“Tuyệt vời quá! Ôi, tuyệt vời làm sao, Nishino-kun à. Cuộc gặp gỡ của chúng ta nhất định là định mệnh từ kiếp trước rồi. Hai ta nhất định sẽ không bao giờ lìa xa đâu, bởi vì thế giới này cũng mong muốn chúng ta ở bên nhau mà. Đúng vậy, em yêu anh nhất, yêu anh nhất. Em yêu anh, Nishino-kun à, anh là người em yêu nhất trên đời này.”
Ai ngờ Rose chẳng màng đến xung quanh, giờ đây bắt đầu tự lẩm bẩm với giọng điệu ngọt ngào, nũng nịu. Cô nàng say mê đến mức cứ thế buông lời ca ngợi người trong mộng, và gọi tên anh không ngớt. Bất kể có bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn về mình, cô ta vẫn nhất quyết đóng vai fan cuồng của Nishino.
“Em yêu anh quá đi à~ Nishino-kun à~…”
“Ghê, ghê quá…”
Sởn hết cả da gà, Shimizu rùng mình, gãi lấy gãi để những nốt sần nổi lên trên cánh tay. Cô cảm thấy buồn nôn từ tận đáy lòng. Xem ra dù ngoại hình có thu hút đến mấy, nhưng chuỗi hành động và lời nói này trong mắt đồng giới vẫn là “auto loại”.
Một lúc sau, Lớp trưởng nhìn lại nội dung tin nhắn, lúc này mới nhận ra một sự thật.
Chuyến bay đi Athens mà Nishino dự định đi, lại cùng một điểm đến với chuyến bay chuyển tiếp mà họ sẽ lên sau đó. Ra vậy, cái cô gái biến thái này đang vui như điên vì vô tình cùng hướng đến một địa điểm với người trong mộng à? Lớp trưởng hiểu rõ lý do Rose vui mừng khôn xiết như thế.
“…………”
Nếu là lý do này, Shimizu cũng không hẳn là không thể hiểu được.
Dù sao thì chính cô lúc này cũng đang tận hưởng chuyến du lịch cùng với Takeuchi-kun mà.
“Em muốn tự mình nghĩ về Nishino-kun mà tự an ủi quá à.”
“Hả?”
Chỉ có điều, cái đối tượng gần đây hay gây phiền phức cho cô này, đầu óc đúng là không bình thường chút nào.
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát, cậu về chỗ mọi người trước đi.”
“Cậu! Cậu cậu cậu cậu, cậu đang nói cái gì vớ vẩn thế hả!”
“Hành lý nhờ cậu nhé.”
“Khoan! Chờ đã chờ đã! Này—!”
Shimizu còn chưa kịp ngăn lại.
Rose đã ba chân bốn cẳng phóng thẳng vào nhà vệ sinh.
Đúng lúc này, Lớp trưởng phát hiện một chuyện nghiêm trọng hơn.
“Á, chờ đã! Đừng có mang điện thoại của tôi vào đó chứuuuuuu!”
Dù cô có gào lên lớn đến mấy, bóng lưng đối phương đã biến mất giữa dòng người. Mái tóc vàng óng ả đặc biệt và kiều diễm của Rose vẫn rất nổi bật giữa đám đông người da trắng, nhưng mái tóc ấy cũng chỉ lướt qua trong tầm mắt một thoáng rồi nhanh chóng bị dòng người nuốt chửng.
Chỉ còn lại hành lý của hai người ở lại hiện trường.
Và thời gian lên máy bay của chuyến bay dự kiến chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa, gấp rút vô cùng.
“Tha cho tôi đi mà, trời ơi~…”
Trên gương mặt Lớp trưởng lộ rõ vẻ như sắp khóc đến nơi.