Thủ đô Công Quốc Cộng Hòa Elkia, trước là Vương Quốc Elkia.
Một tuần đã trôi qua kể từ khi cả nhóm hoàn thành trò chơi với Foeniculum.
Đây là lần đầu tiên Sora và Shiro trở lại lâu đài kể từ khi bị đá ra khỏi phòng ngai vàng một tháng rưỡi trước.
Nhưng Sora—khoanh tay, mắt nhắm, mặt nghiêm túc căng đét—đang không ở phòng ngai vàng…
“…Được rồi, hỏi lần cuối. Cô chắc có thể làm việc này chứ, Emir-Eins?”
Cậu nghe ai đó trả lời từ bên cạnh, dù không thấy được họ.
“Khẳng định: Đơn vị này sẽ biên soạn mọi hình ảnh thu được và thước phim từ drone. Đoạn phim qua chỉnh sửa sẽ được gửi vào smartphone của Chủ nhân theo định dạng phát lại được. Dễ ợt, hee-hee.”
“…Ex Machina… vô cùng, hữu dụng…”
“Chỉ có Sora mới dùng Ex Machina cho một việc như thế này thôi…”
“Yêu cầu: Phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ. Chủ nhân sẽ khen đơn vị này chứ?”
Shiro và Steph lắng nghe cuộc trao đổi đầy ngờ vực trong lúc Sora gật đầu khẳng khái.
Chắc chắn rồi! Khen lên đến mây luôn cũng được!!
Một cảnh tượng hùng vĩ sắp sửa diễn ra tại Đại Bồn Tắm của Lâu Đài Hoàng Gia Elkia. Tôi sẽ không thể nhìn ngắm thiên đường xác thịt trong lúc ngồi đây mặc đồ và nhắm mắt. Nhưng nếu cô cho tôi phương tiện để chiêm ngưỡng nó, thì muốn khen bao nhiêu cũng được hết!!
___Rầm!!
“Sora! Shiro! Đã lâu không gặp, des!! Cùng chơi trò chơi đi, des!!”
“Ồ, Izuna! Ừa, lâu lắm rồi mới gặp. Tận từ lúc Holou xuất hiện, vậy là… khoảng hai tháng?”
“…Chào… Ừ, chơi thôi. Nếu thắng… bọn này sẽ chải, lông cho cô… ♪”
“Nào nào, Izuna…! Miko Thánh Thượng đang có mặt đấy; đừng quên phép tắc—”
“Hee-hee, không sao đâu… Trẻ con thì phải năng động chút. Dễ thương mà.”
Người đầu tiên xuất hiện trong bồn tắm—bằng việc nhào lấy ôm Sora và Shiro—là Izuna Hatsuse, một cô bé Werebeast nhỏ cùng đôi tai cáo fennec và chiếc đuôi tương xứng.
Theo sau cô bé là Miko, một Werebeast cáo vàng và là thủ lĩnh của Liên Hiệp Đông Bộ, và rồi đến ông nội của Izuna Ino Hatsuse.
___Emir-Eins, trong lúc đó, đảm bảo cắt ra mọi vật thể khiếm nhã (tên: Ino) xuất hiện trong khung hình.
Điều đó bao gồm cả Izuna, tuy trường hợp của cô bé thì liên quan đến vấn đề đạo đức hơn; một vài luồng hơi nước sắp xếp tiện lợi là đủ để mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát.
Ở bất cứ sự kiện nào—sau khi một cặp nữ Werebeast tiến vào khung cảnh—
“Ngươi! Ngươi, ngươi, ngươi! Sora! Ngươi đã hứa trả lời tất cả câu hỏi của Holou!! Ngươi đã ở đâu trong suốt 1,268 tiếng vừa qua kể từ khi bỏ ta lại cùng vật chủ?! Giờ thì Holou có thêm 43,237 câu hỏi nữa!!”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi sẽ quay trở lại trả lời câu hỏi của cô từ ngày hôm nay. Tương tự với cả sự nghiệp thần tượng pop của cô nữa. Bỏ qua lỗi nhỏ cho tôi lần này nhé, kê? ♪”
“Cái gì vậy?! Ngươi lại định bắt Holou nhảy và hát nữa sao?!”
Holou xuất hiện như vừa được vẽ ra và vội lao về phía hai anh em, sùi bọt mép. Một bình mực khoảng cùng cỡ cô đang nổi lềnh bềnh bên cạnh nữ thần nhỏ xinh đẹp.
Cô sẽ sớm là đại diện toàn quyền của Old Deus trong tương lai, còn chưa kể cú hit sắp tới trong ngành thần tượng nữa.
“Nyaaa, Jibsy, em không biết chị cả đã cô đơn thế nào khi không có em đâu… Mọi người ở Hội Đồng đều phớt lờ chị hết à!! Chị chỉ có là huy động toàn thể Avant Heim quét sạch Elven Gard khỏi bề mặt hành tinh khi nghe nói em bị mất tích thôi!! Em không nghĩ họ đang phản ứng hơi quá rồi sao?!”
“Vâng… Em nhẹ nhõm khi được biết các chị gái còn lại ít nhiều còn hiểu vấn đề. ♥ Mà thực ra nhé, chị không nghĩ giờ là thời cơ hoàn hảo để nghỉ hưu khỏi vị trí đại diện toàn quyền và sống ẩn dật suốt cả quãng đời còn lại sao? ♪”
Người xuất hiện kế tiếp là Azril, bám víu lấy Jibril và than thở khi hai người đến bằng dịch chuyển.
Tóc màu ngọc bích, một chiếc sừng duy nhất nhô ra từ đỉnh đầu, và đôi cánh bất động quanh eo—thực thể này chính là Flügel đầu tiên.
Cô cũng là Đại Diện Toàn Quyền Flügel và là chủ tịch chính phủ Avant Heim.
___Dù rõ ràng, có thể cô ấy không còn giữ được vị trí đó lâu nữa…
“Anh yêuuuuu! ♥ Anh gọi em ư? Vậy tức là anh sẽ chà đạp lên em hả?! Đạp vào mặt em, đá em, phớt lờ em—rồi dùng em làm thảm chùi chân cho cổng lâu đài?!”
“Thưa Nữ Hoànggg!! Chắc thần không phải liên tục nhắc nhở chuyện ngài cần nước để sốngg đâu chứ ạ!! Nếu làm thảm chùi chân ngài sẽ chết khô mấttt!!”
“Không sao hếttt. ☆ Ngươi đúng là đồ lo bò trắng răng đấy, Plum. ♥ Chúng ta chỉ cần thỉnh thoảng tạt cho mẻ ấy tí nước là được. Kiểu, vừa đủ để mẻ còn sống. ♪ Nữ hoàng não ngô của chúng ta thực sự vừa nảy ra một ý tưởng hay. Ngài ấy được giẫm đạp, còn tôi thì được nhìn—chắc sẽ thú vị phải biết. ☆”
Tiếp đến là Laila nhảy vào bồn tắm cùng khuynh hướng khổ dâm lên đến 11/10. Mặc cho điều gì đang diễn ra trong cái đầu ấy, thiếu nữ lung linh đuôi có vảy này đích thực là nữ hoàng của tộc Siren.
Theo sau mẻ là hai người nữa: Plum, nam Dhampir cuối cùng còn sống sót bận đồ đen kịt và đang sắp khóc đến nơi, và Amila, người đại diện Oceand trên thực tế và có phần tỉnh táo hơn hầu hết Siren.
“Và khoan đã! Nghe bảo mọi người đều tới đây bằng ma thuật Flügel màa! Vậy tại sao chúng tôi phải tự đếnn hả?! N-nói cho các người biết tôi đã phải nhét hai con quỷ cái này vào thùng phuy và vác cả hai đến đây tuốt từ Oceand dưới ánh nắng rực lửa đấyy!!” Plum nài nỉ. Mạng sống của hắn ta như mành chỉ treo chuông sau khi đã dùng hết gần như toàn bộ ma thuật.
Mà Sora chẳng đoái hoài. Không cần phải nói, cậu đã bắt Plum phải cuốc bộ hoàn toàn vì nổi hứng.
___Và rồi:
“Wow-wee! Thử nhìn những gương mặt này xem!! Mọi người cho tôi vào với nào!! Ai đang crush ai?! Ai làm cho con tim các bạn thao thức?! Mà cũng chẳng quan trọng, bởi Fairy chúng tôi sẽ cho bạn cú đẩy cần thiết để khiến tình yêu xảy đến!! Nên cùng lắng nghe nào!! Geh-heh-heh!!”
Thành viên cuối cùng xuất hiện là người mới nhất thêm vào.
Đó là Foeniculum, người có vẻ đã trở thành đại diện toàn quyền Fairy sau các sự kiện gần đây.
Đại diện toàn quyền Werebeast—Miko.
Đại diện toàn quyền Flügel—Azril.
Đại diện toàn quyền Siren—Laila Lorelei.
Đại diện toàn quyền Dhampir—Plum Stoker.
Đại diện toàn quyền Ex Machina—Einzig, có mặt từ xa qua đường liên kết với Emir-Eins.
Đồng thời có mặt: đại diện toàn quyền Old Deus tương lai—Holou.
Và cuối cùng, đại diện Fairy, chủng tộc đa phần còn là nô lệ cho Elf—Foeniculum.
Nói cách khác, tất cả mọi hình tượng máu mặt đại diện cho Khối Liên Minh các quốc gia của Elkia đều có mặt.
Nói theo cách dài dòng hơn nữa, chúng ta có gái tai thú, thiên thần, tiên cá (tuy không may là không có ma cà rồng thực thụ), gái mecha, nữ thần, và một Fairy (tiên) bằng xương bằng thịt!
Những nữ đại diện từ hầu hết mọi chủng tộc—những người con gái quá đỗi xinh đẹp, khá vượt xa mức thông hiểu của con người—và họ đều ở đây!! Tụ hợp trong Đại Bồn Lâu Đài Hoàng Gia Elkia!!
A, Đại Bồn Tắm—một cụm từ thật tuyệt vời!!
Chắc không cần phải nói rằng tất cả cánh phụ nữ có mặt đều khỏa thân—một trong những quy định của lời mời đến Đại Bồn Tắm.
Tuy nhiên, cánh đàn ông, lại phải chịu quy định là sẽ mặc đồ và nhắm mắt. Tuy vô cùng không may, Sora không thể chiêm ngưỡng cảnh tượng đẹp tuyệt trần.
Chỉ là lúc này thôi…! Mình chưa thể thấy nó… lúc này!!
Nói là vậy, nếu ở Disboard có tồn tại thiên đàng, thì ấy chắc chắn chính là bồn tắm này!!
Thiên đàng đã hiển hiện ngay tại Đại Bồn của lâu đài chúng ta và đang diễn ra xung quanh trong lúc mình thì ngồi ở đây!!
Có thể mình không được tận hưởng khung cảnh ngay trong lúc này—nhưng!! Nhờ có Emir-Eins, mình sẽ có mọi thứ trong video để xem bao nhiêu tùy thích!! Cùng mấy đực rựa bị cắt ra và trẻ con được che chở bằng hơi nước, thước phim sẽ hoàn toàn hợp pháp!!
Sora tin chắc rằng: À, phải—chắc rồi, cả cuộc đời mình đều là để dẫn đến chính ngày hôm nay…
Sora run lên vì cảm xúc, nước mắt rỉ ra từ đôi mắt nhắm và lăn xuống gò má—và rồi một ý nghĩ khác chợt nảy ra.
“…Nè, Shiro? Foeniculum… có mặc đồ không vậy?”
“…Nhỏ ấy… có…”
Shiro bẽn lẽn trả lời câu hỏi của Sora—câu hỏi mà ai cũng có trong đầu:
___Foeniculum là con trai hay con gái?
“Hửm? Khá chắc lời mời của anh bảo là ‘phụ nữ thì khỏa thân, đàn ông thì mặc đồ và nhắm mắt,’ mà nhỉ? Tôi chẳng biết làm gì vì tôi không phải trai lẫn gái, nên bèn quyết định mặc đồ thôi. Tôi có nên cởi ra không?”
“Báo cáo: Xét từ những lời trong quá khứ của đơn vị Fairy biết đến với tên gọi Foeniculum, đơn vị này ước tính Fairy không có giới tính.”
Hợp lí—vậy Foeniculum không phải trai cũng không phải gái.
Thế thì có gì mà phải nghĩ nhỉ?
Nghe có vẻ mình là người đưa ra quyết định, và giờ mình cần phải biết chắc—thôi thì lột ra vậy!!
“Thế, còn chần chừ gì nữa?! Mau cởi bỏ quần áo và vào khung hình để—”
___Khoan đã.
“Khoan… Chẳng phải cô từng bảo gì đó về việc có cả hai—?”
“Ừ. Tôi có cả nhị lẫn nhụy. Muốn xem không?”
Sora bối rối khoanh tay và cân nhắc lại đề xuất cởi đồ của Foeniculum—một đề xuất nhỏ đưa ra không hề lưỡng lự.
___Thế vậy… nhỏ ấy có gì…?
Foeniculum có vòng một khiêm tốn, cho thấy một thân hình có phần nữ tính. Nhỏ giống con gái nếu chỉ xét về ngoại hình, không giống kiểu Plum nửa này nửa nọ.
Nếu nhỏ có cả nhị lẫn nhụy theo nghĩa đen… thì có thể cho rằng nhỏ chỉ giống bông hoa mọc ven đường.
…Lỡ như Fairy không phải vô tính, mà là… song tính thì sao?
Lỡ như… họ có cả hai…?
Fairy không tự mình trải nghiệm tình yêu và lãng mạn… Lỡ như họ không hề xấu hổ với việc phô ra hàng họ của mình?
Dù là phần nào Foeniculum có hoặc không có, Emir-Eins vẫn sẽ cắt ra mọi thứ không thuận tiện cho bản cuối cùng của Sora.
Nhưng đối với cánh nữ giới hiện trong bồn tắm, nó là câu chuyện khác. Họ sẽ phải chứng kiến sự thật bằng hai con mắt, trực tiếp và bằng xương bằng thịt.
Điều này có thể không ổn lắm, đặc biệt với sự có mặt của Shiro và Izuna…
“……Foeniculum sẽ lột đồ từ hông trở lên nhưng dùng khăn tắm để che nửa dưới!!”
“Hửmm? Không hiểu có cái gì mà phải lằng nhằng thế nhỉ, nhưng chắc rồi, thích thì chiều.”
Sau một hồi cân nhắc nghiêm trọng, đây là sự thỏa hiệp mà Sora nghĩ ra.
…Con mèo của Schrödinger tốt hơn hết nên ở yên trong hộp.
Một hiện tượng không được quan sát là một nghịch lí của chồng chất lượng tử—trong ví dụ này, là các bộ phận đồng thời của nam và nữ.
…Dẫu vậy, có khả năng thực sự có một cái bím trong chiếc hộp đó…
Dẫu thế nào, Sora chọn hướng để lại sự khám phá này cho một ngày sau.
“___Rồi. Giờ thì tất cả đều có mặt, tôi có thể bắt đầu bằng một câu hỏi được chứ?” giọng nói có phần đa sầu đa cảm của thủ lĩnh Liên Hiệp Đông Bộ, Miko. “Mấy người không nghiêm túc về việc tổ chức một buổi họp Khối Liên Minh ngay tại đây trong bồn tắm đấy chứ, phải không…?”
“Cực kì nghiêm túc nữa là khác. Sao vậy, điều đó có gì phải bàn cãi sao?”
Sora thực sự khó hiểu với câu hỏi. Cậu nghiêng đầu bối rối, mắt vẫn nhắm.
Jibril, người đang ngồi cạnh Sora, mỉm cười nói thêm, “Chính sách của Chủ nhân đó là chào đón những đồng minh mới vào Khối Liên Minh bằng một bồn tắm chung—quan trọng hơn nhiều so với bất kì cái nào trong số Mười Minh Ước ngớ ngẩn. ♪”
Nó là một buổi lễ cần thiết, tuy quá nhiều thứ đã xảy ra kể từ khi Ex Machina gia nhập vào Khối Liên Minh.
Bồn tắm này có ý nghĩa bù đắp lại cho khoảng thời gian đã mất!!
“…Ừm. Vậy, tôi có một tuyên bố chính thức với tư cách là đại diện toàn quyền của Werebeast và Liên Hiệp Đông Bộ. Tôi muốn hỏi Vương Quốc Elkia—tức, đại diện toàn quyền Immanity—một số câu hỏi.”
Hai chiếc đuôi của Miko đập xuống nước tõm khi cô ngâm mình vào bồn tắm.
“Tùy thuộc vào câu trả lời, Liên Hiệp Đông Bộ có thể sẽ rút ra khỏi Khối Liên Mình Elkia.”
……Và rồi bầu im lặng.
Không khí thân thiện tức thì trở nên băng lạnh.
Một bầu im lặng đơ cứng bao trùm cả nhóm, im lặng tới nỗi cả tiếng giọt nước cũng vang vọng khắp cả bồn.
…Không một ai sốc hay có ý phản đối lại lời tuyên bố của Miko.
Izuna ngấc đầu; Ino ngồi không nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Amila và Plum cười gượng gạo trong lúc chờ đợi xem chuyện này sẽ đi tới đâu.
Mỗi người đều có phản ứng riêng, song sự im lặng của họ không phải vì ngạc nhiên hay phản đối—mà là sự đồng tình.
“___Những sự kiện gần đây đã chia tách thế giới ra làm hai nửa: Khối Liên Minh Elkia và Elven Gard.”
Sora, Shiro, và cả Steph đều biết điều này sẽ xảy tới. Họ chờ Miko nói tiếp.
“Với tư cách là thủ lĩnh của một quốc gia thuộc Khối Liên Minh—Khối Liên Minh tôi đã phó thác cho vận mệnh của toàn thể nòi giống Werebeast—tôi xin nói: Tư cách thành viên của chúng tôi tùy thuộc vào chiến thắng của các vị. Chúng ta thiếu khả năng duy trì làm đồng minh nếu như các vị thua… Xin thứ lỗi.”
Sora và Shiro ngồi yên lặng, không đưa ra câu trả lời nào.
Cô ấy nói phải—hai anh em đã thua. Một thất bại hoàn chỉnh, toàn diện.
Họ đã để thua Elven Gard—thua người đàn ông đại diện tộc Elf…
Giờ thì họ biết chuyện gì đã xảy ra trước khi bị tóm vào trò chơi của Foeniculum.
Cả nhóm đã lấy lại được kí ức—kí ức thực sự của họ___……
___Ngay trước khi trò chơi của Foeniculum bắt đầu:
Sora và những người còn lại đang nhìn nghị viện của Elkia qua một cái lỗ Jibril đã tạo ra trong không gian.
Điều họ thấy là:
“Tôi đã bí mật liên lạc với Demonia. Giờ tôi sẽ tiết lộ mọi thứ mình biết từng bước một.”
“Tôi đã bí mật liên lạc với Elf. Giờ tôi sẽ tiết lộ mọi thứ mình biết từng bước một.”
Các thành viên bước lên trước cùng chính xác lời tuyên bố đó, khẳng định sự kết nối của họ với Fairy, Lunamana, Dhampir, và Dragonia nữa…
Chất độc của Sora và Shiro đã ép ra lời thú nhận từ tất cả bọn họ.
Một trận chiến nội gián nảy lửa đang bí mật diễn ra trong lòng Elkia giữa các điệp viên của mỗi quốc gia và chủng tộc dưới lớp vỏ bọc của Liên Đoàn Thương Mại—hiện đang tiết lộ tất cả thông tin của họ cùng một lúc.
____Nếu lời thú nhận tiếp tục, mỗi chủng tộc đều sẽ để rò rỉ những thông tin quốc gia nghiêm trọng. Những thông tin như vậy có thể được dùng để chống lại họ trong trò chơi—những thông tin mà, ít nhất, có thể dẫn đến sự diệt vong của toàn chủng tộc.
Để ngăn lời thú tội, các chủng tộc cần thuốc giải độc—một từ tiếng Nhật chỉ mình Sora và Shiro biết.
Cái giá cho thuốc của Sora và Shiro ư? Cả cái đất nước mắc dịch.
Chẳng có ai lại điên tới mức sẵn lòng trả cái giá đó.
Nhưng nếu chủng tộc của họ còn sống sót, họ sẽ phải thương lượng với hai anh em qua trò chơi.
Và như vậy, Sora và Shiro định sẽ hấp thụ vài chủng tộc vào Khối Liên Minh chỉ trong một nước cờ—cơ mà:
…Tiên Khúc…
Hai ngày sau: một giọng nói làm rúng rộng thế giới quanh họ, và liền đó, toàn thể Elkia biến mất; quốc gia đã bốc hơi khỏi bản đồ…
______……………
“_______Ê… Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?”
Jibril đã dịch chuyển cả nhóm đến nơi đáng lẽ ra phải là Elkia.
“…Đây… là đâu…?”
“Chúng ta đang ở Phòng Đại Hội Đồng Lâu Đài Hoàng Gia Elkia—chí ít, đó là những gì các tọa độ này chỉ định…”
“K-Không thể nào!! Lâu đài đâu rồi…?!”
Năm người họ đứng đó sốc. Một cánh đồng hoa trải dài hút tầm mắt.
Không còn lại gì cả.
Không lâu đài, không thị trấn, không con người… Mọi thứ đều mất sạch—và thay thế bằng những bông hoa họ chưa thấy bao giờ. Một cơn gió nhẹ thổi trận bão cánh hoa qua không trung như tuyết rơi.
“Báo cáo: Phân tích dữ liệu âm thanh hiện thời—lời giải thích khả thi dựa trên ghi chép có sẵn từ cuộc Đại Chiến.”
Emir-Eins bắt đầu bình tĩnh báo cáo những phát hiện của mình cho cả nhóm đang cạn lời.
“Phỏng đoán: Tiên Khúc—một hiện tượng mà Fairy thay thế vị trí không gian bằng ranh giới pha không gian.”
Họ đã từng nghe cái tên trước đó trong trận chiến với Holou—cụ thể, trong trò Đại Chiến RTS với Jibril.
Nhưng ngay cả với lời giải thích của Emir-Eins, hai anh em vẫn không hiểu.
“…Vậy tức ý cô là…?”
Sora thúc giục lời giải thích thêm, Jibril bèn giúp.
“…Em tin rằng điều này tức là Fairy đã phong ấn toàn thể Elkia trong một không gian tách biệt ạ.”
Ừa… Phải rồi…, Sora thầm than thở.
___Elkia không còn nữa.
Chẳng quan trọng ai là kẻ đứng sau hay bằng cách nào. Đó không phải vấn đề cốt lõi ở đây___
“____Thế quái nào mà lại như vậy được hả?! Không thể cứ thế mà xóa sổ một đất nước được!! Vậy còn Minh Ước thì sao?!”
Họ đã cưỡng chế loại bỏ cả một quốc gia khỏi bình diện tồn tại này, phong ấn nó.
Đó là sự bắt cóc và giam cầm theo đúng nghĩa đen—đối với cả một quốc gia và con người của nó!!
Cho dù có không trực tiếp làm hại bất kì ai trong quá trình, éo thể nào có chuyện điều này không phạm vào Minh Ước được!!
Sora cạn lời, nhưng Emir-Eins chỉ gật đầu và nói tiếp.
“Khẳng định: Không có sự việc xác nhận nào về Tiên Khúc theo sau sự thành lập Mười Minh Ước trong thời hậu chiến tranh. Quả thực chưa có tiền lệ.”
Do đó, chỉ còn một yếu tố duy nhất xác định xem liệu có thể thực hiện một kĩ thuật như vậy theo các Minh Ước hay không:
“___Ai đó hẳn đã đồng thuận với điều này… Và ít nhất, là người ở vị trí có thể đánh cược cả quốc gia…”
Không chỉ ai đó, mà một tồn tại với nhiều năng lực ra quyết định như vậy—cụ thể, nghị viện Elkia.
“Thêm: Số lượng Fairy cần thiết để tạo ra một Spratul ở quy mô này xác định là lớn hơn bốn trăm ngàn. Do dó—”
Một quốc gia nắm quyền điều khiển hơn bốn trăm ngàn Fairy đứng sau việc này—Elven Gard.
Họ đã dùng chất độc của Sora và Shiro gậy ông đập lưng ông nhằm đặt một cái bẫy…
______…………….
Cả nhóm đứng chôn chân tại chỗ nơi mặt trời lướt qua trên đỉnh đầu.
Đến cả Steph còn cảm thấy mệt mỏi đến mức không thèm tá hỏa lên về việc họ nên làm gì trước.
Jibril và Emir-Eins vẫn không nói gì trong lúc Sora và Shiro vắt óc để xem mình còn lựa chọn nào không.
Song, dù có vắt đến mấy, cũng không thể đưa họ đến kết luận nào khác ngoài cái rõ ràng:
Họ đã bị chiếu hết…
Elkia bị phong ấn trong một dạng ranh giới pha không gian…
Tính đến giờ, Mười Minh Ước đã không hề khuất phục trước Flügel và Ex Machina—thậm chí cả Old Dues. Ấy vậy nó lại bị vượt mặt bởi Fairy—và các Elf điều khiển họ.
___Không có cách nào để không bị các gián điệp chú ý và do đó không có cách nào để ngăn lời thú nhận.
Tất cả mọi thông tin các gián điệp thú nhận sẽ thuộc về chỉ mình Elven Gard.
Điều này nghĩa là gì?
Sora và Shiro cũng biết về các thông tin này; họ đã thu thập nó bằng tiền mặt mã hóa.
Bởi vậy, họ dám chắc—ít nhất, Demonia và Lunamana đều sẽ bị ép phải chơi một trò chơi không thể thắng với Elven Gard.
Và không như với Sora và Shiro, món cược sẽ không phải là tạo thành liên minh.
Họ sẽ chơi theo điều kiện của Elven Gard. Trường hợp tệ nhất: Hai chủng tộc kết cục sẽ thành nô lệ cho Elf.
Không có cách nào để ngăn chặn số phận này.
Không ở hiện tại, khi hai anh em chẳng phải là đại diện toàn quyền của Immanity chứ đừng nói là quốc vương—đặc biệt với Elkia đang bị giữ làm con tin.
Cả Sora lẫn Shiro đều không nghĩ nổi cách nào để có thể lật ngược thế cờ.
Điều này chỉ có một ý nghĩa:
“…Chúng ta… Khoảng Trống… thua rồi…”
Nó rõ rành rành như những lời Sora thốt ra—họ đã thua. Tệ hơn nữa, nay khi mưu đồ đã bị đảo lộn và thành công dùng để chống lại chính họ, có hai chủng tộc sắp sửa lâm vào bờ vực diệt vong.
Đây là một sai lầm thảm khốc—Sora và Shiro đã làm việc vô cùng chăm chỉ để thống nhất các Ixseed mà không phải đổ một giọt máu chỉ để họ có thể thách thức Tet… để rồi cả tiền đề của họ bị bật gốc còn trò chơi thì không thể chơi được nữa.
Hai anh em đã hoàn toàn bị đánh bại—không nếu, hay nhưng nhị gì cả…
Và tất cả điều này đã được thực hiện mà chẳng hề gặp trực tiếp với Sora và Shiro, chẳng hề chơi bất cứ một trò nào với họ.
Bản chất của vấn đề là: Có kẻ nào đó đã thực hiện điều này mà hai người không hay biết, mà chẳng nói một lời với hai người họ.
Đứng trong im lặng, cuốn vào cơn tuyệt vọng trời không thấu đất không dung… Sora và Shiro gần như cảm giác có giọng nói đang bảo mình:
“Có cố gắng, nhưng đây là chiếu hết.”
…………
……………….
………………………___Họ cứ ở như vậy trong không biết bao lâu, cho đến khi nhận ra trời đã sẩm tối.
Sora và Shiro tự trách mình bị sốc đến độ chẳng nhận ra mặt trời đã lặn từ khi nào.
Đó là khi điều đó xảy ra.
“Cái… quái gì…?! Không—đừng bảo_______?!”
Họ nghe Jibril hãi hùng kêu và ngẩng đầu dậy, tò mò.
Sora và Shiro theo ánh nhìn của cô, nheo mắt hướng lên trời… cho đến vài khắc sau—cuối cùng họ nhận ra tại sao nó lại sẩm tối.
Mặt trời chưa lặn; nó chỉ bị chắn đi bởi một cặp cánh khổng lồ.
___Khổng lồ? Vĩ đại? To vãi chưởng?
Không thực sự có từ nào phù hợp để tả đôi cánh cỡ như trên đầu; kích cỡ của chúng vượt ngoài sức thông hiểu.
Hai anh em thực ra mất cả vài giây mới hiểu mình đang nhìn cái gì—
—một con rồng.
Một con rồng trắng vĩ đại, to lớn, hùng tráng.
Không lẫn đi đâu được… Sora và Shiro nghĩ lại khi họ mới dịch chuyển đến thế giới này.
Đây chính là con rồng trắng Sora trông thấy từ xa trên đỉnh một ngọn đồi khi cậu thu cảnh quan mới vào tầm mắt.
Và rồi—
“Phân tích: ___. Cạn lời: ___. Kẻ Thống Trị Dragonia cuối cùng còn sót lại… Reginleif Khai Sáng—?!”
“Không thể nào!! Kẻ Thống Trị Dragonia cuối cùng chưa bao giờ xuất hiện, thậm chí cả sau kết thúc của cuộc Đại Chiến!! Sao lại là lúc này?!”
—Emir-Eins thắc mắc về kết quả phân tích, còn Jibril không tin nổi vào mắt mình.
___Con rồng bắt đầu hạ cánh.
Cùng cái đập của sải cánh hùng vĩ, sinh vật trắng tinh khôi lờ mờ tiến lại gần như thể một ngọn núi rơi xuống từ bầu trời.
Ấy là một cảnh tượng ngang ngửa như trời chạm đất, một biến động tầm cỡ như trong kinh thánh… ấy vậy Sora, Shiro, và Steph không hề sợ hãi.
Con rồng nhẹ nhàng hạ thấp dáng hình khiến người ta phải ngước nhìn của nó rồi chầm chậm hạ cánh xuống cánh đồng hoa, mà hôm qua, vẫn còn là Elkia.
Trong suốt lúc đó, nó trang nhã cúi mình xuống đất mà không làm phiền bất kì cánh hoa nào.
“_______”
Có một lí do đơn giản cho việc tại sao ba Immanity không sợ hãi khi đối mặt với thực thể phi thường này.
___Nó cảm giác gần như không thật.
Nếu không phải vì sự hiện diện áp đảo của Dragonia, họ đã tưởng đây là một phép màu.
Họ không biết được là nó gần hay xa—hay thậm chí đúng ra có cái gì ở đó hay không.
Giống như thể đang mường tượng ra đô thị cổ đại vốn đã là tàn tích.
___Hoặc hình dung một tòa nhà mới nguyên, đồ sộ từ bản thiết kế của nó.
Không có gì ở đó cả, nhưng đồng thời lại có. Họ có thể cảm nhận được.
Quá khứ, hiện tại, hoặc tương lai, con rồng này không nghi ngờ gì đang—hay đã từng?—ở đó.
Sora biết; cậu bị ép phải biết chỉ bằng giác quan con người của mình.
…Chỉ mỗi việc nhìn con rồng thôi là đủ để phá hoại cảm thức không gian và thời gian của cậu.
Cảm xúc sinh ra từ việc ngước nhìn thực thể này—chắc chắn không phải sợ hãi.
Nó giống như đang nhìn một dãy núi vừa hình thành sau hàng triệu năm—hoặc một dải ngân hà cách xa cả tỉ năm ánh sáng.
Cảm xúc tự nhiên nhất của một người khi chứng kiến một thứ vượt ngoài tri thức trần thế—đây là nỗi choáng ngợp thuần túy.
Rồi con rồng hạ ánh nhìn về phía cả nhóm.
Ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt nó, cả năm người như trúng một tia thông hiểu, như một tia sấm sét.
“LẤY LẠI ĐẤT NƯỚC CỦA CÁC NGƯƠI ĐI.”
Một mệnh lệnh kiêu căng—không được nói ra thành tiếng hay truyền đạt bằng thần giao cách cảm. Nó không có âm thanh hay dao động.
Lời lẽ đơn giản được gửi đến họ thông qua cái chạm mắt. Chỉ vậy thôi.
Sự thông hiểu ép buộc gửi trực tiếp vào tâm trí họ, một nhận thức tạc vào họ.
“MAU KHẨN TRƯƠNG. TA ĐÃ CHO CÁC NGƯƠI PHƯƠNG TIỆN ĐỂ LÀM ĐIỀU ĐÓ.”
___Đây là tiếng Dragonian.
Chỉ đơn thuần lĩnh hội ý chí của chúng là đủ để khiến người ta quỳ gối tuân theo.
Nếu không vì Mười Minh Ước, tất cả mọi sinh vật chắc chắn sẽ nghe theo từng lời, tuy nhiên—
“Ồ-hố? Cái bọn tự kỉ cuối cùng cũng chịu ló mặt ra khi Đại Chiến đã kết thúc rồi ư? Phải chăng Dragonia hữu danh vô thực đã mệt mỏi với việc đóng vai trò người hòa giải ẩn dật, và tới đây để hỗ trợ các chủ nhân ta? Thật là đáng ngưỡng mộ mà. ♪”
—có vẻ như Jibril không thích việc thực thể này ra lệnh cho các chủ nhân mình, Sora và Shiro. Cợt nhả, cô phủi bỏ uy thế tuyệt đối của Dragonia để đưa ra một lời nhận xét cạnh khóe.
Liền đó—cả nhóm cảm nhận một ngọn núi đang tự đổ sập vào chính mình.
Đối với Dragonia, đây khó lòng được coi là lộ vẻ tức giận.
Nó giống kiểu một nét bực bội mờ nhạt nhất thì đúng hơn, kiểu cha mẹ hay dành cho con nhỏ—song.
Thực thể vĩ đại này vượt qua sự thông hiểu đến độ cảm giác nó như vô thực.
Họ không hề có cửa nào chống lại chỉ riêng tầm vóc kinh thiên động địa của thứ đang hiển hiện trước mắt.
Áp lực thuần túy từ ánh nhìn của nó là đủ để khiến cả Jibril lẫn Emir-Eins sẵn sàng đón nhận cái chết. Rồi vài từ lọt vào tâm trí của cả nhóm:
“TA KHÔNG HỖ TRỢ. ĐÂY LÀ SỰ TRỪNG PHẠT CHO CÁC NGƯƠI.”
Ánh nhìn của Dragonia lỗ mãng—nhưng với sự minh bạch nhất—cho họ lời phán quyết.
“HÃY CHUỘC TỘI ĐI. CÁC NGƯƠI ĐÃ QUẲNG THẾ GIỚI NÀY VÀO HỖN LOẠN.”
Hỗn loạn—sáu ngàn năm đã trôi qua kể từ khi kết thúc cuộc Đại Chiến.
Thậm chí cả trong cuộc Chiến khi Ixseed đấu tranh để sinh tồn, không một chủng tộc nào đã bị quét sạch khỏi hành tinh cả.
Nhưng hai anh em từ thế giới khác này sắp sửa loại trừ hai chủng tộc.
___Thất bại của họ không nhầm lẫn là của riêng mình họ.
___Thất bại của họ rõ ràng là một tội ác.
Đôi mắt toàn thấu theo nghĩa đen của Dragonia—chứng kiến thuở sơ khai và tương lai phía trước—quét qua cả nhóm.
“CÁC NGƯƠI ĐÃ CỨU IMMANITY KHỎI BỜ VỰC TUYỆT CHỦNG.”
Một thành tựu đáng khen.
“NHƯNG TẦM VỚI CỦA CÁC NGƯƠI ĐÃ VƯỢT QUA TẦM NẮM. CHẤT ĐỘC CỦA CÁC NGƯƠI SẼ KHIẾN CẢ THẾ GIỚI RƠI VÀO HỖN LOẠN.”
Con rồng nói đúng; Elven Gard đã dùng chính chất độc của họ để chống lại họ.
Thất bại của họ kéo theo sự hủy diệt của nhiều chủng tộc, có khi thậm chí cả thế giới.
Sora lắng nghe, không thể đáp lại. “DO ĐÓ,” con rồng nói tiếp:
“TA SẼ TỊCH THU CHẤT ĐỘC—TỪ TẤT CẢ NHỮNG AI SỞ HỮU NÓ.”
Nó nhấc đầu dậy và dang cánh trải dài qua cả đường chân trời. Rồi thực thể to như dãy núi đứng dậy—và bay đi.
Điều đáng lẽ phải gây ra một cơn sốc địa chấn đủ sức tái lập hình dạng của lục địa lại chẳng làm gợn nổi một cơn gió thoảng. Dragonia lặng lẽ dạt đi đến khi không thấy tăm hơi đâu nữa____…
…….._____,
…Nó không bỏ lại gì, gần như thể vốn dĩ chưa từng ở đó—
“…Ughhh… Mệt mỏi vãi cả lờ…”
—hay thực ra… không hẳn.
Dragonia có để lại một thứ: một bóng hình nhỏ cỡ tầm hạt gạo.
Quá nhỏ, đến nỗi, chẳng ai nhận ra nhỏ ở đó cho đến khi nghe tiếng nói.
Một cô gái tí hon cùng điếu thuốc thậm chí còn nhỏ hơn kẹp ở môi cùng kiểu thái độ thờ ơ, bố bà mày đéo quan tâm.
“Ôi nó lại vãi cả… Tự nhiên một con Dragonia từ đâu xuất hiện, xong hóa ra nó là mở ngoặc, đóng ngoặc mít tờ Khai Sáng. Ốôô, nhìn tôi đi, cái gì tôi cũng biết… Tha cho con ạ! Lạy hồn, thì ra là một con thằn lằn bự ạ… Hửm? À vâng, tôi là Foeniculum, và chắc mấy người cũng biết rồi, nhưng tôi tới để giải cứu thế giới đây—với cả chùi đít cho mấy người luôn. Tèn-ten thôi có cái lờ nhé …Ughhh.”
………
___Cả nhóm vừa từ thực thể siêu việt chuyển sang… cái thứ này… với tốc độ lệch nón bảo hiểm. Có người còn rớt cả nón luôn.
“Cơ mà ê, ăn mày còn đòi xôi gấc, nhỉ? Mục tiêu của chúng ta cũng na ná nhau, nên thôi cứ để xem thế nào đi. ᴥ”
Foeniculum lóe nụ cười rồi chia sẻ kế hoạch.
___Về cơ bản, thì là:
Đập không gian con tạo ra bởi Fairy của Elven Gard bằng một không gian con thậm chí còn mạnh hơn, giải phóng Elkia khỏi đám gián điệp tiết lộ bất cứ thông tin nào cho Elf.
Foeniculum định sẽ đưa cả nhóm vào Spratul của riêng mình—không gian nơi cảm xúc lãng mạn tăng tiến theo thời gian.
Nhỏ sẽ stream chuyện yêu đương của cả nhóm để kiếm tip—hay sức mạnh linh hồn—từ phía người xem Fairy.
Khi tính ra số cụ thể, thì hóa ra họ cần phải tích lũy đến tận năm tỉ đơn vị linh hồn bằng tip.
“Nhưng trước hết, mấy người phải nói cho lão Reginleif biết từ khóa. Khi Elkia được giải thoát, lão thằn lằn sẽ dùng nó lên bọn gián điệp để chúng không tuồn thông tin cho Elf. Cả mấy người cũng phải bỏ của luôn.”
Chưa hết:
“Với cả, tôi cũng phải làm cho mấy người không nhớ gì về chuyện này—hoặc bất cứ điều gì liên quan đến trò chơi. Tôi sẽ không đưa ra bất kì thông tin nào trừ khi được hỏi trước. Đó là tất cả những điều kiện của con thằn lằn ngu đó.”
___Sora không cảm giác như mình có thể thắng trò chơi này dù có được giữ kí ức.
Nhưng cậu và Shiro không thực sự có quyền lựa chọn. Sân chơi được định đoạt bởi sự thua cuộc của họ—lỗi lầm của họ—và đây là một cách để cân bằng mọi thứ…
Lựa chọn duy nhất của họ là làm theo kế hoạch của Foeniculum. Song…
“…Có phiền không nếu tôi chỉ ra ba lỗ hổng lớn trong kế hoạch của cô và hỏi một câu?”
…Sora phải kiểm tra lại một vài chi tiết trước khi đồng ý.
“Bắt đầu từ lỗ hổng nhé: Khá chắc là tôi thậm chí sẽ còn chẳng thèm chơi dưới những điều kiện đó…”
Sora hình dung cách mình sẽ hành xử khi bị mất nhiều kí ức như vậy, và cậu chỉ có thể rút ra một kết luận.
Cậu biết mình sẽ nhận ra rằng mình và Shiro đã bị đánh bại rồi cho rằng mình đang bị ép phải chơi một trò chơi không thể thắng.
“Tôi sẽ trả lời bất cứ câu hỏi gì của mấy người về toàn bộ tình hình khi mấy người hỏi. Mấy người chỉ phải tìm cách tới được khúc đó thôi.”
“…………Rồi, vậy nói về lỗ hổng thứ hai nhé.”
____Tìm cách ư…?
Nói thật đó là câu trả lời vô dụng nhất có thể, nhưng thôi tạm bỏ qua.
“…Cách duy nhất tôi hình dung được về kết thúc của trò chơi đó là tôi FA…”
Kế hoạch liên quan việc hình thành hai cặp đôi, cùng người thứ năm còn lại thoát bằng chìa khóa.
Khả năng từ thấp cho đến không người thứ năm ấy không ai khác chính là Sora.
Về cơ bản, tương đương việc chia đều số một cho bất cứ gì khác ngoài chính nó.
___Như vậy khá chắc tỉ lệ cố định là ở 0 phần trăm.
Nói cách khác, cho dù cả nhóm có an toàn thoát khỏi không gian con và chiếm lại Elkia, kết cục họ vẫn sẽ thành hai cặp nữ nữ và Sora FA—!!
Thì kiểu, chung quy cũng là lỗi của mình nên tình huống mới thành ra thế này, nhưng để mà hy sinh mọi hy vọng cho chuyện yêu dương để sửa sai thì có hơi quá không…?
“Ồ, không phải lo chuyện đó đâu.”
Sora đã sẵn sàng chấp nhận số phận, nhưng Foeniculum nhún vai phủi bỏ mối lo ngại bằng cái lắc đầu.
“Sau khi thoát ra khỏi Spratul, mọi cảm xúc được khuếch đại đều sẽ trở về bình thường. Cái phần ấy chỉ ở đó để kiếm tip thôi. Đó là cái ác cần thiết—tình yêu ép buộc giữa hai người đi ngược lại từng thớ thịt trên cơ thể Fairy của tôi mà. Khi thoát ra rồi, tôi sẽ đảm bảo tình yêu duy nhất mấy người dành cho nhau là xuất phát từ đáy lòng. ᴥ”
___Rồi, vậy là chúng ta sẽ trở lại bình thường khi nó kết thúc.
Mình chỉ bị ép phải FA trong suốt trò chơi thôi.
C—Chắc thế thì cũng được…
Sora lau nước mắt. “Được rồi, giờ đến lỗ hổng cuối cùng và lớn nhất: Tôi không thể hình dung chính bản thân mình đem lòng yêu ai đó đâu.”
___Đây là đang nói về tôi đấy. Sora, còn zin, mười tám tuổi. Các người muốn tôi yêu á?
Thà dạy sứa đi trên cạn có khi còn dễ hơn.
Và chưa kể, lại còn muốn tôi làm trong khi không có kí ức…?
Bất khả thi. Sora trống rỗng ngước nhìn bầu trời, không mong đợi bất kì giải pháp nào cho mối lo ngại của mình.
Song, Foeniculum, rít một hơi thuốc rồi bay thẳng vào mặt cậu.
“…Được là được. Chỉ cần hành xử tự nhiên thôi là mấy người thành hit ngay.”
Tất cả mọi xô xát và ấp ủ, thăng trầm, khuất phục.
Ánh mắt nhỏ ánh lên ngọn lửa dữ dội.
“Hãy cho các Fairy thấy điều các người nghĩ là bình thường—thế giới mới, tương lai mới các người đang cố tạo ra—và họ sẽ xuất hiện cùng dòng tip chảy như sông như suối. Tôi sẵn sàng cược cả tính mạng vì điều đó.”
Sora nhìn Foeniculum dũng cảm không màng đến cả mạng sống. Cậu càng cảm thấy mình buộc lòng phải hỏi hơn:
“Vậy điều đó dẫn đến câu hỏi của tôi… Đây là lần đầu tiên cô gặp chúng tôi, phải không? Sao lại tin tưởng vào bọn này vậy?”
___Lí do Reginleif Khai Sáng muốn giúp chúng ta thì rõ ràng rồi.
Nó muốn tịch thu thông tin về các chủng tộc khác cả từ chúng ta và Elven Gard.
Nhưng… thế còn Foeniculum?
Dù có nhìn nhận theo cách nào, nhỏ đang mạo hiểm quá nhiều thứ ở đây.
Nếu kế hoạch thất bại—trường hợp tệ nhất, Elf sẽ coi nhỏ là kẻ địch.
Và nếu thành công? Hầu hết Fairy sẽ về phe với Sora và Shiro—và Elf vẫn sẽ coi nhỏ là kẻ địch. Dù gió có ngả về chiều nào thì nhỏ vẫn phải chịu rủi ro.
Điều tệ hơn nữa—hai anh em vốn đã để thua Elven Gard một lần.
Tại sao nhỏ lại làm đến mức mạo hiểm tính mạng cho một lũ thất bại?
Sora không hiểu tại sao ánh mắt nhỏ lại cháy lên ngọn lửa niềm tin và cậu và em gái đến vậy.
“…Thôi nào, tưởng phải rõ ràng rồi chứ… Mấy người thực sự định bắt tôi phải nói ra, hở? Ugh, ngại quá man.” Foeniculum nháy mắt nói tiếp và mỉm cười. “Mấy người biết Fairy cũng cử gián điệp đi cùng với Elf, phải không?”
Họ biết. Sora và Shiro cũng sở hữu thông tin tương tự như đám Elf—
“Thì, sau khi nói chuyện với gián điệp bên mình, thành ra tôi lại thích mấy người. Kiểu thành fan luôn rồi ấy. ᴥ”
___Fan?
“Xin lỗi, để tôi nói về mình một chút. Suốt nhiều năm tôi đã luôn bảo là tình yêu khác giới giữa những người cùng chủng tộc thì chán như con gián. Nhưng có một vấn đề nho nhỏ: Thế giới chưa bao giờ chứng kiến một cặp đôi không cùng chủng tộc.”
“……”
“Nên kiểu, các chủng tộc khác nghĩ Immanity chỉ là một lũ khỉ biết nói. Chắc phải bị điên mới đi hẹn hò với một con khỉ, đúng không? Ít nhất thì, ai cũng bảo vậy. Ở đây cặp đôi khác chủng tộc không bình thường, nên khi tôi bảo đáng lẽ nó phải bình thường, người ta làm như kiểu tôi bị ấm đầu. Nói thật, tôi đã gần như từ bỏ cái ý tưởng đó rồi…”
Foeniculum ngừng lại. Nhỏ nhả ra vài hơi khói thuốc và nhìn nó tan rồi nói tiếp:
“Đó là trước khi, tôi biết đến mấy người… Mấy người có Werebeast, Flügel, Ex Machina—đùa, còn cả Dhampir và Old Deus thản nhiên lượn lờ trong lâu đài, thích làm gì thì làm.”
…Thông tin này không đặc biệt có giá trị.
Sora và Shiro không hề cố gắng che đậy hay lan tỏa nó. Ấy chỉ là cuộc sống thường ngày của họ thôi.
“Đúng vậy. Các chủng tộc khác không thực sự quan tâm đến thông tin này. Họ nghĩ, kiểu, ừ thì bọn tôi cũng sống cùng thú nuôi mà—nhưng đối với mấy người vấn đề chủng tộc còn chẳng đáng nói bằng vấn đề giới tính. Khoảnh khắc nhận ra điều đó—nó làm bùng lại trong tôi một ngọn lửa.”
___Điếu thuốc của nhỏ cuối cùng cũng tắt.
Nhỏ gạt gạt bớt tàn rồi nở một nụ cười hung tợn. “Vậy hay là chúng ta cho bọn đó thấy ai mới thực sự là ấm đầu ở đây?”
“…Ờ-hơ. Ghét phải nói ra, cơ mà chắc chắn cô mới là đứa ấm đầu ở đây nhé,” Sora vặc lại cùng nụ cười dữ dội của chính mình. “Cô chắc phải bị điên mới đi cược tất vào vụ này—đặc biệt khi con chip cô đang đặt còn là cả chủng tộc. Bất cứ ai không nhận thấy điều đó thì chắc não chỉ để trang trí. ♪”
“Chắc anh nói đúng. Thì chúng ta chỉ việc đưa cả thế giới lên ngang mức điên với tôi thôi. ᴥ”
_______……………
Và như vậy, cả nhóm chơi trò chơi của Foeniculum. Mà họ… như ai cũng biết… đã thắng một cách đúng quy trình.
Nhỏ dùng một lượng sức mạnh linh hồn không thể đo đếm cung cấp từ các viewer để bao phủ Elkia trong Tinh Linh Sắc Thái, giải phóng Elkia khỏi ranh giới pha không gian mà Tiên Khúc của Elven Gard phong ấn nó vào.
Sora và Shiro đã từ bỏ tất cả mọi thông tin thu thập được, cho phép Reginleif ngăn chặn các gián điệp chia sẻ ra thông tin nghiêm trọng trên chỉ trong gang tấc.
Nghị viện của Công Quốc Cộng Hòa Elkia bao gồm các gián điệp từ mỗi chủng tộc—dưới vỏ bọc của Liên Đoàn Thương Mại—bị ghép vào tội phản quốc bởi Steph, người cai trị trên thực tế của Khối Liên Minh, và sau đó bị hành quyết.
Do cuộc đảo chính này được gây ra bởi ngoại quốc, cô phục hồi lại chức vị quốc vương chung của Sora và Shiro, qua đó suýt soát giữ được nguồn thông tin không đến được tai Elven Gard.
Như vậy, hai anh em trở lại Vương Quốc Elkia với tư cách nhà cầm quyền hợp pháp.
…Nói là vậy… một điều rõ ràng đó là đây khó lòng là lúc để ăn mừng___
Hai anh em phải đối mặt với một chuỗi các rắc rối khi trở lại ngai vàng.
Một trong số đó là điều Miko đang gây áp lực lên Steph trong Đại Bồn Tắm.
“Đầu tiên—vương quốc định làm gì với nước cộng hòa?”
“…Chúng tôi, à… vẫn cần thảo luận về điều đó với… Khối Liên Minh…”
Miko nói phải—Elkia bị chia cắt…
Quốc gia duy nhất của Immanity đã trở thành hai quốc gia.
Các gián điệp ngoại quốc đã lẩn trốn trước khi Steph kịp ra phán quyết cuối cùng cho Liên Đoàn Thương Mại.
Rồi, chẳng biết từ lúc nào, chúng đã lại xuất hiện ở lục địa Valar xa về phía tây thuộc bang Tírnóg—một lãnh thổ Immanity đã lấy từ Elven Gard hiện đang trong sự kiểm soát của Flügel—nơi chúng bắt đầu mở một nghị viện mới.
___Nghị viện mới này khẳng định chúng là Elkia chính thống, ngôi nhà thực sự của Immanity.
Chúng thông báo cho toàn thể thế giới sự thành lập của thứ gọi là nước Cộng Hòa Elkia…
Sora và Shiro là quốc vương của Vương Quốc Elkia và đại diện toàn quyền của Immanity—nhưng Immanity không còn thống nhất nữa, đồng nghĩa việc:
“Có sự ủng hộ lớn cho nước cộng hòa từ ngay cả trong vương quốc—mấy người định xử lí việc đó thế nào?”
“Chúng tôi… đang trong quá trình… T—Tôi đã thuyết phục Lãnh Chúa Dalton và Bá Tước Zaphius ở lại vương quốc. Có một số bộ phận vẫn nguyện sát cánh cùng nhà Dola—”
“Ài, thế vậy theo cô còn bao nhiêu người chung thành với vương quốc?”
“……”
Câu hỏi khiến Steph nín bặt.
Câu trả lời là… chưa đến một nửa.
___Tại sao lũ gián điệp Liên Đoàn Thương Mại lại nhận được nhiều sự ủng hộ như vậy?
Bởi người ta nghi ngờ Sora và Shiro chính là gián điệp cho các chủng tộc họ đã đưa vào Khối Liên Minh.
Ban đầu hai anh em vốn là người thổi lửa cho một cuộc đảo chính, và quả thật, vài chủng tộc đã bị kéo vào, nhưng dẫu thế nào, cánh quý tộc Elkia đã trở nên nghi hoặc và bất bình với vị quốc vương anh trai-em gái của họ.
Nên việc về phe với lũ gián điệp cùng hậu thuẫn dồi dào và sự chống lưng từ nhiều chủng tộc của chúng khiến cho nước cộng hòa trở nên đáng tin cậy hơn nhiều. Đúng vậy:
Khối Liên Minh quá tốt để mà có thật—hơi có gì đó mờ ám ở đây—và điều này khiến họ an tâm hơn.
Tất nhiên, không khó để thấy rằng Khối Liên Minh vốn dĩ là một trò lừa đảo.
Biết là không may, nhưng niềm tin vào Khối Liên Minh Elkia đang sụp đổ, danh tiếng của nó bị bỏ độc. Chẳng có gì tốt trong việc hỗ trợ họ cả…
Miko tiếp tục chất vấn bằng vẻ mặt vô cảm.
“Và giờ là câu hỏi cuối cùng. Mấy người định làm gì về cuộc chiến tranh đang đổ dồn vào Khối Liên Minh?”
“……Thì… Tôi…”
Đúng như Miko nói, nước Công Hòa Elkia đang chiến tranh với Khối Liên Minh. Nỗ lực được tiên phong bởi Elven Gard, cùng sự bảo hộ và hỗ trợ từ liên minh đa chủng tộc. Bên cạnh Elf, sự liên hiệp này bao gồm Demonia, Lunamana, Dragonia, và Gigant—cũng như các Fairy ở Elven Gard và vài Phantasma, cộng hơn một nửa toàn thể Immanity.
Như vậy, Khối Liên Minh hiện đang bị quẳng vào chiến tranh toàn diện.
Miko thở dài.
“Vậy được rồi. E rằng tôi không còn lựa chọn nào khác…”
“Khoan!! Đừng bảo Liên Hiệp Đông Bộ định sẽ về phe với Elven Gard đấy chứ?!”
Miko đã ra khỏi bồn và đang chuẩn bị rời đi khi Steph ngăn cô lại.
“Phe chống lại Khối Liên Minh định lật đổ chính quyền của chúng ta và chiếm các quốc gia của nó!! Việc về phe chúng tức cô đồng ý với việc chúng nô dịch hóa và ngược đãi các chủng tộc khác!!”
Cuộc chiến tranh toàn diện này—mục tiêu của nó, như Steph nói, là lật đổ Khối Liên Minh và chiếm các quốc gia của nó. Không có chỗ cho hòa bình và hòa giải.
Nước cộng hòa sẽ không cho phép Khối Liên Minh tồn tại; chúng sẽ nghiền nát nó, và—trường hợp tệ nhất—hủy diệt nó.
Tất cả mọi cư dân của Khối Liên Minh sẽ mất quyền và trở thành nô lệ cho Elven Gard.
Việc rời khỏi Khối Liên Minh là một sự đi ngược lại hoàn toàn tất cả mọi thứ Khoảng Trống đấu tranh vì.
“Vậy chắc theo tôi Werebeast chỉ biết lo thân mình thôi! Lẽ ra tôi không bao giờ nên đặt nhiều niềm tin đến thế vào các vị!!”
“Cô Stephanie! Hãy rút lại những lời đó ngay lập tức!!” Ino Hatsuse nạt nộ Steph vì lời cô nhận xét. “Nếu cô thực sự tin đó là những gì Miko Thánh Thượng cảm thấy, thì tôi mới chính là người đã đặt quá nhiều niềm tin vào các vị.”
“…!”
“Mặt trận chống Khối Liên Minh này—bao gồm năm chủng tộc thống nhất và một nửa dân số của ba chủng tộc khác. Cả thế giới sẽ bị nhấn chìm trong cuộc ẩu đả này… Chúng ta sẽ phải chống lại một nửa dân số thế giới, dẫn đầu bởi Elven Gard.” Ino nghiến răng kèn kẹt. “Nước cộng hòa mới này vốn đã cướp đi phần tài nguyên lớn của Liên Hiệp Đông Bộ.”
Điều này tức là Werebeast đã bị dồn vào đường cùng, và___
“Chống lại một lực lượng như vậy—với đường cung ứng của Khối Liên Minh bị cắt đứt—sẽ là tự sát đối với Liên Hiệp Đông Bộ, đặc biệt nếu chúng đánh chúng ta bằng lệnh cấm vận đường biển. Hơn nữa—”
Ino thở dài rồi chen vào cả nhóm trong lúc nói tiếp.
“—tình trạng nguy kịch này… hoàn toàn là lỗi của Khối Liên Minh!!”
“________!!!”
Lão ấy nói… phải.
Tại sao các quốc gia khác phải ngồi không trong khi Khối Liên Minh không ngừng mở rộng?
Ấy là bởi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Khoảng Trống. Các chủng tộc ngoài Khối Liên Minh đều cho rằng hai anh em có một lá bài tẩy bất bại có khả năng đánh bại những chủng tộc nhất định trong trò chơi.
Họ chỉ không biết lá bài tẩy này có tác dụng với những chủng tộc nào.
Mối nghi ngờ này thành ra có tác dụng như chất keo giữ cho các Ixseed khác không vượt lề và ngăn họ khỏi việc âm mưu chống lại Khối Liên Minh.
Nhưng theo các sự kiện gần đây, ít nhất thì là những lời thú nhận ép buộc từ các chủng tộc ngoài Khối Liên Minh—cụ thể: Elf, Fairy, Demonia, Lunamana, và Dragonia—chứng minh rằng năm tộc này không dính dáng đến Khối Liên Minh, cho phép họ gia nhập lực lượng.
Điều này, kéo theo, dẫn đến tình hình hiện tại: Nền kinh tế của Liên Hiệp Đông Bộ đã bị dí cho sát đất.
Tất cả sự sụp đổ này được gây ra bởi thất bại của Sora và Shiro.
Không nói được gì, Steph gục đầu và run rẩy, khi Miko thở dài nói, “…Đừng hiểu lầm, cô gái. Tôi không định đổ lỗi hết cho quốc gia của các vị đâu.” Cô hướng mắt xuống. “Quả thật, hai người đã thua, và giờ thì nhiều chủng tộc đang gặp hiểm họa dưới bàn tay của Elf… Tức, nhiều chủng tộc sẽ bị bắt làm nô lệ. Lí do duy nhất điều đó vẫn chưa trở thành hiện thực chỉ là dựa vào may mắn thôi.”
Chính xác.
Hai anh em đã thua. Tay chân như trói chặt; không có cách nào để sửa chữa lỗi lầm.
Lí do duy nhất họ tai qua nạn khỏi là nhờ có tiên đoán từ Reginleif và giải pháp của Foeniculum.
Nói cách khác, chỉ là ăn may. Tình cờ đó lại là những lực lượng lưu động khác mà họ không biết đến.
Và giờ Reginleif đã về phe Elf…
“Ấy vậy,” Miko nói cùng nụ cười gượng. “Điều đó không có nghĩa tôi nghĩ các vị đã làm điều sai trái.”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô—đặc biệt là Ino.
Nhận thấy vẻ mặt mơ hồ của lão, cô khẽ cười rồi nói tiếp.
“Giấc mơ hai người nói về—việc đưa mười sáu chủng tộc lại với nhau mà không hy sinh dù chỉ một tính mạng—một sự lật đổ hoàn toàn các quy ước đã duy trì trong hàng ngàn… không, hàng triệu năm. Điều này vô lí như việc cố làm cho hành tinh xoay về bên trái thay vì bên phải. Để khiến điều đó xảy ra hai người phải làm một điều khá là nông nổi—tôi hoàn toàn biết rõ điều đó.”
Họ đã cứu người bạn thân nhất của cô—Holou.
Hai anh em đã cược năm Quân Cờ Chủng Tộc cho Miko để cứu bạn cô. Sau những gì họ đã làm, Miko không hề có ý định quở trách họ, cũng như có tư cách để làm vậy.
Nhưng cô nói tiếp:
“…Ầy, nhưng lật ngược vòng quay của hành tinh cũng đi kèm với những vấn đề của nó.”
Để khiến hành tinh xoay về bên trái, trước hết họ cần tạo ra đủ lực để dừng nó trên trục. Điều đó đòi khỏi một lượng sức mạnh khổng lồ—có khả năng đủ sức hủy diệt cả hành tinh.
Sora và Shiro càng cố biến ước mơ trở thành hiện thực, thì càng tạo ra nhiều xích mích.
“Phải như vậy…mới thay đổi được thế giới.”
Xích mích đó sinh ra bất hòa, và khi bất hòa đạt đến khối lượng cực điểm—nó hủy diệt mọi thứ vướng vào nó.
Và quy ước được biết đến với tên gọi thực tại đó là điều từng khiến Miko từ bỏ ước mơ của mình.
“Hai người muốn thay đổi thế giới.” Đôi mắt vàng trở nên sắc bén hơn. “Nhưng có những kẻ không muốn thế giới thay đổi. Chúng có hai người trong tầm ngắm, và thế giới đang trên bờ vực trở nên điên loạn. Cứ thế này, những người gục ngã trước sẽ là chúng tôi—Liên Hiệp Đông Bộ.”
Bởi vậy…
Cô thở ra, và đuôi đập vào mặt nước.
“___Đây là câu hỏi cuối cùng, nên tôi xin mấy người thành thật.”
Áp lực kinh hồn có thể được cảm nhận đang toát ra từ Miko. Sora cuộn chặt cái nắm quanh tay em gái.
“Các người mơ ước thay đổi thế giới mà không có sự hy sinh—đó thực sự chỉ là một giấc mơ hão huyền thôi sao?”
Lời lẽ, ánh mắt, sự hiện diện của Miko—Sora cảm nhận được tất cả mọi thứ như đang nói với cậu mà không cần mở mắt.
“Nếu các người có bất cứ cách nào để tránh khỏi sự mất mát vô số sinh mạng—khả năng cao sẽ là sinh mạng Werebeast—sắp xảy đến, thì xin hãy nói ngay lúc này.”
___Thế giới đang trên đà sụp đổ thành cuộc chiến tranh tổng lực—không phải theo con đường chính diện, nhưng vẫn sẽ gây ra sự hủy diệt to lớn.
Nếu còn một cách để tránh khỏi vận mệnh này, thì Miko muốn được nghe nó.
“…Hai người đã làm tôi lại muốn mơ…”
Dù cô có kháng cự, nghĩ suy đến mấy, tất cả cuối cùng luôn thành cảnh đổ máu.
Miko muốn thấy một thế giới nơi những quy ước như thế không tồn tại___!
“Hãy bảo tôi đã quyết định sai rồi—không, hãy cho tôi thấy đi!!”
Miko gầm lên—song, Sora không phải người phá vỡ bầu im lặng.
“Xin lỗi tôi tới muộnn!! Tàu chìm của tôi bị hỏng lúc đang ngoi lên bề mặt, và tôi phải mất tận ba tiếng đào để lên đến đây, nhưng tôi tới rồi nè!! Người lấm bùn trong hổ thẹn, đúng vậy!!!”
___RẦM!!
Có người vừa mở toang cửa và xộc vào Đại Bồn Tắm.
Một cô bé da ngăm cùng cặp sừng mọc lên từ mái tóc màu mithril bạc… một quốc gia thuộc Khối Liên Minh đến giờ mới chịu xuất hiện—đại diện toàn quyền cuối cùng.
“Mà tạm thời bỏ qua chuyện đó___!! Thưa ngài, thưa cô—hai người đã đi đâu vậy hả?! N— Nói cho biết tôi đã phải đi cả hai vòng rưỡi quanh hành tinh để tìm hai người đấy, đúng vậy!! Việc hai người bỏ mặc tôi lại đúng là tàn nhẫn mà!!”
Ngập trong bùn, nhỏ thốt ra lời kêu ca rồi lao về phía Shiro.
Shiro theo phản xạ víu lấy Sora để tìm chỗ che chắn lời buộc tội này, tiện rít lên, “…Đ-đồ, bẩn thỉu… Đi… tắm đi…!”
“Về điều khoản cho việc tham gia Hội Nghị Khối Liên Minh này—tôi muốn một lời giải thích cho điều khỏa thân, thật vậy!! Hội nghị trong nhà tắm ư?! Thật lòng, tôi thấy nó ngớ ngẩn, đúng vậy!! A, nhưng giờ nhắc mới thấy, tôi khá bẩn thỉu, đúng, nên chắc tôi sẽ nhận lời mời đi tắm của các vị, đúng vậy.”
Chẳng thèm để ý xung quanh, nhỏ bắt đầu tắm rửa ngay trước mặt mọi người—
“___D-Dwarf ư?! Dwarf đang làm gì ở đây?!”
—khi Ino hú lên vì sốc và bối rối thay cho những người tắm không nói nên lời khác.
Câu hỏi của lão là điều cuối cùng cũng làm con nhỏ nhận ra mình đang là tâm điểm sự chú ý.
“Hửm? À, vâng, tôi là chị gái của Vua Sora và Nữ hoàng Shiro!! Tên Nýi Tilvilg, đúng là như vậy!!”
“…C-chị… gái…?”
Đại diện toàn quyền Dwarf (được ủy thác) khiến mọi người—ngoại trừ Sora, Shiro, Jibril, Emir-Eins, và Steph—phải tròn mắt.
“Chú tôi—ờ, Veig Drauvnir, thủ lĩnh của Hardenfell, bảo ổng bận đi vào vũ trụ, rồi nói cái mô tê gì về ngực to các thứ đồ—nên ổng cử tôi tới đây để thế vào vị trí đại diện toàn quyền của Dwarf, đúng vậy!! Dù là tôi sẽ chẳng bao giờ rời khỏi phía các vị đâu, không nhé!! Pfft!”
Các thành viên của hội nghị chỉ nín lặng nhìn không tin nổi trong lúc Dwarf lật đật tự giới thiệu.
Trước khi bất kì ai kịp hoàn hồn lại để nói gì đó:
“Sao thế này? Ồ, xin lỗi nhé. Bộ tôi quên bảo các vị quốc gia lớn thứ hai của hành tinh về phe chúng ta rồi ư? ☆”
Sora cười ngoác tận mang tai, ra vẻ khệnh khạng.
“Vieg đại diện toàn quyền của tộc Dwarf bảo tôi thích làm gì với Hardenfell thì làm. Nên tôi đang nghĩ có thể cho Dwarf gửi về Khối Liên Minh một chút tài nguyên dư thừa của họ, nhưng Liên Hiệp Đông Bộ lại muốn rút, thôi thì…? Tệ quá ha. ♪” Cậu hân hoan trong tiếng nghiến răng của Ino trong lúc nói. “Ê, Til? Hàng năm Hardenfell đào được bao nhiêu armatite vậy?”
“Hửm? Armatite, ý anh là cái thứ phế phẩm bọn tôi phải đào qua để khai thác algorite á? Chẳng ai hứng thú với việc khai thác quặng phi linh thể đâu, không hề. Bọn tôi quẳng nó vào bãi rác ngay và luôn, đúng vậy.”
“Thế hả? Vậy nếu tôi bảo Liên Hiệp Đông Bộ sẵn lòng mua bất cứ số armatite nào mấy người định bỏ đi thì sao?”
“…Họ muốn nó á? Mm, chắc có khi tôi còn trả tiền để họ hốt sạch cái đống đấy đi nếu muốn, thật vậy.”
“Thật luôn? ♪ Ồ, cơ mà Liên Hiệp Đông Bộ sắp không còn là một phần của Khối Liên Minh nữa rồi, nên chắc cũng chả quan trọng đâu…”
…Khiến cho người khác phải tức điên là một dạng tài năng chính đáng, và đó là biệt tài của Sora.
Cậu khoe khoang tài năng này bằng một cái vẫy tay nho nhỏ.
“Vậy chắc là hẹn gặp lại ha, Miko. Bọn này sẽ lại ghé thăm vương triều tai thú để chiếm nước của các vị trong mấy ngày sắp tới. ★”
“___Đồ con khỉ trụi lông chết tiệt…”
Biết ngay phải có lí do con nhỏ Jibril mới giữ yên lặng trong lúc Miko Thánh Thượng đang nói mà!
Sau khi cuối cùng cũng điền vào mọi khoảng trống, Ino không khỏi thốt ra một lời chửi rủa.
“Ồ? ♪ Cún con đáng thương vừa sủa gì cơ? Ta tin rằng đại khái dịch ra nó là ‘Thứ lỗi cho sự vượt quá giới hạn của chúng tôi. Xin hãy cho chúng tôi ở lại Khối Liên Minh—Tôi sẽ chắp tay quỳ gối van xin sự tha thứ của các vị,’ nhưng nếu sai thì cứ tự nhiên sửa nhé. ♥”
Cùng câu cười nhạo hồ hởi, Jibril cuối cùng cũng chọc tức được Werebeast.
Rồi—
“Xin lỗi, Miko… Tôi không thể trả lời câu hỏi liệu cô đã đưa ra quyết định đúng.”
—Sora mở mắt ra và nhìn thẳng vào Miko.
Cô nhìn thẳng lại trong lúc câu đưa ra lời xin lỗi chân thành.
…Không cần phải nói đến Miko; Sora và Shiro đã tự mình làm điều sai trái.
Họ đã mắc phải nhiều sai lầm trong cuộc hành trình—cuối cùng dẫn đến thất bại to lớn.
___Do đó, hai người họ không thể đưa ra câu trả lời thật lòng…
“Nói là vậy—tôi có thể trả lời mọi câu hỏi khác của cô.”
“……”
Miko im bặt. Tai cô vểnh về phía Sora, lắng nghe cả lời lẽ và nhịp tim của cậu.
“Đầu tiên—Shiro và tôi chưa từng nói gì về giấc mơ cả.”
“……”
Chúng tôi chỉ nói về một thực tại có thể đạt được—việc quy tụ mọi chủng tộc mà không có sự hy sinh và thách thức Tet một trò chơi. Và việc cô nghĩ thực tại này nên được đạt tới—đó cũng không phải giấc mơ.”
“……”
“Tiếp—vậy nếu như một nửa thế giới chống lại chúng ta thì sao? Làm như tôi quan tâm ấy.”
Miko đang lắng nghe mạch đập của cậu—cô biết cậu đang bình tĩnh.
Hệt như khi họ đối mặt lúc trước. Cậu mỉm cười, dù biết sức nặng trong lời lẽ của mình.
“Chúng tôi là những kẻ thách thức thế giới trước. Từng là chỉ có mỗi chúng tôi chọi lại chín mươi chín phần trăm cả thế giới, và giờ thì chúng ta ở thế cân bằng năm mươi năm mươi. Không tưởng còn chưa đủ mức bắt đầu để lột tả điều đó. Nếu định chùn bước, thì hãy làm thế khi cán cân nghiêng một trăm phần trăm về phía đối thủ.”
“……”
“Và cuối cùng—cô có bảo gì về việc lật vòng quay của cả hành tinh, phải không? Cô có biết việc đó dễ ẹt đến mức nào không hả?”
Nó không gây ra bất kì xích mích, phá hủy hành tinh, hay liên quan đến bất kì sự hy sinh nào cả. Ta còn chẳng cần bất cứ sức mạnh thực sự nào để khiến nó xoay về bên trái.
Lí do cho việc đó là—
—bởi vốn dĩ hành tinh không thực sự xoay về bên phải.
Trái và phải chỉ là những khái niệm tùy hứng người ta nghĩ ra thôi.
Nếu ta nhìn về phía nam từ nửa bán cầu bắc, hành tinh vốn đã đang xoay về bên trái rồi.
Và nếu nhìn nó từ ngoài vũ trụ thì sao? Chính ra ngoài vũ trụ còn chẳng có trên hay dưới. Bởi vậy:
“Chỉ cần phải lừa họ thôi. Ý là, cả thế giới ấy. Cứ lừa hết mọi người là được.”
___Ừ, cứ lừa hết cả đám là xong. Và nếu họ tin, thì nó trở thành sự thật.
“Khiến họ tin rằng phải là trái, và bùm, xong: Hành tinh xoay về bên trái. ♪”
“______”
Sora chẳng biết Miko đang nghĩ gì khi cô nhìn vào mắt cậu và lặng lẽ lắng nghe lời và trái tim cậu.
Cậu chỉ nhắm mắt lại lần nữa và nói:
“___Xét đến tất cả điều đó, tôi hỏi tất cả mọi người có mặt ở đây một lần nữa.”
Cậu hướng sự chú ý về toàn thể các đại diện toàn quyền của Khối Liên Minh còn lại và hỏi liệu họ có sẵn sàng mạo hiểm tương lai của cả chủng tộc của mình:
“Các vị thích cái nào: một thế giới xoay về bên trái hay bên phải?”
“Bất kì hướng nào Chủ nhân muốn. Nếu muốn Flügel thậm chí sẽ làm nó xoay theo chiều dọc ạ.”
“K-k-khoan đã nào, Jibsy! Chị mới là đại diện toàn quyền Flügel ở đây nhé!!”
“Ồ-hố…? Nếu định bảo chị muốn giữ cái hướng xoay về bên trái chán ngắt của hành tinh này, thì em xin mạn phép nói chị nên từ chức đi là vừa ạ…”
“Nng— Avant Heim vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ Khối Liên Minh Elkia! Nhưng hãy nhớ rằng sự ủng hộ trong Hội Đồng vẫn là ở mức bảy với hai phiếu, và chị cần kiểm tra xem liệu mọi người có chấp nhận— Ê-ê, chị về phe em mà!! Đừng có nhìn chị bằng ánh mắt khinh khi như thế, Jibsyyy!!”
___Tộc Flügel tiến lên trước.
“Êee!! Tôi chẳng hiểu mọi người đang nói gì, nhưng tôi có biết là anh yêu nên dẫm đạp lên khắp người tôi nhé!!”
“…Xét đến tình trạng hiện thời của Điện Hạaa… Ờm, hãy cho Oceand về cùng phe với Khối Liên Minh ạaa.”
“Hee-hee. ☆ Ồ, Pluuum? Bọn ta vẫn chưa nhận được lời giải thích cho việc tại sao Dhampir lại có mặt trong màn thú tộiii. ☆ Vì các người là một lũ phản bội, nên đúng ra phải là, ‘Oceand không tính tộc Dhampir chứ, hảaa? ♥”
“T—Tôi chỉ muốn cập nhật tin tức về cuộc chiến gián điệp tại Elkia thôi mà—việc tôi không ngăn chặn Vua Sora khỏi việc ngăn gián điệp phe tôi thú nhận nên là đủ để minh chứng cho sự trong sạch của tôiiiii!!”
“Không được đâu nhéee. Xét cho cùngg, luôn có khả năng các người đang móc ngoéo với Elven Gard. ☆ Sao, bộ các người nghĩ ta là một đứa ngốc hả, cái đồ ma mãnh kia?”
___Siren và Dhampir… vẫn còn một vài chi tiết nhỏ cần xử lí.
“Tin nhắn: từ Einzig— ‘Ex Machina chúng tôi sẽ không bao giờ thất hứa nữa.’ Hết và aus.”
___Câu trả lời của Ex Machina đi thẳng vào trọng tâm.
“Nếu Elf muốn đi bên phải, thì cứ yên tâm Dwarf sẽ đi về bên trái, đúng vậy!! Ô-ồ, nhưng… Chúng tôi thực sự phải kết thân với bọn Elf sau khi chuyện này kết thúc á? …Thật hả? Điều đó, tôi xin đảm bảo, là ★ bất khả thi, đúng vậy.”
“…Mấy người không cần phải… làm thân… Chỉ, chịu đựng nhau… và giữ khoảng cách thôi…”
“Thế thì không vấn đề!! Miễn chúng không lọt vào tầm mắt, thì chuyện nhỏ thôi, thật vậy!!”
Quả thật, hai chủng tộc không cần phải thấu hiểu lẫn nhau. Chỉ chịu đựng nhau là được.
___Đó là thỏa hiệp Dwarf có thể chấp nhận.
Rồi mọi ánh mắt hướng về Foeniculum, người giật mình trước sự chú ý.
“Hở? Tôi nữa á? Cảm giác lúc này câu trả lời của chúng tôi đã phải rõ ràng rồi. Tôi muốn được thấy tình yêu vượt qua ranh giới chủng tộc, con người—Tôi sẽ khiến cho cả hành tinh xoay về bên trái trước khi các vị nói được từ bồ công anh!”
Nở nụ cười, Fairy tí hon giữa ngón giữa lên trời.
“Tôi không có thời gian để đợi mấy người khóc lóc chỉ vì để thua một lần đâu. Đừng quên tôi đang đánh cược tất cả vào lũ thất bại các người đấy. Chỉ có một việc để làm khi thua thôi, và đó là làm một chiến thắng lội ngược dòng ngoạn mục. Không hơn, không kém. ᴥ”
___Fairy đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Và như vậy…
“___Ê, khoan đã!! Con cáo Nhu Nhi đang gặm gặm vây đuôi của ta này là đứa nào vậy hả?! Người duy nhất được cho phép trừng phạt ta chỉ có anh yêu của ta thôi!! Ngươi có biết ta là ai không vậy?!”
“Sora bảo tôi được phép, des. Và anh ấy bảo Til có thể vuốt ve lông của—”
Sora cho phép Izuna rỉa rỉa gái cá—ế lộn, tiên cá, Laila.
“Cá—? Cáiiiii—?! Nhà ngươi đúng là dở tệ!! Ngươi vụng vãi chưởng, des!!”
“He-he-he, thì sao phải giấu? Bạn nói hoàn toàn đúng, thật vậy!! Tớ là con chuột chũi dơ dáy vụng về nhất trên thế giới này đây, đúng vậy!! …N-N-Nữ hoàng Shirooo—b-bạn của ngài ghéttt tôi, đúng vậy!!”
Đổi lại, cậu cho Til quyền vuốt lông Izuna.
Jibril và Emir-Eins theo đó được cho phép chơi đùa với Til.
“…Tôi thực sự muốn có mái tóc mithril và đôi mắt orichalcum của cô… Có phiền không nếu tôi tách chúng ra?”
“Đồng ý: Khả năng chế biến thêm có sẵn tại quốc gia láng giềng Hardenfell thuộc Khối Liên Minh. Câu hỏi: Cho tôi nhổ chúng ra nhé?”
“Tóc tôi là một chuyện, nhưng tôi chỉ có hai mắt thôi, thật đấy!! Mấy người tuyệt đối không được có nó!!”
Giá của việc này ư? Jibril đã bán—ờ, cho không Azril.
Và cuối cùng, Sora được phép chơi với cánh Azril. Một điều cậu đã muốn làm từ rất lâu rồi.
“N-n-nyaaa… S-Sora? S-sao anh lại giỏi việc này thế…? Anh có thực sự đang nhắm mắt không vậy?! Mngh, không phải trước mặt Jibsy mà… Tôi phải giữ phẩm giá của một người chị gái…!”
“Không phải lo lắng đâu, Chị cả. Hãy cứ đắm chìm vào sung sướng bao nhiêu tùy ý đi. ♥”
“Thật hả?! Vậy thì chị không khách sáo—Nyaaaa, đúng rồi, đúng chỗ đó… Nyaaa. ♥”
Thủ lĩnh của Flügel bị bỏ mặc cho rên rỉ và dặt dẹo từ động chạm của Sora.
Trong lúc đó, Old Deus một thân một mình vân vê ngón cái và ngập ngừng gọi bạn:
“N-nè, Vật chủ… Holou giả thuyết— Holou k-không muốn ngươi đấu đá với Sora và bạn hắn ta.”
___Flügel, Siren, Dhampir, Ex Machina, Dwarf—và Werebeast.
Đến cả Old Deus một mình cũng mong muốn sự cùng tồn tại mà không có xung đột.
…Phải, Miko nghĩ, thế giới thực sự tách ra làm hai rồi.
Một nửa của nó đã trên đà hiện thực hóa giấc mơ của cô.
Một nụ cười gượng gạo nở trên môi.
“____Tốt thôi. Vậy tôi sẽ đợi đến cuối cùng để xem liệu mình có chọn đúng hay không.”
Liên Hiệp Đông Bộ cũng chọn bên trái.
Vẫn mỉm cười, Miko ngâm mình vào bồn tắm ấm một lần nữa cùng chén sake ở tay.
Chỉ một người để ý thấy nụ cười đó, cùng vẻ mặt từ đó sinh ra của Sora và Shiro—và đó là Steph.
Hội Nghị Khối Liên Minh kết thúc, và các thành viên của nó trở về nhà.
Màn đêm đã buông xuống, và Steph đang bước qua Lâu Đài Elkia gần như không bóng người.
Cùng chiếc làn bên tay phải và lồng đèn nhỏ để soi đường bên tay trái, cô nghĩ:
___Tiếng bước chân của mình vốn luôn vọng nhiều ở đây vậy sao?
Bầu im lặng chủ yếu là kết quả của việc hầu hết nhân sự lâu đài đã bỏ sang nước cộng hòa…
Steph nghĩ về Hội Nghị Khối Liên Minh—về giọng nói Sora chắc nịch và vẻ đáng tin cậy của cậu.
Bởi vậy nên cô mới đang tìm cậu. Những chỗ kiểm tra đầu tiên là phòng ngủ của cậu và Shiro và thư viện, nhưng chẳng thấy hai anh em đâu cả.
Lúc này lựa chọn duy nhất của cô là ngao du vô định quanh lâu đài với hy vọng đụng phải họ ở nơi ẩn náu cuối cùng.
___Cuối cùng, ngay cả với bầu trời đêm nhiều mây che phủ mọi ánh sao và trăng, Steph thấy hai người, nhờ ánh sáng lờ mờ từ thiết bị của họ.
Họ đang ở ban công Lâu Đài Elkia.
Cùng tầm nhìn rộng ra phía quảng trường lớn bên dưới, đây là nơi Sora phát biểu khi lên ngôi vua của Elkia.
____Nghĩ lại, đây là nơi tất cả bắt đầu.
Steph thấy mình đang trở nên ngày càng ủy mị, thì—
“……Hửm? Steph?”
“…Có chuyện gì, ư…?”
—Sora và Shiro gọi sau khi nhận thấy cô ở đó.
Giật mình, Steph chật vật điều chỉnh lại cảm xúc rồi gượng nở một nụ cười. “Ồ, không, chỉ là lâu lắm rồi tôi mới lại nướng chút bánh thôi. Mất một lúc tôi mới thấy hai người ở đây—”
Chiếc làn, quả thực, chứa đầy donut làm thủ công.
“Cảm ơn, tôi thích mấy thứ này.”
“…Mm. Ngon… quá…”
Họ lấy donut từ tay cô và bắt đầu nhấm nháp luôn.
___Phản ứng vẫn như mọi khi.
Nhưng có điều gì đó ở cặp đôi làm dấy lên cảm xúc vô căn cứ vướng mắc trong lòng Steph.
Cô ngừng một khắc rồi chọn hướng đề cập đến cảm xúc đó.
“Ơ-ờm… Tôi không khỏi cảm thấy hai người có hơi chút… chán nản…?”
Câu hỏi ngớ ngẩn với câu trả lời rõ như ban ngày.
____Khoảng Trống không thua.
Lúc này đó về cơ bản là câu thần chú của họ.
Không như trong trận chiến với Holou, nơi họ thua Jibril để dành chiến thắng sau cùng—đây là một thất bại đường đường chính chính.
Steph không thể hình dung họ không chán nản trước việc này, song—
“Hửm? Ừ, không hẳn… Tôi hoàn toàn ổn.”
—Sora trả lời với vẻ mặt lơ mơ, khiến Steph há hốc mồm vì sốc.
“Thì kiểu, ừ, không phải chúng tôi không bực. Game thủ nào thua cũng bực cả thôi. Tức lắm. Hoàn toàn thật lòng nhé—nó tức đến độ tôi chỉ muốn gào lên và đập bàn phím ra làm đôi cho đến khi phím văng tứ tung luôn.”
“…Nii… Em khá chắc là, mình vẫn phải…sang chảnh …ngay cả khi bực…”
Phải rồi, thua thì chả ai thích.
“Nhưng game thủ không chán nản khi thua.”
“…Mm. Chúng ta phân tích thất bại… Tái chiến lược… Rồi quay lại cho một…”
“Trận tái đấu, nơi bọn này sẽ phục thù khi dành chiến thắng. Không có thời gian để chán nản đâu; bọn này phải nghĩ một cách thấu đáo.”
Và những lời đó là thật đối với Steph. Cô coi những gì hai anh em nói vào một khoảnh khắc như này là chân thật, xuất phát từ đáy lòng.
Ấy vậy—
“Nên nói chung là, bọn này định tự mình phân tích vài thứ… Tập trung nghiền ngẫm, kiểu vậy. Sẽ mất một lúc đấy, nên là xin lỗi, nhưng nếu không còn gì khác, cảm phiền để bọn tôi một mình được không? Mà cảm ơn vì mấy cái donut. Tôi nói thật lòng đấy.”
“…Cảm ơn vì… mọi thứ, Steph…”
A… Biết ngay họ sẽ nói thế mà. Steph nắm chặt tay phải.
___Nhưng mình cũng không nên bỏ họ một mình thế này. Theo linh tính Steph biết mình phải ở lại.
“Ờ, ờm! Về điều Miko nói lúc trước—có thật không? Hai người thực sự đã thua ư?”
“Ừ, đúng vậy.” Còn không nhìn Steph, Sora đưa ra câu trả lời thẳng. “Còn theo cách tệ nữa. Cô thực sự không thể thua theo cách tệ hơn bọn tôi được đâu.”
“…Bọn em đã bị đè bẹp… trên sân khấu thế giới… lần đầu tiên…”
Câu trả lời làm Steph nghẹn lời trong thoáng chốc, nhưng cô lắc đầu. Cô biết mình cần phải vững vàng.
“N-nhưng—cho dù Elven Gard suýt nữa thì nắm thóp chúng ta, hai người đã giữ được thông tin mật khỏi tay chúng!! Còn chưa kể hai người cũng đã liên minh với Dwarf và Foeniculum—và toàn thể Fairy không phải nô lệ nữa. Một thất bại và một chiến thắng… Chẳng phải như vậy cũng là hòa rồi sao?”
…Chắc rồi, việc này phần lớn phần nhiều là nhờ may mắn.
Foeniculum tình cờ là fan của Sora và Shiro, và Reginleif Khai Sáng đã can thiệp thay mặt họ, dù con rồng không hẳn về phe họ.
Dẫu thế nào, Sora và Shiro đã lấy lại được Elkia. Không gì có thể thay đổi điều đó.
Âm mưu của Elf đã thất bại, và Khối Liên Minh vẫn vững bền, mối liên kết nay mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Một nửa thế giới có thể không đứng về phía họ, nhưng Sora và Shiro vẫn có hơn cả đủ sức mạnh để chống trả lại.
Nên chắc lần này có thể gọi là hòa, Steph nghĩ.
“…Ừa, bọn này để thua một và thắng một; nhưng thua một thì vẫn là thua…” Sự bực bội không kìm nén cuối cùng cũng nhuốm lên vẻ mặt Sora. “Chiếm cả thế giới này tức là không được thua dù chỉ một lần.”
Sora và Shiro bày tỏ cảm nghĩ này mỗi ngày—ngoại trừ lần này có gì đó hơi khác.
Tuy lời lẽ vẫn tương tự, Steph cảm thấy hiện chúng mang một sắc thái hơi khác.
“…Ý anh là sao?” cô hỏi, giọng run rẩy dù vẫn đang giữ mắt cố định vào Sora.
Cậu không nói gì cả—nhưng vài giây sau, cậu hướng về ánh mắt nghiêm nghị của cô và bắt đầu giải thích.
“Steph—còn nhớ điều tôi nói trong trận đấu với Jibril, hồi chúng ta đấu với Holou không?”
“…Anh nói đủ thứ trên đời. Có thể cụ thể hơn chút được không?”
“Ý tôi là khúc về điều xảy ra khi cô dở tệ khoản chiến thắng…”
Steph gật đầu; cô nhớ cuộc trò chuyện đó. “Khi phải đấu lại nhiều đối thủ cùng lúc, nếu chiến thắng sinh ra quá nhiều thù hận, những người chơi còn lại sẽ trở nên cảnh giác và cuối cùng âm mưu để hạ mình, đúng không…? Tôi tin rằng đó là điều dẫn đến sự tự hủy của Jibril.”
Cô nói phải—đó chính xác là điều xảy ra.
Ấy cũng là lí do cuộc Đại Chiến không bao giờ tự mình kết thúc,
Và tại sao một thế giới trói buộc bởi Mười Minh Ước bị rơi vào hoàn cảnh như hiện tại.
___Để thay đổi thế giới, mọi chủng tộc cần phải quy tụ cùng nhau.
Ngay cả khi điều này được thực hiện mà không đổ máu hay mất đi sinh mạng, bất kể mục tiêu này có là vì lợi ích cao cả nào đi chăng nữa—bất cứ ai không muốn thế giới thay đổi sẽ coi kế hoạch của Sora và Shiro là hành động xâm lược.
Tương đương: thống trị thế giới.
Và hệt như việc thống trị thế giới luôn thất bại, mục tiêu của họ cũng sẽ thất bại.
Đó là, nếu như họ cố đạt được nó bằng phượng tiện lô-gic.
Những phương tiện như vậy không thể giúp họ lần này, không phải ở thế giới này. Bởi vậy:
“Vậy nên—bọn này cần đánh kẻ địch bằng một đòn tấn công lén lút trước khi chúng kịp hội nhóm với nhau.”
Đầu tiên, hai anh em thuyết phục cả thế giới rằng Khối Liên Minh không phải một mối hiểm họa.
Rồi họ làm nó trông như một thực thể lắt léo, không thể dễ dàng được đối phó.
Điều mà cuối cùng dẫn đến việc cả phần còn lại của thế giới nghi ngờ Khối Liên Minh sở hữu một dạng lá bài tẩy có khả năng đánh bại cả Old Deus.
Nhưng không ai biết kẻ nào giữ lá bài tẩy đó, và điều đó gieo mầm mống cho hoài nghi và ngờ vực.
Đó là cách Sora và Shiro đã thao túng vị trí của Khối Liên Minh một cách hiệu quả tính đến thời điểm này. Họ làm cho việc những người chơi còn lại hội đồng chống lại họ không dễ dàng.
___Khoảng Trống cần phải không bao giờ thua.
___Khoảng Trống không thể thua, dù chỉ một lần.
Nó không chỉ là khẩu hiệu—nó là mục tiêu phải được đạt tới bất kể thế nào đi nữa.
Một điều kiện cần được đáp ứng để chiếm cả thế giới.
“Nhưng rõ ràng, có giới hạn cho điều bọn này có thể làm. Nếu cứ không ngừng chiến thắng, những người chơi còn lại cuối cùng sẽ sẵn lòng chấp nhận rủi ro của việc hội nhóm chống lại bọn này. Khối Liên Minh trở nên quá lớn để bỏ mặc—chỉ là vấn đề thời gian trước khi điều này xảy ra thôi.”
Họ đã có Immanity, Werebeast, Flügel, Siren, Dhampir, và một Old Deus bên phe mình.
Bảy trong số mười sáu Ixseed là một phần của Khối Liên Minh.
Chỉ dưới phân nửa là điểm cực hạn—đó là nhiều nhất họ có thể có mà không bị để ý quá nhiều.
“___Bởi vậy nên bọn này mới dùng chất độc. Bọn này đã định đưa vào thêm ba… lí tưởng là hơn bốn chủng tộc nữa về phe mình chỉ bằng một nước cờ.”
Nếu thành công, họ đã có mười chủng tộc; nếu mọi thứ diễn ra hoàn hảo, họ sẽ có nhiều hơn mười một. Như vậy chỉ còn lại năm hoặc sáu.
Hai anh em tuyệt nhiên cố hết sức để ngăn chặn bất cứ ai lộn cái bàn cho dù họ có muốn đi nữa.
“Nhưng chẳng những kế hoạch bị nhìn thấu; mà còn gậy ông đập lưng ông… Bọn này đã thua.”
Và giờ—cả thế giới biết Khoảng Trống không có lá bài tẩy bất bại.
Sora và Shiro đã được mang tới thế giới này bởi Tet; nó không phải của chính hai người.
Nói là vậy, họ không có sức mạnh đặc biệt hay thế lực nào chống lưng. Thất bại luôn nằm trong khả năng—họ chỉ là con người thôi mà.
Ít nhất thì, Elven Gard chắc chắn nhận ra điều đó. Đó chắc hẳn là lí do tại sao chúng tạo ra một liên hiệp chống Khối Liên Minh ngay từ đầu.
“Điều tôi muốn nói là… Bọn này không thể chơi theo cách như cũ được nữa. Từ giờ trở đi tấn công lén lút sẽ không có tác dụng.”
Vậy điều gì xảy ra khi đám kia nhận ra điều này?
Kẻ địch sẽ dùng phương tiện lô-gic để nghiền nát đối thủ: chiến tranh tổng lực—một phương pháp thử và thật có từ thưở sơ khai.
Bạo lực bị cấm ở thế giới này, nhưng mọi hình thức đấu tranh gián tiếp đều được cho phép. Mặt trận kinh tế, mặt trận ngoại giao, bất tuân dân sự; một nửa thế giới đang hợp lại với nhau để dùng những thứ này chống lại Sora và Shiro.
___Với mọi thứ như hiện giờ, không có cách nào để tiến lên phía trước mà không có một dạng hy sinh nào.
Viễn cảnh tương tự nơi Liên Hiệp Đông Bộ bị đẩy đến bờ vực hủy diệt kinh tế—điều vốn chỉ có thể được tránh khỏi nhờ có sự bao gồm Dwarf vào Khối Liên Minh—chắc chắn sẽ xảy ra với các quốc gia khác theo nhiều cách khác nhau theo thời gian.
Số phận đó không còn có thể được ngăn chặn.
Sora và Shiro—hai game thủ—không thể thực hiện được.
Hơn nữa… thất bại của họ gây ra tình huống này.
Do đó—nó là một thất bại to lớn đúng nghĩa theo từng từ từng chữ.
Sora giải thích điều này cho Steph cùng vẻ mặt ủ rũ, song—
“___Khoan. Đó chẳng phải vốn chỉ là vấn đề thời gian thôi sao?”
—khó hiểu, cô nghiêng đầu hỏi.
“…Hở…?”
Hai anh em trống rỗng nhìn Steph, người hỏi sâu hơn nữa. “Xét cho cùng, dù có giỏi game đến mức nào—hai người vẫn chỉ là con người thôi. Sự thật là, cả hai người đều kém xa so với một Immanity thông thường… Hai người sống thôi còn khó. Tôi khá chắc dẫu thế nào hai người cũng sẽ thất bại thảm hại chẳng chóng thì chầy.”
“…Ờ… Steph…”
“Hai người mắc sai lầm suốt còn gì. Tôi không nghĩ đã bao giờ mọi thứ diễn ra chính xác như kế hoạch, và tôi không tin điều đó sẽ thay đổi—hai người luôn thắng bằng cách đi đại qua những phần khó và sau đó mới tính đến các chi tiết nhỏ sau. Giờ nghĩ mới thấy, tất cả mọi chiến thắng của hai người tính đến thời điểm này đều chỉ là suýt soát…”
Cô không có ý đả kích gì cả. Sora và Shiro biết Steph đang nói bằng tất cả sự thật lòng—
“…Đùa, Steph. Cả những lúc thế này cô vẫn nỡ lòng nào…”
“……N-nhẹ nhàng… với bọn em, thôi… được không…?”
—và nỗi hoài nghi đơn giản của cô làm họ rớm lệ.
Sora và Shiro thấp kém hơn cả Immanity bình thường.
___Đã bày tỏ ra sự thật này, Steph nói tiếp:
“Từ sâu tận đáy lòng hai người không thực sự nghĩ mình sẽ không bao giờ thua đâu, phải không?”
“………Ờ, thì kiểu, b-bọn này đâu có tự mãn đến vậy…”
Cô cứ không ngừng chó cắn áo rách, gây nỗi sợ hãi lên con tim họ bằng một màn chém gió điêu luyện…
Điêu luyện tới nỗi, Sora gần như cảm thấy thú vị, người nở nụ cười đau đớn và nghĩ:
Ừ, cô ấy nói phải—Khoảng Trống vốn dĩ luôn như vậy.
___Bước đi trên những sợi dây mỏng manh nhất.
Chỉ cần một bước sai lầm—và thế là xong. Bởi vậy chúng ta lên kế hoạch cho bước đi sai lầm đó.
Mắc sai lầm và rơi khỏi sợi dây treo là một phần của trò chơi. Đôi khi thậm chí nó còn nằm trong tiền đề để tạo chiến lược.
Nhưng không thể lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ được, nên hãy cứ đặt mọi tâm huyết vào việc hồi lại thế cân bằng thôi.
Vậy nên —
“Một điều hiển nhiên đó là bọn này vốn đã sẵn sàng đón nhận sai lầm chí mạng dẫn đến sự thua cuộc.”
Chìa khóa nằm ở việc ta có thể hồi phục nhanh đến đâu—và bằng cách nào. Nhanh chóng đi nước cờ đúng để hồi phục đâu vào đấy sẽ là điều kiện của trò chơi. Ít nhất, đó là điều chúng ta nghĩ—nhưng.
“Nhưng lần này—bọn này vẫn chưa mắc một sai lầm nào cả.”
“……Gì cơ?”
“Dù tôi và Shiro có nghĩ về chuyện đó bao nhiêu lần, thì vẫn không thể tìm ra lí do tại sao chúng tôi thua.”
Sau khi xét qua từng chi tiết nhỏ, kế hoạch của họ hoàn hảo dù có nhìn nhận theo cách nào đi nữa.
Cho dù Elven Gard có nhìn thấu kế hoạch, vẫn không có cách nào để thoát khỏi nó trừ việc giữ thế cô lập.
Cú này đã lừa được cái gã dị hợm kinh khủng khiếp Veig Drauvnir đó—Dwarf mạnh nhất thế giới có khả năng ố dè qua bất cứ thứ gì quẳng vào gã—điều chứng minh đúng ra lần này nó cũng nên có tác dụng.
Sora và Shiro tin chắc rằng kế hoạch không có lỗ hổng, hoàn hảo.
“Bọn này đã thực hiện kế hoạch từng li từng tí, không có bất kì sơ sót, ấy vậy chúng vẫn lật kèo được và chơi gậy ông đập lưng ông. Vậy chính xác làm thế nào mà bọn này thua? Nghĩ mãi không ra nổi…”
___Elkia đã bị phong ấn trong một ranh giới pha không gian.
Điều đó đòi hỏi sự đồng ý từ trước, điều không thể đạt được ngay tức thì khi Liên Đoàn Thương Mại đang đưa ra lời thú nhận.
Và ít nhất, mọi thành viên của nghị viện—đám gián điệp móc ngoéo với nhiều chúng tộc khác nhau—cũng đã phải đồng ý ngay tại chỗ để xóa sổ Elkia. Nước đi đó không nghi ngờ gì đã được mưu tính từ trước.
Vấn đề ở chỗ: Chúng làm nó khi nào?
Chẳng những Elven Gard cần phải lọc ra gián điệp nào làm việc cho chủng tộc nào, chúng cũng phải đặt ra cái bẫy trước khi Sora và Shiro để ý. Bằng không chúng sẽ không thể di chuyển sau cánh gà một cách dễ dàng vậy được.
Nhưng lẽ ra chúng không thể nghĩ tới điều đó nếu tin rằng hai anh em đang che giấu một lá bài tẩy bất bại trong ống tay áo.
Tóm lại: Elven Gard cảm nhận được Sora và Shiro đang che giấu kế hoạch của mình.
Chúng biết Khoảng Trống chỉ là hai Immanity không có sức mạnh hay sự hỗ trợ đặc biệt nào.
Elf đã dự đoán trước điều hoàn toàn không thể hiểu nổi—Khoảng Trống có thể đánh bại cả một Old Deus.
Chỉ tới tận khi đó chúng mới bắt tay hành động.
Vậy… chúng phát hiện ra từ khi nào? Chúng đã biết Sora và Shiro định làm gì được bao lâu?
Hai anh em nghiền ngẫm điều này, và câu trả lời tốt nhất họ có thể đưa ra là kẻ địch vốn đã để mắt đến họ kể từ trước trò chơi với Holou.
Đồng nghĩa việc nó là khoảng thời gian không lâu sau khi Khối Liên Minh hấp thụ Liên Hiệp Đông Bộ, thậm chí có khi còn trước đó…
Kẻ địch sẽ phải dự đoán được những điều Sora và Shiro định sẽ làm ngay từ thời điểm đó—mục tiêu của hai người, mọi nước đi bí mật.
___Điều đó thậm chí có khả thi không?
Nếu có—nếu thực sự có—thì khả năng họ đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.
Liệu chúng ta thậm chí có thể đánh bại một đối thủ ở đẳng cấp như vậy không?
Lỡ như Elven Gard thực sự nhìn thấu mọi nước đi của họ ngay từ đầu…?
Lỡ như chúng là kẻ để cho Sora và Shiro thành lập Khối Liên Minh và thu thập tất cả mọi Quân Cờ Chủng Tộc?
Đó là những câu hỏi đè nặng tâm trí hai anh em trong lúc họ thơ thẩn khắp lâu đài và cuối cùng dừng tại đây:
___Ban công Lâu Đài Hoàng Gia Elkia.
Nơi mọi thứ bắt đầu. Lỡ như chúng đã để mắt đến chúng ta từ đây thì sao?
Không—Không thể nào. Mình đang nghĩ quá nhiều rồi. Không thể để bị chi phối bởi sự nghi ngờ được.
Song… Lỡ như…?
Hai anh em cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng trong lúc bắt đầu nghi ngờ mọi thứ họ tưởng mình biết.
…Lỡ như chúng ta mới là kẻ nằm trong lòng bàn tay kẻ khác?
Lỡ như chúng ta chỉ là những con tốt thí được dùng để phá hủy Disboard?
Đây là lần đầu tiên Sora và Shiro để mất kiểm soát dòng chảy của trò chơi; họ tự hỏi liệu vốn ngay từ đầu mình thậm chí có tí quyền kiểm soát nào không…
“Ê, Steph… Tôi tự hỏi điều chúng tôi đang làm có thực sự đúng đắn…”
Không thể giữ ý nghĩ cho riêng mình, cuối cùng Sora chia sẻ mối nghi ngờ với Steph.
Việc nói ra thành tiếng khiến tim cậu như có bàn tay lạnh lẽo bóp nghẹt—cơn ớn lạnh không hẳn là tự trách bản thân hay thống khổ. Song:
“Ờm, không? Tất nhiên không rồi. Tôi tưởng hai người biết cái đó rồi chứ.”
Steph lại nghiêng đầu và bình thản di bết Sora.
_______………………
…H…ả… …?
“Thì hai người đứng về cái sai suốt còn gì. Cả hai người đều là sự sai lầm, và tất cả mọi thứ hai người đạt được hóa ra đều hoàn toàn chẳng bình thường. Tôi đã luôn tưởng anh và Shiro có thể mắc phải tất cả đống sai lầm đó bởi đầu óc hai người có vấn đề, nhưng nếu cả hai đều không nhận ra điều đó, thì vụ này có khi tệ hơn tôi tưởng nhiều đây.”
““………….””
Sora và Shiro hoang mang đứng hình.
“Đúng rồi đấy,” Steph nói tiếp. “Dù có làm gì, hai người cũng đều sai hết.”
___Nhưng. Cô hít một hơi.
Không đổi giọng, cô nói tiếp, “Giờ đến lượt anh, Sora. Anh còn nhớ tôi nói gì trong trận đấu với Jibril hồi chúng ta đấu với Holou không?”
“…Cô nói đủ thứ cả… Có thể cụ thể hơn… một chút không…?”
Steph đang cho Sora nếm mùi gậy ông đập lưng ông.
Thấy cậu quyết định nương theo, cô đáp:
“Cái ý tưởng phi lý ‘nếu có ai đó phải bị hy sinh, thì chẳng thà tất cả chúng ta đều chết không phân biệt ai với ai cả’ —đó chắc chắn là điều sai.”
___Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời trong lúc Steph nói.
“Nhưng đó chính xác là lí do tại sao hai người sẽ không hy sinh ai cả—một lí lẽ tôi sẵn sàng gắn bó cho đến tận cuối cùng.”
Mây đã tan, để lộ bầu trời đêm tràn ngập ánh sáng nhạt nhòa.
“Ở đó thì hai người không sai—tôi có thể đảm bảo như vậy.”
Tắm trong ánh trăng, Steph tươi cười duyên dáng. Giọng nói, nụ cười, ánh mắt như mọi ngày.
___Đúng vậy: Không có gì thay đổi cả.
Bất cứ điều gì hai anh em làm luôn đầy rẫy những sai lầm.
Nhưng sai lầm của họ hướng đến một cái kết trong tầm ngắm. Chúng là phương tiện đến cái kết mục tiêu của họ.
Ấy là mong ước của họ—mong ước của Khối Liên Minh.
Và nó chân thật hơn và đáng nể phục hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này.
Như vậy, Steph nói điều Sora thường bảo mình.
“Có khác biệt gì không? Hai người đang cố thay đổi thế giới mà không phải hy sinh bất cứ ai—nếu trong quá trình mà nó bị hủy diệt, thì vốn dĩ sớm muộn nó cũng sẽ xảy ra thôi. ♪”
“………….”
Gượng cười, cô lè lưỡi rồi nói thêm, “Ồ, n-nhưng tất nhiên, Miko, Ngài Ino, và tôi sẽ cố hết sức để điều đó không xảy ra!! Tương tự cả Izuna, và Jibril và Azril, và Emir-Eins và toàn thể Ex Machina. Còn chưa kể Til và Nữ Hoàng Laila, cùng Foeniculum, Holou, và cả Cậu Plum—hai người có cả Khối Liên Minh về phe mình mà.”
Hai anh em nhìn Steph hớt hải bô bô ra một danh sách những cái tên, và họ nghĩ:
Ừa. Thay đổi thế giới… Không phải điều hai game thủ có thể làm trong ngày một ngày hai.
“Vậy nên đừng bận tâm những thứ khác—và hãy cứ là chính mình thôi.”
Đúng vậy. Sora và Shiro cần phải là chính mình. Làm những điều họ vốn luôn làm cho đến thời điểm đó—bình tĩnh tạo biến động.
“Game thủ thì phải hành xử như game thủ. Hãy ngừng nghĩ về những trách nhiệm chẳng ai thèm bận tâm và cứ chơi thôi. Đó chính xác là những điều hai người phải làm. ♪”
Tôi sẽ luôn ở đây vì hai người…
Sora nhìn Steph, người nở nụ cười sáng hơn cả những vì sao trên trời.
“…Ờ, nè, Steph… Có được không nếu…”
“…từ giờ… bọn em gọi, chị là… Mẹ…?”
“T-tự nhiên chả liên quan!! T—Tôi không ổn với việc đó nhé, không!! Xin từ chối!!”
Steph vô cùng nhẫn nại… gần giống như một người mẹ. Hai người không khỏi để mấy lời thốt ra từ miệng.
Mọi thứ bắt đầu ở đây. Sora đi nước cờ đầu tiên khi cậu nói bài phát biểu đăng quang ngay tại chính ban công này.
Nhưng vào khoảnh khắc đó, họ không một mình—họ có Steph. Và cô cũng sẽ ở đó vì họ từ giờ phút này trở đi nữa.
Cô vẫn sẽ là Steph, ngay cả khi hai người cố gắng thay đổi thế giới.
Họ chắc chắn điều đó.
“Vậy nói chung là—tôi rút lại điều bảo cô để chúng tôi một mình hồi nãy.”
“…Chị ở lại… trong lúc bọn em nghĩ… được không…?”
“Hừm! Đúng ra tôi không nên bảo hai người tôi chẳng biết cái quái gì về game cả!!”
“Ừ, ừ, biết rồi mà. Niềm tin của bọn này vào cô cũng chỉ bé bằng hạt đậu thôi, nên cứ bình tĩnh đi.”
“Ầy, giờ anh nói thế thì nó lại thành đáng buồn rồi!!”
Giữa ánh trăng đỏ thẫm và ánh sao lấp lánh, Steph có thể thấy nụ cười của Sora và Shiro đã trở lại bình thường.
Điều này khiến cô nhẹ nhõm khi cô hét về phía hai người.
Donut trong tay, cặp game thủ mạo hiểm chính tương lai của mình dành cả đêm nghĩ ngợi…
………_____
Phải rồi. Game thủ thì là game thủ.
Thua cuộc không thay đổi điều họ cần phải làm.
Có cả triệu năm họ cũng sẽ không quên kẻ đánh bại mình:
Even Gard—Không… Auri-El.
Đại diện toàn quyền Elf—Auri-El Violhart.
Vẫn chưa kết thúc đâu…
Phía đằng xa, một quân cờ khổng lồ mờ ảo nơi đường chân trời. Trên đỉnh vương miện của quân cờ đen là một cậu bé đang đá chân.
Trên danh nghĩa hắn không phải cậu bé, hay thậm chí con người, nếu nói cho phải; đôi mắt hắn, cùng con ngươi hình quân rô và quân bích, đang hướng vào một quyển sách trong tay. Đó là Thần Độc Nhất, Tet. Hắn mỉm cười.
“Cuốn sách nhỏ này thực sự bắt đầu đầy lên rồi. Chắc câu chuyện đang tiến dần đến hồi kết.”
Nghe hắn vô cùng phấn khởi nhưng cũng có chút cô quạnh.
Một mớ cảm xúc hỗn độn dấy lên trong Tet khi hắn lật dở qua cuốn sách.
Nào… trang này nên viết gì tiếp đây?
Hắn nhìn ra về phía mặt trăng đỏ và nghĩ ngợi một hồi.
Cuối cùng—có lẽ là kết quả của sự bất chợt giác ngộ thần thánh—Thần Độc Nhất bắt đầu viết trên trang giấy trống bằng chiếc bút lông.
“‘Lần xuất hiện thứ hai của kẻ yếu nhất—tìm thấy kẻ thù không đội trời chung là lần xuất hiện thứ hai của kẻ mạnh nhất.’ ☆”
____Ừa, nghe hay đó. ♪
Trong thoáng chốc hắn nhìn câu viết với vẻ cực kì thỏa mãn rồi lại nhìn về phía xa xăm.
Điều hắn thấy là một thế giới đang trên đà thay đổi một đi không trở lại.
Phải chăng thế giới hắn tạo ra sắp sửa kết thúc như một trò chơi dài lê thê không còn hoạt động bình thường?
Hay nó sẽ kết thúc hệt như hắn hy vọng—lần này, như trò chơi thú vị nhất trên đời?
Được ăn cả ngã về không cho ván cược cả đời có một suốt sáu ngàn năm này. Kết cục mà đến cả Thần Độc Nhất cũng không biết.
Tet nhìn cùng sự mong đợi chồng chất khi trò chơi cuối cùng cũng đạt đến điểm cao trào.
“‘…Hẹn gặp lại sớm thôi. —Lần tới, trên bàn cờ nhé.’”
Một lời hứa hắn ấp ủ.
Một tương lai hắn chờ đợi bằng cả tấm lòng.
“Hắn ta sẽ là chướng ngại lớn nhất nếu như các người muốn giữ lời hứa đấy, Khoảng Trống.”
Hai người làm được mà, phải không? Trông cậy cả vào hai người đấy. Ta tin hai người.
Vậy nên mau tới đây đi.
Mang cả thế giới—mang hắn—theo cùng.
Sắp tới rồi—một thế giới mà tất cả chúng ta có thể chơi cùng nhau.
Hãy gặp ta ở đây, trong tương lai nhé…….