RELATIVISM
Khi lần đầu con rối gặp chim nhỏ,
trên lưng chim nhỏ là cánh lớn.
Những cánh trắng ấy chắc có thể đi bất cứ đâu.
Con rối trống rỗng thầm ước:
Mình muốn thấy điều chú chim này thấy.
Chú chim lộng lẫy có mọi điều mà con rối không có,
nhưng nó không có nhà. Ngạc nhiên khi biết rằng
mình có thể trở thành nhà cho chim,
con rối mỉm cười và hứa từ tận đáy lòng:
Tớ sẽ là nhà của cậu.
Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau…
Chúng ngoắc ngón tay út và hứa…
Sora và Shiro, đã nghĩ lâu và kĩ, quay trở lại với vấn đề trước mắt. Vấn đề nằm ở thứ được cho là Dwarf đang nằm trên giường trước mặt họ. Dwarf—thuộc giới tính chưa xác định—được bọc trong đồ trông như là áo của lính cứu hỏa. Mà thực ra, ấy còn chẳng phải câu hỏi lớn nhất. Nếu Emir-Eins không bảo, Sora và Shiro đã còn chẳng chắc đây có phải sinh vật sống hay không. Cái “Vật thể X” này trông giống cái ba-lô hơn. Họ đã nhờ Jibril nhổ nó ra khỏi mặt đất, bế nó, tắm rửa cho nó, và thả nó lên giường… Và giờ—
“Nó vẫn không dậy kìa. Chúng ta làm gì đây?”
“…Nii… Anh có… chắc, nó còn sống không?”
—họ thậm chí còn chẳng chắc cái thứ bất động như đá này còn sống hay đã chết. Nhân lúc hai người ngày càng trở nên lo lắng, Jibril khoan thai quỳ một bên gối và bảo họ:
“Thứ được lượm ở vườn của các ngài thuộc về các ngài, thưa chủ nhân. Em tin rằng các ngài có thể làm gì với nó tùy ý ạ.”
…Vì mục đích tấu hài, cứ cho rằng cái điều nhảm nhí lố bịch đó là thật đi. Ngay cả thế!!
“Cô đang bảo cái thứ tỷ lệ khung hình lệch, râu ria này thuộc về chúng tôi hả?! Khônggg, cảm ơn! Tôi chỉ muốn đánh thức nó dậy và bảo nó, ‘Về nhà đi’ thôi. Nhưng mà làm kiểu gì mới được?!”
Sora tru lên trong lúc nhớ lại sự thất vọng của cái ngày lần đầu tiên cậu được chứng kiến diện mạo của Dwarf.
…Quả thật— cậu đã nuôi hy vọng. Ở thế giới này, Werebeast là gái thú. Siren là tiên cá chứ không phải thủy quái. Elf thì trắng trẻo, tóc vàng, và có tai dài, hệt như ta hy vọng—thế giới này đã hiện thức hóa ước mơ của cậu! Ở vào hoàn cảnh như vậy, lẽ dĩ nhiên cậu sẽ tưởng tượng Dwarf như là những cô gái siêu khỏe trong manga hoặc kiểu Loli hợp pháp trong game 18+!! Ai lại nghĩ họ có làn da trâu và râu ria bất kể giới tính hệt như văn hóa cổ cơ chứ?!
…Nhưng mơ thì chỉ là mơ. Sora khóc trước thực tại cay đắng.
“Thưa Chủ Nhân, xin hãy, suy nghĩ thêm một chút đi ạ.”
Jibril thu cánh và chắp tay lại cầu nguyện.
“—Trên thế giới này không có gì tuyệt vời hơn Dwarf.”
……
… …Khoan đã nào. Bộ sắp sửa có mưa thiên thạch hay gì vậy? Shiro và Sora không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, lo sợ cho viễn cảnh thời tiết trong ngày.
“Xét cho cùng, họ dùng đến chất xúc tác cỡ này để mang đến ma thuật cơ mà.”
Jibril vung vẩy một cái búa cơ khí—một cái búa khổng lồ, to cỡ tầm Sora, thứ vốn được chôn trong lòng đất cùng với Vật Thể X. Hai người không biết chi tiết về cái vụ “chất xúc tác” mà Jibril đang nói tới này, cơ mà…
“Hả…? Cô đang bảo họ không thể sử dụng ma thuật nếu không có kiểu vật phẩm gậy phép sao?”
“…? Thế mà là, tuyệt á…? Không phải giống… kém cỏi hơn… à…?”
Tức thì nhớ lại mấy bộ hoạt hình sáng Chủ Nhật, Sora và Shiro tỏ vẻ nghi hoặc. Những cô gái phép thuật luôn được trao cho những vật phẩm để hoàn thành sứ mệnh bán đồ chơi vĩ đại của họ. Con Dwarf này thì mang cái sứ mệnh vĩ đại gì? Mắt họ như hỏi.
“Trong cơ thể Dwarf có chứa đựng nguyên liệu tinh linh. Cơ thể của chúng được bảo vệ bởi lông tóc mithril, và mắt chúng làm bằng orichalcum.” Jibril nuốt nước miếng. “Khi chúng điều khiển tinh linh trong cơ thể, mithril khuếch đại tinh linh một cách tự nhiên… điều trong trường hợp tệ nhất có thể gây ra quá tải— mất kiểm soát. Do đó, để dùng ma thuật, chúng sử dụng orichalcum để đồng bộ với tinh linh bên ngoài, thông qua chất xúc tác.”
Sora và Shiro lại càng cau mày hơn trước câu trả lời của cô.
À rồi, hiểu, đấy là ma thuật… còn được biết đến với cái tên nhảm nhí. Người thường như Sora và Shiro thì chẳng bao giờ có thể hiểu được chi tiết của nó. Nhưng về cơ bản thì, có phải cô ấy đang bảo rằng Dwarf không thể sử dụng ma thuật nếu như không có gậy phép không? Không, cô ấy đang bảo họ quá mạnh tới nỗi họ không thể kiểm soát nếu như không có gậy phép.
…Chí ít thì, Sora hiểu, rằng đây là cái thứ mà mọi thằng con nít đều ao ước. Cậu thấy ấn tượng.
“Hơn nữa, chúng còn kết hợp nhiều chất xúc tác lại với nhau bằng những mẫu nghi thức phong ấn phức tạp, cấu thành các nghi thức theo khuynh hướng di động, có thể điều chỉnh và mang tính môđun. Bằng cách đồng bộ hóa với những chất xúc tác hình thành nên cốt lõi của cơ chế này, Dwarf có thể niệm nhiều phép cùng một lúc, cho phép chúng mô phỏng kĩ năng độc nhất đa niệm của Elf ạ. Thứ khiến cho điều này khả thi, nói ngắn gọn—”
Jibril ngừng bài giảng chuyên môn ba láp về ma thuật của mình để giơ cái búa lên trước mặt Sora và Shiro trước khi kết luận.
“—chính là những cánh tay tinh linh này.”
___Cánh tay tinh linh…
Như vậy, vô số các thành phần của cái búa cơ khí này tất cả đều là chất xúc tác. Và mấy hoa văn đẹp đẽ trên từng cái đều là nghi thức phong ấn gì đó hả? Và Dwarf kết hợp mấy cái đó lại để… kiểu, làm quả siêu phép thuật gì gì đó… Đã phiên dịch ra thành ngôn ngữ mình có thể hiểu, Sora và Shiro thấy nhẹ nhõm một cách kì lạ khi nhận ra rằng, đúng, cái này đúng là nhảm nhí. Cơ mà khoan:
“Ủa, Jibril? Vậy tức là con Dwarf này không thể sử dụng ma thuật nếu không có cái búa, phải không?”
“Đúng là vậy. Chủ nhân của em quả là sáng suốt. Chẳng ngạc nhiên gì khi ngài có thể tự mình suy ra kết luận này.”
Jibril lại nuốt nước miếng. Mồ hôi chảy xuống má Sora và Shiro.
—Vậy nếu nó quan trọng như thế—
___thì tại sao Jibril lại cầm nó?
“Em đã khai quật và nhận quyền sở hữu chiếc búa này. Phải… Em đã có thể nhận quyền sở hữu nó.”
…Cô ấy đã có thể. Đúng, có thể. Và điều đó nghĩa là gì?
“Chiếu theo sự thật rằng Minh Ước khiến cho trộm cắp là bất khả thi, điều đó có nghĩa chiếc búa này là tài sản thất lạc và nay thuộc về em, người tìm ra nó—điều theo đó có nghĩa rằng nó thuộc về các ngài, theo như Minh Ước!!”
“Ờ… Nhưng không phải việc mang tài sản thất lạc mà không được phép rõ ràng vẫn là trái với Minh Ước sao?”
“…Nếu như Dwarf bảo… ‘Trả nó, lại’… chúng ta sẽ bị ép phải… trả nó…”
Sora và Shiro có cảm giác mình phải nói những gì phải chăng với Jibril đang hưng phấn, nhưng họ hiểu điều cô vừa nói. Jibril có một cơ sở lô-gic để đảm bảo rằng Dwarf thuộc về họ.
“Vâng. Nếu Dwarf bảo, “Trả nó lại,’ thì các ngài sẽ bị ép phải trả nó. Tuy nhiên, em, giống như chiếc búa, đơn thuần chỉ là tài sản của các ngài, và bản thân em không có quyền gì để trả lại nó cả!!” Jibril toe toét. “Và do đó, cho dù Dwarf có yêu cầu em trả nó, thì em cũng không có lí gì phải làm vậy! Tuy có hơi thất lễ, nhưng xin các ngài hãy rời khỏi nơi này trong chốc lát, để em có thể buộc Dwarf phải chơi một trò chơi theo Minh Ước—và như vậy Dwarf sẽ là của các ngài. Chuyện này coi như xong rồi ạ.”
Quả nhiên, cô ấy sẽ bắt Dwarf phải chơi. Cô ấy có thể ép buộc nó. Nhưng làm cách nào?
“Bởi lẽ, nếu không có búa—không có ma thuật—thì Dwarf không thể rời khỏi căn phòng tách biệt này cũng như thắng trong trò của em được. ♥”
Điều đó khiến cho Dwarf chỉ còn lại hai lựa chọn: từ chối một trò chơi cầm chắc phần thua và không bao giờ rời khỏi, hoặc chấp nhận và trở thành tài sản. Đã vạch ra kế hoạch thiên tài tàn độc của mình, Jibril ngước nhìn hai người, có vẻ là đang mong được khen.
—Hê. Nhỏ Jibril này… Cũng biết học hỏi đấy chứ.
Mắt rớm lệ, Sora và Shiro mỉm cười và đang chuẩn bị mở miệng để nói những lời khen cô hằng khao khát, khi họ nhận thấy cái cách Jibril nuốt nước miếng trong lúc bò lên người con Dwarf. Ực. Ấy là tiếng ực của một đứa đang nhỏ dãi. Họ liền ngậm miệng lại thôi không nói nữa.
“Đã vậy thì, thưa chủ nhân? Trước khi các ngài rời khỏi—thì chuyện là vầy, trong cuộc Đại Chiến, những nguyên liệu hữu ích như mithril, có tác dụng khuếch đại tinh linh, và orichalcum, có tác dụng đồng bộ linh hồn, thì khá là dễ kiếm, nhưng kể từ khi có Mười Minh Ước, chúng đã trở nên tương đối khó thu lượm. Và đây nhân lúc chúng ta có cả một cái mỏ mẹ biết đi…”
Nghĩ lại về mấy lời của Jibril, hai người nhận ra mình chẳng việc gì phải lo về mấy cái thiên thạch ấy.
—Trên thế giới này không có gì tuyệt vời hơn Dwarf…
“Em nên tái cấu trúc cho con Dwarf này như thế nào đây ạ?! Xin hãy chỉ dẫn cho em! Geh-he! Eh-heee!”
“Ít nhất thì cũng công nhận nó không phải vật vô tri đi chứ?! Hay là trả lại cái búa đó ngay và luôn thì sao nhỉ?!” Sora la lên trong lúc Jibril cầm cái gươm ánh sáng của mình và van xin cậu bảo cô nên thu hoạch những nguyên liệu này như thế nào. Một cách ngạc nhiên cậu được hùa theo bởi hai người thuộc chủng tộc khác nhau vốn đang quan sát cực kì lặng lẽ từ chỗ góc phòng.
“Ta thật chẳng bao giờ… Mà thử tưởng tượng cái thứ ác quỷ đó sở hữu thể loại não đa bào để làm được việc gì khác ngoài giết chóc xem.”
“Thừa nhận: Vật thể không thể được tái cấu trúc. Lỗ hổng nghiêm trọng trong trí thông minh của Flügel. Xác nhận. Ngu ngốcccc.”
Ngay khi nghe thấy giọng Fiel và Emir-Eins, Sora lại ngước nhìn lên bầu trời: Ôi không, lại nữa. Băng qua ngọn lửa dã tâm sôi sục, nỗi buồn của cậu lại viếng thăm lần thứ hai trong ngày.
Nhưng rồi… cậu rời mắt khỏi trần nhà, giao tiếp bằng mắt với Shiro, và nghĩ.
—Flügel, Ex Machina, Elf—và Dwarf…
…Cậu có đang tưởng tượng không? Tại đây, trong căn phòng ngủ trên cửa tiệm nhỏ ở một góc Elkia này—tất cả đều tề tựu để tiếp diễn cuộc Đại Chiến của quá khứ xưa cũ…hay là…chỉ là cậu nghĩ thôi nhỉ_____?!
“Ờ, ờmmm!!! Emir-Eins! Ý cô là sao khi nói, ‘không thể được tái cấu trúc’ vậy—?”
“Ồ, Chủ Nhân. ♥Ấy đơn giản chỉ là sự phân tích không chính xác của một cỗ máy cũ kĩ thôi ạ. Xin đừng để ý. ♥”
Sora đang cố hết sức để tỏ ra tích cực đối với Emir-Eins, để chắc rằng cuộc Đại Chiến không bao giờ cần phải được đánh số. Nhưng Jibril dịch chuyển ngay vào giữa tầm nhìn của cậu. Sora lẫn Shiro đều tự hỏi: Cú nổ làm rúng động tòa nhà vừa rồi—chỉ là tưởng tượng của mình thôi nhỉ?
“…Mâu thuẫn: Mithril, orichalcum. Chỉ Dwarf mới có thể sở hữu. Hiển nhiên.”
“Không, thưa Chủ Nhân. Miễn là chúng ta có ngọn lửa của Old Deus Ocain thì việc xử lí chúng tương đối là khả thi ạ.”
“Chế nhạo: Chiếm hữu Lò Rèn Thánh. Tương đương kiểm soát Ocain. Yêu cầu dữ liệu cho kế hoạch. Nguồn không tồn tại. Không ngạc nhiên.”
“Cần gì phải rắc rối như vậy. Chúng ta chỉ cần chôn nó thật sâââu dưới lòng đất để không làm đất bị ô nhiễm là được.”
“Từ chối: Nguyên liệu thô có thể thu thập. Khuyến nghị: Tháo rời. Bán. Thu lợi.”
Đôi bên hạ thấp ý kiến của nhau, thù hận văng tứ tung trong không khí, trong khi cả đám thì đều đang cãi nhau để đạt cùng một kiểu mục đích.
“Thôi nào, còn ai quan tâm đến Mười Minh Ước không vậy? Sao lại lôi cả chuyện giết chóc ra cãi nhau thế này?!”
Sora rú lên một sự phản đối đơn độc dành cho thứ có thể được gọi là sự đồng lòng giết Dwarf.
Thì rồi, một chùm ba vụ nổ làm cửa hàng rúng động.
“Ê—vừa rồi không phải là tôi tưởng tượng đâu, đúng không?! Đó chính xác là một vụ nổ, đúng không hả?!”
Nhiệt độ nói lên rõ ràng rằng không có ảo giác gì ở đây trong lúc Sora vật lộn để che chở Shiro. Họ đã thất bại trong việc ngăn chặn Đại Chiến hai rồi ư? Sự hoảng loạn của Sora có hơn phân nửa là nghiêm túc.
“……Có vẻ là…nó xảy ra rồi…?”
“Ước đoán: Dwarf bắt chước trạng thái ngủ để cố thoát thân. Tuy nhiên, cánh tay tinh linh thất bại. Nghi thức thất bại gây ra vụ nổ. Bùm.”
Shiro và Emir-Eins chỉ về phía cái “ba lô” bị cháy đang run rẩy trong góc phòng. Có vẻ là, nó vốn đã tỉnh từ lâu, đang chờ thời để trốn thoát. Rồi phép để thoát của nó phát nổ, và giờ thì nó đang run rẩy ở đó, ôm khư khư đầu mình cùng cái búa hỏng.
……Hợp lí cả thôi. Giả sử bạn là Dwarf. Bạn thức dậy và tự dưng nghe được rằng mắm Jibril đang lên kế hoạch để tước quyền của bạn. Đồng thời có Flügel, Ex Machina, và Elf đang cãi nhau xem nên giết bạn kiểu gì. Thật đúng là một cơn ác mộng. Sora và Shiro tỏ lòng kính trọng trước vị anh hùng chí ít thì cũng lấy lại được búa và cố thoát thân này. Tuy nhiên, trong lúc đó…
“—? Ôi… Sao lại thế này? Thật không tài nào hiểu nổi.”
“Jibril, nếu mà cô còn nói thế được sau khi nghiêm túc nói về việc giết đứa nhỏ, thì đúng là sợ vãi chưởng đấy!”
“Ôi, không, Chủ Nhân. Ý em không phải… Xin ngài hãy nhìn—”
Jibril ra hiệu trong lúc lí nhí một cách thực sự bối rối. Sora và Shiro há hốc mồm.
Trong khi Dwarf run rẩy kinh hãi, thì quanh người Dwarf vô số ánh mập mờ bắn loạn xạ, quá nhanh để Sora và Shiro có thể xác định hay theo kịp. Nhưng hai người có thể nắm được đại khái: Nó như kiểu một thước phim tua ngược cảnh chiếc búa từng tan nát tái hợp trở lại khi mà vô số thành phần của nó bay lượn trong không trung như đang bị chi phối.
“Như các ngài có thể thấy… Dwarf cực kì khéo léo.”
“…Mm…không phải là, bọn này hiểu đâu…bởi bọn này… đâu có thấy gì…”
“Mm-hừm… Ít nhất thì tôi thấy được là chỉ số khéo léo của họ OP vãi đạn…”
Sora và Shiro nhìn chăm chú một cách ghê tởm khi mà những sửa chữa đang được tiến hành với tốc độ mà mắt thường không thể theo kịp. Có vẻ là, sự nhanh nhẹn của họ cũng bám sát theo văn hóa cổ. Tuy nhiên:
“Dwarf thất bại ư? Ở khoản nghi thức phong ấn á? Thật là chấn động—”
“Xin lỗi phải cắt ngang. Nhưng trước hết cô có thể giải thích cái hiện tượng chấn động não đó được không?”
“Cho dù không có cánh tay tinh linh, lũ chuột chũi các ngươi vẫn có thể dùng ma thuật đấy, biết khôngggg? Ngươi chỉ phải lo về khả năng bị phát nổ do quá tải tinh linh cục bộ thôi!! Cơ mà nếu không làm thì ngươi chết chắc đó, biết không hảảả? Đây là một cơ hội duy nhất để ngươi đánh liều thoát thân nè!! Ta muốnnn thấy ngươi liều lĩnh và can đảm đến mức nào lắm đấy nhé! Chuột chũi, lên! ♥Chuột chũi, lên! ♥”
Bên bộ phận nở nang của cửa hàng có vẻ không có hứng thú gì với việc để Dwarf xổng mất cũng như để vuột mất cơ hội được giết Dwarf ngay tại chỗ. Cô nhảy tưng tưng xung quanh Dwarf cùng nụ cười chói lóa—như đang gián tiếp bảo rằng, “Mau đi chết đi! ♥” Hai người đang phải vật lộn để tìm cách phân giải với một con Elf đang cố xúi giục Dwarf dùng ma thuật đồng thời cũng can thiệp vào công việc sửa chữa.
“Fiel là kiểu nhân vật như thế từ khi nào vậy?! Ê, Chlammy, cô đấy, phải không? Ngăn cô ta lại đi!!”
“___Hở? Ờ. Tôi cũng chưa bao giờ thấy vụ này luôn! Nè! Fi, chị ơi?!”
Ác cảm kỳ quái Fiel dành cho Dwarf đã khiến Chlammy gần như chết trân trong góc phòng. Được Sora đánh thức, cô rít lên và lao tới can thiệp.
Như vậy điều Sora đang hỏi Jibril là, nếu như làm nhục Jibril một lần đã là đủ để Fiel bỏ qua vụ hủy diệt thủ đô Elven trong cuộc Đại Chiến, thì cái sự căm hận xi măng đóng vữa Fiel dành cho Dwarf này là như thế nào? Jibril nghiêng đầu.
“Dạ, Elf và Dwarf. Sự đối nghịch giữa hai bên nó đã mang tính biểu tượng rồi ạ, như kiểu chó mèo hay dầu và nước ấy.”
Thật vậy. Sự xung đột giữa Elf và Dwarf đó giờ vốn đã lưu danh trong sử sách. Tuy nhiên!!
“Cái đám mắc dịch các người có đứa nào là không ghét nhau hả?! Cô tưởng chỉ mỗi một câu nửa vời nói đâu trúng đó như vậy là đủ để hợp lí hóa việc cô ta bị LTC (Lệch tính cách) như thế sao?!”
Bởi vậy Sora mới nổi khùng với cái đám người chỉ mới vài khắc trước còn đua nhau làm sống lại sự thù địch từ thời Đại Chiến, khi mà—
“Cảnh báo: Phát hiện quá tải tinh linh. Khuyên Chủ Nhân hãy tìm nơi trú ẩn dưới váy của đơn vị này. Cực kì khẩn cấp. Vào đây.”
“A, Chủ Nhân. Có vẻ là Dwarf đã chọn cách cố thoát thân, mặc cho khả năng cao là phải hứng chịu một cái chết thảm khốc ạ.”
“Dừng nó lại đi! Chlammy, đưa Fiel ra! Jibril—”
—Bản báo cáo thường tình của hai thứ vũ khí về sự từ trần sắp xảy đến của Dwarf khiến Sora phải gào rú. Những mệnh lệnh liên thanh cùng lời khẩn nài của Sora và Shiro, cũng như của Chlammy, tràn ngập cả căn phòng…
…và thế là xong. Những con người mà sự hiện diện như quả bom nổ chậm đã được hộ tống ra khỏi cơ ngơi một cách lịch sự, còn Jibril thì bị ép phải ngồi xuống. Những người duy nhất còn lại trong căn phòng nay đã bình yên là Sora, Shiro, và—
“Ờooo, ổn rồi, ta sẽ không để ai giết ngươi đâu, okê? Thếeee…ngươi—ngươi ổn chứ hả…?”
—Dwarf vẫn còn co quắp vì sợ hãi, rón rén ngước nhìn Sora. Ánh mắt Dwarf cảnh giác đảo quanh căn phòng để kiểm tra độ an toàn—và rồi vô tình đụng phải Sora. Đôi mắt xanh nhạt ấy thấy được điều gì trong cặp mắt đen của Sora từ dưới cái mũ trùm đầu?
Có một tiếng thì thầm khẽ:
“……Anh là Sora, anh là…”
“Ừa. Rất vui được…gặp___?”
Sora đáp lại theo phản xạ, nhưng rồi cau mày đầy nghi ngại.
“Hả…? Ta có nói tên mình cho ngươi lúc nào à? —Ê, woaaaaa!”
“Waa! Ta sợ lắm luôn ấy!! Ta phải làm gì đâyyy?!”
Cái “ba lô” nhảy lên người cậu, đẩy cậu ngã ra đất trong lúc nó khóc lóc.
“T—Ta đã ở sâu dưới mười ngàn mét so với bề mặt… khi tàu chìm của ta bị hỏng, lại còn đúng lúc đang ngoi lên nữa! T—Ta đã đào và đào không ngừng nghỉ… cho đến khi thấy ánh mặt trời và nghĩ, ôi, mình được cứu rồi—nhưng hóa ra ta lại rơi vào địa ngục, thật luôn ấy!!”
“Ồ, thưa Chủ Nhân. Tàu chìm là tàu Dwarf sử dụng để di chuyển trong lòng đất ạ.”
“Ồ. Cảm ơn vì chú thích nhé—cơ mà cô chỉ nói được mỗi vậy sau khi dọa đứa nhỏ chết khiếp thế sao?!”
Sora buông lời khiển trách thích đáng cho nguyên nhân làm chảy những giọt lệ hoảng sợ của đứa nhỏ, đồng thời bắt đầu rà soát lại dữ kiện trong đầu.
—Được rồi. Vậy là Dwarf thực sự không mọc ở ngoài vườn.
Dẫu vậy, Dwarf vẫn tiếp tục dí mặt vào ngực cậu mà khóc, đu bám một cách cực kì khó dễ.
“T—Tôi không thấy có lí do gì để anh cứu một con chuột chũi bẩn thỉu như tôi đâu, thật á!! C-Các người muốn gì ở tôi?! T-Tôi phải làm gì để các người không giết tôi đây?!”
“A, Chủ Nhân. Vì cánh tay tinh linh bị hỏng, con Dwarf cũng như là của ngài rồi ạ.”
“Ồ. Cảm ơn vì chú thích nhé—cơ mà, Jibril, việc đứa nhỏ van xin tha mạng chẳng phải là lỗi của cô sao?!”
Sora gào lên trước cái sự lố bịch của việc được van xin lòng nhân từ bởi một nạn nhân bị Jibril bẫy.
Được rồi. Vậy là Dwarf không thể chạy, bởi nó cần búa để làm phép mà cái đó thì hỏng rồi. Vậy nên nó đã chấp nhận một sự thật không tránh khỏi đó là bản thân sẽ trở thành tài sản của Sora.
Tuy nhiên, nó đã xác định bằng cách nào đó nó cần phải chứng minh với một Flügel, một Ex Machina, và một Elf rằng quyền sở hữu nó là thứ đáng để tranh giành. Và nó đang van xin tha mạng cùng sự tin chắc rằng đây là cách duy nhất.
“Ta đã sẵn sàng rồi, thật đấy!! Ta chẳng là gì ngoài một con chuột chũi không ai cần đến, không có nơi để gọi là nhà! Ta đã sẵn sàng để sống kiếp đầy ải, dẫu có là nô lệ hay thú nuôi! Nếu như được tha mạng, ta thậm chí sẵn sàng làm ghế ngồi— Oaaaa?!”
Nhưng tiếng cầu nguyện hóa thành tiếng ré và biến mất cùng lúc với sức nặng của Dwarf khỏi ngực Sora. Em gái Sora đã đẩy Dwarf sang một bên và hiện đang ngồi thế chỗ, trừng mắt.
“…Đây…là chỗ của em…! Con nhỏ này đâu ra vậy…?!”
Tiếng Shiro như một cú huých, khiến Sora nhận ra có phần muộn màng:
—À… quả nhiên, giọng nói của cái ba lô vừa đẩy cậu ra mà khóc lóc—
—có giống như của con gái.
Và chưa kể, nhỏ lại còn ở sẵn chế độ đầu hàng vô điều kiện, kiểu, Tôi sẽ làm bất cứ gì ấy. Thế thì dễ hiểu rồi. Ở vào hoàn cảnh bình thường, Sora đáng lẽ đã nhảy xổ vào với tốc độ ánh sáng. Nhưng trong trường hợp này, có một điều kiện gây mất tư cách của việc chủng tộc gái lùn ở thế giới này thì có râu. Song điều đó dường như không ngăn được việc em gái cậu nổi máu ghen chút đỉnh bởi lẽ cô bé, nói cho phải, vẫn là con gái. Điều đó sưởi ấm trái tim cậu, và cậu cười cười.
“Ừa, được rồi. Nói hay đấy… Nào cùng bắt đầu với phần giới thiệu bản thân nhé?”
Sora ngồi dậy và đặt Shiro vào lòng mình nơi em ấy thuộc về.
“Một lần nữa—Tôi là Sora. Đây là em gái tôi, Shiro… Xin thứ lỗi. Tôi là chỗ ngồi đặt trước của em gái mình.”
Cậu vỗ nhẹ đầu cô bé trong khi cô vẫn còn gầm gừ, và xác nhận hành vi của cô bằng cách bắt đầu giới thiệu. Nhỏ Dwarf có vẻ đã nhận ra hành vi khiếm nhã của mình hoặc đơn giản là cảm nhận được lưỡi hái Tử Thần đang lăm le sau gáy.
“Thưa—!! T-T—Tôi xin lỗi, thật sự!! T—Tôi thậm chí đã không thể cho ngài xem mặt—!!”
Nhỏ Dwarf vội vã chấn chỉnh lại và nghiêm chào. Nhỏ mở chiếc ba lô—hay đúng hơn là, cái áo choàng che kín từ đầu đến chân ra… và—
___.
“T—Tôi! Tôi là hiện thân dơ dáy của một con chuột chũi đến từ tộc Dwarf, thật vậy! Tên tôi là—”
Sora nhìn nhỏ để lộ mặt ra—cùng cơ thể. Một cách xa xôi, trừu tượng, xen lẫn sự ngây ngất và mất tập trung, cậu lắng nghe nhỏ nói tên mình……
Shiro ngồi trong lòng anh trai. Người anh có vẻ đang trong trạng thái mê mẩn, như thể hồn đã lìa khỏi xác. Việc trông thấy nhỏ Dwarf lộ ra từ cái áo choàng trông giống ba-lô—
—cô không thể trách anh mình được. Việc ấy cũng làm cô phải há hốc mồm.
Nhỏ Dwarf không hề lùn hay có râu. Làn da nâu lấp lánh như một thứ quần áo duy nhất nhằm che đi… thân hình cực kì trẻ trung của nhỏ. Một cặp sừng lộ ra trên mái tóc. Tóc nhỏ, trái với cơ thể, lại ánh lên màu bạc—mà không, màu mithril. Đôi mắt xanh nhạt của nhỏ bập bùng ánh lửa mờ, không hổ danh với cái tên orichalcum. Và giọng nói ngắc ngứ đầy bẽn lẽn cùng biểu hiện mỏng manh—
“T—Tôi! Tôi là hiện thân dơ dáy của một con chuột chũi đến từ tộc Dwarf, thật vậy!”
—và cái cách nhỏ vật lộn trong khổ sở để người khác nghe thấy mình—tất cả những điều ấy đều làm khơi dậy khát khao che chở. Shiro nghĩ anh mình bị mê mẩn thì cũng không có gì là lạ. Trên thực tế, ấy là điều thiết yếu— thậm chí có khi là không thể tránh khỏi. Và chính vì lí do đó —!! Shiro bỏ lại lí lẽ đằng sau và di chuyển. Phải___
“Tên tôi—là Tilvilg của hội, Nýi___ ……Ờm… Hả?”
Tilvilg.
Shiro nay đã biết tên của kẻ thù không đội trời chung với mình. Cô khắc nó vào kí ức và thực hiện những hành động mau lẹ và chuẩn xác, với tay ra để dập tắt cái flag đó bằng vũ lực. Với đến những thành phần không rõ tác dụng trên bộ quần áo che phủ thân hình quá đỗi nhỏ bé, cái đống dây bện tua rua ấy…
…Yoink, yoink, yoink…
“…Nè em gái… Anh trai có thể hỏi em đang làm gì đấy được không?”
Sora quay trở lại với thực tại trong lúc Shiro lặng lẽ kéo. Nhưng bản thân Shiro không thể trả lời câu hỏi của cậu. Cô bé tiếp tục kéo và trả lời theo kiểu thoái thác.
“……Nút, sinh ra là để bấm… Dây, sinh ra… là để kéo.”
“Ừa, anh hiểu rồi. Anh gần như cũng định bảo em cho nghịch chung, cơ mà—Shiro nè? Hê lôoo?”
“Ơoo, xin lỗi! Tôi không chắc lắm, nhưng tôi có cảm giác mình đang bị làm nhục một cách nghiêm trọng, thật đấy!”
Shiro phớt lờ sự phản đối của họ và cứ tiếp tục kéo trong lúc suy nghĩ ngày càng trở nên dữ dội.
Làm thế nào mà cô lại có suy nghĩ này? Mặc cho sự xuất sắc điển hình của cô trong lập luận quy nạp, câu hỏi vẫn cứ lơ lửng trên đầu cô không có lời giải đáp. Linh cảm của cô dù không bằng chứng vẫn cứ khăng khăng rằng con nhỏ trước mặt cô này là mối hiểm họa lớn nhất từ trước đến giờ.
“…Nhân tiện, Jibril nè? Tôi có một câu hỏi nghiêm túc và hệ trọng cho cô đấy. Hãy trả lời sao cho phải nhé.”
Anh trai cô, ngay lúc này, thì đang điều tra một câu hỏi cùng giọng nghiêm trang.
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì lẽ ra Dwarf phải lùn và có râu… phải chứ?”
“Vâng, thưa Chủ Nhân… Ủa—?! Ôi… Ôi! Em rất xin lỗi, thưa Chủ Nhân!!”
…Ấy là câu hỏi về việc Dwarf trông như thế nào—là cội nguồn cho sự bất an không gì lay chuyển của cô, điều khiến cô nảy ra suy nghĩ:
_______Ôi, đệch…
“Theo lời ngài, lẽ ra em đã nên kết luận rằng ngài chỉ biết đến Dwarf nam thôi ạ!”
Yoink, yoink, yoink… Shiro kéo mạnh. Đúng—chính là nó… Vấn đề chính là như vậy…!!
“Dwarf biểu lộ lưỡng hình giới tính rõ tệt… Chẳng hạn, nữ giới thường có tương đối ít lông hơn—và có sừng mọc ra từ trán.”
Yoink, yoink, yoink… Shiro nghiến răng. Vâng—và theo mỗi lẫn cô kéo sợi dây, một khuôn bụng tròn trịa lộ ra chứng minh một điều rằng: Dwarf nữ không phải mấy quả bóng lông.
“Thứ nữa, trong khi cả nam lẫn nữ đều có tạng người thấp, dạng trưởng thành của nữ giới là thứ chúng ta có thể gọi là—trẻ trung.”
A—như vậy, nói toạc cái móng heo ra thì—!!
___Họ là gái quái thú Loli da ngăm……
Và theo những gì Jibril nói, họ thậm chí còn hợp pháp.
“Hiểu rồi. Đã vậy thì—Cô Tilvilg? Cho phép tôi được sửa lại yêu cầu của mình.”
Nếu cậu có đeo kính, thì hẳn giờ chúng đang bóng loáng lên rồi. Shiro thấy tay mình đang run rẩy.
Một cô gái—vốn ở sẵn chế độ đầu hàng vô điều kiện, kiểu, Tôi sẽ làm bất cứ gì. Ở vào điều kiện bình thường, anh trai cô—còn trinh, mười tám tuổi— chắc chắn sẽ đớp bả với tốc độ ánh sáng.
“Tôi chỉ yêu cầu một điều thôi. Như đã nói, về nhà đi. Và…”
Rõ rành rành qua cái cách cậu dang tay cười toe toét và nói những lời ghê rợn—!
“Từ hôm nay, đây là nhà của cô… Mừng về nhà… Til.”
___Theo như cậu nhìn nhận, thế này thì cũng tuyệt không kém gì gái thú.
…Nhưng…làm thế nào mà, ngay cả lúc này… việc đó vẫn có vẻ chướng tai gai mắt vậy nhỉ…? Cô chưa bao giờ bị kích động như vậy thậm chí cả hồi hai người chinh phục Vương Quốc Tai Thú thuộc tuýp ưa thích của cậu. Cô không thể lí giải cơn hoảng loạn của mình—những trực giác đang gào thét lên Ôi, đệch, con mợ. Cái gì vậy? Dựa vào cơ sở nào mà cô nhận thức được cái múi bụng trước mặt mình tượng trưng cho một kẻ địch chưa từng có?!
“N-Ngài… nhặt tôi về mà không đòi hỏi điều gì ư?”
Shiro một lần nữa quan sát Tilvilg—Til—từ lời lẽ cho tới biểu hiện. Cô nghiền ngẫm các dữ liệu nhằm xác định mối hiểm họa tiềm tàng ẩn sau.
“T-Tôi chỉ là một con chuột chũi dơ dáy, thật đấy! K-không có kĩ năng chế tạo cánh tay tinh linh, không có nơi để về, chỉ là một con chuột chũi vô dụng thôi!! Tôi đảm bảo rằng mình sẽ không hề có bất cứ tác dụng gì đâu!”
Qua ánh nhìn và giọng nói yếu ớt dễ làm khơi dậy sự đồng cảm, Shiro bắt đầu hình thành một giả thuyết.
___Giả thuyết: Bởi vì nhỏ vô dụng ư? Nơi cắm flag từ điểm bắt đầu là dấu hiệu cho thấy đây là đứa con gái dễ thu phục nhất trong game?
“H-Hay có lẽ nào… việc kéo quần áo tôi có ích gì cho các ngài?”
Trông thấy mặt nhỏ Dwarf ửng lên vẻ không chắc chắn, Shiro thầm thốt lên V.L.
___Giả thuyết: Bởi vì nhỏ là một đứa khổ dâm thích khoe hàng? Xấu hổ ư? Vậy thì việc gì phải mặc mỗi cái quần lót ra đường như vậy? “Thậm chí không thể cho xem mặt,” hả? Vậy thì tại sao không bỏ mỗi mũ trùm đầu ra và cho xem mặt thôi?
…Tại sao nhỏ phải phô hết cả hàng họ ra vậy? Không đùa đâu! Khoe cái thân hình Loli của mình cho gã Anh Trai Lolicon kia, nhỏ có ý đồ gì mới được?!
…Yoink, yoink, yoink, yoink—!!!
“Ờoo, khoan đã nào… Nè, Shiro?! Một bé gái mặt hầm hầm trừng mắt như quỷ không ngừng quấy rối tình dục một bé Dwarf như vậy, nó kiểu—trông không hay ho gì cho lắm, phải không?!”
“…………!!”
Bị anh trai chỉ ra suy nghĩ thất thường cùng biểu hiện rối loạn, Shiro liền đột ngột buông ra. Nhưng đổi lại sự việc diễn ra ngay sau Til nấp sau lưng anh trai mình khiến mắt cô nheo lại đến mức sắc như lưỡi dao.
“Cô không cần phải hữu ích. Cô chỉ cần là của tôi thôi.”
“Đ-được rồi, vậy tôi sẽ là… nô lệ của ngài? Hoặc là thú nuôi, phải không?”
“Không cái nào cả!! Chúng ta chắc chắn sẽ không biến vụ này thành 18+ đâu, okê?!”
“Vâng thưa ngài. N-nếu là vậy, tôi là của ngài, thật vậy—và chính xác thì ngài sẽ dùng tôi vào việc gì?”
___.
“…………Ừa, sau khi sở hữu rồi thì làm gì ta?”
Ấy chính là số phận của kẻ ước có được trò chơi. Người anh trai còn trinh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ làm gì nếu như thực sự sở hữu nó.
“Nghe trộm: Cơ thể khác giới tương thích với sở thích tình dục. Đánh giá động cơ cho việc sở hữu: Giải tỏa bức bối tình dục.”
Một giọng nói trả lời chính xác điều Shrio đang nghĩ.
“Hệ luận: Có nguy cơ làm tổn hại đến lòng trung thành Chủ Nhân dành cho đơn vị này. Nhắc nhở: Tháo rời và bán các bộ phận của Dwarf. Biến đi.”
“Nè, Emir-Eins… Tôi tưởng mình bảo cô đi rồi cơ mà. Cô lại dùng ngụy trang quang học đấy phải không?!”
“Ôi trời. Ngươi vừa dâng hiến bản thân làm nô lệ cho chủ nhân của ta đấy hả? Ngươi chán sống đến thế là cùng rồi ha? ♥”
“Tôi sẽ không bao giờ là nô lệ, không đâu; Tôi thậm chí còn chẳng nghĩ về việc đó, không hề!! T-Thưa ngài?!”
“Ờooo, khoan, khoan!! …B-bạn bè… Phải rồi!! Tình bạn là bất tử, kiểu—thì đấy?”
“Đúng như ngài nói, thưa ngài! Kể từ khoảnh khắc này, tôi là bạn của ngài, tôi—”
“Yêu cầu: Tiết lộ sự hợp lí hóa của việc sở hữu bạn bè. Đồng thời, bằng chứng cho tính khả thi của tình bạn khác giới… Liệu đơn vị này có thể đạt đến trạng thái bạn bè được không?”
Phiên dịch: Rồi, thử nghe xem nếu không phải để chấm mút thì thằng này viện được cái cớ gì. Trong lúc Sora thấy mình bị kẹt giữa tảng đá và bờ vực, thì Shiro càng hoảng loạn và thắc mắc hơn nữa.
___Giả thuyết: Bởi dạo gần dây Nii đang trở nên quá nổi tiếng?! Không. Bởi lẽ tính đến thời điểm này thì sự phát triển ấy còn chẳng phải mới đây nữa! Shiro lắc đầu thống khổ. Cô cực kì e ngại phải thừa nhận nó—nhưng vụ đấy xưa rồi! Ngay cái ngày họ bước chân đến thế giới này—ngay đêm hôm đó, cậu đã lụm được ngay miếng thảm chùi chân tóc đỏ đó vào lòng bàn tay mình!! Và Jbiril chỉ đơn giản là không nhận ra cảm xúc của bản thân, xét đến sự thiếu nhạy cảm của Flügel cùng cách hiểu của cô ấy về mối quan hệ chủ nhân-đầy tớ! Như Emir__như—Emir-Eins thì___?
Giả thuyết nay Shiro chạm đến làm nguội đầu cô ngay lập tức. Biết rằng mình đã xác định được mối hiểm họa chưa từng có, nụ cười mỏng của cô khắc sâu vào mặt như một kẽ nứt.
…Vốn dĩ Jibril và Emir-Eins chỉ đang tranh nhau một chức vụ, đó là đầy tớ. Izuna và Holou thoải mái chia sẻ chức vụ thú nuôi. Steph một mình độc chiếm chức vụ thảm chùi chân. Như vậy—
—chức vụ của Til là gì—?
Như định mệnh an bài, chính bản thân Til nức nở xác nhận giả thuyết của Shiro.
“Ừm! T-Thưa ngài! Lúc nãy, ngài có đề cập đến bản thân như là chỗ ngồi đặt trước của em gái ngài, thật vậy!!”
… …À ừa? …Phải rồi…
“V-Vậy thì hãy cho phép tôi cũng làm em gái ngài nữa—ôi. Tôi tám mươi tư tuổi, nhưng liệu điều này có thể chấp nhận được không?!”
“Cái thể loại hoàn cảnh gia đình éo gì mà lại dẫn đến vụ em gái hơn anh trai sáu mươi sáu tuổi được?! Không nhé, ý tôi là, em gái duy nhất của tôi là Shiro, okê?!”
“Vậy thì hãy cho tôi làm chị gái hoặc mẹ hoặc là—T-Tôi không biết nữa, tôi cảm giác mình đang bị lườm đến chết, thật đấy!!”
Ánh mắt Shiro, dán vào mọi chuyển động, dường như thấy được toàn bộ kịch bản bày ra trước mắt.
Một con nhỏ ngốc nghếch không chức vụ, thuộc tuýp nhân vật khiến người khác muốn che chở. Cái thể loại làm người ta muốn nhảy vào ôm ấp ngay khi vừa xuất hiện. Rồi, cũng hay đấy—xong sao nữa?
Nhỏ muốn chiếm đoạt chức vụ em gái. Và chức vụ tóc trắng, và chức vụ Loli luôn. Tất cả những gì yêu thích của anh trai cô… Có gì đó trong Shiro vừa bật cái tách thành tiếng. Cô cười một cách man rợ trong lúc thọc bàn tay về phía trước…
Sora cùng tất cả mọi người quay ra trước tiếng rầm đột ngột. Nắm đấm của Shiro ngập trong bức tường kế bên Til, người bị kẹt trong lúc Shiro áp sát vào.
“……Đây là cảnh cáo cuối cùng… Ta sẽ, không nói lại đâu… nên nghe cho rõ… đây.”
Có vẻ cô đang thì thầm, nhưng với dã tâm không chừa chỗ cho ý kiến trái chiều. Ấy là một bức tối hậu thư, không có chỗ cho thỏa hiệp hay thương lượng. Nếu như Til không nghe theo—
“…Ta là, em gái ở đây! Ta!! …Ta sẽ không nhường chức vụ đó cho bất kì ai đâu… Nghe chưa?”
—Shiro sẽ tiêu diệt nhỏ.
“___V—v-v-v-vâng, thưa cô!! Chuẩn như lê duẩn, ạ!!”
Til rít lên trước nụ cười rùng rợn của Shiro, rồi nghiêm chào, nét mặt trông như vừa nhìn vào mắt thần chết. Và rồi đến sự im lặng.
___.
Rồi: … …Ờ—
“Đ-được rồi, bình tĩnh lại đi, Shiro! À, thì, anh trai em đáng lẽ mới nên là người phải bình tĩnh, cơ mà!!”
“… … … …Ffffff… Hsssssss…!!”
Gặp sự cố và sau đó đã khởi động lại để tâm trí hoạt động bình thường, Sora hét lên mấy câu ngu đần. Cậu nhấc Shiro khỏi vị trí bức chế Til vào thiết lập sao cho phù hợp với những gì em ấy tưởng tượng, đồng thời thầm hét lên trong lòng.
Nghĩ lại thì, giờ còn chẳng phải lúc để phân chức vụ nữa!! Til không phải nô lệ, hay thú nuôi, hay em gái, hay mẹ cậu theo bất cứ cách nào cả! Và nói gì thì nói… họ thậm chí còn chưa chơi với nhỏ—nên là thậm chí còn chưa sở hữu nhỏ luôn!! Jibril kiểu cứ thế bẫy nhỏ lại thôi! Còn Til thì tự cho rằng mình sẽ thua!! Trong lúc đó Sora thì bị hút hồn bởi thiếu nữ quái vật da ngăm xinh đẹp chui ra từ ba lô, theo một cách kì lạ và tai tiếng!! Nhưng Til, xét cho cùng, chỉ là—
___một vị khách—mà không. Nói chính xác hơn: chỉ là sứ giả của vị khách hàng khó xơi có yêu cầu với cửa hàng kia. Đầu óc đã nguội lại, Sora bèn phân loại thông tin như lúc đầu cậu định làm. Quả thực, nhỏ vốn là một vị khách cậu đang mong đợi—tuy nhiên… Sora cố thăm dò một cách cẩn trọng:
“““………”””
“À, cô Til! Mục đích viếng thăm Elkia của cô là gì? Làm ăn hay thưởng ngoạn?!”
“Thưa ngài! Tôi e là, không cái nào cả!! T—Tôi cho rằng mình giống người trôi dạt hay dân tị nạn hơn, thật đấy!”
Nhưng áp lực xung quanh cậu là một trở ngại—áp lực từ Shiro, người vẫn đang gầm gừ trong tay cậu; Jibril, người vẫn chưa nhận được câu trả lời cho việc cậu muốn gì ở Til; và Emir-Eins, tương tự. Mắt Til thì ứa nước.
“Th-Thủ lĩnh tóm được tôi ở thủ đô và ép tôi phải chuyển lá—thư này? N-nó đâu rồi?!”
Vẫn để mắt đến Til trong lúc nhỏ tìm lá thư, Sora hỏi khẽ Jibril:
“…Jibril. Tôi kiểm tra cái này chút… ‘Thủ lĩnh’?”
“Vâng. Theo truyền thống tộc Dwarf chơi một trò chơi bằng cánh tay tinh linh để quyết định người đại diện. Điều này đồng nghĩa với việc giao cho Dwarf có tay nghề giỏi nhất chức vụ thủ lĩnh—đại diện toàn quyền của chúng.”
“Nó đây rồi—vậy là… Tôi không chắc có thể gọi cái này là thư không nữa, không đâu. Trông nó như kiểu một mẩu ghi chú lộn xộn hơn.”
Til bấu “lá thư” cô thấy trong túi mình và cau mày. Sora và Shiro phải đồng tình với nhỏ, đoạn cười thầm. Hai người họ vốn đã đọc cái mẩu giấy nát đó và bỏ nó lại vào túi Til rồi.
Là ta đây. Đưa thuốc cho ta, trả sau nhé, cái bọn ngoại đạo kia.
Trên cái mẩu giấy nát dơ dáy đó chỉ có vậy, không địa chỉ hay chữ kí. Nó gửi đến Sora và Shiro—nhưng có vẻ Til còn chẳng biết điều đó.
“Ngài ấy bảo, ‘Đưa cái này cho bọn lập dị’…và chỉ vậy đẩy tôi vào cái tàu chìm, dúi vào mấy con số tọa độ, và tôi đi… T-Tôi là một kẻ bị đày ải, thật vậy. Bị thả trôi…”
—À, rồi. Vậy ra mục đích viếng thăm của nhỏ đơn thuần chỉ là để sống sót.
“Không có nơi ở hay công việc nào ở Hardenfell cho một con chuột chũi dơ dáy như tôi, nên ngài ấy cử tôi đi mò kim đáy bể—tôi sống chỉ chật đất, tôi biết! Phải vùi mặt vào công việc vô bổ nhất cho đến ngày cắt giảm nhân lực!!”
Thì ra là vậy. Không có nơi để trở về. Một con chuột chũi không ai cần đến. Trước sự tự hạ phẩm giá của Til, nhiệt tình đến mức có vẻ vui, Sora và Shiro trao đổi ánh nhìn và gật đầu. Như vậy đây hẳn phải là tin vui đối với Til: cái kim đã được tìm thấy rồi. Sora và Shiro đứng dậy để chuyển tin vui ngay lập tức, cơ mà…
“Hê, với tôi thì ổn thôi, thật đấy! Cái đất nước chết tiệt đó sẽ sớm chìm vào quên lãng với tôi thôi, vâng, đúng vậy!!”
____?
“…Ờ, ờmmm…? Lại sao nữa? Til—cô không muốn tìm cái kim của mình rồi về nhà à…?”
“Không hề đâu, tôi không!! Đây quả đúng là cơ hội ngàn năm có một, thật đấy!!”
Sora và Shiro đứng hình trong lúc Til rít lên đầy chuếnh choáng rồi thì nét mặt nhỏ trở nên xám xịt.
“—Tôi chắc chắn không có chỗ trong đất nước của mình—nhưng rồi… ai bảo tôi có chỗ ở bất kì nơi nào khác chứ…?”
…Có lẽ nhỏ có chỗ ở một đất nước khác.
“Khi một cánh cửa đóng lại, thì một cánh cửa khác mở ra. Đúng là như vậy!! Tạm biệt nhé, Papa Ocain! Bai bai mấy vị thần cũ, và xin chào những vị thần mới! Kim dưới đáy bể thì sớm muộn gì cũng nát thôi, đúng vậy! Như vậy thì nó cũng chẳng khác gì cái bể! Tôi đây thì không hề có nhã ý mò bể đâu. Pft!”
Ở khúc cuối, nhỏ làm bộ khạc nhổ, mà không thực sự làm vậy. Trong lúc Til mỉm cười, cuối cùng cũng xả hết được đống bực dọc trong người, Sora và Shiro cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
…Vậy ra đó là lí do tại sao nhỏ sẵn lòng bị chiếm lấy như vậy. Vốn dĩ nhỏ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một cuộc đày ải thậm chí có thể khiến tính mạng nhỏ gặp nguy hiểm nghiêm trọng—và đúng lúc nhỏ đang tìm nhà mới, thì Sora và Shiro lại nhổ được nhỏ ở ngoài vườn, theo nghĩa đen luôn. Nhỏ vốn đã mất hết mọi động lực để trở lại Hardenfell, và nay thậm chí còn có cớ để không trở lại cho đến khi chuyển xong lá thư. Ánh mắt nhỏ lấp lánh đầy biết ơn nhìn về phía những thiên thần đã giáng trần vì nhỏ.
“H—Hiểu rồi… Cơ chuyện là, chúng ta sẽ đến Hardenfell ngay bây giờ…”
Đối với Til thì ấy có vẻ sẽ là tin dữ, Sora nghĩ, trong lúc cậu chỉ ra thứ nằm ở ngay trước mũi nhỏ. Người ta bảo đồ vật thường có xu hướng được tìm thấy khi ta thôi tìm chúng. Quả thật là vậy.
“…Thử nhìn bọn này xem. Cô không có suy nghĩ gì à?”
……
“_____M—Mình vừa nói chuyện với những kẻ lập dị nhất trên đời này, thật vậy!”
…Hai đứa Immanity hikikomori cùng với một Flügel và Ex Machina. Đồng thời bên ngoài phòng là cặp đôi Elf và Immanity quá chừng thân quen. Mặc xác cái bể đi, trên đời có lẽ không thể có cái kim nào dị hơn cái này. Bởi vậy Til mới rống lên.
“Theo tôi thì cái này không phải thực sự không có địa chỉ đâu. Chẳng qua địa chỉ chính là bọn này—Khoảng Trống thôi.”
Til đảo mắt qua lại giữa mẩu giấy nát và những người nhận thư của mình.
“À. Ừm, Sora và Shiro—ý-ý mấy người là… vua và hoàng hậu của Elkia phải không?!”
Vì lí do nào đó, mắt nhỏ sáng lên còn giọng thì lên xuống thất thường. Sora thình lình đảo mắt đi trước phản ứng của nhỏ, thứ cũng không khác lắm so với lúc một fan hâm mộ cuối cùng cũng gặp được thần tượng yêu thích của mình.
“Tuy ghét phải giải thích ra cho cô, nhưng hiện giờ, bọn này chỉ là dân bán thuốc thôi. Và bây giờ, bọn này sẽ đi giao một chút thuốc theo đơn hàng.”
“…Giao thuốc… COD…cho thủ lĩnh, của Hardenfell… Đi thôi.”
Đã cho nhỏ biết kế hoạch hiện thời của mình, Sora và Shiro bắt đầu gói ghém. Xét cho cùng, hai người họ vẫn là dân bán thuốc, và dân bán thuốc thì chỉ có một việc thôi—ấy là thuốc men. Tất cả còn lại chỉ là số thuốc đó sẽ đến đâu và đến tay ai.
…Như vậy phần “ai” là thủ lĩnh… đại diện toàn quyền của Dwarf. Còn phần “đâu,” giờ đã rõ, là Hardenfell. Vậy là họ chuẩn bị lên đường.
“—Hả…? Ý các người là tôi chỉ là chân sai vặt thôi sao?”
Có vẻ Til không được bảo rằng mình chỉ là chân sai vặt cho khách hàng của họ. Đó giờ nhỏ vẫn sôi sục với cái ý tưởng thủ lĩnh đang đày ải mình khi lão dúi vào mấy con tọa độ đó, và giờ thì:
“T—Tôi cứ tưởng mình sẽ bị bắt làm nô lệ… Lại nữa, thủ lĩnh chỉ đang trêu tôi thôi, đúng vậy!!”
Til dậm chân, những giọt nước mắt lăn trên má nhỏ hoàn toàn xuất phát từ sự tự chế nhạo.
Nhưng vẫn còn một điều làm Sora ngứa ngáy.
“…Mà nhân tiện, làm thế nào cái lão ‘thủ lĩnh’ gì đó của cô biết chúng tôi ở đâu vậy?”
“Không một manh mối, tôi không biết. Chắc chỉ là linh cảm, như mọi khi thôi!!”
Til phồng má giận dỗi, và nói tiếp:
“T-Tôi không trở lại Hardenfell, không đâu!! Đ-đây mới là chỗ của tôi, đúng vậy! Đ-đây mới là nhà tôi…phải… vậy không…?”
Có vẻ không phải là nhỏ chỉ nổi đóa lên với việc bị đày ải. Hình như nhỏ thực sự không muốn quay về Hardenfell thật. Bám vào Sora và Shiro, nhỏ run rẩy như một con cún: Mấy người định bỏ tui phải hong?
Sora cười nhẹ.
Bỏ mặc một gái quái thú Loli hợp pháp, da ngăm ư? Vớ vẩn!
Thậm chí sau cuộc đảo chính, Elkia vẫn là nước đứng đầu của khối liên minh đa chủng tộc. Ngay cả những thành viên của các chủng tộc khác cũng có thể nhập cư nếu họ thông qua kênh phù hợp—và chưa hết, Sora cho nhỏ biết…
“Dĩ nhiên rồi. Chỉ là Hardenfell sẽ trở thành của chúng ta luôn thôi.”
“______Gì cơ?”
“…Cái đơn thuốc… này—có hơi đắt, xíu…”
“Ừa, giá của nó là—cả cái đất nước mắc dịch.”
___.
Sora và Shiro cười cợt với Til cạn lời và nói tiếp.
“Như vậy chúng ta lên đường để thu nhận ngôi nhà mới của chúng ta, Shangri-La, Vương Quốc Gái Quái Thú Da Nâu!!”
“…Anh định thu nhận họ…xong rồi…làm gì…?”
Shiro lật lại vấn đề cùng một cái nhìn. Sora, còn trinh, mười tám tuổi, kịp ngăn không cho lệ ứa ra.
“Có được rồi thì hãy tính!! Có câu nói rằng ‘Nữ thần cơ hội có tóc ở đằng đầu; nhưng sau gáy thì hói’—cơ mà có đứa nào rảnh háng đến mức đuổi theo một nữ thần bị hói chín mươi phần trăm không?! Bắt được rồi thì cứ đặt bẫy ra để tóm cô ta luôn thôi. Và chúng ta đang làm y hệt như vậy!! Thu nhận xong rồi làm gì ư? Cái đó anh có thể nghĩ sau cũng được!!”
Cậu la lối khoa trương để đánh lạc hướng khỏi sự mờ ám trong động lực của mình.
“—Vậy thì có lẽ chúng tôi sẽ đi cùng mấy người. Việc đó không thành vấn đề, phải chứ?”
Tuyên bố rằng mình đã nghe được tất cả, như thể ấy là điều hiển nhiên, hai kẻ nghe lén—Chlammy và Fiel—mở cửa bước vào. Thân là những con người đã xài cạn kiệt mọi nguồn tài nguyên mà vẫn không biết Sora và Shiro đang ở đây, họ bèn nói tiếp, mắt sáng rực.
“Vậy là mấy người có thuốc có giá trị ngang ngửa với Hardenfell. Tôi rất nóng lòng muốn biết loại thuốc đó là gì.”
“Êyyy, êy. Tôi đã bảo rồi còn gì? Ấy là quy tắc cơ bản của kinh doanh—”
Nụ cười của Chlammy dán chặt vào Sora cùng sự mỉa mai khôn kể. Nhưng Sora cũng không ngại để lộ bài của mình và đáp lại cùng sự nham hiểm không kém:
“—nếu định bán thuốc (giải), thì trước hết ta phải tạo ra chất độc đã.”
Phải rồi: Để bán cung, trước hết ta cần tạo ra cầu.
Khi khách hàng rơi vào tuyệt vọng, bị chất độc làm cho hấp hối…
“Thì ta có thể bán lọ rỗng với giá hơn cả một quốc gia.”
……
“Dạ thưa—khoảng cách tới đích đến của chúng ta, thủ đô của Hardenfell là 9,748.7 ki-lô-mét ạ.”
Trong lúc Chlammy và Fiel nhìn đầy hoài nghi còn Sora và Shiro thì cười thầm, Jibril chỉ đang làm việc của mình. Cô nói cùng một cái nhún chào, và vòng hào quang trên đầu cô xoay nhanh dần.
“Xin hãy nắm lấy quần áo của em và hết sức thả lỏng cho cuộc hành trình ngắn ngủi sắp tới ạ. ♥”
Mọi người nắm lấy một phần đai lưng ở hông Jibril trong lúc cô chuẩn bị thực hiện một pha dịch chuyển đường siêu dài.
“Rồi, lên đường thôi. Trông cửa hàng trong lúc bọn này đi nhé, Emir-Eins.”
“Bình thản: Đơn vị này sẽ trông nom ngôi nhà. Bổn phận của người vợ. Đơn vị này tận tụy để hoàn thành nhiệm vụ… Không cảm thấy cô đơn.”
Chỉ ngoại trừ Emir-Eins, người hiểu những lời của Sora theo cách thuận tiện nhất có thể, như mọi khi. Mặc cho những lời vừa nói, cô vẫy chiếc khăn tay như một minh chứng buốt nhói cho sự cô đơn của mình. Chlammy bèn nheo mắt.
Hợp lí cả thôi. Hai người họ đang để cho gián điệp, Chlammy và Fiel, đi cùng, trong khi bỏ lại sau chiến binh đáng sợ Emir-Eins. Nhưng chuyện có thực sự chỉ có vậy thôi không?
Đột nhiên, tiếng lẩm bẩm của Til xen vào.
“Ờ, ừm… Tàu chìm của tôi bị hỏng rồi, thật đấy. Chúng ta sẽ đến thủ đô kiểu gì vậy?”
“Mm? Không phải ai cũng biết đến khả năng dịch chuyển của Flügel sao?”
“Không phải vậy. Tôi có nghe rằng khả năng dịch chuyển đến bất cứ tọa độ đã biết hay nơi trong tầm nhìn nào của họ là một cơn ác mộng trong cuộc Đại Chiến, tôi có!”
Nhớ lại cái game RTS dựa trên cuộc Đại Chiến mình từng chơi, Sora và Shiro cười khẩy. Không đùa đâu—ấy thực sự là một cơn ác mộng. Nó phủ nhận hoàn toàn khái niệm cơ bản của tiền tuyến. Hai người cười khô khốc trước cái đứa thiên thần nhảm sh*t này khi mà sự chuẩn bị của cô ta đang lên đến đỉnh điểm. Trong lúc đó…
“…Thủ đô nằm ở dưới lòng đất, thật vậy. Không thể có chuyện cô ta đã trông thấy nó được—v—và—”
Với những lời tiếp theo của Til, không chỉ Sora và Shiro—
“—c-có phải tôi tưởng tượng không, hay là cô ta đang biên soạn Nghi thức cho phép Thiên Phạt vậy?!”
—mà mọi người ở đó, vì một vài lí do thậm chí bao gồm cả Jibril, đều ngoái lại nhìn đầy khó hiểu. Nhỏ có ý đúng—ngay cả một pha dịch chuyển đường dài cũng không cần nạp lâu đến vậy. Sora lo lắng bèn hỏi:
“…Jibril…? Cô đã đến Hardenfell bao giờ chưa?”
Cậu lên tiếng thay cho mọi người. Jibril vuốt lại cổ áo và gật đầu.
“Rồi ạ, thưa Chủ Nhân. Xét cho cùng, Dwarf là chủng tộc có nền công nghiệp tân tiến nhất. Quốc gia liên bang hợp nhất chúng là nền văn minh cơ khí phát triển nhất thế giới đấy ạ.”
Nói cách khác, Hardenfell—
“Đúng thật là thủ đô của nó nằm ở dưới lòng đất, nhưng nó là một quốc gia rất thú vị có nhánh mở rộng lên tận bề mặt và mang nhiều hình thái khác nhau, từ thành phố theo chiều thẳng đứng cho đến thành phố thủy sinh. Em đã có ghé thăm nhiều dịp rồi. ♥”
—là một cái rương kho báu cho đứa tò mò vô đối Jibril. Dĩ nhiên cô sẽ ghé thăm nó rồi. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm khi mối nghi ngại của Til được gỡ bỏ. Cơ mà—
“—Vâng, và vào nhiều dịp em cũng ghé thăm vùng trời trên đầu thủ đô rồi ạ. ♥”
—trước những lời kế tiếp của Jibril, họ đều đứng hình… và rồi bỏ chạy không nói thêm một lời, bỏ lại tiếng nói xa dần đằng sau trong lúc cô còn bận gạt nước dãi từ nụ cười toàn nhớt.
“Sau ngần ấy năm nhìn từ trên xuống, c-cuối cùng em cũng nhận được sự cho phép để vào!! Sẽ chỉ mất chút ít thời gian để biên soạn chuỗi nghi thức dịch chuyển chúng ta lên không trung, đào một cái hầm bằng Thiên Phạt với cường độ xấp xỉ một phần trăm, và đồng thời bảo vệ các chủ nhân của em thôi—”
Lời tuyên bố của Jibril về một cuộc oanh tạc đường không cho thấy rõ rằng mối nghi ngại của Til hoàn toàn là có cơ sở. Chỉ ngoại trừ Fiel, người duy nhất cổ vũ, ai nấy đều lao ra khỏi căn phòng.
Họ lao ra hết tốc lực, với một sự ngầm hiểu chung rằng mình cần phải sửa cái tàu chìm…
Xa khỏi cái đám người cuồng loạn, trong Lâu Đài Hoàng Gia Elkia—trong phòng ngai vàng—có một ai đó ngoài Emir-Eins cũng bị bỏ lại và giao cho nhiệm vụ trông nom: một cô gái tóc đỏ.
Stephanie, Nữ công tước Dola—nay là Đại Công tước của công quốc lập hiến, thủ lĩnh của Elkia chỉ trên danh nghĩa.
“…Nè, Lô hội? Ta có một nỗi phiền muộn… Ngươi sẽ lắng nghe chứ?”
Mặc cho tất thảy, cô đang không ngồi trên ngai vàng, mà dưới sàn nhà, trong tay ôm một chậu cây.
“Đối với ta… Có vẻ như ta đã không được phó thác cho nhiệm vụ cố thủ, mà đơn thuần chỉ là bị bỏ mặc… Có phải, ta đang nghĩ ngợi nhiều quá rồi không?”
Tiếng thút thít của cô lấp đầy căn phòng ngai vàng trống vắng như một khúc ca…
Cái ngày Sora và Shiro bị phế truất khỏi ngai vàng bởi cuộc đảo—không, cái ngày hai người từ chối trò chơi, bước xuống, và giao nộp ngai vàng ngay tức thì—
—Được rồiiii, Steph. Hy vọng cô vẫn sẽ làm việc chăm chỉ như mọi khi nhé.
—Steph đã biết mà chẳng hề mảy may nghi ngờ, khi hai con người ấy biến mất: Cái cuộc đảo chính bởi những kẻ bị Sora và Shiro áp bức này…
…đã được dàn dựng bởi không ai khác ngoài chính Sora và Shiro. Và nếu họ đã bảo cô là làm việc “như mọi khi,” thì đấy, chắc đó cũng là một phần của kế hoạch luôn. “Như mọi khi,” ấy rất có thể là một kế hoạch sẽ hủy diệt cả Elkia. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế để gánh vác trách nhiệm nặng nề mang tên vận mệnh của Immanity, thứ nay đã không còn xa lạ với bờ vai mình rồi. Và ba tuần đã trôi qua—
“Lô hội… Có phải ta lại đang bị cho ra rìa không…?”
—mà không có tăm hơi gì từ Sora và Shiro cả. Thật là những ngày yên bình. Cơn sang chấn của hồi bị cho ra rìa trong trò chơi của Old Deus vụt qua tâm trí Steph, và cô liền vùi mặt vào đầu gối. Ôi… Thật bình yên. Đây là một cuộc đảo chính… một cuộc thâu tóm quyền lực. Ngôi nhà của các Lãnh chúa đang chao đảo trước những âm mưu hỗn mang của Liên Đoàn Thương Mại—nhưng chuyện chỉ có vậy. Thương gia, xét cho cùng, luôn đặt lợi nhuận lên đầu. Họ không có hứng thú để lại cho người ta cái ấn tượng của sự không ổn định. Vậy nên Liên Đoàn Thương Mại đã dàn dựng nó không phải như một “cuộc cách mạng” thay mặt quần chúng, mà chỉ là một cuộc đấu đá nội bộ trong giới quý tộc—một “cuộc đảo chính.” Và họ đòi hỏi tiền giấy có chức năng quy đổi. Tạo điều kiện cho phân phối. Thương mại tự do… Chí ít, đối với bất kì ai ngoài kia, dường như không có gì thay đổi cả—mọi sự đều bình yên như vốn dĩ. Chỉ có mình Đại Công tước Steph, người bị tước bỏ mọi quyền hành thực tế, là ngồi than thở bên cây lô hội của mình.
“…Họ lúc nào cũng đặt người khác lên trước ta cả… Thật không công bằng…”
Cô cá rằng họ đang lang thang ở mảnh đất lạ lùng nào đó làm những việc trong mơ cô cũng không nghĩ tới. Jibril và Emir-Eins chắc cũng đi theo luôn rồi. Vậy còn mọi người ở những quốc gia khác thuộc Khối Liên Minh thì sao? Việc họ chỉ im lặng quan sát đúng là kì lạ…
“…Ước gì mình… được ở cùng với________ Hả?!”
Cô nhận ra suýt chút nữa thì mình đã thừa nhận rằng bản thân đang khóc vì không được ở với Sora.
“Với ai cơ…? Sora á?! Mồm mình đang làm cái gì thế này?!”
Sự đột ngột tự vấn bản thân khiến cô theo phản xạ mường tượng ra mọi chuyện mình có thể làm với Sora. Cô đã cố hết sức để gạt bỏ những ảo tưởng kinh tởm ấy! Vì cô đơn quá, nên mình mất trí rồi. Trở lại đi, hỡi sự tỉnh táo của tôi! Steph tìm một bức tường để dập đầu vào.
“Cái gì đâyy? Nếu cô thấy ngai vàng không thoải mái đến vậy, thì tôi có thể thế chỗ bất cứ lúc nàoooo.”
Một giọng nữ—mà thực ra là nam—gạ gẫm Steph. Steph la lên để đuổi Dhampir khỏi ngai vàng hắn đã ngồi vào trước khi cô kịp nhận ra.
“Đó là chỗ của Sora và Shiro!! Nó không phải của tôi, và chắc chắn không phải của cậu đâu, Cậu Plum!!”
Thử nghĩ khuôn mặt quen thuộc đầu tiên cô trông thấy sau ba tuần lại là, không phải ai, mà của tên này…
“…Cậu Plum, cậu không về Oceand với mọi người à…?”
Cô đang bóng gió, Ngươi cũng cút ra đi.
“Cái gì cơooo? Nổi tiếng là luôn làm tròn bổn phận, không baooo giờ có chuyện ta rời Elkia vào thời khắc nàyyy đâu.”
Cái vẻ làm tròn bổn phận giả trân phô ra không thiếu miếng nào trong lúc hắn khẳng định sự tận tụy đối với bổn phận của mình.
“Ta không chạy theo số đông đâu. Ta chỉ quan tâm đến sở thích cá nhân thôiii! Ta là kiểu người toan tính và âm mưu với sự chân thành nồng nhiệt nhất!!”
Bổn phận thiêng liêng của hắn đó là—đâm lén mọi kẻ thù của mình trong lúc chúng đang ngủ!! Lời khẳng định có phần khó hiểu của hắn thật táo tợn, đến nỗi Steph không thể nghi ngờ sự chân thành của hắn. Cô thở dài—và đứng hình. Hắn đã nói ra một cách quá tự nhiên, đến mức phải mất một lúc cô mới theo kịp.
“‘Toan tính’?! Ý-ý cậu là—cậu vốn đang tham gia vào cái mớ hỗn loạn này à?!”
Ôi không… sao mình không nhận ra chứ?! Chính quyền đang náo loạn. Mọi thứ dường như quá đỗi bình yên xét đến việc vừa có một cuộc đảo chính— nhưng một ai đó với những móc nối thích hợp trong Liên Đoàn Thương Mại hoàn toàn có khả năng chiếm quyền điều khiển quốc gia—đây chính là thời cơ hoàn hảo để nuốt chửng Immanity—!! Steph toát mồ hôi hột khi cuối cùng cũng nhận ra nguyên do khiến mình đáng lẽ phải làm việc chăm chỉ.
“—Ta ư? Không chỉ mỗi ta đâuuu… Cho dù chỉ mới là ta thấy thôi nhé—”
Plum nở một nụ cười thương hại.
“—Elf, Dwarf, Fairy, Demonia—đến cả cái bọn Lunamana núp lùm kia cũng đang tham gia đấy. ♥”
___?? …?!?!
Steph rơi vào trạng thái nửa chất chứa muôn vàn câu hỏi nửa sắp ngất ngay tại chỗ bèn đứng dậy, vô cùng bối rối.
“Ta nên bắt đầu từ đâuuu nhỉ…? Như những quốc gia khác phỏng đoán—”
Cùng nụ cười hỗn loạn, Plum nói tiếp như đang giảng giải cho một đứa con nít.
“—thì Khoảng Trống không đơn thuần chỉ là Immanity đâu. Chúng đang điều tra những phe đồng minh, như ta, để tìm ra danh tính thật của hai người họ—và đặc biệt, lá bài tẩy bất khả chiến bại của họ, mạnh đến mức có thể đánh bại cả Old Deus. Cô có nhận ra điều này khônggg?”
“C-có, tôi có… Hai người họ bảo điều đó sẽ biến các đồng minh, như cậu, thành mồi câu xuất sắc.”
Sora và Shiro đã nhanh chóng mở rộng quyền lực và thậm chí đánh bại cả một Old Deus, Holou. “ ” đã làm được điều không ai khác có thể. Bởi vậy họ bị nghi ngờ là sở hữu một lá bài tẩy bất khả chiến bại. Hiện thời họ đang bỏ một lượt để tạo khoảng trống cho kẻ thù của họ điều tra các phe đồng minh về cái thứ nguy hiểm gì gì đó. Steph nhớ Sora có giải thích điều này cho mình. Nhìn cô nụ cười của Plum càng trở nên méo mó hơn nữa.
“Và dựa vào đâu mà cô cho rằng chúng chỉ điều tra các phe đồng minh—mà không phải chính các người nữaaa?”
Chà, về chuyện đó thì—
“Tấấất cả mọi người đều thắc mắc Khoảng Trống có đơn thuần chỉ là Immanity không… bao gồm cả chính Immanity luôn. ♥”
_____.
“Nếu mà muốn bớiiii lông tìm vết á, thì thử nghĩ về lúc các Điện Hạ thắng cuộc đấu để trở thành quốc vương của Elkia ấy… Họ đánh bại cả gián điệp Elven cơ mà. Dựa vào đâu mà cô nghĩ chính bản thânnn họ không phải là gián điệp từ bên ngoài?”
________Cạn lời.
Cảm nhận được máu đang rút khỏi mặt mình, Steph lắng nghe bài thuyết giảng đầy khiêu khích của Plum.
“Mối nghi đã ấp ủ từ lâuuu lắm rồi… Nên á, nếu là taaa nhé, ta sẽ tiếp cận mấy kẻ Immanity có mối thù lâu năm với Vua Sora và Nữ Hoàng Shiro—trong trường hợp này, chính là Liên Đoàn Thương Mại đấy.”
Bỏ qua một bên việc lúc cấu kết lại thì họ xưng danh là gì, nếu giả định điều cơ bản họ theo đuổi là quyền lực—
“Ta sẽ bảo là: ‘Làm ơnnn, ta sẽ cho các ngươi viện trợ để trên cơ phe đối địch, nên hãy tìm ra thân phận thật sự của Khoảng Trống nhé.’ ♥”
Đúng vậy—nếu có kẻ lấy lòng được một thành viên của Liên Đoàn Thương Mại, kẻ đó có thể nuốt chửng Immanity. Điều này có nghĩa Steph đã hoàn toàn thất bại trong việc đánh giá cuộc khủng hoảng này ở mức độ nào. Xét cho cùng—
“—Chắc cô không nghĩ ta là người duy nhất nghĩ đến điều đó đâu, nhỉỉỉ?”
Giữa cơn quay cuồng, Steph chỉ vừa vặn rít lên được một câu.
“V-vậy, Elkia hiện giờ—Liên Đoàn Thương Mại tiến đến nắm quyền kiểm soát chính quyền—”
“Là thiên đườnggg gián điệp!! Can thiệp từ ngoại quốc, rò rỉ thông tin, hiệp ước bí mật!! Một thế giới tràn ngập sự phản bộiii!!”
Và những lời tiếp theo của Plum buộc Steph phải thất kinh ngước nhìn bầu trời.
“Hay là để ta nói toẹt ra cho nhééé? Chỉ còn ba giây nữa là độc ngấm vào rồi đấy. ♥”
…Khó mà cự cãi gì ở đó được. Nếu như tất cả mọi người trong Liên Đoàn Thương Mại nay kiểm soát Elkia đều là gián điệp.
Như vậy thì, Elkia… vốn đã bị nuốt chửng rồi, phải không…?
“—Không… Không! Không—Không thể như thế được!”
Nhớ đi—cái đám “Immanity có mối thù lâu năm” mà Plum vừa đề cập—Liên Đoàn Thương Mại—chính bản thân Sora và Shiro đã tạo dựng mối thù hận ấy và còn cho tạo điều kiện cho họ—tức là!
“Tôi chắc chắn! Tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của Sora và Shiro!”
“Vânggg. Là bẫy đấy ạ… Chỉ đồng minh chúng ta mới biết điều này thôi.”
Phải—những người biết hai người đó—Sora và Shiro—“ ” —thực sự là ai. Những người biết rằng, tuy đến từ thế giới khác, họ lại chỉ là con người, và họ không hề có lá bài tẩy bất khả chiến bại nào cả.
Đồng nghĩa với việc họ có thể lường trước tình huống này và chắc chắn sẽ lợi dụng nó. Điều đó giải thích được việc tại sao các đồng minh lại đang quan sát với sự im lặng bất thường như vậy. Và điều đó cũng giải thích luôn cho cái công văn quốc gia, tuy khó lòng có thể được mô tả là vậy, mà Sora và Shiro đã nhờ cô viết.
—“Ê, lũ ngu kia, cần giúp một tay không? Hay là cho bọn này nguyên cả cái đất nước mắc dịch của các ngươi thay cho lời cảm ơn nhỉ?”
Mọi thứ lúc đó cô không hiểu đang bắt đầu trở nên hợp lí. Đồng nghĩa với việc…
“Chắc hẳnnn họ phải có một kế hoạch để giải cứu và lợi dụng Elkia ngấm độc—một liều thuốc giảiii.”
Steph thở phào nhẹ nhõm. Sau cùng hắn cũng đồng ý rằng tất cả chỉ là một phần trong kế hoạch của họ.
“…E hèm. Xin lỗiii…? Sao cô lại thở phào nhẹ nhõm với vụ đó hả?”
“G-gì cơ—?”
Những lời sau của Plum khiến cô sửng sốt và nín thở.
“Đây chính là giai đoạnnn mà lũ gián điệp chà đạp lẫn nhau để tìm ra lá bài tẩy bất khả chiến bại không tồn tại đấy…”
“N-nhưng cậu bảo ấy là cái bẫy của Sora và Shiro mà—”
“Cách chắn chắn nhất để hạ cả một đàn sư tử bằng độc dược là gì?”
Steph bắt đầu động não. Nhưng thằng nhóc Dhampir không chờ đợi. Khóe miệng hắn vặn xoắn. Cùng nụ cười dâm ác, như thể sẵn sàng cắn ngập vào và rút máu con mồi bất cứ lúc nào, hắn cất lời.
“—Chính là tự mình uống chất độc sau đó để chúng lao vào xé xác.”
___.
“Ấy phải là một chất độc mạnh tới nỗi những quốc gia khác rơi vào bẫy sẽ phải van xin để được cho phép từ bỏ đất nước của mìnhhh. Nói đơn giản—ấy là trò thử thách lòng can đảm thôi. Không có thuốc giải, tất cả sẽ chết, bao gồm cả Elkiaaa nữa. ♥”
Run rẩy, Steph che miệng để khỏi hét lên. Thế này còn hơn cả việc thua một trận để thắng cả cuộc chiến. Ấy là một cái bẫy có thể đẩy cả Elkia cùng đàn sư tử xuống vực cùng một lúc—tuy nhiên.
“…L-loại thuốc ma thuật nào có thể chỉnh đốn được tình thế này cơ chứ?”
Steph không có đến cả ý tưởng mơ hồ nhất về cách bước đó hoạt động. Quan trọng hơn, cô còn chẳng biết ý nghĩa của nó là gì.
“…Nếu ta mà biết, thì cô nghĩ ta lại đi ba hoa với cô một cách tốt bụng thế nàyyy sao…?”
Plum mỉm cười, không hề che dấu niềm bực dọc khôn tả của mình.
“Mưu đồ của ta đánh cược vào khả năng tất cả sẽ rơi vào bẫy của họ.”
Steph chợt hiểu ra ý nghĩa đằng sau giọng nói và vẻ mặt của hắn, rồi lại tái nhợt đi lần nữa.
“Và để nó được trôi chảy, Elkia phải sống sóttt… Cô đã nắm bắt được ý đồ của ta chưaaa?”
Điều đó tức là: Đến cả Plum, một chiến lược gia bậc thầy gần chạm đến đẳng cấp của “ ”, cũng đã tìm kiếm mục đích của vở kịch này, một cách để phân giải nó, và một phương thức để khai thác nó…
…và chẳng nghĩ ra được gì cả.
“Nếu mà cô có thì giờ để nói chuyện với một cây lô hội____thì nhấc cái mông lên làm gì đó đi. ♥”
Cho dù chỉ là một bù nhìn không có quyền hành, cô vẫn nên sử dụng bất kì kết nối hay phương tiện nào khác mình có. Tình hình đang khốc liệt đến mức Plum phải lo lắng và nhờ giúp đỡ để Elkia không ngoẻo. Đây là một tình huống khẩn cấp không có chỗ cho tranh luận. Steph chạy.
Nhưng cô ngừng lại và hỏi một câu cuối cùng:
“Tôi hỏi chút… tại sao cậu lại chọn đánh cược vào chiến thắng của Sora và Shiro?”
Sora là một kẻ lừa đảo, một tên xảo quyệt, và là một ví dụ tệ hại với tư cách con người. Nhưng, hiện tại, Steph tin rằng… cậu sẽ không vượt qua ranh giới cuối cùng đó. Tuy nhiên—thằng nhóc Dhampir, Plum này, lại là chuyện khác. Nếu cảm thấy cần thiết, hắn sẵn sàng hy sinh cả chủng tộc—thậm chí chính bản thân mình. Cô không thể tin điều hắn nói. Cô không có lí do để làm vậy. Nhưng rồi câu trả lời hớn hở của hắn thuyết phục Steph rằng hắn thực lòng có ý như vừa nói, và cô mỉm cười.
“Ồ, ta chưa bảo cô bao giờ à? Ta thích cược vào mấy tỉ lệ thấppp. ♥”
—A, vậy là mọi thứ đang diễn ra theo như kế hoạch của Sora và Shiro… hệt như mọi khi. Hệt như mọi khi, ấy là một kế hoạch mà khả năng cao là sẽ hủy diệt Elkia!! Cùng một ý thức trách nhiệm đã được làm mới về vận mệnh của Immanity, lần này Steph lao đi mà không ngoái lại. Phải, hệt như mọi khi—họ sẽ để chính trị lại cho các chính trị gia, hệt như lời họ nói.
“Lô hội!! Sau cùng thì họ không có cho ta ra rìa kìa!! Ngươi có nghe gì không?! Có nghe gì không?!”
___……
Plum nhìn Steph nhảy múa đi.
“Không hiểu sao cô ấy không tin ta nhỉỉỉ… Ta có bao giờ nói dối đâuuu…”
Phải rồi—mọi thứ hắn nói đều là sự thật mà, hắn bĩu môi nghĩ. Chỉ là hắn đã không nói toàn bộ sự thật thôi.
“Việc chiếm đoạt phương tiện chiến thắng của chúng chắc chắn sẽ tuyệt vời lắm đây… lấy thuốccc của chúng.”
Ta không thích thú lắmmm việc đứng ngoài xem đâu. Dhampir mỉm cười khi mà sau cùng, khuất khỏi tầm nhìn của tất cả, hắn len lỏi vào trong bóng tối.