

Câu trả lời đã rõ ràng: KHÔNG.

Ấy là bởi không có người thắng cuộc nào cả. Sao mà có được?

Còn không đáng để hỏi nữa.

Trong những trận đấu chết chóc kinh hoàng khiến người ta đối chọi nhau bằng tài trí, lòng dũng cảm, sự điên rồ, và bất kì cảm xúc nào khác họ dùng làm vũ khí này, chỉ có một kẻ thắng cuộc duy nhất—và đó không ai khác chính là kẻ đang vận hành trò chơi.

Đúng vậy: Kẻ vận hành trò chơi chết chóc—quản trò—luôn nắm quyền kiểm soát.

Vậy còn những ví dụ hồi nãy, chẳng hạn người tham gia bị bắt cóc và ép phải chơi thì sao? Kẻ vận hành có thể dễ dàng giết họ bất cứ lúc nào. Món nợ khổng lồ ư? Có đứa ngu nào lại cho những người không có khả năng chi trả mượn nhiều tiền vậy không? Lí do duy nhất kẻ vận hành cho người như vậy mượn tiền vốn dĩ là để ép buộc họ chơi cái trò chơi sinh tử nào kia. Đám người tham gia là loại người thậm chí còn chẳng biết cách nộp đơn xác nhận tình trạng phá sản; họ vốn đã cầm chắc thất bại ngay từ đầu rồi.

Và ngoài ra, sau khi làm một điều phi pháp một cách hiển nhiên như vậy, không đời nào có chuyện quản trò để người đi một khi mọi thứ kết thúc.

Gần như luôn là một con đường chết chờ đợi bất kì ai vượt qua được những thử thách sinh tử quẳng về phía họ.

Điểm mấu chốt là: Trò chơi sinh tử cũng chẳng khác nào án tử.

Giả dụ một gã nào đó đang kề đầu vào máy chém, và người hành quyết bảo gã, “Ê, chơi trò chơi đi. Nếu mày có thể làm tao cười, tao sẽ để mày sống.” Đó chắc chắn không phải trò chơi dành cho một kẻ mà cổ đang nằm trên bàn chém theo nghĩa đen. Ấy không hơn chỉ là một cách giết thời gian của kẻ hành quyết—một phút ngẫu hứng. Chẳng có gì bảo đảm gã kia sẽ được sống, dù gã có mua vui đến mấy.

…Vốn đã kết thúc rồi.

Sora tin rằng trò chơi kết thúc trước khi chúng bắt đầu; chẳng có gì cậu ghét hơn là những trò chơi sinh tử.

Kẻ điều khiển dòng chảy của trò chơi là kẻ thắng cuộc—chúng sẽ là người chiến thắng.

Trò chơi sinh tử bắt đầu bằng việc quản trò từ trên cao, tước đoạt khả năng làm ảnh hưởng đến dòng chảy của những người chơi.

Làm thế nào để sống sót nếu đầu bị đặt vào máy chém?

Câu trả lời đó là đừng bao giờ để bị rơi vào vị trí đó. Chỉ vậy thôi.

Cách duy nhất để thắng những trò chơi sinh tử là tránh khỏi chúng bằng mọi giá.

Ngay khi thấy bản thân bị vướng vào một trò như vậy, thì bạn đã thua rồi…

“…Được rồi… Jibril, nói cho tôi… mọi thứ cô biết, về Fairy.”

Shiro đã theo Sora trở lại về phòng hai người, nơi cô bé nhìn về một góc và bắt đầu nói với smartphone một cách chán nản.

Cô nhận được câu trả lời từ ngoài căn phòng—đó là Jibril, người đã được giao cho tablet của hai anh em sau khi họ đồng bộ hai thiết bị.

“Ixseed Hạng Chín, Fairy, là chủng tộc đã liên minh với Elf kể từ cuộc Đại chiến.”

Ủa bộ đang bảo có cái gọi là mối quan hệ hảo hữu giữa các chủng tộc ở thế giới này sao?

Shiro tái nhợt trước tin tức động trời này. Liền đó, một giọng nói vang lên từ phía bên kia cánh cửa:

“Hở? Nhưng tôi tưởng đa phần Fairy đều đang làm nô lệ ở Elven Gard cơ mà?”

“Chính xác. Ước tính sáu mươi phần trăm dân số Fairy đều đang là nô lệ cho tộc Elf—và nơi chốn của đại diện toàn quyền của họ thì không rõ.” Câu trả lời của Jibril dành cho câu hỏi của Steph tức thì khiến Shiro thôi nhợt. “Fairy là chủng tộc hoa và Elf là thần bảo hộ rừng, tức là hai tộc đó tương quan về mặt sinh thái. Mối quan hệ giữa hai chủng tộc này hảo hữu đến mức họ cùng nhau phát triển ma thuật trong suốt nửa sau của cuộc Đại chiến, tuy rằng điều đó đã thay đổi khi chiến tranh kết thúc, và hầu hết Fairy thì bị bắt làm nô lệ. Họ chưa bao giờ công bố một đại diện toàn quyền… Cụ thể sự việc thì không rõ ràng.”

…Có vẻ xét cho cùng mọi loại hình tình bạn đều chỉ là ảo tưởng ở thế giới này…

Shiro rầu rĩ nhìn vào khoảng không trong lúc Jibril tiếp tục giải thích:

“Nói chung là, Fairy đứng sau Hạng Bảy, Elf, và Hạng Tám, Dwarf, về khả năng ma thuật, nhưng điều khiến họ khác biệt là cách thức ma thuật của họ hoạt động. Họ dùng linh hồn để thiết lập một ranh giới pha không gian giống như cái này đây—gọi là Spratul.”

Lại nữa, cái ý tưởng về linh hồn. Đối với hai anh em từ đó chẳng có nghĩa gì cả.

Thử nghĩ, chẳng phải Plum tiêu thụ linh hồn để tạo ma thuật sao…? Giờ thì chúng ta phải đối phó với một ranh giới pha không gian gì gì đó?

Có lẽ Jibril nhận ra vẻ bối rối của Shiro, nên bèn giải thích kĩ hơn:

“Ranh giới pha không gian giống như một không gian con của thực tại. Fairy có khả năng sử dụng thứ này để thiết lập một kết nối Linkernet—giống như Internet ở thế giới các ngài. Họ cung cấp mạng cho Elf sử dụng.”

Hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Foeniculum quả thực đang stream năm người họ lên khắp Internet.

Về cơ bản nhỏ ấy là một Y*utuber.

“Fairy là bất khả xâm phạm bên trong các ranh giới pha không gian Spratul này… Tuy sức mạnh bị giới hạn chỉ trong không gian, họ có thể dùng linh hồn để tạo ra bất cứ thứ gì tùy ý miễn là bên trong nó: không khí, nước… khả năng thậm chí là cả sinh vật sống.”

“…Nghe… thật là nhảm nhí…”

Mà đã là Ixseed thì Shiro cũng chẳng ngạc nhiên.

Shiro thắc mắc liệu Fairy có hơi bá đạo quá không, thì Jibril đồng tình:

“Thật vậy, song em nên đề cập rằng linh hồn của họ không phải không có giới hạn. Nếu con nhỏ Foeniculum đó tự sức mình tạo ra Spratul tầm cỡ này—thì chắc nó cũng chẳng còn lại nhiều linh hồn đâu.”

Phải rồi.

Nếu linh hồn của Fairy là nguồn sức mạnh vô tận, thì về cơ bản họ đã có thể tự tạo ra vũ trụ cho riêng mình rồi. Tất nhiên phải có giới hạn.

“Chưa hết, Fairy có thể trao đổi một phần linh hồn qua Linkernet như một dạng tiền tệ.”

___Linh hồn có thể được xài để tạo ra bất cứ gì bên trong Spratul.

Vậy nó giống như một dạng tiền tệ đa dụng.

“Chủ nhân, cho phép em được đưa ra một lời giải thích dễ hiểu hơn. Hãy tưởng tượng Spratul giống như một không gian ảo được tạo ra trên Internet—và linh hồn của Fairy như dữ liệu dùng để sửa đổi không gian đó; ngài thậm chí có thể coi linh hồn của họ như một dạng tiền tệ ảo.”

Shiro cảm kích lời giải thích dễ hiểu của Jibril và quay trở lại tra cứu trên điện thoại.

“Chắc hẳn tiền tip Foeniculum đề cập tới là sự chuyển giao một phần linh hồn như kiểu tiền tệ.”

Tiền tip…

Shiro trở lại với app nơi có thể xem mình đã nhận được bao nhiều tiền tip.

Con số khởi điểm là 15,000 ở kết thúc buổi stream đầu tiên nay chỉ còn 14,900.

Điểm số có thể được dùng để mua mọi loại nhu yếu phẩm cần thiết. Chẳng hạn, khi Shiro hình dung nước và nhấn vào nút MUA, một lời nhắc đề TIÊU 100 ĐIỂM xuất hiện. Khi cô nhấp vào lời nhắc, một bong bóng xuất hiện, rồi vỡ ra, và chai nước hai lít từ đâu bỗng xuất hiện.

Vậy là một điểm tương đương với khoảng một yên?

___Nhưng tất cả có nghĩa là gì?

“Để tôi nói cho rõ ràng nhé—các người xem đang cho chúng ta linh hồn của họ, như kiểu cho người ăn xin tiền lẻ ư? Và cho một cái chương trình thảm hại đến mức này? Linh hồn của họ á? …Họ có bị điên rồi không?”

“Phản bác: Có thể trao đổi qua lại. Linh hồn có thể được thu thập bằng cách lao động chân tay. Cho rằng Fairy có cách để làm gia tăng lưu lượng linh hồn. Chúng giống như chất lỏng. Có khả năng tương đương như tiền mặt Immanity.”

Steph đã đúng khi hỏi về logic của tộc Fairy, nhưng Emir-Eins cũng đưa ra một luận điểm vững chắc.

“Thêm: Immanity dành phần đời làm việc để đổi lấy tiền. Fairy chuyển hóa linh hồn đã trao đổi ngược trở về vòng đời của họ, trái lại Immanity không thể làm tương tự với tiền. Thời gian của họ không thể được thay thế.”

___Hừm…

Có ai nghĩ cô gái cyborg này vừa thả một quả bom tấn vào nền kinh tế dựa trên tiền mặt không?

M-mà, mỗi chủng tộc thì đều có cấu trúc kinh tế riêng, phải chứ?

Tốt nhất không nên nghĩ nhiều về nó làm gì.

“…Vậy…tôi có… ờ, ba… câu hỏi…”

Nhận khi nhận được tóm tắt chung, Shiro sắp xếp lại thông tin theo ý muốn để đưa ra vài câu hỏi:

“…Câu hỏi một: Elven Gard… có đứng đằng sau chuyện này không…?”

“Trả lời: Chín mươi tám phẩy ba phần trăm có. Tuy nhiên, ước tính được dựa trên không gian tạo ra bởi một đơn vị duy nhất có tên Foeniculum này. Nếu được tạo ra bởi nhiều đơn vị Fairy, thì quy mô đã phải lớn hơn nhiều. Kết luận không chắc chắn.”

Đa phần Fairy đều đang là nô lệ ở Elven Gard. Cho dù có thử nghĩ về ý tưởng rằng Elven Gard không đứng đằng sau vụ này—theo lời Emir-Eins, khả năng đó cũng thấp hơn 2 phần trăm, một tính toán mà Shiro đồng ý.

“…Câu hỏi hai: Đây có phải… một trò chơi Fairy không…?”

Mỗi chủng tộc đều có một lá bài tẩy—hoặc là một trò chơi mà họ có thể thắng các chủng tộc khác hoặc một trò nơi họ có lợi thế chủng tộc rõ rệt.

Vậy có phải lá bài tẩy của Fairy liên quan đến việc bắt giữ người khác và ép họ thành cặp hay không?

Lần này Jibril là người trả lời Shiro.

“Em tin là không phải… Tuy rằng Fairy có quyền hạn bước vào Thánh địa—một vùng hoa rộng lớn—lãnh địa đó thuộc về Elven Gard. Đồng thời cũng không hề có ghi chép nào về việc Fairy từng thách thức chủng tộc khác vào một trò chơi.”

Fairy đã liên minh với Elf kể từ cuộc Chiến, nhưng bằng cách nào đó đại đa số họ hiện lại đang là nô lệ cho tộc vế sau.

Nếu Fairy có bao giờ thách thức trò chơi một chủng tộc khác, thì khả năng cao ấy sẽ là theo mệnh lệnh của Elf.

Một sự kiện như vậy sẽ không bao giờ được công bố—nhiêu đó thì rõ ràng.

“Bởi Fairy có thể dùng linh hồn để thay đổi Spratul tùy ý, người ta bảo họ từng tranh chấp lãnh thổ bằng cách tô màu vào lãnh thổ của nhau để xem ai chiếm được nhiều không gian hơn. Tuy nhiên, em chưa từng nghe chuyện Fairy tham gia vào một trò chơi như tình cảnh của chúng ta hiện giờ.”

Được rồi… Giờ, mới là câu hỏi lớn nhất.

“…Câu hỏi ba: Có cách, nào… để thoát ra, khỏi đây không…?”

“…Khả năng cao là không.”

Jibril nghe có vẻ hối lỗi, nhưng Shiro đã đoán trước đây sẽ là câu trả lời. Xét cho cùng, có vẻ như chỉ Fairy mới có thể truy cập vào ranh giới pha không gian.

Song, điều Jibril nói kế tiếp, lại khiến Shiro hơi mở to mắt.

“Cụ thể hơn: Chỉ Fairy mới có khả năng truy cập vào hành lang tinh linh từ bên trong Spratul.”

Bởi vậy nên Jibril và Emir-Eins mới không thể dịch chuyển.

“Ngay cả trong cuộc Đại chiến, cách duy nhất để tấn công một ranh giới pha không gian là thổi bay toàn bộ không gian con bằng một phép chú cực đại—điều đã không còn khả thi kể từ Minh Ước.”

Hiện họ không thể dùng bất kì ma thuật nào, chứ đừng nói là phép chú quy mô lớn. Năm người họ bị kẹt ở thế tiến thoái lưỡng nan theo nghĩa đen nhất có thể.

Điều này cũng giải thích tại sao Fairy có thể đánh bại Flügel và Ex Machina trong cuộc Chiến. Bằng cách lùa hai tộc đó vào Spratul, họ có thể hoàn toàn ngăn chặn mọi khả năng bị đánh bại.

“Phủ quyết: Có thể thoát. Sau đây là kế hoạch cụ thể. Ước tính không gian sẽ bị phá hủy nếu như người tạo ra nó bị tiêu diệt.”

“…Từ chối… Hay đúng hơn là… chúng ta không thể.”

“Phủ quyết: Minh Ước ngăn cấm hãm hại người khác. Điều này không bao gồm tai nạn. Gợi ý hành động: Đơn vị này sẽ tự hủy. Nếu đơn vị Fairy Foeniculum không may bị kẹt vào vụ nổ trữ lượng tinh linh của đơn vị này, thành công là khả thi. Đơn vị này xin dâng hiến tính mạng cho Chủ nhân. Ước mong duy nhất của đơn vị đó là được Chủ nhân đáp lại tình yêu. Xin hãy nói: Je t’aime.”

“…Im đi… và hãy, biết thân biết phận.”

“Tôi cũng có thể làm thế. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để làm hài lòng chủ nhân. Bảo tôi đi phát nổ đi, và tôi sẽ hỏi, Nổ to cỡ nào ạ? ♪”

“…Đừng, cố ganh đua nữa… Lùi lại đi.”

Với việc tự hủy là giải pháp duy nhất cả Flügel lẫn Ex Machina có thể nghĩ ra, mọi thứ đang trông có vẻ tồi tệ.

Quan hệ chủng tộc ở thế giới này về cơ bản là trò kéo-búa-bao…

Shiro rúm ró người lại. Cô bé suýt thì bị ấn tượng, nhưng giờ là lúc để định thần lại.

Chỉ có một giải pháp duy nhất: thắng trò chơi mà họ bị quẳng vào.

Khi một lần nữa lại quay trở lại kết luận ban đầu, Shiro xin lỗi về phía góc phòng nơi cô tìm sự tiếp viện.

“…Xin lỗi, Nii…Em để, mất bình tĩnh… H-hãy cùng, rời khỏi phòng nhé, kê…?”

Thật vậy… Thông thường một người khác sẽ chịu trách nhiệm thu thập những thông tin thế này.

Sau buổi stream khởi động của Foeniculum, Sora nhận ra những người con gái xung quanh không còn thích mình nữa. “Mặc xác mấy người! Tôi hận tất cảảả!” cậu đã tuyên bố rồi túm lấy em gái và nhốt mình ở trong phòng.

Giờ thì cậu đang run rẩy và khóc lóc dưới chăn—sợ hãi cả Shiro.

“…Nii… Em không biết… phải làm gì cả…”

Shiro sẽ không thể tự mình tìm ra cách—cô cần anh trai mình.

Cô đã cố hết sức để thuyết phục cậu, cơ mà—

“He-he… Ồ, em gái thân mến. Việc anh trai em để chúng ta bị rơi vào tình huống này đã đủ chứng minh anh là một con giòi vô dụng… Một thằng thất bại rồi.”

—hoàn toàn tin chắc vào thất bại không tránh khỏi, Sora trả lời bằng giọng vô cùng quẫn trí.

Về cơ bản—chừng nào còn Mười Minh Ước, thì việc Sora tự đặt bản thân vào hoàn cảnh nơi cậu có thể bị ép tham gia vào một trò chơi sinh tử thẳng mặt giống như mấy cái ở thế giới cũ của cậu gần như là bất khả thi.

Còn chưa kể bản chất của trò chơi hiện cậu đang bị ép phải chơi. Điều này chỉ có một ý nghĩa duy nhất:

Họ vốn đã để thua một trò chơi nào đó khác.

Còn lời giải thích nào khác cho việc họ rơi vào một trò chơi như thế này?

Và như vậy, cái thằng mãi mãi thua cuộc đã không còn mục đích gì trong cuộc sống này nữa.

Sora than thân trách phận, song Shiro vẫn không chịu từ bỏ cậu.

“…N-nhưng… nhỡ đâu, anh cố tình, đồng ý với trò chơi này…? Giống như… lúc chúng ta chơi với… Holou…”

Ồ, phải rồi.

Như vậy là có một vài ngoại lệ cho cái tiền đề trò chơi sinh tử cậu mới nghĩ về hồi nãy.

Đôi khi có những nhân vật chọn tham gia vào trò chơi sinh tử. Họ tham gia với ý định rõ ràng —cứu một ai đó khác bị ép phải tham gia. Hoặc có thể là để chơi ngược lại quản trò, kẻ tổ chức trò chơi.

Những nhân vật như vậy chưa bị tước đoạt dòng chảy của trò chơi bởi quản trò.

Thay vì bị ép phải tham gia, họ tự nguyện đặt đầu vào máy chém bởi họ có chiến lược để giành chiến thắng.

Hệt như trận chiến của Sora và Shiro với Old Deus Holou—họ có mánh khóe giấu tay áo để lôi ra lúc cần thiết. Họ đã chọn mất đi kí ức bởi họ tin mình có thể thắng trò chơi sinh tử.

Tuy nhiên, không may thay, trường hợp này không phải như vậy. Và tại sao lại thế—?

“Éo thể nào có chuyện anh đồng ý để bị rơi vào tình huống thế này đâu—nó là bất khả thi… He-he-he…”

Shiro tiến lại gần người anh trai đang than khóc của mình, khi mà:

“Ngggrah!! Mấy người còn định chui rúc trong đó đến khi nào hả?! Sắp đến buổi stream tiếp theo rồi kìa, có biết không?!”

Nhỏ Fairy hẳn đã hết kiên nhẫn.

Foeniculum làm cho cánh cửa khóa chặt của Sora và Shiro biến mất rồi làm cho lối vào rộng toác hẳn ra. Nhỏ bay vào phòng và kéo tuột cái chăn nơi Sora đang ẩn náu.

“Nói cho mấy người biết tôi đã lên kế hoạch làm một reel nổi bật để tóm tắt lại các hoạt động tuyệt vời trong ngày đầu tiên nhé, nhưng khônggg, đứa nào cũng chui rúc trong phòng suốt cả ngày!! Mấy người thậm chí còn chẳng cố nữa!!”

“Cố cái gì?! Tại sao chúng tôi phải cố trong cái mớ lộn xộn này?!” Sora giật lại cái chăn và hét trả lại tiếng hét của con nhỏ.

“Thì, tôi cần mấy người phải yêu đương nhau các thứ các kiểu!! Chẳng hạn, có người động lòng khi tự nhiên tất cả bị nhốt chung lại thế này, và kiểu nó tạo thành mầm mống cho sự lãng mạn gì gì đó!! Có hiểu tôi đang nói gì không?!”

“Éo nhé!! Nếu mà làm được thế, thì tôi đã có bạn gái từ lâu rồi!!”

“Có mà không cố nên mới éo ai thèm để ý thì có!!”

“Rồi, rồi, tôi không muốn nghe nữa! Nói nữa là tôi khóc ra đây đấy, mẹ kiếp!!”

___Cố? Cố cái gì mới được?

“Nếu không cặp với ai, thì mấy người không thể rời đi hay thậm chí kiếm đủ tip để có tiền ăn đấy!! Bộ không nghe luật hả?! Hay các người thực sự muốn chết vì đói?!”

“Tôi chắc là người biết luật rõ nhất ở đây đấy nhé!! Bởi thế nên tôi mới trầm cảm!!”

À phải, luật… Như vậy: Họ cần ghép thành cặp để rời đi…

Hoặc họ có thể mua chìa khóa bằng smartphone và tự mình rời khỏi…

Chắc rồi—giá của chìa khóa hiện lên là con số năm theo sau là chín số không…

Năm tỉ điểm.

Một cái giá lố bịch cho một chiếc chìa khóa.

Chỉ bốn người có thể thoát bằng cách ghép thành cặp. Để cứu người tham gia cuối cùng, họ sẽ phải mua chìa khóa. Để làm việc này, họ sẽ cần phải làm hài lòng người xem—các Fairy—và nhận tiền tip.

Cách duy nhất để làm hài lòng người xem là—phải—thể hiện cảnh các vị khách mời sa vào lưới tình với nhau.

Song—có một vấn đề bự chà bá đang cản đường Sora. Và đó là:

“Tôi chẳng biết mô tê gì về thể loại phim tài liệu tình yêu này hết!!”

Cậu chẳng biết tí gì về việc làm hài lòng người xem và nhận tip.

Kiến thức của cậu về chủ đề này là con số không—tròn trĩnh! Đây là một vấn đề lớn___!

“Cái kiểu hệ thống gì thế này?! Cô tưởng cứ gom đại một mớ người ngẫu nhiên rồi ép họ phải yêu nhau vậy là được hả?! Tình yêu duy nhất được tạo ra chỉ là sản phẩm của quá trình loại trừ thôi!!”

Tại sao những người cùng trôi dạt vào hoang đảo cuối cùng lại yêu nhau?

Đơn giản: Bởi làm gì còn ai để mà cặp nữa.

Tại sao người ta lại làm như đó là tình yêu thế kỉ? Và tại sao điều đó lại khiến người xem động lòng muốn khóc? Chả có lí tí nào cả!!

“Những người duy nhất tôi nghĩ được mà có sở thích quẳng động vật vào chuồng và nhìn chúng giao phối chỉ có nhà sinh học mà thôi!! Tởm chết đi được ấy!!”

“Anh, ờm, chắc hẳn phải thực sự không nổi tiếng với gái lắm nên mới có cách nhìn nhận như vậy.”

“Chuẩn cơm mẹ nấu rồi đấy, Steph! Còn ai phản đối không? Hãy lên tiếng ngay còn không thì đừng bao giờ nói nữa!!”

Steph rùng mình trước đáy vực không nổi tiếng của Sora, song cậu làm cô ngậm miệng và tập trung trở lại trò chơi vô lí này.

Cậu biết mình tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý với trò chơi sinh tử mà cậu sẽ là người bị loại ra. Sora tin chắc rằng họ đã bị ép phải chơi trò này, không còn hy vọng cứu vớt từ ai cả. Song…

“Em không phản đối. Chủ nhân của em thực sự thông thái. Ngài vẫn sắc bén như mọi khi.”

“Đồng tình: Mọi sự giao phối giữa sinh vật sống đều có thể được coi là thông qua quá trình loại trừ. Sinh vật sống chỉ có thể kết giao với những cá thể gần chúng. Do đó, việc hai thực thể cùng nguồn gốc và giống loài đem lòng yêu nhau là không thể tránh khỏi. Như mọi khi, Chủ nhân biết hết tất cả. Tái xác nhận: Xét đến những trường hợp này, việc đơn vị này có thể gặp Chủ nhân, nửa còn lại của đơn vị, là ngoài sức tưởng tượng. Thật may mắn.”

Jibril và Emir-Eins khen ngợi Sora, song cậu lại dấy lên một cảm xúc kì lạ.

Khoan… Hả?

“…Sora, anh đang nói ra điều hiển nhiên…”

“___Hả?”

“Người ta chỉ đem lòng yêu những người gần gũi nhất với mình thôi. Nếu anh nghĩ điều đó là lạ, thì hoặc anh nghĩ tình yêu là lạ lùng hoặc anh ghét khi người khác tìm được tình yêu, và—”

“…Nii là… vế sau. Về cơ bản… anh ấy chỉ đang… cay cú thôi.”

Steph và Shiro nhìn Sora không hứng thú, người đang há miệng vì sốc.

Đến cả Steph… còn thương hại mình…

…He…he-he…

“Ừa… Mấy người đúng rồi đấy… Được rồi… Tôi sẽ ra khỏi phòng…”

Sora nhận ra thể loại này không có vấn đề gì và vốn dĩ cậu chỉ không hiểu tình yêu thôi.

Nhưng xét cho cùng, có vẻ như những người khác hiểu về nó hơn là cậu.

Có lẽ họ sẽ có thể làm hài lòng người xem theo cách cậu không thể—

“Nếu tôi nhốt mình trong phòng, thì Shiro cũng sẽ bị kẹt… Rồi, tôi sẽ ra ngoài đây… Bốn người, cứ tự nhiên tìm tình yêu với nhau đi… Còn tôi sẽ rúc trong cái xó này như một chậu cây cảnh…”

Thật vậy… Sau tất cả, Sora biết kết cả vẫn sẽ y nguyên—cuối cùng cậu sẽ phải một mình.

Cùng hy vọng ít nhất thì không chết đói, cậu nghĩ chắc mình nên cho những người khác tham gia.

Lòng đau như cắt, Sora chấp nhận số phận và định rời khỏi phòng, khi mà—

“ARGH! Chẳng được tích sự gì cả!! Mấy người, thay đổi kế hoạch!!”

Foeniculum đã chịu đủ rồi. Nhỏ vừa bứt tóc vừa la về phía cả nhóm.

“Tôi đã có sẵn ý tưởng khi mọi thứ diễn ra quá chậm—mà chưa bao giờ nghĩ lại phải dùng nó trong ngày đầu tiên. Có vẻ như chúng ta sẽ mở màn buổi stream hôm nay bằng cách cho mấy người chơi một trò chơi!!”

—Một trò chơi…?

Cả nhóm đồng loạt lưỡng lự nhìn Fairy.

“Không cần phải cuốn gói gì đâu. Cứ coi như đây là một mini game dễ ẹc.” Điếu thuốc trong mồm, Foeniculum vừa cười vừa nói tiếp. “Nếu các người thắng, tôi thề trên Minh Ước sẽ trả lời một câu hỏi có hoặc không—bất kể là gì—một cách chân thật. Đó là những điều lệ của trò chơi.”

“Bất cứ câu hỏi gì?! Ý cô kể cả những câu như kiểu, Có cách nào khác để ra khỏi đây không?! á” Steph hỏi.

“Ừ, ừ. Tôi sẽ trả lời bất cứ câu hỏi gì của các người, miễn nó là có hoặc không.”

____Đúng vậy… Bất kể có luật ẩn hay không, nhỏ vẫn sẽ trả lời câu hỏi có hoặc không một cách thật lòng.

Đối mặt với đề xuất mới này, cả nhóm nhìn nhau và gật đầu, và rồi:

“Tôi sẽ ở ngoài vụ này… Bốn người làm đi…”

“Hả?! S-sao anh lại muốn ở ngoài?!” Steph hỏi.

“Vì tôi không có câu hỏi nào về trò chơi này hết…,” Sora trả lời thờ ơ, không sức sống.

Mà điều Foeniculum nói tiếp theo lại hoàn toàn khiến cậu đổi ý định:

“Nhân tiện, tôi nên đề cập rằng trò chơi này liên quan việc cặp Sora với một trong số các người, một cách tạm thời.”

“Chà, thưa mấy quý cô, nghe Fairy nói rồi đấy!! Cứ lân la ở đây thì chẳng ai thoát ra được đâu!!”

Cùng gợn xoáy bỏ lại đủ để làm nổi trận cuồng phong—và nhanh đến mức Jibril không nhận ra—Sora đã xộc ra khỏi phòng.

“Êy yô, minaaa!! Stream số hai đã có mặt—và tôi ở đây để mang nó đến cho các bạn!! …Okê, nào, cái vụ trước đó chỉ là một sự cố thôi ạ… B—biết rồi mà! Biết là ai mà chả thích! Mang đến cho các bạn chương trình trực tiếp từ đáy thùng streamer!! Muốn ném gạch bao nhiêu thì ném, đây là Foeniculum cùng chương trình yêu thích của các bạn đây! ᴥ”

Có vẻ như người xem vẫn chưa quên được cú flop của nhỏ ngày hôm trước; Foeniculum bắt đầu buổi stream thứ hai cùng vẻ hơi chút hối lỗi.

Còn, Sora và những người còn lại, thì không được nói gì cả.

Họ cũng không thấy được gì. Họ chỉ ngồi ở bàn phòng khách và nghe ngóng.

“N-nói chung là, mình có một chương trình đặc sắc dành cho mọi người hôm nay!! Một chút mắm chút muối để khuấy động nồi tình lẩu thập cẩm giữa năm con người này dù họ muốn hay không!! Nào, đến với sự kiện đầu tiên—Xin giới thiệu___!!

“Trò chơi thổ lộ bí mật!! Whoo-hoooo!! Bằng, bằng, chíu, chíu!!”

Fairy đầy năng lượng làm tiếng pháo nổ trong lúc ra mắt sự kiện.

Sora và những người còn lại nghe chăm chú đáng kể hơn so với những người xem.

Họ vẫn chưa được tiết lộ các chi tiết của trò họ sắp sửa chơi.

Những hướng dẫn duy nhất chỉ là ngồi vào ghế, nhắm mắt, và nghe mà không nói gì cả.

Sora và Shiro ngồi kế cạnh nhau—nắm tay, nhắm mắt—trong lúc chờ lời giải thích.

“Tôi đã cho những người chơi các tấm thẻ có ghi điều họ đang nghĩ!”

Sora cầm thẻ của mình bên tay trái—tay ngược lại đang cầm tay Shiro.

“Năm người họ sẽ viết A yêu B trên thẻ của mình. A phải là một ai khác ngoài người sở hữu thẻ, và B có thể là bất cứ ai—bao gồm chính họ—ngoại trừ người đã chọn là A!”

Được rồi…

“Ví dụ, Sora không thể viết Sora yêu B. Nhưng anh ta có thể viết A yêu Sora!! Và tất nhiên anh ta không thể viết Sora yêu Sora. Nói cách khác—bất cứ ai có thể ghép mình với người chơi khác sẽ dành chiến thắng!!”

Thật là một khái niệm trò chơi mang tính bạo dâm…

Foeniculum phớt lờ suy nghĩ nội tâm của cả nhóm và tiếp tục giải thích.

“Cặp đôi viết A yêu B và B yêu A sẽ được ghép cặp!! A và B sẽ trở thành một cặp!! Chúng ta sẽ cứ tiếp tục cho đến khi một cặp được hình thành—và nếu có cặp được ghép ngay trong lần đầu tiên, cả năm người chơi sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt! ᴥ”

___Vậy thì hợp lí rồi. Phần thưởng đặc biệt sẽ là thứ nhỏ đã mô tả trước khi buổi stream bắt đầu. Foeniculum sẽ trả lời một câu hỏi có hoặc không của cả nhóm.

“Những người chơi, tôi xin đảm bảo sẽ giữ bí mật bất kì điều gì các bạn viết trên thẻ với các người chơi khác mà chỉ cho người xem biết. ᴥ Vì là nặc danh, nên hãy cứ tự nhiên thổ lộ với bất cứ ai các bạn muốn!! Nghe thế nào?!”

…Vậy là không có cách nào để Foeniculum thua trò này.

“Cũng sẽ không hề có sự bàn bạc nào giữa những người chơi trước khi trò chơi bắt đầu! Nếu bất cứ ai nói hoặc mở mắt, cả năm người sẽ thua!! Thế thì sẽ làm stream chán òm, nên là đừng làm thế nhé, okê?”

Điều này loại trừ tất cả mọi phương pháp cả nhóm có thể dùng để gian lận—nhưng còn một luật nữa.

Foeniculum giữ điều quan trọng nhất của trò chơi đến phút cuối cùng.

“Cặp đôi chọn nhau sẽ buộc phải trở thành một cặp trong một ngày!!”

Ồ phải… Mục tiêu của trò chơi này là tạo ra một cặp đôi.

Nhỏ đã nói với Sora và những người còn lại trước khi bắt đầu—và giờ đang truyền đạt lại với các người xem để tạo hứng thú.

“Nào giờ thì triển thôi! Rồi, các người chơi, các bạn có năm phút suy nghĩ— Vàaa bắt đầu!!”

Ngay khi hô xong hiệu lệnh bắt đầu, Foeniculum quay về phía các người xem.

“Trong lúc đó, mình sẽ đọc một số còm-men! ᴥ Xin chào, Foeniculum—ái chà, mình cũng chào bạn nhé, bạn Anemone. ᴥ —Éo ai muốn nghe mày nói nhảm đâu! …He-he. Không xem thì cút! Muốn đi thì đi bà đây không cản! ᴥ … Á đù, đi thật luôn kìa! Oi tui đùa thôi mà! Huhu, mình cầu xin các bạn đấy!! Đừng bỏ mìnhh màaa! ᴥ”

Trong lúc Foeniculum trôi chảy chuyển sang tiết mục chửi nhau với kênh chat, Sora nhắm mắt lại—lặng lẽ đặt ra những quy luật trong đầu—và chìm sâu vào suy nghĩ.

Mục tiêu của trò chơi là tạo ra một cặp đôi mà không thảo luận từ trước.

Có tất cả mười sáu chỉnh hợp khác nhau giữa bốn người họ.

Vậy tức cơ hội tạo thành cặp đôi là 25 phần trăm nếu tất cả đều ngẫu nhiên viết tên ai đó xuống… Xét về tỉ lệ, không quá tồi.

Tuy nhiên, đó là tỉ lệ nếu như họ đều ngẫu nhiên chọn người nào đó. Thực tế phức tạp hơn nhiều; suy nghĩ và cảm xúc của mỗi người chơi ảnh hưởng đến quyết định của họ.

Thông thường, loại trò chơi kiểu này vốn phải được chơi qua nhiều lượt, để những người chơi ngầm nắm bắt ý nhau và điều chỉnh câu trả lời của mình cho hợp lí. Để Sora và những người khác dành chiến thắng, họ cần phải ghép cặp ngay trong lượt đầu tiên—nói cách khác, một ván sudden-death (cái chết tức thì).

Mục tiêu của Foeniculum là để cho hai người tạo thành cặp.

Tuy vậy, xét rằng chắc nhỏ không muốn phải trả lời câu hỏi từ nhóm, nhỏ định để trò chơi diễn ra trong vài lượt.

Chậc, trò chơi kiểu này thì làm gì có kĩ năng gì. Đơn giản là ăn may thôi.

…Nếu nhất thiết chơi theo luật, thì là vậy.

Bởi vậy, Sora không khỏi ngăn mình cười khẩy trong lúc di chuyển ngón tay quanh tay Shiro.

Bộ con nhỏ ấy thực sự nghĩ bọn này sẽ chơi theo luật à?

Anh sẽ viết Jibril yêu Sora. Shiro, em phải viết Sora yêu Jibril.

Sora thiết đặt điều này với em gái chỉ bằng ngón tay.

Vài giây trôi qua, và cô bé đáp lại bằng cách tương tự: Hiểu rồi.

Rồi đấy… Chắc chắn họ không thể thảo luận câu trả lời từ trước. Họ không thể nói hay nhìn mặt nhau.

Ma pháp không thể được dùng ở đây—không có cách nào để liên lạc với Jibril và Emir-Eins.

Tuy nhiên—Sora có Shiro. Hai người họ có thể dễ dàng vượt qua quy luật của trò chơi.

Được nắm tay nhau, nếu cần thiết họ thậm chí có thể thảo luận sáng mai ăn gì.

Với hai phiếu, họ có thể tạo ra bất kì cặp đôi nào họ muốn dù có đang nhắm mắt!

Nói là vậy, Sora biết rõ rủi ro của trò chơi này.

Bị ép phải trở thành một cặp suốt một ngày… Ai mà biết được nó tiềm ẩn những gì?

Việc quyết định ai sẽ cặp với ai đòi hỏi sự cân nhắc cao độ nhất.

Bởi vậy nên Sora mới quyết định chọn Jibril. Ngay cả trong trường hợp tệ nhất—mà, cậu không tin cô ấy sẽ bao giờ bị đặt vào vị trí phải làm hại cậu—Jibril vẫn sẽ tuân theo cả mệnh lệnh của cậu lẫn Shiro; cô ấy chính là chọn lựa ít rủi ro nhất.

Song, ai bị cặp với cô ta, vẫn có khả năng phải chịu vài rủi ro.

Do đó, nếu có người phải gánh vác trách nhiệm ấy—thì còn ai phù hợp hơn chính Sora?!

Ngay khi Sora xác nhận lại lô-gic, quyết định hy sinh bản thân và thầm tự khen mình—

“Hết năm phút rồi, các bạn!! Giờ cho tôi xin mấy tấm thẻ này, cảmmm ơn! ᴥ”

—giọng Foeniculum vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Một nụ cười nhân từ, rộng lượng trải dài trên mặt Sora khi cậu cảm nhận tấm thẻ bị nhấc lên từ tay trái mình.

Và rồi:

“Cái gì đây? Chà, thật là bất ngờ!! Có vẻ chúng ta có ghép cặp ngay trong vòng đầu tiên!!” Foeniculum hét.

Sora lặng lẽ đưa tay vào thế chuẩn bị giơ nắm đấm vẻ vang.

Ôi, cậu đã tự quẳng mình vào hàm cá mập.

Dẫu đau đớn đến mấy, đây là cách Sora kết thúc trò chơi mà không để mình rơi vào cảnh khốn cùng!!

Tất cả mọi rủi ro đi kèm quyết định nghĩa hiệp của cậu đều là vì ánh sáng nhỏ nhoi cuối con đường hầm đó!!

Ngẩng cao đầu, Sora chắc chắn mình đã thắng. Và thắng, ý cậu là…

Bạn gái đầu tiên của mình là: Jibril_______!!!

Chào mừng đến thế giới, Sora, còn zin, mười tám tuổi vừa có được bạn gái, dù chỉ trong một ngày.

Kể từ ngày hôm nay, con số không vĩnh hằng đó sẽ tiến hóa thành 0.1.

Sora nóng lòng chờ đợi Foeniculum tiếp tục thông báo—Song…

“Stephanie và Jibril có cảm xúc dành cho nhau!! Hơi chút ngoài mong đợi, nhưng được thôi!!”

“““____HẢ?!”””

Nhất loạt, Sora, Jibril, và Steph kêu lên vì sốc.

“Dừng lại ngay cho tôi! Làm thế quái nào chuyện này lại xảy ra hả?!”

Bằng việc tạo ra một cặp, trò chơi đã kết thúc.

Sora không còn lí do gì để nhắm mắt hay giữ im lặng nữa; cậu kịch liệt phản đối kết quả.

Thẻ của cậu và Shiro đã bị phớt lờ. Foeniculum rõ là đang gian lận.

Người phản đối cùng Sora không phải Shiro, đồng phạm của cậu, mà là:

“Sao, ngươi—đ-đồ sắt vụn thối tha—ngươi lừa ta! Có vẻ là ngươi muốn được chết sớm—”

“Chửi: Kẻ bị lừa mới là có lỗi. Đó là cách thế giới này vận hành. Không cần phải nói, Dị Số là đồ ngu. Xác nhận hoàn tất, đồ nguu.”

Không khí bao quanh Jibril theo nghĩa đen đang hửng sáng từ ánh nhìn chết chóc cô bắn về phía Emir-Eins.

Emir-Eins… lừa Jibril…?

Khoan. Nghĩ lại thì lúc Foeniculum tiết lộ kết quả…

Những người duy nhất bị sốc là Sora, Jibril, và Steph, như thể họ không biết kết quả từ đâu ra.

Sora nhìn Shiro và Emir-Eins và hỏi họ, “Ê! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy_____? Aaaa, xin lỗi; anh xin lỗi mà!!”

Khi quay đầu lại, cậu bắt gặp hai ánh lườm âm độ, khiến cậu mắc tóc giữa câu.

Đệt, chả hiểu cái đếch gì cả!!

Chuyện gì vừa xảy ra? Và chuyện gì sắp xảy ra?!

Sora bối rối. Mà có một điều chắc chắn.

Tuy không biết bằng cách nào, nhưng cậu hiểu người em gái yêu dấu đã phản bội cậu. Sắp sửa bật khóc, cậu tự hỏi:

Lần này mình đã làm gì để em ấy bực đây…?

Shiro đục lỗ trên người Sora bằng ánh mắt—như đang dùng ghim để treo mẫu vật—và nghĩ…

Hay đúng hơn, cô bé không khỏi nghĩ rằng… Anh trai mình, một chiến lược gia đại tài và một thằng ngốc xít khi nói về chuyện tình yêu…

…Chẳng có nhẽ… Nii… bị thiểu năng…?

Sora trông cực kì trầm ngâm, nhưng—trò chơi này thực ra vô cùng đơn giản.

Thôi nào. Về cơ bản—

—mọi cô gái đều sẽ viết Sora yêu họ… Đúng không nào…?

Tất cả những gì cậu cần phải làm là chọn một người và viết cậu yêu họ, và thế là xong.

Và sẽ chẳng có gì gọi là nặc danh cả; nó sẽ là một lời thổ lộ. Kiểu, một lời thổ lộ ba mặt một lời ấy.

Đó là điều Foeniculum đang nhắm tới… Tại sao Nii không nhận ra điều này…?

Vậy là Shiro đã lên tiếng. Không phải bằng giọng, mà bằng môi.

Nii sẽ ghép cặp với Jibril, cô mấp máy…

Emir-Eins—bằng thính giác Ex Machina—sẽ nghe được điều này.

Cô không cần mở mắt để đọc khẩu hình Shiro. Nên Shiro nói tiếp:

Tôi sẽ viết Steph yêu Jibril.

Shiro biết Emir-Eins—người suy nghĩ về mặt số học và lô-gic giống mình—sẽ hiểu được ý đồ.

Cô biết nữ cyborg sẽ điền vào chỗ trống.

Cụ thể—cô ấy sẽ tìm ra cách để Jibril không viết Sora yêu Jibril.

Emir-Eins chắc sẽ gửi một thông điệp đến Jibril theo kiểu mệnh lệnh từ Em gái. Hãy viết Sora yêu Shiro. Rồi bản thân Emir-Eins sẽ viết Jibril yêu Steph.

Như vậy tạm thời ngăn chặn việc Jibril kết đôi với Sora. Và—đồng thời—ngăn việc cậu kết đôi với Jibril.

Tất cả điều đó cộng với việc mang lại chiến thắng cho cả nhóm trong lượt đầu tiên. Ấy là hành động duy nhất cô có thể làm để đạt được cả hai mục tiêu cùng lúc—!!

Và đã thành công.

Tuy nhiên—chiến thắng đã đảm bảo—Shiro quay sang Sora và Jibril.

““___Écc?!””

Hai con người rúm ró trước ánh nhìn xuyên thấu của cô bé.

Kiểu, cực kì nghiêm túc nhé—

Nii… Nếu anh muốn thắng, thì sao không cặp với em…?

Sora yêu Shiro, Shiro yêu Sora… Thế thì đâu có vấn đề gì… Phải không?

Tại sao anh lại bắt em giúp anh cặp với Jibril…?

Cả cô nữa, Jibril… Cô định viết Sora yêu Jibril, đúng không hả…?

Chắc chắn cô đã viết như vậy nếu như không bị Emir-Eins ngăn lại, chắc luôn… Hả hả…?

“Chài, vậy chắc là theo luật, hai người sẽ trở thành một cặp!!”

May cho Sora và Jibril, Foeniculum phá bỏ ánh lườm chết chóc của Shiro.

“Jibril và Stephanie sẽ phải trở thành một cặp trong hai tư giờ kế tiếp, kể từ—bây giờ!!”

Vô cùng hứng khởi, Foeniculum tuyên bố hai người con gái trở thành một cặp—và chính khoảnh khắc đó…

—Thình-thịch.

…là tiếng Jibril và Steph bắt gặp ánh mắt nhau và đổ nhau.

Nghe thật to và rõ—hoặc chí ít là đối với Shiro và những người còn lại.

Bị ép phải trở thành một cặp suốt một ngày…

Thở không ra hơi, Sora, Shiro, và cả Emir-Eins đều chờ đợi điều ẩn giấu sau luật này.

Liệu Steph và Jibril có thực sự đổ nhau trong một ngày không? Hai anh em và Ex Machina không biết phải mong đợi gì.

Hai người con gái đỏ mặt nhìn vào mắt nhau… Phải chăng đây là trải nghiệm người ta gọi là tình yêu?

…Khoan, vậy thôi hả? Ngay khi Sora bắt đầu cảm thấy đây là một sự thất vọng toàn tập…

“_____♥”

“Eeeek?!”

…Nụ cười Jibril dần trở thành điệu cười nham hiểm, và mặt Steph trở nên đỏ như gấc.

Sora đã có mối nghi ngờ về việc liệu đây có phải biểu hiện của hai người con gái yêu nhau hay không. Đó là lúc Jibril nhào vào Steph nhanh đến mức đủ phá vỡ rào cản âm thanh—nhưng rồi…

“Ái chà chà!! Hãy giữ ở mức PG-13 nào, các cô gái. Không muốn stream của tui bị ban đâu ạ! ᴥ”

…trước khi Sora kịp xác nhận điều vừa xảy ra, Foeniculum đã can thiệp, ngăn chặn bất cứ điều gì vừa sắp sửa xảy ra.

Jibril bay qua Steph đâm thẳng vào tường.

Steph, trong lúc đó, lại ngồi ôm mình, mắt rớm lệ và run rẩy.

Khoan đã—vậy tức là họ vừa sắp sửa làm gì đó khiến cho stream phải bị ban hả?! Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!

“Ờm… J-Jibril, cô và Steph đang yêu nhau hả?” Sora thận trọng hỏi.

“Bé Dora và em ư? Yêu? Phi lý—Dora là thú cưng của em,” Jibril khó hiểu ra mặt đáp trong lúc xoa xoa cục u trên đầu. “Chính ngài, thưa Chủ nhân, vốn là người đã rộng lượng đến mức cho phép bầy tôi của ngài sở hữu thú cưng. Bộ ngài quên rồi sao?”

Sora và Shiro nhìn nhau cùng lúc và xác nhận không ai trong số hai người nhớ việc cho phép —hay thậm chí được xin—một điều như vậy.

“Em vừa nhảy về phía bé để lột đồ—thú cưng thì không cần mấy cái đó—song có vẻ như vì lí do nào đó em không thể làm điều đó ở đây, nên tạm bỏ qua vậy. Nào, Dora. Ngồi xuống. Rồi giờ thì đưa tay đây. ♥”

“V-vâng…”

“Ngoan, ngoan. Thế mới là chó ngoan chứ, Dora! ♥”

“Urghhh…”

Dẫu thế nào, có vẻ như cả Steph lẫn Jibril đều chấp nhận mối quan hệ của họ.

Tuy đang đỏ mặt, Steph không có vẻ khó chịu với việc được vuốt ve và ra lệnh như một con chó.

“…Cho tôi, ờ… hỏi chút được không…? Hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Kể từ ngày sau khi em và ngài cùng chơi trò chơi đầu tiên với nhau ạ, thưa Chủ nhân. Em nghe nói ngài đã ép bé Dora đeo vòng cổ, tai chó, và đuôi rồi dắt bé đi dạo khắp phố, và em cũng quyết định thử xem thế nào. Chẳng phải phản ứng của bé rất đáng yêu sao? Em thích vẻ mặt khi bé sắp sửa khóc—ấy là còn chưa kể lúc em dắt bé khỏa thân đi dạo—”

“Jib—ờm, Chủ nhân?! Ngài đã hứa sẽ không kể với ai về chuyện đó rồi mà!!”

“…Ồ-hố? Có phải thú cưng của ta đang đặt điều với chủ nhân đấy không? ♥”

“Eeeep! U-ừm! N-nếu ngài định trừng phạt em, xin hãy nhẹ nhàng thôi ạ!!”

Rồi, hiểu vấn đề.

Rõ ràng, kí ức của Jibril và Steph đã bị dao kéo một cách triệt để.

Nhận ra điều này, Sora thở ra và nói:

“Ê, Foeniculum!! Thế này mà là cặp đôi ạ?! Cô lừa bọn này!”

Jibril và Steph không hề là một cặp theo cách thông thường—trông họ giống bà chủ và nô tì hơn.

Sora bắt bẻ Foeniculum tội phá luật, nhưng Fairy phấn khởi bỏ ngoài tai lời cậu nói.

“Họ là một cặp! Một cặp đôi ưng thuận lẫn nhau từ trong tiềm thức!!”

Nếu điều Forniculum nói là đúng, thì điều đó chỉ có nghĩa:

“…Vậy là Steph… ổn với việc, làm… thú cưng của Jibril?”

Nếu Steph không cảm thấy như vậy từ trong tiềm thức, thì cô ấy và Jibril sẽ không bao giờ có thể trở thành một cặp.

Shiro hỏi Foeniculum sự xác nhận, thì bị cắt ngang:

“K-không đời nào!! T—tôi chỉ làm thế bởi Jibril bảo tôi thôi… Đó là điều cô ta muốn…”

Steph hốt hoảng cố giải thích tình hình.

“T—Thì nhé, đây là Jibril đấy! Ji bờ ri! Tôi là ai mà dám từ chối?! Không đời nào tôi lại thấy vui sướng vì điều này!! Đ-đây là, ờm, một mối quan hệ bình thường mà chúng tôi—”

“…Dora? Nếu được chủ nhân hỏi, thì không sao, nhưng ta đã cho bé quyền lên tiếng chưa nào? Xem chừng có bé cần phải được huấn luyện thêm nha. ♥”

“Aaaa! Em rất xin lỗi ạ!!”

Sora và Shiro nghe Jibril mắng mỏ Steph. Có một nét ghen tị rõ rệt—và chiếm hữu—có thể được nghe thấy từ giọng Jibril.

Nhận ra điều này, họ cũng nhận thấy mức độ ngầm vui sướng trong giọng Steph.

Cả nhóm lập tức đi đến cùng một kết luận—tất cả đều hợp lí.

___Hai người ấy chính là kiểu cặp đôi như vậy.

Nói cách khác: “Bị ép phải trở thành cặp đôi trong một ngày” chỉ có nghĩa hai người bị ép phải thành một cặp, chứ không phải đổ nhau.

Hai người họ có thể trở thành cặp đôi theo kiểu lãng mạn miễn là cả hai đều đồng ý với mối quan hệ, thậm chí chỉ là trong tiềm thức.

Đây là nền móng cho kí ức giả của họ; họ vốn đã là kiểu cặp đôi như vậy rồi.

Nếu là vậy—Emir-Eins hỏi Fairy với vẻ thận trọng nhất có thể:

“…Xác nhận: Khi ngày kết thúc, kí ức thêu dệt của họ sẽ biến mất, đúng không?”

“Không hẳn. ♪ Nhưng họ sẽ biết rằng kí ức của mình đã bị chỉnh sửa. Sẽ cảm giác như kiểu nó chỉ là một giấc mơ. Và chẳng mấy chốc, họ sẽ quên sạch, giống như thể nó là một giấc mơ thật. ᴥ”

Ngay cả khi hẹn hò một ai đó ngoài ý muốn, ta vẫn sẽ luôn nhớ đến người ấy theo cách này hoặc cách khác.

Câu trả lời của Foeniculum khiến cho cả Shiro và Emir-Eins phải lạnh sống lưng. Sora, mặt khác…

Như vậy nếu mình cặp với Jibril như đã định… Thì về cơ bản mình sẽ có thể mơ về việc hai đứa trở thành cặp đôi theo một hình thái nào đó!!

Mình, một thằng thậm chí còn chẳng thể tìm bạn gái trong giấc mơ thật sự!! Ai mà biết mấy luật lệ này lại tuyệt vời đến thế cơ chứ?!

Mẹ kiếp! Sao kế hoạch của mình lại thất bại?!

Tràn đầy nuối tiếc, Sora tuyệt vọng suy tư về lí do mình thua, khi kế bên cậu:

“Bwa-ha-haaa! Tiền vô như nước bà con ơi! Nhìn đống tip này mà xem! Cảm ơn nhé, tất cả mọi người! ᴥ”

Có vẻ như, màn yuri của Jibril và Steph đang khá hot trên mạng.

Foeniculum sung sướng nói về phía các người xem qua màn hình. Ấy là khi Sora bình tĩnh nhớ lại điều gì đó.

“…Nhắc mới nhớ, thứ này cũng đang được chiếu trực tiếp cho Elf phải không…?”

Tình yêu giữa Immanity và Flügel.

Sora tự hỏi liệu biến chuyển này có đang được phát cho cả thế giới—thì, ít nhất là cho Elf không…

Cậu đang vướng bận: Giả sử nếu như cậu đã cặp với Jibril—điều cuối cùng cậu muốn xảy ra đó là Chlammy và Fiel sẽ nhìn hai người cậu.

“Ồ, Elf không thể coi stream này đâu—nó ở chế độ riêng tư mà,” Foeniculum trả lời. “Fairy sở hữu một hệ thần kinh hành lang tinh linh riêng. Chúng mở rộng ra khắp ranh giới pha không gian như rễ cây, cho phép Fairy kết nối với nhau—Linkernet giống như một mạng lưới khổng lổ của những rễ cây này. Tôi đang mở stream này trực tiếp qua những rễ nhánh ấy. Vậy nên chỉ Fairy đăng kí kênh của tôi mới có thể coi stream thôi. ᴥ”

Phải rồi… Không chắc mình có hiểu hết không, nhưng giờ mình biết ý của cô ta stream “riêng tư” là gì.

Tài khoản của nhỏ bị giới hạn—hoặc có thể gọi là kết nối P2P trực tiếp giữa các Fairy.

Nếu là vậy, thì…

“…Như vậy các Fairy đang cho tip được kết nối trực tiếp với cô phải không, về mặt cá nhân? Kiểu, họ đăng kí kênh của cô—dạng như khách hàng trả tiền—để xem buổi stream này?”

Không những thế, mà—như Jibril đã đề cập trước đó—họ đang chi trả bằng linh hồn của họ.

Và quả thật, smartphone của Sora đang cho thấy những Fairy này đang gửi tip theo từng đống 10,000 và 20,000 điểm.

Nếu điểm số có giá trị ngang với yên, thì đó là một khoản tiền lớn để quẳng đi như vậy…

Bộ mấy người Fairy này điên rồi hả? Sora thắc mắc.

“He-he-he… Fairy sẽ làm bất cứ điều gì để coi drama xảy ra giữa những người khác; vậy nên có người mới khô máu đến độ đi làm nô lệ. Và ở đây chúng ta còn có một Flügel—có ai mà không bỏ tiền ra xem cái này cơ chứ? ᴥ”

“Khoan đã—có phải cô vừa ám chỉ các người chọn trở thành nô lệ không vậy?”

Sora đã nghe về chuyện Fairy và Elf là đồng minh trong suốt cuộc Đại chiến.

Nhưng không biết vì sao, mà ở thời điểm nào đấy, phía Fairy lại trở thành nô lệ. Sora không tin nổi điều mình vừa nghe.

“Hửm? Ồ… Elven Gard giữ bí mật về Fairy, nên cá mấy người không biết mấy về chúng tôi ha. Ầy xem chừng mình phải lên lớp một buổi rồi!!”

Phớt lờ vẻ nghi ngờ ra mặt của Sora, Foeniculum nói tiếp:

“Fairy thèm khát không gì hơn là được soi mói về chuyện tình cảm của người khác!!”

Sora nheo mắt khi mối nghi của cậu được xác nhận. Thật vậy…

“Cái đám Elf đó sống quá lâu, mà đời sống tình cảm thì lại rặt toàn drama với tình dục—vậy nên nghệ thuật và mấy trò lén lút buổi đêm của đám đó mới ngọt nước như vậy!! Fairy và Elf đã là đồng minh từ thời xa xưa, và một số Fairy không có vấn đề với việc làm nô lệ cho Elf—nếu những Elf đó cung cấp tất cả các chi tiết tinh nghịch nho nhỏ. Chúng tôi là chủng tộc tình yêu, được tạo ra bởi Alram, thần tình yêu—đừng có mà giỡn mặt với chúng tôi!!”

Vậy là túm cái váy lại, Sora nghĩ…

Fairy chọn làm nô lệ cho Elf—hay Erofu, như cách mình thích gọi—chỉ vì đời sống tình cảm dơ bẩn và nghệ thuật của họ thôi á…?

Mà chưa dừng ở đó:

“Nói cho các người biết lí do duy nhất chúng tôi thậm chí tạo ra Linkernet này là để tất cả có thể thoải mái xem cái đám người đó ấy ấy nhau thôi đấy.”

“…Vậy họ vẫn dùng Internet dù biết mình đang bị soi mói…?”

“Từ góc nhìn của Elf, Fairy giống như một loài hoa tiện lợi với chức năng truy cập mạng. Họ sẽ chẳng thèm để ý tới tất cả mọi bông hoa ven đường đâu.”

Phải. Vậy ra Ixseed còn chẳng coi trọng những chủng tộc thấp hơn hơn Sora tưởng tượng.

Song dù sao thì… Không thể nuốt nổi cái thông tin mới này, Sora không khỏi rên rỉ. “…Đó là một lí do khá ngớ ngẩn để sẵn lòng trở thành nô lệ như vậy…”

“Chẳng có gì ngớ ngẩn về nó hết. Drama của họ giống như dưỡng chất với chúng tôi. Một sợi dây sinh mệnh theo nghĩa đen đấy,” Foeniculum nổi khùng nhấn mạnh.

Fairy, chủng tộc hoa, chỉ cần đất, nước, và ánh nắng mặt trời để hoạt động.

Và họ có thể tạo ra cả ba thứ đó trong Spratul—nói về đỉnh cao của thân thiện môi trường. Nhưng để dùng ma thuật, họ cần nạp đầy linh hồn của họ…

“Và đây mới là phần thú vị—để nuôi dưỡng linh hồn, chúng tôi thỏa mãn ước vọng phóng túng của những người khác. ᴥ”

Foeniculum tiếp tục bài diễn văn, xác nhận mối nghi trước đó của Emir-Eins. Cụ thể là:

“Chúng tôi cần càng nhiều drama mùi mẫn càng tốt!! Và tất cả mọi thứ cùng với nó: Sự đắng cay ngọt bùi, vinh quang sầu thảm—tất tần tật! Càng bẩn, càng tốt!! Bởi ai cũng biết hoa thích đất bẩn mà!! Chuẩn không?! …Hở? Người ta thường cười khúc đó mà ta… Cười thì cứ cười đi đâu ai cấm!!”

Mắt nhỏ rớm nước; nhỏ có vẻ sốc khi trò đùa bị trật lất.

Trời đất, Sora thì lại đang không có tâm trạng. Cậu đau khổ ôm cái đầu đau nhức của mình.

“…Có cân nhắc đến cả điều đó, mấy người có thực sự nhất thiết phải làm nô lệ cho Elf không?”

“Vấn đề không phải nhất thiết phải làm nô lệ; nó chỉ tiện hơn thôi. Elf và Fairy giống kiểu bổ sung lẫn nhau ấy.”

Phải… Sora cũng đã nghe điều đó từ Jibril.

Elf chắc chắn là phù hợp hơn Dwarf, cái đám thẳng tay nhổ rễ bất cứ cây hay hoa nào trong tầm mắt.

Cơ mà—vẫn còn có quá nhiều các chủng tộc khác để lựa chọn, những tộc mà sẽ không bắt Fairy phải quy hàng.

“Chứ bọn tôi phải cặp với ai bây giờ hả? Không phải kiểu mấy chủng tộc cấp cao hơn sẽ thèm đếm xỉa đến chúng tôi. Chưa kể, Dhampir thì sắp sửa tuyệt chủng, Siren ăn thịt lẫn nhau, Lunamana là một đám hikikomori phản xã hội, Immanity không thể dùng ma thuật, còn Werebeast thì làm tình như động vật!! Cái chúng tôi cần ở đây là tình cảm chất lượng!”

Giờ nói mới để ý, không có quá nhiều chủng tộc ở thế giới này có mở ngoặc đóng ngoặc ngôn ngữ tình yêu bình thường…, Sora thầm làu bàu.

Mà có một điều mới dấy lên trong đầu khiến cậu cảm thấy mình cần phải chú tâm tới.

“Kể cho tôi nghe thêm về khúc cuối đi. Về Werebeast—bộ tất cả họ đều giống Ino khi mà—?”

“Đúng rồi đấy— Mà tất cả là quá khứ rồi!! Tôi muốn thấy tình yêu thật nồng cháy, thật nóng bỏng đến mức làm thế giới phải phát hỏa!!” Câu hỏi của cậu không lọt tai Foeniculum, người đang thực sự phấn khích. “Fairy nào rồi cũng phải phát ngấy với mấy drama tế nhị của đám Elf!! Chúng tôi cần tình yêu vượt qua mọi rào cản giới tính và sắc tộc!! Tôi dám cá đây sẽ là chuẩn mực mới!! Hãy chiêm ngưỡng cho thỏa thích đi!!”

Foeniculum rơi bộp xuống đầu Sora trong lúc phấn khởi chỉ về phía hai tình nhân đang sờ mó nhau nãy giờ.

Mà, sờ mó nhưng chỉ dừng ở mức: Jibril xoa bụng Steph như kiểu một con chó bự, còn Steph —dù xấu hổ—lại đang có vẻ thích thú.

Đây chính là chuẩn mực tình yêu và lãng mạn mới mà Foeniculum thấy trước.

Sora, người vẫn còn kẹt ở tiêu chuẩn cũ, không hiểu lắm tầm nhìn mang tính tiên phong của nhỏ.

Mà cậu cũng chẳng cần phải đồng ý với nhỏ làm gì, bởi các người xem đã đóng dấu xác nhận bằng bản giao hưởng của tiếng ka-ching.

Đó là tiếng tiền tip chảy vào, và điệu nhạc vui tai như không có điểm dừng…

“Ồ phải, xíu thì quên mất. Giờ thì đã có cặp đôi, tôi cần phải trả lời một câu hỏi từ các người.”

À… phải rồi… Sora hoàn toàn quên tiệt mất về phần thưởng.

Foeniculum sẽ trả lời họ một câu hỏi có hoặc không.

Thật lòng, Sora thậm chí còn chẳng có câu mình muốn hỏi.

“Tôi còn khoảng một tiếng nữa mới hết stream, nên hãy kiên nhẫn chờ đợi nhé, kê? ᴥ”

“…Không, tôi thì lại nghĩ chúng tôi sẽ cần nhiều hơn một tiếng. Hay là cho chúng tôi một ngày… trong phòng riêng thì sao…?”

Vả lại, Steph chắc cũng có câu hỏi của riêng mình—tốt hơn hết là chờ đến khi cô ấy và Jibril trở lại bình thường.

Vậy là, Sora quay gót khỏi cặp đôi JibSteph, đang ngày càng nóng bỏng hơn theo từng giây phút.

Cậu quay trở về phòng để trốn khỏi ánh lườm quở trách từ Shiro.

Ngày Ba—Buổi tối.

“___Woa?! Tôi đã làm cái quái gì thế này?!”

“Hừm… Giống kiểu cô đã là ai thì đúng hơn—? Ờ, thực ra…”

“…Chị có… thực sự, muốn… biết không…?”

Ấy là ngày sau buổi stream gần nhất. Khoảng hai mươi tư giờ đã trôi qua kể từ khi Jibril và Steph bị ép phải ghép cặp.

Sau khi Steph đột nhiên trở về bình thường, Sora và Shiro rụt rè hé ra khỏi phòng và hỏi một câu.

Hai anh em nghĩ mình không có phận sự gì phải chứng kiến cảnh yuri—Jibril x Steph—diễn ra.

Nên họ bèn trở về phòng trước khi buổi stream kết thúc và chơi game chút. Không cách nào họ có thể biết được chính xác Jibril và Steph đã làm gì, ấy vậy—

“Tuyệt đối không! Tôi không bao giờ muốn biết chuyện gì đã xảy ra!!”

“Báo cáo: Thước phim hình ảnh âm thanh full HD thu được từ Người Phụ Nữ Không Tên và Dị Số. Muốn xem không, Chủ nhân?”

“Cấm cô cho anh ta xem!! C-cô cũng nói gì đi, Jibril! Cô lúc đó không phải là chính mình mà, đúng không?! Chúng ta bị ép phải hành xử như thế! Đó chắc chắn không phải điều tôi muốn tự làm theo ý mình! Mấy người biết thế mà, đúng không?!”

“Phải, chúng ta đều chịu ảnh hưởng từ chung một phép chú. Nếu phải nói thì, đối với tôi đó là một trải nghiệm khá nhức nhối theo cách riêng của nó. ♥”

—xét những phản ứng cho thấy—chưa kể tiến trình có thể trong phần còn lại của buổi stream —hai anh em mang máng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Một cách thật lòng, hai người khó lòng mà hình dung được chính xác cặp đôi kia đã làm gì, bởi Foeniculum nghiêm ngặt giữ mọi thứ ở mức PG-13. Dẫu thế nào, Sora và Shiro chọn cách tôn trọng mong muốn của Steph và không tọc mạch hơn nữa.

Song—lại một tiếng bộp trên đầu Sora—Foeniculum xuất hiện cùng nụ cười tinh nghịch và cách hành xử khi không lên hình như mọi khi.

“Ge-he-he… Mấy bẹn không có gì phải lo hớt. Tôi đã làm một reel nổi bật hai tiếng đồng hồ từ cả ngày hôm đó! Phải thức nguyên đêm để edit cho xong đó nha! Vậy là tối nay ngon rồi—mấy người cũng sẽ được xem nó cùng với các viewer!!”

“Cô định cho bọn tôi lên stream á?! Chắc là đùa thôi chứ hả! Chắc là vậy rồi!!”

Sora có Fairy trên đầu và Steph đang la toáng ở bên cạnh. Cậu nghĩ ngợi một hồi.

Nói thiệt thì, mình nửa muốn xem đoạn phim đó. Mà nửa lại không.

Yuri Jibril x Steph—thông thường đây là thứ Sora muốn mở thật to mắt để xem cho nét và rõ. Thậm chí cậu còn muốn một bản sao lưu của video để về xem sau.

Đồng thời, về cơ bản vậy tức là cậu đang xem những người xung quanh mình ghép cặp trong khi mình vẫn lẻ loi đơn chiếc…

Sora hơi có vẻ phiền muộn—nhưng hơn hết, cậu thấy buồn.

“…Vậy, Foeniculum… hỏi lại sao cô lại không tham gia vậy?”

Nếu nhỏ ấy tham gia, mình sẽ không bị phải là người thứ năm.

Mình sẽ có đủ dũng khí để tự mình xem yuri JibSteph.

Sora không hề che giấu vẻ buộc tội của mình.

“Hả? Đây nhé—Fairy không làm mấy trò yêu đương,” Foeniculum khó hiểu trả lời. “Fairy bọn tôi—về cơ bản là hoa. Chúng tôi tái sinh sản bằng phấn hoa, vậy nên không cần tình yêu.”

“Gượm cái đã. Ý cô là, kiểu… Fairy có cả nhị lẫn nhụy á?”

“Thì, ừ? Sao, muốn xem hả?”

“…Xì tốp, roai de… Nhị và nhụy… ý cô là, kiểu… ẩn dụ? …Hay theo nghĩa đen?”

Shiro hoài nghi nheo mắt hỏi Fairy, song câu hỏi dường như bị bỏ ngoài tai.

Foeniculum đang nghĩ đến một điều quan trọng hơn—và nhỏ truyền đạt nó cho họ bằng vẻ say mê thường tình.

“Để tôi nói cho mấy người nhé: Fairy chúng tôi thích xem!! Chúng tôi thích giống như con ruồi đậu trên tường—bông hoa trong chậu—nhìn ngắm những sinh vật khác bày tỏ tình yêu nồng nàn, say đắm!! Chuyện chúng tôi nhảy vào cùng ư? Hoàn toàn khỏi phải bàn!! Vậy sẽ làm vấy bẩn những drama bổ phổi mất!!”

“Nếu em được nói, thưa Chủ nhân: Fairy làm đầy linh hồn của họ bằng tình yêu của người khác. Nếu có thể tự làm đầy linh hồn bằng chính tình yêu của mình, vậy sẽ khiến họ có khả năng tự cung tự cấp vô tận… và thế thì có hơi vô lí.”

“Có cô mới là vô lí ấy.”

Theo phương diện đó Flügel cũng tương tự: Họ không cần tình yêu để sinh nở. Mà ấy không phải lí do để không bao giờ trải nghiệm tình yêu… Nếu phải nói, thì đơn giản là có tồn tại những giới hạn chủng tộc nhất định.

Dù sao thì, Sora thở dài trong khi chấp nhận mấy lời khẳng định trên và thừa nhận cái mệnh đề triết học này.

“____Rồi? Vì tất cả đều ở đây—tôi nghĩ đây là lúc thích hợp cho câu hỏi của các người đấy.”

Foeniculum muốn trả lời câu hỏi của họ trước buổi stream kế tiếp, thứ sắp sửa sớm bắt đầu.

Mà Sora vẫn giữ câu hỏi như trước.

“Số là, tôi không có câu hỏi cho cô…”

“Tôi thì có!! Hãy hỏi cô ta xem có cách nào thoát khỏi đây không—hoặc thêm chi tiết về tình hình hiện tại!”

“Vậy thì cô hỏi đi, Steph…”

“Bộ anh nghĩ tôi có khả năng thu được thông tin ý nghĩa gì từ cô ta chỉ bằng câu hỏi có và không hả?!”

Steph tự hào khẳng định vị thế là người kém cỏi của mình. Sora thầm than khóc.

Ugh… Mà tôi thực sự không có câu hỏi nào mà.

Nhưng nếu cậu phải hỏi, thì ấy không hẳn là hỏi mà là sự xác nhận:

“…Rồi, vậy để tôi hỏi cô nhé, Steph.”

“Hả? Tôi á?”

“Cô có mặc bộ đồ đó đi ngủ không?”

“Hở? Ờ, không, tôi mặc đồ ngủ… Ồ, nếu anh đang hỏi về bộ đồ ngủ tôi mua sau khi tới đây, thì đừng nghĩ tôi lãng phí tiền nhé!! Tôi đã mua bộ rẻ, và—”

Steph viện cớ, nhưng đó không phải điều Sora hứng thú.

“Tôi cũng nghĩ vậy. Cô không bao giờ ngủ cùng đống phụ kiện đó; chúng sẽ chọc vào người cô lúc ngủ. Giờ, thử nhìn Shiro và tôi xem. Chúng tôi có điện thoại, tablet, và game. Song, có một thứ quan trọng, mà chúng tôi thiếu.”

Việc thiếu đi một vật phẩm quan trọng của họ lại không làm dấy lên thắc mắc.

“Nên để kiểm tra thôi nhé… Foeniculum—”

“—Shiro và tôi không còn là quốc vương của Elkia nữa—phải không?”

“Phải… chính xác.”

Câu trả lời của Foeniculum khiếp Steph, Jibril, Emir-Eins—và cả Shiro—phải mở to mắt vì sốc.

“Oops, sắp đến giờ stream rồi!! Tôi sẽ xem reel nổi bật cùng viewer và nhận còm-men, nên hôm nay mấy người cứ chill đi nhé!! Trò chơi tiếp theo sẽ bắt đầu lúc tám giờ tối mai—chờ ở đây và đừng có muộn! Tôi sẽ quay trở lại sau hai tiếng đồng hồ!! Adios!!”

Foeniculum liến thắng câu tạm biệt rồi phụp mất.

Và rồi:

“Khoan, hả, hở?! C-c-chuyện này nghĩa là sao?!”

Steph làm như đại diện cho cả nhóm khi bước lên phía trước và hét vào mặt Sora với vẻ kinh hoàng và sốc.

Thì nó là như vậy… Sora rơi vào trầm cảm, trở về vạch xuất phát.

“Mới đầu tôi đã tạm không để ý bởi còn ngái ngủ, nhưng Shiro và tôi không mang vương miện…”

Sora mang vương miện trên tay, còn Shiro thì dùng làm kẹp tóc. Cả hai đều mất tích.

Nhận ra điều này, Steph và những người còn lại cuống cuồng khắp phòng tìm vương miện bị mất, nhưng Sora phớt lờ họ và nói:

“Tôi bỏ cái của mình ra trước khi đi ngủ, vậy tôi nghĩ nó bị bỏ lại ở lâu đài, nhưng tôi biết có gì đó sai khi trông thấy cô trong bộ đồ thức dậy thông thường, Steph. Và cũng không phải tôi thường hay ngủ mà để mọi thiết bị ở chỗ tay mình.”

Do đó:

“…Khi chúng ta thức dậy, trò chơi vốn đã bắt đầu rồi—và vật tùy thân của chúng ta cũng được chuyển tới đây. Vương miện không nằm trong đống đồ tùy thân—kết luật lô-gic duy nhất đó là chúng tôi đã để mất ngai vàng Elkia.”

“Hả—? Hở—Khoan đã nào. Chẳng phải đó là một vấn đề nghiêm trọng sao?!”

“Đúng, nó là vấn đề nghiêm trọng.”

Có gì đó nghiêm trọng chắc chắn đã xảy ra trong khoảng trống kí ức của họ.

Nhưng nó là gì? Steph và những người còn lại hỏi Sora bằng ánh mắt, nhưng cậu chỉ có thể lắc đầu.

“Tôi không có ý tưởng gì hơn thế cả. Khả năng cao kí ức của chúng ta đã bị xóa để chúng ta sẽ không biết thêm gì khác.”

“…Chủ nhân, ý ngài vậy là sao…?”

Jibril, Steph, và Emir-Eins nhất loạt nhìn Sora, cầu xin lời giải thích.

Thực lòng, Sora cũng khá nản lòng về chuyện này.

Phải giải thích một điều mình vốn đã biết, thì, có hơi thảm cho cậu.

Tuy rất muốn thở dài và quay trở lại phòng—

“Nii…?”

—cậu không thể phớt lờ ánh mắt cô em gái. Cậu vẫn thở dài, rồi nói tiếp chỗ mình bỏ dở.

“…………Shiro, kí ức cuối cùng của em trước khi chúng ta bị nhốt ở đây là gì?”

“…Khi… Emir-Eins, bị bỏ lại ở Elkia… chăng?”

Đúng vậy: Ex Machina đã có một chuyến viếng thăm bất chợt tới Elkia—để gặp Sora.

Họ rời đi sau một vụ ồn ào nhanh gọn, chỉ bỏ lại mỗi Emir-Eins… Đây cũng là kí ức cuối cùng của Sora: Cậu lặng lẽ gật đầu khi nhận thấy Steph, Jibril, và Emir-Eins cũng làm tương tự.

Song, điều này không nhất thiết có nghĩa họ vẫn có tất cả mọi kí ức cho đến thời điểm đó. Và ấy là bởi:

“Ừ. Tôi nghĩ kí ức của chúng ta cũng có thể đã bị thay đổi từ đâu đó trước đó rồi.”

Bốn cô gái tròn mắt nhìn Sora khi cậu lấy smartphone ra để cho họ thấy ý cậu là gì.

“Đây là app lên lịch của tôi. Nó trống không một cách bất thường ở khoảng thời gian trước khi Ex Machina đến.”

Mỗi khi Sora ủ mưu, cậu luôn chắc chắn lưu lại ý tưởng trong bộ đặt lịch của mình.

Vấn đề ở chỗ—có một khoảng trống hoác ở nơi mà lẽ ra cậu vẫn phải còn nhớ gì đó.

Cậu không biết mình đã lên kế hoạch gì cho những khoảng thời gian ấy. Chúng đã bị xóa khỏi kí ức của cậu.

Nhưng không có ngày nào mà Sora và Shiro không viết kế hoạch của mình cả.

Chẳng những kí ức bị xóa, mà mọi dấu vết của việc họ lên kế hoạch đều bị lấp đầy bởi lỗ hổng như chiếc áo len bị bỏ trong ngăn kéo đầy mọt—chưa kể:

“Chúng cũng đã động chạm vào điện thoại của chúng tôi, nên khó mà biết ngày tháng trên màn hình có chính xác không—nhưng theo nó thì đã ba mươi chín ngày trôi qua kể từ khi Emir-Eins ở lại Elkia cùng chúng ta.”

“…Khẳng định: Thiết bị quan sát từ bên trong khớp với dòng thời gian này.”

Emir-Eins đồng ý ba mươi chín ngày quả thực đã trôi qua: Không thể nào có chuyện hai anh em đã ngủ suốt lúc đó được.

Bởi vậy—kết luận đơn giản thôi. Tất cả chỉ có nghĩa là:

“Do một điều gì đó mà chúng tôi lên kế hoạch từ trước khi Ex Machina xuất hiện, chúng tôi đã bị đuổi khỏi vương quốc, và—”

Đây là một chữ và lớn…

“—chúng tôi đã mắc phải sai lầm gì đó và… thua. Vậy nên chúng ta mới ở đây.”

Thua…?

Sora và Shiro… thua? Khoảng Trống thực sự đã thua ư?

Steph, Jibril—và cả Emir-Eins—nghe những lời thốt ra từ miệng Sora nhưng nhìn một cách trống rỗng, không tiếp thu nổi.

Sora muốn cuộc trò chuyện này kết thúc—nên cậu nhắc lại để nhấn mạnh kết luận.

“Có cần tôi phải đánh vần ra không? Kẻ nào đó đã loại bỏ tất cả kí ức và ghi chép của chúng tôi để chúng tôi không bao giờ biết được sự thật, và giờ thì chúng ta bị quẳng vào một trò chơi mà không bao giờ có thể thắng—đó là hoàn cảnh của chúng ta hiện giờ.”

“___Sao? Ý anh trò chơi không bao giờ có thể thắng là sao…?” Steph hỏi.

Tất cả bắt đầu trở nên hợp lí. Kí ức của cả nhóm đã hoàn toàn bị xóa bỏ, để họ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng tại sao điều này lại tương đương với việc Sora nghĩ trò họ đang chơi là không thể thắng?

Sora có thể đoán qua ánh mắt rằng Steph và những người còn lại cho rằng bước nhảy lô-gic này hơi lố, song—

“…Nếu mấy người thực sự muốn biết, thì để tôi lấy câu trả lời từ Foeniculum cho câu hỏi kế tiếp của chúng ta.”

Sora không còn năng lượng gì sau cuộc trao đổi nữa. Cậu uể oải trong lúc rời khỏi nhóm cùng những lời này.

Theo lời Foeniculum, họ sẽ chơi một trò chơi khác ngày hôm sau.

Khả năng cao là một thứ giúp thôi thúc năm người tạo thành cặp mới để đổi lấy một câu hỏi có hoặc không khác.

Vậy họ có thể dùng câu hỏi kế tiếp—mà giống như sự xác nhận hơn—để có được tất cả thông tin họ cần biết.

Hơn nữa: Một trò chơi khác là một cơ hội khác để Sora cặp với ai đó.

“Ê, tôi sẽ mọc rễ trong phòng suốt cả đêm… Hẹn gặp lại ngày mai nhé…”

Steph, Jibril, và Emir-Eins bất lực nhìn Sora—cùng em gái—trở về phòng của họ.

Ngày Bốn — Buổi tối.

Vẫn chưa đến tám giờ, thời điểm Foeniculum lên lịch cho trò chơi kế tiếp. Bị dụ bởi một mùi hương thơm ngất, Sora và Shiro ló đầu ra khỏi phòng.

Phòng khách đã hơi thay đổi so với lần cuối họ nhìn nó tối hôm trước.

“Ồ, Sora và Shiro. Đúng lúc lắm. Tôi đang định đi gọi hai người.”

Đứng ở trong căn bếp tại gia là Steph mỉm cười, và cô đang nấu nướng.

Có bàn, dao nĩa, và nhiều dụng cụ nấu ăn… Thực sự trông nó bắt đầu giống như một mái ấm. Hai anh em biết hẳn cô ấy đã mua những thứ này bằng tiền tip qua tablet họ bỏ lại cùng Jibril.

“St-Steph, c-cô tiêu quỹ chìa khóa của tôi cho thứ này ư…?!” Sora không khỏi thốt lên. Cậu vốn tin chắc mình sẽ là người phải mua chìa khóa để ra khỏi đây.

N-nghĩ cái gì mà tiêu cả đống tiền vào mấy thứ này vậy hả?!

Ăn bánh mì thôi cũng được rồi mà!! Sora thầm than khóc, thì—

“Không phải lo đâu; tôi đã tính toán cả rồi, và thực ra cách này sẽ giúp chúng ta tiết kiệm tiền.”

—Steph tự hào cãi lại.

“Nếu chúng ta định ở lại đây hơn một tuần, thì thay vì mua nước và chuẩn bị thức ăn mỗi khi cần ăn uống, chúng ta có thể làm một cái giếng trong vườn và dùng dụng cụ cơ bản để tự làm đồ ăn. Như vậy thì rẻ hơn nhiều.”

Ồ-ồ… Hờ.

Sora nhìn số tiền tip trên ứng dụng smartphone và thầm công nhận năng lực nội trợ của Steph.

Tuy Steph đã mua nguyên liệu và tái cơ cấu lại cả căn phòng khách, số dư vẫn còn lại 1,871,000 điểm—xuống từ 1,984,000 sau buổi stream tối qua. Họ đã có được nguồn cung cấp nước ổn định và lượng thức ăn cho một tuần chỉ với hơn trăm ngàn một chút.

Rõ ràng Steph hiểu rõ mình đang làm gì khi nói về chuyện quản lí tiền nong—và hơn cả, là khi nói về việc sống ở thế giới thực, một mảng mà hai anh em game thủ cực kì thiếu sót kinh nghiệm.

Bằng lòng với điều này, Sora và Shiro ngồi xuống bàn. Đặt trước mặt họ là hai đĩa thức ăn.

“Có thực mới vực được đạo! Tôi sẽ xử lí chuyện hai người ăn uống đàng hoàng. Tuy cũng không nhiều nhặn lắm… Chúng ta chỉ có thể mua được tối thiểu những nguyên liệu và gia vị cần thiết; không có gì màu mè cả đâu…”

Steph nói xong với vẻ hối lỗi, nhưng bữa cơm của cô lại là câu chuyện khác. Có cơm, món chính, món ăn kèm, và cả một món tráng miệng nhỏ.

Trong suốt bốn ngày qua—mà thực ra, trong suốt đa phần cả cuộc đời—hai anh em đã chỉ dựa vào bánh mì trắng, mì ăn liền, và thanh C*lorieMate. Bữa ăn này đối với Sora và Shiro không khác nào ở nhà hàng.

Họ nghĩ chắc nên ăn ngay cho nóng. Họ cầm dao và nĩa lên, rồi—

“Ôi trời… Tôi không khỏi để ý cô đã sắp tận năm đĩa, Dora ạ.”

“Thì, tất nhiên. Hai đĩa này là của cô và Emir-Eins.”

“Khước từ: Đơn vị này không cần thức ăn để sống sót. Những phần ăn như vậy là thiết yếu đối với sức khỏe của các chủ nhân. Đồ thừa vô nghĩa.”

Jibril và Emir-Eins nhận dưỡng chất thông qua năng lượng tinh linh.

Hai người họ không cần ăn, nhưng nở nụ cười, Steph đưa ra lí lẽ.

“Không phải lo về việc lãng phí đâu. Tôi biết kiểu gì cũng có người nói vậy—nên tôi đã chuẩn bị phần ăn khiêm tốn nhất cho hai người bằng xương xẩu từ các món trên bàn. Tôi có trà cho Jibril, và nghe nói cô thích cà phê nhỉ, Emir-Eins.”

Đúng thật, họ không cần ăn, nhưng vẫn có thể làm thế. Hơn nữa:

“Đồ ăn ngon giống như chất dinh dưỡng cho trái tim. Nếu hai người có tim, thì hai người cũng nên ăn vậy. Còn nếu hai người không định ăn với chúng tôi—thì, xin thông báo tin buồn rằng việc ba người ăn hai người ngồi xem là không tốt cho trái tim của chúng tôi. ♪”

Xét việc… dù Steph là người yếu nhất nhất trong cả năm về khoản chơi game, khi nói về vấn đề trong nhà, cô từ chối để cho bất cứ ai vượt mặt. Ủa gì vậy, tính làm mẹ người ta hả? Jibril và Emir-Eins nghĩ trong lúc ngồi xuống ăn vẻ tị nạnh.

“…Nhìnn.”

“…Có gì trên mặt tôi hả, Dora?”

“Ồ, không… Tuy thừa nhận rằng tôi là người ép ăn… Xét việc tôi bị giới hạn trong khoản mua nguyên liệu… Tôi chỉ thắc mắc cô nghĩ thế nào về… hương vị…”

“…Haizz. Thì… Nó ăn được… Chắc vậy?”

“! Thật tuyệt vời!”

…Trong lúc đó, Sora và Shiro lặng lẽ ăn suốt cuộc trao đổi. Nom, nom.

“…Tôi vốn luôn thắc mắc điều này, nhưng chẳng phải trên danh nghĩa cô là hoàng tộc sao, Dora?”

“Tôi vẫn là hoàng tộc, và chẳng có gì gọi là trên danh nghĩa về nó cả!!”

“Đáng lẽ ra cô chẳng bao giờ cần phải tự làm đồ ăn cho mình, vậy tại sao cô lại giỏi nấu nướng vậy?”

“Hở? À… Hồi còn nhỏ, tôi có làm vài món cho ông nội, rồi được khen.”

…Nom, nom.

“Tôi bắt đầu làm cho ông nhiều món khác nhau, và trước khi nhận ra, nấu ăn đã trở thành sở thích của tôi từ lúc nào. Các thị tỳ là giáo viên cho tôi… Tuy là, họ lúc nào cũng bảo Công chúa thì không thuộc về bếp núc. Hee-hee.”

“Vậy hả…? Chà, trà này tuyệt thật đấy.”

…Nom, nom. Ực. Wow… Ngon quá.

Sora ăn xong bữa, lịch sự đặt dao nĩa xuống, và—

… …Giờ, thì…

—chờ đợi khoảnh khắc phù hợp nhất để… khóc.

“WAHHHHH! SHIROOOO!! CÁI CẶP ĐÔI NÀY ĐANG GIẾT ANH NÈ!!”

“Hả?! Cặp đôi nào?! Đâu?!” Steph la ó.

“Thôi đi, cái đồ hướng ngoại! Tôi đã nhìn thấu cái lớp giả ngây giả ngô của mấy người rồi!! Các người tưởng có thể che mặt một thằng hướng nội như tôi, nhưng có mà mơ nhé!! Hai người đang phát cơm chó một cách không kiểm soát—kiểu chỉ có ở mấy cặp đôi đang trong kì tuần trăng mật mà thôi!!”

Đừng nhầm lẫn: Cơm chó quá nhiều—đến mức ai xung quanh cũng phải mắc nghẹn!

Giống kiểu loại cơm được phát từ những đứa trong lớp bắt đầu bí mật hẹn hò nhau!!

Tuy Sora tuyệt đối chẳng biết gì về tình yêu, cậu không ngáo ngơ đến độ không nhận ra điều này.

Cái kiểu cơm chó tế nhị vả vào mặt những người đang ăn—lặng lẽ hét lên Không ăn cũng phải ăn nhé!!

“Trời ơi!! Hai người cùng chung tay nấu món cơm chó thơm ngon bảy vị—mà chẳng thèm đoái hoài gì đến những con người như tôi run rẩy trong giá rét của sự cô quạnh dưới tấm chăn hư ảo và khuất phục về sự tin chắc của chính bản thân rằng chúng tôi chẳng cần lẫn bao giờ có thể kiếm được nửa kia của mình!!!! BIẾN ĐI, CẶP ĐÔI HẠNH PHÚC! HÃY BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TÔI NGAY LẬP TỨC!!”

“…Nii… im đi…”

“GRAGH! Wahhh… Tôi ghéttt nó… Thôi tôi đi nằm rồi chết đây… Có thể tôi sẽ có ích gì đó khi phân hủy ra thành đất cát…”

Sora nằm oằn oại trên sàn sau khi ăn một đấm vào bụng. Shiro lườm sắc như dao cạo.

“…Đã lâu, hơn… hẳn một ngày rồi… phải không?”

“Khẳng định: Hai tư tiếng đã trôi qua vào lúc tám giờ bốn ba phút tối qua. Thêm mười chín tiếng và hai ba phút nữa đã qua kể từ thời điểm đó.”

“…Vậy thì tại sao, Steph và Jibril… vẫn là một cặp…?”

“Hảaaa?! Jibril và tôi á?! Một cặp?! Bọn tôi trở lại bình thường rồi mà!”

“Vâng, thưa ngài Shiro. Em không phủ nhận việc bọn em đã để lộ ra mặt xấu nhất của mình sau khi trò chơi kết thúc, nhưng bọn em đã—”

“Phủ nhận: Không có sự xác nhận Dị Số thể hiện hứng thú đối với Người Phụ Nữ Không Tên. Tương tự đối với lời khen về tay nấu nướng của Người Phụ Nữ Không Tên. Báo cáo: Phát hiện cảm xúc giữa Dị Số và Người Phụ Nữ Không Tên.”

“Đã bảo là: Giữa chúng tôi không có gì cả!!”

“Mệnh lệnh: Im lặng. Đây là tình huống cấp bách cực kì quan trọng. Lời khẳng định của Fairy về một ngày bị ép phải yêu có khả năng mập mờ. Yêu cầu: Mau chóng trả lời: Hai người có ổn định về mặt lâm sàng không?”

““___!””

Cả Steph lẫn Jibril đều há hốc mồm trước câu hỏi của Emir-Eins, thì—

“Ồ? Tôi quên bảo mấy người hả? Xin nhỗi nha.”

—một Fairy vui vẻ hút thuốc từ đâu xuất hiện trả lời câu hỏi của Ex Machina.

“Whoo-hoo! Nhờ hai người, mà lượt xem của chúng ta tăng vọt! Cứ thế này tôi sẽ sớm trở thành một top streamer cho mà xem! Vậy coi như phần thưởng, tôi sẽ trả lời câu hỏi của các vị!”

Foeniculum mỉm cười nói tiếp:

“Không gian tôi tạo ra này có tác dụng gia tăng tình cảm giữa hai người theo thời gian.”

______,

“Mà cần phải có sẵn một chút tình yêu để cho thứ này hoạt động. Xét cho cùng không thể tạo ra thứ gì từ không khí được. Nhưng các vị thấy đấy, chỉ một ngày bị ép phải yêu là đủ để tạo ra cái một chút đó—hơn cả đủ để biến không thành một. Và khi đã có ‘một,’ thì chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nó trở thành hai, rồi ba, và… còn lại chỉ là quá khứ! Các vị có thể phủ nhận tình yêu dành cho nhau thêm bao lâu nữa đây? Nào đó là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng!”

Bốn cô gái sợ hãi nhìn Foeniculum, nhỏ giống như tử thần đang chuẩn bị vung lưỡi hái. Họ đồng loạt thầm hét lên trong tâm:

Thì ra đây mới chính là mục tiêu của Fairy!!

Cái trò chơi thổ lộ bí mật họ chơi đã quá là đơn giản.

Không tình yêu lâu bền nào có thể sinh ra từ sự ghép cặp ngắn ngủi đó được!

Tuy nhiên—có những mục tiêu ẩn giấu đằng sau một ngày yêu đó!!

Có khả năng đó không phải trò cuối cùng mà sẽ cặp hai người đó với nhau—điều có thể tạo tiền đề cho một cặp đôi thực sự được sinh ra. Nó không tính đến cảm xúc riêng của cả nhóm!!

Sao mình lại không nhận ra nhỉ?! Mình đã quá ngây thơ rồi!!

Đây không phải không gian nơi chỉ cặp đôi mới có thể rời đi—nó là không gian ép người ta phỉa trở thành cặp trái với mong muốn!!

Foeniculum chẳng quan tâm éo mẹ gì về cảm xúc của họ—cảm xúc của đơn vị này dành cho Chủ nhân; cảm xúc của tôi dành cho Sora; cảm xúc của em dành cho Chủ nhân; cảm xúc của mình dành cho Nii!!

Bốn người con gái cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng. Trong lúc đó, sự thảm khốc của tình hình lại có vẻ không lọt vào tầm ngắm của thành viên nam duy nhất.

“V-vậy là vẫn còn cơ hội để tôi kiếm được bạn gái?!”

Thằng trai tân—khi nói về tình yêu thì IQ tụt xuống hàng một chữ số—nhìn Fairy, ánh mắt chan chứa hy vọng.

“Bỏ qua mấy cái đó… đến lúc cho trò chơi hôm nay rồi! Lần này chúng ta sẽ chơi với luật mới, nhưng món cược thì như cũ. Nếu thắng mấy người được tùy ý hỏi một câu. Và để thắng, mấy người chỉ cần tạo ra một cặp đôi duy nhất—có dám không? Sao mà không dám được?!”

“Chuẩn rồi đấy!! Chung là bọn này còn nhiêu câu phải hỏi nữa cơ mà!! Phải không, mọi người?!”

Sora, thở hổn hển vì háo hức, đồng ý với các điều khoản, song các cô gái vẫn còn đang cố trấn an lại.

Điều này đã thiết đặt một màu sắc mới cho trò chơi trái với trò họ chơi hai hôm trước.

Họ không phiền việc bị ghép cặp—nếu như nó chỉ là một ngày.

Nhưng nếu chỉ một ghép ghép cặp đó lại có nguy cơ chớm nở thành một mối quan hệ lâu dài, thì ấy lại là chuyện hoàn toàn khác. Không cô gái nào muốn cặp với nhau cả—chỉ với Sora thôi.

Chẳng cần phải nói nếu như một người trong số họ theo đuổi Sora, thì ba người còn lại sẽ làm mọi thứ để ngăn chặn cô ấy!

Không những vậy—họ cũng cần phải ghép cặp hai người con gái khác trong lúc bản thân theo đuổi Sora…

Đây đích thực là một trò cân não ở đẳng cấp cao nhất!!

“…Jibril… tôi có một… mệnh lệnh—”

“Ngăn cản: Khẳng định quyền cá nhân của Dị Số. Tước bỏ điều đó khỏi cô ta là xấu. Là gian lận đấy, Em Gái.”

“…Thử nghĩ có ngày ta phải nợ cái đống sắt vụn này lời cảm ơn… Xin thứ lỗi, thưa ngài Shiro.”

“Ô, tôi hiểu chuyện gì xảy ra ở đây rồi. Mấy người đang tính hội đồng tôi!!” Steph nói. “Nhào vô kiếm ăn!!! Tôi sẽ không thua mãi đâu!!”

Rõ ràng Sora là người chẳng ăn nhập gì với phần còn lại của cả nhóm.

Cùng tiền đề cắt cổ mới, năm người bắt đầu trò chơi ngày thứ tư…

Và rồi, Ngày Năm___Buổi tối.

Sora và Shiro đã chờ một ngày sau trò đoán mặt đồng xu đơn giản tối qua kết thúc rồi mới rời khỏi phòng.

“…Được rồi,” Sora mở lời, “Tôi vốn không định hỏi, nhưng chắc hỏi cũng chả chết ai: Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Không có gì! Không có gì cả đâu!! Mọi thứ đều ổn thỏa!!”

Tuy mồm thì nói một đằng, nhưng rõ ràng có gì đó không ổn với Steph, người đã công kích Jibril và Emir-Eins.

“Báo cáo: Người Phụ Nữ Không Tên đã chất vấn chúng tôi. Đoán chừng là do tức giận và ghen tị với việc, dù có quan hệ tốt với Dị Số ngày hôm qua, Dị Số và đơn vị này hiện đang là một cặp. Khiến đơn vị này vô cùng thất vọng.”

“Tôi đã bảo là, tôi hoàn toàn ổn với mọi thứ mà!! Jibril muốn ở với ai thì tùy cô ấy thôi!!”

Tối qua, họ đã chơi một trò đoán đơn giản với đồng xu. Không có chiến lược nào liên quan cả, và một cách tự nhiên, Sora lại độc thân thêm một đêm nữa—còn Jibril và Emir-Eins thì trở thành một cặp trong một ngày.

Jibril và Emir-Eins—Flügel và Ex Machina, định nghĩa của kẻ thù không đội trời chung—bị ép phải trở thành một cặp.

Theo luật, họ đã tạo thành mối quan hệ mà cả hai đều có thể hợp lí hóa trong tiềm thức. Chẳng ai nghĩ cặp đôi này sẽ khả thi dù chỉ một chút, ấy vậy mà lại có—lại còn theo cách ngoài mong đợi nhất.

“Cô để yên cho chúng tôi được không, Dora? Tôi chỉ là được Chủ nhân ra lệnh ôm cái đống sắt vụn này thôi. Trong khoảng thời gian bị ép làm một cặp, không có một khoảnh khắc nào tôi cảm thấy bất cứ gì hết—một cảm giác thân thiết cũng không—về việc đó, cũng như định có chúng.”

“Khẳng định: Hành động này chỉ là để làm hài lòng Chủ nhân. Tiền đề của cái ôm này là tình yêu của đơn vị dành cho Chủ nhân.”

Rõ ràng, kí ức của họ đã bị dao kéo để thành ra Sora ra lệnh cho hai người phải ôm nhau.

Đối với Jibril, cô đơn giản được Sora ra lệnh làm thế.

Đối với Emir-Eins, cô được Sora bảo làm thế sẽ khiến cậu hưng phấn.

Lấy điều này làm cái cớ, cặp đôi Flügel và Ex Machina này sẽ trở thành trường hợp đầu tiên trong lịch sử.

“Quan sát: Phát hiện vẻ thỏa mãn ở Dị Số khi cô ta ôm đơn vị này. Kinh tởm.”

“Ta thừa nhận mình cảm thấy một sự nhục nhã khó tả khi được Chủ nhân ra lệnh ôm đống rác này…Nhưng đừng có mà vượt quá ranh giới. Ngươi không muốn ta chẳng may phá hủy ngươi đâu, đúng không? ♪”

Hai người vẫn chí chóe nhau nhiều như mọi ngày, nhưng Steph tiếp tục quở trách họ:

“Thế thì, cảm phiền giải thích tại sao hai người vẫn còn nắm tay được không?!”

““_______?!””

Cặp đôi đã trở lại là chính mình từ lâu, ấy vậy…

Ngay cả Steph đang đứng ngay trước mặt, họ vẫn chưa từng bỏ tay nhau ra.

Cho tới khi được chỉ ra, thì là vậy—nhưng đã quá muộn rồi.

“…Hiểu, rồi… Mới đầu… hai người làm vậy, vì chủ nhân… và ghét nó… nhưng rồi, hai người… thực ra lại thích nó… và chẳng mấy chốc… làm, vì chủ nhân… chỉ còn là, một cái cớ thôi…”

“Khoannn, Shiro. Em lấy cái viễn cảnh đó ở đâu vậy…? Ờ, mà thực ra, k-không có gì đâu. Em không cần phải nói.”

Đây không phải là kiểu lô-gic ta thường thấy trong manga lành mạnh… Mà giống với một thứ trong tạp chí của anh trai cô bé hơn.

Sora suýt chút nữa thì kêu em gái giải thích nhưng rồi nhanh chóng cho rằng chắc em ấy đọc nó từ shoujo manga nào đấy. Ừ, chung là vậy đi.

Dù sao thì, chẳng cần phải nói cũng biết Sora cũng quen với mấy công cụ tạo cốt truyện (plot device) kiểu này.

Việc này làm dấy lên—dù vô cùng nhỏ—một red flag.

Route để cậu cặp với Jibril hoặc Emir-Eins đang trên đà bị lấp kín. Route duy nhất còn lại là cái đang mở đường cho cậu xuống địa ngục—mà không, ở thời điểm này thì nó giống như xếp đường ray cho tàu cao tốc hơn—khiến Sora phải rớm nước mắt.

“Chủ nhân, em van xin ngài: Hãy ra lệnh em mất đi kí ức của ngày hôm trước.”

Jibril quỳ gối trước Sora rớm lệ, tay khấn vái và đầu dập thấp.

“Nếu thực sự có khả năng—dù chỉ một phần ít ỏi—rằng em đem lòng yêu cái thứ chất thải công nghiệp này, thì em van ngài, hãy xóa bỏ kí ức của em trước khi thời gian mở rộng cảm xúc ấy, bằng không—”

dde85ca3-7d18-406e-8d9f-704a4b502296.jpg

Nở nụ cười tươi tắn, như đang nói lời tạm biệt với người bạn cũ, Jibril nói nốt:

“—nếu không thể làm vậy, thì hãy kết thúc cuộc đời của em đi ạ.”

“Thi hành: Khởi động chuỗi xóa kí ức. Lỗi. Khởi động chuỗi tự hủy.”

Jibril và Emir-Eins—theo một cách đồng tình với nhau—ít nhiều đang có chung một tần số, thì:

“Ồ, xin lỗi! Tôi quên bảo—mấy người không thể sửa đổi kí ức hay tự làm hại mình ở đây đâu.”

Như mọi khi, Foeniculum đột nhiên từ đâu xuất hiện.

“Mấy người không có quyền thay đổi kí ức; đây là điều chúng ta đã quyết định từ khi bắt đầu trò chơi rồi. Đừng giận tôi nhé, kê? ♪”

Jibril và Emir-Eins tái nhợt cùng vẻ tuyệt vọng khi nghe tin tức.

Sora, mặt khác, tỏ ra quẫn trí—một mối nghi khác của cậu vừa được xác nhận.

Foeniculum, hào hứng hơn bao giờ hết, nói tiếp:

“Mà có ai lại muốn xía vào cặp đôi Flügel-Ex Machina chứ hả?! Mấy người có biết nó câu view đến mức nào không?! Không thể để mấy người tự xóa kí ức được!! Không phải chuyện đùa đâu!! Mấy người cần phải hướng về tình yêu này! Được ăn cả ngã về không, hiểu ý không?! Ge-he-he-he!”

Nhỏ cười thô bỉ cho hợp với điệu cười.

“Nào, tôi còn buổi stream tối nay nữa. Thế mấy người có định hỏi tôi gì hay không đây?”

Hệt như hai hôm trước, chắc nhỏ đang định cho viewer xem một reel nổi bật khác.

Foeniculum đang tỏ ra cực kì mất kiên nhẫn, mà cả nhóm hiểu là nhỏ vẫn chưa edit xong đoạn phim JibEm.

“………”

Steph, Jibril, Emir-Eins—và cả Shiro—tất cả đều hướng mắt nhìn Sora.

Chỉ mới hai hôm trước, cậu đã khẳng định trò chơi này không thể thắng. Sora bảo cậu sẽ làm rõ điều này trong chuyên mục hỏi và trả lời kế tiếp. Cậu chọn cách lặp lại chính mình.

“Đã bảo là… Tôi không thực sự có câu hỏi nào…”

Do đó, không phải cậu đang hỏi mà đang tìm sự xác nhận cho điều cậu tin là đúng.

Sora thở dài ra rồi nói:

“Câu hỏi của tôi là: Chúng tôi không thể thắng trò chơi này dù có làm bất cứ gì… Phải không?”

“Hả?! Hở? Khoan… Ý anh là sao?!”

Có một khoảng lặng dài trước khi Steph đứng ra phá vỡ nó.

Cùng vẻ mặt khuất phục, Sora giải thích cho cả nhóm cách trò chơi này thực sự hoạt động.

“Để tôi nói cho nhé… Đầu tiên: Không có cách nào để chúng ta thoát khỏi trò chơi này.”

Không—không phải thế. Sora lắc đầu và nói lại.

“Để tôi sửa lại câu… Thực ra rất dễ dàng để thoát khỏi đây—tất cả những gì chúng ta phải làm là nắm tay với nửa còn lại đã tuyên bố và bước qua cánh cổng. Thế thì quá dễ dàng. Chúng ta có thể tạo thành các cặp đôi liên ứng bằng Minh Ước để bốn người thoát được. Mà đó mới là vấn đề—chỉ có tác dụng với bốn người chúng ta thôi.”

Dẫu có nhìn nhận theo cách nào, một thành viên thứ năm sẽ phải bị bỏ lại.

“Bất cứ ai bị bỏ lại không thể đem lòng yêu ai cả, và điều đó có nghĩa họ sẽ không thể tự mình kiếm được tiền tip.”

Bốn người rời khỏi không gian cũng sẽ quẳng một cái boong vào kế hoạch của Foeniculum.

Nó sẽ khiến cho stream kết thúc—cùng với số tiền tip nó thu về. Cái phụt.

“Vậy nên đầu tiên chúng ta phải kiếm chìa khóa. Cách duy nhất để làm điều đó là thu thập một số điểm khổng lồ—chính xác là, năm tỉ. Có ai không hiểu kịp không?”

“Đ-đúng… Nhưng anh vốn đã biết điều này từ trước cả khi bắt đầu rồi mà, đúng không?”

Steph nói đúng—Sora vốn đã nhận thức được điều này ngay từ đầu.

Mọi thứ cậu sắp giải thích bao gồm những điều kiện cậu hoàn toàn nhận thức rõ. Bởi vậy nên cậu mới trầm cảm suốt như vậy. Nói cách khác:

“Tuy nhiên… Không đời nào chúng ta có thể tích được năm tỉ điểm.”

Họ đã tích được 8,970,000 điểm tip trong năm ngày vừa qua. Với tốc độ này phải mất nhiều năm để họ chạm đến con số năm tỉ. Không những vậy:

“Trên thực tế, một nhóm người có khả năng kiếm được năm tỉ… thì cũng có thể kiếm được sáu, thậm chí là mười. Ai mà lại để một con ngỗng đẻ trứng vàng như thế xổ lồng?”

“______”

Kết luận đơn giản thôi.

“Foeniculum không hề có ý định để chúng ta rời khỏi đây.”

“…N-nhưng… Nii… Không, đời nào… chúng ta đồng ý với—”

Shiro nói phải. Kí ức của họ đã bị xóa, nên họ không thể nào biết được sự thật.

Điều Sora biết: Khả năng cậu đồng ý với việc bị nhốt cùng những điều kiện như vậy là không.

“Chỉ có một câu trả lời duy nhất—và đó là chúng tôi đã thua. Vậy nên chúng ta mới ở đây.”

Elven Gard là thủ phạm có khả năng nhất.

Hai anh em hẳn đã để thua họ, bị tước đoạt ngai vàng, và bị quẳng vào tình thế này…

Nói cách khác, trò chơi này là một sự trừng phạt, điều khoản họ phải thực thi cho thất bại trước đó.

Bởi vậy: Sora hỏi—sửa lại: xác nhận—một điều nữa.

“Cứ thử nghĩ lại lúc con nhỏ giải thích luật mà xem. Foeniculum chỉ mô tả cách chúng ta thoát khỏi đây—chứ chưa bao giờ nói về cách chúng ta thắng… Tại sao lại như thế? Ấy là bởi không có cách nào để chúng ta thắng cả.”

“…………”

Không gian nơi chỉ cặp đôi mới có thể rời đi.

Điều đó chỉ đề cập đến việc rời khỏi không gian này: Spratul này.

Nó không đề cập đến thứ nằm ngoài không gian này; ấy thậm chí có thể là một Spratul khác…

Việc tiết kiệm năm tỉ điểm là bất khả thi, và cho dù có thể, Foeniculum cũng chẳng có lí do gì để năm người trốn thoát.

Cho dù cả nhóm có hy sinh một thành viên và thoát ra khỏi Spratul, tất cả những gì chờ đợi phía bên ngoài chỉ là thất bại toàn tập.

Điều đưa chúng ta trở lại khúc ban đầu—đây là một trò chơi sinh tử.

Không có chiến thắng nào cho cả nhóm; họ đã thua ngay từ khoảnh khắc họ tham gia.

Họ chỉ ở đó bởi vì vốn dĩ họ đã thua ngay từ đầu. Đây chỉ là một dạng giải trí trước khi máy chém kề vào cổ họ.

…Nếu lưỡi dao hành quyết thực sự phủ xuống; nếu đây thực sự là kết thúc…

…thì nhiều nhất Sora có thể mong ước là được có bạn gái trước khi tất cả kết thúc…

Sora rớm nước mắt nhìn vào khoảng không—nhưng đây là lúc Foeniculum tán cậu bằng một câu trả lời ngoài mong đợi:

“___Không.”

………

______………

______… … … … Sao cơ?

“Nói lại bao nhiêu lần cũng được. Tôi thề trên Minh Ước—câu trả lời cho câu hỏi của các vị là không.”

Nhỏ ngừng edit video và gặp ánh mắt Sora—chúng tôi đen như màn đêm.

Foeniculum nhìn thẳng vào mắt cậu trong lúc trả lời. Mắt nhỏ màu chanh; Sora nhìn lại vào đôi mắt to tròn của nhỏ khi cậu nhận ra—

“…Mà, sắp đến giờ buổi stream kế tiếp rồi. Tôi té khỏi đây đây!! Trò chơi tiếp theo của các vị là vào lúc tám giờ tối mai—đừng muộn nhé, kê? Xin chào!”

Foeniculum biến mất cái phụp cùng nụ cười—như cách nhỏ vẫn làm—bỏ lại cả nhóm.

Có một khoảng hoang mang ngắn trước khi bốn thành viên nữ cuối cùng hướng sự chú ý về phía Sora, người đang ở vị trí chính giữa đóa hoa và cắn móng tay.

“…Nii?”

“…Ờ, khoan… Shiro… Anh cần thời gian suy nghĩ…”

Khoann đã nào. Woa, woa, woa… Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Con nhỏ đó nói… không hả? Vậy là có cách để chúng ta chiến thắng…?

Mà, thế thì tất cả thay đổi rồi—

“…Xin lỗi. Sau cái bài diễn văn vừa rồi, có vẻ như tôi đã lầm về mọi thứ. Tôi cần làm thông thoáng đầu óc và nghĩ về điều này một chút,” Sora lẩm bẩm về phía các cô gái, mấy người lặng lẽ nhìn cậu đem Shiro trở về phòng.

Không thể nào… Éo thể nào được. Đó thực sự là điều đang xảy ra ở đây ư?

Ngày Bảy____Buổi tối.

Cả nhóm tham gia vào một trò chơi khác sau cái ngày Sora biết mình đã nhìn nhận sai về toàn bộ tình hình.

Một ngày nữa đã trôi qua kể từ trò chơi đó, đưa cả nhóm đến đêm thứ bảy ở Spratul.

Sora và Shiro rời khu vực của họ, chỉ để chứng kiến vài cuộc chém giết đẫm máu trong phòng khách.

“Thì đó là điều tôi đang bảo còn gì! Tôi bị ép phải làm điều tôi làm tối qua; điều đó trái với ý muốn của tôi!!”

“Ồ, vậy hả? ♪ Cô không cần phải giải thích đâu. Hai hôm trước cô đã có được sự ưu ái của tôi, song có vẻ giờ cô khá thân thiết với cái đống rác thải đó rồi. Điều duy nhất tôi mong đó là cô đem phứt cái thứ đó đi để cả hai được thu lượm bởi công ty xử lí rác thải. ♪”

“Bào chữa: Không quan sát được ý chí tự do trong khoảng thời gian bị ép thành cặp. Dị Số và đơn vị này vốn đã chứng minh khái niệm đó. Không có sự chính thống nào giữa Cô Dol và đơn vị này. Cho rằng Dị Số đang ghen với đơn vị này. Thật khó coi.”

“…Khoan đã—Cô Dol, tức là đang nói tôi hả?”

“Trời đất, đúng rồi đấy. Chuyện gì xảy ra với Người Phụ Nữ Không Tên rồi? Đây phải chăng là một dạng tên thú cưng? ♥”

“Lí luận: Phủ định. Sự thật: Đơn vị này có biết tên của Stephanie Dol. Do đó, mọi sự đề cập trước đó về Người Phụ Nữ Không Tên là lỗi. Lỗi thì đã được chỉnh sửa. Không có cảm xúc liên quan.”

“Cô còn thiếu mất một chữ kìa!! Tôi là Stephanie Dol—”

“Kết luận: Đơn vị này vẫn là hầu gái của chủ nhân. Người phụ nữ nói trên là thân tín của ngài và là thủ tướng của Khối Liên Minh Elkia. Do đó, cô ấy thuộc địa vị xã hội cao hơn so với đơn vị này. Bởi vậy, việc đơn vị này gọi Stephanie Dol là Cô Dol là thỏa đáng. Đơn vị này không sai. Cô ấy yêu chủ nhân mình.”

“Tại saooo ai cũng nhất quyết phải gọi sai tên tôi vậy hả?!”

Tối hôm trước cả nhóm đã chơi một trò chơi tâm lí đơn giản khác.

Steph và Emir-Eins đã trở thành một cặp từ buổi stream đó.

Ngay khi Sora có cơ hội hỏi thêm một câu khác, cậu đã rời trò chơi cùng Shiro bên cạnh để về ẩn trong phòng riêng suốt cả ngày. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi mình rời đi, đặc biệt là giữa cặp đôi mới—cậu thậm chí không ở vị trí để mà nghĩ về nó.

Bỏ qua một bên tình yêu tay ba mà các trò chơi đã ép phải tạo thành, Sora đã dành hai tư tiếng đồng hồ vừa qua róc não hết sức có thể…

“Hừm… Chúng ta đã có thêm viewer, và tip trông cũng không quá tệ… song có vẻ như cặp Flügel x Ex Machina có sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều. Vấn đề nằm ở Stephanie: Cô dễ bị làm động lòng quá đấy, và điều đó làm hỏng hết bầu không khí rồi. Gawd, chúng ta phải làm gì đó để cuộc vui này tiếp diễn, bằng không thì éo làm ăn được gì cả!”

Một tay giữ điếu thuốc và đồ uống bên tay còn lại, một Foeniculum cáu bẳn lạ lùng nói thẳng vào mặt họ.

“…Foeniculum: Đến lúc cho câu hỏi của chúng tôi rồi.”

Những người còn lại hẳn đã cảm nhận được gì đó trong giọng Sora, trong nét mặt, trong ánh mắt cậu.

Foeniculum và các cô gái—cùng mớ hỗn loạn xoay quanh Steph—ngừng lại và hướng sự chú ý về phía Sora.

______Cậu đã nghĩ về điều này suốt hai đêm ròng.

Kết luận duy nhất cậu có thể rút ra là kí ức của họ đã bị xóa và luật lệ đã được đặt để chắc chắn họ không thể phục hồi chúng.

Cậu chỉ không tài nào nghĩ ra nổi tại sao kí ức phải bị xóa đến mức này hoặc tại sao họ lại đồng ý với những giới hạn đến mức này.

Bởi vậy, tình huống này thành ra chỉ có thể đã bắt nguồn từ một sự thua cuộc khác—một sai lầm họ đã mắc phải.

Sora biết chắc rằng, ít nhất, thì họ cũng sẽ không bao giờ để nhường nhiều khả năng tác động đến dòng chảy của trò chơi thế này cho đối thủ.

Dẫu vậy—vẫn có con đường để dành chiến thắng. Nếu thực sự có câu trả lời cho tất cả những điều này mà không thể được kết luận từ những điều kiện đã biết trước đó—thì…

“Nói trước… đây không phải câu hỏi. Tôi chỉ đang xác nhận điều mình biết thôi. Nên cô không cần phải trả lời.”

…Sora quyết định dựa vào biện pháp thông thường của mình.

Cụ thể:

“Foeniculum—cô ở phe chúng tôi, phải không?”

Tuy không có bằng chứng, nhưng linh tinh mách bảo mình nhỏ không phải kẻ địch.

“_______ᴥ”

Foeniculum nghe lời cậu và giữ im lặng, chỉ trả lời cậu bằng ánh mắt vô hồn.

Song, ánh mắt màu chanh—chúng hệt như Sora thấy hai hôm trước. Chúng không hề có ý đồ đen tối; chúng thiếu hẳn đi một nét thù hằn hoặc dã tâm.

Những cảm xúc duy nhất ánh nhìn của nhỏ để lộ ra là sự mong đợi, tin tưởng—và bồn chồn.

Có thể xác nhận điều cậu cảm thấy theo bản năng từ ánh nhìn chung giữa hai người, Sora quyết định hỏi câu hỏi.

“Đây là câu hỏi của chúng tôi: Cô đang tham gia trò chơi này cùng chúng tôi—và điều kiện chiến thắng của cô cũng giống như chúng tôi, phải chứ?”

Foeniculum không phải là kẻ hành quyết.

Nhỏ chắc chắn là chủ tọa của stream, song—nếu phải nói, nhỏ có thể chính là ví dụ cuối cùng cho trò chơi sinh tử có thể dành chiến thắng…

___Khi quản trò và người chơi đều chung hội chung thuyền…

Đây là kết luận theo linh tính của Sora, và câu trả lời là:

“___Phải, đúng vậy. ᴥ”

Foeniculum trả lời cùng nụ cười rạng rỡ nhất, khiến Sora phải cười gượng gạo.

“Ồ… thì… Xin lỗi vì phải mất lâu vậy chúng tôi mới nhận ra nhé. Cuối cùng chúng ta cũng bắt kịp nhau rồi.”

“Ờm… Cảm phiền cho bọn này vào với được không?”

Steph bước lên trước để yêu cầu một lời giải thích cho cả nhóm. Sora gãi gãi đầu vẻ tự trách mình.

Cậu không tin nổi mình lại mất tập trung như vậy—kết luận này lẽ ra đã phải dễ được nhận thấy nếu như cậu ổn định hơn. Thật vậy:

“Rồi, vậy điều này chứng mình Foeniculum không phải là tay sai cho Elven Gard.”

Nhỏ có đề cập chuyện Fairy nghiện Elf drama. Đến mức vài người thậm chí sẵn sàng trở thành nô lệ để có chỗ hít—nhưng nhỏ nói ra tất cả điều này như thể ấy chẳng phải chuyện của mình. Gợi ý lớn nhất của mình là—Mình chưa bao giờ cảm thấy ý đồ đen tối nào từ nhỏ.

Tuy nhiên: Nếu Foeniculum thực sự ở phe họ, thì tại sao họ phải mất kí ức đến mức độ này?

Để mà bị quẳng vào một tình huống tàn khốc đến mức này—kết luận duy nhất đó là họ bị ép phải như thế.

“Vậy là chúng tôi đã làm hỏng ở khúc nào đó và thua. Chắc là với Elven Gard.”

Có phải là với Elven Gard hay không—Sora không thể dám chắc.

Nhưng họ đã để thua ai đó để mà bị rơi vào tình huống trước mắt này. Nhiêu đó thì bất di bất dịch.

Song, mặc cho sự tàn khốc của hoàn cảnh, nếu thực sự có một con đường chiến thắng—nếu Foeniculum thực sự ở phe họ—thì…

“Điều này nghĩa là… để làm một cú lội ngược dòng, chúng ta đã nuốt những điều khoản cực kì khó nhằn này và đồng ý chơi trò này cùng Foeniculum.”

Điều này làm dấy lên câu hỏi: Giả như quản trò có cùng điều kiện chiến thắng với chúng ta thì sao?

Chỉ có một câu trả lời lô-gic duy nhất. Nếu Foeniculum thực sự ở phe họ—thì cách duy nhất để thoát khỏi trò này chính là điều nhỏ đã giải thích cho họ ngay từ đầu.

Cụ thể: Kiếm càng nhiều tiền càng tốt.

Nói cách khác, để thoát khỏi với năm người còn nguyên vẹn, họ cần mua chìa khóa.

Chúng ta thực sự cần phải kiếm năm tỉ tiền tip—đó là cơ hội chiến thắng duy nhất.

“…Ờm… Có vẻ tôi hơi bỏ lỡ một điều ở đây. Vậy chúng ta vẫn không biết chi tiết quan trọng nào sao? Chẳng hạn như sai lầm là gì hay chúng ta đã để thua ai…?”

Steph nghe có vẻ ngờ vực—nhưng không chỉ mình cô ấy: Jibril, Emir-Eins, và Shiro đều toát lên vẻ đồng cảm.

Bốn người họ nhìn Sora, hoang mang. Cậu đáp bằng cách lắc đầu.

Chi tiết Steph đưa ra không thực sự quá quan trọng. Nói hơi thẳng, Sora đếch thèm quan tâm về chúng.

Cậu chỉ đơn giản—

“Phải rồi, Foeniculum. Có phiền nếu tôi hỏi một câu nữa cho Steph và cánh con gái không?”

“Hửm? Anh chỉ được hỏi một câu thôi. Tôi không thể đảm bảo lần này mình sẽ trả lời thẳng.”

Foeniculum không còn bị Minh Ước trói buộc phải thật lòng trả lời cậu nữa.

Nhỏ làm cho rõ ràng để cậu biết điều đó, khiến Sora cười khẩy khi cậu đáp, “Khồng, khá chắc chúng tôi có thể tin cô, xét việc chúng ta ở cùng đội mà.”

Vốn dĩ, Fairy này đã nói quá nhiều. Dù là về cách stream hoạt động hay Fairy—nhỏ đã trả lời tất tần tật mọi câu hỏi cả nhóm dành cho mình.

Chắc nhỏ đang phải chịu ảnh hưởng từ luật không cho phép nhỏ tiết lộ thông tin trừ khi được chúng ta hỏi…

Xét cho cùng, nó giống như những giới hạn bị áp đặt lên họ cho trò chơi này.

“Dù sao thì, tôi vốn đã biết câu trả lời cho điều mình sắp định hỏi rồi. Tôi chỉ đang kiểm tra lại cho Steph thôi.”

Bằng vẻ vô cùng tự tin, Sora nói tiếp:

“Đây là câu hỏi tiếp theo: Elkia đang trên bờ vực sụp đổ, và tùy thuộc liệu chúng tôi có thể thắng trò chơi này, nó sẽ có thể suýt soát đứng vững được… Phải vậy không?”

“______!!”

Tất cả mọi người ngoại trừ Foeniculum và chính Sora đều há hốc mồm.

Sora không quan tâm họ đã để thua ai hay tại sao.

Năm người họ đã bị đưa ra khỏi Elkia và bị ép phải chơi dưới những điều kiện khắc nghiệt này.

Vậy là hơn cả đủ để cậu biết Elkia đang gặp nguy hiểm.

Sora đã tự tin đưa ra câu hỏi, nhưng—cười tráo trợn—Foeniculum đáp:

“…Câu trả lời cho câu đó là không.”

_______Hở?

Mình lại bỏ lỡ điều gì khác ư? Sora thầm hỏi, cơ mà:

“Không chỉ mỗi Elkia đang gặp nguy ở đây đâu. Mà là toàn thể Immanity cùng cả một đống chủng tộc khác đang bị đưa lên thớt đấy. ᴥ”

_______Ờ… chậc?

Sora toát mồ hôi hột nghe câu trả lời của Foeniculum.

Cậu nhìn vào mắt nhỏ, cũng cho thấy vẻ mong đợi, tin tưởng và bồn chồn như trước.

“Tôi thực sự cần mấy người phải đồng cam cộng khổ với tôi. Bản thân tôi cũng có rất nhiều thứ phải cân nhắc—đây là ván cược cả đời có một đấy,” Foeniculum cảnh báo cả nhóm cùng vẻ mặt nghiêm trọng rồi phụt mất.

“Soraaa… Soraaa…? Chính xác thì chúng ta đã mắc phải loại sai lầm gì vậy…?”

Rõ ràng, sai lầm của họ để lại những hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với cậu tưởng tượng.

Sora phớt lờ Steph, người đang rúm ró hỏi cậu. Cậu đi đi lại lại, chìm trong suy tư.

Chúng ta đã mắc phải cái sai lầm quái quỷ gì?

Không có kí ức hay cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài, thậm chí chẳng có ý nghĩa gì để mà nghĩ về nó cả.

Không những vậy, mà xét việc họ phải làm để lộn cái bàn trong trò chơi bất khả thi này đồng nghĩa với một việc—họ không có nhiều thời gian.

Bởi vậy, Sora tập trung mọi tế bào trong não vào việc tìm ra cách để thu về năm tỉ điểm tiền tip một cách nhanh nhất có thể đối với con người…

Sau buổi stream vào ngày thứ bảy, Foeniculum ngồi trong phòng riêng tự tạo ở một góc không gian, cười cười như một con dở.

“Hyeh-heh-heh-hoh-haaa!! Gweh-heh-heh, thử nhìn đống linh hồn này mà xem!!”

Sao nhỏ lại không cười cho được? Số người theo dõi—bắt đầu từ tám mươi bảy—nay đã vượt quá một trăm hai mươi ngàn.

Tiền tip—linh hồn Fairy—đã đạt đến một con số Foeniculum chưa từng thấy.

“Aaa, mình sẽ thành top streamer mất—mà, chí ít thì, với tốc độ này. Xét về thứ hạng thì mình vẫn đang ở đâu đó giữa giữa!! Như kiểu sắp thành người nổi tiếng rồi! Càng nhiều linh hồn thì trái tim càng phải rộng mở hơn; cá mình thậm chí còn có thể nhẹ nhàng với cả bọn hater suốt ngày chửi bới—ầy, mà thực ra, mặc xác tụi nó đi. Ừ, mình không phải kiểu người tự lừa dối bản thân mình. ᴥ”

Nhỏ kiểm tra màn hình—stream hiện đang tắt—rồi làm biểu cảm sinh động Đờ mờ tụi bây bằng cách giơ cả hai ngón giữa lên trời.

Đứng trên cao nhìn xuống những kẻ coi thường mình—trên đời này còn cảm giác nào tuyệt hơn? Không có!

“Nhận lấy đi, lũ thất bại!! Của đứa nào đứa ấy chịu!! Gtah-haaa!!”

Foeniculum hò la hú hét nhảy múa khắp phòng—rồi đột nhiên khựng lại.

Rồi nhỏ hé nhìn màn hình lần nữa.

Mắt nhỏ dán vào đống tip linh hồn Sora và đồng bọn đã thu thập được, nhỏ nhìn số tổng và thầm nhủ, “…Có nhiều linh hồn thế này, thì chắc không ai để ý nếu mình dùng một chút cho bản thân, đâu h-ha…?”

Nhỏ có thể mua được những clip siêu hiếm của Grand Magus trứ danh đó hoặc một bản vá không gian ảo đặc biệt xoắn quẩy dành cho dân chuyên…

Có biết bao nhiêu thứ khiến nhỏ phải nuốt nước mắt cho qua vì là một con đỗ nghèo khỉ, nhưng giờ thì nhỏ đủ sức mua rồi. Kiểu, tất cả luôn ấy.

……

“K-không, chắc mình không nên!! Nhưng mà… theo một cách, chúng chỉ giống kiểu tư liệu nghiên cứu thôi… Đ-úng rồi—nó là sự đầu tư cho những buổi stream kế tiếp! Chi phí đầu tư! Mình cần những trang thiết bị cần thiết để vươn đến một tầm cao mới!!”

Foeniculum viện cớ cho danh sách mua sắm của mình, khi mà—

“NGƯƠI SẼ KHÔNG LÃNG PHÍ.”

“GYA-HAAA-HOOO?! Tất nhiênnn không rồi ạ; đùa, chỉ là đùa thôi!! Được rồi, được rồi mà, suýt chút nữa thì tôi đã để bị khuất phục bởi ác quỷ trên vai đây, nhưng cuối cùng lại không— Ủa, thì ra là ngươi.”

Fairy đã phủ phục xuống sàn, sẵn sàng cầu xin viewer sự tha thứ. Nhưng giọng nói lại không phát ra từ màn hình.

Nhận ra chủ nhân của nó, Foeniculum phụng má ngồi dậy.

“Không thể tin nổi mình vừa bò lê ra năn nỉ không vì gì cả… Thế chung là, tình hình sao rồi?”

“LỜI THÚ NHẬN BẮT ĐẦU RỒI. KHÔNG CÒN NHIỀU THỜI GIAN ĐÂU. KHẨN TRƯƠNG LÊN.”

Foeniculum bỡn cợt trước lời bình luận thẳng thừng từ giọng nói.

Rồi, rồi, biết rồi mà. Không cần phải nhắc người ta đâu.

Phải… Sự thật mà Sora và những người còn lại sẽ không bao giờ có thể nhớ ra.

Điều đã hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi kí ức của họ—tình hình bên ngoài, sinh ra từ độc dược…

Cụ thể, họ cần giải cứu Elkia—thứ bị kẹt trong ranh giới pha không gian Spratul thông qua Tiên Khúc được tạo ra bởi các Fairy dưới trướng Elven Gard—trước khi các gián điệp thú nhận tất cả. Đó chính là tình hình.

Nhằm đạt được điều đó, họ cần phải can thiệp vào ranh giới pha không gian bằng cách sử dụng nhiều năng lượng hơn nó cần để chính ranh giới nuốt chửng Elkia.

Sức mạnh họ cần: linh hồn lên đến nồng độ năm tỉ.

Tuy nhiên:

“Thì biết thế. Nhưng những thứ này cần thời gian. Ngươi có biết việc giữ bí mật vụ này với bọn Elf khó tới mức nào không? Ta đã phải dùng Minh Ước để stream riêng tư vụ này để chắc chắn đám người đăng kí không ba hoa về nó đấy.”

Xét cho cùng, kế hoạch của Foeniculum trực tiếp đi ngược lại Elven Gard.

Nhỏ không thể công khai quảng bá stream, và vì được giữ bí mật bởi Minh Ước, cũng không có cách nào để nó truyền đi bằng miệng. Đang phải mất một thời gian để kênh của nhỏ thực sự nổi tiếng—ngay cả khi xét đến độ hot của nó hiện giờ.

Song đó không phải chuyện ngày một ngày hai.

“Ta cá chắc vụ này đã có thể tiến triển nhanh hơn nhiều nếu nhà ngươi không xóa sạch mọi kí ức và cấm ta nói chuyện với họ. Nếu muốn phàn nàn với ai đó, thì tự đi mà nhìn vào gương ấy.”

Nói là vậy…

Fairy chỉ có hứng thú với tình yêu không giả tạo và lãng mạn xác thịt, nồng cháy.

Nếu như cả nhóm biết được mình đang vướng vào vụ gì, thì thành ra họ sẽ giả vờ yêu nhau mất.

Không đời nào có chuyện đám viewer rác rưởi, anh hùng bàn phím tưởng mình ghê lắm ghê vừa của Foeniculum—ờ lộn, những Fairy với khẩu vị tốt—lại có hứng thú với chuyện cứu Elkia khỏi sự diệt vong.

Như vậy… theo một cách, phương pháp hiện thời chí ít còn giữ cho mọi thứ tự nhiên. Nhỏ phải thừa nhận như vậy…

Không! Mọi thứ đều ổn!! Chúng ta chỉ cần gia tăng cường độ, vậy thôi!! Foeniculum tự nhủ trong lúc rút ra điếu thuốc.

Khói nhả ra từ miệng khi nhỏ hỏi giọng nói, “…Giờ nói mới để ý… chẳng phải Dragonia có thể nhìn trước tương lai sao? Nhà ngươi việc gì phải đứng ngồi không yên vậy?”

Đúng vậy—chủ nhân của giọng nói không ai khác chính là một con rồng.

___Ixseed Hạng Bốn, Dragonia…

Theo thiên cổ, Dragonia tồn tại ở quá khứ, hiện tại, và tương lai—tất cả cùng lúc.

Chúng giống như một trận cuồng phong sống chuyên đi nói trước mọi thứ—một chủng tộc không may, lạ lùng.

Không cần phải nói, chí ít, những thực thể như vậy chắc phải biết trước về tương lai gần.

Đặc biệt là gã này. Foeniculum nhăn mày. Song…

“TA KHÔNG THỂ THẤY TRƯỚC TƯƠNG LAI.”

Nhỏ phản ứng với câu trả lời xúc tích này bằng cách tròn mắt.

Nhỏ không ngạc nhiên trước chính câu trả lời. Theo nghiên cứu của Elf, có những trường phái tư tưởng tin rằng Dragonia vượt qua cả Old Deus về mặt sức mạnh.

Điều khiến nhỏ sốc là—tuy có vẻ bất khả thi—nhưng nhỏ cảm nhận được một chút lo lắng trong giọng con rồng.

“TA ĐÃ TỪNG THẤY CUỘC ĐẠI CHIẾN SẼ TIẾP TỤC CHO ĐẾN VĨNH HẰNG. NHƯNG NÓ LẠI KẾT THÚC.”

Tương lai bất khả thi đã chỉ còn là quá khứ.

Điều này có nghĩa tương lai không hề vĩnh hằng hay ấn định, và hơn nữa—

“TA NHẮC LẠI: ĐÂY LÀ LẦN ĐẦU TIÊN TA CAN THIỆP VÀO THỜI GIAN.”

—tương lai không chắc chắn, và con rồng đang đóng vai trò trong việc định hướng nó.

Bởi vậy, sự can thiệp vào thời gian của nó có thể mang lại bất kì số kết quả nào.

“TA THÚ NHẬN VỚI NGƯƠI: TA CHỈ LÀ KẺ NGU SI. TƯƠNG LAI KHÔNG THỂ BIẾT TRƯỚC.”

Tuy con rồng không nói nhiều, lời lẽ của nó được hiểu một cách đầy đủ.

… …Thì lại chẳng.

Foeniculum thở ra làn khói cùng nụ cười méo mó và đáp, “Vậy tức là ta biết điều ngươi không rồi. Xem chừng đám Dragonia các người không bá đạo như lời đồn, nhể?”

Giờ thì đối với Foeniculum việc Sora và những người khác có thể đánh bại một Old Deus đã trở nên hợp lí. Việc nhỏ biết hơn một thực thể cao hơn nó dễ đến mức này. Xét cho cùng:

“Tương lai vốn đã được ấn định rồi. Luôn chỉ có hai khả năng thôi.”

Phải, và chúng là:

“Ngửa hoặc sắp—thắng hoặc thua. Chỉ vậy thôi!”

Foeniculum nói tiếp cùng nụ cười chiến thắng. “Và ta đã đặt hết tiền cược của mình vào ô chiến thắng. Nếu ta thua… Thì, ta cũng chẳng còn tương lai gì. Vậy nên ta phải thắng! Nên thực sự, ta đoán chỉ có một tương lai thôi.”

Nhỏ phụt ra điếu thuốc, lườm thẳng về phía giọng con rồng, và—mắng nó.

“Ta sẽ thắng… Đó sẽ là quá khứ tiếp theo ngươi nhìn thấy, hiểu chưa?”

“HÃY ĐỂ ĐIỀU NÀY ĐƯỢC LÀM RÕ: MỌI CHIẾN THẮNG ĐỀU SẼ CHỈ TƯƠNG ĐƯƠNG VỚI HÒA MÀ THÔI.”

“Rồi, rồi, đi mà nói với đứa quan tâm ấy.”

“SONG TA THỪA NHẬN ĐÓ LÀ TƯƠNG LAI TA MONG ĐỢI.”

Và rồi, như thể tất cả vốn là giấc mơ, giọng nói tan biến.

Ngay khoảnh khắc cuối sự hiện diện của nó, Foeniculum gần như cảm nhận giọng nói đang cười khẩy—nhưng chắc nhỏ chỉ đang tưởng tượng thôi.

Nhỏ hít một hơi dài rồi thả lỏng vai.

Nhỏ cảm thấy cả người mình đang đơ cứng, và lại còn đúng lúc này. “Haizz…,” nhỏ thầm rên rỉ. “Con thằn lằn ngốc xít còn chẳng phải ló cái mặt ngu của nó ra để làm mình mệt nữa… Cơ mà… nó nói đúng. Cứ thế này thì không kịp mất…”

Tuy số tip khởi điểm mạnh hơn nhiều so với dự tính ban đầu, nó vẫn còn quá ít ỏi so với những gì họ cần. Foeniculum có làm gì với số điểm cũng chẳng quan trọng. Sẽ phải mất vài năm để có được năm tỉ.

Mình cần phải làm gì đó, nhỏ nghĩ.

“…Chà, giờ thì sao nào? …Hửm? Có gì đó đang cháy—? Gyaaaa! Quên dập thuốc rồi—hoa đang cháy!! Bớ người ta ai cho xin miếng nướccc!!”

Và đang bận nghĩ dở, nhỏ bắt đầu hét toáng lên bằng tất cả sức bình sinh…